Home Đam Mỹ Yêu Ma Đạo – Chương 154

    Yêu Ma Đạo – Chương 154

    Thuộc truyện: Yêu Ma Đạo

    “Không sao cả, có ta ở đây”. Tuy rằng Cửu Hoàng thú hóa nhưng y vẫn nói tiếng người, đầu y để ở trên đầu nam nhân, nam nhân cũng không có lại truy hỏi nữa.

    Rất rõ ràng…….

    Nham Vân nói phải đợi Liễu Phong tới đây, mọi người “tập trung 1 chỗ”, sẽ để nam nhân rời đi. Nghiêm khắc mà nói, trước khi Liễu Phong chưa tới thì bọn họ sẽ không có thể đi, mà nam nhân cả ngày cũng chưa bước ra khỏi phòng, tuy rằng Cửu Hoàng thú hóa nhưng vẫn ở cùng hắn, không phải dùng đầu lưỡi liếm bả vai hắn thì chính là dùng chân chạm hắn.

    Cho tới khi người của Nham môn đến mời bọn họ đi ra ngoài ăn cơm thì Cửu Hoàng mới buông nam nhân ra, móng vuốt của y xoa bụng nam nhân, “Ta không đi, ngươi đi đi, bảo bọn họ đưa đồ ăn tới trong phòng, ta như vậy không tiện đi ra ngoài”.

    Nam nhân do dự 1 lát thì chậm rãi gật đầu, hắn theo đệ tử Nham môn đi ra dùng bữa ở hậu viện, hắn thế mới biết trong phủ này chẳng những có quỷ mà còn có người, không hề ít đệ tử Nham môn túc trực ở trong này, chỉ là âm phủ là nơi khá hẻo lánh, âm phủ này rất lớn, lớn đến nỗi giống như là đi hoài không hết, mà phía sau âm phủ tất cả đều là núi, núi kéo dài liên tục nhìn không thấy điểm cuối.

    Đây xem như 1 căn cứ địa nho nhỏ của Nham môn, đương nhiên người cùng quỷ ở đây đều làm việc cho Nham môn, nam nhân cám ơn tiểu huynh đệ dẫn đường, hơn nữa nhờ y đem đồ ăn tới trong phòng, đêm nay dùng bữa ở hậu viện chỉ có 2 người là nam nhân cùng Nham Vân, thấy nam nhân xuất hiện một mình thì Nham Vân có chút bất ngờ nhưng không có hỏi nhiều.

    Nam nhân mới vừa ngồi xuống thì chủ động nói với Nham Vân nguyên nhân Cửu Hoàng không tới, “Cửu Hoàng không thoải mái, không tiện đi ra ngoài, vừa rồi ta đã nhờ người đưa đồ ăn đến cho y, cám ơn đêm nay ngươi đã chiêu đãi”.

    “Không cần khách khí, hôm qua 2 người theo các ngươi tới, ta đã sai đệ tử đưa bọn họ đi Phong Danh thành, nếu họ ở lại thì không ai có thể chiếu cố cho họ”. Nham Vân không có ngẩng lên nhưng y vẫn nói chuyện cùng nam nhân.

    “Đa tạ……..”.

    Vô luận như thế nào nam nhân vẫn tỏ vẻ cảm ơn, ít nhất không cần liên lụy người vô tội.

    Hai người im lặng không tiếng động ăn cơm chiều, đêm nay thức ăn rất ngon miệng, nam nhân lại ăn không ra vị gì, nhưng mà hình như Nham Vân cũng không có ý định nói chuyện cùng hắn, 2 người tự mình ăn, im lặng cũng không cảm thấy khó xử, điều này làm cho hắn nhớ lại đoạn ngày hắn ở Thanh Sơn, ở Bạch Vân Quan, Nham Vân cũng coi hắn như không khí.

    Nam nhân ăn được 1 nửa, có chút nhịn không được ——

    “Hôm qua…… Hôm qua…….”. Thanh âm nam nhân không lớn, có chút trầm thấp, “Hôm qua tại sao ngươi lừa ta rút kiếm, cho dù Mạt Đồng nuốt nội đan thất yêu ngàn năm cũng sẽ không làm chuyện thương thiên hại lí, ngươi để ta rút kiếm chính là lấy cớ mời ta tới mà thôi”.

    Nham Vân cũng không thèm nhìn tới nam nhân, chậm rãi tự mình ăn cơm.

    “Ngươi khiến Liễu Phong tới đây có dụng ý gì?. Nam nhân truy hỏi.

