Home Đam Mỹ [Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử – Chương 102

    [Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử – Chương 102

    Thuộc truyện: [Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

    Bình vương ngồi ở tại chủ vị, phía dưới bên phải là Kí Thanh Vân, lại ngồi dưới nữa là Tiêu Vũ. Bình vương đồng ý cho bọn họ đến dự thính. Bên trái ngồi là tri phủ Vận thành, bên trong phòng đứng đầy những binh sĩ. Lần thẩm vấn này không phải là ở công đương sâm nghiêm uy vũ, mà là phòng khách, làm cho người ta thực không thể lý giải suy xét được Bình thường. Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, Bình vương bởi vì nguyên do là bị ám ảnh bởi Thành vương, phi thường không thích loại địa phương như công đường. Năm đó thời điểm tranh vị, không ít lần ở trên công đường phải đối mặt với loại tính cách cương trực của Thành vương, thời điểm khi còn nhỏ cũng bị lão đại Thành vương niệm qua, từ sau khi tranh vị kết thúc, công đường chính là cấm địa của hắn.

    (dự thính: tới tham gia buổi tra khảo nhưng không được quyền phát biểu)

    Mọi người trong phòng khách nhìn thấy thủ phạm bị đưa vào, một thân gấm vóc bạch sắc trúc y mặc (mặc: màu đen như mực), mặc dù không phải tuấn mỹ nhưng mà ngũ quan khí suất, dáng người cao ngất, dù trên thân mang theo xiềng xích, cũng không làm thay đổi nụ cười tự tin trên mặt. Tự tin không có sợ hãi, thậm chí có thể nói là rất ngạo mạn.

    Thực tự tin, phi thường tự tin, y dựa vào cái gì mà tự tin như vậy? Mọi người không rõ, ám sát sứ giả là tử tội; ám sát phi tử của hoàng đế; Công chúa của quốc gia khác đều là tử tội; ám sát Bình vương vẫn là tử tội; người này vì sao còn có thể tự tin như thế, chẳng lẽ bởi vì tử tội quá nhiều, ngược lại nên không sợ?

    Bình vương cũng nở nụ cười, thú vị.

    “Ngươi chính là chủ mưu?” Bình vương thản nhiên hỏi.

    “Không phải.” Phạm nhân bình tĩnh đáp, không có một chút bối rối, “Ta chỉ là người nhận tiền, cũng là người bị gặp tai họa mà thôi.”

    “Là ai sai sử ngươi?” Tri phủ Vận thành nghiêm khắc quát, ở nơi gã quản lý, lại phát sinh chuyện như vậy, không phải là đang nói gã năng lực không đủ, phụ hoàng ân hay sao?

    “Ngươi xác định phải tìm hiểu rõ?” Hay cho một câu hỏi lại, một cái tươi cười tràn ngập ý vị thâm trường nhìn những người ở đây, “Đây chính là chuyện của hoàng gia a.” Thực ám chỉ rõ ràng, mắt nhìn Bình vương, chờ mong vẻ mặt biến sắc của hắn, đáng tiếc không thể như nguyện, biểu tình của Bình vương một chút cũng không thay đổi, giống như không nghe thấy gì hết.

    “Lớn mật.” Tri phủ Vận thành thực sự ngồi không nổi, mở miệng quát, “Không cần phải chỉ trích hoàng tộc, ngươi tội chết không tránh khỏi, đồng lõa của ngươi đã cung khai, các ngươi một đám đều là hạng người đại nghịch bất đạo, là muốn phá hủy quan hệ của Đông Li cùng đất nước chúng ta, khơi mào chiến loạn. Hành động đại nghịch bất đạo như thế, thứ như ngươi cũng dám làm, nhanh nói ra sự thực là ai an bài?”

    Người này thật sự là không thể nói, Bình vương lắc đầu.

    “Ta chỉ là một dân thường, nào dám làm ra loại sự tình này, chính là có người muốn ta làm như vậy, hơn nữa còn là người hoàng tộc a. Bình vương tay cầm trọng binh, đương nhiên là cái gai trong thịt, cai đinh trong mắt của người ta. Lúc này có thể giết chết Bình vương là được rồi, không đủ sức, như thế thì giết người của Đông Li. Một tội danh không thể bảo hộ, Bình vương hẳn là sẽ bị suy yếu không ít lực lượng, hơn nữa Đông Li bên kia cũng phải hỏi tội tới, Bình vương chính là một người tốt nhất chịu tội thay.” Phạm nhân thành thật công đạo, nhưng mà đề tài này làm cho người ta không dám tiếp nhận.

