Vú em rồng nhà bác sĩ Hạ – Chương 13

    Thuộc truyện: Vú em rồng nhà bác sĩ Hạ

    TIỂU RỒNG (MINI LONG) THẬT ĐÁNG YÊU

    Lâm Mộc thân thể căn bản rất tốt, thế cho nên dù là lần đầu tiên nhưng Hạ Thành mặc sức làm đi làm lại hết lần này đến lần khác, cuối cùng rốt cuộc ngủ mê man bất tỉnh, để Hạ Thành ôm vào bồn tắm lớn, mí mắt cũng chưa mở ra một chút, chỉ biết hô hô ngủ say.

    Hạ Thành một bên hướng bên trong bồn tắm xả nước, một bên tỉ mỉ giúp cậu rửa sạch thân thể, thuận tiện theo dõi đầu cậu, nhìn chằm chằm trong chốc lát nghĩ đến đầu không ở trong nước, lại dời đi tầm mắt nhìn chăm chú mông cậu, nhìn chằm chằm nên quên kì vọng ban đầu của mình, nhịn không được tán thưởng đứng lên.

    Lâm Mộc lúc này toàn thân trần truồng, nửa người trên tựa vào lòng Hạ Thành, nửa người dưới ngồi ở trong nước, làn da trắng nõn, thân thể tráng kiện, cổ và ngực hơi chút đỏ ửng như màu quả dâu tây, đúng là một cảnh tượng hấp dẫn.

    Hạ Thành ý tứ kiểm điểm lại hành vi cầm thú của mình một chút, trong lòng lại ứa ra bọt, động tác tay mềm nhẹ hữu lực, đem bộ vị quan trọng của Lâm Mộc rửa sạch sẽ, để thân thể cậu được thoải mái.

    Không bao lâu, bồn tắm bên trong mực nước càng ngày càng cao, Hạ Thành khoá vòi nước bắt đầu chà xát (kì cọ) người Lâm Mộc, động tác xoa xoa (lau người) trên tay bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt cũng thẳng .

    Lâm Mộc rốt cuộc cũng hiện ra biến đổi đúng như kì vọng của y, trên đùi bắt đầu ẩn ẩn thoáng hiện ngân quang, mặt nước hiện ra sóng lấp lánh, không bao lâu, đáy bồn tắm lớn dần dần hiện ra một cái long vĩ (đuôi rồng) thon dài nhưng vẫn không nhúc nhích.

    Hạ Thành hô hấp thật nhẹ, sợ kinh động đến Lâm Mộc, ánh mắt có thể thấy được một mảnh ngân bạch chói mắt, ngân bạch vẫn kéo dài đến ngọn đuôi, dần thay đổi thành màu vàng óng ánh, xinh đẹp loá mắt.

    Lâm Mộc tựa hồ bởi vì biến hóa nên có chút thức tỉnh, nằm trong lòng Hạ Thành giật giật, mơ mơ hồ hồ hừ hừ.

    Hạ Thành hướng trên đầu cậu ngắm nhìn, hô hấp định trệ, gắt gao theo dõi hai long giác, chỉ thấy hai long giác kia cũng cùng cái đuôi giống nhau, thay đổi dần thành màu vàng óng ánh, ánh sáng rực rỡ chói mắt, gốc long giác có ngân phát (tóc trắng), sợi tóc dài mềm mại buông xuống trên lưng, đuôi tóc nổi trên mặt nước.

    Lâm Mộc trên người thoạt nhìn cũng có long lân lúc ẩn lúc hiện, nhưng sờ lên vẫn là làn da mềm dẻo trơn bóng, Hạ Thành cảm giác mình đã sớm chuẩn bị tốt tâm lí, nhưng lúc này vẫn là nhịn không được hung hăng xoa xoa ánh mắt, tin chính mình không có hoa mắt, lúc này mới chậm rãi vươn tay sờ lên long giác của Lâm Mộc.

    Đầu ngón tay xúc cảm có vài phần mềm mại, so với tưởng tượng một trời một vực, Hạ Thành sờ long giác, bỗng nhiên nghe được Lâm Mộc rên rỉ một tiếng, sửng sốt một chút, nhịn không được cười rộ lên, tất cả những cẩn thận nảy giờ phút chốc hoá thành số 0.

