Home Đam Mỹ Võng Du Chi Bạo Quân – Chương 92

    Võng Du Chi Bạo Quân – Chương 92

    Thuộc truyện: Võng Du Chi Bạo Quân

    Bạo quân cùng Yêu hậu không lên, ai có tư cách đi lên?

    Nhưng mà người khác trước khi lên đã có thông tri, vì sao bọn họ lúc sắp lên đài mới nói cho bọn họ biết?

    Nguyên nhân Mạnh Kinh Hồng không nói cho bọn hắn biết, dùng ngón chân cũng có thể đoán ra được —— Mạnh Kinh Hồng chính là cố ý cho bọn hắn thêm phiền toái, cho dù là trả thù Văn Tỉnh trong trò chơi đánh cuộc với hắn ta làm hắn ta phẫn nữ trang.

    Mạnh Kinh Hồng khai báo xong liền vỗ vỗ mông chạy lấy người, lưu lại Giang Phong Nguyệt cùng Văn Tỉnh hai người hai mặt nhìn nhau.

    “Lên trò chơi ta nhất định đập nát Kinh Hồng Lâu.” Giang Phong Nguyệt thình lình phun ra một câu.

    “Đập rất tốn thời gian, phóng một mồi lửa là giải quyết xong.” Văn Tỉnh thản nhiên nói.

    Giang Phong Nguyệt đồng ý gật gật đầu, đề tài vừa chuyển, lại nói: “Bất quá mỹ nhân, ngươi nói chúng ta có nên chuồn đi không a?” Hắn tự nhận mình không có năng lực gì, ngoại trừ vẽ tranh, chẳng lẽ vẽ tranh còn có thể trở thành tài nghệ?

    “Lá gan ngươi nhỏ như thế?” Văn Tỉnh cười.

    “Ta nhát gan hồi nào?” Giang Phong Nguyệt trừng lớn mắt, “Ta lại không văn võ song toàn giống ngươi… Mỹ nhân, chẳng lẽ… ngươi định ca hát?”

    Y không nói thiếu chút nữa không nhớ tới, Văn Tỉnh không chỉ có văn võ song toàn, mà còn tài mạo song toàn. Y chính là “Văn Cảnh” tiếng tăm lừng lẫy, tuy không biểu diễn trên sân khấu, nhưng công lực tư thâm nột!

    Bất quá, hắn tuyệt không nghĩ Văn Tỉnh lên sân khấu ca hát, như vậy sẽ chỉ làm cho nhiều người khác chú ý tới y. Lấy vốn liếng của mỹ nhân, sẽ hấp dẫn chú mục của bao nhiêu người?

    “Ừm…” Văn Tỉnh nhìn người bán hàng đưa đồ ăn tới gãi gãi cằm dưới, ánh mắt hơi hơi nheo lại, bộ dáng này khiến trong lòng Giang Phong Nguyệt có chút ngứa.

    “Mỹ nhân, ngươi đang suy nghĩ gì?” Giang Phong Nguyệt nhích nhích lại gần Văn Tỉnh một chút, cầm đũa trong tay, chuẩn bị tùy thời gắp đồ ăn cho Văn Tỉnh.

    “Ăn cơm trước, ăn xong rồi nói cho ngươi.” Văn Tỉnh cho hắn một ánh mắt, thần thái trong mắt đầy hứng khởi, rất phiêu lượng.

    Giang Phong Nguyệt nỗ lực một hồi lâu, mới vuốt xuống trái tim đang bùm bùm trong ***g ngực trở về tâm tính bình thường. Hắn đang lo lắng có nên nghe theo lời đại ca hay không, trước bắt người lại, sau đó kết hôn.

    Từ từ, nếu kết hôn… phải được cha mẹ đồng ý đi? Ba ba mỹ nhân và thầy giáo sắp về đến, thái độ của bọn họ là như thế nào? Ý định của bọn họ ra sao?

    Giang Phong Nguyệt bỗng dưng hoảng hốt ra một thân mồ hôi lạnh.

    “Mỹ nhân, nếu cha của ngươi không đồng ý thì chúng ta làm thế nào?” Giang Phong Nguyệt trực lai trực vãng, trực tiếp nói ra lời trong lòng.

    Tay gắp đồ ăn của Văn Tỉnh chợt dừng lại, sau đó tiếp tục động tác khi nãy, gắp một miếng thịt phóng vào chén Giang Phong Nguyệt.

