Vô ý tình thâm – Chương 25-28

    Thuộc truyện: Vô ý tình thâm

    Chương 25

    Ăn sáng xong, Lạc Mân bò dậy ngồi trên đùi Thẩm Thời Trạm, lấy khăn ướt cẩn thận lau tay cho hắn. Lau đi lau lại, mới phát hiện tay Thẩm Thời Trạm rất đẹp. Ngón tay giống như gốc hành cốt kết rõ ràng, móng tay mượt mà luôn cắt sửa vô cùng ngay ngắn, vì da quá trắng, trên mu bàn tay mạch máu màu xanh như ẩn như hiện. Rất đẹp, cũng không lộ vẻ nữ tính, cho người ta cảm giác rất có sức mạnh.

    Thẩm Thời Trạm nhìn cậu cầm tay mình lăn qua lặn lại, cố ý cho cậu xem vết chai vì cầm bút trong thời gian dài. Không ngờ, đối phương lại cúi đầu hôn chỗ đó một cái, cười nhẹ với Thẩm Thời Trạm nói: “Rất đẹp.” Thẩm Thời Trạm được cậu hôn hô hấp hơi ngừng lại, một lúc lâu cũng cười cười, giơ tay vò loạn tóc của cậu trong tiếng phản kháng của Lạc Mân.

    Đi được một nửa, di động Lạc Mân vang lên.

    “Anh cả của em…” Cậu đem di động đến trước mặt Thẩm Thời Trạm cho hắn nhìn, “Nhất định là gọi đến mắng em, làm sao bây giờ…”

    Bình thường đều là anh hai giúp đỡ và trong nhà yểm trợ, không có việc gì Lạc Dịch sẽ không quản cậu. Từ nhỏ Lạc Mân đã sợ người anh cả nghiêm túc này, nói thật ra thì Lạc Dịch đã không dạy bảo cậu nhiều, ngay cả nói nặng lời cũng rất ít, mà Lạc Mân chính là sợ.

    Có điều, bình tĩnh xem xét, không nhiều người bên cạnh không sợ anh cả của cậu.

    Thẩm Thời Trạm không dám nói anh cả của cậu đã biết chuyện của hai người từ lâu, hơn nữa chính mình ngay cả anh cả cũng đã gọi rồi. Chỉ có thể dỗ cậu: “Có anh đây, không có chuyện gì, nghe đi.”

    Thấy Lạc Mân vẫn mím môi không dám nhận, lai nói: “Nếu không anh nghe giúp em?”

    Chiêu này trăm lần hiệu quả cả trăm, quả nhiên, “Không cần, không cần, em tự nghe.” Lạc Mân luống cuống tay chân nhận điện thoại, không đợi cậu mở miệng nhận sai, giọng nói anh cả của cậu hơi bối rối đã truyền đến: “Tiểu Mân, bây giờ lập tức đến bệnh viện thành phố, mẹ nhập viện rồi.” Lạc Mân hoảng loạn, muốn hỏi xảy ra chuyện gì, Lạc Dịch bỏ lại một câu “Đến rồi lại nói.” Liền cúp điện thoại.

    Lạc Mân luống cuống nhìn Thẩm Thời Trạm, theo bản năng dùng sức siết chặt tay hắn. Thẩm Thời Trạm một bên ôm cậu để cậu bình tĩnh một chút, một bên dặn dò tài xế đến bệnh viện thành phố.

    Lúc Lạc Mân đến, Lạc Dật Sơn và Lạc Trăn đều ở đây, nhưng không thấy anh cả. Lạc Mân sốt ruột, vọt tới trước mặt Lạc Dật Sơn vội la lên: “Ba, mẹ con sao vậy? Hôm qua lúc gọi điện thoại còn rất tốt mà!” Sắc mặt Lạc Dật Sơn hơi xám, ánh mắt rơi xuống bàn tay nắm lấy nhau của cậu và Thẩm Thời Trạm, sắc mặt lại tối mấy phần.

    Thẩm Thời Trạm hiểu băn khoăn của Lạc Mân, vô thức muốn buông tay, lại bị Lạc Mân dùng sức hơn giữ chặt.

    “Lần này tốt rồi,” Lạc Mân nghĩ, “Luôn không có khả năng nói lời giải thích, dắt tay vì là anh em tốt đi…”

    “Bác trai, bây giờ tình huống của bác gái thế nào?”

    Lạc Dật Sơn bị câu hỏi kéo tâm trí về, sắc mặt phức tạp nhìn về phía Thẩm Thời Trạm nói: “Bệnh cũ, hôm nay đột nhiên tái phát.”

    Lạc Mân vừa nghe càng nóng ruột hơn, “Bệnh cũ? Sao con không biết?”

    Lạc Dật Sơn cũng không dễ chịu, dời mắt, không trả lời câu hỏi của Lạc Mân. Thẩm Thời Trạm ôm bả vai cậu nhỏ giọng nói: “Em đừng vội, bác gái không sao đâu.” Vẻ mặt Lạc Mân đầy mặt lo lắng dựa lên người hắn, nhắm mắt không nói.

    Thẩm Thời Trạm cảm giác người cậu run rẩy, vừa định bảo cậu ngồi xuống ghế trên hành lang một chút trước, Lạc Mân liền đứng thẳng, nắm tay hắn ngẩng đầu lên nói: “Anh đi về trước đi, anh Từ Nhiên còn có việc tìm anh mà. Hơn nữa, ở đây không biết lúc nào mới xong, đều tốn thời gian ở đây cũng vô dụng.”

    Thẩm Thời Trạm muốn nói ở cùng cậu, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Mân, bản thân cũng cảm thấy cậu nói có lý, không kiên trì nữa. Một tay xoa mặt cậu nói: “Đừng lo lắng quá, mọi chuyện có anh ở đây, hửm?” Tay Lạc Mân cũng phủ lên, nở nụ cười với hắn, trong mắt tuy có lo lắng, nhưng vẫn là yêu thương dịu dàng khó nén.

    Ngón cái Thẩm Thời Trạm lại nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu một hồi, mới quay người rời đi.

    Lạc Trăn vội vàng sáp tới hỏi: “Em con gấu nhỏ này, sao lại ở cùng hắn? Không phải nói không về được, sáng nay mới đến sao?” Lạc Mân không có tâm tình giải thích, chỉ túm anh ta lại hỏi bệnh của mẹ Lạc.

    Lạc Dật Sơn đứng dựa vào tường ở cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt xám xịt không hề giảm lại. Một buổi sáng ngắn ngủi, cả người thoạt nhìn già đi không chỉ mười tuổi.

    Lạc Trăn không hỏi lại Lạc Mân đi đâu, đoán cũng có thể đoán được. Thở dài nói, “Tối qua em không về cũng tốt, bằng không lúc đó ồn ào lên, ngay cả em cũng không ăn được quả ngon.” Lạc Mân cau mày, không hiểu hỏi “Cái gì ồn ào lên?”

    “Đang ăn cơm ngon lành, anh cả… Anh cả đột nhiên nói… Ảnh…” Lạc Trăn ấp úng, thật sự không nói ra được, Lạc Mân sốt ruột muốn chết, “Tóm lại là thế nào?”

    “Anh cả… Nói…” Lạc Trăn giậm chân một cái, nhanh chóng nói rằng “Nói anh ấy thích đàn ông!”

    Lạc Mân trợn to mắt, trong khoảng thời gian ngắn khống biết nên nói gì, “Hả?”

    “Thì là vậy đó, không giải thích được…” Kỳ thực Lạc Trăn cũng không rõ nội tình, “Lúc đó tuy mẹ vừa giận vừa sợ, nhưng không nhìn ra có gì có gì bất thường. Anh cả cũng quỳ xuống rồi, cuối cùng vẫn bị ba đuổi đi.”

    Lạc Mân càng không tìm được manh mối, “Không đúng, sáng sớm hôm nay là anh cả gọi điện cho em mà…”

    Hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau, lúc càng nói càng mơ hồ, bác sĩ trong phòng cấp cứu đi ra.

    Một phen binh hoang mã loạn, mẹ Lạc được sắp xếp vào phòng chăm sóc đặc biệt. Ba cha con nhà họ Lạc ngồi trong phòng khách nhỏ của phòng suite, cả phòng đều im lặng.

