Home Đam Mỹ Vũ Dạ Kỳ Đàm – Chương 133

    Vũ Dạ Kỳ Đàm – Chương 133

    Thuộc truyện: Vũ Dạ Kỳ Đàm

    Trong khu nhà nghỉ có rất nhiều căn nhà nhỏ, Lam Minh còn hớn hở phát hiện một căn nhà trên cây rất có tính sáng tạo, liền lôi kéo Tiêu Bắc muốn vào đó ở.

    Trần Vĩ bất đắc dĩ nói căn nhà trên cây đó không phải của nhà mình, Lam Minh tự bỏ tiền ra, hắn muốn ở nhà gỗ đã rất lâu rồi. Cổ Lỗ Y thấy nhà trên cây dĩ nhiên cùng vui vẻ, xung phong vọt vào trước.

    Lo lắng đến vấn đề an toàn của Trần Vĩ, mọi người quyết định cậu ta ở tầng dưới nhà trên cây, Lam Minh cùng Tiêu Bắc ở tầng trên.

    “A…” Tiêu Bắc vỗ vỗ thân cây to đùng sau lưng sopha giữa phòng khách: “Thật thú vị.”

    “Trước kia tôi từng sống trong nhà cây một thời gian dài.” Lam Minh cười cười nhớ lại chuyện cũ, đây là lần đầu tiên Tiêu Bắc thấy hắn nhắc đến chuyện cũ, hơn nữa khi nói còn nở nụ cười.

    Mở laptop lên, Tiêu Bắc liên lạc với mọi người. Nhóm Bạch Lâu sáng mai có thể bay tới, nhóm Khế Liêu thì phải buổi chiều, Long Tước cũng là buổi chiều, Hi Tắc Nhĩ thì phải đợi bọn Tiểu Ái Phong Danh Vũ về, có người trông Đao Đao mới đi được. Sỉ Mị cùng Phong Tiểu Vũ nhanh nhất cũng phải hôm sau mới có thể trở về.

    Vì vậy, Lam Minh như nguyện được cùng Tiêu Bắc có một đêm lãng mạn trong căn nhà cây giữa vùng núi rừng thơ mộng.

    Trần Vĩ bảo bọn Tiêu Bắc nghỉ ngơi trước, hắn muốn đi hẹn một người già biết rõ chuyện cũ trong thôn để hỏi chuyện, chiều nay sẽ gặp mặt. Buổi trưa, Trần Vĩ đặt thức ăn ở một nhà hàng địa phương giao tận nơi cho hai người.

    Đóng cửa lại, Lam Minh cùng Tiêu Bắc thêm cả Cổ Lỗ Y ở trong nhà cây ăn vui vẻ. Lam Minh cảm thấy, ngoại trừ cái bóng đèn nhỏ Cổ Lỗ Y, còn đâu đều rất hoàn mỹ.

    Tiêu Bắc ngồi trên một nhánh cây uốn lượn làm thành ghế, đút Cổ Lỗ Y ăn, vẻ khẩn trương vừa rồi bởi chuyện cương thi đã tan thành mây khói, bây giờ còn rất vui vẻ.

    “Bắc Bắc.” Lam Minh ngồi xuống cạnh Tiêu Bắc, dời lực chú ý của cậu khỏi người Cổ Lỗ Y, gắp một miếng trứng đưa đến miệng Tiêu Bắc: “Ăn cái này.”

    Tiêu Bắc không kịp phản ứng, ngây ngô há miệng ngậm lấy, đến lúc cắn một cái mới phát hiện Lam Minh đang nhìn mình cười hì hì.

    “Khụ khụ.” Tiêu Bắc uống trà đem thức ăn bị nghẹn nuốt xuống, cảnh giác nhìn Lam Minh: “Sao anh lại cười quái dị như vậy?”

    Lam Minh nhướn mi, thấp giọng nói vào tai Tiêu Bắc: “Cậu đoán, người lớn tuổi nhất trong thôn này là ai?”

    Tiêu Bắc sửng sốt, cậu chưa từng gặp người trong thôn làm sao biết ai lớn tuổi nhất, không lẽ Lam Minh có hướng điều tra rồi? Liền nghiêm túc nhìn hắn: “Ai?”

