Xuyên việt biến thành thái giám – Chương 11

    Thuộc truyện: Xuyên việt biến thành thái giám

    Bộc Dương Tuyên Cầu chợt hoài nghi, chính mình có phải vẫn đang ở trong mộng hay không.

    Miệng y khẽ nhếch nhưng không phát ra được thanh âm gì, chứ đừng nói đến việc nói chuyện. Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ biết nhìn không chớp mắt người trước mặt mình, y hoàn toàn quên cả thở.

    Người trước mặt thấy y hình như cũng rất kinh ngạc. Chỉ thấy trên mặt Tạ Đông Quân sau khi nhanh chóng lướt qua vài loại diễn cảm liền lui về sau từng bước, muốn đóng cửa lại. Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh chóng tiến lên ngăn cản.

    – Tại sao lại muốn trốn? Vất vả lắm ta mới tìm được ngươi, Đông Quân!

    – Ngươi nhận lầm người!

    Tạ Đông Quân dùng hết toàn thân khí lực cố gắng kéo cánh cửa lại nhưng sức hắn sao so được với Bộc Dương Tuyên Cầu? Cuối cùng, dĩ nhiên là Bộc Dương Tuyên Cầu thuận lợi đi vào trong phòng. Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ biết bực mình đứng một bên trừng mắt nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.

    – Ngươi … ngươi đây là xâm phạm trái phép vào nhà dân, ta sẽ báo quan bắt ngươi!

    – À, ngươi cứ đi!

    Thân là người hoàng gia, Bộc Dương Tuyên Cầu đương nhiên có năng lực bình tĩnh đối diện với bất kỳ tình huống gì nên rất nhanh y đã hồi phục lại tâm tình. Bộc Dương Tuyên Cầu không hề khách khí ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, đối vơi sự uy hiếp của Tạ Đông Quân hoàn toàn không sợ.

    Phải biết rằng, ngọn núi này không thuận lợi vị trí nên chẳng có ai quản lý và cũng chẳng có quan phủ nào tới đây.

    – Hừ…. – hẳn là nhớ tới điểm này nên Tạ Đông Quân chỉ có thể nghiến răng oán hận, không biết kế tiếp nên lo liệu sao.

    – Nói tóm lại ta không biết ngươi, ngươi mai rời khỏi nhà của ta!

    Tạ Đông Quân như muốn động thủ kéo Bộc Dương Tuyên Cầu đi nhưng lại không dám đụng vào y, đành đứng đó siết tay, không biết phải làm sao.

    Nghe được lời Tạ Đông Quân nói, trong nháy mắt cả người Bộc Dương Tuyên Cầu tản ra hơi thở khiến người ta sợ hãi.

    – Ngươi không biết ta? Ngươi dám nói ngươi không biết ta?

    Nghe những lời này từ miệng Tạ Đông Quân khiến Bộc Dương Tuyên Cầu rất căm tức. Hai mắt y híp lại bắn ra tức giận, Tạ Đông Quân sợ tới mức vội lui về sau từng bước.

    – Ta ….ta vốn không biết ngươi! Là ngươi vô duyên vô cớ xông vào nhà ta! – Tạ Đông Quân lớn gan cãi lại, nhưng giọng nói run rẩy khiến khí thế bị tổn thương hơn phân nửa. Thực hổ thẹn!

    Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn an ổn ngồi trên ghế của mình, Tạ Đông Quân tức giận dậm chân muốn đi ra ngoài.

    – Quên đi! Ngươi không đi thì ta đi! Ngươi phá nhà người ta rồi muốn chiếm luôn cả thế gian này đúng là không có thiên lý!

    – Khoan đã!

    Tạ Đông Quân đang định cất bước đi ra phía cánh cửa thì Bộc Dương Tuyên Cầu mở miệng gọi hắn lại.

    – Ngươi đừng đi ra, bên ngoài nhiều trùng lắm!

    Bộc Dương Tuyên Cầu mặt vô biểu cảm nói xong liền đi ra ngoài, đặt mông ngồi xuống dưới tàng cây cách đó không xa. Xem ra y vẫn không có ý rời đi.

    Tạ Đông Quân đứng ở cửa, cùng quẫn không biết phải làm sao, mắt nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu không chớp. Cái miệng nhỏ mím chặt lại, hai mắt Tạ Đông Quân ực đầy lệ nhưng hắn lắc đầu, bức chính mình đóng cửa lại, không nhìn tới y nữa.

    Người này, sao cứ ngu đần như thế?

    Chính mình đã nói là không biết thế mà y còn xông vào. Tạ Đông Quân nói muốn đi ra ngoài thì y lại sợ Tạ Đông Quân ở bên ngoài bị trùng cắn, chính mình liền rời đi.

    Tiết trời đang vào thu, buổi tối lạnh vô cùng, Bộc Dương Tuyên Cầu ngủ bên ngoài nhất định rất lạnh. Nhưng Tạ Đông Quân lại không thể vì thế mà để y vào nhà. Vậy chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?

