Home Đam Mỹ Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ – Chương 74: Tương hỗ

    Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ – Chương 74: Tương hỗ

    Thuộc truyện: Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

    Sau khi thân ảnh của Fei khuất khỏi tầm mắt, ba người Donald cũng không nhiều lời nữa. Mặc dù không đồng ý với cảm tình của Iallophil, thế nhưng, người mình yêu cùng một chỗ với kẻ khác, hơn nữa là đang làm loại chuyện vô cùng thân mật kia, trong lòng ai lại thấy dễ chịu? Cho nên, cả ba người bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn thần sắc của Iallophil đang biến đổi liên tục mà không nói gì.

    Iallophil nhắm mắt lại, nhưng không cách nào khắc chế bản thân đừng nghĩ đến bộ dạng đang dây dưa với nữ nhân của Fei lúc này. Y sẽ lộ ra biểu tình như thế nào? Tiếng thở dốc say lòng người, thanh âm ám ách, thần sắc thỏa mãn, tất cả hình ảnh từng thấy trong giấc mộng sẽ thật sự xuất hiện, nhưng người đem lại và nhìn thấy được lại không phải chính mình.

    Lý trí bảo bản thân phải bình tĩnh, cảm tình lại đang bị lòng đố kỵ dày vò mà trở nên điên cuồng, muốn phá hủy hết thảy mọi thứ, một tiếng nói cứ lặp lại trong đầu rằng, người kia là của ngươi, sao có thể để người khác chạm vào như thế.

    “Ta làm không được.” Iallophil cuối cùng cũng có quyết định, hắn đứng dậy, đi về phía căn phòng Fei vừa vào.

    “Iallophil, ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi?” Brent nhắm mắt lại, có chút buồn bã, hỏi.

    “Phải.” Iallophil kiên định nói. Hắn không muốn để Fei thuộc về người khác, cho dù thật có lỗi với Fei, khiến Fei mất đi cơ hội có được một gia đình bình thường hạnh phúc, hắn cũng không muốn buông tay. Trước hôm nay, hắn cho là mình hiểu được, có thể nhịn đau mà buông tay, nhưng sau khi thấy Fei cùng nữ nhân kiarời đi, hắn mới biết chính mình không thể chịu đựng, không thể chấp nhận chỉ đứng một bên nhìn Fei hạnh phúc, nhìn Fei cười, thân mật khắng khít với người khác, hắn muốn Fei chỉ thuộc về một mình hắn.

    Hắn sẽ làm cho Fei hạnh phúc, dốc hết tất cả những gì hắn có, hắn muốn làm cho ánh mắt của Fei luôn luôn đặt trên người hắn, sẽ không chú ý tới bất kỳ ai khác, cũng không có cơ hội yêu mến người khác. Người khiến Fei hạnh phúc chỉ có thể là hắn. Hắn ích kỷ, hắn không muốn để Fei có cơ hội lựa chọn, người duy nhất Fei có thể chọn là hắn.

    “Iallophil, ta chúc ngươi hạnh phúc.” Brent bỏ cuộc, lần này bất luận dùng lý do gì lấy cớ cũng không thể kiềm chế Iallophil rồi. Đối với sự cố chấp của y, là hảo hữu, hắn chỉ có thể chúc phúc, hy vọng Iallophil có thể đạt được mong muốn, nếu không, y sẽ làm ra chuyện gì, hắn không muốn suy nghĩ, hậu quả kia thực sự rất đáng sợ.

    Iallophil nở nụ cười với ba hảo hữu của mình, đẹp đến mức chỉ cần nhìn là có thể cảm nhận được sự hạnh phúc lúc này của hắn.

    “Brent, chúng ta không ngăn cản sao?” Donald hỏi. Nói thật, nhìn thấy nụ cười vừa rồi của Iallophil, nếu như phải ngăn cản, hắn cũng thấy thật tàn nhẫn.

    “Chúng ta còn ngăn cản được sao?” Lấy tâm cơ cùng thủ đoạn của Iallophil, tuyệt đối có thể không cho Fei có cơ hội yêu người khác, Iallophil nhất định sẽ khiến Fei cùng hắn dây dưa không rõ cả đời này.

    “Nếu năm đó không có trò chơi kia…” Garvin lẩm bẩm.

