Home Đam Mỹ [Vô Xá Hệ Liệt] Nhiễm Huyết Quý Công Tử – Chương 127: Đệ nhất bách nhị thập thất chương

    [Vô Xá Hệ Liệt] Nhiễm Huyết Quý Công Tử – Chương 127: Đệ nhất bách nhị thập thất chương

    Thuộc truyện: [Vô Xá Hệ Liệt] Nhiễm Huyết Quý Công Tử

    “Nói Lai Ngang là cường giả đệ nhất nhân loại, ha ha ha ha,” Đó là cuồng tiếu khi nghe được chê cười.

    “Các ngươi còn cho rằng Lai Ngang phải không?” Uy Liêm hỏi.

    Mọi người không trả lời, sau khi nghe chân tướng mới vừa rồi, bọn họ như thế nào còn có thể cho rằng Lai Ngang đủ mạnh. Mọi người không thấy buồn cười, ngược lại trầm trọng.

    Uy Liêm dừng cười lại, “Như các ngươi suy nghĩ, y quả thật hiệu lệnh Pháp Tắc, chúng ta tự thể nghiệm Pháp Tắc sợ run, chính tai nghe được y hiệu lệnh Pháp Tắc, đại địa phân cách, biển xuất hiện.”

    Uy Liêm không thèm nhắc lại, chờ mọi người tiêu hóa.

    Thật lâu, bên trong đều là yên tĩnh, chỉ có mọi người tiếng hít thở.

    “Gạt người đi, phụ thân, ngươi là gạt người đi, như thế nào khả năng có người mạnh như vậy.” Ngả Lâm cường cười, chuyện nghe được quá mức phi lý, làm một dong binh, nàng kiến thức qua độ lớn cùng rộng rãi của biển, vật như vậy là vì một câu nói của một người mà xuất hiện, nàng không tin.

    “Là thật.”

    “Gạt người.” Ngả Lâm lắc đầu, quật cường không tin, cường đại như vậy không phải làm cho người ta hâm mộ, mà là tuyệt vọng, chỉ cần nghĩ đến chỉ một câu của người ta, liền có thể nhẹ nhàng thay đổi hết thảy nàng quen thuộc, làm cho nàng giống như bụi bậm biến mất, nàng không thể không tuyệt vọng. Đặc biệt hôm nay nàng dõng dạc. “Y lợi hại vậy, vì cái gì nhiều năm như thế cũng không xuất hiện?” Ngả Lâm vì chính mình tìm luận cứ.

    “Y cùng Ma vương đi Ma giới.” Cho nên giới diện chủ mới có thể đủ an tâm phát triển, năm đó nếu y ở giới diện chủ, mọi người ai có tâm đi khôi phục gia viên, nói không chính xác một ngày nào đó y lại muốn làm cái gì, thay đổi cái gì, không chừng ngày mai, chính mình liền biến mất trên thế giới.

    “Ta không tin, ta không tin.” Ngả Lâm cự tuyệt tin tưởng.

    “Thúc phụ,” An Đức Liệt ra tiếng, “Ngươi nói trận đại chiến kia là ván cờ của y cùng Ma vương bệ hạ, vì cái gì y cùng với Ma vương hạ bàn cờ này? Vì sao y sẽ cùng Ma vương đi Ma giới?” An Đức Liệt tiếp nhận sự thật làm cho người ta khó có thể tin này, hỏi ra nghi vấn của hắn.

    Uy Liêm trầm mặc, ánh mắt phức tạp, nhíu mày, dãn ra, há miệng muốn nói, lại không một âm tiết phun ra, ngậm miệng lại, nhíu mày, bộ dáng phiền não.

    Thấy Uy Liêm dạng này, mọi người rất kiên nhẫn chờ, hơn nữa làm tốt chuẩn bị trong lòng, nghênh đón rung động tiến đến.

    Uy Liêm thở dài thật mạnh, sau đó nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nhìn mọi người.

    Mọi người trong lòng kiến thiết Full, chuẩn bị nhận đánh sâu vào.

