Home Đam Mỹ Vương Gia Chạy Trốn – Chương 7: [ Dạ Sát Vương Phủ

    Vương Gia Chạy Trốn – Chương 7: [ Dạ Sát Vương Phủ

    Thuộc truyện: Vương Gia Chạy Trốn

    Ta từ trước tới giờ chưa từng gặp qua vị quận chúa nào đanh chảnh , mà lại không biết lẽ phải như thế này .

    Thảo Nhi nghe thế liền qùy xụp xuống , nàng nha hoàn đã bị dọa cho hoảng , vừa qùy vừa nói , thanh âm sợ như một con thú nhỏ mắc lỗi bị chủ nhân mắng .

    ” Lần sau nô tì không dám a , quận chúa , nô tì biết tội rồi a ” .

    Ta nhìn Thảo Nhi , nàng đấy đâu có tội gì kia chứ , cô quận chúa kia gương mặt hằn gằn , đang định dơ tay tát tiếp Thảo Nhi liền bị ta dùng tay nắm lấy , sau đó dùng chút sức xiết chặt lấy tay ả , khiến tay ả vừa xưng lại tấy , tay ả không thể rút ra được , thanh âm đau đến khó chịu .

    ” A , đau qúa , hỗn đản , tên này mau buông tay bổn quận chúa ra ” .

    Ta không buông , chỉ là muốn giáo huấn nàng ta một chút , những người ở xung quanh nàng quận chúa thấy thế liền lại chỗ ta ngăn lại ta .

    ” Ngươi là người nào mà dám chạm tới tay ngọc của quận chúa Mộc Kiều , mau buông ra ” .

    Thanh âm của một nữ tử váy vàng đậm , dung mạo hoa lệ nói .

    ” Phải đó , ngươi còn không mau buông a ” .

    Những cô nương khác tiếp lời muốn bênh vực Sát Mộc Kiều !

    Ta không để tâm tới các nàng nói , Thảo Nhi thấy ta chưa buông tay , nàng sợ quận chúa có truyện chi , thì chính mình sẽ không gánh được trách nhiệm .

    ” Công tử , xin nương tay a , chúng ta phải đi gặp vương gia a ” .

    Ta nghe Thảo Nhi nói , phải a , phải đi gặp đại ca thôi , tạm thời thì ta tha cho nàng quận chúa đó vậy , ta buông ra tay của quận chúa , không nói gì , liền đi theo Thảo Nhi , phía sau lưng quận chúa Sát Mộc Kiều nắn nắn bên cánh tay đang đau buốt , dung mạo xinh đẹp kiêu sa , phẫn hận dậm chân quát .

    ” Nam nhân thối kia , chờ đấy , bổn quận chúa sẽ báo thù ngươi a , quận chúa ta mà không báo thù bằng được thì sẽ không mang tên Sát Mộc Kiều nữa ” .

    Tay nàng quận chúa đau , vừa xoa , vừa mắng .

    Ta trước kia là nữ nhân linh hồn thì không có sức để xiết tay người khác được , nhưng giờ thân thể là một nam nhân , nếu dùng sức một tí thì cũng không thành vấn đề gì , mấy lại nữ nhân kia trừng phạt như thế là còn nhẹ tay a .

    ” Hắt xì , hắt xì ” .

    Ta hắt hơi liên tục , đúng là có người đang mắng ta , chả nhẽ là xú nữ nhân đanh đá kia a .

    Rốt cuộc cũng đã đến một căn phòng rộng rãi , to lớn , xung quanh trang trí chân châu dị bảo ở khắp mọi nơi !

    Đang đi Thảo Nhi dừng lại và nói với ta .

    ” Công tử , vương gia ở trong , mời người vào a ” .

    Lại là vào trong a !

    Ta không dám a !

    ” Ngọc đệ , đệ đã ở ngoài rồi , sau còn chưa vào nữa ” .

    Thanh âm quen thuộc vang lên từ phía trong !

    ” Là thanh âm của đại ca a ” .

    Rốt cuộc rồi cũng phải sải bước chân đi vào trong .