    Nói nữa, sao y có thể tìm tới ngọn núi này?

    Tạ Đông Quân ở trên núi mấy năm qua, thực sự là chưa từng thấy người ngoài xuất hiện tại đây. Thế nên, khi nãy lúc Bộc Dương Tuyên Cầu gõ cửa khiến hắn còn tưởng gặp phải quỷ.

    Khi nãy Bộc Dương Tuyên Cầu còn núi vất vả lắm mới tìm được hắn, chẳng lẽ mấy năm qua y vẫn một mực đi tìm hắn sao?

    Đã nói là quên hắn đi rồi sống cho thật tốt, coi như mình đã biến mất không phải tốt lắm sao? Đứa nhỏ này đúng là cố chấp tới mức gặp phải tưởng cũng không chịu quay đầu lại.

    Không, với cá tính của Bộc Dương Tuyên Cầu thì chỉ sợ nếu gặp đụng phải tưởng thì y cũng sẽ đánh đổ tưởng rồi tiếp tục đi về phía trước.

    Chờ cho Tạ Đông Quân bừng tỉnh thì hắn đã muốn đứng bên cửa sổ nhìn thân ảnh Bộc Dương Tuyên Cầu trong đêm.

    Không phải đã nói làm bộ như không hề biết y rồi sao? Sao còn si tình làm gì? Tạ Đông Quân đối với hành động của mình rất tức giận. Hắn quay người nằm lại giường chuẩn bị ngủ nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ đêm nay hắn ngủ không được.

    Rời khỏi hoàng cung nhiều năm như thế, hắn đã qua rồi những ngày đầu tiên lúc nào cũng lệ rơi đầy mặt. Đến bây giờ, mỗi khi nhớ tới Bộc Dương Tuyên Cầu thì cảm xúc trong hắn cũng không còn dao động nữa. Hắn từng một lần nghĩ rằng chuyện mình thích Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ là một thoáng ý loạn tình mê mà thôi.

    Nhưng …

    Nhưng, giây phút hắn mở cửa nhìn thấy Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân mới biết được, hắn sớm đã yêu đến mức không thể tự kiềm chế mình.

    Có trời mới biết hắn phải dùng bao nhiêu khí lực để khắc chế mình không lao lên ôm lấy y.

    Bộc Dương Tuyên Cầu mở mắt, vừa lúc thấy bóng lưng Tạ Đông Quân. Trong phút chốc, đáy mắt y toát ra sự vui mừng vô hạn rồi nhanh chóng chuyển thành ưu thương.

    Xem ra, Tạ Đông Quân quả nhiên vẫn cố ý muốn rời khỏi y. Vừa nãy hắn còn làm bộ không biết chính mình…

    Tạ Đông Quân nhất định không biết, khi hắn nói ra ba chữ “Không biết ngươi” kia, tâm Bộc Dương Tuyên Cầu có bao nhiêu đau.

    Qua mấy năm nay, bộ dáng Tạ Đông Quân có chút thay đổi.

    Tóc vẫn còn đen đó nhưng không còn mềm mượt, sáng bóng; làn da cũng đen đi nhiều. Có lẽ vì cuộc sống trên núi này.

    Quần áo Tạ Đông Quân mặc trên người cũng chỉ là đồ vải rẻ, tuy không che dấu được phong thái của Tạ Đông Quân nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn nhìn không được chút nào.

    Người hắn càng gầy hơn. Hắn vốn là người khó mập. Có trời biết Bộc Dương Tuyên Cầu đã hao tốn bao nhiêu tâm lực mới khiến cho Tạ Đông Quân có chút da chút thịt. Giờ tất cả đều bị hẫng hết sạch rồi.

    Phải nói rằng, Tạ Đông Quân được Bộc Dương Tuyên Cầu nâng niu trong lòng bàn tay. Hiện tại hắn biến thành cái dạng này, nói Bộc Dương Tuyên Cầu sao không đau lòng cho được?

    Đang lúc Bộc Dương Tuyên Cầu đắm chìm trong dòng suy tưởng của mình thì gần đó truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Bộc Dương Tuyên Cầu quay đầu nhìn, không bao lâu liền thấy Bộc Dương Tuyên Mộ xuất hiện từ chỗ tối. Sau khi nhìn thấy Bộc Dương Tuyên Cầu, Bộc Dương Tuyên Mộ mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm.

    – Cuối cùng cũng tìm được ngài, ngài đang…. – giọng Bộc Dương Tuyên Mộ càng ngày càng nhỏ, bởi Bộc Dương Tuyên Cầu đang dùng ánh mắt bảo hắn chớ có lên tiếng.

    Bộc Dương Tuyên Mộ nhìn theo ánh mắt Bộc Dương Tuyên Cầu, lúc này mới phát hiện cách chỗ bọn hắn không xa có một gian nhà gỗ nhỏ; hơn nữa thoạt nhìn là có người ở.

    – Nơi này lại có người ở…. Sao ngài còn ngồi ở đây?

