Vú em rồng nhà bác sĩ Hạ – Chương 4

    Thuộc truyện: Vú em rồng nhà bác sĩ Hạ

    LÂM MỘC XUẤT RA CHÚT TÌNH HÌNH

    Lâm Mộc lần này thắng trận đấu, khăng khăng muốn mời Hạ Thành ăn cơm, bất quá Hạ Thành lo lắng vết thương trên đầu gối của cậu, không muốn cậu đi lại nhiều, liền khuyên cậu trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, nói lần này coi như nợ, chờ cậu thi xong lại mời đi ăn cũng không muộn.

    Một tuần sau, Lâm Mộc cắn bút vò đầu cũng đã làm xong một bộ đề (bài tập), vừa nhấc mắt thấy trên bàn có túi thuốc, bỗng nhiên nhớ tới mình còn nợ Hạ Thành một bữa cơm, cúi đầu nhìn đầu gối, ngón tay gõ trên phím điện thoại, gửi tin nhắn đi:

    Hạ Thành rất nhanh gọi điện thoại qua, thanh âm mang theo tiếu ý: “Lâm Mộc, anh có quấy rầy em ôn tập không?”

    “Không có.” Lâm Mộc lắc đầu, “Em đang nghỉ ngơi.”

    “Anh cuối tuần đi nơi khác để giao lưu học tập thêm kinh nghiệm, có lẻ sẽ trở về đúng thời điểm em vừa thi xong.” Hạ Thành và Lâm Mộc hiện tại chỉ có thể xem như bằng hữu, bất quá bởi vì Hạ Thành chủ động, hai người so với bạn bè bình thường thì thân hơn một chút, đi công tác loại sự tình này kỳ thật hoàn toàn không cần phải nói, thế nhưng Hạ Thành cầm lòng không đậu nói với cậu, nói xong mới phát hiện có chút bất ngờ, nhịn không được bóp trán, khe khẽ thở dài.

    Lâm Mộc ngược lại là một chút cũng chưa cảm giác kỳ quái, thật cao hứng cười cười, trong tay cầm bút vẽ một vòng tròn trên giấy: “Thật là rất khéo! em sẽ chờ anh trở về!”

    Hạ Thành nghe thấy lời này, nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế, trong nháy mắt đặc biệt tưởng nhớ thật sự muốn đi gặp cậu liền, hai người quen biết cũng được một khoảng thời gian, y dần dần có chút không thỏa mãn khi giữa bọn họ chỉ duy trì tình bạn.

    Thời gian trôi qua thật sự mau, Lâm Mộc còn một môn là kết thúc kì thi, mở di động ra, nhìn thấy tin nhắn Hạ Thành, tức khắc sắc mặt vui mừng, vội vàng đem điện thoại gọi qua: “Bác sĩ Hạ, anh trở về chưa?”

    Hạ Thành nhìn cảnh sắc bên ngoài nhanh chóng lướt qua, tiếu ý dạt dào dạt: “Ân, đang trên xe trở về, em thi xong chưa?”

    “Vừa thi xong.” Lâm Mộc vẻ mặt tươi cười, “Hôm nay mời anh ăn cơm được không?”

    “Không thành vấn đề.” Hạ Thành không chút do dự đáp ứng, “Anh một lát đi đến trường học của em, ở căn tin cùng ăn .”

    “Được a !”

    Hạ Thành trở về nhà một chuyến, buông hành lý, đem một thân phong trần mệt mỏi chỉnh trang đổi thành giản dị tươm tất, qua loa nhanh chóng thu dọn một phen liền lấy chìa khóa xe ra cửa, bởi vì chỗ ở cách trường học không xa, cho nên rất nhanh liền đến.

    Lúc này đúng bữa cơm chiều, bất quá bởi vì là mùa hè, cho nên nắng chiều vẫn còn treo cao trên bầu trời, Hạ Thành xa xa trông thấy Lâm Mộc liền vẫy tay chào, nhìn thấy cậu mấy ngày bận rộn mỏi mệt đều hết sạch.

    Nhà ăn của trường học có vài món rất ngon, Lâm Mộc mang theo y đi đến chỗ nhân viên nhà ăn, kỳ thật cũng có nhiều học sinh mời bạn đến đây dùng cơm, nơi này có rất nhiều món ăn đặc sắc, khẩu vị cũng tương đối ngon, học sinh mời khách bình thường đều tới nơi này.