    Donald cùng Brent đều trầm mặc, nếu năm đó không có trò chơi ấy, giữa hai người kia liệu có phát triển thành tình hình như hiện tại không? Lúc này đây, tất cả đều là nếu, bởi vì mọi chuyện đã xảy ra cả rồi.

    Bước đến gian phòng mà Fei đã vào kia, Iallophil nghe được toàn bộ tiếng động bên trong vô cùng rõ ràng. Nhìn cánh cửa trước mặt, hắn một cước đá bay, hình ảnh đột ngột lọt vào tầm mắt khiến hắn thiếu chút nữa sẽ giết người.

    Nữ nhân xấu xí không biết liêm sỉ kia đã trút bỏ tất cả quần áo, thân thể dơ bẩn tựa vào trên người Fei của hắn, mà vạt áo của Fei cũng đã mở rộng, môi nữ nhân vẫn còn dừng lại trên ngực Fei, tay đang không an phận mà vươn đến nơi bộ vị trọng yếu của y.

    Không thể chịu đựng được nữa, hắn liền kéo nữ nhân kia xuống khỏi người Fei, không chút thương hương tiếc ngọc mà ném ra ngoài, đóng cửa, sau đó thiết hạ kết giới cùng bẫy rập công kích. Chuyện bên ngoài đã có mấy người Brent xử lý, hắn cần không gian không bị ai quấy nhiễu cho hắn và Fei.

    “Sao vậy?” Nhìn hành động của Iallophil, Fei cứ nghĩ đã có chuyện xảy ra.

    Iallophil đi đến bên cạnh Fei, nghiêm túc nói, “Fei, loại chuyện này cứ để ta giúp là được.”

    Loại sự tình này? Fei sửng sốt một chút, tạm thời không hiểu được ý tứ của Iallophil, sau đó kết hợp trước sau, hiếm khi chần chờ mà chỉ chỉ vào bộ vị trọng yếu của chính mình, hỏi. “Ngươi nói này?”

    Iallophil cúi đầu nhìn theo động tác của Fei, nơi đó hơi hơi dựng lên thuyết minh Fei có phản ứng. Nữ nhân chết tiệt. Iallophil âm thầm tưởng tượng bộ dạng nữ nhân mà chính mình cũng không nhớ rõ kia bị thiên đao vạn quả.

    “So với nữ nhân kia, ta không phải càng khiến ngươi yên tâm sao?” Iallophil bất động thanh sắc, viện lấy sự đề phòng quá cao của Fei làm cớ mà nói.

    Fei thật sự đi cân nhắc lời nói của Iallophil. Không thể không nói, Iallophil đã bắt được trọng điểm. Ở mạt thế, cho dù là nữ nhân làm nghề này cũng có được thân thủ không tầm thường, mà kia cũng đại biểu cho nguy cơ có thể xảy ra. Trong khi đó, tại loại thời khắc này, nam nhân thường thường không có tâm đề phòng, bởi vì bản năng của nhân loại khiến con người ta không tránh khỏi lơi lỏng cảnh giác trong khi làm tình, cho nên lúc nào Fei cũng phải lưu ba phần tinh lực để chú ý nhất cử nhất động của đối phương.

    Mà hiện tại, đối với sự tiếp cận của Iallophil, hắn không bài xích, cũng có thể giao sau lưng của mình cho y, cho nên chuyện Iallophil muốn giúp hắn thư giải, đều là nam nhân, làm loại chuyện này, hắn cũng không thấy có gì kỳ quái.

    Lúc còn ở mạt thế, hắn cũng đã từng nhìn thấy hai nam tử thân mật, cho nhau an ủi, mặc dù không có hứng thú, hắn cũng biết đến mấy chuyện này.

    “Được.” Nghĩ một chút, Fei liền gật đầu đáp ứng.

    Fei gật đầu khiến Iallophil hơi rung động. Mặc dù hắn thật sự muốn làm như vậy, nhưng không nghĩ Fei thật sự sẽ đồng ý, hắn nói ra chỉ là vì muốn phá hư chuyện tốt của Fei thôi.

    “Fei, ngươi thật sự biết giữa nam nhân cùng nam nhân là làm như thế nào sao?” Iallophil hỏi.

    “Ngươi đang khinh thường ta sao, không phải chính là… (phòng ngừa cua đồng, mời tự động bổ sung những từ bị xóa). Ngươi không phải nói muốn giúp ta sao? Đến đây đi.” Fei lui vào bên trong một chút, đặt chân lên giường. Hình ảnh Fei đang mở rộng vạt áo, hai chân hơi tách ra, trong mắt Iallophil tràn đầy mị hoặc.

    Có thể nhịn nữa cũng không phải là người. Iallophil là người bình thường, chứ không phải thần, cho nên hắn lập tức hành động.

    Trước hết đương nhiên là bổ nhào vào người Fei, sau đó hôn lên đôi môi mà hắn khao khát đã lâu.

    Đôi môi từng khao khát chạm vào nhưng không thể chạm, chỉ có thể không ngừng gặm cắn ở trong mộng, lúc này cuối cùng đã có thể nhấm nháp đến, so với trong tưởng tượng càng thêm ngọt ngào, hai cánh môi mỏng như vậy lại mềm mại đến khó tin. Chỉ chạm vào một chút thôi, Iallophil đã say mê rồi.

    Động tác của Iallophil quá nhanh, khiến Fei dễ dàng bị áp đảo ở trên giường, tiếp theo cũng cảm nhận được xúc cảm trên môi. Đây là hôn? Trong đầu Fei bật ra suy nghĩ này. Lúc ở mạt thế, vì đề phòng trong nước bọt của đối phương có độc, cho nên hắn chưa từng để người khác hôn mình, đây, là lần đầu tiên.

    Nếu muốn nói cảm thấy thế nào thì, môi của Iallophil rất mềm, đầu lưỡi trơn nhẵn, có cảm giác ươn ướt, nhưng không khiến hắn khó chịu, cũng không cảm thấy say mê, thế nhưng vì sao hắn lại có cảm giác đối phương vội vàng nôn nóng đến gần như điên cuồng.

    Chân hơi giật giật, lại đụng phải một nơi có kích thước không nhỏ, làm cho hắn hiểu được Iallophil đang trong trạng thái gì.

    Thì ra là thế. Fei rốt cuộc hiểu tại sao Iallophil lại xao động như vậy.

    Tay lần mò tới bộ vị trọng yếu của Iallophil. Iallophil muốn giúp hắn, vậy hắn cũng nên giúp Iallophil.

    Nụ hôn của Iallophil dừng lại, hắn rời khỏi môi của Fei, hít một hơi lạnh.

    “Fei…” Thanh âm ám ách, Fei a, ngươi đây là đang đốt lửa.

    “Ta cũng giúp ngươi.” Fei hảo tâm nói, tay đã trượt vào trong quần của Iallophil.

    Iallophil giữ chặt tay Fei. Đối với hắn mà nói, hành động của Fei lúc này thật sự rất kích thích, chỉ cần vừa nghĩ đó là tay Fei, hắn liền không nhịn được mà muốn bắn.

    “Ta đến trước đi.” Iallophil cố gắng kiềm chế sự xúc động của chính mình, cắn răng nói. Hắn phải khiến Fei thoải mái một chút, miễn cho y lại nhớ tới nữ nhân.

    Vừa nói vừa đưa tay phủ lên nơi yếu hại của Fei, cách một lớp vải vuốt ve nơi đó. Chỉ là, chạm vào như vậy thực sự không đủ.

    Iallophil đứng dậy, sau đó quỳ xuống giữa hai chân Fei, cởi quần của y ra, để nơi đó bại lộ trong không khí. Không đáng yêu, cũng không thể nói là đẹp, bộ vị nam tính đầy uy vũ lúc này đã muốn hiện ra tính công kích của nó. Chỉ bởi vì đây là của Fei, nên Iallophil một chút cũng không ngại, trong lòng chỉ có tán thưởng. Nơi này, Fei của hắn thật sự rất uy vũ, đủ nam tính, bất quá, so với hắn vẫn có chút không bằng, Iallophil hơi hơi tự hào.

    Iallophil nắm lấy nơi đó, vuốt ve lên xuống, khiến nó càng thêm oai phong dựng thẳng. Đều là nam tử, hơn nữa, kinh nghiệm đã có được từ trên người nữ nhân làm cho Iallophil biết cần phải làm thế nào để nơi đó càng thêm có cảm giác. Tuy đây là lần đầu tiên làm như vậy, nhưng Iallophil làm rất khá, phản ứng của Fei lúc này là bằng chứng tốt nhất.

