Home Đam Mỹ Vũ Dạ Kỳ Đàm – Chương 119

    Vũ Dạ Kỳ Đàm – Chương 119

    Thuộc truyện: Vũ Dạ Kỳ Đàm

    Bước ra khỏi thẩm mĩ viện của Mike, Khế Liêu ngửa mặt lên trời thở dài một hơi.

    Lam Minh cũng thấy không khí bên ngoài trong lành hơn rất nhiều, đảo mắt, thì thấy ngoài cửa có không ít nữ sinh đang tụm tụm năm tụm ba.

    “Bọn họ đang làm gì vậy?” Lam Minh khó hiểu.

    Những kia nữ sinh nhìn Tiêu Bắc chằm chằm, Tiếu Hoa cũng không thoát, đương nhiên sau đó dĩ nhiên là nhìn cả bốn người rồi bắt đầu trở nên hưng phấn, tụm lại xì xào bàn tán.

    Tiếu Hoa không để ý đi lên xe: “Bọ họ là fans. Bởi vì thẩm mỹ viện của Mike thường xuyên có các ngôi sao đến làm đẹp, nên họ đứng canh ở đây hi vọng có thể nhìn thấy một hai người…”

    Tiếu Hoa vừa nói xong thì thấy cửa thẩm mỹ viện của Mike mở ra, một đại mỹ nữ chói lọi theo bước tới. Cái kia chói a, thực không khác gì những con búp bê thấy trong văn phòng của Mike, là một đại mỹ nhân hầu như không có chút khuyết điểm nào.

    “Cô ta nhìn quen quen!” Tiêu Bắc ghé vào cửa sổ xe nhìn, Cổ Lỗ Y gõ cửa sổ: “Cô kỉ!”

    “Diễn viên?” Tiêu Bắc khó hiểu nhìn hắn.

    “Cô ta là người mới.” Tiếu Hoa có chút thưởng thức đẩy kính: “Tên Lưu Oánh, rất lợi hại, gia cảnh không giàu có gì nhưng thiên sinh lệ chất, bất quá khi thi hoa hậu bị ám toán nên bị loại khỏi top 3. May mắn Danh Vũ tinh mắt nhìn trúng cô ấy, là nữ diễn viên mới nổi tiếng nhất năm ngoái, năm nay đã thành nữ minh tinh, diễn xuất tốt, cũng rất cố gắng.”

    “A…” Tiêu Bắc gật đầu, Cổ Lỗ Y hưng phấn kể lại nội dung bộ phim mới của Lưu Oánh. Lúc này Tiêu Bắc mới ngộ ra, hoá ra bộ phim hôm bữa Cổ Lỗ Y vừa xem vừa khóc là của Lưu Oánh diễn.

    Lam Minh ngồi trên ghế lái, lạnh mắt _ ân, nữ nhân này quả thực làm cho người ta có cảm giác không tồi, chỉ có điều, nhân loại thì luôn mưu cầu danh lợi còn thích giả làm một người khác.

    Lưu Oánh chụp chung và kí tên với fans xong liền đi tới vẫy tay với xe bọn Tiếu Hoa, hình như đã nhìn thấy mọi người .

    Tiếu Hoa hạ cửa xe, Lưu Oánh đến cạnh cửa: “Hi, ông chủ Tiếu.”

    “Trùng hợp vậy.” Tiếu Hoa gật đầu.

    Tiêu Bắc đột nhiên thấy Cổ Lỗ Y hình như muốn chui ra nhìn, vội vàng ngăn nó lại. Một lát sau Cổ Lỗ Y lại thò tay đưa ra một cây bút cùng một quyển sổ.

    Tiêu Bắc không nói gì, mở khóa kéo ra nhìn bé.

    Cổ Lỗ Y mắt sáng lấp lánh chớp chớp _ muốn kí tên! Muốn kí tên!

    Tiêu Bắc không thể làm gì khác hơn là cầm bút và sổ đưa cho Lưu Oánh.

    Lưu Oánh vui vẻ càm lấy, cười hỏi: “Kí cho ai?”

    “A, ghi… tặng cho Cổ Lỗ Y đáng yêu.” Tiêu Bắc vừa dứt lời liền cảm giác ba lô giật gật, chắc Cổ Lỗ Y đang lăn.

    Lưu Oánh ký xong trả sổ cho Tiêu Bắc.

    Tiêu Bắc nhìn thoáng qua, chữ rất đẹp, đóng lại bỏ vào ba lô. Cổ Lỗ Y vừa xem vừa lăn lộn trên bụng Fanny, thoả mãn a.

