Vú em rồng nhà bác sĩ Hạ – Chương 3

    Thuộc truyện: Vú em rồng nhà bác sĩ Hạ

    LÂM MỘC BỊ VẾT THƯƠNG NHỎ

    Hạ Thành năm nay 29 tuổi, đối với một đám sinh viên mà nói, tuyệt đối xem như một người đàn ông trưởng thành thực thụ, bất quá y làm bác sĩ luôn luôn chú ý sức khỏe, quy luật sinh hoạt nghỉ ngơi rất đúng, khi thực hiện giải phẫu phải đứng vài giờ là chuyện thường ngày, thể chất không tốt khẳng định sẽ suy sụp, cho nên tập thể hình cũng như cơm bữa.

    Hiện tại y đã đi qua sân bóng rổ của trường đứng đợi, một thân trang phục giản dị, áo sơmi trắng dài tay được xăn tới khuỷu tay, thoạt nhìn cùng với một đám nam sinh trẻ tuổi nhiệt huyết, tuổi tác chênh lệch không bao nhiêu, bên cạnh có nam sinh nhìn qua, không nghĩ y là thầy giáo mà ngược lại cho rằng y là sinh viên năm 3 hay năm 4, có một số cô gái trẻ còn thảo luận với nhau cho rằng y chỉ là sinh viên năm 2 thôi.

    Hạ Thành vẫn nhìn về phía sân bóng, không chú ý vẻ mặt những người bên cạnh, bất quá bỗng nhiên nghe được có người gọi tên “Lâm Mộc”, không khỏi vểnh tai.

    “Lâm Mộc vừa cùng vị học trưởng kia nói về việc quản lý sân bóng phải không? Hai người xem ra dáng vẻ rất thân thiết, không biết vị học trưởng kia có phải là quản lý sân bóng hay không, trước kia tại trường học cũng chưa gặp qua.”

    Hạ Thành nhìn Lâm Mộc ôm quả bóng bên trái xông mạnh bên phải tiến lên, ngày thường thoạt nhìn ngoan ngoãn khéo léo nhưng khi chơi thì lại rất hăng hái, nhịn không được cười, nghĩ rằng: Cả đội bóng và Lâm Mộc khẳng định không phải dân chuyên nghiệp nhưng lại được nhiều người gọi tên cổ vũ xem ra tiểu tử này ở trường học rất nổi tiếng.

    “Hẳn là, nghe nói Lâm Mộc ngày thường ở trường học, trừ bỏ tham gia chơi bóng rổ, cái gì xã đoàn (giống như đoàn đội ở VN) cũng chưa tham gia, cứ ngày ngày luyện tập thì kỹ thuật chơi bóng sẽ được nâng cao.”

    Hạ Thành nghe một lát cảm thấy không đúng, bỗng nhiên ý thức được các cô ấy giống như đang nói chính mình, nhất thời dở khóc dở cười, phần sau cũng không nghe nữa, chăm chú nhìn trận đấu trong sân.

    Y không rõ trận bóng này, là đội nào đấu với đội nào, cũng không quan tâm vấn đề đó, thứ ý để tâm chính là Lâm Mộc, trở lại xem trận bóng, không nghĩ tới Lâm Mộc thật sự khiến y kinh ngạc, tư thế chạy cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa xem ra không chút nào tốn sức, đánh tới cuối trận bóng cũng không hiện ra vẻ mệt mỏi, chỉ là trên trán toát ra mồ hôi ướt sũng, trên mặt bởi vì vận động lộ ra vài phần đỏ ửng, hai mắt dưới ánh mặt trời đặc biệt sáng ngời, tinh thần tràn đầy sức sống.

    Hai đội bóng xem ra đều không yếu, Hạ Thành không nghĩ tới chỉ là trường học thi đấu nghiệp dư mà có thể chơi phấn khích như vậy, quả thật là một trận bóng hay rất đáng xem ngaz.

    Trận đấu gần kết thúc, trước những giây phút cuối trận Địch Nghị ôm quả bóng tấn công xông lên phía trước, bị một đám người ngăn chặn, quay đầu thập phần ăn ý ném bóng cho Lâm Mộc. Lâm Mộc nâng tay tiếp nhận, hướng phía trước chạy, lại bị chặn, bên cạnh bỗng nhiên thò ra một khuỷu tay, bay thẳng đến va chạm vào thắt lưng cậu.

