Home Đam Mỹ Yêu Ma Đạo – Chương 208

    Yêu Ma Đạo – Chương 208

    Thuộc truyện: Yêu Ma Đạo

    Trong không khí tràn ngập hơi thở huyết tinh (máu tanh).

    Kiến trúc xa xa dưới màn đêm không chịu nổi hơi nóng mà dấy lên ngọn lửa, ánh lửa yêu dị kia làm cho bầu trời đêm tối tăm đỏ sẫm lên, luồng nhiệt mang theo thị khí vô hình.

    Mấy người đứng ở trên cửa thành vạt áo chậm rãi bị lay động, nam nhân cau mày, chậm rãi nhìn về phía Phật Hàng, sợi tóc của Phật Hàng nhẹ bay, chậm rãi đong đưa ở trong gió.

    Nhẹ nhàng bay bay.

    Trường bào ngân sắc cuộn lên ở trong gió, Phật Hàng phát hiện nam nhân đang nhìn chăm chú vào mình thì y quay đầu nhìn về phía nam nhân: “Ngươi đừng nhìn ngô như thế, hiện giờ ngô phải hàng phục (bắt) y, còn chưa phải lúc”. Y một thân ngạo cốt (kiêu ngạo, ngông nghênh), trong con ngươi màu nâu lộ ra ngạo khí không cho phép phản bác, trên dung nhan tuấn mỹ của y không có biểu tình dư thừa nhưng thập phần tinh xảo.

    “Ngươi gạt ta”. Đáy mắt bình tĩnh của nam nhân tràn ngập tức giận, cho tới bây giờ hắn chưa từng tức giận qua như thế, vô luận bọn họ đối đãi hắn như thế nào thì hắn đều không có tức giận giống hiện tại như vậy, bởi vì hiện giờ đối mặt chính là dân chúng của Cửu Tiên trấn mà không phải một mình hắn, hắn có thể không so đo bọn họ bất kính với hắn nhưng không thể trơ mắt nhìn thấy dân chúng vô tội bị sát hại tàn nhẫn.

    “Chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi không cần phải xen vào, bọn ngô sẽ giải quyết”. Phật Hàng nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, nhìn thấy trong con ngươi bình tĩnh ngàythường của nam nhân lóe lên tức giận, y chậm rãi đi tới bên người nam nhân, giơ tay nắm cổ tay của nam nhân 1 phen, kéo nam nhân vào trong lòng y, “Ngươi vẫn là không nên nhìn”.

    Ngón tay dài nhỏ của Phật Hàng che kín đôi mắt của nam nhân, nam nhân giơ tay kéo tay của y ra: “Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì, Phật Hàng, vì sao ngươi tàn nhẫn như thế?”.

    “…….’. Phật Hàng mân môi, không nói lời nào.

    “Ngươi rõ ràng có thể ngăn cản Nham Vân!”. Nam nhân bắt lấy cánh tay của Phật Hàng, càng bóp càng chặt, Phật Hàng nghiêng đầu nhìn nam nhân, hai người dựa vào thật sự rất gần, hơi thở của hai người dung hợp cùng một chỗ, nam nhân thúc ép Phật Hàng: “Ngươi nhìn ta này, ngươi có thể ngăn Nham Vân lại nhưng vì sao ngươi không làm1?”.

    Phật Hàng lẳng lặng liếc mắt nhìn nam nhân một cái, đôi mắt đẹp mê người của y lộ ra vài phần không kiên nhẫn: “Ngô muốn Nham Vân chết thì Nham Vân cũng phải chết có giá trị”. Y không muốn giải thích nhiều.

    Nam nhân hiểu được.

    Nam nhân không hỏi nhưng trong lòng cũng rất là bất mãn, tầm mắt của hắn phóng qua đầu vai của Phật Hàng nhìn về phía Xích Luyện đứng sau Phật Hàng, Xích Luyện im lặng không lên tiếng nhìn chăm chú vào hai người đang “thân mật”.

    “Bằng hữu của ngươi đang nhập ma”. Thanh âm nam nhân run rẩy nhìn chằm chằm vào Xích Luyện mặt không có biểu tình, hắn giơ tay chỉ Nham Vân đang từ xa xa thong thả đi tới, Nham vân đi rất chậm rất chậm.

    Cực kỳ coi thường người khác!