    “Xe của tôi đậu bên kia, đi trước.” Lưu Oánh tạm biệt mọi người, lúc đi còn cố ý vẫy tay với Khế Liêu đang lờ đờ, nói: “Khế Liêu bái bái.”

    Khế Liêu mở to mắt nhìn nàng, tựa hồ đang suy nghĩ người phụ nữ này là ai vậy?

    Lưu Oánh có chút thất vọng, rời đi.

    Tiêu Bắc và Lam Minh liếc nhau, kinh hoàng _ cô ta thích Khế Liêu?!

    Tiếu Hoa nâng cửa xe, tựa hồ không vui, sắc mặt khó coi.

    “Này.” Tiêu Bắc hỏi Khế Liêu: “Cô ta là ai vậy?”

    Khế Liêu nhún vai: “Sao tôi biết được? Phụ nữ?”

    “Cậu đã cứu mạng người ta, không nhớ?” Tiếu Hoa trừng Khế Liêu.

    Khế Liêu khó hiểu: “Có sao?”

    “Hôm nọ câu theo tôi đến studio, studio bị cháy, cậu còn chạy vào biển lửu cứu người, quên rồi?”

    Khế Liêu gãi đầu: “Tôi thèm vào! Bọn họ gạt tôi là anh còn ở bên trong, bằng không còn lâu tôi mới vào, lão tử ghét nhất là lửa!”

    Mọi người nghĩ nghĩ, cũng đúng. Khế Liêu mặc dù là Lang Vương nhưng dù sao vẫn thuộc họ chó! Sợ lửa là bản năng. Bất quá cẩn thận ngẫm lại, ý Khế Liêu là vì Tiếu Hoa, cả lửa cũng dám xông vào! Đúng là trung khuyển nha.

    “Khụ khụ.” Tiếu Hoa dĩ nhiên cũng hiểu, ho khan một tiếng: “Lần trước sau khi cậu cứu cô ấy khỏi biển lửa, cô ấy vẫn luôn tìm cậu, sau đó tôi chỉ cho cô ấy. Cô ấy mỗi lần nhìn thấy cậu đều chạy tới chào, quên rồi?”

    Khế Liêu nhún vai: “Ai mà nhớ, tôi ít khi để ý tới con người, đặc biệt là nữ nhân.”

    “Vì sao?” Tiêu Bắc khó hiểu: “Cậu phân biệt đối xử?”

    “Không.” Khế Liêu nói: “Tôi chỉ cảm thấy phụ nữ loài người là sinh vật yếu ớt đụng một cái sẽ chết!”

    Khoé miệng Tiêu Bắc và Tiếu Hoa giật giật.

    Lam Minh ngáp một cái: “Ân, quả thực nhìn như thể không chịu nổi một kích!”

    Tiêu Bắc không nói gì, đúng hơn là không thể nói lại.

    “Ai nha!” Tiêu Bắc nhớ ra: “Kỳ thật vừa rồi phải hỏi thử mới đúng, nói không chừng Lưu Oánh biết gì đó về nhân viên thẩm mĩ kia.”

    Tiếu Hoa sửng sốt, cảm thấy cũng có lý, đang muốn xuống xem xe của Lưu Oánh đi chưa lại thấy có người gõ cửa.

    Hạ cửa xe thì thấy Lưu Oánh cầm túi đứng ngoài: “Xe của tôi bị hư, có thể đi nhờ một đoạn không?”

    Tiếu Hoa gật đầu, khó trách không nghe thấy tiếng xe, nhưng ngay cả cửa xe cũng không mở mà đã biết là xe bị hư…. Vốn Tiếu Hoa là người rất phúc hậu nhưng hôm nay bất giác lại có chút nhạy bén, liền hỏi: “Xe hư? Tôi giúp cô xem thử nhé?”

    “Ách…” Lưu Oánh cười cười, có vẻ xấu hổ lắc đầu: “Không cần đâu, gọi xe kéo về là được rồi.”

    Tiếu Hoa gật đầu, định mở cửa bên mình ra nhưng Lưu Oánh lại chạy qua mở cửa bên Khế Liêu, lên xe.

    Cổ Lỗ Y nhìn qua khe ba lô, ôm má, bé rất thích nhân vật của Lưu Oánh đó.

    Khế Liêu xích vào trong, ngồi sát vào Tiếu Hoa, tâm tình không tệ.

    “Lần trước vẫn chưa cám ơn cậu.” Lưu Oánh chủ động nói cảm ơn với Khế Liêu.

    Khế Liêu nhún vai, dù sao cũng chỉ là tiện tay.

    “Khế Liêu, cậu bao nhiêu rồi?” Lưu Oánh bắt đầu trò chuyện cùng Khế Liêu.