    Hạ Thành theo dõi trận bóng hô hấp căng thẳng, thân mình đứng thẳng, mắt mở trừng trừng nhìn Lâm Mộc bị người nọ dùng khuỷu tay ở góc độ gian xảo mà tránh, nhảy dựng lên từ xa đem bóng ném xuống rổ, tiếp theo bởi vì thân thể mất đi cân bằng, vướng chân một người khác, ngã thật mạnh xuống mặt đất.

    Tiếng còi vang lên chấm dứt trận đấu, Lâm Mộc ở những giây phút cuối trận đã cho vào rổ 3 quả bóng thật đẹp mắt, giúp cả đội thắng được trận đấu, chính mình lại bị ngã không nhẹ.

    Hạ Thành trong lòng đau như cắt, nhanh chóng chạy vào giữa sân giúp đỡ Lâm Mộc, so với những người bạn trong đội bóng còn nhanh hơn hai bước, sốt ruột lại cẩn thận mà đem người đỡ đứng lên, khẩn trương nói: “Lâm Mộc, cậu không sao chứ?”

    Lâm Mộc đang muốn tự mình đứng lên, thuận thế liền nương theo lực đỡ của y đứng lên, giương mắt nhìn y, cười lắc đầu: “Không sao!”

    “Đầu gối bị chảy máu, nhanh tới chỗ Thẩm Minh rửa sạch vết thương rồi bôi thuốc.” Hạ Thành nhíu nhíu mày, không khỏi lo lắng liền kéo cậu đi ra ngoài.

    Hiện tại trời nóng, chơi bóng đều là mặc quần đùi, Lâm Mộc trên đầu gối bị thương, miệng vết thương không nhỏ, thoạt nhìn rất dọa người , Hạ Thành nhìn thấy, trong nháy mắt đau lòng đến mức không chịu được.

    Lâm Mộc từ chối nắm lấy cánh tay y, lui về phía sau: “Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, không cần đi tìm giáo y (bác sĩ trong trường học) ”

    Chung quanh một đám bạn trong đội bóng không bằng lòng, đều khuyên cậu đi. Hạ Thành thấy cậu còn muốn giãy dụa, nhíu nhíu mày, quay đầu đối Địch Nghị nói: “Địch Nghị, có thể giúp tôi mượn xe đạp không? Mùa hè miệng vết thương dễ bị nhiễm trùng, tôi dẫn cậu ấy đi xem.”

    Địch Nghị vội vàng gật đầu: “Chờ một chút!” Nói xong liền chạy ra sân bóng rổ.

    Lâm Mộc tránh không khỏi lực cánh tay của Hạ Thành, khẩn trương nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt có chút lơ mơ, cuối cùng bị Hạ Thành ép buộc đặt lên ghế sau xe, vừa quay đầu phát hiện Địch Nghị chạy theo ở phía sau, vội vàng theo bản năng đưa tay đem đầu gối che khuất, đối với hắn nói: “Địch Nghị cậu trở về đi, không có vấn đề gì lớn.”

    Địch Nghị và cậu là quan hệ thân thiết, lại luôn luôn giảng nghĩa khí. Hạ Thành quay ra sau vẫy tay: “Yên tâm, đợi một lát tôi đưa cậu ấy trở về.”

    “Đi đường, cẩn thận một chút a!” Địch Nghị gật đầu dừng lại, hướng bọn họ phất phất tay.

    Hạ Thành dưới tình thế cấp bách đành phải mượn xe đạp, kỳ thật y đã nhiều năm không chạy xe đạp, có chút lạ lẫm, thật cẩn thận, sợ làm ngã người ngồi phía sau.

    Lâm Mộc ngồi ở ghế sau xe, cúi đầu nhìn miệng vết thương trên đầu gối, bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ miệng vết thương khép lại có vẻ rất chậm, chột dạ thấy miệng khô lưỡi khô, tay ở trên người tìm kiếm, phát hiện không mang di động, gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi.

    Nhìn về phía trước mắt, trên đường có những bóng cây cao, cây cối dần dần lui về phía sau, bệnh viện cách nơi này không xa, rất nhanh sẽ đến nơi, Lâm Mộc dưới tình thế cấp bách đành mở miệng nhờ: “Khụ…… bác sĩ Hạ, có thể cho em mượn di động của anh gọi điện thoại về nhà không?”

    “Được” Hạ Thành gật đầu, “Điện thoại ở túi quần bên phải, cậu tự lấy đi”

    “Nga.” Lâm Mộc vội vàng đem bàn tay vói vào túi quần y.