    Lâm Mộc trước sau như một tươi cười sáng lạn, dáng vẻ của một cậu con trai thông minh láu lỉnh, cười tủm tỉm hỏi: “Anh thích ăn cái gì?” Khiến Hạ Thành nhớ tới bộ dáng cậu làm nhân viên phục vụ lúc trước.

    “Anh không kén chọn.” Hạ Thành nhìn ánh mắt cậu, bất giác ánh lên tia nhìn ôn nhu, “Khẩu vị cũng dễ .”

    Lâm Mộc cũng không khách khí với y, trông lúc chờ đồ ăn dọn lên bàn cùng y nói chuyện thỏa thích, vô cùng thông thạo giới thiệu vài địa điểm ăn uống ngon: “Đây là bảng hiệu đồ ăn, này là hai món em thích nhất, đây là nơi em đánh giá cao về món ăn ngon.” Nói xong trừng lớn mắt thấy Hạ Thành, vẻ mặt chờ mong.

    Hạ Thành không nói lại, mỗi món ăn đều nếm thử một lần, thuận tiện nhớ kỹ Lâm Mộc thích cái gì món gì, liên tục gật đầu: “Ân, không tồi!” Lâm Mộc nhất thời cảm thấy hài lòng.

    Một bữa cơm chậm rì rì cũng đã ăn xong, đúng lúc trời tối, gió đêm thổi làm tan đi sự nóng bức ban ngày, hai bên đường có bóng cây, đèn đường mờ nhạt dần sáng lên, đem bóng dáng hai người thon dài chiếu xuống mặt đường.

    Hạ Thành hướng Lâm Mộc nhìn nhìn, thấy cậu vẻ mặt hưởng thụ cơm no rượu say, nhịn không được mỉm cười xoa nhẹ lên đầu cậu: “Sắp nghỉ hè phải không? Lúc nào thì về nhà?”

    “Không trở về nhà.” Lâm Mộc lắc lắc đầu.

    “Hửm?” Hạ Thành dừng lại cước bộ, “Không quay về?”

    Lâm Mộc gật đầu: “Làm thêm việc, ba mẹ không cho em sinh hoạt phí, em phải tự mình kiếm.”

    Hạ Thành cảm thấy trong lời nói của cậu có chút kỳ quái, vốn cho rằng cậu bởi vì gia cảnh khó khăn nên mới ở bên ngoài làm thêm, nhưng hiện tại bỗng nhiên nghe được “Không cho sinh hoạt phí”, nếu nói như vậy thì gia đình cậu chưa chắc đã khó khăn, chẳng lẽ là trong nhà có vấn đề gì đặc biệt?

    Hạ Thành kiềm chế những nghi vấn trong lòng, ở sau lưng cậu vỗ nhè nhẹ: “Đi, anh đưa em về ký túc xá.”

    Lâm Mộc kéo cánh tay y đem y quay về hướng khác: “Đi nhầm đường rồi! em không ở ký túc xá, em thuê phòng ở ngoài.”

    Hạ Thành lại không hiểu: “Em không ở ký túc xá? Vì sao?”

    Không phải chứ … phải đi làm thêm kiếm tiền sao lại không ở kí túc xá cho chi phí rẻ hơn mà lại chạy ra ngoài thuê phòng làm gì?

    Lâm Mộc trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt chột dạ, lại rất nhanh khôi phục, ngẩng đầu hướng y cười hì hì: “Em có thói quen ngủ không tốt, sợ ảnh hưởng người khác, cho nên phải thuê phòng trọ bên ngoài .”

    “Thói quen ngủ không tốt?” Hạ Thành nhướn mày nhìn cậu, bỗng nhiên muốn cười, “Nghiến răng? Ngủ ngáy to? Mộng du?”

    Lâm Mộc liên tục gật đầu: “Ân! bị anh đoán đúng rồi !”

    Thật sự không thể nói Hạ Thành thông minh, chỉ có thể nói Lâm Mộc quá ngốc, mặc cho ai tùy tiện liếc mắt nhìn đều biết tiểu tử này đang nói dối.

    Hạ Thành khóe miệng hơi hơi nhếch, nâng tay lên xoa nhẹ đầu cậu, mái tóc ngắn mềm, có điểm lưu luyến xúc cảm trên tay.

    “Đi hướng nào? Anh đưa em trở về, thuận tiện tản bộ cho tiêu cơm.”

