Home Đam Mỹ Xuyên Việt Chi Quy Đồ – Chương 104

    Xuyên Việt Chi Quy Đồ – Chương 104

    Thuộc truyện: Xuyên Việt Chi Quy Đồ

    Phượng Thần Anh vừa tỉnh ngủ, đem sự tình gì cũng quên sạch sẽ. Táp miệng vuốt bụng, vẻ mặt chờ mong nhìn Đường Phi nói hắn đói bụng.

    Đường Phi ở trước giường trông chừng một đêm nhìn Phượng Thần Anh, bỗng nhiên nở nụ cười, sờ sờ đầu của hắn nói: “Hảo, bất quá hôm nay không ănở nhà, chúng ta ra ngoài ăn.” Có lẽ Phượng Thần Anh ngây thơ đơn thuần như vậy, mới là tốt nhất đi? Vô luận là vì hắn hay là vì mình.

    “Ra ngoài ăn?” Phượng Thần Anh vò đầu, hỏi: “Bên ngoài đồ này nọ so với Phi nhi làm còn ăn ngon hơn sao?”

    Đường Phi gật gật đầu, nói: “Ăn ngon hơn một trăm lần.” Vừa mới nói xong, Phượng Thần Anh hứng thú vội vàng nhảy xuống giường mang giầy. Đường Phi lắc đầu bật cười, trước kia hắn tuy rằng cũng thường xuyên ở nhà vào bếp, nhưng thực tế đều từquán ăn lấy chút đồ ăn có sẵn đóng gói về nhà, tùy tiện hâm nóng lên ăn. Sau lại có Nhị Bách Ngũ đến đây, hắn mới bắt đầu ở nhà chân chính học nấu cơm, bất quá trù nghệ xác thực không được tốt lắm, được một thời gian lại đi quán ăn lấy đồ có sẵn mang về, Nhị Bách Ngũ khẩu vị cũng tốt lên không ít. Bất quá, sau khi Phượng Thần Anh xuất hiện, lại thường nói hắn làm đồ ăn rất ngon, cũng không biết là thật hay là giả.

    Nguyên bản muốn để Nhị Bách Ngũ ở lại trong nhà, nhưng vừa mới bắt nó nhốt lại, Nhị Bách Ngũ đã kêu lớn không ngừng kháng nghị. Phượng Thần Anh cũng không nguyện ý đểNhị Bách Ngũmột mình ở trong nhà, buộc Đường Phi phải đem Nhị Bách Ngũ cùng nhau mang ra ngoài.

    Đường Phi không có cách nào khác, đành phải dẫn theo Nhị Bách Ngũ, cũng không quên nghiêm trọng cảnh cáo bọn họ không được đánh nhau, không được hồ nháo lại càng không được phép đi lung tung, chỉ có thể ngoan ngoãn đợi bên người mình. Chiếm được hứa hẹn củamột người một cẩu không quá đáng tinkia, Đường Phi mới miễn cưỡng dẫn bọn họ đitớiSát Đường.

    Dọc theo đường đi, thấy được Phượng Thần Anh vô cùng hấp dẫn mọi người chú ý, kỳ quái hắn tuổi còn trẻ đãmột đầu tóc bạc đồng thời còn kinh diễm vì ngoại mạo củahắn — Phượng Thần Anh cũng thật sự quá đẹp, bọn họ ở Sát Đườngnhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy một người dễ nhìn như vậy. Đường Phi tay phải bị Phượng Thần Anh gắt gao nắm, Nhị Bách Ngũ cũng do Phượng Thần Anh giữ.

    Bị ánh mắt kinh diễm cùng kinh ngạc nhìn chăm chú, Phượng Thần Anh không hề hay biết, một mặt hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn đến thứ gì mới lạ liền la hét “Phi nhi mau nhìn”, lại đưa tới vô số người tham cứu. Đường Phi trong lòng có chút không thoải mái, hắn biết Phượng Thần Anh bộ dạng dễ nhìn, nếu không phải vóc dáng cao lớn, nhất định sẽ bị người lầm tưởng là nữ tử. Nhưng mà bị nhiều người đánh giánhư vậy, đúng là vẫn cảm thấy phiền chán.

    “Đường lão bản, vị này là –” Một láng giềng bình thường có vẻ quen thuộc,đánh lá gan tiến lên, cười dài hỏi Đường Phi, ánh mắt vẫn dính ở trên ngườiPhượng Thần Anh.