    Lạc Mân biết rõ, trước mắt mình không hỏi được gì, chỉ có thể ngồi yên lặng. Giữa lúc đó Thẩm Thời Trạm sai người tới đưa cơm một lần, Lạc Mân nhìn đồ buổi sáng cậu đã uống qua kia, bị Thẩm Thời Trạm nghiêm lệnh, một ngày một ly sữa bò, không nhịn được mím môi cười.

    Tình cảm ấm áp tuôn ra từ trái tim, có một người như vậy yêu cậu, thật tốt.

    Ba người đều không có khẩu vị gì, Lạc Mân coi như ăn nhiều hơn. Chỉ cậu vẫn luôn cầm sữa bò trong tay, không nỡ uống. Lạc Trăn thò tay muốn cướp, bị Lạc Mân đánh bật một cái. Quậy một lần như vậy, bầu không khí mới tốt hơn chút.

    Cuối cùng Lạc Dật Sơn mở miệng, nói câu thứ hai trong sáng nay với Lạc Mân và Lạc Trăn: “Tiểu Trăn về nhà phối hợp một chút, nhắc dì Tần nhớ cho An Đạt ăn, nó đói bụng sẽ chạy ra ngoài. Thuận tiện bảo dì ấy thu dọn đồ của mẹ con mang tới, chắc phải ở lại một lúc.” Lạc Trăn đáp rồi đi ra ngoài.

    Lạc Mân cũng muốn đi theo, bị Lạc Dật Sơn gọi lại, “Tiểu Mân cũng có chuyện làm, con đến phòng hành chính lấy đơn xét nghiệm hôm nay. Đến trạm y tá hỏi trước, phải lấy nhiều, đừng lấy sai.” Lạc Mân ngoan ngoãn đáp vâng, chạy chậm ra ngoài. Ở cửa đụng phải Lạc Dịch chạy tới, “Anh cả, anh đi đâu vậy?” Vẻ mặt Lạc Dịch nghiêm túc, im lặng không lên tiếng, chỉ giơ tay đập xuống bả vai cậu rồi vào phòng bệnh.

    Đi ra vài bước, Lạc Mân mới nhớ tới những lời buổi sáng Lạc Trăn nói với cậu, chuyện tối qua anh cả come out với người nhà. Anh cả… Cũng thích đàn ông?

    Lạc Mân chưa từng nhìn ra, cũng không phải nói Lạc Dịch không giống người thích đàn ông. Dáng vẻ của Lạc Dịch luôn nghiêm túc, dường như không tưởng tượng ra được y sẽ thích mẫu người như thế nào. Bất kể là nam hay nữ, Lạc Mân đều không nghĩ ra.

    Cậu không biết có phải mình thích đàn ông bẩm sinh hay không, mười lăm tuổi lần đầu tiên biết được thế nào là thích một người, là vì Thẩm Thời Trạm. Kể từ đó, mãi cho tới bây giờ, Lạc Mân đều không cảm thấy cậu còn có thể động tâm với người nào, nam và nữ, có vẻ như đều không được.

    Nhưng cũng không cần, bởi vì bọn họ sẽ luôn yêu nhau, như hôm nay, như hôm qua, như mỗi ngày đêm trước đây. Phần tình yêu này vĩnh viễn không có phần cuối, nếu phải nói có sự thay đổi, vậy chỉ có thể là càng ngày càng sâu đậm hơn, như rượu được ủ lâu năm, càng để lâu, hương vị càng ngon.

    Suy nghĩ miên man như vậy, một xấp đơn xét nghiệm đều lấy đủ. Bệnh viện quá lớn, chạy xuống một chuyến, Lạc Mân mệt đến không ngừng thở hổn hển.

    Cậu lại nhớ Thẩm Thời Trạm rồi, nếu hắn ở đây, hắn sẽ không để mình mệt như vậy. Sẽ chỉ đau lòng cậu khó chịu trong lòng, không ngừng an ủi cậu, thay cậu làm xong tất cả mọi việc.

    Trước kia Lạc Mân không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình, thậm chí có hơi ghét bỏ người khác vì cậu là con út trong nhà, đối xử với cậu là bộ dáng chăm sóc chu toàn, cẩn thận. Nhưng tất cả kiên trì khi gặp Thẩm Thời Trạm, đều mong manh tựa như ảo tưởng xây dựng bằng bụi, đụng vào liền vỡ. Cậu không không chế được muốn ỷ lại Thẩm Thời Trạm, muốn dính trên người hắn từng giây từng phút, muốn cả nụ hôn của hắn và ánh mắt tràn ngập yêu thương, muốn ôm hắn vào mỗi ngày nắng và ngày mưa, muốn cùng hắn dương xuân bạch tuyết, muốn cùng hắn củi gạo dầu muối tương dấm trà.

    Trong lòng Lạc Mân nhớ đến người yêu, ngay cả bước chân cũng nhẹ đi mấy phần.

    Cậu sợ tiếng thở hổn hển quá lớn làm ồn đến mẹ, chuẩn bị điều chỉnh hô hấp ở cửa một chút mới đi vào.

    Vừa đẩy ra hé cửa phòng, Lạc Mân chợt đứng lại bất động.

    Mặc dù hai người bên trong sợ làm ồn đến bệnh nhân, giọng nói đã ép xuống thấp nhất. Nhưng kích động và phẫn nộ trong đó, đều lộ ra chút ít, phần lớn là anh cả kiệm lời đang nói.

    “Rõ ràng lúc ở Đức, Thẩm Thời Trạm đã lo liệu sạch sẽ chuyện này. Tuy rằng khoản vay không được trả lại, nhưng sớm muộn gì con cũng nói cho hắn, sẽ không chiếm không lợi ích của hắn, đặc biệt tiểu Mân còn… Nhưng bây giờ nhược điểm quan trọng như vậy, sao ba lại để nó lại trong tay Thẩm Thanh? Lúc đầu nếu biết giao tiền vào tài khoản tình nhân của ông ta, tại sao phải dùng tài khoản nhà mình? Đây rõ ràng đưa lên tận cửa cho những người kia điều tra!”

    Lạc Dịch dừng một chút nói nhỏ: “Thậm chí cũng không cần điều tra!”

    Lạc Mân không khỏi hoảng hốt, tạm thời cậu nghe không hiểu cha và anh cả đang đang nói gì. Nhưng cậu biết là chuyện lớn, lớn đến có thể từng phút đồng hồ phá hủy hạnh phúc cậu nắm chặt trong tay, ngay cả khoe khoang cũng không dám. Có thể hiểu rõ, lúc Thẩm Thời Trạm ở Đức, mỗi ngày còn kiên trì hai cuộc điện thoại, sau đó nhìn lại bản thân, đều vô cùng bình thường, chẳng lẽ lúc đó đã xảy ra chuyện gì sao?

    “Lúc đầu quyết định như vậy, đã không nghĩ Thẩm Thời Trạm có thể bỏ qua Lạc thị. Đạo lý lấy trứng chọi đá này, Lạc Dật Sơn ta hiểu.” Lạc Dật Sơn cố hết sức khống chế nhưng giọng nói run rẩy khó dấu, tất cả trấn định nhanh chóng mất đi, từng chữ một rơi vào tai Lạc Mân, màng nhĩ cậu bị từng chữ từng chữ khuếch đại chấn động, đập vào đầu cậu choáng váng. “Mà ba không ngờ, hắn ôm hết trách nhiệm lên người mình. Chuyện ở Đức kết thúc có phần đơn giản quá, cũng quên mất Thẩm Thanh còn có ngón này. Quả nhiên là cháu ông ta, phải rõ hơn người ngoài…”

    “Vốn nghĩ rằng chỉ là một sân chơi mà tiểu Mân không thấy rõ. Bây giờ mới hiểu được, người không thấy rõ là ta.” Hình như Lạc Dật Sơn ngồi trên ghế sofa, giọng ông bỗng nhiên cách xa Lạc Mân, giọng điệu kích động của Lạc Dịch thoáng hạ xuống,”Bây giờ nói đúng hay sai không có ý nghĩa gì, chuyện này cần một người có trách nhiệm, con không hi vọng là ba, nhưng mà, cũng không thể là Thẩm Thời Trạm, nhà họ Lạc không thể làm ra loại này…”

    “Có ý gì?”

    Lạc Mân đẩy cửa vào, đơn xét nghiệm trong tay đã cầm không được, bay lả tả rơi xuống mặt đất.

    Chương 26

    Phòng bệnh không mở đèn, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo thưa thớt ngoài cửa sổ chiếu vào.

    Trong chớp mắt, đã sang thu rồi.