    Nếu đúng là lạc đường, thấy có nhà thì bình thường đã tiến lên gõ cửa rồi chứ? Bộc Dương Tuyên Cầu vì sao lại ngồi dưới tàng cây, chịu gió lạnh.

    Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn căn phòng đã tắt đèn, rầu rĩ nói:

    – Hắn ở nơi này!

    – Ai? – Bộc Dương Tuyên Mộ không kịp phản ứng, hỏi lại.

    – Tạ Đông Quân!

    Mặc dù từ chính miệng mình nói ra nhưng ngay bản than Bộc Dương Tuyên Cầu cũng cảm thấy được đây không phải sự thật. Y không dám tin rằng việc Tạ Đông Quân xuất hiện trước mặt mình là chuyện thực.

    – A?! – Bộc Dương Tuyên Mộ nhịn không được kinh hô ra tiếng, lập tức liền bị Bộc Dương Tuyên Cầu hung hăng trừng mắt. Hắn nhanh chóng che miệng mình lại.

    Bộc Dương Tuyên Mộ thật không ngờ trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy. Nhất là chuyện lạc vào chốn thâm sơn lại có thể tìm thấy người đã biến mất hơn năm năm qua.

    – Hoàng thượng, ngài không lên nhận hắn sao?

    Bộc Dương Tuyên Mộ vừa nói xong thì phát hiện ánh mắt Bộc Dương Tuyên Cầu ảm đạm hẳn.

    – …. Hắn nói hắn không biết ta!

    – Mất trí nhớ?!

    – Không phải. Hắn nhất định còn nhớ rõ ta. Chỉ là không hiểu sao hắn lại cứng rắn giả bộ không biết. – ngữ khí Bộc Dương Tuyên Cầu trầm trọng đáp.

    – Vậy, ngài tính sao bây giờ? Quân lính còn đang ở nơi đóng quân chờ ngài.

    Trong lòng Bộc Dương Tuyên Mộ nảy lên dự cảm không tốt. Tuy rằng tìm được thị nhân kia là chuyện tốt nhưng đừng quên là bọn hắn hiện tại đang đi đánh giặc nha! Sao có thể vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến quốc gia đại sự?

    Nghe vậy, Bộc Dương Tuyên Cầu liền ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc khiến Bộc Dương Tuyên Mộ vui mừng hẳn lên. Quả nhiên Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn là coi trọng Đại Hạo nhất….

    – Trẫm phải ở lại chỗ này! – ngữ khí Bộc Dương Tuyên Cầu như trảm đinh tiệt thiết, bộ dáng vô cùng kiên định.

    – … Cái gì?!

    Bộc Dương Tuyên Mộ quát một tiếng làm kinh động tới đàn chim đang ngủ trong rừng cây khiến chúng hoảng loạn vỗ cánh bay lên. Trong phòng, Tạ Đông Quân cũng bị kinh hách, ngồi bật dậy.

    – Ư!

    Bởi vì vừa rồi kinh hách cộng thêm động tác quá mạnh khiến ngực Tạ Đông Quân nhói lên đau đớn. Hắn dùng sức siết chặt phía ngực trái nhưng trước mắt lập tức tối sầm. Thân mình khẽ nghiêng, Tạ Đông Quân liền rớt xuống khỏi giường.

    Phía trong phòng truyền đến tiếng động va chạm không lớn lắm nhưng cũng đủ để Bộc Dương Tuyên Cầu nghe được. Lòng y chợt khẩn trương. Y nhanh chóng đứng dậy muốn đi tới phía phòng xem có chuyện gì xảy ra. Trước khi đi, y vẫn không quên quay đầu lại dặn dò Bộc Dương Tuyên Mộ.

    – Sáng mai liền dẫn quân rời đi, việc Đông chinh giao cho ngươi toàn quyền phụ trách. Trên đường về phái người tới đón. Từ giờ đừng để ta nhìn thấy ngươi.

    – A, hoàng thượng…

    Bộc Dương Tuyên Mộ còn chưa kịp nói cái gì thì Bộc Dương Tuyên Cầu đã bỏ đi một mạch. Bộc Dương Tuyên Mộ vô lực buông thỏng tay, chỉ biết nhìn theo bóng Bộc Dương Tuyên Cầu lách vào trong nhà gỗ.

    Bộc Dương Tuyên Cầu vừa mở cửa ra liền chứng kiến cảnh Tạ Đông Quân đau đớn, quằn quại ngã trên mặt đất.

    – Đông Quân! Ngươi xảy ra chuyện gì?

    Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh chóng tiến lên nâng hắn dậy. Chỉ thấy Tạ Đông Quân cắn chặt răng, cánh môi trắng bệch, mồ hôi túa ra như nước, còn hai tay ôm chặt vạt áo trước ngực.

    – Đau sao? Ngực ngươi đau sao?