    Nham Vân ngẩng đầu nhìn nam nhân, cũng không chút nào giấu diếm thừa nhận: “Ngươi so với trước kia thông minh rất nhiều, ta lừa ngươi thì sao nào, nếu ta nói thẳng muốn ngươi thay ta rút kiếm, ngươi sẽ bằng lòng sao?”. Y hợp tình hợp lý hỏi lại nam nhân.

    Nam nhân lặng im.

    “Ta để Liễu Phong tới gặp ngươi, ngươi phải cao hứng mới đúng”. Nham Vân nhìn chằm chằm nam nhân, ngón tay y thon dài cầm đôi đũa, ngón tay y trắng nõn lại thon dài, nhìn rất đẹp.

    Nam nhân không muốn tranh cãi với Nham Vân. Đối mặt với chất vấn của Nham Vân thì tay hắn hơi run rẩy, hắn chua xót nhai thức ăn, ăn không thấy vị gì: “Hôm qua ngươi có bị thương không…….”

    “Tàm tạm, không chết được”. Nham Vân gắp rau cho nam nhân, gắp món nam nhân không thích ăn nhất, nam nhân nhìn đồ ăn trong chén, biết Nham Vân cố ý nhưng nam nhân không nói gì mà vẫn ăn.

    Nam nhân ổn định cảm xúc của mình, nhưng vẫn không ổn định được thanh âm hắn run rẩy: “Khi nào Liễu Phong tới?”

    “Sao? Đã không chịu nổi muốn gặp tình nhân cũ như vậy a?”. Nham Vân mặt không chút thay đổi ăn đồ ăn, đôi đũa y vói vào trong chén nam nhân, gắp thức ăn cho vào bát nam nhân, gắp toàn bộ đồ ăn cho nam nhân…….Đều là món nam nhân không thích ăn hoặc là món ăn vào sẽ bị nổi mẩn đỏ…….

    Miệng nam nhân ngậm 1 ít cơm, chua xót làm cho hắn không nuốt xuống được, hắn liếc mắt nhìn Nham Vân 1 cái thì từ từ rũ mắt xuống, che lại thần tình trong mắt, lúc này không ai biết hắn suy nghĩ cái gì.

    “Ta cùng Liễu Phong không có gì…….”. Nam nhân khẽ giải thích, và 1 miếng cơm, mặc kệ thích ăn, mặc kệ đồ ăn có làm mẩn ngứa hay không thì đều nhai hết, quả thật không có vị gì.

    “Đúng, không có gì”. Nham Vân gật gật đầu, lại gắp đồ ăn cho nam nhân, món này nam nhân chưa chưa ăn bao giờ, y liếc nhìn nam nhân 1 cái, không sao cả nói: “Không có gì cũng có thể lên giường, vậy đúng là chính xác không có gì”.

    Nam nhân không nói nên lời nhìn Nham Vân, một chữ hắn đều nói không được, hai mắt hắn rất đỏ, cũng không thấy 1 giọt nước mắt, hắn khẩn trương giữ chặt chén cơm, hắn chỉ chật vật như thế khi ở trước mặt Nham Vân…….Chịu không nổi như thế…….

    “Mấy năm nay ta đi, ngươi sống có tốt không?”. Nam nhân gần như là cứng miệng nói ra những lời này, hắn rất muốn biết Nham Vân cùng Liễu Phong sống có tốt không, dù sao đều là hắn tự tay nuôi lớn, tuy rằng thời điểm hắn đi rất luyến tiếc, nhưng mà ngại Nham Vân rất chán ghét hắn nên hắn cũng không có nói nhiều với Liễu Phong lắm. Hắn không muốn Nham Vân hiểu lầm, hắn biết rõ thành kiến của Nham Vân đối với hắn.

    “Ta sống rất tốt, bằng không hôm nay cũng sẽ không cùng ngươi ngồi ăn cơm cùng bàn”. Nham Vân rất thẳng thắn trả lời nam nhân, y sống rất tốt, chẳng những thành lập Nham môn mà còn làm cho Thanh Sơn bại vong (thất bại + suy tàn), sự nghiệp của y có thể nói là thuận buồm xuôi gió (công việc trôi chảy, thuận lợi, không gặp trở ngại, khó khăn), ở trong mắt y nếu không đủ tàn nhẫn thì làm không được việc lớn, y đối nhân xử thế (đối xử với mọi người ở đời) chưa bao giờ nể tình. Lời nói của y mơ hồ lộ ra ý tứ hàm xúc không tốt, y là nhắm vào nam nhân.