    Mặc kệ là rồng hay là người, Lâm Mộc chính là Lâm Mộc, không có gì khác biệt.

    Hạ Thành mang theo tiếu ý cúi đầu hôn khoé mắt Lâm Mộc, vô cùng kinh diễm thưởng thức bộ dáng hiện tại của cậu, lại đưa ra một bàn tay sờ long vĩ, nguyên bản cho rằng long lân (vẩy rồng) cùng vẩy cá không sai biệt lắm, không nghĩ tới sờ lên thế nhưng hoàn toàn không giống nhau, long lân thập phần cứng rắn, nhưng ở mặt ngoài có một tầng lông tơ tinh tế, xúc cảm cực kỳ thoải mái.

    Hạ Thành vuốt ngón tay cảm nhận một chút xúc cảm, cảm giác đặc biệt thần kỳ, nhịn không được lại vuốt ve đường sống lưng của cậu, tựa như sờ sủng vật, càng sờ càng nghiện, nghĩ đến người vừa rồi nằm dưới thân mình khóc đến khoé mắt đỏ bừng vậy mà là rồng, có một loại cảm giác nói không nên lời, lại nghĩ đến Lâm Mộc sau này ngàn vạn lần không thể bại lộ trước mặt người khác, liền cúi đầu tại trán cậu hôn nhẹ một hơi.

    Lâm Mộc ưỡn thân mình, mơ mơ màng màng liền nâng lên cánh tay ướt sũng ôm cổ Hạ Thành.

    “Mộc Mộc……” Hạ Thành thích thái độ không chút nào ngại ngùng của cậu, ôm cậu tinh tế hôn môi.

    Lâm Mộc để y hôn đến nỗi cả người khô nóng, dần dần thanh tỉnh, ý thức trở lại trong đầu đột nhiên phát hiện trên người khác thường, phút chốc trừng lớn hai mắt.

    Hạ Thành cảm giác được toàn thân cậu cứng đờ, buông ra hôn môi pha trò nhìn cậu, thấp giọng nói: “Mộc Mộc, nói dối là có thể, nhưng gạt anh là không đúng.”

    Lâm Mộc vẻ mặt hoảng sợ, nâng tay sờ sờ long giác, quát to một tiếng đồng thời sử dụng tay chân đem y đẩy ra.

    Hạ Thành đã sớm mở mang qua sức lực mạnh mẽ của cậu nhưng mà không dự đoán được cậu sẽ đột nhiên phát lực, làm cả người Hạ Thành ngã trên sàn tắm, nguyên cái mông đặt trên sàn a .

    Lâm Mộc lúc này còn chưa triệt để thanh tỉnh, đầu óc không linh hoạt cho nên không nghĩ ra biện pháp tốt nào để che dấu chính mình, trực tiếp cuộn trọn cả người ở trong nước, chen chúc cả một thân rồng bên trong bồn tắm nên nước trong bồn tràn cả ra, thậm chí bởi vì động tác quá mức mãnh liệt, cái đuôi còn vùng vẫy trên mặt Hạ Thành.

    Hạ Thành lau mặt, dở khóc dở cười, đứng lên lại gần, lại sửng sốt.

    Bên trong bồn tắm không có thân ảnh Lâm Mộc, chỉ có hoàn hoàn chỉnh chỉnh tuyệt đối là một con rồng, tiểu long này thế nhưng đem chính mình co lại thành một đoạn, liều mạng đem đầu chôn dưới thân chính mình.

    Hạ Thành ngồi bên cạnh bồn tắm lớn nhìn thấy vui ơi là vui, đem bàn tay vào trong nước trên lưng rồng sờ sờ, thấy long vĩ bất an vẫy vẫy, che dấu những suy nghĩ đang trào dâng trong đầu, phốc một tiếng cười vang: “Mộc Mộc, anh đã sớm thấy được, em trốn cái gì? Mau ra đây để anh xem nào.”