    Mãi cho đến tối mẹ Lạc cũng không tỉnh, Lạc Mân thì ở bên cạnh. Cậu ngồi trước giường bệnh không nhúc nhích, anh mắt trống rỗng, như là không tức giận.

    Lời nói của cha và anh cả, liên tục quay vòng trong đầu cậu. Mỗi một chữ cậu đều nghe đến rõ ràng rành mạch, lại không thể hiểu rõ ý nghĩa hợp lại của chúng.

    Lạc Dật Sơn nói, ông biết hiềm khích của Thẩm Thời Trạm và Thẩm Thanh, cũng biết dã tâm của Thẩn Thanh. Ông biết những điều này, cũng rõ ràng Thẩm Thanh không đấu lại Thẩm Thời Trạm. Khi đó Thẩm Thanh muốn đào hố cho Thẩm Thời Trạm, khổ ở chỗ không ai chịu làm người tiêu tiền như rác. Tiền này đã định vay không rõ ràng, lại không nói Thẩm Thời Trạm, coi như Thẩm Thanh thắng, chuyện chủ của Thẩm thị, quay đầu lại cắn ngược một cái không chịu trả tiền, cũng là chuyện tám chín phần mười.

    Người trên thương trường, không có ai yên tâm đi chuyến này rõ ràng kết quả chắc chắn là được chim quên ná, đặng cá quên nơm[1].

    Hắn tiếp cận gửi tiền cho Thẩm Thanh giúp ông ta làm sổ sách, chính Thẩm Thời Trạm phát hiện gửi tiền, là hắn cho công ty chi nhánh của Thẩm thị vay tiền bất hợp pháp, vui vẻ chia tay với Lạc Mân, giải quyết dứt khoát rõ ràng những vướng mắc trong tim. Tiền đưa ra ngoài, chưa từng nghĩ phải thu lại.

    Có thể Thẩm Thời Trạm lại cam tâm tình nguyện nhảy cái hố sâu này, cũng may hắn giỏi, cùng Lạc Dịch hai người bắt tay, ngay cả người Đức cũng bị lừa. Nhưng giỏi đến đâu, chung quy vẫn là im lặng khó chịu chịu thiệt, lấp vào một khoản tiền vô ích.

    Lạc Mân nỗ lực nhớ lại Thẩm Thời Trạm trở về từ Đức, đến trường học xem cuộc sống của cậu, nghĩ hết lần này đến lần khác. Nhưng từ đầu tới cuối khôn cách nào pháp hiện bất kỳ dấu vết gì. Lúc cậu muốn hắn nhìn kỹ mình, đã hôn môi rồi. Lúc muốn hắn nắm tay, cái ôm ấm áp của hắn đã bao quanh mình.

    Trong lòng cậu chua xót, vì Thẩm Thời Trạm chua xót. Hồi đó hẳn là thời gian phiền toái quấn thân nhất của Thẩm Thời Trạm, vì nhà họ Lạc, phiền toái vì cậu mà ra. Cậu lại không biết gì, Thẩm Thời Trạm nói có thể ở bên cậu, cậu lập tức ngu ngốc mà giữ hắn lại. Thẩm Thời Trạm vội đi chuyến bay buổi sáng, lại còn quay lại Đức. Trước khi ngủ cúi đầu khom lưng, dụ dỗ không vừa lòng mình muốn tách ra, nói một sọt to lời hay, sau khi xuống máy bay, vì không kịp nhận điện thoại của mình, lại không ngừng nhận lỗi.

    Lạc Mân không muốn nghĩ nữa. Đợt đó, trong giọng nói của Thẩm Thời Trạm lộ ra mệt mỏi không che giấu được, và mình không hiểu chuyện, hai cái đối lập nhau, nhìn thấy mà giật mình.

    Cậu không dám nghĩ.

    Trước mắt Từ Nhiên cực kỳ vui mừng, lúc trước Thẩm Thời Trạm không nghe anh, lẳng lặng điều động tiền đi lấp lỗ hổng, rồi thành thật nói rõ chuyện thiếu nợ với hội đồng quản trị. Đợt điều tra này đến với khí thế hùng hổ, đánh bọn họ trở tay không kịp. May mà sổ sách Thẩm thị bên này rõ ràng, đám cổ đông gần đây vì quản giáo không tận sức, đã thay đổi cách muốn gây phiền phức cho Thẩm Thời Trạm, điều tra cũng dễ nói một ít.

    Nhưng không biết lọt gió ở đâu, nói lúc trước Thẩm Thanh giống Lạc thị, trình tự đi vay căn bản không đúng, Thẩm thị không cần chi trả số tiền lớn này.

    Kỳ thực chính là như vậy, có lẽ Thẩm Thời Trạm có thể ăn được khoản lỗ khó khăn này, nhưng nếu Lạc thị không thu về được số tiền kia, phiền phức chắc sẽ lơn hơn.

    Đám cổ đông lại ngồi không yên, số tiền kia nói lớn không nhỏ, làm sao để có thể thêm một vài điểm lên hoa hồng cuối năm. Một đêm ngắn ngủi, mấy cổ đông lớn quấn lấy người cục thuế vụ, sáng sớm tới công ty yêu cầu kiểm toán. Lạc thị bên kia cũng náo loạn lật trời, muôn miệng một lời muốn lôi ra, tiền này đến tột cùng là qua tay ai ra đi ra ngoài.

    Lúc trước Thẩm Thanh chính là tử chiến đến cùng, Lạc Dật Sơn cũng vô hậu cố chi ưu (không có nỗi lo lắng về gia đình, thân nhân, những nỗi lo lắng cá nhân sau lưng người làm việc lớn), chuẩn bị táng gia bại sản, đương nhiên không để lại một phần đường lui. Thẩm Thời Trạm toàn lực bảo vệ, làm được như vậy, đã khó khăn hết cách.

    Có thể tệ thì tệ ở quyết tâm liều chết Lạc Dật Sơn giữ lại, ngay cả sơ hở cũng không đi che giấu. Một số tiền lớn như vậy xuất ra từ tài khoản nhà họ Lạc, sợ không ai điều tra. Nghiêm túc bắt đầu điều tra, mười cái miệng đều không nói rõ.

    Nhưng mà người ta cũng thật sự đến tra xét. Chân trước Lạc Dịch bị đuổi ra khỏi nhà, chân sau đã nghe được tin tức, vội vã gọi vào điện thoại trong nhà. Lạc Dật Sơn vậy mà đã làm tiếp một chuyện không còn cách nào cứu vãn bị mẹ Lạc nghe được, nhất thời đau tim khó thở, nhập viện.

    Bây giờ Lạc Mân biết được đầu đuôi câu chuyện, cục diện cũng đã như vậy. Nhưng cậu lại nghĩ, coi như cậu sớm biết, cũng không còn bất kỳ cách nào. Sau khi cha cậu làm ra quyết định vô lý như vậy, chuyện đã định không còn chỗ để vãn hồi. Thẩm Thời Trạm có thể kéo dài thời gian đến bây giờ, đã là cực hạn.

    Người đàn ông khôn khéo, lần nữa đối mặt với vợ bệnh nặng, ý nghĩ duy nhất chỉ là khiến bà trước lúc ra đi, không phải để lại bất cứ tiếc nuối nào. Không muốn để bà trước lúc nhắm mắt, vẫn còn lo lắng vì đứa con trai út của ông. Lo lắng cậu nhờ vả không đúng người, lo lắng chân tâm cậu gửi sai. Ai có thể nói ông không đúng đây.

    Nhất là nghe đến chuyện liên quan tới Lạc Dịch cũng có vẻ như thích người đồng tính, một cọng rơm cuối cùng thành công đè chết lạc đà.

    Lạc Mân đứng ở góc độ con trai, dường như không nghĩ ra gì để tranh cãi với lời của Lạc Dật Sơn.

    Nhưng vô luận thế nào cậu cũng đều không hiểu, vậy tại sao, người chịu đựng tất cả những thứ này là Thẩm Thời Trạm? Tại sao hắn muốn chịu đựng một mình, gần như có thể nói là hậu quả cố tình gây sự của người đàn ông mất lý trí mang tới?