    Đường Phi không dấu vết đem Phượng Thần Anh che ở phía saumình, có chút lạnh lùng nói: “Một biểu huynhphương xa, lại đây đầu nhập vào chỗ của ta.”

    “Nga! Nguyên lai là biểu huynh củaĐường lão bản a!” Láng giềng kia bừng tỉnh đại ngộ, còn nói: “Đây đã ba năm, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Đường lão bản có thân nhân!”

    Đường Phi gật gật đầu, trò chuyện với hắn vài câu chocó lệ, liền lôi kéo Phượng Thần Anh bước nhanh tớiquán ăn. Mà Phượng Thần Anh đã sớm không kiên nhẫn, người kia luôn luôn cùng Phi nhi củahắn nói chuyện, nếu không phải Phi nhi lôi kéo hắn đi mau, đã sớm một quyền tiễn sạch hàm răng người nọ!

    May mắn, dọc theo đường đi mặc dù có rất nhiều người cố ý cùng Đường Phi chào hỏi, mượn cớ hỏi chuyện về Phượng Thần Anh, nhưng mà Đường Phi đều làm bộ không có nghe thấy, lôi kéo Phượng Thần Anh một đường bước nhanhđến quán ăn.

    “Đường ca!” Tử Quân đang tiếp đón khách nhânnhìn thấy rõ ràng Đường Phi thở hổn hển, nhanh chóng chạy đi nghênh đón hắn, vẻ mặt cao hứng đối Đường Phi nhiệt tình vô cùng, Đường Phi đều gần một tháng không có tới quán ăn!

    Đường Phi đối Tử Quân gật gật, lại âm thầm đối Phượng Thần Anh đang muốn đẩy ra Tử Quân sử cái ánh mắt — ngươi nếu dám náo loạn liền cút cho ta!

    Phượng Thần Anh chu miệng, không tình nguyện theo Đường Phi vào quán ăn. Tuy rằng còn chưa tới giờ cơm, nhưng quán ăn một chỗ cũng khó cầu, nên vẫn có nhiều người đến sớm chiếm vị trí. Nhìn đến Đường Phi tiến vào đều đối hắn tiếp đón, sau đó lạ mắt đánh giá Phượng Thần Anh.

    “Đường ca, ai vậy? Như thế nào toàn tóc trắng?” Tử Quân tò mò đánh giá Phượng Thần Anh hỏi.

    “Nói bậy bạ gì đó, hắn là biểu huynh bà con xa của ta, Đường — Ngũ Bách. Trong nhà xảy ra chuyện,nên lại đây đầu nhập vào chỗ của ta. Chỉ là thân mình có bệnh không tiện nói, nhớ kỹ lần sau không được nhắc lại!” Đường Phi nghiêm túc đáp, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể cho đám người đang vãnh tai hóng chuyện kia nghe rành mạch.

    Mà lúc này mọi người trong quán đều nghĩ đến: Đáng tiếc đáng tiếc, biểu huynh của Đường lão bản bộ dạng tuấn mỹnhư thế, nói vậy Đường lão bản cũng không kém, đáng tiếc a, mặt hắn lại bị hủy như vậy!

    Tử Quân le lưỡi, gật đầu đáp ứng. Sau nhanh chóngdọn ra hai vị trí cấp Đường Phi, thực thân thiết sờ sờ đầu Nhị Bách Ngũ,rồi đi vào phòng bếp báo cho bọn họ có lão bản giá lâm.

    Đám người Tử Thanh đang ở trù phòng hỗ trợ cao hứng chạy ra, đứng ở trước mặt Đường Phi nói chuyện, bởi vì vừa rồi Tử Quân cảnh cáo, bọn họ thực thông minh không có hỏi tới Phượng Thần Anh, chỉ là không khỏi nhìn Phượng Thần Anh đánh giá, đặc biệt tiểu Đình kia, mặt đều đỏ.

    Đường Phi có lẽ đã lâu không có cùng bọn họ gặp mặt, ngày hôm qua ở đại viện tình hình phức tạp, bất quá vội đến vội đi, cả nói cũng không kịp nói vài câu. Cho nên hiện tại bồi bọn họ trò chuyện, rất nhanh xem nhẹ Phượng Thần Anh.