    Lam Minh nhấc tay, chỉ chỉ thân cây đại thụ sau lưng Tiêu Bắc.

    Tiêu Bắc sững sờ, đột nhiên tỉnh ngộ: “A!”

    Lam Minh thấy Tiêu Bắc hiểu ra, cũng cười: “Biết chưa?”

    “Nhưng mà… cây không biết nói chuyện.” Tiêu Bắc quay đầu nhìn cây đại thụ, có thể đỡ được một căn nhà lớn thể này cũng có thể đoán ra cái cây này đã sống bao nhiêu năm, nếu nó thành tinh thì tốt rồi.

    “Cậu đừng quên, cậu có thể nói chuyện với tất cả những thứ có sinh mạng thậm chí là không có sinh mạng!” Lam Minh vỗ Tiêu Bắc cổ vũ: “Tôi cảm thấy, chuyện năm đó của lão Vương cũng không quan trọng, quan trọng là …… cái hang động kia rốt cục là cái gì!”

    Tiêu Bắc nghe xong gật đầu: “Đúng vậy, nhất định cây đại thụ này biết!”

    Ăn cơm xong, tranh thủ lúc Trần Vĩ còn chưa về, Tiêu Bắc ngồi xổm cạnh cây đại thụ, vươn tay, khẽ vuốt lên thân cây, trong đầu nghĩ… nói chuyện với tôi đi!

    Chỉ là Tiêu Bắc thử một lúc lâu cuối cùng vẫn thất bại, chán nản ngồi xuống sa lon: “Không được, nó không trả lời tôi.”

    Lam Minh cũng buồn bực, hỏi Tiêu Bắc: “Vì sao? Nó không chịu trả lời cậu hay là cậu không thể đánh thức nó?”

    “Tôi không biết.” Tiêu Bắc có chút thất vọng, cậu cảm thấy nhất định là do năng lực của mình không đủ! Dù sao, đúng là gần đây mình có lơ là việc luyện tập Vũ Dạ tập, phần lớn thời gian đều luyện múa hoặc là chơi với Cổ Lỗ Y.

    Lam Minh thấy vẻ mặt Tiêu Bắc, nhíu mày: “Đừng quá để ý, cả EX cậu là bận rộn nhất. Cậu xem bọn tôi chỉ phải đi bắt quỷ và ăn chơi, còn cậu ngoại trừ bắt quỷ còn phải chăm Cổ Lỗ Y, luyện múa, một đống chuyện loạn thất bát tao, có thể học Vũ Dạ tập đã là rất giỏi rồi, cậu cũng không phải siêu nhân.”

    Tiêu Bắc nghe xong có chút cảm động… từ trước đến nay Lam Minh chỉ biết làm người khác khó chịu, nhưng hôm nay thật sự rất săn sóc.

    Đang nghĩ ngợi, Trần Vĩ đã quay lại, nhưng cũng là vẻ mặt chán nản.

    “Sao vậy?” Tiêu Bắc hỏi cậu ta: “Có thể gặp ông ta không?”

    “Chúng ta đến chậm một bước.” Trần Vĩ ngồi phịch trên ghế sa lon thở dài: “Ông ấy vừa mới qua đời.”

    “Trùng hợp như vậy?” Tiêu Bắc giật mình.

    “Ừh, mới tối hôm qua thôi, nghe nói là nhồi máu cơ tim, có vẻ bị cái gì đó kích thích.” Nói đến đây, Trần Vĩ không thể hiểu nổi: “Lần trước gặp, ông ấy vẫn còn rất tốt… người nhà ông ấy nói tối hôm qua ông ấy đang ở trong phòng ngủ ngắm trăng, còn rất tốt, đột nhiên trợn mắt khuỵu xuống, lúc đưa đến bệnh viện thì bác sĩ nói là bệnh tim đột phát. “

    Tiêu Bắc an ủi cậu ta, người đã lớn tuổi khó tránh khỏi tai nạn ngoài ý muốn, khuyên hắn nén bi thương.