    “Ta biết”. Xích Luyện thản nhiên gật đầu, thanh âm của y thực thong thả, con ngươi u tĩnh của ynhìn chằm chằm nam nhân, giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với nam nhân nhưng y thủy chung lại đều vẫn duy trì trầm mặc.

    Nếu biết thì tại sao còn không hỗ trợ áp chế?!

    Mạt Đồng nói với nam nhân rằng bọn họ tạm thời liên thủ cùng Xích Luyện giải quyết Nham vân trước, Phật Hàng vốn là muốn đối phó Xích Luyện, nhưng mà viêm ma hiện thế muốn phá tan phong ấn hỏa ma.

    Tại loại thời điểm này Phật Hàng cùng Xích Luyện cũng không có đối chọi gay gắt, nam nhân bị Phật Hàng ôm, nam nhân cảm thấy hết sức mệt mỏi, nếu hiện tại hắn có linh lực thì tốt rồi.

    Mạt Đồng nhảy xuống cửa thành, y rút lợi tiên (cái roi sắc bén) bên hông ra, chém giết cùng Nham Vân, bóng roi, ánh lửa liên tục lóe lên, thân ảnh của hai người cấp tốc lóe lên.

    Loảng xoảng ——

    Trong nháy mắt phần trước của khách *** bị roi của Mạt Đồng quất sụp, Nham Vân cực nhanh vọt lên giữa không trung hiện lên hỏa ảnh, lệ khí của Hỏa Nhận vô hình mà sắc bén chém xuống mặt đất.

    Nam nân cảm giác được cửa thành đang lay động, Phật Hàng ổn định thân hình của nam nhân, Mạt Đồng không phải là đối thủ của Nham Vân, Nham Vân giết người nhiều như vậy nên hiện nay công lực tăng nhiều.

    Nam nhân buông lỏng tay của Phật Hàng ra, nghĩ tới Xích Luyện đang ở đây, nhưng Phật Hàng giơ tay tóm được nam nhân, chậm rãi ôm sát nam nhân, “Ngươi đi đâu?”. Hơi thở y thở ra phun phun bên tai của nam nhân, kích thích màng tai của nam nhân, ngưa ngữa, nong nóng…….

    Phía dưới đánh tới khó phân biệt.

    Trên cửa thành Phật Hàng dây dưa cùng nam nhân, Xích Luyện mấp máy môi hợp xướng, lẳng lặng đứng ở đỉnh cửa thành, gió mạnh thổi y bào của Xích Luyện bay bay, tóc dài bay múa như ngọn lửa đang khiêu vũ, Xích Luyện tĩnh lặng như nước, vẫn không nhúc nhích, mi tâm của Xích Luyện bất ngờ thoáng hiện linh quang nhàn nhạt, hào quang kia chậm rãi lưu chuyển (quay vòng), khuôn mặt Xích Luyện hẹp dài, đôi môi khẽ ngậm…….

    Yên tĩnh tới giống như dung nhập đêm tối tối tăm………

    Phật hàng thi triển định thân thuật (phép làm ng` khác đứng hình) cho nam nhân, nam nhân không động đậy, hắn chỉ có thể đứng ở trên cửa thành nhìn chằm chằm hai người đánh nhau ở phía dưới, thân ảnh Nham Vân vừa động thì Mạt Đồng liền phát ra công kích.

    Đôi mắt nam nhân gắt gao nhìn chằm chằm Phật Hàng: “Ngươi thả ta ra, mau cởi bỏ định thân chú cho ta”.

    “Ngô không thể thả ngươi ra, ngươi chờ ngay tại nơi này đi”. Ngón tay dài nhỏ của Phật Hàng xoa hai má của nam nhân, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát hai má của nam nhân, trong con ngươi của y phản chiếu khuôn mặt của nam nhân, y sáp qua hôn lên môi của nam nhân, “Y phục của ngươi đều ướt rồi, ngươi không cần nổi nóng, bọn ngô sẽ giải quyết”.

    Tiếng nói của Phật Hàng rất trầm thấp, thực dễ nghe.

    Phật Hàng tràn ngập ngạo khí hôn nam nhân, y nắm cằm của nam nhân, hôn đôi môi của nam nhân, hô hấp của nam nhân nặng thêm, loại thời điểm này y thế nhưng sẽ hôn nam nhân.