    Phượng Thần Anh vẻ mặt buồn bực chống mặt, không chút nào che dấu, dùng ánh mắt tràn ngập hâm mộ ghen tị nhìn đám ngườiTử Thanh. Loại oán niệm “Ngươi còn dám theo Phi nhi nhà ta nói chuyện, ta sẽ cho ngươi chết thực thảm” này quá mức mãnh liệt, dần dần, mấy người đều ngậm miệng, hoảng loạn nhìn nhìn Đường Phi, vừa ngắm ngắm Phượng Thần Anh. Bọn họ đắc tội biểu huynh củaĐường ca sao? Như thế nào dùng ánh mắt như vậy nhìn bọn họ? Cảm giác thật là khủng khiếp, hảo âm trầm!

    Đường Phi co rút khóe miệng, phân phó mấy người đi hầu hạ khách nhân, đợi đám người xoay lưng mới nhìn chằm chằm Phượng Thần Anh.

    Tuy rằng cách một tầng hắc sa, Phượng Thần Anh vẫn cảm giác được áp lựcđến từ ánh mắt kia. Làm bộ cái gì cũng không biết, bắt tay vào chơi đùa với Nhị Bách Ngũ.

    Đường Phi mỉm cười, Phượng Thần Anhnày, sau khi si ngốc thế nhưng thật ra rất giỏi giả ngu!

    “Phi nhi Phi nhi, thời tiết nóng như vậy, đem mũ bỏ xuống đi, nếu không sẽ nóng đến hỏng mất!” Phượng Thần Anh bỗng nhiên nói với Đường Phi, Đường Phi sửng sốt, hắn tháng này cơ hồ đều ở trong nhà,hình thành thói quen sinh hoạtkhông đội mũ, nhưng hiện tại là ở nơi công cộng, cần phải mang mũ…… Đều do chính mình sơ ý, thầm nghĩ mang Phượng Thần Anh đi ra ăn ngon một chút, lại đã quên khuôn mặt của mình sẽ dọa người.

    Đang nghĩ tới nên hay không trực tiếp đem đồ ăn cầm về nhà ăn, liền thấy Tử Thanh đi tới, nhỏ giọng nói: “Đường ca, ngươi cùng biểu huynh không bằng đến mặt sau phòng bếp đi? Như vậy sẽ không sợ không được tự nhiên.”

    Đường Phi gật gật đầu, nói: “Như vậy cũng tốt, bất quá trước giúp ta chiếu cố biểu huynh một lát, ta còn muốn đến đại viện xem xét.” Ngày hôm qua vì chuyện của Phượng Thần Anh, hắn không có tái hồi đại viện, cũng không biết Tử Quân đem sự tình an bài thế nào.

    “Không thành vấn đề!”

    Đường Phi đứng dậy mang theo Phượng Thần Anh hết nhìn đông tới nhìn tây vào phòng bếp, phòng bếp rất lớn, Hải thúc cùng Ngô thúc đều ở bên trong bận rộn khí thế ngất trời, còn có hai người mới là tháng trước vừatuyển vào. Nhìn đến Đường Phi vào phòng bếp, đều đối hắn đánh cái tiếp đón. Đường Phi đơn giản giới thiệu Phượng Thần Anh một chút, liền lôi kéo hắn đến trước bàn ăn ngồi xuống.

    “Ta hiện tại có chuyện muốn đi làm, lập tức sẽ trở lại.” Nhìn thấy Phượng Thần Anh muốn nói gì, Đường Phi lập tức tiếp lời: “Nếu ngươi nháo muốn theo ta đi, ta về sau sẽ không bao giờ mang ngươi ra ngoàinữa. Còn có, nếu ngươi dám chạy loạn, hôm nay sẽ không có cơm ăn! Nghe hiểu chưa?”

    Phượng Thần Anh bị Đường Phi một trận nghiêm khắc uy hiếpnhư vậy, đành phải không cam lòng gật gật đầu. Lập tức, Đường Phi vì trấn an hắn, cầm một congà nướngmới ra lô cấp Phượng Thần Anh, nói: “Ngươi cùngNhị Bách Ngũ ăn trước, không được đánh nhau, không được tranh giành.”

    Phượng Thần Anh sớm đói bụng, nhìn đến gà nướngthơm ngào ngạt,tâm lý không tình nguyện đã sớm chạy lên chín từng mây, Phượng Thần Anh cầm gà nướngkhông ngừng gật đầu ý nói đã biết. Nhị Bách Ngũcũng chảy nước miếng nhìn không chuyển mắt congà nướng, đối Đường Phi sủa hai cái tỏ vẻ nó cũng sẽ nghe lời.

    “Hải thúc, Ngô thúc, phải làm phiền một lát, ta đi rồi sẽ trở về.” Đường Phi cùng mấy ngườitrongtrù phòng nhờ vả một tiếng, liền từ cửa sau rời khỏi.