    – Không … có chuyện …

    Tạ Đông Quân ngay cả nói cũng không xong, chỉ có thể thở dồn dập, chờ đợi cơn đau biến mất. Bộc Dương Tuyên Cầu cuống tay cuống chân nhưng không thể giúp được gì, y đành ngồi yên, để cho Tạ Đông Quân dựa vào lòng mình.

    Lúc ấy, bệnh tim của Tạ Đông Quân còn chưa có chữa khỏi liền biến mất, cho nên vài năm nay hắn đều một mình gánh chịu sự đau đớn này ư? Bộc Dương Tuyên Cầu thầm nghĩ, bất giác nắm chặt nắm tay lại.

    Bộc Dương Tuyên Cầu không biết rằng, năm đó sở dĩ bệnh của Tạ Đông Quân chữa không khỏi là vì Bộc Dương Ngự Thiên lệnh cho người ta mỗi ngày đều bỏ độc vào trong thuốc cho Tạ Đông Quân uống.

    Độc này tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng lại ăn mòn trái tim người ta, khiến cho kẻ bị trúng độc cả đời chịu đựng những cơn đau tim bất ngờ. Nếu không kịp dùng thuốc giải thì cho đến chết Tạ Đông Quân vẫn phải chịu đựng sự đau đớn đó.

    Năm đó khi rời khỏi hoàng cung, Hồ công công có cho hắn giải dược nhưng hắn căn bản không nghĩ muốn cơn đau này biến mất.

    Trong lòng Tạ Đông Quân có lẽ vẫn còn vấn vương tư tâm. Hắn muốn dùng căn bệnh tim này khiến chính mình phải nhớ rõ Bộc Dương Tuyên Cầu.

    Hắn phải nhớ. Phải nhớ Bộc Dương Tuyên Cầu còn phải chịu đựng sự đau đớn còn sâu, nặng hơn thế này!

    Vất vả lắm cơn đau mới từ từ biến mất, hàng mày Tạ Đông Quân nhíu chặt lại cuối cùng cũng giãn ra. Phát hiện mình đang nằm trong lòng Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân liền giãy dụa muốn đứng lên nhưng vì sau thời gian dài tay chân dùng sức co quắp nên lúc này chẳng còn tý lực nào

    Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh chóng đỡ hắn nằm lên giường, tránh việc Tạ Đông Quân vì giãy dụa mà lăn xuống đất.

    Hắn thực sự không muốn ở bên cạnh mình sao? Ý nghĩa này vừa xuất hiện liền khiến tâm Bộc Dương Tuyên Cầu trầm xuống vài phần.

    Tạ Đông Quân nằm trên giường, xoay mặt vào trong không muốn đối diện với Bộc Dương Tuyên Cầu.

    – Ngươi … Bệnh của ngươi vẫn chưa khỏi, đúng không? Tại sao không tìm đại phu?

    Tìm đại phu cũng vô dụng. Huống chi nơi núi rừng hoang dã này làm sao tìm được đại phu? Tạ Đông Quân thầm than thở trong bụng, nhưng không có trả lời y.

    Bộc Dương Tuyên Cầu dường như không để ý tới việc Tạ Đông Quân có trả lời mình hay không. Y chỉ là muốn lôi hết lời lẽ trong tim mình thổ lộ ra. Y càng nói càng nhanh, thanh âm cũng càng ngày càng nặng nề.

    – Ngươi đã nói, sau khi ngươi rời đi nhất định chúng ta sẽ sống thật vui vẻ, thoải mái. Ta nghe lời ngươi, liều mạng muốn sống một cuộc sống bình thường; bởi vì ta nghĩ muốn tuân thủ ước định cùng ngươi. Ta đã sống rất tố, nhưng ngươi có biết lòng ta có bao nhiêu khổ sở?

    – Cuối cùng, ta biết ngươi không phải biến mất, ngươi là rời khỏi ta. Tuy không biết ngươi là tự nguyện hay bị bắt buộc, ta cũng chưa từng oán ngươi. Ta chỉ muốn, ngươi còn sống, vậy là đủ lắm rồi.

    – Hiện tại, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi. Nhưng ngươi lại giả bộ không biết ta, chuyện đó ta có thể chịu được. Nhưng … Bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết, những năm gần đây ngươi sống có bao nhiêu tốt? Hay là ngươi cứ thế ngược đãi chính thân thể mình? Tại sao ngươi lại làm như thế? Ngươi có biết là nhìn thấy bộ dạng này của ngươi khiến lòng ta đau thế nào?

    Nói đến câu sau, giọng Bộc Dương Tuyên Cầu cơ hồ biến nghẹn ngào. Chỉ cần thở nhẹ một tiếng, Bộc Dương Tuyên Cầu có thể cảm nhận được rõ ràng lòng mình đang co rút đau đớn thế nào.

    Tạ Đông Quân vẫn không quay đầu lại, cũng không nói một câu gì; nhưng đầu vai hắn đang run rẩy.

    Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không nhìn thấy, y xoay

    Người đi ra ngoài.