    Woa , thật là rộng lớn nha , xem ra cũng tương đương như là ở vương phủ của ta vậy !

    Ta đứng vào một gian sách , toàn sách là sách được để ở trên những kệ sách dãy dài không thấy bến bờ .

    ” Đệ thật không ngờ , huynh lại là vương gia của Tây Lộ Quốc đó ” .

    Thanh âm ta khi nhìn thấy đại ca nói mà không nghi lễ .

    ” Đệ thì cũng như thế a , thân phận Thất vương gia của Xuất Vân Quốc uy danh thiên hạ đã lâu , nay mới được kiến gặp , thế mà đệ vẫn dấu kĩ với ta ” .

    Ta sững người khi nghe huynh đấy nói !

    Từ khi nào mà huynh đấy lại biết được thân phận của ta a , ta và huynh ấy quen nhau mấy có hai ngày lận a , ta đành phải bật cười trả lời huynh ấy .

    ” Thì huynh cũng đâu nói cho đệ biết thân phận của huynh a , chúng ta coi như là hòa đi ” .

    ” Mà đệ cũng chỉ như huynh , nhưng nghĩ đến thân phận đệ thật thấp hèn a ” .

    Ta chán ngán khi nhắc tới thân phận của mình , đã thế lại còn liên quan đến chính mình là nam sủng của người ta kia chứ !

    ” Hai , thôi nếu như đã biết thì tình huynh đệ giữa chúng ta , không thể thay đổi chứ ” .

    Ta chữa , để lơ đi truyện này .

    ” Đương nhiên rồi a , nhưng bây giờ ta phải đem đệ đưa vào cung để diện kiến Thánh thượng và Hoàng Thái Hậu đã chứ ” .

    Ta nghe mà linh hồn run rẩy .

    ” Huynh a , có vấn đề gì sao ? Đệ có thể không đi có được không a ! ” .

    Ta vốn không muốn mình lại dấn thân vào chốn hoàng cung !

    Mình đã muốn trốn đi liền không được , giờ lại phải chui đầu vào dọ a .

    ” Đệ phải đi a , vấn đề này rất quan trọng tới hai nước chúng ta , tuy nhiên , đệ cứ an tâm , huynh không bắt đệ phải trở về nước đâu mà đệ lo a ” .

    Ta không muốn đi !

    Nhưng rồi bị huynh đấy lôi đi , sắp sếp hai người ngồi ở trong xe ngựa lớn màu bạc !

    Khi vào trong hoàng cung Tây Lộ Quốc , ta là gồi trong kiệu nên không thấy cảnh gì để mà tả , ngay cả buông rèm lên cũng không muốn .

    ” Đệ có lo lắng gì sao ? ” .

    Huynh ấy hỏi .

    ” Ân , không sao , chỉ là có chút mệt mỏi ” .

    Ta buồn hiu trả lời .

    Khi đã gần đến đại điện lớn của Hoàng đế Tây Lộ Quốc , kiệu liền dừng lại , cả hai cùng đi xuống , bộ hành vô trong điện .

    ” Sát Dạ vương gia , cùng Thất vương gia của Xuất Vân Quốc kiến giá ” .

    Thanh âm của thái giám báo tin vang lên cả hoàng cung Tây Lộ Quốc .

    Ta và huynh ấy đã vào trong đại điện , giữa bệ rồng uy nghi là vị Hoàng đế của Tây Lộ Quốc , dung nhan thanh tú có nét giống với đại huynh kết nghĩa của ta !

    Tướng mạo uy nghi , dáng dấp cao ráo , trông đoán tuổi chỉ khoảng 25 tuổi .

    Ngồi ngay bên cạnh là một lão thái thái , tướng mạo cao qúy , dung mạo tuy là đã có tuổi rồi xong vẫn không phai mờ , vì nét hình dung hồi còn trẻ của lão thái thái hẳn là một cô nương xinh đẹp , đầu đội mũ phượng , tóc vấn cao gọn gàng theo kiểu qúy phái , y phục được may rất cầu kỳ , hoa văn bày bố là hình chim phượng hoàng !