    Trong đại viện vìlão Lục Gia thiết lập một linh đườngđơn giản, ba tôn tử củahắn mặc đồ tang quỳ trên mặt đất, một bên khóc một bên giúplão Lục Giađốt tiềnvàng mã. Đường Phi trước cấp lão Lục Gia một nén nhang, lập tức đi đến trước mặt ba hài tử ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: “Về sau, sẽ không cònngười khi dễ các ngươi. Ta sẽ thay thế gia gia, hảo hảo chiếu cố các ngươi.”

    “Cám ơn Đường lão bản.” Ba người vừa khóc vừa nói. Đường Phi sờ sờ đầu nữ hài ít tuổi nhất, sau đó đem tiền mai táng đã chuẩn bị tốt giao cho bọn họ.

    Lúc này, phía sau có một thanh âm tiểu hài tử vang lên.

    “Đường lão bản.”

    Đường Phi xoay người, là tiểu nam hàingày hôm qua thaylão Lục Gia xuất đầu.

    Đường Phi đối hắn gật gật, nhìn hắn ôm trong tay vài quả quýt, liền hỏi: “Đây là cái gì?”

    “Hái từ cây quýtngoài thành, cấp lão Lục Gialàm tế phẩm.” Tiểu hài tử vừa nói vừa đem ba quả quýt đặt ở trước linh vịlão Lục Gia. Đường Phi lúc này mới chú ý tới trên người hắn dính đầy vụn gỗ lá cây, có lẽ là tự mình trèo lên hái xuống.

    Tiểu hài tử hiến tế phẩm xong, lại đối lão Lục Gia dập đầu lạy ba cái, mới đi đến trước mặtba hài tử, vuốt đầu một người trong đó, nói: “Đan nhi đừng khóc, về sau ta sẽ bảo hộ các ngươi!”

    Đường Phi nhận ra, Đan nhi là tiểu nam hàiđã nói sẽ hảo bảo hộ ca ca cùng muội muội.(Ta ngửi thấy mùi đoạn tụ)

    “Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Đường Phi hỏi nam hài vừa hái quýt.

    “Lương Mãnh, năm nay mười một.” Lương Mãnh nhìn Đường Phi nói, không có chút khiếp ý.

    “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tổng quảnsânnày.” Đường Phi thản nhiên nói. Hắn biết Tử Quân còn chưa an bài xong, bất quá hắn cho một tiểu hài tử mười một tuổi làmtổng quản, cũng không phải tùy tiện quyết định. Hài tử này rất có tiền đồ, chỉ cần đồng ý cho hắn một cơ hội, hảo hảo bồi dưỡng hắn.

    Lương Mãnh rõ ràng thực kinh ngạc, nhìn Đường Phi một hồi lâu, mới nói: “Ta nhất định sẽ làm tốt hơn so với bất luận kẻ nào!”

    “Tốt lắm.” Đường Phi sờ sờ đầu của hắn, xoay người rời đi. Nếu không trở về, Phượng Thần Anh nhất định sẽ nóng nảy.

    Lương Mãnh nhìn theo Đường Phi rời đi, sau đó đối Đan nhi cười, nói: “Không còn người có thể khi dễ các ngươi.”

    —————-

    Từ khi dẫn theo Phượng Thần Anh ra ngoài một lần, hắn liền ngày ngày đều nháo muốn đi quán ăn, Đường Phi không thể chịu nổi, chỉ còn cách luôn luôn dẫn hắn đi ăn ngon, thuận tiện đến đại viện nhìn xem. Lương Mãnh tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại phi thường hiểu chuyện, học mọi thứ cũng mau lẹ. Tử Quân mỗi ngày rãnh rỗi sẽ gọi hắn viết chữ tính sổ, hắn cũng không chịu thua kém, lợi dụng những thứ vừa học đem chi phí chi tiêu trong đại viện tất cả đều tính hảo, sau đó tái phân chia cấp mọi người, sự tình làm được gọn gàng ngăn nắp. Đường Phi thật vừa lòng.

    Hôm nay, Đường Phi mang theo Phượng Thần Anh ở lại quán ăn đến lúc hoàng hôn. Hắn cho những người khác đều đi trước, chính mình cùng Phượng Thần Anh lưu lại đóng cửa.

    Phượng Thần Anh không làm chính sự, một bên cùngNhị Bách Ngũ truy truy đánh đánh, một bên còn gây trở ngại tốc độ đóng cửa của Đường Phi.