    Lâm Mộc chỉ tay hướng phía trước: “Ở hướng Nam, đi năm phút đồng hồ sẽ đến”

    “Anh đây vừa lúc tiện đường.” Hạ Thành cười cười.

    Trường học Lâm Mộc rất lớn, từ nơi này lảo đảo đi về hướng Nam có thể mất nửa giờ, ánh đèn đường phát sáng hai bên, còn có thể nghe được trong bụi cỏ tiếng côn trùng kêu to, hiển nhiên hoàn cảnh thập phần hảo, người đi trên đường không ít, bất quá lúc này đã là cuối kỳ, có một số môn học thi xong nên kết thúc sớm, không ít sinh viên đã về nhà, hiện tại so với bình thường vắng vẻ hơn nhiều.

    Hạ Thành cùng Lâm Mộc vừa đi vừa nói chuyện phiếm, nghe cậu nói chuyện rất thú vị, thường nghiêng đầu nhìn cậu, dù sao vẫn cảm thấy bộ dáng cậu nói chuyện tràn đầy sức sống, so với bạn cùng lứa tuổi rất đặc biệt, rất đơn thuần trong sáng.

    Y đôi khi sẽ có ảo giác, cảm giác Lâm Mộc không phải 19 tuổi, tròng mắt đen thuần túy, tươi cười lộ ra tính trẻ con, nhưng ngoại hình so với bạn cùng lứa tuổi cũng xấp xỉ, eo gầy chân dài, vóc dáng cũng không nhỏ.

    Hạ Thành vẫn cứ im lặng quan sát cậu, người trưởng thành ngũ quan và dáng người so với ánh mắt và vẻ mặt trẻ vị thành niên phải có sự khác biệt, thậm chí lộ ra lực hấp dẫn tương đối lớn.

    Quả là Thẩm Minh nói đúng, có tiềm chất mê người, dụ người phạm tội.

    Lâm Mộc nói xong cảm giác bên cạnh quá yên tĩnh, vừa quay đầu nhìn, phát hiện ánh mắt Hạ Thành sâu thẳm, xuyên thấu qua mắt kính thẳng tắp nhìn chằm chằm mình, hai người không hẹn mà cùng dừng cước bộ.

    “Bác sĩ Hạ?” Lâm Mộc vẻ mặt mê mang nhìn y, nâng tay mình sờ sờ khóe miệng cùng quai hàm, nghi hoặc nói, “Trên mặt em có dính hạt cơm a?”

    Hạ Thành ma xui quỷ khiến nâng tay lên, ngón cái trên gương mặt cậu nhẹ nhàng lau một chút, thiếu chút nữa kiềm lòng không được mà nắm lấy tay cậu cảm nhận làn da trên tay nhẵn nhụi, may mà bản thân coi như bình tĩnh, nhanh chóng thu hồi tay, thoáng nở nụ cười: “Ân, không có.”

    “Oh, cám ơn !” Lâm Mộc nhìn y ánh mắt tràn đầy ý cười.

    Hạ Thành thấy vẻ đơn thuần của cậu khiến chính mình thiếu chút nữa nội thương nhưng bên ngoài vẫn cố tươi cười, thở sâu, cảm giác tiểu tử này không bị người khác lừa thật sự là rất có phúc phần, chẳng lẽ là bởi vì tiểu tử được cha mẹ bảo hộ rất tốt? Thế nhưng cậu vừa nói trong nhà không cho sinh hoạt phí…… Không giống như là vô ưu vô lự lớn lên a……

    “Lâm Mộc……”

    “Ân?” Lâm Mộc quay đầu nhìn y.

    “Gia đình em không cho sinh hoạt phí sao?”

    Lâm Mộc lắc đầu, trên mặt biểu tình thập phần thoải mái: “Từ năm trước em lên đại học mới bắt đầu, trước kia học trung học mỗi ngày về nhà, không cần dùng sinh hoạt phí, hiện tại rời nhà xa, ăn cơm, nơi ở đều phải tự mình lo liệu!”

    Người nói thoải mái, người nghe đau lòng, Hạ Thành theo bản năng lại vân vê tóc cậu: “Tình hình kinh tế của ba mẹ em rất căng?”

    “Không phải như vậy, ba mẹ không thiếu tiền, chỉ là không cho em.” Lâm Mộc đáp.