    – Hiện tại ngươi không có việc gì rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Ta ở ngay bên ngoài!

    Sau tiếng bước chân là tiếng ván cửa chạm vào nhau, Bộc Dương Tuyên Cầu rời khỏi căn nhà, rồi ngồi bịch xuống dựa lưng vào tường. Y hít lấy từng ngụm, từng ngụm khí để thở; và nhờ gió lạnh bên ngoài làm dịu bớt đôi mắt nóng đỏ lên của mình.

    Bộc Dương Tuyên Cầu vừa rời đi, Tạ Đông Quân cuộn tròn mình lại trên giường. Cái gối đầu đã sớm bị nước mắt của hắn làm ướt đẫm, hắn khóc tới mức cả người cứ run bần bật lên. Hắn lấy chăn bông nhét vào miệng, không dám khóc thành tiếng vì sợ Bộc Dương Tuyên Cầu nghe thấy.

    Ta xin lỗi … Ta xin lỗi … Tạ Đông Quân không ngừng lặp lại câu nói đó trong lòng…

    Ta xin lỗi, nhưng ta vẫn không thể…

    Không biết nằm bao lâu, Tạ Đông Quân vẫn không cảm thấy buồn ngủ. Cái gì cũng không còn nghĩ tới, hắn chỉ biết ngẩn người nhìn theo ánh trăng đang thong thả trên trời. Bất ngờ, một trận gió bên ngoài lùa vào khiến Tạ Đông Quân không nhịn được đánh cái rùng mình.

    Đã cuối thu, độ ẩm vào ban đêm hạ rất thấp, người ngồi ngoài trời rất dễ bị cảm lạnh.

    Trong lòng Tạ Đông Quân lại nghĩ tới Bộc Dương Tuyên Cầu đang ở bên ngoài, do dự một hồi, cuối cùng vẫn đứng dậy.

    Mở cửa ra nhìn, quả nhiên Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn ngồi cạnh cửa. Bộc Dương Tuyên Cầu đang lúc chợp mắt, nghe thấy tiếng Tạ Đông Quân xuống giường liền mở to mắt. Lúc này, y cứ thế ngồi nhìn Tạ Đông Quân.

    Quả nhiên, bên ngoài so với trong phòng lạnh hơn. Tạ Đông Quân vừa mới mở cửa thôi đã hắt xì một cái. Bộc Dương Tuyên Cầu thấy thế liền nhăn mày, muốn đem Tạ Đông Quân quay lại trong nhà.

    – Sao lại đi ra ngoài? Bên ngoài rất lạnh, mau trở vào trong đi.

    Nhưng Tạ Đông Quân cũng không có động đậy, chỉ đứng một chỗ, nhíu mày nhìn lại Bộc Dương Tuyên Cầu.

    – Ngươi có chuyện gì vậy? Là ngực đau sao? – Bộc Dương Tuyên Cầu khẩn trương hẳn lên, y đưa tay ra muốn chạm vào Tạ Đông Quân nhưng nghĩ lại tình cảnh lúc này Tạ Đông Quân không thừa nhận quen biết mình nên cánh tay chìa ra đành cứng ngắc dừng giữa không trung.

    Tạ Đông Quân đương nhiên biết Bộc Dương Tuyên Cầu đang để ý cái gì, thế nên hắn cũng không biết phải tỏ thái độ gì, chỉ xấu hổ nhìn y.

    Thấy Tạ Đông Quân không có vẻ không thoải mái, Bộc Dương Tuyên Cầu mới yên lòng chút chút.

    – Ngươi …. Có chuyện gì ư? Nếu không có việc gì thì nên vào nhà đi, cẩn thận không bị cảm. – Bộc Dương Tuyên Cầu nói rất nghiêm túc rồi lại ngồi xuống dưới đất.

    Thấy thái độ lạnh lùng của Bộc Dương Tuyên Cầu, tâm Tạ Đông Quân cũng xót xa. Vốn định cứ thế quay đầu vào nhà nhưng lại không nỡ để y một mình ở đây trúng gió. Do dự hồi lâu, rốt cuộc Tạ Đông Quân lấy hết dũng khí mở miệng.

    – Ngươi … ngươi mới … ngồi ở chỗ này không sợ bị lạnh chết hả? – khẩu khí Tạ Đông Quân có vẻ hung ác, cố thể hiện sự khó chịu của mình.

    Xem đi, rõ ràng đã quyết tâm làm như không quen biết Bộc Dương Tuyên Cầu nhưng rồi lại chẳng thể coi y như người lạ. Vừa nghĩ tới những lời y nói liền đau lòng, ấy vậy mà khi ra tới đây lại không biết lấy mặt mũi đâu đi quan tâm y.

    Người này đúng là cả đời không thể làm người nhẫn tâm.

    – Thân mình ta cứng rắn, gió thổi qua cũng không ngã được. Vả lại… – ánh mắt Bộc Dương Tuyên Cầu ảm đạm hẳn, miệng nở nụ cười chua sót.