    Vì vậy, manh mối lại bị chặt đứt, Lam Minh ngược lại càng mừng rỡ, mang theo Tiêu Bắc, dưới sự hướng dẫn của Trần Vĩ, đi dạo xung quanh.

    Bọn họ đến nơi từng là thôn bỏ hoang đầu tiên. Quả nhiên, thôn bỏ hoang đã hoàn toàn biến mất, trờ thành một khu du lịch lớn, lại đang là mùa du lịch, rất nhiều người tới nghỉ mát. Đi tới đâu náo nhiệt tới đó, hoàn toàn không có dấu hiệu cương thi hay ma quỷ gì.

    Lam Minh muốn đến hang động nọ nhìn thử, chỉ là Trần Vĩ cũng không biết vị trí cụ thể, hiện nay tất cả những người biết rõ vị trí đều đã chết cả rồi.

    Trên đường Tiêu Bắc cố ý tìm rất nhiều cây để thử nghiệm, nhưng mỗi lần kêu gọi, đám cây cối đều không chịu trả lời… Cậu bắt đầu hoài nghi, rốt cục là do mình vốn không thể giao tiếp với cây cối, hay là có nguyên nhân?

    Tiêu Bắc lo lắng, Cổ Lỗ Y kéo cậu, chỉ chỉ. Cách đó không xa có một con chó vàng ngồi xổm trước cửa một khách sạn nhỏ, nó vừa thấy mọi người liền vẫy đuôi.

    Con chó vàng trông rất thân thiện, Tiêu Bắc tấm tắc hai tiếng vẫy nó, nó lập tức phe phẩy đuôi hưng phấn chào lại.

    Tiêu Bắc đi tới, khẽ vuốt lông nó, đồng thời âm thầm nhìn thử quá khứ của nó… Chỉ là, chuyện kỳ quái đã xảy ra _ Tiêu Bắc không thể nhìn thấu quá khứ của nó! Chuyện này vốn không thể xảy ra. Tiêu Bắc đã làm chủ được năng lực giao tiếp với đông vật từ lâu, hồi đó khi mới đem Fanny về, Tiêu Bắc có thể dễ dàng nhìn thấu quá khứ của nó, huống chi gần đây năng lực của cậu chỉ có tăng không giảm.

    Phản ứng của Tiêu Bắc tự nhiên không tránh được mắt Lam Minh, hắn cũng nhìn ra một ít manh mối _ người có vấn đề không phải Tiêu Bắc mà là thôn trang này, hoặc là nói chỉ có khu vực này.

    Tiêu Bắc quyết định nghiệm chứng chuyện này. Sau khi dạo quanh thôn bỏ hoang đã được cải tạo lại, bọn Lam Minh lái ô-tô đến nơi Trần Vĩ gặp tai nạn, cũng chính là nơi Dương Lệ Lệ bị vứt xác.

    Lam Minh dễ dàng nhảy xuống triền núi, đến sườn dốc nơi phát hiện đầu Dương Lệ Lệ xem xét… phát hiện trên sườn núi có vài nhánh cây kì lạ. Từ hình dáng hoàn toàn có thể thấy được, đây không phải hình thành tự nhiên, có người cố ý biến thành như vậy!

    Tiêu Bắc ngồi xổm xuống nhìn xung quanh, đồng thời vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mấy nhánh cỏ ven đường.

    Rất nhanh, Tiêu Bắc lập tức nhận được câu trả lời thuyết phục. Thông qua cỏ, Tiêu Bắc nhìn thấy cảnh tượng xe Trần Vĩ bị lật và rơi xuống sườn núi, đương nhiên… không thấy được cảnh vứt xác, bởi vì dù sao cuộc sống của một nhánh cỏ cũng quá ngắn ngủi.

    “Lam Minh!” Tiêu Bắc mừng rỡ với phát hiện của mình liền gọi Lam Minh dưới sườn núi, bản thân cũng muốn xuống dưới. Bởi vì nếu có thể tìm được dây leo hoặc cây cối lâu năm gần nơi tìm được đầu Dương Lệ Lệ, không chừng có thể biết được năm đó chuyện gì đã xảy ra.

