Home Đam Mỹ Yêu Ma Đạo – Chương 160

    Yêu Ma Đạo – Chương 160

    Thuộc truyện: Yêu Ma Đạo

    Nham Vân để Mạt Đồng đưa nam nhân tới kiếm đàn……..

    Tuyết bay trên bầu trời.

    Mạt Đồng ôm nam nhân vào trong ngực, miệng hai người thở ra hơi thở gặp lạnh chuyển biến thành sương mù mỏng, phiêu tán trong gió lạnh, thời tiết lạnh, bốn phía kiếm đàn có hoả lò thiêu đốt, Thanh Hồn kiếm tản ra quang mang trong trẻo nhưng lạnh lùng.

    Thiên địa huyền hoàng.

    Mây nhỏ xoay tròn

    Gió tuyết tràn ngập trước kiếm đàn, Mạt Đồng ôm nam nhân, y đưa tay sờ sờ bụng nam nhân, kề sát bên tai nam nhân nói: “Ngươi hôn ta, truyền linh khí đã tiêu hóa cho ta………”. Nam nhân nghe được thanh âm Mạt Đồng, hắn vừa mới quay qua ……đã bị Mạt Đồng hôn……..

    Linh lực tinh lọc trong cơ thể nam nhân chậm rãi tràn ra liên tục từ bên môi…….

    Mạt Đồng dùng sức hôn nam nhân, y hôn rất vội, hôn thật sự sâu, gắn bó mập hợp, dây dưa triền miên, nam nhân chậm rãi giơ tay kéo lại vạt áo y, y đưa tay chế trụ tay nam nhân, vừa hôn sâu nam nhân vừa nhận linh khí tản mát ra trong cơ thể nam nhân……..

    Trong cơ thể nam nhân rất đặc biệt. Mạt Đồng không ngờ nam nhân sẽ tiêu hóa nội đan nhanh như vậy, nhưng mà trong cơ thể nam nhân có cổ linh lực cường đại đang bành trướng, nếu lấy ra trễ có thể sẽ rất nguy hiểm…….

    Thân thể nam nhân cũng không có cách nào tiếp thu nhiều linh khí như vậy……..

    Nụ hôn của Mạt Đồng không có ngừng lại. Đầu lưỡi trêu chọc môi nam nhân trơn bóng, ẩm ướt. Xúc cảm nóng ướt kia rất chân thật khiến y luyến tiếc buông nam nhân ra, mấy ngày này nam nhân rời đi thì y điều chỉnh tốt chính mình, vài ngày trước thời điểm y quyết định đem nội đan cho nam nhân bảo quản thì cũng không biết nam nhân có thể tiêu hóa linh khí của nội đan, chỉ là có thể xác định nội đan ở trong cơ thể nam nhân sẽ không tổn thương tới nam nhân.

    Bởi vì nam nhân không có linh khí nên sẽ không xung đột cùng linh khí của nội đan.

    Hai người lấy nụ hôn để dẫn đường linh khí đi vào trong cơ thể Mạt Đồng ………

    Mà lúc này Nham Vân mới vừa triệu tập đệ tử xong thì từ đại đường đi tới kiếm đàn. Nhưng mà ——

    Nham Vân vừa đi tới kiếm đàn thì nhìn thấy một màn trước mắt này, mặt y mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm hai người đang hôn môi, nam nhân y tôn xưng là “sư thúc” kia giống như suy nghĩ của y, y cảm thấy nam nhân này người nào đều có thể, y có thể, Liễu Phong cũng có thể, Mạt Đồng có thể, Cửu Hoàng cũng có thể, nếu lúc trước đệ tử khác ở Bạch Vân Quan đối nam nhân làm cái loại sự tình này thì nam nhân hẳn là cũng sẽ nghe theo đi?!

    Nam nhân ở trong mắt Nham Vân chính là 1 người vô liêm sỉ như vậy, sau khi bị người ta cường thượng thì ngày hôm sau cần phải tát đối phương 1 cái nhưng mà……..

    Thời điểm kia nam nhân không có đánh Nham Vân mà chỉ là bình tĩnh nói một câu: “Ngươi tỉnh…….”.