    Cho là để Lạc Mân đến đánh giá, lúc đầu ở Đức, Thẩm Thời Trạm làm như vậy, xem như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

    Tại sao hôm qua anh cả còn nói, không thể để cho Thẩm Thời Trạm đến làm người có trách nhiệm? Tiếp sau chuyện này rõ ràng đã không liên quan với Thẩm Thời Trạm, lúc trước hắn giúp đỡ che giấu, nếu bởi vì nguyên nhân của bản thân Lạc Dật Sơn, chuyện này không giấu được, cũng chỉ cần Thẩm thị gửi thư luật sư, giao trách nhiệm cho Lạc thị trả số tiền. Nhiều nhất, Thẩm Thời Trạm chịu đựng áp lực, ngay cả tiền cũng không cần.

    Nhưng luật công ty là Lạc Dật Sơn làm trái, tự có người thanh toán với ông. Việc liên quan với pháp luật, chẳng lẽ mình còn vì hắn không ngồi tù thay cha mình mà trách hắn?

    Đầu Lạc Mân rất đau, cậu cảm thấy sự thật miêu tả sống động, nhưng không chạm tới được. Chỉ thiếu chút nữa, một chút xíu.

    Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Lạc Dịch đổi dép lê, cẩn thận đi tới trước cửa sổ phòng bệnh, tỉ mỉ quan sát sắc mặt mẹ Lạc, một lúc lâu mới thấp giọng hỏi Lạc Mân: “Mẹ có tỉnh lại lần nào không?”

    Lạc Mân đột nhiên nhìn thẳng anh cả của mình, đôi môi không khống chế được phát run, trong mắt phủ đầy sợ hãi đau đớn, “Anh cả, anh nói cho em, tài khoản lúc trước dùng để nhận tiền cho vay, mở trong tên ai?”

    ————————

    [1] 狡兔死, 走狗烹_giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh: (nguyên văn câu là 狡兔死, 走狗烹; 飞鸟尽, 良弓藏;敌国破, 谋臣亡_ Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàn; địch quốc phá, mưu thần vong) nghĩa là “thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt; chim bay cao hết, cung tốt vứt bỏ; nước địch phá xong mưu thần bị giết”. Ý ở trên là chỉ kẻ sau khi dùng người xong thì vứt bỏ, là kẻ quên ơn, phản bội

    ***

    Ứng phó cổ đông một ngày, chuyện vốn đang làm trên tay cũng không thể dừng, ăn cơm xong với người điều tra Lạc thị đi ra, ánh đèn rực rỡ đã lên.

    Xe lướt qua màn đêm, Thẩm Thời Trạm nhắm mắt lại bóp mi tâm của mình. Có thể là vì vừa uống chút rượu, hắn hơi nóng. Áo vét bị vứt ở ghế sau, áp sơ mi màu đen cũng mở ra hai nút áo, thấp thoáng lộ ra một mảnh xương quai xanh.

    Một lúc sau, hắn lắc lắc đầu, cầm cốc nước qua uống một hớp, lại dùng sức xoa mặt, cảm giác mệt mỏi gần như tan hết, mới gọi điện cho Lạc Mân. Hôm nay người vừa tỉnh đã đưa đi, còn gặp phải chuyện như vậy. Hắn liều mang nhẫn nhịn không nghĩ đến dáng vẻ đáng thương kia nữa, mới có thể chuyên tâm ứng đối với mấy chuyện phiền phức này.

    Số còn chưa bấm, Lạc Mân đã gọi tới.

    “Anh ở đâu?”

    Thẩm Thời Trạm cười nhẹ một tiếng, “Dưới lầu bệnh viện, xuống đây.”

    Bên kia dừng một chút, vẫn không có nhiều cảm xúc, “Em ở nhà, anh quay lại đi.”

    Thẩm Thời Trạm nhíu nhíu mày đáp được, liền ngựa không ngừng vó vội về nhà.

    Muộn lắm rồi, phòng khách tối đen như mực, chỉ để lại cho hắn một cái đèn ở huyền quan. Thẩm Thời Trạm rửa tay ở tầng một, uống một hớp nước, hâm nóng ly sữa bò cho Lạc Mân mới lên lầu.

    Hắn vào phòng ngủ, liền nhìn thấy Lạc Mân mặc áo ngủ của hắn, mặc dù chỉ mặc áo, nhưng vẫn che xuống đùi, lộ vẻ nhỏ hơn người khác, gầy teo ngồi ở bên giường, bả vai rũ xuống.

    Thẩm Thời Trạm vừa nới lỏng ca-ra-vat vừa đến gần, Lạc Mân nghe thấy âm thanh, cũng quay đầu nhìn hắn. Thẩm Thời Trạm đặt ca-ra-vat lên giường, thuận thế quỳ một chân trên đất, cơ thể chen giữa hai chân cậu vòng qua eo ôm người.

    Hai người sáp lại rất gần, nghe thấy hô hấp của nhau, Lạc Mân đã tắm rửa, tóc cắt ngang trán còn mang theo hơi ẩm thỉnh thoảng quét qua hai má Thẩm Thời Trạm.

    “Nhóc đáng thương…” Thẩm Thời Trạm dùng cái trán cọ cậu, tay to nhẹ nhàng xoa sau gáy cậu, thấp giọng nỉ non, “Mân Mân nhóc đáng thương…”

    Lạc Mân cũng vươn tay ôm hắn, hai chân quấn chặt sau lưng hắn, run run rẩy rẩy mà từng chút từng chút hôn mổ hắn.

    Nụ hôn này trong ánh đèn giường mờ nhạt chiếu rọi, có vẻ vô cùng ấm áp, hai tay Lạc Mân phủ lên hai má Thẩm Thời Trạm nhẹ nhàng vuốt ve, cái lưỡi thơm mềm từng lần một liếm qua môi hắn. Thẩm Thời Trạm bị yêu thương đong đầy của cậu kích thích, động tác cũng từ từ nổi lên tính xâm lược.

    Quần áo Lạc Mân rất dễ cởi, chỉ cần kéo nhẹ một cái, cũng không cần mở nút áo, cổ áo quá lớn đối với Lạc Mân lập tức trượt xuống từ bả vai, lộ ra mảng lớn lồng ngực trắng nõn nhẵn nhụi.

    Môi lưỡi của hắn một đường đi xuống, Lạc Mân ngẩng đầu lên, ngoãn ngoan chịu đựng nụ hôn càng ngày càng nặng của hắn. Đầu vú bị Thẩm Thời Trạm ngậm lấy, không lâu lắm liền cứng nhắc sưng tấy lên, lúc Lạc Mân khó chịu, lại bị ngậm vào bên khác.

    Thẩm Thời Trạm dứt khoát quỳ hai chân trên mặt đất, vùi đầu vào ngực Lạc Mân không ngẩng lên, trong miệng vừa mút vừa liếm, hay tay cũng không thành thật cố ý trêu đùa bên hông cậu. Lạc Mân bị hắn sờ mấy cái eo liền mềm nhũn, buông tay nắm bả vai hắn chống lên giường, chỉ chốc lát sau, như vậy cũng không khiên trì nổi, thân trên nằm xuống giường.

    Thẩm Thời Trạm thuận thế từ bên hông cậu một đường hôn xuống, Lạc Mân chưa kịp nói không, Lạc Mân nhỏ đã bị ngậm lấy. Đẩy tay cậu ra, dưới sự kích thích sâu trong họng Thẩm Thời Trạm đổi thành luồn vào tóc hắn, một tay khác cũng khó nhịn mà túm chặt ga giường, trong miệng phát ra từng tiếng kêu quyến rũ câu nhân.

    Áo sơ mi trên người rất vướng víu, Thẩm Thời Trạm buông Lạc Mân ra cởi quần áo. Lạc Mân thừa dịp ngồi dậy, ôm lấy Thẩm Thời Trạm còn quỳ bên giường, hai người lại hôn nhau mãnh liệt. Một lúc lâu, Lạc Mân cũng không biết hít thở, Thẩm Thời Trạm mới ôm cậu cậu đứng lên, kéo tay cậu đến hông, ra hiệu cậu cởi quần cho mình.

    Lạc Mân thành thục làm việc, nhanh chóng mở dây lưng ra, ngay cả quần lót cũng giúp hắn tụt xuống dưới mông.

    Thẩm Thời Trạm lại hôn cậu, ôm cậu vào ngực, ngã ra sau rơi xuống giường. Tư thế của Lạc Mân là nằm úp sấp trên người hắn, cọ cọ hạ thể với hắn, hai tay vội vàng vuốt ve trên người hắn.