    Nam nhân chưa bao giờ so đo với Nham Vân, hắn vừa định nói chuyện thì đã bị Nham Vân cắt ngang: “Ăn a, sao lại không ăn, sợ ta kê đơn vào đồ ăn sao?”.

    “………”. Sắc mặt nam nhân nhục nhã.

    “Sao?”. Nham Vân bất động thanh sắc (tỉnh bơ) đánh giá sự khó xử trên mặt nam nhân, “Ta mới vừa nhắc tới Liễu Phong thì ngươi kích động đến nỗi đánh rơi chén cơm, muốn y như vậy thì vì sao không đi tìm y, ta thấy ngươi thành thật mà cũng giả dối, nói 1 đằng làm 1 nẻo”.

    Xuyên tạc…….. Hoàn toàn là xuyên tạc

    Nham Vân hoàn toàn xuyên tạc ý của nam nhân. Khiến hắn ngay cả cơ hội giải thích đều không có, lời Nham Vân nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng đã có chút tổn thương đến hắn, hắn không nói lời nào cũng không có nghĩa nghe không hiểu sự châm chọc của Nham Vân.

    ” Ta…….”.

    Miệng Nam nhân không có chút hương vị gì, ói cũng không được mà nuốt cũng không xong, hắn vừa định phản bác thì thấy Nham Vân đưa tay lại đây, giúp hắn nhặt chén cơm lên bảo hắn tiếp tục ăn cơm.

    “Mấy ngày trước, phu nhân Trương Tử Yến của ngươi chết ở trong Đại Nham môn ở Biên thành, đệ tử bên dưới của ta đều nói âm hồn phu nhân ngươi không tan, hồn phách quanh quẩn ở trong đại điện, ta siêu độ cho nàng ta, để nàng ta xuống âm phủ đi đầu thai”. Nham Vân tự rót cho mình 1 chén rượu, thanh âm rót rượu kia dị thường rõ ràng, tiếp theo lại nghe ngữ khí Nham Vân lạnh nhạt ra vẻ, “Chắc hẳn bây giờ nàng đã đầu thai”.

    “…….”.

    Nam nhân bỏ chén đũa xuống, hắn căn bản là ăn không vô, nhưng hắn vẫn cám ơn Nham Vân siêu độ giúp Trương Tử Yến, mặc dù nhanh nhưng mà như vậy cũng tốt, hy vọng lần này nàng ta có thể tìm được người thành tâm chờ nàng, tuy rằng hắn cũng chân thành đối tốt với nàng, nhưng mà giữa 2 người khuyết thiếu duyên phận, nhất định không thể cùng một chỗ.

    “Đa tạ ngươi”.

    Nham Vân không nói chuyện, dùng đũa đẩy một mâm đồ ăn đến trước mặt nam nhân, nam nhân nhìn thoáng qua mới chậm rãi nói: “Ta ăn no rồi……..”. Nam nhân không muốn ăn mà cũng ăn không vô.

    Nham Vân cũng không phản đối, y chưa ăn xong thì nam nhân chưa đi được, nam nhân ngồi yên không nhúc nhích, chẳng được bao lâu thì nam nhân cảm thấy được trên người rất ngứa, trên tay nổi lên 1 chút mẩn đỏ…….

    Nam nhân giấu tay trong tay áo, không muốn để cho Nham Vân nhìn thấy, bởi vì hắn đã đủ chật vật rồi nên muốn ở trước mặt Nham Vân giữ lại 1 chút tôn nghiêm, chỉ đơn giản như vậy thôi…….

    “Liễu Tích Vân, lúc trước ngươi giao Thanh Hồn kiếm phổ cho Liễu Phong, ta thấy ngươi đã nhìn nhầm, chẳng những y không làm Bạch Vân Quan hiển hách, vinh quang mà còn làm Bạch Vân Quan biến thành bại vong”. Nham Vân tự múc cho mình 1 chén canh, cầm ở trong tay từ từ khuấy mấy cái, vừa nhàn nhã nhấm nháp vừa ý vị thâm trường ra vẻ, “Ngươi đã nhìn nhầm”. Y đang chễ giễu nam nhân……

    Nham Vân gọi thẳng nguyên danh của nam nhân, điều này làm cho hắn rất khó chịu, hắn đã sớm không cần cái tên kia mà Nham Vân cố ý gọi hắn như vậy, đối hắn mà nói có chút châm chọc nhưng hắn lại không thể dị nghị gì bởi vì đó là vốn là tên của hắn, cho dù hắn đổi tên thì hắn vẫn là hắn.