    “Ngươi đừng khẩn trương, cha ta cũng không có lý do không đồng ý.” Người cha thích vẫn là nam nhân đấy! Văn Tỉnh thầm bổ sung một câu.

    “Ta chỉ là nhịn không được lo lắng, ngươi phải hiểu rõ tâm tình của ta.” Giang Phong Nguyệt không hề che dấu khẩn trương của mình, đột nhiên lại cầm tay Văn Tỉnh, vẻ mặt chờ mong nhìn y, “Nếu cha ngươi không đồng ý, chúng ta liền bỏ trốn được không?”

    Văn Tỉnh: “… Đầu óc ngươi có thể tàn thêm nữa sao?”

    “Ta nào có não tàn?” Giang Phong Nguyệt hắc tuyến.

    “Không não tàn thì cũng đừng nghĩ đông nghĩ tây, nhanh ăn cơm, ăn xong rồi đi theo ta.” Văn Tỉnh lại gắp một đống đồ ăn vào trong chén hắn, thúc giục.

    Ăn đến một nửa, một người lén lút bưng cái chén chạy tới chỗ bàn bọn Giang Phong Nguyệt.

    “Ca, anh làm cái gì?” Giang Phong Nguyệt nhìn ngươi nào đó ăn cơm còn đeo kính râm, vẻ mặt hắc tuyến.

    Người tới đúng là Giang ca đại ca Giang Phong Nguyệt, anh mặc một bộ quần áo rất bình thường, không có nửa điểm hình tượng của quản lý trưởng Giang thị, hơn nữa tóc anh rối tung lộn xộn, vừa nhìn còn tưởng là lưu manh từ đâu tới.

    “Suỵt, đừng nói, cha mẹ đang đi tìm anh, anh một ngày chưa ăn gì, sắp đói chết.” Giang ca kéo kính râm xuống mũi, nói xong lại đẩy đẩy lên, sau đó gắp đồ ăn, bắt đầu xực.

    “Cha mẹ còn chưa đi?!” Giang Phong Nguyệt hiện tại vừa nghe hai chữ “cha mẹ” liền như chim sợ cành cong, lông tơ đều dựng thẳng đứng lên.

    “Ừ, chưa đi, muốn xem hai em biểu diễn.” Giang ca cũng không ngẩng đầu lên nói.

    Văn Tỉnh đối với việc này ngược lại không hề kinh ngạc gì, dùng đũa gõ gõ chén Giang Phong Nguyệt, ý bảo hắn đừng ngẩn người tiếp tục ăn. Giang Phong Nguyệt thành thành thật thật vâng theo lời mỹ nhân, lấp bụng.

    “Bác gái và bác trai vì sao lại tìm ngươi, mà còn truy ngươi đến nỗi cơm cũng không ăn được.” Văn Tỉnh chỉ ở chung với Giang ba Giang mẹ và Giang ca trong một chốc, có hiểu biết sơ sơ đối tính cách bọn họ, dựa theo thái độ Giang ba Giang mẹ đối với Giang ca, phải rất tín nhiệm đứa con trai này mới đúng. Bây giờ y và Giang Phong Nguyệt cùng một chỗ, Giang ba Giang mẹ lại có lý do gì tiếp tục đuổi theo Giang ca đâu?

    Quả nhiên, Giang ca vừa nghe lời này mặt lập tức liền nhăn nhó, “Việc này đừng nói tới, anh ăn xong liền định rời khỏi Iceland trước.”

    Anh không nói, Văn Tỉnh cùng Giang Phong Nguyệt lại càng tò mò. Hơn nữa lấy hiểu biết Giang Phong Nguyệt đối Giang ca, biểu tình khổ sở thế này thật không thích hợp xuất hiện trên mặt anh trai hắn.

    “Ca, nói xem xem, anh không phải có chuyện tốt gì sao?” Giang Phong Nguyệt cười tà.

    “Anh có chuyện tốt gì chứ?” Giang ca tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, “Đơn giản chính là em và Lâm Nguyệt đã có đối tượng rồi, anh trai em còn một mình, cha mẹ nhìn không vừa mắt.”

    “Sau đó?” “Bảo ngươi tìm đối tượng?” Giang Phong Nguyệt cùng Văn Tỉnh cảm thấy rất hứng thú, mỗi người hỏi một câu.

    “…” Giang ca buông đũa xuống, anh cảm thấy, chạy tới bàn cọ cơm em trai và em dâu là sai lầm lớn nhất anh vướng phải hôm nay.