    Lão thái thái đó chính là Hoàng Thái hậu .

    Xung quanh , hai hàng dài là bá quan , văn , võ đại thần , còn có cả tiểu nha đầu đã bị ta giáo huấn đang đứng một bên lão thái thái kia .

    ” Nhi thần Sát Dạ Vương tham kiến mẫu hậu , hoàng huynh , chúc mẫu hậu , hoàng huynh sức khỏe an khang a ” .

    Sát Dạ Tuyết cúi người khom mình xuống , trước mặt mẫu hậu , hoàng huynh của hắn thì nghi lễ vẫn phải đầy đủ a .

    Ta thì chưa biết nên phải làm gì , thôi thì cứ hô bừa bắt chước một tiếng thỉnh an a .

    ” Tại hạ Mộ Dung Ngọc thỉnh an Hoàng Thái hậu , Hoàng thượng , hoàng thái hậu , hoàng thượng thánh an a ” .

    Ta hai tay chắp thành quyền , hơi cúi người thi lễ .

    Trên đại điện , Hoàng Thái hậu và hoàng thượng đều đanh ánh mắt dò xét ta ý tứ !

    Bỗng nhiên Sát Mộc Kiều chỉ vào ta la lên .

    ” Là ngươi , Hoàng thái hậu , hoàng huynh , là hắn ức hiếp Kiều nhi ,HOàng Thái Hậu , Hoàng Huynh , hai người phải làm chủ cho Kiều Nhi a ” .

    Sát Mộc Kiều vừa nhận ra ta , vì là hai ta vừa mới gặp nhau mới không lâu xong , nàng ta đứng ở cạnh Hoàng Thái Hậu tay chỉ trỏ .

    Ta lần này đúng là đụng phải cô nàng chua đanh , cổ nhân nói chớ sai !

    Thứ nhất đụng phải lão hòa thượng , thứ nhì đụng phải con gái nhõng nhẽo , ta lễ nghi xong liền đứng thẳng nhìn về phía đại điện nhìn cô nàng .

    ” Ứ ừ , Hoàng thái hậu , nhìn bộ dáng của hắn kè , Kiều Nhi thấy nghét a “.

    Sát Mộc Kiều nững nịu , mọi lần thì Hoàng Thái hậu , và Hoàng Thượng đều bênh vực cho nàng , nhưng lần này thì không ai nói gì , đã thế lại còn bị Hoàng Thái hậu nhẹ nhàng khẽ nhắc nhở .

    ” Kiều nhi , nơi này không được phép làm càn , cháu nên có quy củ một chút ” .

    Câu nói vừa buông ra , nàng ta liền im bặt , chỉ còn nước mím chặt môi đỏ làm hờn .

    ” Qủa nhiên Thất vương gia của Xuất Vân Quốc dung mạo khuynh quốc khuynh thành là sự thật a , ai gia hôm nay mới được gặp mặt a ” .

    Lời nói mà Hoàng Thái Hậu vừa nói ra đã làm cho ta hơi sợ , cái gì chứ vì dung mạo này mà ta phải chịu khổ sở a .

    ” Người đâu , ban ân cho hai vị vương gia ngồi ” .

    Hoàng đế ra lệnh cho thái giám đem tới hai chiếc ghế cũng thuộc loại thượng đẳng , xếp ở hai hàng trước đầu các quan đại thần , hoàng đế Tây Lộ Quốc khi vừa trông thấy Thất Vương gia Mộ Dung Ngọc liền ngây ngẩn cả người , mãi rồi mới mở miệng nói .

    ” Tạ ân hoàng thượng , hoàng huynh ” .

    Cả hai khi nhận được ban ghế đành phải tạ ơn .

    ” Hôm nay hoàng đệ đem người này tới đây là muốn báo với hoàng huynh , là hôm qua đệ ra ngoài vi hành liền gặp người này , mà đệ thấy người này có cơ duyên với đệ , nên đệ đã kế nghĩa huynh đệ với người ta , truyện này Hoàng huynh không có ý kiến gì chứ ! ” .