    Lâm Mộc sửng sốt một chút, bất an di chuyển.

    Hạ Thành cười nhìn tứ chi móng vuốt rồng, duỗi tay về phía trước, hiếu kì nhéo nhéo tay, lầm bầm lầu bầu: “Không thể tưởng được trên đời này thế nhưng thật sự có rồng…… Móng vuốt rồng thoạt nhìn thực sắc bén a……”

    Lâm Mộc vội vàng đem móng vuốt trên móng tay cuộn tròn đứng lên, như cũ giống đà điểu chôn đầu.

    Hạ Thành nén cười, buông ra móng vuốt rồng lấy tay đi sờ bụng cậu, cảm giác chỗ đó so với trên lưng hơi chút mềm mại, liền nhịn không được nhẹ nhàng gãi gãi: “Mộc Mộc, em là tiểu rồng (mini long) sao? Chỉ là một cái bồn tắm thì có thể chứa nổi”

    Lời còn chưa dứt, đột nhiên ào ào một trận tiếng nước chảy, Lâm Mộc từ trong nước nhô đầu ra, vẻ mặt tức giận nhìn Hạ Thành.

    Hạ Thành lại lau nước trên mặt, nhìn chằm chằm người trước mặt, căn bản nhìn không ra cậu là biểu tình gì, có chút sợ nhưng cũng rất yêu thương nâng mặt cậu, lại sờ sờ chòm râu (râu rồng) của cậu: “Mộc Mộc, em nhỏ như vậy lại mọc râu? Ai u, lỗ mũi như thế nào lớn như vậy?”

    Lâm Mộc hơi hơi nghiêng đầu, mắt to vụt sáng, nửa người trên dần dần hóa thành hình người.

    Hạ Thành cười nhìn vẻ mặt tức giận của cậu, tay nhéo nhéo mũi cậu: “Rốt cuộc chịu lộ mặt gặp anh?”

    Lâm Mộc nghe y nói như vậy, cái gì tức giận đều chạy đi hết, thật cẩn thận nhìn y: “Em không làm anh sợ sao?”

    “Tại sao phải sợ !” Hạ Thành vẻ mặt bình tĩnh thong dong, giống như cái người vẻ mặt kinh sợ lúc phát hiện Lâm Mộc là rồng khi nhìn qua máy tính không phải là mình.

    Lâm Mộc cảm kích: “Thật sự a?”

    “Đương nhiên là thật, em biến thành rồng cũng thực khả ái ngaz~~” Hạ Thành nói là lời thật, ôm cái ót cậu trên môi hôn một cái, thuận tiện kéo qua mái tóc màu bạc của cậu, tán thưởng nói, “Thật xinh đẹp !”

    Lâm Mộc quả thật xinh đẹp đến mức khó có thể hình dung, bộ dạng tinh xảo, hiện tại hơn nữa đầu phát ngân quang, đỉnh đầu long giác, thân thể long vĩ, cả người đều giống dạ minh châu lóe ánh sáng rực rỡ, Hạ Thành hận không thể đem cậu giấu ở trong nhà không cho phép đi ra .

    Lâm Mộc được y khích lệ, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nheo mắt cười rộ lên, bổ nhào vào người y cọ cọ, trong giọng nói có điểm làm nũng ý tứ hàm xúc: “Nguyên lai anh một chút cũng không sợ, làm hại em lo lắng đề phòng !”

    Hạ Thành đem cậu ôm trọn vào lòng, cười rộ lên: “Hiện tại mệt không ?”

    “Có mệt một chút.”

    “Chờ anh tắm rửa một cái liền đi ngủ.”

    “Hảo.” Lâm Mộc buông y ra, nhìn y đi một bên tắm rửa, chính mình thì tại bồn tắm lớn bên cạnh không chuyển mắt xem, nhìn nhìn nhớ tới cảnh hai người trên giường phiên giang đảo hải, trên mặt nổi hồng nhiệt, long vĩ ở trong nước không được tự nhiên nhẹ nhàng đong đưa.