    – Đối với ngươi, ta chỉ là một kẻ xa lạ. Sao ngươi có thể cho một kẻ lai lịch không rõ ràng vào nhà chứ?

    Vậy khi nãy, là ai đã tự nhiên chạy xộc vào nhà hắn? Tạ Đông Quân không nói gì song trong lòng đang nói thầm.

    – Cũng không xem như người lạ đi…. Vừa nãy chẳng phải ngươi vô duyên vô cớ xông vào nhà ta sao… – Tạ Đông Quân ấp úng gắng tìm lý do để Bộc Dương Tuyên Cầu đi vào nhà.

    – Nếu vậy thì ta xin lỗi. Ta sẽ không tái phạm nữa. – cách nói chuyện của Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn giữ một khoảng cách nhất định, biểu hiện một bộ nho nhã lễ độ. Kỳ thực trong lòng y đang thầm cười trộm.

    Y là ai chứ? Y chính là Bộc Dương Tuyên Cầu nha! Đường đường hoàng đế Đại Hạo, nếu chỉ vì bị hắn cự tuyệt mà đã giận thì hắn không gọi là Bộc Dương Tuyên Cầu nữa.

    Phát hiện trong giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu có khoảng cách, Tạ Đông Quân cảm thấy rất không vui. Nhất là diễn cảm trên mặt y, hắn đã nhìn thấy nhiều lần. Đó chính là vẻ mặt tươi cười mà Bộc Dương Tuyên Cầu dùng để đối diện với những người ngoài.

    Hiện tại, Bộc Dương Tuyên Cầu lấy vẻ mặt này nói chuyện với mình khiến Tạ Đông Quân cảm thấy vô cùng tức giận. Lúc này, hắn căn bản đã quên béng cái chuyện hắn nói không quen biết Bộc Dương Tuyên Cầu rồi.

    – Ngươi đừng có dài dòng nữa! Nhanh vào nhà cho ta! Nếu bị cảm thì sao lo liệu được? Chỗ này của ta cũng không có biện pháp hầu hạ vương gia tôn quý như ngươi đâu.

    Tạ Đông Quân một bên nói một bên kéo Bộc Dương Tuyên Cầu. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng thuận theo để cho hắn kéo vào phòng trong.

    Sau khi vào trong nhà, Tạ Đông Quân đang định buông tay thì lại bị Bộc Dương Tuyên Cầu bắt được.

    – Quả nhiên là ngươi vẫn biết ta? Trò chơi người lạ có thể kết thúc được chưa?

    Màn kịch đến đây coi như hoàn toàn bị xé mở, Tạ Đông Quân ngập ngừng chốc lát, cuối cùng vẫn phải chấp nhận bại trận. Nếu đã không cần phải diễn nữa thì Tạ Đông Quân chẳng cần phải giấu diếm, lạnh nhạt hỏi thẳng:

    – Tại sao ngươi lại tìm tới đây?

    Thấy Tạ Đông Quân không còn duy trì việc không biết mình nữa, rốt cuộc Bộc Dương Tuyên Cầu cũng thấy nhẹ lòng. Song y vẫn chưa trả lời vấn đề Tạ Đông Quân hỏi mà kéo tay ôm hắn vào lòng. Coi như bù đắp nỗi khổ tương tư mấy năm qua.

    – Đừng … Chặt quá! Ta không thể thở được! – Tạ Đông Quân tuy oán hận nhưng không có ý đẩy Bộc Dương Tuyên Cầu ra. Nhiều năm như thế, hắn hoài niệm cái ôm của Bộc Dương Tuyên Cầu.

    Bị mùi hương quen thuộc của Bộc Dương Tuyên Cầu vây quanh, nội tâm Tạ Đông Quân cũng kích động, nhịn không được mà cái mũi cay cay, hốc mắt theo đó đỏ ửng lên. Hắn đem mặt vùi vào trong ngực Bộc Dương Tuyên Cầu, như sợ y sẽ nhìn thấy bộ dạng mất mặt của mình lúc này.

    Nhưng là hắn không ngẩng đầu nên cũng không nhìn thấy cái khuôn mặt xấu xí kia của Bộc Dương Tuyên Cầu. Còn Bộc Dương Tuyên Cầu thì cố nhịn xuống cảm xúc kích động của mình, thì thào oán hận:

    – Ngươi đúng là vô tâm vô phế … Vậy mà nhẫn tâm bỏ lại ta, một mình rời đi … Lại còn trốn tránh ở nơi hoang sơn dã linh. Ngươi thật sự nghĩ, ngươi muốn ta quên là ta sẽ quên sao?

    – Nhưng …

    Tạ Đông Quân đang muốn phản bác nhưng lại nuốt lời trở lại. Hắn phải nghĩ cách giấu đi chuyện Bộc Dương Ngự Thiên buộc mình ra khỏi cung, miễn cho Bộc Dương Tuyên Cầu sau khi trở về sẽ trở mặt thành thù với Bộc Dương Ngự Thiên. Lúc đó thì hoàng cung đại loạn.