    Hai cây gậy phía dưới cũng không khỏi cứng rắn, Lạc Mân được Thẩm Thời Trạm ôm trên người thân mật mà hôn, phía sau cũng bị hai ngon tay cắm vào khuếch trương. Mới bắt đầu Lạc Mân còn có thể chống trên ngực Thẩm Thời Trạm hôn môi với hắn, mà điểm nhạy cảm rất nhanh đã bị tìm thấy, hai ngón tay Thẩm Thời Trạm thay nhau miết qua điểm nhô lên kia, khoái cảm ngập đầu nhanh chóng xông lên đỉnh đầu Lạc Mân.

    Tay Lạc Mân mềm nhũn, chỉ có thể nằm úp sấp ở trên người hắn, đầu đặt bên cổ Thẩm Thời Trạm, cắn môi cũng không khống chế được rên rỉ mang theo tiếng khóc. Thẩm Thời Trạm để một tay mở rộng, một tay khác cách cái mông nhỏ yêu thích không buông tay, xoa qua xoa lại trên lưng gầy yếu của Lạc Mân, vỗ về người sắp bị khoái cảm quá nhiều nhấn chìm.

    Lạc Mân cong mông lên mặc hắn mở rộng, eo nhỏ theo khoái cảm ưỡn từng cái. Trong một lần Thẩm Thời Trạm dùng sức nhấn xuống, rốt cục không nhịn được hé miệng cắn vào đầu vai hắn.

    Nhưng mà người cắn căn bản không có sức lực gì, ngoại trừ bôi đầy nước bọt bên ngoài vai Thẩm Thời Trạm thì không tạo ra thương tổn gì. Thẩm Thời Trạm bị cậu cắn giống như răng sữa của mèo cắn cười nhẹ một tiếng, xoay mặt lại hôn cậu, đưa đầu lưỡi đến bên miệng cậu nói: “Không nhịn được thì cắn cái này.”

    Lạc Mân không nói lời nào, lại gần hắn một chút, ngậm lấy đầu lưỡi nóng ướt của hắn rồi mút. Sau đó đổi thành tư thế nằm nghiêng trên người hắn, một tay đặt lên cằm Thẩm Thời Trạm, một tay vòng qua cổ hắn. Ngón tay trong người cậu biến thành ba ngón, mắt Lạc Mân đều không mở ra được, khóe mắt đỏ một mảng lớn, rên rỉ càng ngày càng ngọt ngấy.

    Nơi tối qua vừa đi vào, chỉ qua hết một ngày, đã lại vô cùng chặt. Thẩm Thời Trạm nhẫn nhịn ham muốn, mở rộng cho cậu, Lạc Mân vẫn không nói chuyện, chỉ biết dính vào Thẩm Thời Trạm không ngừng hôn.

    Thẩm Thời Trạm ôm cậu lật người lại, đặt cậu dưới thân, hai chân gập lại đẩy lên cho cậu ôm đầu gối, để cho huyệt thịt ngượng ngùng không hề che giấu hiện ra trong mắt hắn, vươn tay bóp dầu bôi trơn xoa từ bên ngoài xoa vào, Lạc Mân bị dầu bôi trơn lành lạnh kích thích đến run rẩy, Thẩm Thời Trạm lại đi sâu vào hai phần, mới cúi người tới gần cậu, “Mân Mân, nói chuyện.”

    Lạc Mân cắn môi dưới nghiêng đầu không nhìn hắn, bị một tay để không của Thẩm Thời Trạm chỉnh thẳng lại đối mặt với hắn.

    “Tức giận? Xin lỗi… Anh sai rồi, thật sự biết sai rồi…”

    Lạc Mân không nghe nổi hắn xin lỗi như vậy, cậu nhớ tới mỗi cảnh tượng tương tự lúc trước, chỉ cảm thấy giống như từng cái bạt tai nối nhau không tiếng động mà dữ dột đánh lên mặt cậu.

    Thẩm Thời Trạm, rốt cuộc anh có gì đáng để xin lỗi.

    Anh có thể tức giận với em một lần không, hung dữ với em một lần, chiến tranh lạnh hai trận, trách em một chút. Có thể nói như vậy, lúc buông tay, có lẽ bớt đau.

    Đã nghiện mật đường nắm trong tay vùi trong lòng, lúc mất cuối cùng đi sẽ biến thành thuốc độc, ai trầm mê trong đó, ai sẽ vỡ đầu chảy máu.

    Lạc Mân không muốn nói chuyện với cùng Thẩm Thời Trạm, cậu sợ mình vừa mở miệng sẽ bại lộ. Rất nhiều lời giấu trong lòng, chuyện không muốn Thẩm Thời Trạm làm, đều sẽ nói ra hết.

    Nhưng không thể, lúc Lạc Mân đau đớn nhất tự giễu, chưa từng nghĩa tới có một ngày, mình cũng sẽ biến thành Bao Tự trong Phóng Hỏa Hí Chư Hầu.[1]

    Thẩm Thời Trạm thấy cậu không chịu để ý mình, trong lòng hơi hơi bất an. Nhưng mà toàn thân Lạc Mân trên dưới đều tỏa ra hơi ỷ lại mình rõ ràng như thế, cơ thể mền mại quấn trên người hắn, phía sau cũng nhiệt tình mút hắn, cái bày khiến hắn yên lòng, chỉ khi cậu lo lắng cho mẹ, không vui. Động tác lập tức trở nên nhẹ nhàng quyến luyến.

    Tâm trí Lạc Mân mê muội trong lửa tình Thẩm Thời Trạm mang tới, suýt nữa muốn nói hết ra với hắn. Muốn ích kỉ một chút, mặc sức Thẩm Thời Trạm từ bỏ điều gì, chỉ cần bọn họ yêu nhau, những thứ kia lại coi là gì đây.

    Cách nghĩ như vậy lập tức bị bản thân bác bỏ, cậu cố nghĩ lại đối thoại buổi sáng nói cùng anh cả, kiên định với cách nghĩ của mình.

    “Tài khoản cho vay, không phải của ba, là của em, đúng không?”

    Sắc mặt Lạc Dịch không đổi, giống như không hề ngạc nhiên cậu hỏi ra một vấn đề như vậy, chỉ là ánh mắt nhìn Lạc Mân càng thêm thâm thúy. Thời gian như thể muốn dừng ngay lúc này, Lạc Mân cảm thấy hơi khó thở. Cậu muốn một đáp án từ anh cả cậu, nhưng lại sợ nghe y chính miệng nói ra.

    “Đúng, là em.”

    Ha, đúng là như vậy, thì ra đúng là như vậy.

    Lạc Mân ngã ngồi trên ghế, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Buổi sáng, Từ Nhiên nhìn ánh mắt cậu, lúc cha nhìn thấy Thẩm Thời Trạm, vẻ mặt phức tạp, Thẩm Thời Trạm muốn đoạt lấy vũng nước đục lần này, bây giờ cậu mới hiểu.

    Cậu nhớ tối qua nửa đêm tỉnh lại, Thẩm Thời Trạm không ở trên giường, đợi hồi lâu cũng không thấy quay lại. Lúc muốn ra ngoài tìm hắn, mới bưng một ly nước đẩy cửa đi vào. Cậu leo lên, mặc cho Thẩm Thời Trạm ôm cậu vào ngực, ba chân bốn cẳng giữ chặt người, mới ngáp liên hồi hỏi hắn đi đâu, nhưng giống như đến cuối cùng Thẩm Thời Trạm cũng chưa nói gì. Chỉ đút cậu uống ly nước, ôm cậu nhẹ nhàng hôn dỗ cậu ngủ. Lúc đó buồn ngủ quá, lơ đãng nhớ tới hơi lạnh trên người hắn, và mùi thuốc lá hơi nhạt.

    Bây giờ suy nghĩ một chút, trên người hắn lạnh như vậy, tuyệt đối không chỉ ra ngoài một lát. Sáng nay thức dậy, hắn cũng là ngồi trên giường gửi mail. Tình huống như vậy thực ra rất ít gặp, Lạc Mân gần như chưa từng thấy dáng vẻ Thẩm Thời Trạm làm việc ở nhà, càng đừng nói đến mang công việc lên giường.

    Mà cậu vẫn không biết gì cả, nhiều khác thường như vậy, cậu chọn lơ là. Cậu ăn vạ dưới thân Thẩm Thời Trạm, oán giận hắn đưa cậu về nhà. Muốn hắn ôm đi rửa mặt, nằm nhoài trên đùi hắn để hắn đút cậu ăn cơm từng miếng từng miếng.