    Sát Mạc Tuyết ngay lập tức nêu ra vấn đề chính nhưng hoàng đế kia cho rằng không được a !

    Vì vấn đề này là có liên quan tới nền chính trị của hai nước , hiện nay đang rất là căng thẳng .

    Chiến tranh giữa Xuất Vân Quốc và Tây Lộ Quốc sắp sảy ra nên cần phải giải quyết chút vấn đề về chính sự giữa hai nước đã .

    [ Nội Chiến ” Con Tin ” ]

    ” Sao , ý nhị đệ là đã kết nghĩa huynh đệ với đệ rồi hay sao ” .

    Hoàng đế Tây Lộ Quốc là Sát Mạc Hạo , ngồi trên long ỷ hỏi dò thận đệ của mình , tuy rằng miệng thì là hỏi dò , nhưng trong lòng hắn thì đang nghĩ mưu kế !

    Có thể đem thất vương gia của Xuất Vân Quốc kia làm con tin , như thế thì vừa có thể giữ được người đẹp và ra điều kiện với nước đối địch , Sát Mạc Tuyết thấy hoàng huynh Mạc Hạo của mình hôm nay lại kỳ quái cứ nhìn Dung Ngọc chằm chằm , khiến cho đệ của mình đứng ngồi không an .

    ” Ý tứ của hoàng huynh là làm sao a ? Mộ Dung Ngọc là nhị đệ kết nghĩa của đệ huynh là đang nghĩ gì a ” .

    Sát Mạc Tuyết nhìn thái độ kia của Mạc Hạo là đã biết huynh trưởng của mình đang âm mưu tính làm gì với Mộ Dung Ngọc , còn ta lúc này chỉ im lặng ngồi nghe hai huynh đệ nhà kia , chính mình nên cẩn thận một chút vì đây là ở nước của người ta !

    Mà ta trước kia nghĩ cũng thật là ngây thơ a , tưởng chừng thoát khỏi cái nước cưỡng chế nam phong kia ( ý chỉ Xuất Vân Quốc ở đó ngay cả huynh đệ ruột thịt cũng không tha ) nhưng ta nhầm , đến Tây Lộ Quốc là có thể thoát được , nhưng cái dung mạo , mấy cái thân phận đặc biệt , vương gia là được rồi , đã thế lại còn là nam sủng nữa chứ , ta im lặng nghe họ nói truyện .

    ” Việc thần đệ kết nghĩa huynh không quản , nhưng có điều từ giờ Thất vương gia Mộ Dung Ngọc kia sẽ là con tin của Tây Lộ Quốc , nên từ giờ y phải ở lại trong hoàng cung Tây Lộ Quốc , không được tùy ý ra ngoài , mà cũng không ai được phép tùy tiện gặp ” .

    Khi vừa nghe xong câu này của hoàng đế Mạc Hạo , ta run sợ một chút , bất giác thốt lên .

    ” Cái gì ? Không được a , ta bị giam lỏng sao ? Huynh ” .

    Ta đứng hẳn dậy đưa ánh mắt cầu cứu Sát Mạc Tuyết , Sát Mạc Tuyết cũng phẫn nộ nói với hoàng huynh của mình .

    ” Hoàng huynh , không thể a , đệ đấy là người mà đệ đưa đến đây thì phải có trách nhiệm đưa ra ngoài , huynh không thể giữ người , mẫu hậu ” .

    Sát Mạc Tuyết cầu mong Hoàng thái hậu sẽ mở lời giúp mình , nhưng hoàng thượng vốn là một con ác ma bản tính rõ rệt , mà hoàng thượng lại không phải con đẻ của mình , cho dù có nói , rễ gì hoàng thượng đã nghe !

    Biết đâu không vừa ý hoàng thượng , ngay cả mạng mình cũng chẳng giữ được , cái ngôi vị Hoàng Thái hậu kia vốn chỉ là hư danh , chỉ vì hoàng thái hậu sinh ra được Sát Mạc Tuyết thì đã sao , quyền lực vốn là thuộc về hoàng đế tối cao tại thượng kia .

    Thuộc truyện: Vương Gia Chạy Trốn