    Khế Liêu không quen ứng phó với phụ nữ, định nói hai trăm tuổi, bất quá bị Tiếu Hoa trừng một cái, trả lời thay: “Mười tám.”

    Khế Liêu hung hăng trừng lại, Tiếu Hoa nhướn mi _ dám cãi lại coi? !

    Khế Liêu lập tức mất sạch khí thế, mười tám thì mười tám.

    “Mười tám à?” Lưu Oánh thất vọng, vốn tưởng ít nhất cũng phải hai mươi, vậy còn có thể chỉ kém vài tuổi: “Tôi lớn hơn cậu năm tuổi, đã là bà cô già rồi.”

    Khế Liêu gật đầu, Tiêu Bắc trừng hắn _ cậu có biết lễ phép là gì không hả!

    Khế Liêu không giỏi nói chuyện, khó hiểu nhìn Tiêu Bắc.

    Chợt nghe Tiêu Bắc an ủi Lưu Oánh đang thương tâm: “Không có, cô nhìn vẫn rất trẻ mà.”

    Lam Minh có chút không thoải mái, việc gì phải đối tốt với cô ta như vậy? !

    Khế Liêu nghĩ nghĩ, nhân loại đại khái đều thích nghe khen, mình cũng nên tỏ vẻ người lớn một chút bằng không lại bị xem thường. Liền gật đầu, nhìn Lưu Oánh, cảm thấy cô cũng không tệ lắm: “Ừh, trẻ trung xinh đẹp.”

    Mặt Lưu Oánh nháy mắt đỏ bừng.

    Khế Liêu nói sự thật, cũng không có ý nịnh nọt Lưu Oánh. Hắn cũng không phải nhân loại, không hiểu lời này có ý gì, chỉ nói ra cảm giác của mình, nhưng lời này nghe sao cũng thấy là lời của một chàng trai có hảo cảm với cô gái.

    Tiếu Hoa không nói chuyện, bất quá sắc mặt vô cùng khó coi. Tiêu Bắc nhìn thần sắc của hai người, cảm thấy… cơ hội tốt để kích thích a.

    Lam Minh thấy Tiêu Bắc hăng hái bừng bừng làm ông tơ cho người khác, thò tay nhéo hông cậu một cái.

    “Nha?” Tiêu Bắc vội che tay.

    Động tĩnh này làm Lưu Oánh phải ngẩng lên, nhưng sau khi nhìn thấy Lam Minh thì lập tức che miệng, trong lòng tự nhủ sao trên xe Tiếu Hoa lại toàn là mỹ nam, còn đều rất đặc biệt không giống người thường.

    “Đúng rồi.” Tiêu Bắc minh bạch Lam Minh đang nhắc mình nói chuyện chính sự, liền hỏi Lưu Oánh: “Cô thường tới đây phải không?”

    “Ừh!” Lưu Oánh gật đầu: “Ở đây có một thợ cắt tóc rất tuyệt, các kiểu tóc anh ấy làm đều rất đẹp!”

    “Vậy cô có biết một nhân viên trên tay có xăm chữ “Mỹ” không?”

    Lưu Oánh ngẩn người sau đó cười rộ lên: “Cái đó không phải hình xăm đâu!”

    Mọi người khó hiểu: “Không phải hình xăm?”

    “Đúng vậy!” Lưu Oánh gật đầu: “Ai cũng có! Đây là quy định của Mike!”

    “Thật sao?” Tiêu Bắc cảm thấy mới mẻ: “Tại sao lại có loại quy định này?”

    “Là vầy, Mike muốn mọi người lúc nào cũng phải nhớ kỹ, mỗi một vị khách hàng đều phải biến thành người đẹp nhất trên đời. Nhân viên khi làm việc chính là tạo ra cái đẹp, nên khi làm việc trên tay mỗi người đều phải vẽ một chữ ‘mỹ’. Lúc về có thể lau đi, đương nhiên cũng có người ngại phiền nên để vậy luôn.”

    Tiêu Bắc gật đầu: “Ra vậy.”

    Mọi người không khỏi có chút mất hứng, bởi vì vất vả mãi mới tìm được chút manh mối, nhưng lại mất tiếp.

    “Mặt nạ thì sao?” Tiêu Bắc lại hỏi: “Có ai đeo không?”

    Lưu Oánh lắc đầu: “Tôi ghét nhất là mặt nạ!”

    Mọi người hỏi một hồi vẫn không hỏi được gì đều cảm thấy chán nản.

    “Đúng rồi!” Lưu Oánh đột nhiên nghĩ tới cái gì, vỗ tay: “Theo tôi được biết thì Mike yêu cầu nhân viên nam phải đẹp nên phần lớn đều là cong, bọn họ thường đến một câu lạc bộ… Ở đó có dùng mặt nạ.”