    Lạc Mân dùng sức bấm lòng bàn tay mình, không để cho mình thất thố trước mặt Lạc Dịch. Tự cho là tỉnh táo tiếp tục hỏi: “Coi như là em, liên quan gì với Thẩm Thời Trạm?” Cậu không biết, bản thân hỏi ra lời này, đã cách bình tĩnh rất xa.

    Liên quan gì? Còn có thể có liên quan gì?

    Lạc Dịch nhìn trong mắt Lạc Mân gần như đều có phần đáng thương. Dáng người Lạc Mân nhỏ, mặc áo chữ T trắng quần bò, thêm vào cái đầu tóc mềm xõa lung tung, thoạt nhìn như một học sinh cấp ba. Nhưng chính cơ thể nho nhỏ này, lúc này lại ẩn chứa bi thương sâu thẳm như vậy, toàn thân cậu run rẩy mà không tự biết, trước mắt không thể tin được, dáng vẻ mặt mày trắng bệch, Lạc Dịch có phần không đành lòng nhìn.

    Nhưng y vẫn chọn ăn ngay nói thật, “Hắn nói, vạn nhất…” Lạc Mân bỗng nhiên đứng lên muốn đi ra ngoài, Lạc Dịch đè bả vai cậu lại trầm giọng nói: “Nói là vạn nhất, chuyện này không lấn át được…”

    “Hắn thay em?” Lạc Mân quay đầu lại, chậm rãi phun ra ba chữ này. Lúc này rất bình tĩnh, “Làm sao thay?”

    Chương 27

    Thẩm Thời Trạm phát hiện Lạc Mân thất thần, thân dưới mang tính trừng phạt dùng sức thúc một cái, vừa vặn đâm vào điểm mẫn cảm của cậu, kéo theo một tiếng thở dốc ngọt ngào của người kia.

    Cậu hồi thần, phát hiện Thẩm Thời Trạm bất mãn, giơ tay kéo thấp đầu hắn, liếm láp trên môi hắn ý tứ lấy lòng mười phần.

    Thẩm Thời Trạm được xoa dịu thành công, tay vỗ về chơi đùa trên eo Lạc Mân một đường đi lên, giữ cằm cậu hôn sâu. Hai cái lưỡi truy đuổi nô đùa, anh tới em lui, cuối cùng vẫn là Thẩm Thời hơn một bước, kéo lưỡi Lạc Mân vào trong miệng mình, ngậm lấy ra sức chơi đùa.

    Lạc Mân cũng vội vàng nghênh đón, ngửa đầu mặc hắn bắt nạt. Eo mềm tinh tế theo sự công kích của Thẩm Thời Trạm chậm rãi uốn éo. Phía sau bị đâm rút nhanh chóng làm cho miệng nhỏ không chịu nổi càng nhiệt tình hơn, Thẩm Thời Trạm lui ra ngoài, nó liền tầng tầng lớp lớp mút vào giữ lại, kéo vào trong, câu đến Thẩm Thời Trạm chỉ muốn dùng sức đâm xuyên bụng mềm của Lạc Mân.

    Bị cậu câu dẫn có phần không chịu nổi, Thẩm Thời Trạm lại gần ghé vào tai cậu khàn khàn hỏi, “Bảo bối… Sao lại phóng đãng như vậy… Hả?”

    Hôm qua vừa gặp mặt, lúc mới đầu Lạc Mân cũng chỉ chủ động một chút. Lúc sau đao thật súng thật tiến lên, rất nhanh bắt đầu xấu hổ, chỉ biết ôm cổ Thẩm Thời Trạm khe khẽ thở dốc, không để ý bị tình dục mê hoặc, nghênh hợp mà nhiệt tình một chút, tự quậy mình đỏ cả mặt. Chỉ chốc lát sau, đã biết thành một con mèo nhỏ toàn thân ửng hồng.

    Trong lòng cậu đau đớn, trong lúc Thẩm Thời Trạm tỉ mỉ hôn, nước mắt cuồn cuộn không ngừng từ khóe mắt chảy ra sau vào vành tai tóc mai. Thẩm Thời Trạm hôn cậu, cậu liền vươn tay ôm chặt, nước mắt rơi càng dữ dội.

    Thẩm Thời Trạm cho là cậu tình triều trào dâng, liếm hôn càng nhẹ nhàng hơn, tưa lưỡi hơi ram ráp đảo qua khóe mắt cậu, nước mắt nóng ấm bị cuốn vào trong miệng.

    Cơ thể nhỏ nhắn của Lạc Mân khóc đến run rẩy, Thẩm Thời Trạm vừa đau vừa thương, thân dưới không ngừng đâm vào, giọng điệu lại dịu dàng lưu luyến đến cực điểm, “Bảo bối… Bảo bối của anh…”

    Đôi tay to của hắn mang lực, xoa khắp người Lạc Mân. Hai người dán quá chặt, nhịp đập kịch liệt trong ngực mỗi người đều tựa như dần dần hòa làm một, “Mân Mân, nghe không… Ở đây,” hắn kéo tay Lạc Mân dán lên ngực mình, “Ở đây, chỉ có thể vì em, đập nhanh như vậy… bảo bối à…”

    Vừa nói, lại nhấp lấy môi lưỡi Lạc Mân, vội vàng hôn. Động tác quá kịch liệt, nước bọt không kịp nuốt tràn ra từ khóe miệng Lạc Mân, đổi lấy đâm chọc dữ dội hơn của Thẩm Thời Trạm.

    Thẩm Thời Trạm chỉ nói là Lạc Mân buồn vì mẹ nằm viện, trong lòng vui mừng, cậu còn không biết cha cậu làm ra chuyện hồ đồ, nếu không không biết đau lòng thế nào đây. Đến lúc đó, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi với mình, còn có thể khóc thút thít đỏ một đôi mắt xinh đẹp, phải dùng thời gian gian gấp đôi lúc bình thường mới dỗ được.

    Nghĩ như vậy, lại nhìn thấy người trước mắt khóc đến thật đáng thương, tim thẩm Thời Trạm không thể mềm hơn, chỉ có thể vừa làm cậu, vừa ôm tâm can bảo bối vào ngực dỗ.

    “Trạm… Trạm à…” Lạc Mân mang theo tiếng khóc mơ hồ đứt quãng gọi hắn, tim Thẩm Thời Trạm cũng muốn bị cậu vò nát, ngừng động tác, nhẹ nhàng lau nước mắt không ngừng trào ra của cậu, “Mân Mân, rốt cuộc là sao vậy, hửm?”

    Lạc Mân lắc đầu không nói lời nào, chỉ ưỡn eo từng cái một, đi cọ hắn rút ra, để phân thân ở miệng huyệt.

    “Làm em, nhanh một chút…”

    Thẩm Thời Trạm hỏi không ra, trong lòng đã mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng lạc Mân gấp gáp thúc giục, mắt thấy người lại muốn khóc dữ hơn, đành phải đâm mạnh vào, đâm đến mức cậu bắt đầu rên rỉ. Thầm nói đợi lát nữa nhất định hỏi rõ ràng.

    Tình dục càng ngày càng mãnh liệt, Lạc Mân buông thả nghênh đón hắn, ngược lại không khóc nữa.

    Chuyện sau đó, tay cậu vẫn một mực đặt trên ngực Thẩm Thời Trạm. Lúc Thẩm Thời Trạm nhắm mắt ưỡn eo bắn vào trong cơ thể, khiến cho toàn thân có sức lực, hôn lên.

    Cậu muốn ghi nhớ tất cả dáng vẻ của Thẩm Thời Trạm. Lúc hắn kích động vì tình dục, hô hấp sẽ vô cùng thô nặng. Lúc hôn môi mình, mắt nhắm lại, lông mi thật dài sẽ nhẹ nhàng run rẩy. Mỗi lần mình chủ động ôm hắn, cũng sẽ được ôm lại chặt hơn. Vô luận là vì sao, chỉ cần mình khóc lên, Thẩm Thời Trạm đều sẽ có kiên nhẫn vô tận, cho đến khi dỗ được cậu mới thôi.

    Rất muốn, rất muốn chỉ như vậy cùng hắn đi hết một đời.

    Nhưng không được.

    Hiếm khi Lạc Mân tỉnh táo đến cuối cùng, Thẩm Thời Trạm muốn ôm cậu đi tắm, cậu lại vùi trong đệm giường mềm mại không chịu động. Liên tục ôm cổ Thẩm thời Trạm, chôn mặt bên cổ hắn chơi xấu.