    “Về chuyện này, năm đó người sống sót đều biết, bởi vì bọn họ cũng không có ý tứ giấu diếm, nhưng đối xã hội nhân loại mà nói cũng không phải một chuyện được người ta chấp nhận, lòng người khó dò mà phức tạp, biết chuyện này, ta không dám nghĩ có vài người sẽ nói ra lời khó nghe như thế nào, chúng ta đánh cược không nổi, cho nên chuyện này bị lén gạt đi,” Uy Liêm nghĩ tìm từ, uyển chuyển tìm từ, “Ta nói cho các ngươi. Hiện tại nghĩ đến thật sự vẫn là vận mệnh đi, vận mệnh làm cho hai người bọn họ không nên có cùng xuất hiện, gặp gỡ ở đế đô, ngày đó dong binh tiếp nhận nhiệm vụ của y, là Ma tộc.”

    Hoàn hảo, mọi người có chuẩn bị tâm lý chính là kinh ngạc nho nhỏ một chút, thật bình tĩnh.

    “Ma vương ngay tại trong đó.”

    Còn có thể thừa nhận, này cũng có thể thừa nhận.

    “Hôm nay các ngươi cũng gặp được.”

    “Cái gì?” Này không thể thừa nhận rồi, bọn họ gặp được Ma vương.

    “Không chỉ Ma vương, còn có Thần vương, đều ở.”

    “Uy Liêm, ngươi nói trong đám người kia có Ma vương, Thần vương?” Kiều Y nuốt xuống khẩu khí, gian nan hỏi, Thần vương, Ma vương đó là nhân vật truyền thuyết, tồn tại vĩ đại hai lần giải cứu thế giới.

    “Ta sẽ không nhận sai, trong trận chiến vong linh chúng ta đều gặp qua, đặc biệt Ma vương bệ hạ, đôi mắt huyết sắc tàn khốc kia, còn có khí thế, chỉ cần gặp qua sẽ không quên.” Uy Liêm gật đầu. “Người cười kia là Thần vương, còn có ba đầu sỏ Ma tộc, hai tâm phúc của Thần vương.”

    Mọi người một đám đối chiếu, phát hiện rất dễ phân biệt.

    “Ma vương cùng y gặp nhau, liền giữa bọn họ đã xảy ra cái gì ta không biết, trong trận đại chiến vong linh kia, chúng ta đã biết một sự kiện,” Uy Liêm tạm dừng một chút.

    Biết trọng điểm đến đây, mọi người dứt bỏ tạp niệm, cẩn thận nghe.

    “Ma vương yêu y.” Uy Liêm một hơi nói xong.

    Y? Sau đó phản ứng lại, hàm nghĩa lời này. Bùm, trừ bỏ Kiều Y cùng Uy Liêm bởi vì nguyên nhân tay năm lấy, không có ngã sấp xuống, những người khác toàn bộ đều từ ghế trên ngã sấp xuống, không có lập tức đứng lên, dại ra nhìn Uy Liêm.

    Uy Liêm gật đầu, đáp lại thần sắc không tin của mọi người.

    “Ma vương yêu y, rất yêu, yêu đến trong trận đại chiến vong linh kia, có thể đứng ở bên y cùng thế giới là địch, bỏ qua hết thảy.” Tình cảm như vậy, quá mức kịch liệt, hắn từng yêu thích và ngưỡng mộ, cũng e ngại tình cảm như vậy, muốn hắn lựa chọn, hắn lựa chọn tình cảm bình thản, như bây giờ là tốt rồi.

    Mọi người như trước không có lấy lại tinh thần, Ma vương yêu nhân loại? Hơn nữa còn là một nam tử? Này… Này…

    “Nói cho các ngươi nhiều như vậy, là vì chúng ta một đường đồng hành này, các ngươi nhất định phải ăn nói cẩn thận đi, Ngả Lâm, ta sẽ đánh ngươi, chính bởi vì ngươi sẽ nói lời sai, ta không nghĩ thế giới này nguyên nhân vì ngươi mà bị hủy diệt, phải biết rằng, y cùng Ma vương sẽ không để ý thế giới như thế nào, y có thể hiệu lệnh Pháp Tắc, muốn trọng tố một thế giới rất đơn giản.” Uy Liêm thận trọng nói.

    Một hồi lâu, mọi người đứng lên, lại ngồi xuống.

    Ngả Lâm nhớ tới hành động của mình, sau một lúc sợ, “Phụ thân,” Ngả Lâm yếu ớt nói, “Chúng ta có thể cự tuyệt y sao?” Thật đáng sợ, nàng không muốn cùng y một chỗ.

    Còn không chờ Uy Liêm nói chuyện, đã có người trả lời Ngả Lâm.

    “Này không thể được nga, tiểu cô nương,” Thanh âm hoa mỹ, dễ nghe êm tai, nhưng lại làm cho người ở chỗ này cứng đờ. “Bội ước là phải trả tiền đền bù nga, kim ngạch kia, ta nghĩ phụ thân ngươi trả không nổi, tổn thất của ta không chiếm được bù lại, ta sẽ thật mất hứng.”

    Uy Liêm sắc mặt nháy mắt trắng bệch, người ở đây cũng không thấy tốt hơn chỗ nào, đều mới nghe qua truyền thuyết khủng bố của người nọ, tâm còn đang chấn động, y liền xuất hiện trước mặt.

    Không biết người khi nào xuất hiện, tao nhã ngồi sau bàn làm việc của Uy Liêm, mỉm cười nhìn mọi người, không phải trêu tức, không phải trào phúng, mỉm cười bình thường, lại làm cho người ta trong lòng run sợ.

    “Bái… Bái Luân bệ hạ, ngài đến?” Vẫn là Uy Liêm tuổi lớn, ma luyện nhiều hơn, cho nên trấn định một chút, hỏi. Nhưng trong lòng phi thường khủng hoảng, y nghe được bao nhiêu.

    “Vừa xong, chợt nghe đến các ngươi muốn cự tuyệt nhiệm vụ của ta.” Khắc Lạc Duy tự nhiên biết hắn lo lắng cái gì, y khinh thường nghe lén, chỉ nhìn sắc mặt những người này, không khó biết mới vừa rồi Uy Liêm nói gì, thậm chí lúc này sợ cái gì, y cũng sẽ không báo cho đối phương biết, chính mình không thèm để ý, tùy ý đối phương đoán, lo lắng, bởi vì đối phương không tư cách nhận được y giải thích.

    “Như thế nào sẽ, như thế nào sẽ,” Uy Liêm lập tức lắc đầu, “Chúng ta đang thương lượng hành trình, chúng ta an bài hành trình phần lớn là rừng rậm, ngươi cũng biết Ngả Lâm tuổi còn nhỏ, tuổi này thích chơi, rừng rậm đối nàng mà nói rất buồn tẻ, nàng thích ở trong thành ngoạn, cho nên, cho nên…” Uy Liêm có thứ tự nói dối.

    “Phải không?” Mỉm cười nghi vấn, nhìn mọi người.

    Còn có thể như thế nào, mọi người cùng nhau gật đầu, ý bảo Uy Liêm không có nói dối.

    “Như vậy đi trong thành tốt lắm. Nhiều năm như vậy, ta đều không có trông thấy thành thị nhân loại, khó được có cơ hội, nhận thức một chút.” Khắc Lạc Duy không có vạch trần bọn họ nói dối, thuận thế đưa ra yêu cầu.

    Không thể nào, Uy Liêm trong lòng kêu sợ hãi, để cho người nọ đi qua thành thị, nếu không cẩn thận có người chọc tới y, như vậy, hậu quả, Uy Liêm không dám suy nghĩ, nhưng sau lưng đã muốn ướt đẫm.

    “Sản nghiệp của ta cũng cần tuần tra một chút.” Từ sau khi giao cho Tắc Ân cùng An Tô Á, y đã muốn không nhúng tay vào chuyện của ngân hàng, cũng có thể thừa dịp cơ hội này xem một chút.

    “Sản nghiệp của ngươi?” Uy Liêm sửng sốt một chút, không phản ứng lại.

    “Ngân hàng thế giới.” Khắc Lạc Duy hảo tâm nhắc nhở, sản nghiệp y nhất thời quật khởi làm ra này.