    Y nói là rất có thể, người ở đây âm thầm cân nhắc, việc này thực sự là cuộc đua quyền lực?

    “Ngươi đang nói dối.” Bình vương khẳng định nói, một chút cũng không dao động.

    “Bình vương đúng là thật tự tin, Bình vương năm đó là người có lợi thế nhất tranh ngôi vị hoàng đế, bại dưới Đương kim Hoàng thượng hẳn là rất không cam tâm đi.” Phạm nhân tiếp tục khiêu khích.

    “Vậy thì ngươi sai lầm rồi, bổn vương thực cam tâm.” Bình vương chẳng hề để ý nói, điểm mạnh của hắn là đánh chiến, luận về trị quốc, hắn so ra kém lão đại cùng lão tứ, càng không cần nói tới Hoàng thượng.

    “Người sáng mắt không nói ám thoại(lời ám chỉ), tại hạ cam tâm chịu trói mà tới, chính là muốn cùng Vương gia gặp mặt, trợ giúp Vương gia một tay, để cho Vương gia ngồi lên trên vị trí kia.” Phạm nhân trực tiếp đem đề tài làm rõ.

    “Làm càn.” Tri phủ Vận thành quát lớn, chết tiệt, chuyện đại nghịch bất đạo như vậy như thế nào lại để gã nghe được. Không được, việc này nhất định phải bẩm báo Thánh thượng.

    Phạm nhân tựa như không có nghe được, nhìn thẳng Bình vương, muốn từ trong mắt cùng trên mặt Bình vương nhìn ra cái gì đó, nhưng mà cùng vừa rồi liếc mắt một cái, không có một chút biến hóa. Bình vương này quả nhiên là một thế hệ người tài. Phạm nhân cái nhìn đối với Bình vương lại cao thêm một chút.

    “Các ngươi đều đi xuống.” Bình vương phất tay, làm cho những binh sĩ lui ra. Những binh sĩ lĩnh mệnh, phòng khách chỉ còn lại mấy người. Bình vương, hai người Đông Li, tri phủ Vận thành cùng với phạm nhân.

    Phạm nhân nở nụ cười có chút đắc ý.

    “Ngươi giúp bốn vương, nghĩ muốn có ưu đãi gì?” Bình vương thản nhiên nói.

    “Vương gia.” Vị quan cao nhất của Vận thành kinh hô, chẳng lẽ Bình vương này là muốn cố ý mưu phản.

    Hai người Đông Li âm thầm tính toán, muốn xem trong chuyện này như thế nào có thể có được lợi ích lớn nhất, giúp hay là không giúp?

    Phạm nhân vừa muốn nói chuyện, Bình vương lại mở miệng, “Bất quá, bổn vương nếu muốn cái vị trí kia, căn bản không cần ngươi giúp, chỉ cần cùng Hoàng thượng nói một chút, Hoàng thượng sẽ rất thích ý đem vị trí kia giao cho ta.”

    “Vương gia, đây là cho rằng tại hạ lừa người sao?” Phạm nhân sắc mặt run rẩy, lời nói của Bình vương ai sẽ tin.

    “Ngươi ngay từ đầu đã lừa bổn vương, không phải sao?” Bình vương thản nhiên nói, người này ngay từ lúc bắt đầu đã không nói thật.

    “Vương gia, tại hạ là có thành ý mà tới, liền ngay cả ai mệnh lệnh tại hạ thiết kế việc này, tại hạ cũng có thể nói cho Vương gia, chính là Đương kim Hoàng thượng, Sùng đế.” Phạm nhân phun ra chủ mưu.

    Trong phòng khách trầm tĩnh một hồi.

    “Ha ha ha…” Bình vương biểu tình bình tĩnh hoàn toàn biến mất, không phải hoảng sợ, ngược lại lại là cười lớn, “Ngươi lại còn nói dối.” Ngừng cười, nhìn phạm nhân một cách trào phúng.