    “Ta đã nhìn nhầm…….”. Nam nhân thấp giọng hàm hồ nói một câu thì ngậm chặt miệng không thèm nói (nhắc) lại, hắn quả thực không ngờ Liễu Phong lại khiến cho Bạch Vân Quan rơi xuống nông nổi này.

    Hai người ngồi ở tiểu đình hậu viện dùng bữa, vườn hoa bốn phía đều héo rũ nhưng hoa sen trong hồ lại nở rộ trong tuyết, có linh khí nhàn nhạt quanh quẩn ở bên cạnh ao, hỗn hợp sương mù, hơi nước làm dịu hoa sen trong hồ, nhìn qua thực yêu dị, cho dù là trên trên bầu trời tuyết đang rơi nhưng không ảnh hưởng hoa sen nở rộ như cũ.

    Nam nhân đang đợi. Nham Vân uống canh xong thì cũng không để nam nhân đi, trên vai Nham Vân khoác 1 kiện áo lông chồn, nam nhân mặc 1 kiện áo lông nhưng vẫn ngăn không được âm khí cùng giá lạnh nơi này.

    “Nham Vân, ta muốn trở về phòng, ta lo lắng cho Cửu Hoàng 1 mình ở trong phòng”. Quả thật nam nhân rất lo lắng, nếu Cửu Hoàng dọa đến người đưa cơm thì không xong. Dù sao hiện tại Cửu Hoàng là thú hình, nếu người Nham Môn nhìn thấy, quấy nhiễu đến Nham Vân sẽ không tốt lắm.

    Nham Vân đột nhiên mở miệng: “Con sư tử kia có quan hệ gì với ngươi?”. Y bỏ chén trong tay xuống, căn bản là không nhìn nam nhân, y lấy khắn tay lau lau miệng.

    Nam nhân sửng sốt một chút, không ngờ Nham Vân đã biết, nhưng hắn rất nhanh liền nói:”Y là bằng hữu của ta…….”. Ngoại trừ điều này thì hắn cũng không biết nói như thế nào, khó có thể nào nói cho Nham Vân rằng mỗi đêm Cửu Hoàng với hắn ngủ cùng nhau, còn muốn làm chuyện mà giữa phu thê mới làm, hắn tuyệt đối nói không nên lời, nếu là như vậy thì Nham Vân chắc chắn càng thêm xem thường hắn.

    “Trước khi Liễu Phong tới, nếu ngươi viết kiếm phổ cho ta thì ta sẽ không cần để Liễu Phong tới đây 1 chuyến”. Nham Vân nhìn chăm chú vào nam nhân mấy lần, nam nhân vẫn cúi đầu, liền ngay cả Nham Vân cũng thấy không rõ lắm thần sắc trong mắt nam nhân.

    “Tính tình ngươi quá nóng nảy, không thích hợp luyện Thanh Hồn kiếm pháp……..”. Nam nhân chính là nói thật, lúc trước thời điểm hắn ra quyết định, có một nửa là lo lắng đến tính tình của Nham Vân.

    “Ta muốn kiếm phổ”.

    “Ngươi đến tột cùng là vì sao cố ý muốn kiếm phổ kia, lúc trước…….”. Nam nhân nói đến một nửa, nhìn thấy Nham Vân bất mãn nhíu mày, nhưng hắn cũng không có đem lời muốn nói nghẹn trong bụng, hắn nói thẳng, “Nếu ngươi muốn kiếm phổ như vậy thì lúc trước vì sao không trực tiếp tìm ta lấy, nếu ngươi mở miệng thì kiếm phổ đã sớm là của ngươi, ta nhớ rõ khi đó ngươi nói nếu như Liễu Phong học xong Thanh Hồn kiếm pháp là có thể bảo hộ ngươi…….”.

    Nham Vân im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm, cố hết sức nhẫn nại nắm lấy cánh tay nam nhân đang run lên, ánh mắt y sâu không thấy đáy khiến nam nhân không thể hiểu được suy nghĩ của y, nam nhân rất khó để mà hiểu được…….

    Mà đối mặt cái nhìn chăm chú của Nham vân thì nam nhân tiếp tục nói: “Lúc trước…… Chính là ngươi bảo ta cho Liễu Phong…….”.

    Thuộc truyện: Yêu Ma Đạo