    Không thể nhịn được nữa, Đường Phi đang muốn đối bọn họ vận dụng vũ lực, chợt nghe có người kêu lớn: “Cháy ! Ngườimau tới a ! Cháy rồi!”

    Lúc này thời điểmchợ đêm bắt đầu, nhiều người náo nhiệt, nghe được có người kêu cháy, liền lập tức khẩn trương mà chuẩn bị thủy cụ, sợ đám cháy lan ra.

    Rất nhiều người ở nơi nơi nhìn xung quanh xem làm sao cháy, Đường Phi đem một khối ván cửa cuối cùng khép lại, lôi kéo Phượng Thần Anh muốn vô giúp vui về nhà.

    “Cháy rồi! Ngườimau tới! Đại viện cháy rồi! Ngườitới cứu hỏa a!”

    Đường Phi thoáng dừng lại, đại viện cháy?! Lão nhâncùng bọn nhỏ! Đường Phi bỏ lại Phượng Thần Anh, hướng đại viện chạy tới.

    “Phi nhi!” Phượng Thần Anh nắm Nhị Bách Ngũ đuổi theo.

    “Như thế nào là đại viện cháy? Nơi đó ở rất nhiều lão nhân cùng hài tử.” Một láng giềng trong đó nói.

    “Chúng ta nên hay không đi hỗ trợ, Đường lão bản ngày thường chiếu cố chúng tanhư vậy……” Một láng giềng đề nghị.

    Mọi người ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, sau đó đều dẫn theo thùng nước hướng đại viện chạy tới.

    Đường Phi đứng ở trước đại viện, nhìn ánh lửamàu đỏ xông thiên, cả người đều đang run rẩy.

    “Người ở bên trong đâu?!” Đường Phi bắt lấy một ngườicứu hoả hỏi.

    “Đều ở đằng kia! Phỏng chừng còn có người ở bên trong! Lửa quá lớn, chúng ta không vào cứu người được!”

    Đường Phi theo lời người nọ nhìn lại, chỉ có khoảng mười lão nhân một bên khóc, một bên cầu láng giềng đi vào cứu người.

    “Phi nhi!” Phượng Thần Anh đuổi tới, đáng tiếc còn chưa kịp bắt lấy tayĐường Phi, đã thấy Đường Phi đoạt lấy mộc bồn của một người cứu hoả trong đó, đem nước đổ hết lên người mình, cũng không quay đầu lại liền vọt vào đám cháy!

    “Đường lão bản đừng vào! Mau ra đây !”

    “Đường lão bản!”

    Láng giềng chung quanh căn bản không kịp ngăn cản Đường Phi, thân ảnh hắn đã nhập vào trong đám cháy.

    Phượng Thần Anh ngẩng đầu nhìn đại việnbị đại hỏa vây quanh, vẻ mặt mờ mịt, theo đó trong mắt cũng hiện ra thần sắcthống khổ.

    “Đường ca đâu!” Mấy người Tử Quân đồng dạng thu được tin tức chạy trở về, nhìn đến Phượng Thần Anh ở trong này liền lo lắng hỏi, nhưng Phượng Thần Anh một chút phản ứng đều không có!

    “Đường lão bản vọt vào đám cháy rồi! Lửa lớn như vậy, hắn thật sự không muốn sống nữa a !” Trong đó một láng giềng trơ mắt nhìn Đường Phi đi vào vừa tức vừa vội nói.

    “Phi nhi……” Ánh lửa màu đỏ phản chiếu lên gương mặt trắng bệch của Phượng Thần Anh, dị thường quỷ dị, một đôi mắt phượngxinh đẹp lộ vẻ tuyệt vọng điên cuồng.“Phi nhi ở bên trong, Phi nhi, Phi nhi!”

    Đám người cứu hỏa chợt thấy hoa mắt, Phượng Thần Anh thân ảnh cũng biến mất ở trong biển lửa.

    “Trời a! Biểu huynh như thế nào cũng vọt vào!” Tử Quân hỗ trợ cứu hoả thiếu chút nữa bị hù chết, Đường ca đã ở bên trong, biểu huynh cũng ở bên trong, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì nên làm cái gì mới tốt?!

    “Rầm” Một tiếng, Tử Quân giương mắt nhìn lại, là Hải thúc cùng Ngô thúc đã đổ hai thùng nước lên trên người, sau đó hướng về phía mọi người kêu: “Các ngươi tiếp tục cứu hoả, không cần loạn! Chúng ta đi vào đem lão bản cùng biểu huynh hắn cứu ra!” Nói xong, cùng nhau vọt vào.