    “Vương gia đối với Hoàng thượng là tín nhiệm, đáng tiếc Sùng đế đối với Bình vương không như thế. Bởi vì Sùng đế là người bạc tình như vậy, tại hạ mới muốn giúp Vương gia có được vị trí kia.” Phạm nhân nhíu mày, cùng với tình báo không giống nhau, vị Bình vương này đối với Sùng đế tựa hồ rất tín nhiệm, nói tới phân lượng này, một chút dao động cũng không có.

    “Ngươi là kỳ quái, vì sao bổn vương một chút cũng bất vi sở động?” Liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của phạm nhân, Bình vương nói.

    Phạm nhân cả kinh, sau đó khôi phục biểu tình tự tin: “Tại hạ bội phục Vương gia đối với Sùng đế tín nhiệm mà thôi.”

    “Ngươi có biết vì sao bốn vương không tin không?” Bình vương đối với phạm nhân cười khẽ, trong tươi cười mang theo coi rẻ cùng trào phúng đối với phạm nhân.

    “Nguyện nghe rõ việc này.” Phạm nhân cũng không lại bày ra tự tin tràn ngập giả dối trên mặt, biểu tình của Bình vương làm cho y có chút bực tức, biểu tình đó tựa như đang xem một vở hài kịch.

    Những người khác ở đây cũng cẩn thận nghe, đặc biệt là hai người Đông Li, bọn họ là là muốn căn cứ vào trong lời nói của Bình vương để phân tích tình huống.

    “Từ việc ngươi động thủ ở tại Vận thành, bổn vương đã biết tuyệt đối không phải Hoàng thượng hoặc là các huynh đệ khác làm. Bởi vì mấy vị huynh đệ này của bổn vương tuyệt đối sẽ không xuống tay đối với người tại Vận thành, đây là ăn ý.” Nơi này là địa phương năm đó phụ hoàng gặp được người kia. Ở tại đây động thủ, ai có thể biết được hay không sẽ chọc giận phụ hoàng, bọn họ mới không ngốc như vậy, “Không rõ đúng không, nguyên nhân, bổn vương cũng sẽ không nói cho ngươi.”

    “Lời nói của Vương gia, thực làm cho người ta khó tin tưởng. Chẳng lẽ Hoàng thượng cùng những người khác sẽ không đánh vỡ loại ăn ý này.” Phạm nhân căn bản là không tin. Thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần có thể thắng lợi, ai sẽ để ý cái gọi là hiệp nghị cùng ước định, huống chi là ăn ý, loại hiểu lòng này không dễ khai thông.

    “Bọn họ sẽ không. Bỏ qua điểm này, nếu muốn ám át bổn vương, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không phái loại sát thủ như các ngươi, bởi vì Hoàng thượng biết rõ rằng người bình thường căn bản không giết được bổn vương.” Đều rõ ràng đối phương lẫn nhau cùng có được thực lực tông sư, còn có ảnh vệ cấp bậc tông sư, người bình thường như thế nào giết được bọn họ.

    “Vương gia, cũng không nhất định phải giết ngươi, chỉ cần làm cho Vương gia bị tội là được.” Phạm nhân nhắc nhở nói, cũng không nhất định phải giết hắn.

    “Bổn vương có bị tội, nhiều nhất cũng chỉ là bị lão đại nhắc nhở một hồi, người chịu tội thay có không ít, tỉ như tri phủ Vận thành.” Bình vương chỉ hướng tri phủ Vận thành, làm cho vị tri phủ này sợ tới mức đứng lên.

    “Tại hạ thật sự không hiểu tự tin không nên của Vương gia, đối với huynh đệ của chính mình tín nhiệm như thế, phải biết rằng hoàng gia chính là không có thân tình.” Phạm nhân tiếp tục châm ngòi.

    “Đáng tiếc, sáu huynh đệ chúng ta lại khác.” Bình vương nhún nhún vai.

    “Năm đó, các vị khác cũng không ít lần hãm hại Bình vương, Bình vương đối với các vị khác cũng động thủ không ít.” Phạm nhân căn bản là không tin, tràng đoạt vị năm đó, Quân gia mấy huynh đệ này càng đấu càng lợi hại, tranh đấu gay gắt, hãm hại nói xấu đều làm cả.

    “Các ngươi biết thực rõ ràng a.” Bình vương cảm thán nói.

    “Năm đó chính là xảy ra không ít chuyện tình.” Phạm nhân mỉm cười nói, nghĩ tới đã bắt được lỗ hổng.