    Nham Vân không thích nam nhân từng được gọi là “sư thúc” này, y không thích, chỉ là không thích, cho dù bọn họ từng có loại quan hệ này thì y vẫn không có biện pháp thích nam nhân này, nam nhân không phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của y, cho dù y muốn tìm cũng sẽ tìm dạng như Liễu Phong……..

    Nham Vân chán ghét nam nhân. Đồng thời y cũng rõ ràng hiểu được nam nhân không thích y, thậm chí nam nhân sợ y, cho dù nam nhân chưa bao giờ nói nhưng y nhìn ra được, nam nhân là xuất phát từ lễ độ của trưởng bối mới nhường nhịn y như thế, nhưng mà bởi vì nam nhân nhường nhịn làm cho y cảm thấy được chính mình càng vô năng.

    Nham Vân thậm chí không thể bảo hộ người mà mình muốn bảo hộ.

    Một thân tử y, áo choàng phủ tuyết, vẻ mặt Nham Vân lãnh đạm, chỉ là nhìn chằm chằm hai người hôn đến triền miên, ánh mắt y trong bầu trời đầy tuyết rét lạnh có vẻ vô cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Đủ chưa, ít ở địa phương của ta làm loại sự tình này……….”.

    Mạt Đồng không để ý tới Nham Vân, y ôm hôn nam nhân đủ rồi, mà nam nhân đưa lưng về phía Nham Vân cũng vô pháp biết được biểu tình của Nham Vân, Mạt Đồng hấp thu 1 bộ phận linh khí tinh lọc trong cơ thể nam nhân.

    Mạt Đồng mới vừa buông đôi môi nam nhân ra thì nam nhân thấp giọng nói một câu: “Phật Hàng cùng Cửu Hoàng có thể cũng sắp tới……..”. Phát hiện Mạt Đồng nghi hoặc nhìn hắn, hắn nói ngắn gọn chuyện ngày ấy sau khi hắn rời đi với Mạt Đồng.

    Mạt Đồng không nói gì.

    Mà sau khi Nham Vân nghe được chân tướng sự tình thì cũng không có nói chuyện, y trước phân phó đệ tử bảo vệ tốt âm phủ cùng Mãnh Quỷ trấn, nếu âm huyệt bị phá tan thì nên đối phó thì đối phó, nên thu thì thu, đáng chết thì giết.

    Nam nhân cùng Nham Vân đều không nhìn nhau, cũng không nói chuyện với nhau, nhưng mà âm khí càng ngày càng nặng, sắc trời càng ngày càng tối, ánh lửa yêu dị làm nổi bật khắp nơi vô cùng quỷ dị.

    Thanh Hồn kiếm đang bất an kêu gào………

    Có quỷ khí từ trong kẽ hở tràn ra…….

    Lúc này bên ngoài truyền đến một trận tiếng vó ngựa lộn xộn, đệ tử Nham môn tràn vào âm phủ, phân bố ở các nơi, còn có vài vị trưởng lão Nham môn nhìn quen mắt cũng đều chạy đến kiếm đàn.

    Giây tiếp theo chỉ nghe một tiếng nổ “ầm ầm”, tiếp theo nghe được tiếng nổ liên tục………..

    Mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt giống như có quái vật gì đó muốn từ trong lòng đất thoát xác mà ra, Nham Vân đứng vững vàng, gió mạnh thổi bay mái tóc dài của y, vạt áo đang bị cuộn lên liên tục………

    Bốn phía nơi nơi đều là tiếng la tiếng khóc u oán của lũ quỷ, đất trời giống như bị oán khí bao phủ, U sơn là âm mạch mà kiếm đàn chính là đỉnh U sơn, bầu trời có chim ưng bay qua, bốn phía đều bị âm khí vây quanh, cả U sơn đều bao phủ ở bên trong một mảnh quỷ khí.