    Uy Liêm nghĩ tới, mọi người kinh ngạc, ngân hàng chiếm cứ địa vị tài phú đệ nhất thế giới là sản nghiệp của người nọ. Nhiều năm qua, có bao nhiêu người tiếu tưởng tài phú ngân hang này, quấy rối không phải không có, cường thủ hào đoạt cũng không phải không xuất hiện qua, nhưng toàn bộ đều bị trấn áp, không phải thực lực đến từ ngân hàng, mà là đến từ cao tầng các tộc, bọn họ tựa hồ có cùng nhất chí bảo toàn ngân hàng, cho dù là Thú nhân cùng nhân loại quan hệ không tốt, trên vấn đề ngân hàng cũng cùng nhân loại giống nhau, không can thiệp, bảo hộ, hết thảy chuyện đối ngân hàng bất lợi toàn bộ không cho phép tồn tại.

    Ngân hàng thế giới thành lập trước trận chiến vong linh, niên đại các tộc coi như hữu hảo kia, nguyên bản nghĩ đến, đó là cao tầng các tộc cộng đồng hiệp ước thành lập, cũng không nghĩ là sản nghiệp của người nọ. Mà bọn họ cũng bắt đầu hiểu được, nguyên nhân cao tầng duy hộ, nếu ngân hàng này thật sự xảy ra chuyện gì, làm chủ nhân của nó người nọ sẽ mặc kệ không hỏi sao? Không, bọn họ đánh cược không nổi khả năng, chỉ có thể duy hộ ngân hàng, làm cho việc này không có phát sinh khả năng.

    “Có vấn đề?” Nhìn đến Uy Liêm khó xử, không, hẳn là thần sắc không muốn, Khắc Lạc Duy bình tĩnh hỏi.

    “Không, không có, hoàn toàn không có.” Khuất phục cường quyền Uy Liêm lập tức trả lời, đối người nọ phản đối gì đều là không thể.

    “Tốt lắm, lộ trình từ ngươi quyết định, không cần hỏi ta, ta không vội.”

    Ngữ khí mềm nhẹ, thanh âm hoa mỹ, lại làm cho Uy Liêm cả người phát lạnh, ở trong lòng kêu rên, nhưng lại vô lực phản kháng.

    “Vâng.” Uy Liêm chỉ có thể đem toàn bộ khổ sở nuốt vào, thuận theo đáp lại, ở trước mặt chủ nhân, chỉ có thể thuận theo, không còn đường khác.

    “Các ngươi là ai? Đang làm gì?” Lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng la của dong binh tuần tra.

    Uy Liêm nhìn Khắc Lạc Duy, sau đó ý thức được bên cạnh Khắc Lạc Duy thiếu người, đám người kia không ở bên cạnh Khắc Lạc Duy.

    “Lăn.” Ngữ khí trầm thấp thuần hậu mang theo không kiên nhẫn.

    Nghe đến thanh âm đó, Uy Liêm rốt cuộc ngồi không được, thoắt một cái lao ra.

    Khắc Lạc Duy không có ngăn cản, đứng dậy, cũng hướng cửa đi đến.

    “Y Tư Đặc La đại nhân, thỉnh lui về sau.” Âm hưởng Bố Lạp Đức thân thiết gợi ý.

    Lúc này, Địch Á, An Đức Liệt, Kiều Y cùng Ngả Lâm cũng biết bên ngoài là ai, không tốt, muốn chạy ra ngăn cản các dong binh, nhưng Khắc Lạc Duy hành động làm cho bọn họ không dám ở trước y, chỉ có thể đi phía sau Khắc Lạc Duy, ra cửa phòng.

    Ngoài cửa, Uy Liêm đã muốn cho dong binh lui, may mắn còn không có động thủ, đám người Địch Á thở ra.

    Khắc Lạc Duy không quản việc này, “Uy Liêm, khi nào thì xuất phát?” Hỏi đến vấn đề muốn biết.

    “Sáng mai là có thể xuất phát.” Uy Liêm cung kính trả lời, muốn thu thập đồ, an bài nhân thủ, lúc này đây nhất định phải cẩn thận chọn lựa, nhanh nữa cũng muốn ngày mai.

    Khắc Lạc Duy gật đầu, “Bố Lạp Đức,” Lần này đối với chính mình trí năng nói, “Hạ trại.”

    “Dạ, chủ nhân.” Bố Lạp Đức lập tức đi chuẩn bị.

    Thuộc truyện: [Vô Xá Hệ Liệt] Nhiễm Huyết Quý Công Tử