    “Chính là, các ngươi không phát hiện ra sao, bất luận đấu như thế nào, chúng ta đều chưa từng động qua một chiêu ám sát.” Bình vương nhìn thấy tự tin trên mặt phạm nhân, thản nhiên nói.

    Biểu tình trên mặt phạm nhân cừng đờ, sau đó lợi dụng thiên phú đã gặp liền không quên, rất nhanh nhớ lại những tư liệu mình đã xem, phát hiện, không có, quả thực là không có. Năm đó sáu huynh đệ Quân gia càng đấu càng lợi hại, chưa từng có ám sát qua những người khác. Như thế nào sẽ?

    Tư liệu hai người Đông Li biết rõ ràng không có nhiều như phạm nhân, nhưng mà cũng có một phần, bọn họ cũng rất nhanh phát hiện ra, quả thật không có.

    “Rất kỳ quái đúng không, vì sao không có?” Bình vương nhìn thấy biến hóa trên mặt mấy người, mang theo điểm đắc ý nói, “Bổn vương có thể nói cho các ngươi, hoàng tộc có quy định, trừ bỏ quốc pháp ra, mọi người trong hoàng gia, không thể giết hại lẫn nhau, nếu không trục xuất khỏi hoàng gia.”

    Phạm nhân không rõ, hoàng gia như thế nào còn có loại quy định này, “Không có khả năng, năm đó Khai đế không phải là giết chết mấy huynh đệ để thượng vị, còn có…”

    “Không cần phải chỉ trích phụ hoàng.” Bình vương cho tới nay rất lãnh tính, bất chợt tức giận, sắc mặt băng hàn, “Ngươi tính là cái gì, dám hô thẳng niên hiệu của phụ hoàng.” Phụ hoàng đã muốn là thần, người này sao có thể chỉ trích?

    Bị lửa giận của Bình vương dọa tới, tại nơi này trong nháy mắt im lặng.

    Bình vương đối với phụ hoàng của mình cảm tình rất sâu, hai người Đông Li cho ra kết luận. Bọn họ đối với thế hệ trước của Nguyên quốc cũng không hiểu lắm, hơn nữa Bình vương đã muốn tuổi này, vị Khai đế kia hẳn là đã không còn tại thế, biết để làm gì.

    Bình vương đè xuống lửa giận của chính mình, sự việc này còn chưa xong, chờ xong xuôi, tiểu tử này, ngươi sẽ thực thảm, “Hừ, năm đó quả thật không có quy định này, bất quá hiện tại có.” Đây là quy củ do Trấn vương thúc tổ định ra, phụ hoàng sẽ không để ý sống chết của bọn họ, nhưng mà đều là người hoàng tộc Trấn vương thúc tổ có năng lực ngăn cản. Lịch sử hoàng gia Nguyên quốc máu chảy đầm đìa, Trấn vương thúc tổ muốn kết thúc, cho nên mới phải áp chế độc đoán.

    “Được làm vua thua làm giắc, chỉ cần đi lên vị trí kia, một cái quy định chính là sửa lại.” Phạm nhân không tin, hoàng gia tuyệt đối không có người sẽ tuân thủ, sáu huynh đệ Quân gia này sẽ tuân thủ thực là rất kỳ lạ. Đương nhiên nhìn Bình vương đối với Khai đế kính trọng, còn có thủ đoạn năm đó của Khai đế, hắn có thể cho rằng đây là kết quả đè ép áp chế ở thời điểm Khai đế thượng vị, “Bình vương liền tin tưởng chân tướng là Đương kim Hoàng thượng sẽ tuân thủ quy định này. Chỉ cần lần này thành công ám sát Đông Li Công chúa, thực lực của Vương gia sẽ bị hao tổn, chỉ cần lại nói xấu hãm hại Vương gia, không cần Hoàng thượng động thủ, là đã có thể dùng quốc pháp giết chết Vương gia.” Phạm nhân rất nhanh phân tích, nói ra một khả năng có thể khác.

    “Hắc hắc, ngươi nói rất có đạo lý, đáng tiếc đối với hoàng tộc Quân thị thì không thích hợp.” Tươi cười của Bình vương thần bí mà quỷ dị, “Bổn vương cùng mấy huynh đệ khác cho tới tận bây giờ không bao giờ để ý tới cái vị trí kia.” Bình vương nói xong, lời nói khiến cho bất luận là kẻ nào cũng không tin nổi.

    Thuộc truyện: [Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử