Home Đam Mỹ Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ – Chương 61: Gặp lại

    Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ – Chương 61: Gặp lại

    Thuộc truyện: Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

    Trời đã về chiều, ánh tà dương nhuộm khoảnh trời quanh nó thành một màu quất hồng, bầu trời vốn xanh thẳm không một gợn mây giờ đã chuyển thành màu xanh xám, từ trên cao nhìn xuống, những nơi bị ánh mặt trời chiếu đến đều phủ một tầng quất sắc.

    Đã lâu rồi mới được nhìn thấy màu sắc tiên diễm linh động cùng vẻ đẹp tráng lệ đến chấn động tâm hồn như thế, Fei và Iallophil vừa ra khỏi kết giới liền cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều trở nên vô cùng thư sướng, tâm tình cũng cực kỳ tốt đẹp.

    Alvar và Ngao, hai con Ma thú chưa từng thấy loại cảnh sắc xinh đẹp này, sau khi ổn định thân thể của mình để không kinh nhiễu đến chủ nhân trên lưng, cái đầu xù xù cũng chuyển động không ngừng, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên cùng kinh diễm.

    “Rốt cuộc đã trở lại.” Iallophil ngắm nhìn khung cảnh trước mắt, đã quen với sắc thái âm u của Hắc Ám đại lục suốt một thời gian dài, phong cảnh xinh đẹp từng xem như bình thường tự nhiên, không có gì đặc biệt, lúc này lại khiến hắn cảm thấy vô cùng cảm động.

    “Bầu trời thật đẹp.” Trên thế giới này, thứ duy nhất khiến cho Fei cảm thấy xinh đẹp cũng chỉ có thiên nhiên. “Hiện giờ chúng ta đang ở đâu?” Sau khi khen ngợi xong, Fei hỏi.

    Vấn đề này cũng làm khó Iallophil rồi, mặc dù kết giới ở Uy Á đại lục có vị trí xác định, nhưng diện tích lại rất lớn, muốn biết chỗ này là đâu, Iallophil cũng không rõ, ai mà biết thái ấp ở Hắc Ám đại lục tương ứng với nơi nào trên Uy Á đại lục chứ.

    “Trước tiên chúng ta cứ tìm thành trấn hỏi một chút đi.” Xung quanh kết giới cũng có quân đội của các chủng tộc cử đến quan sát, nhưng Iallophil không muốn đụng chạm với những người này. Phải biết rằng, hai người họ là đi ra từ kết giới, với đồng tử (con ngươi) của nhân loại, dù sẽ không bị nhận nhầm là Ma tộc, thế nhưng, chỉ bằng việc xuất hiện từ kết giới cũng đủ khiến bọn họ gặp không ít phiền phức.

    Đối với việc này, Fei cũng không có ý kiến. Hai người cưỡi Ma thú rời khỏi nơi đây, mà quân đội quan sát cũng không biết vừa rồi có hai người xuất hiện từ kết giới trên không trung.

    Tốc độ của Alvar cùng Ngao rất nhanh, màn đêm vừa buông xuống, bọn họ đã đến thành trấn gần nhất, tất nhiên lúc này hai người cũng không đi vào bằng cửa thành, mà trực tiếp hạ xuống một nơi hẻo lánh, bắt lấy một người đi đường, hỏi khách sạn tốt nhất ở đây rồi đến nơi đó nghỉ lại một đêm. Sau khi hỏi rõ địa điểm hiện tại, buổi sáng hai người ăn xong điểm tâm liền xuất phát.

    Trải qua cuộc hành trình dài mười ngày không ngơi nghỉ trên không trung, rốt cuộc Iallophil cùng Fei đã thấy được cảnh sắc quen thuộc.

    Bọn họ không hạ xuống ngay lập tức, mà ở trên không trung ngắm nhìn đô thị vô cùng quen thuộc, tìm kiếm những góc phố thân quen. Red Creek công tước gia cùng Theoromon công tước gia, là hai kiến trúc bắt mắt nhất ngoại trừ Hoàng cung, cho nên hai người không tốn đến nửa phần khí lực đã tìm thấy nơi ở của mình.