    Đây là loại cha mẹ gì? Hạ Thành phẫn nộ rồi, ngọn lửa phẫn nộ còn chưa bốc lên, lại nghe cậu nói: “Bọn họ cố ý muốn em làm thuê, nói em sớm tiếp xúc với xã hội, với nhiều loại người, đối với em sẽ có lợi.”

    Hạ Thành lửa giận nháy mắt tắt, sắc mặt nhìn tốt rất nhiều: “Ân, ba mẹ em suy xét thật sự chu đáo, em quả thật cần tiếp xúc xã hội.” Ý tưởng thật tốt, bất quá bọn họ có biết hay không con trai mình đặc biệt dễ bị lừa?

    Lâm Mộc gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ còn nói, như vậy có thể lĩnh hội cuộc sống sinh hoạt của loài người.”

    “Ân?” Hạ Thành chung quy cảm giác lời này nghe có chút quái lạ

    “A !Trời mưa !” Lâm Mộc sờ sờ giọt nước rơi trên mũi, vẻ mặt hoảng sợ ngẩng đầu nhìn đèn đường, bỗng nhiên trời đổ mưa bụi, nhất thời nôn nóng đứng lên, “Sao đột nhiên trời lại đổ mưa? Em không mang dù!”

    Hạ Thành hét to, quên trong đầu vừa hiện ra cảm giác quái dị, ngẩng đầu nhìn xem, cảm giác trận mưa này có phần ào ạt, không biết trong chốc lát có tạnh mưa, con đường này là đường chính, bên trái là cây thuỷ sam lâm, các gốc cây đều thẳng tắp, không che mưa được, bên phải ngược lại là có công viên, khẳng định có nơi để tránh mưa, thế nhưng cách một con sông.

    Lâm Mộc gấp đến độ cuống cuồng, lôi kéo y chạy về phía trước.

    Hạ Thành kinh ngạc một chút, đem cậu giữ chặt: “Đừng chạy, trời mưa chạy loanh quanh thì càng thêm ướt người thôi.”

    “Không nên không nên!” Lâm Mộc lại túm lấy y đi về phía trước, “Đi lên phía trước có cái cầu đá, đến công viên đối diện sông tránh mưa, nơi đó có cái đình để nghỉ chân.”

    Hạ Thành vốn là mang theo ô che (dù), thế nhưng lưu lại trên xe, bọn họ mới đi một đoạn đường ngắn nhưng đã cách trường học rất xa, cũng không biết khi nào tạnh mưa, chỉ có thể tạm đi trú mưa, vả lại Lâm Mộc lúc này sức lực mạnh chạy thật nhanh, y cũng không còn lựa chọn khác, đành phải cùng chạy.

    Mưa càng rơi càng lớn, ẩn ẩn còn có thể nghe được tiếng sấm rền, hai người một mặc áo sơmi, một mặc T-shirt ngắn tay, cùng chạy đến công viên cả người lạnh thấu tâm, từ trên xuống dưới đều ướt thảm .

    Công viên này có một bãi cỏ lớn trồng nấm toàn là những cây cối thấp bé, có cái đình nghỉ chân bên trong, Hạ Thành trong mưa nói: “Lâm Mộc, đã ướt người rồi, đừng chạy quá mau, đợi lát nữa em ở đình chờ, anh quay lại xe lấy ô.”

    Hạ Thành quay đầu ngây người nhìn cậu, tóc ngắn ướt sũng dán hai bên trán, lông mi vướng bọt nước, hai tay gắt gao ôm đầu, lại không phải bộ dáng che mưa, mà là khẩn trương che đi vẻ mặt.

    Nếu sợ sét đánh, hẳn là che lỗ tai đi? Hạ Thành dở khóc dở cười: “Tạm thời sẽ không có sét đánh .”

    Lâm Mộc hai tay bỗng nhiên giật giật, vẻ mặt hoảng sợ quát to một tiếng, bỗng chốc chạy vọt tới phía sau cây hải đường.

    “Em làm sao vậy?” Hạ Thành trong nháy mắt thấy cậu hoảng sợ như vậy liền dùng tốc độ đến kinh người, vội vàng tiến lên, “Lâm Mộc !”

    “Lâm Mộc?” Hạ Thành ngây ngẩn cả người, sau cây Hải Đường không có người.

    Thuộc truyện: Vú em rồng nhà bác sĩ Hạ