    Khi Đường Phi tiến vào đám cháy, hô lớn tên của Lương Mãnh. Rất nhanh liền nghe được đáp lại, chỉ là thanh âm mỏng manh. Đường Phi theo thanh âm tìm tới, vọt vào phòng trong, mọi thứ trong phòng đều đang bị thiêu đốt, Đường Phi cẩn thận tránh đi một miếng gỗ vừa sụp xuống, ở tận cùng bên trong phòng tìm được bọn họ.

    Cũng bởi vì đây là chỗ sâu nhất đại viện, nơi này vẫn chưa bị thiêu tới. Nhưng cũng đãphủ khói dày đặc, cho dùlửa còn chưa tiến vào, khói đó cũng đủ khiến người ngạt chết!

    “Lương Mãnh! Lương Mãnh!” Đường Phi cao giọng kêu, muốn mở ra cửa, lại phát hiện cửa bị người dùng một phen đại thiết khóa lại! Đường Phi chấn động, trận đại hỏa này là có người gây nên, có người muốn thiêu chết mọingườitrongđại viện!

    “Đường lão bản! Mau cứu chúng ta! Khụ khụ khụ, chúng ta đều bị khóa ở trong này!” Lương Mãnh bị khóa trái ở bên trong đại lực vỗ cửa, bị khói đặc làm cho ho khan, cũng không quên báo cáo tình huống củabọn họ: “Trong đại viện các tiểu hài tử đều ở nơi này, còn lại mười hai người tất cả đều là lão nhâncùngngười tàn tật, Đường lão bản cứu cứu chúng ta, có ngườisắp không được!”

    “Khụ khụ khụ khụ, tái kiên trì một hồi! Ta lập tức đem cửa phá ra!” Đường Phi phổi vốn đã không tốt, bị khói đặc làm ngạt, cũng ho khan không ngừng, ánh mắt bịhun khói đau đớn không thôi.

    Lửa đã muốn xông vào, cho dù quần áo đã được thấm ướt, làn da vẫn là bị lửa thiêu đốt đau đớn không thôi. Đường Phi ôm miệng mũi, ra sức đạp cửa. Cảm giác liệt hỏa thiêu nướng là quen thuộcnhư vậy, ba năm trước đây hắn có thểtừ trong đám cháy tìm lấy con đường sống, hiện tại cũng giống nhau, có thể đem hài tử cùng lão nhânnày đều cứu ra!

    “Khách lạp khách lạp”, trên đầu truyền đến một tiếng nổ, Đường Phi động tác nhất thồi ngưng lại, mạnh mẽ ngẩng đầu. Trần nhà bị lửa đốt cháy rốt cuộc chống đỡ không được, ầm ầm hạ xuống !

    “Phi nhi!” Đường Phi muốn tránh cũng không thể tránh,rơi vào trong một cái ôm ấp quen thuộc, một khối gỗ mang theo liệt hỏa từ trần nhà hung hăng nện xuống trên lưng Phượng Thần Anh,sau liền rơi xuống mặtđất.

    “Ha ha, Phi nhi, ngươi không có việc gì.” Phượng Thần Anh đem Đường Phi hộ ở dưới thânmình, tươi cười sáng lạn. Khi Phượng Thần Anh nhảy vào đám cháy đều không dùng nước làm ướt quần áo của mình, khối gỗ rớt ở trên người tức khắc liền thiêu đốt xiêm y của hắn, cả tóc đều bị đốt một mảng. Nhưng hắn lại như không có việc gì, chặt chẽ đem Đường Phi ôm ở trong lòng, đối hắn ngây ngô cười.

    Đường Phi phục hồi tinh thần lại,luống cuống tay chân dập tắt lửa trên người Phượng Thần Anh, may mắn chỉ là một ít ngọn lửa, đốt phá quần áo hắn.

    “Ngươi là ngốc tử sao?!” Đường Phi mạnh mẽ ôm chặt Phượng Thần Anh, hai mắt bị nước mắt nóng bỏng làm cho mơ hồ.

    “Ta không phải ngốc tử, ta là Đường Ngũ Bách, là Đường Ngũ Bách củaPhi nhi.” Phượng Thần Anh còn “ha ha” ngây ngô cười, vì chính mình không phải ngốc tử mà biện giải.

    Đường Phi hít sâu một hơi, vỗ vỗ Phượng Thần Anh nói: “Giúp ta đem cửa đẩy ra, bọn nhỏ đều ở bên trong!” Hiện tại không phải thời điểmthảo luận chuyện ngốc hay không ngốc, cứu người quan trọng hơn!