    Mùa hè mặc quần áo đơn giản mỏng manh, Hạ Thành có thể cảm giác rõ ràng được nhiệt độ của ngón tay Lâm Mộc cách một tầng vải dệt thâm nhập đến trên đùi, làm hại y phải hơi kiềm hãm hô hấp.

    Lâm Mộc đem di động của y lấy ra, ngón tay linh hoạt nhanh chóng ấn xuống dãy số, chờ bên kia bắt máy, vội vàng nhỏ giọng nói: “Alo, mẹ à.”

    Điện thoại của mẹ Lâm (ý chỉ mẹ của Lâm Mộc) nhìn thấy số lạ, vội vàng hỏi: “Mộc Mộc, con đang dùng điện thoại của ai đấy? Tại sao lại gọi điện thoại về nhà ?”

    “Mẹ, con hôm nay chơi bóng nên đầu gối bị thương” Lâm Mộc theo bản năng ép giọng nói xuống rất nhỏ, hy vọng giọng nói của mẹ cũng nhỏ một chút, cố gắng không để Hạ Thành nghe được .

    Mẹ Lâm quả nhiên nghe cậu bị thương, cũng đem giọng nói nhỏ xuống, không để bụng nói: “Vì việc này a?”

    “Bạn đưa con đi đến bệnh viện trong trường học”

    “Ai?” Mẹ Lâm trừng lớn mắt, ngồi thẳng thân mình, “Mộc Mộc con hãy nghe cho kỹ, mẹ dạy cái gì con liền ghi nhớ trong lòng, hảo hảo nhớ kỹ, sau này mẹ không phải dạy lại con lần nữa a!”

    Mẹ thật thông minh ! Lâm Mộc trong lòng vui vẻ, vội vàng gật đầu: “Ân.”

    Hạ Thành sau khi nghe được âm thanh lén lút, không khỏi bật cười, nghĩ thầm quả nhiên vẫn là trẻ con, cái gì cũng phải ngoan ngoãn nói cho cha mẹ, cũng không sợ người nhà lo lắng.

    Lâm Mộc nín lặng trong chốc lát, lại mở mắt ra, phát hiện miệng vết thương trên đầu gối lại rộng hơn, khôi phục lại hình dạng lúc đầu, ẩn ẩn còn có chút đau rát, rốt cuộc buông lỏng thở mạnh một hơi: “Mẹ, con không sao.”

    “Nhớ kỹ lần nữa?”

    “Nhớ kỹ.”

    “Mộc Mộc nhà ta thật thông minh ! điều này là di truyền từ mẹ ngaz!”

    “Hì hì ……” Lâm Mộc trong lòng thả lỏng, giọng cười cũng lớn, lại cùng mẹ đơn giản nói thêm hai câu liền tắt điện thoại, cầm điện thoại nhét về túi quần Hạ Thành, “Bác sĩ Hạ, cám ơn anh nga !”

    Hạ Thành nghĩ cậu thật đáng yêu chỉ muốn đem cậu đặt ở trong túi áo dùng tay giữ chặt lại, ổn định hô hấp, chân chống trên mặt đất: “Đến nơi rồi.”

    Lâm Mộc để cho Hạ Thành dìu, lò cò nhảy từng bước vào văn phòng Thẩm Minh, gãi gãi đầu: “Bác sĩ Thẩm, em lại làm phiền anh.”

    “Ai u, hôm nay như thế nào chính mình bị thương?” Thẩm Minh tựa lưng vào trong ghế dựa, đang xem tạp chí, liếc tròng mắt nhìn qua đầu gối Lâm Mộc, lại nhìn về phía Hạ Thành, híp mắt cười cười, không có bất cứ ý tứ muốn đứng lên, “Tiểu Thành, tôi hôm nay không thoải mái, cậu giúp em ấy rửa sạch rồi bôi thuốc lên vết thương”

    Hạ Thành đi tới hắn nở nụ cười ở trên vai vỗ một cái, cước bộ không ngừng, trực tiếp đi đến ngăn tủ phía trước: “Thuốc sát trùng để ở đâu?

    “Bên trái từ trên xuống dưới tầng thứ tư, vải băng bó vết thương ở trên bàn.” Thẩm Minh một bên vừa nói một bên ngắm Lâm Mộc, xem như lần đầu chân chính đánh giá, tròng mắt chợt loé sáng, âm thầm gật đầu.

    Ân, gien không tồi, phỏng chừng cao 1m78, về sau còn phát triển, dáng người không mập không gầy, ngũ quan đặc biệt xinh đẹp, mũi ra mũi, mắt ra mắt, hoạt bát, lanh lợi, tinh thần tràn đầy sức sống.