    Tiêu Bắc đeo bao lô có Cổ Lỗ Y lên, bắt đầu trèo xuống.

    Lam Minh chau mày, địa hình nơi này rất dốc, Tiêu Bắc cứ vậy mà trèo xuống có chút nguy hiểm. Trần Vĩ đứng trên đường cái cũng lo lắng: “Ai! Tiêu Bắc, anh cẩn thân một chút!”

    Tiêu Bắc vừa trèo xuống mới phát hiện sườn núi này so tưởng tượng của mình đáng sợ hơn rất nhiều. Lam Minh vội vàng bảo Tiêu Bắc đừng nhúc nhích, Tiêu Bắc lập tức đứng im, khẽ liếc mắt, vách núi vạn trượng… Tiêu Bắc bắt đầu thấy sợ rồi.

    Đúng lúc này, Cổ Lỗ Y từ trong ba lô bay ra, hai tay túm lấy cổ áo Tiêu Bắc, đập cánh, nâng Tiêu Bắc lên…

    Tiêu Bắc kinh hãi cảm giác được có một sức mạnh thật lớn nâng mình lên, vẻ mặt không thể tin nổi quay đầu nhìn Cổ Lỗ Y dễ dàng vừa xách mình vừa bay.

    Đến lúc hoàn hồn, Tiêu Bắc đã được Cổ Lỗ Y xách tới trước mặt Lam Minh.

    Lam Minh nhanh chóng đỡ lấy cậu: “Dọa chết người.”

    Tiêu Bắc khó chịu, híp mắt nhìn hắn: “Anh không phải người!”

    Lam Minh nhìn trời: “Sao lại tức giận vậy?”

    Tiêu Bắc lại nhìn Cổ Lỗ Y, bóp đuôi nó: “Con nít không thể mạnh như vậy được!”

    Cổ Lỗ Y nghiêng đầu, ngồi trên vai Tiêu Bắc, tò mò nhìn cây cỏ trên mặt đất.

    Tiêu Bắc nói khẽ với Lam Minh: “Nguyên lai là do địa hình, cây cối ở đây thì tôi có thể cảm ứng được!”

    Lam Minh gật đầu: “Cái thôn kia quả nhiên có điểm cổ quái, đúng rồi…” Nói đoạn, hắn chỉ mấy cành cây khô trên mặt đất, hỏi: “Bắc bắc, xem thử mấy nhánh cây này trước đã!”

    Tiêu Bắc gật đầu ngồi xổm xuống, vừa định chạm vào, lập tức dừng lại. Cậu nghiêng đầu nhìn đống nhánh cây, cân nhắc một lúc lâu, nói: “Tôi từng nhìn thấy đồ án này trong Vũ Dạ tập, là một ký hiệu tế tự.”

    “Tế tự?” Lam Minh nhíu mày. (hiến tế)

    “Ừh!” Tiêu Bắc nhớ lại: “Bất quá hình như đã thấy truyền từ mấy ngàn năm trước, đây là một loại ký hiệu cổ của Huyết tộc, dùng để truyền lại nguyện vọng cuối cùng của người chết. “

    “Là sao?” Lam Minh hỏi.

    Tiêu Bắc lắc đầu, vươn tay: “Nhìn thử sẽ biết!” Nói xong, nhẹ nhàng chạm vào đống cành khô… lập tức kí ức mảnh liện tràn vào ý thức Tiêu Bắc. Một mảnh đỏ thẫm cùng mùi máu tươi quen thuộc, Tiêu Bắc liền nhận ra… đây là kí ức của Huyết tộc, loại cảm giác này cậu từng trải qua, khi đối mặt với Huyết tộc, ý thức của của bọn họ luôn đặc biệt mạnh mẽ.

    Sau đó quá khứ hiện lên trước mắt Tiêu Bắc, rất kinh khủng.

    Trên sườn núi là đầu Dương Lệ Lệ, đương nhiên khi đó có vẻ vẫn còn tươi, máu không ngừng theo triền núi chảy xuống.

    Ngay lúc Tiêu Bắc cho rằng cô ta đã chết rồi, đầu người đột nhiên… mở to mắt.