    Thẩm Thời Trạm theo cậu, ôm chặt người vào trong ngực, xoa xoa qua lại dọc sống lưng. Động tác lúc này không mang theo dục vọng, chỉ tràn đầy dịu dàng. Một lát sau, cuối cùng không nhịn được trầm thấp cười một tiếng, cằm cọ cọ tóc trên đầu Lạc Mân nói: “Chớp mắt, lông mi cũng quét phải anh.”

    Vừa dứt lời, cũng cảm giác lông mi run mi dừng lại, hoàn toàn bất động. Lạc Mân không chịu nói chuyện với hắn, Thẩm Thời Trạm liền đùa cậu, “Không tắm rửa, Lạc Mân thối ai còn muốn? Bán năm xu có được không?”

    Đó là giọng điệu rất yêu mới có, vết chai ở lòng bàn tay hắn vỗ về sau lưng Lạc Mân hơi thô ráp, mang ấm áp trải qua da dẻ, mang theo cảm giác nhột nhột thật rõ. “Chỉ sợ năm xu cũng không ai muốn, vậy đành để anh người có lòng tốt này, thu lưu em thôi.”

    Bọn họ trần truồng kề sát, mỗi một chút biến hóa của Lạc Mân đều rõ ràng có thể kiểm tra được. Run rẩy cậu cực lực khống chế bị phát hiện, đợi Thẩm Thời Trạm nắm cằm cậu, lúc ép cậu ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt cuối cùng cũng lộ ra sơ hở, không thể giấu được nữa.

    “Thẩm Thời Trạm…” Lạc Mân tốn sức mà nuốt một chút, mới run giọng mở miệng.

    Thẩm Thời Trạm lại không muốn nghe, hắn khom lưng, cúi đầu đối mặt với Lạc Mân, ngón cái lau đi nước mắt bên má cậu, cố tự trấn định nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, em đừng sợ.”

    Hắn không biết mình đang nói cái gì, chỉ có thể một lần lại một lần lặp lại: “Đừng sợ, em đừng sợ.”

    Bầu không lần nữa rõ ràng, có điều những gì Lạc Mân muốn nói, không phải cái hắn muốn nghe.

    Lạc Mân đã ngừng khóc, đẩy tay hắn ra ngồi dậy, nhưng bởi vì ngồi dậy mạnh quá mềm nhũn một chút. Thẩm Thời Trạm vươn tay đỡ cậu, cũng bị né tránh. Chăn tản ra giữa eo hai người, dấu vết tình sự kịch liệt lưu lại không chỗ có thể trốn. Mảng lớn màu đỏ mới xuất hiện, là minh chứng vừa động tình, nơi bắt đầu ố vàng, còn lại là ký ức hôm qua.

    Nếu như đặt trong qua khứ, cái này nên là thời gian ái muội nhất.

    Tình sự tạm nghỉ, dè dặt Lạc Mân vứt bỏ trong vòng xoáy dục vọng kéo nhau trở lại, xấu hổ từ khóe mắt một đường đỏ đến sau tai. Thẩm Thời Trạm thỏa mãn, thì sẽ kéo người lên người mình vỗ về. Hoặc là có thể như thế này, kéo chăn trên người cậu, từng tấc da dẻ lưu luyến trong quá khứ, kiểm tra dấu vết mà hắn để lại. Bầu không khí kiều diễm, thậm chí còn hơn cả thời khắc hãm sâu trong tình dục.

    Vô luận thế nào, đều tuyệt sẽ không như bây giờ.

    Không khí lạnh như băng, vừa rồi lửa tình khô nóng cỡ nào, trước mắt lại thấu xương biết bao.

    Chăn theo động tác của Lạc Mân hoàn toàn rời khỏi cơ thể hai người, cậu định thần, không nhìn Thẩm Thời Trạm, chỉ để ý run chân đứng trên mặt đất tìm quần áo của mình. Lúc khom lưng tìm quần, dịch đục Thẩm Thời Trạm mới vừa bắn vào, lẫn với dầu bôi trơn, theo chân uốn lượn chảy xuống. Lạc Mân cũng không biết gì, chỉ chết lặng mặc quần áo.

    Mặc xong xuôi, Lạc Mân xoay người lại đã trấn định lại.

    Trên mặt cậu không biểu tình gì, Thẩm Thời Trạm nghe thấy cậu nói, “Chúng ta chia tay đi, Thẩm Thời Trạm.”

    Chương 28

    Lạc Mân đứng tại chỗ không nhúc nhích, đèn sàn bên cạnh cậu vẫn tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp như cũ. Cậu không nhìn Thẩm Thời Trạm, dáng vẻ như vô sự. Lông mi run rẩy lại dễ dàng bán đứng cậu.

    Thẩm Thời Trạm nhìn chóp mũi mới vừa khóc vẫn còn đỏ của cậu, môi đã sưng lên, rõ ràng là một dáng vẻ đã bị người thô bạo chơi, lại đứng ở đó nói chia tay với hắn.

    Hắn cũng ngồi bất động, thân dưới dính dính mà dính không biết là của mình, hay là dịch của Lạc Mân, trên cổ còn có vết tích Lạc Mân cắn ra. Lông mày đẹp đẽ của hắn nhíu lại, quanh thân tỏa ra hơi thở bén nhọn, “Em nói gì?”

    “Chia tay, em nói chia tay, em muốn chia tay với anh!”

    Dáng vẻ bình tĩnh thật vất vả dựng lên sắp sụp đổ, trong giọng nói của cậu đã kéo theo tiếng khóc.

    “Em không muốn bên anh nữa, em rất phiền, chia tay nhanh một chút! Em… Em muốn tìm bạn trai lần nữa, anh… Anh chia tay nhanh!”

    Lúc này không biết làm sao, Thẩm Thời Trạm sống hơn Lạc Mân mười hai năm. Tâm tình ngổn ngang ấp ủ trong ngực, hắn nhắm mắt lại, kiên trì đè xuống những xao động kia, xốc chắn xuống giường.

    Lạc Mân nhìn thấy động tác của hắn, kháng cự lưu về sau một bước, lại bị ôm ngang lên. Thẩm Thời Trạm siết chặt người trong ngực, chút giãy giụa này của Lạc Mân, căn bản không hề có tác dụng.

    Vừa vào buồng tắm, Lạc Mân bị đè lột quần ngay bên cạnh chậu rửa mặt. Áo sơ mi vất vả mặc xong, cũng bị Thẩm Thời Trạm kéo một cái từ cổ, cúc áo lạc cạch rơi đầy đất.

    Cậu không thoát được, tức giận đến đỏ mặt, “Thẩm Thời Trạm! Anh đang làm gì! Buông em ra, anh buông em ra…”

    Trên mặt Thẩm Thời Trạm không lộ vẻ gì, chờ nước trong bồn tắm được rồi, thử độ ấm một chút, mới xách cậu vào. Lạc Mân giãy giụa, mắng hắn, đều không phản ứng, ngược lại bản thân cũng nhấc chân bước vào.

    Hắn lật người Lạc Mân, mặt úp xuống nằm nhoài trên đùi hắn, bày thành tư thế cong mông lên, cầm vòi hoa sen qua, cẩn thận tẩy rửa nơi vừa tiếp nhận hoan ái quá độ.

    Tiếng mắng của Lạc Mân, lúc Thẩm Thời Trạm duỗi hai ngón tay tiến vào cơ thể cậu yếu dần, cuối cùng chỉ có thể im lặng để Thẩm Thời Trạm giúp cậu rửa ráy.

    Thẩm Thời Trạm chuyên tâm rửa ráy, lúc ngón tay mở miệng huyệt dẫn tinh dịch ra, cũng không giống trước kia, cố ý nhấn xuống điểm mẫn cảm của cậu, đợi cậu xin tha mới được. Động tác rõ ràng mười phần ám muội, bị hắn làm thành lạnh như băng, lập tức trấn áp Lạc Mân chỉ là lợn con lẫn hổ.

    Trước khi tới đầu óc quá nóng, một lòng muốn chia tay với Thẩm Thời Trạm, thậm chí mệt mỏi ít hơn Thẩm Thời Trạm. Vào lúc này bị lạnh lùng ấn lại, trong lòng Lạc Mân mới hồi thần, sợ hãi và hối hận tầng tầng dâng lên.

    Đến tột cùng cậu nói những gì.