    “Ân !” Phượng Thần Anh đem Đường Phi đẩy ra sau người, hét lớn một tiếng liền đem cánh cửa cùng thiết liên trên đó một chưởng đánhbay.

    Hai người nhanh chóng vọt vào, hơn hai mươi mấy người không có biện pháp lập tức ra ngoài, nhưng nếu không cứu thì sẽ không kịp! Đường Phi ôm hai hài tửít tuổi nhất, nhìn quanh bốn phía, nơi này là một gian phòng ở tối ngột ngạt, ba mặt đều là tường,cả chỗ thông gió đều không có một cái. Như vậy làm thế nào ra ngoài?!

    Phượng Thần Anh sau lưng cõng một người, hai tay bế một người khác, còn lại đều là hài tử từ tám đến mười hai tưởi, tự giác chiếu cố lão nhâncùngngười tàn tậthành động không tiện, mong được nhìn Đường Phi cùng Phượng Thần Anh, hy vọng hắn có thể đem tất cả mọi người cứu ra. Nhìn thấy Đường Phi khó khăn, không ai lên tiếng quấy rầy hắn.

    “Đường lão bản.” Một thanh âm già nua ở phía sau vang lên, Đường Phi xoay người nhìn lại, một lão nãi nãi ngồi ở dưới đất, thanh âm suy yếu, một đôi mắt đục ngầu lại dị thường kiên định nhìn Đường Phi nói: “Ngươi đem các hài tử này đều mang ra ngoài đi, chúng ta đều là già cả xương cốt, sống đến từng tuổi này, cũng đã sống đủ. Mấy hài tử kia đều còn nhỏ, bọn họ còn rất nhiềuthời gian. Đừng để ý chúng ta, mang theo bọn họ đi đi.”

    Đường Phi mờ mịt nhìn mười hai lão nhâncùngngười tàn tật, muốn đem bọn họ bỏ xuống?

    “Khụ khụ khụ, Đường lão bản, mang theo bọn nhỏ đi thôi, năm đó nếu không nhờ ngươi thu lưu chúng ta, chúng ta căn bản không sống đến hôm nay. Ba năm này trải qua, đã là được ban ân.” Nói chuyện là một lão đại thúc đã mất một chân, năm đó hắn bởi vì bài bạc thua mà bị chém đứt một chân, nếu không phải Đường Phi hảo tâm thu lưu, còn vì hắn thỉnh đại phu, hắn không có khả năng sống tới ngày nay.

    “Lão bản! Lão bản!” Lúc này Hải thúc cùng Ngô thúc cũng tìm lại đây, tiến vào trong phòng nhất thời hiểu được tình huống, nhưng cũngquá nan giải, cho dù không muốn cũng phải lựa chọn?“Lão bản, lửa đã không thể khống chế sắp sửa thiêu vào, thật sự nếu không, chúng ta đều phải chết ở chỗ này!” Ngô thúc thanh âm lớn như tiếng chuông, nhưng bởi vì bị hunkhói hồi lâu, giọng đã bắt đầu khàn khàn.

    Đường Phi ngẩng đầu nhìn Phượng Thần Anh, Phượng Thần Anh ngây ngốc cùng Đường Phi đối diện, sau đó đối hắn cười cười: “Phi nhi?”

    Đường Phi cắn răng hạ quyết tâm, buồn thanh nói: “Hải thúc Ngô thúc, bảo hộ hảo các hài tử, đi!” Lựa chọn tối gian nan đã phải làm ra, Đường Phi ôm hai hài tử liền xông ra ngoài, Phượng Thần Anh gắt gao đuổi kịp. Hải thúc cùng Ngô thúc thân cường thể tráng, đem các hài tử còn lại có thể ôm thì, ôm có thể cõng thì cõng, toàn bộ đều dẫn ra ngoài.

    Hỏa thiêu một đêm, ở thời điểm bình minh dâng lên, rốt cục được dập tắt, chỉ cònvài chỗ vẫn bị ngọn lửa thiêu đốt. Trong phế tích tìm được mười ba cổ thi thể.