    Xem ra Tạ Đông Quân vài năm sống trong núi sâu không hay biết gì, ngay cả thế cục của Đại Hạo gần đây cũng không rõ ràng lắm.

    Không chú ý tới câu nói gián đoạn của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ gắt gao ôm chặt hắn.

    – Ta rất nhớ ngươi…

    Bộc Dương Tuyên Cầu thì thào nói, bởi vì y sợ sẽ mất đi lần nữa nên không dám buông tay ra. Hành động này lại khiến Tạ Đông Quân đau lòng hơn. Nghĩ rồi, Tạ Đông Quân tăng thêm lực ôm, miệng hé nở nụ cười hạnh phúc, mãn nguyện mấy năm nay vắng bóng.

    – Ta cũng rất nhớ ngươi.

    Vốn nghĩ rằng khi gặp lại sẽ cảm động không thôi; nhưng trong lúc đang đắm chìm trong dòng cảm xúc, Tạ Đông Quân ý thức được tay của Bộc Dương Tuyên Cầu bắt đầu không an phận.

    – Không phải là ngươi …

    Tạ Đông Quân ngẩng đầu, vừa lúc đón nhận đôi mắt sáng lóa của Bộc Dương Tuyên Cầu, giống như ánh nhìn của một con chó lớn đang thèm thuồng bữa ăn của mình. Sự cảm động biến mất trong nháy mắt, Tạ Đông Quân thầm nghĩ cách cách ly cái tên sắc ma Bộc Dương Tuyên Cầu này càng xa càng tốt.

    – Ngươi buông! Đồ quỷ háo sắc!

    Tạ Đông Quân hổn hển muốn giãy vuốt sói Bộc Dương Tuyên Cầu ra nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu lại dính chặt hơn; dù só giãy kiểu gì cũng không được.

    – Đông Quân, sao ngươi có thể nói ta như vậy! Cũng không ngẫm lại xem ngươi rời khỏi ta mấy năm rồi, mỗi ngày ta đều muốn ngươi. Giờ vất vả lắm mới tìm được ngươi, thế mà ngày cả một lần ngươi cũng không cho ta làm…

    Bộc Dương Tuyên Cầu lộ ra bộ dáng đáng thương hề hề, chỉ kém không nhỏ ra vài giọt nước mắt.

    – ….. – Tiểu nhân đê tiện!

    Bộc Dương Tuyên Cầu dùng ai binh sách lược, Tạ Đông Quân vốn mềm lòng liền giơ cờ trắng đầu hàng.

    – Nực lắm, để cho ta tắm rửa cái đã…

    – Nào còn có thời gian!

    Tạ Đông Quân xuống nước, Bộc Dương Tuyên Cầu sao còn quản nhiều được liền ôm Tạ Đông Quân ném lên giường, tiếng sói tru lên rồi cả người y nhảy phốc lên theo.

    ___

    Đợi lúc Tạ Đông Quân có thể xuống được giường thì mặt trời đã trôi về phía bên kia chân trời. Nhưng dĩ nhiên Tạ Đông Quân không thể xuống giường mà chỉ có thể ghé vào thành giường, cả người không nhúc nhích nổi. May cái miệng còn hoạt động được, ra sức mắng chửi tên đầu sỏ gây ra nông nỗi này là Bộc Dương Tuyên Cầu.

    – Sắc dục huân tâm, buông thả dục vọng, không biết chừng mực … Nếu ngươi là hoàng đế, ta xem ra Đại Hạo sẽ diệt vong sớm …

    – Về điểm ấy thì ngươi có thể yên tâm. Đại Hạo được ta thống trị thực sự cường tráng. – Bộc Dương Tuyên Cầu một bên giúp Tạ Đông Quân rửa sạch thân thể, một bên nói.

    Tạ Đông Quân không phát hiện ra ẩn ý trong lời nói của Bộc Dương Tuyên Cầu nên vẫn cứng đầu tranh cãi cùng y:

    – Hừ … Nói như ngươi là hoàng đế ấy…

    – Thì đúng vậy mà! Năm năm trước ta đã tiếp vị, hiện tại niên hiệu của Đại Hạo đã đổi sang là Đông Danh, không còn là Ngự Thịnh nữa. – ngữ khí Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn nhẹ hẫng như không, cứ như đang nói chuyện thời tiết hôm nay thế nào.

    – Ưm…. Hảa??!!

    Tạ Đông Quân ngã phịch xuống, lập tức đau điếng cả người.

    – Ai, ngươi đừng có lộn xộn nữa! – thấy Tạ Đông Quân đau nhe răng nhếch miệng mà Bộc Dương Tuyên Cầu đau lòng.

    – Ngươi … sao ngươi lại làm hoàng đế?!

