Home Đam Mỹ Vương Gia Chạy Trốn – Chương 9: [ tiêu vân

    Vương Gia Chạy Trốn – Chương 9: [ tiêu vân

    Thuộc truyện: Vương Gia Chạy Trốn

    ” đòi người ” ]

    Tại đại điện Tây Lộ Quốc , khi Sát Mạc Hạo tới để thiết triều sớm !

    Liền trông thấy một gương mặt mới lạ ở trong điện kim loan , đó chính là thiếu cung chủ của Tiêu Long Môn Tiêu Vân .

    ” Ngô hoàng vạn tuế , vạn vạn tuế ” .

    Tiếng kinh hô dõng dạc của toàn thể bá quan đại thần vừa vang lên .

    Hoàng đế đã ngồi lên long ỷ với bộ dáng uy nghi .

    ” Tất cả các ái khanh bình thân ” .

    Hoàng đế đưa một tay lên , ống tay áo rộng màu vàng phẩy qua một chút .

    ” Chúng thần tạ ơn ngô hoàng vạn tuế ” .

    Sau đó một màn phủi bụi của các quan viên đại thần xong xuôi liền đứng lên .

    P / s : trong đại điện nhà vua rất sạch sẽ làm gì có bụi a , chẳng qua đây là một tập tục nào đấy ở trong cung đình .

    ” Các ái khanh , hôm nay có việc gì thì báo , vô việc thì bãi triều a ” .

    Thanh âm đầu tiên của hoàng đế mỗi khi nói lời mở đầu của buồi chầu !

    ” Tại hạ là Tiêu Vân vốn là thiếu Cung Chủ của Tiêu Long Môn có việc muốn hỏi hoàng đế Tây Lộ Quốc có hay chăng biết một người ” .

    Tiêu Vân đứng dưới đại điện , đứng thẳng người hiên ngang , đôi mắt đen sắc bén nhìn về phía hoàng đế !

    ” Thì ra là Thiếu Cung Chủ Tiêu Long Môn Tiêu Vân a , trẫm đã nghe danh giang hồ từ lâu , bất qúa việc mà Thiếu Cung Chủ muốn tìm người , nhưng là người nào a , thiếu cung chủ phải nói ra tên tuổi của người đó thì trẫm mới có thể giúp được cung chủ tìm người a ” .

    Sát Mạc Hạo nói tiếp .

    ” Nếu như người đó ở trong lĩnh vực mà trẫm có thể biết ” .

    Tiêu Vân nghe xong liền mỉm cười chỉ nghĩ ở trong đầu chứ không nói ra : Hoàng đế kia , đừng tưởng là ta không biết gì nha , ngươi biết thừa người ta muốn tìm là ai , vậy mà còn dấu diếm , đừng có mà để ta bắt buộc phải động đao động thương a .

    Nhưn không dám nói ra những điều mà mình suy nghĩ Tiêu Vân đành phải nín nhịn nói cách khác , tất cả cũng vì sự an toàn của người trong lòng mình .

    Vì sự an toàn của Mộ Dung Ngọc nên Tiêu Vân không dám nói ra những điều mà mình đang suy nghĩ , đành phải nói ra tên của người mà mình muốn tìm cái đã .

    ” Người mà tại hạ muốn tìm họ Mộ tên Dung Ngọc , người này vốn là Thất vương gia của Xuất Vân Quốc ” .

    Tiêu Vân ngừng trong giây lát đợi xem phản ứng của Sát Mạc Hạo , xem hắn sẽ xử lý như thế nào rồi nói tiếp .

    ” Ngoài ra , Mộ Dung Ngọc kia cũng là một nam sủng hay đúng ra là nam phi của tại hạ ” .

    Tiêu Vân nhìn vào dáng bộ của hoàng đế ở trên long ỷ kia , Sát Mạc Hạo mỉm cười , ánh mắt phi qua Tiêu Vân cũng sắc bén không kém đáp lại Tiêu Vân .

    ” Là Mộ Dung Ngọc a , là nam phi của ngươi a , cái tên này trẫm chưa từng nghe qua , nhưng trẫm có biết một người nhưng hắn là nhị đệ kết nghĩa của thần đệ ta , không biết có phải là trùng hợp hay không ” .