    Giang Phong Nguyệt vừa định hỏi gì đó, điện thoại Giang ca vang lên.

    Nguyên bản Giang ca tưởng cha mẹ gọi điện thoại tới, cho nên rất không bình tĩnh, nhưng khi anh nhìn thấy dãy số điện thoại hiển thị trên màn hình điện thoại, biểu tình nhất thời trở nên vô cùng quỷ dị.

    “Hai em ăn đi, anh phải đi.” Giang ca quẳng một câu xong rồi chạy mất, Giang Phong Nguyệt gọi anh đằng sau cũng không để ý.

    “Chẳng lẽ anh ta thực sự có người?” Giang Phong Nguyệt suy đoán.

    Văn Tỉnh không đáp lại lời hắn, y trùng hợp thấy được tên biểu thị trên điện thoại của Giang ca —— Tiểu Thái Tử.

    Tiểu Thái Tử… chính là người kia sao?

    Dùng xong cơm, Giang Phong Nguyệt cùng Văn Tỉnh theo đoàn người bước lên lầu, đồng dạng là cổ hương cổ sắc, có điều trận cảnh này bài trí như trong thanh lâu. Có bàn, có triển thai, có ghế lô…

    Nếu không phải rất nhiều người tóc ngắn đứng bên cạnh, Văn Tỉnh đều hoài nghi bản thân có phải đang trong trò chơi hay không, tràng cảnh này sao phải thật như vậy a?

    Hơn nữa biểu diễn trên đài… Này cùng vũ ca ca cơ trong thanh lâu khác nhau chỗ nào?

    Cơ hồ mọi người đều có suy nghĩ đồng dạng, lên đài biểu diễn cái gì, đây không phải khiến người khác mất mặt xấu hổ sao?

    “Ta có thể đổi ý không?” Văn Tỉnh đột nhiên hỏi Giang Phong Nguyệt.

    “Được.”

    “Không thể.”

    Hai thanh âm đồng thời vang lên, nói một chữ chính là Giang Phong Nguyệt, hai chữ là Mạnh Kinh Hồng xuất quỷ nhập thần.

    Văn Tỉnh nguy hiểm nhìn về phía Mạnh Kinh Hồng, Mạnh Kinh Hồng sờ sờ chóp mũi, nói: “Hoạt động hôm nay do chủ tịch phu nhân an bài, tuy bối cảnh này rất dễ khiến người ta liên tưởng tới cảnh tượng gì đó, bất quá… là “nhị thiếu nãi nãi” tương lai, ngươi dù sao cũng phải tỏ vẻ với mẹ chồng… Tiếu Khinh Trần ngươi làm gì?!”

    Mạnh Kinh Hồng còn chưa nói xong, hắn ta bị Văn Tỉnh tặng một cái vấp chân ngã xuống.

    Nhìn động tác Văn Tỉnh rõ ràng lưu loát, Giang Phong Nguyệt rất có xúc động muốn đặt y ở trên giường.

    “Ngươi phát ngốc cái gì, đi!” Giáo huấn Mạnh Kinh Hồng xong rồi, Văn Tỉnh thấy Giang Phong Nguyệt lại ngẩn người, tiếp tục thúc giục.

    Giang Phong Nguyệt gãi gãi đầu, bản thân hắn cũng có chút buồn bực, dạo này hắn luôn thích ngẩn người. Không, chính xác mà nói, là bất tri bất giác thất thần, hơn nữa, nội dung mỗi lần thất thần đều chỉ có một.

    Chẳng lẽ là cấm dục quá lâu sao? Giang Phong Nguyệt phát hiện mình gần đây càng ngày càng thích thở dài.

    Văn Tỉnh hạ gục Mạnh Kinh Hồng kéo Giang Phong Nguyệt vào hậu trường, nếu không thể trốn đi, y phải đi chuẩn bị đúng không?

    Văn Tỉnh không chọn hạng mục ca hát, là lựa chọn hình tượng trong trò chơi của mình —— nhạc sĩ.

    Trang bị ở hậu trường đều đầy đủ mọi thứ, có đàn cổ Văn Tỉnh cần, đàn dương cầm, đàn ghita, đàn violon vân vân các loại nhạc khí đều có, còn có những loại đạo cụ khác, tóm lại những thứ gì cần có để biểu diễn đều có hết.