    “Đó là câu lạc bộ gì?” Tiêu Bắc cảm thấy có chút hi vọng.

    “Hình như là quán bar Ma kính.”

    Lưu Oánh nói một câu làm tâm mọi người khẽ động… Không sai ! Ma kính!

    “Các cậu muốn đi? Dẫn tôi đi với!” Lưu Oánh hứng thú nói: “Bạn tôi từng đi thử, họ nói quán bar đó rất thú vị, mỗi ngày đều dựng một tấm gương lớn giữa quán gọi là Ma kính! Người đẹp nhất đêm đó đi qua Ma kính sẽ có phản ứng! Cảm giác như truyện công chúa Bạch Tuyết ấy.”

    Bọn Tiêu Bắc nhíu mày, trò trẻ con!

    “Địa chỉ quán bar ở đâu?” Tiêu Bắc lấy sổ ghi chép.

    “Ở…”

    Lưu Oánh nói đến đây, đột nhiên im lặng nhìn chằm chằm vào balo của Tiêu Bắc.

    Tiêu Bắc cúi xuống, cả kinh _ Cổ Lỗ Y đang thò đầu khỏi ba lô nhìn Lưu Oánh, bị Lưu Oánh thấy được, tiểu tử này mê gái quá rồi.

    “Khụ.” Lam Minh nhanh tay kéo khoá balo lại, nhưng Lưu Oánh đã hỏi: “Đó là cái gì vậy? Búp bê sao? Thật đáng yêu!”

    “A… Là con mèo, cô nhìn lầm rồi.” Tiêu Bắc vừa nói vừa ôm Fanny ra cho Lưu Oánh xem.

    “Nha… Mèo con thật đáng yêu. Ai, chắc tôi hoa mắt rồi, hồi nãy tôi thấy có một con thú bông nhỏ rất đáng yêu.”

    Cổ Lỗ Y nhìn Fanny được Lưu Oánh xoa xoa vuốt vuốt, tức giận trừng Lam Minh.

    Lam Minh nhướn mi _ hết cách, ai bảo ngươi là tiểu Bạch long. Cổ Lỗ Y buồn bực ngồi trong ba lô, mở một bịch sữa ra, uống! Mượn sữa giải sầu.

    “Quán bar kia không giới hạn nam nữ, nhưng nhất định phải đi theo cặp, nên…” Lưu Oánh trả Fanny cho Tiêu Bắc, hỏi Khế Liêu: “Cậu thì sao?”

    Khế Liêu ngẩng lên nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt. Nãy giờ hắn không nghe bên này đang nói gì mà chỉ chăm chú hưởng thụ cảm giác ‘gần gũi’ với Tiếu Hoa, rất rất gần a.

    Mà hồn Tiếu Hoa lúc này thì lại tập trung hết trên người Lưu Oánh.

    Lam Minh nhìn mà nhíu mày, ai mau tới đem hai người bọn họ ném lên giường đi, lúc đó thế giới sẽ thái bình hơn nhiều!

    Lưu Oánh cúi đầu ho khan một tiếng, nói: “Cái kia… chính là cậu thích nam hay nữ.”

    “Tôi không thích nhân loại.” Khế Liêu nhún vai: “Trừ một người.”

    Lưu Oánh mở to hai mắt, có đối tượng rồi sao? Thăm dò hỏi: “Cậu có bạn gái rồi à?”

    Khế Liêu lắc đầu: “Anh ấy là nam.”

    Nháy mắt Lưu Oánh chịu đả kích không nhẹ, quả nhiên! Quả nhiên nam nhân tốt phân nửa đều đã có bạn trai, vì sao chứ!(Cc: *vỗ vai* tỷ tỷ. chấp nhận sự thật đi)

    Tiếu Hoa không lên tiếng, nhưng rõ ràng tâm tình tốt lên không ít.

    Sau đó, Lam Minh lái xe chở Lưu Oánh đang thương tâm về. Lưu Oánh lập tức hẹn đám bạn thân đi uống rượu, chúc mừng mối tình đơn phương của mình đã kết thúc!

    Xe tiếp tục về nhà.

    Tiêu Bắc gửi địa chỉ cho Cảnh Diệu Phong. Cảnh Diệu Phong cùng Bạch Lâu thông qua tin nhắn người khác để lại cho Ma kính, tập trung IP tra ra địa chỉ gửi tin, đúng là quán bar nọ _ manh mối đã đầy đủ!

    Thuộc truyện: Vũ Dạ Kỳ Đàm