    Tại đế đô Denton của nhân loại này, tuy có không ít cao thủ tọa trấn, thế nhưng Iallophil của hiện tại cùng Fei đã muốn có thể không đem những cao thủ của nhân loại để vào mắt, cho dù là Pháp Thánh, trong mắt bọn họ cũng không đáng nhắc tới, bất quá, nguyên nhân cả hai không thu liễm hơi thở của mình, để Alvar cùng Ngao bộc lộ khí thế cũng không phải vì vậy, mà bởi vì nơi đây thuộc phạm vi thế lực của gia tộc bọn họ, bọn họ không cần phải kiêng dè.

    Tuyên cáo lộ liễu như thế, tất nhiên sẽ khiến những người trấn thủ ở đế đô cảnh giới. Có gì đó từ dưới đất bay lên.

    Cỗ khí thế áp bức bay thẳng về phía bọn họ là Long uy mà Iallophil vô cùng quen thuộc. Người tới là ai, đã không cần phải đoán rồi, ở đế đô, có thể sở hữu rồng chỉ có một người, chính là phụ thân của Iallophil, Theoromon công tước, cho nên Iallophilkhông thèm tránh, thậm chí còn có chút ác thú vị muốn xem vẻ mặt đủ loại cảm xúc hợp lại từ kinh ngạc, đến không thể tin được cùng vui mừng khôn xiết của phụ thân hắn khi thấy bọn họ trở về.

    Alvar cùng Ngao không biết người đến là ai, sinh ra ở Hắc Ám đại lục, được luyện kim thuật sĩ chế tạo nên, bọn chúng cũng không có tâm lý e ngại Long uy như dã thú bình thường, đối với cường đại hơi thở phát ra từ Long uy, theo bản năng đối kháng lại. Muốn chúng nó khuất phục, tuyệt đối không có khả năng.

    Tốc độ của rồng rất nhanh, chỉ chốc lát sau, Theoromon công tước đã uy phong lẫm lẫm xuất hiện trước mặt bọn họ, những lời thăm dò định nói ra, hoặc là lễ độ hoặc là nghiêm khắc, ngay khi tiếp cận hai người liền không cách nào phát ra miệng, bởi vì hai người này nhìn phi thường quen mắt.

    Tóc đen, mắt đen, ngũ quan tuấn tú, đôi mắt trầm tĩnh như nước, cùng với khí thế đạm mạc xa cách, mặc dù chỉ từng gặp có mấy lần, nhưng hình tượng của hắn sao có thể khiến cho người ta dễ dàng quên mất, huống chi những việc hắn làm ra, khiến cho người ta không cách nào quên được.

    Một người khác, mái tóc màu vàng nhạt lấp lánh tựa ánh nắng ban mai, đôi mắt xanh thẳm giống như bầu trời bao la trong vắt, mỹ mạo thanh tú nhưng cũng tràn đầy nét anh khí, đôi môi kiều diễm mỹ lệ như cánh hoa màu hồng nhạt, mỗi hành động nhỏ đều biểu lộ nét tao nhã cùng tôn quý của quý tộc một cách vô cùng tự nhiên, vẻ hoàn mỹ vô khuyết, tuấn mỹ tuyệt luân đến tận cùng khiến cho người ta hít thở không thông.

    Dung mạo hoàn mỹ như thế, hắn chỉ biết có một người, một người hắn luôn quan sát từ khi y sinh ra cho đến khi mười ba tuổi, tuy rằng hiện tại y trở nên càng thêm thành thục, tuy rằng khí thế của y so với trong trí nhớ của hắn càng thêm trầm ổn uy nghiêm, tuy rằng trong ánh mắt y có sự kiên nghị cùng lãnh ý coi thường hết thảy chúng sinh chưa từng có, tuy rằng chiều cao cùng thể trạng so với những gì hắn nhớ rõ đã tăng trưởng không ít, tuy rằng… thế nhưng, kia chính là huyết mạch của hắn, làm sao sẽ nhận sai.