    Tắm xong trong lúc Lạc Mân miên man suy nghĩ, Thẩm Thời Trạm vẫn không nói một lời. Lấy khăn tắm bọc chặt cậu lại mới ôm ra ngoài, đặt người mệt mỏi nằm trên ghế ở chân giường, im lặng đổi xong ga giường. Lạc Mân nhìn hắn xoay người lại, hình như chuẩn bị ôm mình. Nhưng Thẩm Thời Trạm chỉ lạnh lùng liếc cậu một cái, liền tự lên giường kéo chăn qua ngủ.

    Lần này Lạc Mân thật không biết nên làm gì bây giờ, cỗ sức lực la hét muốn chia tay kia, vừa nãy bị tắm xả từ lâu. Lúc nhiệt tình lần nữa, Thẩm Thời Trạm cũng không giống lúc nãy thô bạo nhiều như vậy, chưa kể là lúc thanh tỉnh. Thô bạo xé quần áo cậu, khiến Lạc Mân cảm thấy thẩm Thời Trạm cũng muốn xé cậu ra.

    Lạc Mân nằm trên ghế, một hồi sợ sệt một hồi đau lòng, trong lúc đó thỉnh thoảng còn xen vào chút hối hận. Mày thực sự có thể ngu ra tận chân trời, Lạc Mân nghĩ.

    Không lâu lắm, Thẩm Thời Trạm cảm giác trên giường lõm xuống một chỗ, tiếp theo là âm thanh sột soạt, hắn nhắm hai mắt ngủ không để ý tới.

    Lạc Mân khó khăn bò lên giường, phía dưới kéo ra đau khó mà dùng lời diễn tả được, trong nháy mắt cậu tủi thân, trước giờ mình không bước xuống đất đi qua.

    Có điều cậu nhớ tới lời nói ngu xuẩn của mình, rốt cục vẫn nhịn ấm ức, chuẩn bị dịch qua chỗ Thẩm Thời Trạm bên kia.

    Như vậy một hồi không nghe được tiếng động, Thẩm Thời Trạm liền nhịn không nổi. Lúc mới tắm, đã nhìn thấy nơi đỏ quá kia, trời mới biết hắn cố gắng nhận nhịn thế nào, mới không ôm Lạc Mân lăn giường.

    Vừa mở mắt, thấy ngay mặt Lạc Mân rất rõ ràng viết hối hận và khổ sở. Thẩm Thời trạm vẫn đứng dậy, mở khăn bọc lấy cậu, ôm người từ dưới chân giường cho vào chăn, đưa lưng về phía cậu rồi ngủ.

    “Trạm à…”

    Lạc Mân nhìn lưng Thẩm Thời Trạm, nhẹ nhàng gọi một tiếng. Thẩm Thời Trạm không phản ứng, cậu lớn gan chút, áp tay lên, “Trạm à… Trạm à.”

    “Chia tay, em đừng gọi tôi.” Thẩm Thời Trạm lạnh lùng đáp lời cậu. Lạc Mân lại nghe ra giận dỗi trong giọng hắn, trong lòng hối hận càng nhiều, lá gan cũng lớn hơn, “Anh quay lại, em sợ tối…”

    Ngay khi Lạc Mân cho là Thẩm Thời Trạm sẽ không để ý đến cậu, Thẩm Thời Trạm quay lại. Chỉ có điều đôi mắt vẫn nhắm cằm căng cứng, khóe miệng không chút ý cười.

    Cậu không tiếng động nở nụ cười, lại gần, khó khăn giữ lại một chút khoảng cách với Thẩm Thời Trạm, nói chuyện động tác lớn, đều có thể đụng tới môi đối phương, “Trạm à, anh nhìn em chút đi…”

    Thẩm Thời Trạm đặt ngón trỏ lên trán Lạc Mân, đẩy cậu ra. Bản thân ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống Lạc Mân một hồi.

    Hắn nhắm mắt lại, Lạc Mân còn dám quấy rầy một chút. Dưới cái rũ mắt không chớp mắt của hắn nhìn mình chằm chằm, Lạc Mân động cũng không dám động.

    Lúc Lạc Mân bị nhìn chằm chằm đến da đầu tên dại, “Vừa nãy tại sao nói chia tay?”

    Lạc Mân cũng nhanh chóng ngồi dậy, trên mặt lại mang theo vẻ mặt áy náy, “Em biết chuyện trong nhà, anh cả nói…”

    “Tại sao nói chia tay?” Thẩm Thời Trạm ngắn lời cậu, vẫn hỏi như vậy.

    “Anh cả nói, nếu như bắt đầu điều tra, anh bảo vệ chúng em, cổ đông Thẩm thị cũng sẽ tìm anh làn phiền…”

    “Cho nên tại sao nói chia tay?” Lạc Mân bị hắn hỏi cho bối rối, tay vô thức vò vò chắn, cắn môi dưới nhìn hắn.

    “Là cái gì cho em ảo giác như vậy, chia tay, thì anh sẽ không quấn em nữa, Lạc Mân?”

    Hắn rất ít gọi cả tên họ Lạc Mân như vậy, Lạc Mân nghe mà tim căng thẳng.

    Trên mặt Thẩm Thời Trạm phủ một tầng băng sương, ánh mắt nhìn cậu gần như có thể đóng băng cậu. Lạc Mân lại từ trong ánh mắt lạnh như băng kia, đọc ra mấy phần khổ sở và yếu đuối đè nén. Cậu không nhịn được vươn tay túm cánh tay Thẩm Thời Trạm, “Thẩm Thời Trạm…”

    Thẩm Thời Trạm cứng đờ né tránh đụng chạm, xốc chăn xuống giường. Dép cũng không đi, cứ như vậy đi ra ngoài.

    Lạc Mân xuống theo, động tác quá nhanh, kéo tới nơi bí mật, chân lập tức mềm nhũn.

    Nghe thấy lau lưng truyền tới tiếng kêu đau nhè nhẹ, Thẩm Thời Trạm đứng cạnh cửa, cứng nhắc chốc lát, xoay người lại nhìn người chống giường đứng.

    Lạc Mân thấy hắn quay đầu lại, vội vàng hỏi hắn: “Anh muốn đi đâu?”

    “Thư phòng, em nghỉ ngơi cho tốt.”

    “Em sai rồi, anh đừng giận được không…” Lạc Mân không mặc quần áo, cho dù nhiệt độ phòng ngủ cao, vẫn lạnh đến mức co rúm lại. Thẩm Thời Trạm cố nén không để ý tới, vẫn buồn bực nói: “Lên giường đi, đắp kín chăn.”

    Lạc Mân không dám không nghe lời nói, nhưng cũng không thể cứ như vậy để Thẩm Thời Trạm đi. Một đôi mắt lộ vẻ đáng thương nhìn sang, “Chỗ đó đau lắm… Anh ôm em được không?”

    Các bạn đang đọc truyện đam mỹ H văn tại đam mỹ hoàn DMH dammydmh.com

    Thẩm Thời Trạm không lên tiếng, không động đậy. Ngàn tư vạn tự từ trong lòng lướt qua, lần nữa mở miệng mới phát hiện, giọng mình đã khàn như vậy, “Nếu như vừa rồi tôi đồng ý chia tay, bây giờ còn muốn tôi ôm sao?”

    Lông mi Lạc Mân run lên bần bật, đau đớn kéo dài nặng nề từ đầu ngón tay chạy đến ngực, vẻ mặt cố gắng đáng thương trên gương mặt cũng bị đau đớn này đánh tan, chỉ còn dư lại vô lực.

    Thì ra bị đối phương chia tay, là cảm giác như vậy.

    Cậu không nói nên lời, cúi đầu che giấu viền mắt lại đỏ lên của mình, lui về sau một bước ngồi trên giường, ho khan một tiếng làm bộ không có chuyện gì nói: “Nghỉ ngơi trước đi, anh… Anh cũng đi ngủ sớm chút.”

    Hồi lâu, nghe âm thanh cửa nhẹ nhàng được đóng lại, Lạc Mân mới dám ngẩng đầu nhìn cửa, chỗ Thẩm Thời Trạm vừa đứng. Ngồi yên một lúc lâu, cậu nặng nề lại xuống giường, nhặt áo sơ mi của Thẩm Thời Trạm mặc vào, đứng dựa vào tường ở cửa, do dự có nên đi tìm Thẩm Thời Trạm không.

    Đột nhiên, cậu ý thức được cái gì, kéo cửa phòng ngủ ra. Đúng như dự đoán, Thẩm Thời Trạm ngay ngoài cửa, tư thế giống cậu, đứng dựa vào tường.

    Thuộc truyện: Vô ý tình thâm