    Mà lúc này 1 chùm Phật quang xuyên thấu mây đen, một Phật ấn màu vàng xoay tròn chậm rãi rớt xuống từ không trung, Phật ấn thật lớn không ngừng xoay tròn, vô số chú văn thật nhỏ giống như quang mang quay chung quanh Phật ấn, hình như lực lượng kia càng lúc càng cường đại, không trung truyền đến Phật âm từ xa xăm làm cho tất cả mọi người ngẩng đầu.

    Hai chùm ngân quang (ánh sáng bạc) “vút” 1 cái dừng ở kiếm kiếm đàn, xuất hiện ở trước mắt nam nhân chính là Phật Hàng cùng Cửu Hoàng, 2 người nhìn thấy nam nhân dĩ nhiên rất kinh ngạc nhưng lý trí nói cho bọn họ đây không phải thời điểm truy cứu.

    Chú văn kia quấn quanh Phật ấn, chậm rãi xoay quanh trên không kiếm đàn, Phật quang trên người Phật Hàng từ từ biến mất, mà quang hoa thản nhiên quanh thân Cửu Hoàng cũng dần dần biến mất………

    Nhìn thấy bọn họ xuất hiện thì thực ra nam nhân một chút đều không cao hứng nổi, hai người kia thế nhưng ở thời điểm hắn ngủ lén rời đi, một mình chạy đến, hắn cũng không muốn thấy bọn họ gặp chuyện không may hoặc là có gì ngoài ý muốn.

    Mặt đất rung chuyển, Phật Hàng ném pháp khí trên lưng cho Nham Vân: “Đây là Hỏa Nhận mà phương trượng Hoằng Pháp Tự nhờ ta giao cho ngươi, có thể đối phó yêu ma quỷ quái”.

    Hỏa Nhận là cực phẩm binh khí, điều này nam nhân cũng biết.

    Khi Nham Vân rút Hỏa Nhận ra khỏi tấm vải bọc lấy nó thì trên binh khí kia có quang mang ngọn lửa bùng cháy, đó là một thanh song nhận đao, trước sau đều có lưỡi dao sắc bén, quang hoa màu đỏ tươi quấn quanh lưỡi dao, Hỏa Nhận rất dài, vung lên thanh âm chém gió thực bén nhọn, linh quang màu đỏ tươi giống như quang hỏa lượn lờ bốc cháy.

    Nham Vân cầm rất vừa tay……….

    Ầm ầm.

    Một tiếng nổ.

    Mặt đất dưới chân nam nhân nứt ra, 1 bàn tay đen thui với móng vuốt sắc bén từ khe hở trồi lên nắm được chân hắn, một cỗ trọng lực kéo hắnxuống dưới…………

    Mấy người kinh hãi.

    Rầm rầm, ầm ầm.

    Khe hở kia mở rộng liên tục, ô khí ở dưới khe hở lan tràn, vô số móng vuốt của yêu nghiệt vói ra ngoài, Mạt Đồng thuận thế chụp lấy cánh tay nam nhân, cả thân thể nam nhân đều bị treo lơ lửng ở trên khe nứt…………

    Phật Hàng tháo pháp trượng buộc chặt ở sau người: “Ngươi giữ chặt hắn, mau kéo hắn lên”. Y nhẹ nhàng vụt qua, chợt hiện qua, nam nhân chỉ cảm thấy trên lưng bị người khác nắm lấy, đồng thời cảm giác được Mạt Đồng dùng sức kéo mình, hắn bị ném lên trên mặt đất mà Phật Hàng buông y phục hắnra, xoay người nhảy lên trên mặt đất, mặt đất bị tàn phá rất nghiêm trọng.

    Chân nam nhân bị chộp bị thương………

    Khe nứt đối diện Cửu Hoàng cùng Nham Vân, 2 người cũng tấn công chém giết liên tục yêu ma oan quỷ tràn ra từ khe hở………..

    Vô số bóng đen từ khe nứt tràn lên mặt đất bám víu vào bốn phía vách khe nứt, đi ra khỏi kiếm đàn, hắc khí lan tràn nhanh chóng, rất nhanh khuếch tán từ trong âm phủ, lại dần dần kéo dài hướng trấn trên, oan quỷ bị khí quỷ khí ô nhiễm trở nên có lực công kích, dáng vẻ quỷ dị càng trở nên khủng bố dữ tợn……….