    “Iallophil…” Theoromon công tước không thể tin được, chính là, người trước mắt hắn cực kỳ chân thực, không phải là ảo mộng.

    Sáu năm rồi, Iallophil bị cuốn vào vết nứt không gian đã gần sáu năm rồi, hắn cũng đã mất đi niềm tin Iallophil sẽ trở lại, chỉ là không dám tuyên bố tin tức này với ngoại giới mà thôi, thế nhưng không nghĩ tới, ngay thời khắc mà hắn rơi vào tuyệt vọng, hắn lại gặp được kinh hỉ, hài tử vốn cho là không bao giờ được thấy nữa lại xuất hiện trước ngay trước mắt.

    “Là ngươi sao?” Vừa ngạc nhiên, vừa nghi ngờ, không thể tin vào sự thật.

    “Đã lâu không gặp, phụ thân.” Iallophil mỉm cười, xác định.

    Theoromon công tước muốn tiến lên, cấp Iallophil một cái ôm thật chặt của phụ tử lâu ngày gặp lại, chính là thiếu chút nữa ngã từ trên lưngrồng xuống khiến hắn nhận ra nơi này không thích hợp.

    Vẻ xấu hổ trên mặt cùng hành vi thất thố của Theoromon công tước khiến cho Iallophil cảm thấy vô cùng thỏa mãn, âm thầm cười to trong lòng, bất quá bên ngoài vẫn chừa chút mặt mũi cho phụ thân mình.

    Đối với sự hỗ động giữa hai phụ tử này, Fei chỉ ở một bên nhìn, thờ ơ lạnh nhạt. Hâm mộ sao, không, chưa từng, hắn đã sớm buông tha cho thân tình, một màn này như thế nào có thể lay động trái tim nguội lạnh của hắn.

    Theoromon công tước rốt cuộc ý thức được sự tồn tại của Fei, ngượng ngùng chấm dứt cuộc trò chuyện giữa hai phụ tử, cũng nhớ tới nơi này không phải chỗ nói chuyện, hơn nữa, Hoàng đế bọn họ còn đang ở bên dưới chờ tin tức của hắn.

    Theoromon công tước nghĩ đến sự tình khẩn cấp này, liền nhanh chóng bảo Iallophil và Fei đi xuống, định lát nữa đi thông báo cho Red Creek công tước, Fei đã trở lại, hơn nữa, hai hài tử mới quay về, hắn sao lại không để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút, ở Hắc Ám đại lục, bọn chúng hẳn phải nếm trải không ít đau khổ, chờ cả hai nghỉ ngơi thoải mái rồi, liền hảo hảo hỏi thăm một chút.

    Trong khoảng thời gian hạ xuống mặt đất, rất nhiều kế hoạch nảy ra trong đầu Theoromon công tước.

    Địa điểm hạ xuống là cái sân trong viện của Iallophil. Cho dù đã qua sáu năm, Theoromon công tước dẫu có tuyệt vọng cũng không bỏ quên viện tử này, mọi thứ đều được duy trì nguyên dạng trước khi Iallophil rời đi, còn có, mỗi ngày đều phái người đến quét dọn.

    Dặn dò hai người nghỉ ngơi thật tốt xong, Theoromon công tước cơ hồ là dùng kiểu chạy bộ phá hư hết mọi nghi lễ của quý tộc để rời khỏi viện.

    Hai người vừa sửa sang lại một chút, nơi viện tử không ai ghé thăm suốt sáu năm qua, liền nghênh đón một loạt khách nhân.