    Người đồng dạng đang chuẩn bị ở phía sau nhìn thấy hai người bọn họ, trong lối đi nhỏ nhất thời không tiếng động, dường như hai người vào ống hãm thanh.

    Văn Tỉnh cùng Giang Phong Nguyệt không để ý tới ánh mắt những người đó, về phần bọn họ đi qua lại đàm luận bao nhiêu cũng không ở trong phạm vi bọn họ suy xét.

    Đây là hoạt động lấy tràng dĩ cổ điển làm chính đề, cho nên violon, đàn dương cầm gì đó kỳ thật không có nhiều công dụng lắm, bất quá cũng không phải duy nhất.

    “Giang Phong Nguyệt!” Thời điểm Văn Tỉnh đi nói chuyện với nhân viên thao tác, một nữ nhân dùng đầu mũi chân vẽ vẽ vòng tròn trên sàn nhà nhảy tới trước mặt Giang Phong Nguyệt đang chán muốn chết.

    Giang Phong Nguyệt bị người đột ngột nhảy ra trước mặt làm hoảng sợ, khuôn mặt đối diện rất xa lạ, bộ dáng rất xinh đẹp, vóc người cao ráo, tóc dài, khuôn mặt trái xoan…

    “Làm sao vậy, không biết ta?” Thấy Giang Phong Nguyệt không có nhiều phản ứng, nữ hài kia quơ quơ tay trước mặt hắn, gương mặt cười rộ lên hiện hai cái má lúm đồng tiền nhàn nhạt, thực đáng yêu.

    “Ngươi là?” Giang Phong Nguyệt thật sự không biết nàng ta.

    “Tạ Mẫn, ta là Tạ Mẫn, đứa con gái mập mạp ngồi phía sau ngươi thời trung học.” Tạ Mẫn khoa tay múa chân một chút, nhưng Giang Phong Nguyệt còn không có phản ứng, dứt khoát dậm chân, nói: “Cao hơn ngươi, hơn nữa còn gấp hai lần ngươi…”

    “Ta nhớ ra rồi!” Giang Phong Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc. Khi vừa vào trung học, bộ dáng hắn vẫn chưa trổ mã, khi đó chỗ ngồi đều sắp xếp dựa theo chiều từ thấp tới cao. Vị trí của hắn là trung gian, nữ sinh phía sau cao hơn hắn nhiều, hơn nữa, nữ sinh này trong ấn tượng không chỉ cao hơn hắn, hơn nữa còn béo, da đen, cụ thể là cái dạng gì thì hắn không nhớ rõ, nhưng tuyệt đối không phải bộ dáng trước mắt này.

    Thấy Giang Phong Nguyệt giật mình, Tạ Mẫn xì một tiếng nở nụ cười. “Có phải thấy ta rất không giống không?”

    Giang Phong Nguyệt xấu hổ sờ sờ cái mũi, không những là không giống, quả thật là hoàn toàn như thay đổi thành một người khác?

    “Nữ đại thập bát biến, cần phải kinh ngạc như vậy sao?” Tạ Mẫn nhếch môi, lại nói: “Vài năm nay ngươi cũng thay đổi thật nhiều, thiếu chút nữa ta cũng không nhận ra đâu!” Khi nói lời này, mặt nàng ta đỏ lên rất khả nghi.

    (Nữ đại thập bát biến: ý chỉ thiếu nữ trong độ tuổi dậy thì, dung mạo tính cách thay đổi rất nhiều.)

    Giang Phong Nguyệt cười cười không nói, trên thực tế, Tạ Mẫn ngồi sau bàn hắn 3 năm, hắn căn bản không nói chuyện nhiều với nàng ta. Nếu bây giờ Tạ Mẫn không nói với hắn biết nàng ngồi sau lưng hắn thời sơ trung, hắn tuyệt đối không nhận ra người này, càng miễn bàn nói chuyện với nàng ta.

    “Giang Phong Nguyệt, ngươi cũng chơi Giang Hồ OL sao?” Tạ Mẫn lại tiếp tục tán gẫu, “Tốt nghiệp sơ trung xong ta liền qua Liệt quốc, luôn luôn chơi ở Server Liệt quốc, nhưng bây giờ ta về nước rồi, định tạo một nick mới ở Server Hoa quốc. Bất quá một mình luyện từ đầu rất mệt mỏi, ngươi rảnh không, có thể mang theo ta chứ?” <ins
    class=”adsbygoogle”

    Thuộc truyện: Võng Du Chi Bạo Quân