    Cũng không ngẫm lại xem vì sao hắn lại phải rời khỏi Bộc Dương Tuyên Cầu. Hắn cố gắng, chịu đựng lâu như thế, một thân một mình ở nơi hoang vắng này, tưởng là có thể giúp Bộc Dương Tuyên Cầu có thể yên tâm trở thành một Đại tướng quân. Không ngờ, hiện tại Bộc Dương Tuyên Cầu lại thoải mái nói cho hắn biết rằng mình đã tiếp ngôi vị hoàng đế.

    Vậy từ trước tới giờ hắn cố gắng vì cái gì hả?

    Tạ Đông Quân tức giận khiến toàn thân phát run, nếu không phải vì trên người không còn sức lực thì hắn đã sớm đứng lên đánh cho Bộc Dương Tuyên Cầu một trận rồi.

    Nhưng vấn đề là tại sao sau khi nghe thấy Tạ Đông Quân chất vấn mà Bộc Dương Tuyên Cầu thoạt nhìn còn giận dữ hơn so với hắn?

    – Tại sao? Ngươi còn dám hỏi ta tại sao?

    Bộc Dương Tuyên Cầu cúi người đối diện với Tạ Đông Quân. Lúc này Tạ Đông Quân phát hiện hai mắt y đã ngập tràn nguy hiểm.

    – Ngươi chính là người gạt ta, nói ngươi phải trở về thế giới cũ rồi biến mất vô tung vô ảnh. Ngươi cho rằng, nếu không nhìn thấy thì ta sẽ quên ngươi dễ dàng được hả? Đương nhiên là ta dù có phải lên trời xuống đất cũng phải tìm thấy ngươi! Trước mắt, biện pháp tốt nhất chính là làm hoàng đế. Sau khi làm hoàng đế thì ta muốn làm gì cũng được, dĩ nhiên càng có nhiều cách để tìm kiếm ngươi hơn. – Bộc Dương Tuyên Cầu nói rồi cười hừ một tiếng. Nụ cười mang vẻ điên cuồng, thần thái của y thậm chí còn hơi giống kẻ bị tâm thần.

    Đôi mắt Tạ Đông Quân trừng càng lớn, hoàn toàn không dám tin:

    – Ngươi … Không phải là ngươi …

    Đừng nói người này vì tìm hắn mà thì huynh đoạt vị chứ? Tuy ý nghĩ đó vô cùng khủng bố những Bộc Dương Tuyên Cầu đang đứng trước mặt hắn đây thì dám làm chuyện đó thật lắm!

    – Trước khi ta kịp xuống tay thì người kia đã chết rồi. Nếu không phải sau này ta mới biết được tất cả mọi chuyện tốt kia đều do hắn làm thì ngay từ đầu ta đã cho hắn chết thật khó coi rồi. Mọi cách ta đều đã dùng, chỉ thiếu không giết chính mình để đi tìm ngươi … Mặc dù vài lần ta đã nghĩ làm nhưng đều bị ngăn cản.

    Bộc Dương Tuyên Cầu một bên nói một bên kéo vạt áo ra.

    Vừa nãy vì Bộc Dương Tuyên Cầu không có lột hết áo ra nên Tạ Đông Quân không phát hiện trên ngực y phủ kín những vết sẹo dài, ngắn trông thực dữ tợn, xấu xí.

    Tạ Đông Quân trừng trừng nhìn người đứng trước mắt mình, trong đầu chỉ có một suy nghĩ rằng người này chắc điên rồi; y bởi vì hắn mà bị tẩu hỏa nhập ma rồi!

    Hắn nghĩ vậy, rồi kìm lòng không được mà vươn tay, dùng sức ôm Bộc Dương Tuyên Cầu vào lòng. Cái ôm chặt tới mức, tưởng như Tạ Đông Quân muốn nhập Bộc Dương Tuyên Cầu vào cơ thể mình.

    Tạ Đông Quân không biết rằng, lúc đó Bộc Dương Tuyên Cầu thật sự nghĩ mình cứ thế mà phát điên mất. Nói thêm, dù y có đang nằm mộng cũng không sao; bởi y hy vọng mình mãi đắm chìm trong giấc mộng đẹp đẽ này, sẽ không cần tỉnh lại nữa.

    – Đông Quân … theo ta về nhà đi, có được không?

    Nhà mà Bộc Dương Tuyên Cầu nói đương nhiên là Tĩnh Tâm điện điện. Nơi kia đã không có người đặt chân tới đã lâu rồi. Từ sau khi Bộc Dương Tuyên Cầu đăng cơ thì y cũng không còn tới đó nữa, y không muốn sống trong ngôi nhà không có Tạ Đông Quân.

    Thậm chí, y còn chẳng muốn gọi nơi đó là nhà nữa!

    Hiện tại, Tạ Đông Quân đã trở lại, cuối cùng thì y cũng có dũng khí bước vào ngôi nhà đó lần thứ hai.

    – …. Được!

    Tạ Đông Quân gật đầu, lực tay tăng thêm chút.

    Trở về thôi, lần này trở về sẽ không ly khai nữa

    Thuộc truyện: Xuyên việt biến thành thái giám