    Sát Mạc Hạo nói ẩn ý !

    Đúng lúc đó thì thanh âm bên ngoài vang lên giữa ngoài điện , ngay sau đó Sát Mạc Tuyết liền bước vào .

    ” Chính là người mà vị Tiêu công tử đây tìm a , nhưng bất qúa bây giờ người kia đã bị đại hoàng huynh của ta giam lỏng tại Hương Uyển Các rồi a ” .

    Sát Mạc Hạo thấy Sát Mạc Tuyết vừa bước vào , gương mặt đã có chút muốn đánh người , nhưng tiếc là đây là giữa đại điện đông người , nên hắn đành phải chịu .

    ” Thần đệ , đệ thật là to gan đó , dám xông vào đại điện mà không cho người thông báo một tiếng a ” .

    Sát Mạc Hạo buông lời quở trách nhẹ Sát Mạc Tuyết .

    ” Hoàng huynh a , thần đệ đã báo cho tên nô tài ở ngoài đại điện đi báo , nhưng hắn nói là hoàng thượng không cho thần đệ vào , nên thần đệ đành thất lễ xông vào trong a ” .

    Sát Mạc Tuyết không sợ uy quyền của Sát Mạc Hạo nên buông lời nói sắc sảo , khiêu khích .

    ” Thần đệ ” .

    Lời nói của Sát Mạc Hạo đe dọa Sát Mạc Tuyết , xong y đành phải quay xang Tiêu Vân kia , y đành phải bất đắc dĩ dẫn Tiêu Vân kia đến Hương Uyển Các để gặp người .

    Từ lúc mà bị tên ác ma áp đảo , ta trở nên lo lắng bất an , tuy rằng bây giờ tinh thần đã quay trở lại , nhưng ta vẫn hoảng mãi không thôi .

    ” Công tử a , người ra ngoài đình này làm gì ? Ngoài đình này thông với không khí ở bên ngoài cho nên thời tiết rất là lạnh a ” .

    Là giọng của Tiểu Âm Tử , hắn đi ra mé trái của đình viện tại Hương Uyển Các liền phát hiện ra vị công tử kia ngồi ở ngoài này , mà mấy hôm nay tiết trời thay đổi đã dần bắt đầu chuyển sang mùa đông , mà hơn nữa cũng đã có những trận tuyết rơi bắt đầu làm lạnh , Tiểu Âm Tử lắc đầu đi vào trong phòng lấy ra một cái áo choàng bằng lông thú màu đỏ đem ra choàng lên vai ta , ta giờ mới ngước mắt lên nhìn hắn , xong rồi lại thở dài , chỉ đưa mắt nhìn về phía hồ sen .

    ” Công tử , nô tài có nghe được chút tin tức ở trên đại điện ngày hôm nay , người có muốn nghe hay không “

    Tiểu Âm tử nói đã đủ mọi cách mà vẫn khó có thể khuyên nhủ được vị công tử kia , công tử kia không biết xấu số như thế nào để thánh thượng để mắt trúng , nên đã bị tìm cớ đem vào Hương Uyển Các này giam lỏng , người ta chỉ vừa mới vào liền hoàng đế đã đến tìm , Tiểu Âm Tử biết hoàng đế kia mà đến thì cũng chẳng có cách gì đàng hoàng , cho nên vị công tử kia mới thờ thẫn như vậy , cho tới nay là đã được một tháng trời rồi !

    Ta nghe Tiểu Âm Tử nói , mắt vẫn nhìn về hồ sen kia , thanh âm hỏi hắn .

    ” Ngươi nói xem , là tin gì ? ” .

    Thanh âm chán nản , bất cần nói .

    ” Là hôm nay nô tài nghe nói có Thiếu Cung Chủ nổi tiếng trên giang hồ tới đây để gặp thánh thượng đòi người a ” .

    Ta vẫn vô phản ứng , nói tiếp .

    ” Người kia tới đòi người thì nào có liên can tới ta a ” .

    Ta ngao ngán nói xong , lại thở dài .