    Tiêu Bắc cả kinh, đồng thời vài nhánh cây khô trước mặt Lệ Lệ tự di chuyển, sau đó biến thành ký hiệu nọ.

    Tiêu Bắc thấy Dương Lệ Lệ hé miệng, nói ra ba chữ: “Ở đây…”

    Sau đó, cô ta vĩnh viễn không bao giờ cử động lại nữa, hai mắt biến thành màu đỏ, đồng tử khuếch tán.

    Tiêu Bắc giật mình tỉnh lại, nhìn Lam Minh.

    Kể lại, Lam Minh cũng không ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt nói: “Đây là di ngôn của Huyết tộc.”

    “Di ngôn?” Tiêu Bắc hiếu kỳ: “Đầu rời khỏi thân mà cô ta còn có thể sống lâu như vậy sao?”

    “Vậy nên tôi mới nói Huyết tộc là loài khiến người ta phải chán ghét.” Lam Minh túm Tiêu Bắc nhảy lên đỉnh núi. Vốn Tiêu Bắc còn muốn kiểm tra mấy cái cây xung quanh, nhưng Lam Minh lại lắc đầu: “Chờ mai mọi người đến rồi điều tra tiếp. Khế Liêu hẳn là hiểu rõ Huyết tộc hơn, hai người chúng ta mò mẫm ở đây chỉ tổ lãng phí thời gian.”

    “A…” Tiêu Bắc đành phải gật đầu, quả nhiên vừa nói đến Huyết tộc, Lam Minh liền trở nên khó chịu!

    Sau đó, Tiêu Bắc duy trì tâm trạng vui vẻ cùng Lam Minh đi dạo quanh thôn, thưởng thức quãng thời gian thanh bình hiếm có ở nơi thế ngoại đào nguyên, chẳng mấy chốc đã đến tối

    Trời vẫn còn khá lạnh, đến tối nhiệt độ lại càng xuống thấp.

    Tiêu Bắc cùng Lam Minh đã trốn vào nhà gỗ từ lâu, trong nhà có hệ thống sưởi khiến cho toàn bộ cửa sổ thủy tinh đóng một tầng hơi nước thật dày.

    Tiêu Bắc ghé vào cửa sổ ngắm bầu trời đang dần tối đen bên ngoài, cùng cánh rừng. Những nơi như trong núi luôn có một đặc điểm, ban ngày càng xinh đẹp bao nhiêu, buổi tối càng đáng sợ bấy nhiêu!

    “Cô ~ cô ~” Cổ Lỗ Y kéo áo Tiêu Bắc làm nũng, muốn tắm nước nóng.

    Tiêu Bắc đành phải xắn tay áo pha nước, thả Cổ Lỗ Y vào chậu, dùng hai ngón tay giúp nó massage.

    Cổ Lỗ Y đang đắm mình trong hạnh phúc, laptop truyền đến yêu cầu gọi video của Bạch Lâu.

    Lam Minh lấy máy tính để trước mặt Tiêu Bắc, mà nói đúng hơn là ‘bồn tắm’ của Cổ Lỗ Y, nhấp nút liên kết.

    Vì vậy, Bạch Lâu cùng Cảnh Diệu Phong thấy màn hình video vừa mở lên liền hiện ra cái mông của Cổ Lỗ Y, khóe miệng Bạch Lâu giật giật: “Vừa đến có cần làm quá vậy không? !”

    Tiêu Bắc nhanh chóng dùng một cái khăn lông ngắn quấn Cổ Lỗ Y lại, vừa hỏi Bạch Lâu: “Điều tra được gì rồi à?”

    “Ừh, còn phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng!” Vẻ vui đùa trên mặt Bạch Lâu thu lại: “Cậu nhận ra ở gần huyệt động thì năng lực cảm ứng và nhìn thấu kí ức bị phong tỏa, hoặc là linh lực biến mất phải không?”

    Tiêu Bắc gật đầu.

    “Cậu xác định chỉ ở đó mới xuất hiện loại tình huống này?” Cảnh Diệu Phong lại hỏi Tiêu Bắc lần nữa.