    “Cẩn thận ——!”.

    Nam nhân đẩy Mạt Đồng ra, 1 con ô quỷ đi ra từ khe nứt, giương miệng rộng như bồn máu cắn lại đây, ngay thời điểm sắp chạm tới nam nhân thì Phật Hàng 1 cước đạp con ô quỷ kia đi xuống.

    “Trước mang hắn đi ra ngoài, nơi này rất nguy hiểm!”. Cửu Hoàng vừa chém giết ô quỷ từ trong vực sâu nứt gẫy bò lên vừa bảo Mạt Đồng mang nam nhân đi ra ngoài.

    Trường kiếm trong tay Cửu Hoàng là linh khí ngưng kết lại, quang hoa trắng như tuyết có chút chói mắt, ô quỷ bị linh kiếm của y chém giết biến ảo thành ô khí tan ra trong gió tuyết.

    “Nguy rồi”.

    Nham Vân khẽ niệm chú 1 tiếng, y tính không đúng giờ, âm huyệt bạo phát trước thời hạn. Quỷ khí so với trong tưởng tượng của y còn mạnh hơn nhiều, Hỏa Nhận sắc bén này bị y dùng xuất thần nhập hóa, khí nhận chém giết yêu ma, trên gương mặt tinh xảo của y dính phải máu đen. Y bước đi rất nhanh, thân pháp y rất nhẹ, mà phía bên kia Mạt Đồng rút chiếc roi sắc bén màu đen từ bên hông ra, quất ra ngoài……….

    “Đi mau ——!”.

    “Đi mau ——!”. Bên tai truyền đến thanh âm đồng loạt nhắc nhở nam nhân.

    “Ta không đi, ta không thể đi, ta cũng không có thể đi………..”. Nam nhân lắc đầu, hắn khó khăn đá văng ô quỷ ra, né tránh sự tập kích của ô quỷ, linh khí trong cơ thể hắn đang rục rịch………

    Có đệ tử Nham môn từ bên ngoài nhảy lên tế đàn, thật ra đều là chém giết, roi trong tay Mạt Đồng quất kêu “vùn vụt”, Phật Hàng nhặt binh khí trên mặt đất lên đưa cho nam nhân 1 thanh kiếm.

    “Cầm cho ngô ——!”. Phật Hàng nhét thanh kiếm vào trong tay nam nhân.

    Nam nhân cầm lấy thanh kiếm, thanh kiếm ở trong tay hắn tản mát ra quang mang, hắn ngạc nhiên phát hiện trong tay có sức mạnh, không kịp nghĩ nhiều hắn cầm kiếm trong tay vung lên, chém lệ quỷ, linh khí tinh lọc trong cơ thể hắn tăng lên……..

    Đây đúng là thời cơ tuyệt hảo, nam nhân huy kiếm, chém ô quỷ hướng hắn đánh tới, Mạt Đồng quay đầu, roi quấn lên thắt lưng nam nhân, y kéo nam nhân đến bên người………..

    Phật Hàng cũng lách mình nhích lại gần, 1 bọn 3 người kề vai chiến đấu, đối diện khe nứt gãy Nham Vân cùng Cửu Hoàng sử dụng pháp thuật, rầm rầm ầm ầm ——

    Nham Vân sử dụng pháp thuật, đầu ngón tay y ở không trung vẽ ra chú văn, y vung chú ấn hướng về phía không trung, linh lực hình thành linh phù rất lớn, vô số tảng đá lớn từ không trung rơi xuống vực sâu, lập tức nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám quỷ quái, Cửu Hoàng cũng sử dụng pháp thuật, triệu hồi ra tuyết lang, 1 con dị thú to lớn từ linh trận trên mặt đất nhảy xổ ra…….