    Quán ănhiện tại trở thành chỗ tránh nạn lâm thời của hài tửcùngcác lão nhân còn sót không nhà để về, Đường Phi một thân hỗn độn ôm một đại hài tử ba tuổi ngồi ở trên cửa, hắc sa từ lúc hỗn loạn không biết làm sao đãđánh rơi, lộ ra khuôn mặt bị hỏa thiêu, vặn vẹo xấu xí, ánh mắt tịch diệt. Hài tử trong lòng sớm đã ngủ, khóe mắt còn dấu nước mắt. Quán ăn thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng khóc cố áp chế, bọn họ vì các thân hữu đã ở chung với mình ba năm mà khóc.

    “Ngao ô ~” Nhị Bách Ngũ đã đi tới, cúi đầu đụng chạm tay Đường Phi. Đường Phi nhìn Nhị Bách Ngũ, mới nhớ tới Phượng Thần Anh. Ngẩng đầu nhìn lại, lại tìm không thấy bóng dáng của hắn.

    “Thần — biểu huynh?” Đường Phi ôm hài tử đứng dậy, chung quanh tìm Phượng Thần Anh, lại nhìn không thấyngười.

    “Đường Ngũ Bách!” Đường Phi rốt cục sốt ruột, đem hài tử đưa cho Tử Mạch, lo lắng tìm người.

    “Đường Ngũ Bách, đi ra đây!” Đường Phi không có nhìn đường, cùng một người đụng phải. Là Lương Mãnh.

    Tiểu Lương Mãnh bị hun khói cháy đen, nhìn đến Đường Phi tìm người liền nói: “Đường lão bản, nếu là muốn tìm đại ca đầu bạc kia, hắn đi đại viện.”

    “Cám ơn.” Đường Phi đối hắn gật gật đầu, thẳng đến đại viện.

    Sân đã hoàn toàn không còn bộ dáng vốn có, chỉ còn lại một đống phế tíchcháy đen. Phượng Thần Anh một đầu tóc bạcđứng ở trước phế tích, dị thường bắt mắ.

    “Ngươi ở trong này làm cái gì.” Đường Phi đi lên, muốn mang Phượng Thần Anh trở về.

    Phượng Thần Anh lại tránh tay hắn, ánh mắt thẳng tắp nhìn phế tích. Đường Phi kinh ngạc nhìn Phượng Thần Anh, hắn cự tuyệt chính mình?

    “Phi nhi ở bên trong, Phi nhi ở bên trong……” Phượng Thần Anh lảo đảo cước bộ bước vào trong phế tích, ở trong đám gạch ngói vẫn đang cực nóng cháy sém đào móc cái gì.

    “Ngươi điên rồi! Đường Ngũ Bách ngươi dừng tay cho ta!” Đường Phi tiến lên giữ chặt Phượng Thần Anh, trong nháy mắt, tay Phượng Thần Anh đã bị nướng vài vết bỏng rộp lên.

    “Cút ngay!” Phượng Thần Anh mạnh mẽ đẩy ra Đường Phi, ánh mắt nhìn hắn ngoan lệ mà điên cuồng, tràn ngập sát ýtuyệt vọng: “Cút! Phi nhi của ta còn ở bên trong, ta muốn đi tìm hắn!” Dứt lời lại bắt đầu đào, một đôi tay thoáng chốc máu tươi chảy xuống.

    “Phượng Thần Anh !” Đường Phi tiến lên gắt gao ôm Phượng Thần Anh không cho hắn tái động, mất đi lý trí hô: “Ta ở đây! Ta chính là Đường Phi! Phi nhi của ngươi không ở bên trong!” Tại sao có thể như vậy, ở đám cháy cứu người còn hoàn hảo, như thế nào một chút Phượng Thần Anh liền thay đổi ?

    “A !” Phượng Thần Anh phát cuồng hô to, một phen đem Đường Phi ném ra ngoài! Đường Phi bị thảyđến một trượng xa, một ngụm máu tươi phun tới. Giương mắt nhìn lại, Phượng Thần Anh đã gần ngay trước mắt.

    “Ngươi dám giả mạo Phi nhicủa ta, ta giết ngươi!” Phượng Thần Anh hoàn toàn mất đi lý trí, lâm vào điên cuồng nâng lên bàn tay, muốn một chưởng đem Đường Phi đánh chết.

    Đến giờ phút này, đến tột cùng ai đúng ai sai, Đường Phi cũng không muốn tiếp tục để ý tới. Dù sao bản thân cũng sống không lâu, nếu như phải chết, vậy thì chết ở trên tay Phượng Thần Anh đi……

    Đường Phi trong lòng ai lạnh như nước, chấp nhận số mệnh nhắm hai mắt lại.

    —————–

    Thuộc truyện: Xuyên Việt Chi Quy Đồ