    Hạ Thành vẫn chú ý động tĩnh của cậu, nhanh chóng tắm rửa xong quấn khăn tắm đi tới, cúi người gãi gãi cái đuôi không yên phận của cậu cười nói: “Em thật là tiểu long (mini long) sao?”

    Lâm Mộc đầu óc đã có điểm thông suốt, thấy y quấy nhiễu cảm giác trong lòng ngứa ngáy, lại thấy bọt nước trên ngực y chảy xuống, âm thầm nuốt nuốt nước miếng, ma xui quỷ khiến lại gần liếm một chút.

    Hạ Thành kêu rên, thở sâu, trên long giác cậu nhẹ nhàng nhéo nhéo, khàn giọng nói: “Chớ chọc anh…..”

    Lâm Mộc cười hì hì, ngoan ngoãn gật đầu: “Nga !”

    Hạ Thành trên long giác của Lâm mộc nhẹ nhàng đánh một chút, nâng trụ đầu cậu không để cậu lộn xộn, lại trên khóe mắt cậu hôn một cái, lúc này mới đem cậu từ bồn tắm bên trong kéo đến, cười nói: “Tiểu long cũng tốt, không thì trong nhà sẽ chứa không nổi ngaz~~~.”

    Lâm Mộc ánh mắt trừng lớn, vẻ mặt không phục: “Em không phải tiểu rồng (mini long)!”

    “Ân? Như thế nào không phải?” Hạ Thành hướng bồn tắm lớn bĩu môi, cầm một cái khăn tắm đến cho cậu lau người.

    Lâm Mộc một bên lau khô người, một bên lẩm bẩm nói: “Em mới không phải tiểu rồng (mini long)! rồng là lúc ẩn lúc hiện, có lớn có nhỏ, nếu anh không tin, em về sau tìm cơ hội biến cho anh xem.”

    “Còn có thể như vậy?” Hạ Thành có chút kinh ngạc, lập tức sắc mặt nghiêm túc, lấy khăn cho cậu lau tóc, “Không cho! vạn nhất để cho người khác thấy được thì không hay !”

    Lâm Mộc biết y quan tâm mình, trong lòng vui sướng, hắc hắc cười liền ôm mặt y cọ cọ.

    Hạ Thành trong lòng thích đến mức đòi mạng, đối với cử chỉ thân mật của cậu chỉ ngại ít chê ít, thâm thâm cảm giác chính mình là tu hành không biết mấy đời mới đổi lấy một đại bảo bối như Lâm Mộc, nhìn long giác, long vĩ cậu dần dần biến mất, trong mắt tiếu ý càng đậm, rời khỏi bồn tắm, nắm tay cậu đi vào phòng ngủ, đổi sạch sẽ ra giường, ôm cậu nằm xuống: “Về sau ở chỗ này ngủ.”

    Lâm Mộc nâng lên cằm nhìn y: “Vì sao ?”

    “Ngày sau đi mua nhẫn đôi đeo, tựa như đã kết hôn giống nhau, về sau chúng ta chính là người một nhà, anh muốn cả đời cùng em chung sống” Hạ Thành nói xong câu đó trong lòng thầm nghĩ một đời đối với chính mình chỉ là vài thập niên, đối Lâm Mộc sẽ là bao lâu?

    Lâm Mộc cao hứng không thôi, đem y ôm sát, cười nói: “Hảo a! chúng ta cuối tuần liền đi mua!”

    Hạ Thành gật đầu, cười cười: “Mộc Mộc, em bao nhiêu tuổi?”

    Lâm Mộc buông mắt thập phần nghiêm túc tính tính, nhíu nhíu mày: “Vài thập niên đi, không để ý, nhớ không rõ .”

    Hạ Thành không nói gì nhìn đèn trên trần nhà, thở dài tạm thời đem vấn đề đó ném sau đầu, trên môi cậu hôn một ngụm, cười nói: “Chờ anh giải quyết xong vài chuyện bận rộn, anh liền nghỉ ngơi vài ngày mang em đi ra ngoài chơi.”

    Lâm Mộc vội vàng gật đầu: “Được!”

    Thuộc truyện: Vú em rồng nhà bác sĩ Hạ