    Red Creek công tước, phụ thân của Fei, không nói trước kia vị công tước này đối đãi Fei ra sao, nhưng sau khi nhận thức lại Fei một lần nữa, hắn thực sự muốn bồi thường cho Fei, muốn đối tốt với y, cũng không tránh khỏi là có phần coi trọng lực lượng của y, muốn y dốc sức vì lợi ích của gia tộc. Dù sao thì, bất luận là vì nguyên nhân gì, sau khi nhận được tin tức Fei trở về, Red Creek công tước vẫn rất cao hứng.

    Garvin, đệ đệ của Fei, sau khi chứng kiến thực lực cùng sự cố gắng của Fei, đối Fei vô cùng sùng bái, Iallophil lại là hảo hữu của hắn, khi nghe tin tức hai người bình an vô sự, hắn sao lại không đến.

    Donald cùng Brent đều là hảo hữu của Iallophil, bọn họ đến cũng có lý do.

    Về phần Hoàng đế bệ hạ, trừ bỏ quan tâm hai hậu bối, cũng chú ý đến tầm quan trọng của việc hai người trở về từ Hắc Ám đại lục, muốn biết cả hai hiểu rõ bao nhiêu về Hắc Ám đại lục, so với người đơn thuần quan tâm Iallophil cùng Fei và hiếu kỳ về Hắc Ám đại lục như Lukes công tước, tâm tư của Hoàng đế bệ hạ càng thêm kín đáo.

    Trong khi những người ở đây quan sát những thay đổi của Iallophil cùng Fei, Iallophil cũng xem xét những thay đổi của bọn họ. Về phần Fei, hắn hoàn toàn không thèm nghĩ đến việc so sánh xem những người trước mắt có gì bất đồng so với sáu năm trước.

    Phụ thân bọn họ đều già rồi, nhân loại có tuổi thọ ngắn ngủi, cho dù là cường giả như bọn họ cũng không cách nào tránh khỏi những vết tích của năm tháng, Iallophil cũng không cảm thấy chua xót trong lòng, trải qua ma luyện ở Hắc Ám đại lục, hiểu biết Cách, sinh lão bệnh tử, hắn đã muốn xem thấu triệt, đây là chuyện đã định trước, không thể lảng tránh, cho dù một ngày kia hắn và Fei có trở nên trường sinh bất tử, chung quy đến một lúc nào đó, bọn họ vẫn phải đối mặt với tử vong.

    Về phần Donald bọn họ, so với vẻ non nớt sáu năm trước, quãng thời gian sáu năm đã khiến trên người bọn họ mất đi vẻ ngây ngô, lộ ra một cỗ già dặn cùng huyết tinh, cho thấy bọn họ không hề lãng phí sáu năm này, chính là, so với hắn và Fei, những hảo hữu của hắn còn thua kém nhiều lắm.

    “Iallophil, rốt cuộc hiện giờ ngươi mạnh đến đâu?” Khi đã xong mục thăm hỏi ân cần sau nhiều năm xa cách, Brent hỏi người hiện tại đã không thể nhìn ra sâu cạn, Iallophil. Sáu năm qua, ở Hắc Ám đại lục đã trải qua những chuyện gì, khiến cho Iallophil cải biến nhiều như vậy.

    “Bất quá là Thánh giai mà thôi.” Iallophil phi thường bình thản, khiêm tốn nói, còn lộ ra ý bất mãn đối với thực lực của mình.

    “Thánh giai?” Trừ bỏ Fei, tất cả mọi người cùng kêu to kinh ngạc. Thánh giai, ở nhân loại chỉ có một Thánh giai là Pháp Thánh. Tại Uy Á đại lục, cấp bậc này đã là đại biểu cho vô địch, tồn tại tuyệt đối vô cùng ít ỏi.

    “Này không là gì cả, ở Hắc Ám đại lục, Thánh giai có rất nhiều.” Iallophil chủ động đem đề tài chuyển tới Hắc Ám đại lục, bất kể là người quan tâm hắn, đơn thuần tò mò, hay là có tâm tìm hiểu, đối với Hắc Ám đại lục, bọn họ đều muốn một điều, thông tin.

    Thuộc truyện: Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