    Lâm Mộc nhìn Hạ Thành cầm thuốc đến bên cạnh cậu ngồi xổm xuống, hướng y cười cười: “Làm phiền anh, bác sĩ Hạ.”

    Thẩm Minh nhất thời cảm thấy chính mình muốn tránh ánh mắt của cậu, vội vàng lấy tạp chí che mặt mình: Ai u đứa nhóc này cười rộ lên còn rất có lực sát thương, ở trường học chắc không thiếu cô gái yêu thích ngaz, Tiểu Thành là gã nam nhân trưởng thành liệu có khả năng không a….

    Hạ Thành nhìn Thẩm Minh yên lặng không nói trong ánh mắt còn có chút là lạ, thôi, cứ bình tĩnh giúp Lâm Mộc xử lý miệng vết thương, thuốc sát trùng đụng tới miệng vết thương rõ ràng một trận đau rát, Lâm Mộc giọng nói khàn khàn theo bản năng liền đem chân né sang một bên.

    Hạ Thành vội vàng nắm lấy chân cậu, trong nháy mắt xoá bỏ những xao động nhỏ trong lòng, rất nhanh liền khôi phục trạng thái của một bác sĩ, thấp giọng trấn an nói: “Kiên nhẫn chút, một lát sẽ xong ngay thôi.”

    Lâm Mộc vì thân thể cảm giác đau nên phản xạ có điều kiện, lập tức có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, vẫn không nhúc nhích để yên cho y nắm, thật vất vả chịu qua trận đau đớn, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

    Hạ Thành lại đổi mảnh vải cùng thuốc sát trùng, lần thứ hai xoa lên sẽ không đau như vậy. Lâm Mộc cúi đầu nhìn động tác y thật cẩn thận, nhịn không được, liền nói: “Cám ơn!”

    “Lỗ tai tôi không nghe rõ ngaz ~~~” Hạ Thành buồn cười ngẩng đầu, không ngờ cùng trán của cậu chạm vào nhau, vội vàng khẩn trương nhìn cậu, “Không có việc gì chứ?”

    Lâm Mộc nâng tay tùy tiện xoa nhẹ trán, cười tủm tỉm lắc lắc đầu, tiếp tục buông mắt nhìn đầu gối: “Đợi lát nữa anh mới dán băng gạc sao?”

    “Không dán.”

    “Nga.” Lâm Mộc đối với việc này có chút không hiểu, dù sao bác sĩ Hạ ở trong mắt cậu có mười phần quyền uy, y nói cái gì đều phải nghe theo.

    Hạ Thành tỉ mỉ đem miệng vết thương của Lâm Mộc xử lý tốt, lại từ nơi Thẩm Minh lấy thuốc, chuẩn bị đưa Lâm Mộc trở về, vừa đỡ Lâm Mộc ngồi trên xe, liền nghe đến Thẩm Minh ở phía sau kêu: “Tiểu Thành !”

    Hạ Thành quay đầu lại vẫy tay chào hắn, Lâm Mộc phải đợi một lát, y đi lại phía Thẩm Minh

    Thẩm Minh một phen ôm lấy cổ y đem y kéo vào phòng, ánh mắt lóe ra tia sáng: “Đừng trách anh em không nhắc nhở cậu, Lâm Mộc này tại trường học tuyệt đối là loại tốt nhất, trường học còn rất nhiều đồng học, cậu không sớm xuống tay vậy đành lòng để cho người khác nhanh chân đến trước a !”

    Hạ Thành đem cánh tay đang giữ chặt trên cổ gỡ ra, đối với hắn mỉm cười: “Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng mà tôi lại cảm giác được cậu đây là có ý tứ tình cảm khác ngaz~~”

    Thẩm Minh cười hì hì, khoát tay: “Nào có nào có, người anh em à cậu coi đó chỉ là cảm giác thôi sao, tiểu tử này thân thể không tồi, vẻ mặt còn đặc biệt hồn nhiên, thoạt nhìn mang vẻ giảo hoạt như muốn dẫn dụ kẻ khác phạm tội, cậu nên ra tay trước để chiếm ưu thế”

    Hạ Thành trên vai hắn vỗ vỗ: “Cậu đối với khiếu thẩm mỹ nam giới đã dần dần thức tỉnh”

    “……” Thẩm Minh vẻ mặt vặn vẹo.

    Hạ Thành cười cười: “Tôi đi đây, hôm khác mời cậu ăn cơm.”

    Thuộc truyện: Vú em rồng nhà bác sĩ Hạ