    Tiếng thở dốc nặng nề vang lên trong không gian, từng tiếng rên rỉ trong lỗ tai của Iallophil giống như tiếng cổ vũ từ trời cao.

    Cúi đầu, vùi sâu vào giữa hai chân Fei, dùng đầu lưỡi liếm lên thứ kia, di chuyển lên xuống từ gốc đến đỉnh, tay không quên xoa nắn hai viên cầu.

    Iallophil chưa bao giờ nghĩ đến chính mình khiết phích như vậy lại có một ngày dùng miệng hầu hạ bộ vị kia của nam nhân, thậm chí không cảm thấy dơ bẩn mà còn rất hài lòng khi thấy nó vì bị liếm láp mà chảy ra chất lỏng trong suốt.

    Hơi nâng mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Fei lúc này nhiễm lên một tầng hồng sắc, không khỏi càng thêm ra sức, hắn mở lớn miệng, đem toàn bộ ngậm vào.

    Vừa lòng khi cảm giác được Fei run rẩy, một bàn tay ấn trên đầu hắn, giúp xâm nhập càng sâu, thẳng đến cổ họng, cảm giác thật sự không thoải mái, nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là Fei, trong lòng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn cùng cảm giác thành tựu.

    Thấy Fei thúc vào càng lúc càng nhanh, Iallophil biết y sắp đến, lại đưa thứ kia ngậm vào sâu trong cổ họng. Cảm nhận được Fei run rẩy, hắn chuẩn bị nhả ra, thế nhưng vì không canh đúng thời gian, bạch trọc nóng bỏng của Fei vẫn không tránh khỏi bùng nổ trong cổ họng hắn.

    Đứng dậy, đưa tay đến bên miệng, không phải muốn nhổ chất lỏng ra mà là lau đi phần tràn ra nơi khóe miệng, sau đó nuốt tất cả vào trong cổ họng. Hương vị thực tanh, nhưng chỉ cần nghĩ đây là của Fei, Iallophil liền cảm thấy không khác nào mỹ vị.

    “Đậm.” Iallophil vừa nói vừa liếm sạch số chất lỏng còn dính trên tay, hành động này của hắn cực kỳ *** mỹ, “Ngươi tích lũy bao lâu?” Hỏi là có ý khác, hắn muốn biết Fei có từng làm với ai hay không.

    “Hai mươi năm.” Dư vị làm cho thanh âm có phần biếng nhác, bất quá đáp án của Fei khiến Iallophil rất hài lòng. Đây là lần đầu tiên.

    Fei ngồi xuống, kề sát vào Iallophil.

    Khuôn mặt vẫn còn ửng hồng bao hàm dư vị sau cao trào kia, làm cho tim Iallophil đập nhanh kịch liệt, còn chưa kịp phản ứng lại, Iallophil liền thét lên một tiếng kinh hãi.

    “Fei!” Tay của Fei đã luồn vào trong quần hắn.

    “Bây giờ ta giúp ngươi.” Có qua có lại, Fei chính là như vậy.

    Fei làm theo đúng những gì hắn vừa làm, huống chi còn là cảm giác do Fei mang lại, điểm này làm Iallophil lập tức lâm vào trầm mê. “Fei…” Thanh âm ám ách không ngừng gọi tên của Fei.

    Đột nhiên, có thứ gì đó chạm vào chỗ kia của hắn, cảm giác mềm mại khiến cả người Iallophil cứng đờ, thứ đó là, lập tức nhìn lại, quả nhiên.

    “Fei, không cần như vậy, rất bẩn.” Iallophil lập tức đẩy đầu của Fei ra.

    “Ngươi cũng đã làm.” Ý là ngươi có thể, ta cũng có thể.

    “Không, Fei…” Không giống nhau.

    Fei đẩy tay Iallophil ra, tiếp tục.

    Loại phục vụ như vậy, Iallophil không thể cự tuyệt, kết quả là thời điểm vừa bị Fei ngậm vào, hắn liền bắn, khiến bạch trọc dính đầy mặt Fei.

    Thuộc truyện: Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