    Một con tuyết lang thân hình to lớn phát ra tiếng gầm nhẹ của dã thú ——

    A ô ——

    Tuyết lang rít gào, móng vuốt sắc bén đạp nát vô số ô quỷ, răng nanh nó sắc bén lóe hàn quang, con tuyết lang kia to lớn dị thường, ngẩng đầu liếc mắt nhìn tuyết lang kia một cái thì Cửu Hoàng đã nhảy lên đỉnh đầu tuyết lang, gió lạnh mãnh liệt thổi y bào Cửu Hoàng cuộn lại, tuyết lang kia đạp chết vô số yêu ma, rống ra tiếng kêu của dã thú, chấn đến màng tai nam nhân ong ong.

    “Đánh như vậy thì phải đánh tới khi nào, tiếp tục như vậy không phải biện pháp”. Mạt Đồng quất roi hỏi Phật Hàng.

    “Ngô không biết”. Phật Hàng đứng ở tại chỗ bất động, miệng y niệm chú văn, chung quanh thân thể có Phật ấn quấn quanh, chỉ cần ô quỷ tới gần y sẽ tự động bị đánh văng ra.

    Dưới chân 3 người đạp lên kim cương trận của Phật Hàng, một vòng phù văn màu vàng như la bàn tản ra trên mặt đất………

    Chém giết đang tiếp tục, đầy đất đều là dấu vết bị pháp thuật hoặc là binh khí làm ra vết thương, kết giới trên kiếm đàn có mấy người đang thi pháp, mà đệ tử Nham môn bên ngoài đã từ khắp nới tới giúp đỡ cũng không rảnh rỗi, mà nam nhân biết tiếp tục như vậy không phải biện pháp, âm khí kia chậm rãi liên tục chảy tràn ra, yêu nghiệt ô quỷ sẽ càng ngày càng nhiều. Hơn nữa phía dưới khe nứt này còn không biết có cái gì kỳ quái ở dưới đó.

    “Ta đi rút kiếm, các ngươi chống đỡ”. Nam nhân lách mình đi đến chỗ cao nhất trên kiếm đàn, hắn ném binh khí trong tay đi, dùng sức nắm lấy Thanh Hồn kiếm tản ra hào quang lạnh như băng.

    Nam nhân dùng sức kéo ——

    Không nhổ lên được. Nhưng Thanh Hồn kiếm bắt đầu chấn động kịch liệt!

    Nam nhân tập trung linh lực, hắn dùng lực rút kiếm, quang mang tăng vọt cùng kiếm khí không ngừng kêu gào, chói đến hắn không thể mở hai mắt, hắn vẫn rút không lên được……..

    Tại sao có thể như vậy……….

    Không kịp ngẫm nghĩ thì hắn nhìn thấy Phật Hàng xuất hiện ở bên cạnh mình.

    “Đừng nói gì, để ngô rút”. Không có thời gian giải thích, không có thời gian nói chuyện, tại thời điểm lửa sém lông mày (vô cùng cấp bách) Phật Hàng giơ tay nắm lấy tay nam nhân, Phật ấn màu vàng nháy mắt quấn quanh trên thân kiếm, tốc độ Phật ấn lan tràn nhanh chưa tùng có, Phật Hàng đang muốn dùng sức…….

    Nhưng vào lúc này lại ——

    Thanh Hồn kiếm mà ai cũng rút lên không được bị Phật Hàng nhẹ nhàng mà rút lên, lập tức liền bị rút ra nhẹ nhàng………

    Tất cả mọi người không kịp kinh ngạc thì nhìn thấy một cỗ hắc khí vẩn đục từ chỗ cắm kiếm vọt ra, hướng thẳng lên trời, nam nhân cùng Phật Hàng bị cổ lực lượng mạnh mẻẽ đẩy văng xuống kiếm đàn………..

    Phật Hàng ôm chặt nam nhân, Thanh Hồn kiếm trong tay hai người tràn ngập nhuệ khí cùng linh tính, quang mang cũng càng ngày càng tăng lên………..

    Gió tuyết tràn ngập đất trời.

    Trên bầu trời hỗn độn lóe ra 1 mạt ánh sáng màu đỏ………Khiến nam nhân cảm thấy nhìn vô cùng quen mắt.

    Thuộc truyện: Yêu Ma Đạo