    ” Có liên quan tới công tử a , nô tài nghe nói đâu , vị Tiêu Vân kia là muốn tìm Thất vương gia , mà chính là công tử có đúng không a ” .

    Ta nghe Tiểu Âm Tử nói tới đây liền bừng tỉnh như bắt được cọc vàng , khuôn mặt tươi cười hỏi hắn .

    ” Thật a , vậy người kia , hắn lúc này mới tới đây tìm ta ? ” .

    Tiểu Âm Tử thấy ta cười mà lấy làm kì , vì vừa nãy dung mạo khuynh quốc này còn ỉu xìu , mà khi nghe tới người kia liền vui mừng như vậy .

    ” ??????? ” .

    [ Thoát Khỏi ” Mê Cung ” Cuộc tranh đoạt mĩ nhân – bắt đầu ]

    Ta đang mỉm cười nhìn Tiểu Âm Tử , bỗng nhiên thanh âm ở bên ngoài .

    ” Hoàng thượng giá lâm ” .

    Ta nghe không lầm đó chứ ? Tên ác ma đó lại xuất hiện hay sao ? Ta muốn trốn , nhưng ngay lúc đó nhìn thấy Tiêu Vân , ta liền mừng rỡ gọi hắn .

    ” Tiêu Vân ” .

    ” Ngọc Nhi ” .

    Trước mắt bao nhiêu người ? Ngay trước con mắt hoàng đế , Tiêu Vân vừa gọi tên Ngọc nhi rất thân mật , đã thế còn chạy tới chỗ ta ôm chầm lấy .

    Mắt ta mở tròn xoe , ngạc nhiên , thanh âm nức nở .

    ” Ô , ô , Tiêu Vân , ta không nghe lời mọi người bỏ đi , nay bị đưa tới cái chỗ không người , đã thế còn bị tên hoàng đế kia gần nữa cường hôn nữa chứ ” .

    Ta ôm lấy bộ ngực rắn chắc quen thuộc của Tiêu Vân một màn khóc giả ngào thét như là mình bị oan ức lắm .

    ” Ô , ô , Tiêu Vân , ngươi phải tới để đưa ta đi a , ta ở trong này lúc nào cũng sợ ” .

    Tiêu Vân vỗ lưng ta an ủi .

    ” Được rồi , đừng khóc , ta biết là ngươi sợ , nên giờ mới tới để cứu ngươi ra đây nè ” .

    Tiêu Vân dỗ ta như dỗ em bé .

    ” Ngoan , nín đi nào , Ngọc Nhi của ta , ta đưa Ngọc Nhi về nhà nha ” .

    Ta giật mình khi nghe tới hai từ về nhà , vì ta sợ mình ở thế giới này chẳng có ai thân thích cả , mà chính mình giờ chỉ cảm thấy Tiêu Vân này là có chút thiện cảm với mình một chút , vì có lẽ là hắn chưa làm cho mình hoảng sợ !

    ” Về nhà , ô , ô , ta không muốn về nhà , ngươi đưa ta đi nơi khác a ” .

    Tiêu Vân không hiểu vì sao Mộ Dung Ngọc lại sợ quay trở lại Xuất Vân Quốc vậy , hay lẽ nào Mộ Dung Huyền kia có ý với hắn , không thể nào , nhưng hắn là huynh ruột của Mộ Dung Ngọc a .

    ” Thôi được rồi , ta đưa ngươi tới Tiêu Long Môn vậy a , nếu như ngươi thích về đó , còn không ta cũng không cưỡng ép ” .

    Ta thôi không khóc , mắt đen tròn mi phượng dài mở ra chớp chớp nhìn Tiêu Vân .

    ” Thật a , vậy thì ngươi đưa ta đi tiêu dao giang hồ , ta muốn như thế a ? ” .

    Tiêu Vân , nhìn ta thật lâu rồi gật đầu nói .

    ” Là Ngọc Nhi thích thế , vậy thì ta đưa Ngọc Nhi đi a ” .

    Tiêu Vân nói xong liền ôm lấy eo của ta và dùng khinh công bay nhẹ như tiên vũ lướt thẳng lên trên không , bỏ mặc tất thảy ở lại không nói một câu gì !

    Thuộc truyện: Vương Gia Chạy Trốn