    “Đúng vậy.” Tiêu Bắc gật đầu.

    “Tình huống bên chỗ cậu rất giống viễn cổ thi động!” Bạch Lâu hạ giọng nói, “Nếu như có quan hệ với Huyết tộc thì có thể đó là thi động do Huyết tộc tạo ra từ rất lâu về trước!”

    “Thi động?” Tiêu Bắc nghi hoặc: “Huyệt động chôn thi thể sao?”

    “Bắc Bắc, cậu có thể không biết đoạn lịch sử này!” Bạch Lâu giải thích cho Tiêu Bắc: “Trong lịch sử mấy ngàn năm trước, thời đại lục vẫn còn hoang dã, Huyết tộc đặc biệt cường thịnh! Sau này mới suy yếu dần. “

    “Huyết tộc là chỉ Hấp huyết quỷ?”

    “Huyết tộc là gọi chung, tóm lại chúng sống rất lâu, lấy máu làm thức ăn!” Cảnh Diệu Phong giúp Bạch Lâu nói tiếp: “Huyết tộc là loài không ngoan và mưu trí, nên chúng thường giả làm nhân loại, trở thành bá chủ một nơi nào đó, sau đó tàn sát nhân loại trong vùng, hơn nữa còn mời những Huyết tộc khác đến cuồng hoan, chia sẻ thức ăn.”

    “Di…” Tiêu Bắc nhăn mày: “Kinh tởm!”

    “Không sai, nhưng sau đó chúng phải xử lý một lượng lớn thi thể, Huyết tộc là loài thích sạch sẽ, bởi vậy, chúng tìm nơi bí mật, đào một cái động thật sâu!” Bạch Lâu vừa nói, vừa mở bản đồ không biết tìm ở đâu ra cho bọn Tiêu Bắc xem: “Loại hang động này thường có ít thì trăm, nhiều thì vạn, thậm chí có cái còn chứa vài vạn thi thể, những vong linh đó đều bị Huyết tộc hại chết!”

    Tiêu Bắc nhíu mày, bắt đầu minh bạch vì sao Lam Minh lại căm ghét Huyết tộc đến vậy, thật sự rất tàn nhẫn.

    “Cậu cũng biết đấy, nhiều thi thể như vậy chồng chất cùng một chỗ khó tránh khỏi sẽ xảy ra thi biến! Đặc biệt là thi thể có oán hận.” Bạch Lâu nói: “Bởi vậy xung quanh những nơi này đều có một tầng kết giới của Huyết tộc, làm cho người có linh lực không thể tìm được, như vậy không ai có thể thức tỉnh đội quân xác chết khủng khiếp đó chống lại Huyết tộc !”

    Tiêu Bắc nghe đến đây, nhịn không được rùng mìn: “Đội quân xác chết…”

    “Các cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ!” Bạch Lâu nghiêm túc nói: “Biết cách tốt nhất để phá kết giới đó là gì không?”

    Tiêu Bắc lắc đầu.

    “Lửa!”

    Bạch Lâu nói xong, Tiêu Bắc lập tức nghĩ đến: “Lão Vương bốc cháy ngã xuống động…”

    “Dương Lệ Lệ thân là Hấp huyết quỷ, đi tìm thi động nhất định là có nguyên nhân, nhưng bây giờ tác dụng phong ấn linh lực vẫn còn, thi động cũng không xảy ra biến hóa, chứng tỏ kết giới vẫn còn nguyên vẹn!” Lam Minh suy đoán: “Nhưng kẻ giết Dương Lệ Lệ rốt cục là ai, vì sao sau khi giết một người lại biến mất?”

    “Chuyện này nói lên cái gì?” Tiêu Bắc có chút lo lắng.

    “Nói lên, có lẽ đã có cương thi leo ra, phong ấn đang dần mất tác dụng!” Bạch Lâu lắc đầu: “Phải tới hiện trường nhìn thử mới có thể kết luận được.”

    Tiêu Bắc cùng Lam Minh gật đầu, đồng thời cảm thấy, sự tình trở nên phức tạp rồi.

    Thuộc truyện: Vũ Dạ Kỳ Đàm