    Lông mi của nam nhân run run trong gió, trong chớp mắt Phật Hàng biến mất khỏi cửa thành, nam nhân đứng yên không thể động, nhìn 3 người chém giết, khiến cho nhà cửa đổ, mặt đất sụt lún.

    Lửa cháy xa xa cáàng cháy càng mạnh.

    Mái tóc dài cùng y phục lộn xộn của nam nhân theo gió tùy ý cuồng loạn, toàn thân hắn trở nên nóng bỏng, khóe mắt của hắn ướt át, không khí nóng bức giống như muốn làm bỏng làn da.

    Mắt của nam nhân rất đau, có nhiệt dịch chậm rãi chảy xuống, nhìn thấy nhà cửa sụp đổ, mặt đất rạn nứt, quang mang chiến đấu kịch liệt đầy trời, cùng vô số thân hình bóng dáng chớp lóe theo gió…….

    Ánh mặt trời bao trùm bầu trời của Cửu Tiên trấn, linhbàn màu đỏ tươi chậm rãi phô thiên cái địa bao phủ bầu trời của trấn trên, kinh văn màu đỏ che kín huyết khí tràn ngập giữa không trung……..

    “Thiên, khí, kích, đãng……”. Miệng Xích Luyện nhẹ nhàng nói ra từng chữ từng chữ, quanh thân y như có ngọn lửa thiêu đốt, mi tâm của y có linh quang nhàn nhạt thoáng hiện…….

    Xích Luyện đang tố pháp (làm pháp thuật) ——

    Trong nháy mắt sấm sét ầm ầm, một đạo sấm chớp bổ trúng hồ Cửu Tiên, mặt hồ rung động “xoẹt xoẹt”, ánh chớp vỡ vụn như đường vân trên mai rùa tràn ngập cả hồ Cửu Tiên, mà lúc này……..

    Mạt Đồng quất lợi tiên “vút vút”, cùng Nham Vân một đường đánh tới trên không Cửu Tiên hồ, Phật Hàng chợt gia nhập vào trận chiên của hai người, linh quang lóe lên, Hỏa Nhận nổi lên linh khí cao nghìn trượng………

    “Hôm nay các ngươi đều phải chết!”. Thân hình Nham Vân cấp tốc chớp lên, cả người thị khí, áp qua tà khí của Mạt Đồng, y một cước đạp bay Mạt Đồng, Mạt Đồng té trên mặt đất, đập ra 1 cái hố to.

    Khóe miệng của Mạt Đồng tràn ra tơ máu, y hơi hơi nhíu mày 1 chút, xương cốt bên trong sắp gãy, y mới vừa chống người đang chuẩn bị đứng dậy thì Nham Vân từ trên trời giáng xuống, Hỏa Nhận chẩn xác chém hướng y.

    Mí mắt nam nhân chớp 1 cái: “Đừng………”. Giọng nói của hắn lộ ra vài phần bất đắc dĩ, hắn thấp giọng nỉ non, hoàn toàn la không ra tiếng, đây không phải điều hắn muốn nhìn thấy.

    Mạt Đồng giơ tay cản lại nhiệt diễm (ngọn lửa nóng cháy) kéo tới, miệng còn liên tục mắng Nham Vân là kẻ điên, bên môi lãnh đạm của Nham Vân hiện lên khoái ý thị huyết, Nham Vân vung Hỏa Nhận, hỏa diễm (ngọn lửa) như quái thú đang rít gào……..

    “Tránh đi chứ, ngô sao lại kết giao với kẻ vô tích sự như ngươi thế này, tốt xấu gì ngươi cũng là ma tôn!”. Phật Hàng một bên nhắc nhở Mạt Đồng một bên lòng bàn chân dẫm lên liên hoa (hoa sen) pháp trận, y cấp tốc đạp lên lưng của Nham Vân, trận pháp dưới chân cấp tốc tản ra, kim quang hiện ra, y vọt người lên cao, trong miệng niệm kim cương chú, dưới chân đạp hóa tội (xóa bỏ tội lỗi) liên (hoa sen)…….

    Ngưng thần.

    Tĩnh khí.

    Phật hàng làm Phật ấn.

    Quanh thân Phật Hàng lóng lánh quang hoa (ánh sáng) nhàn nhạt, Nham Vân cấp tốc đáp xuống, quang mang của Hỏa Nhận cũng bớt đi, cái này làm cho nam nhân kinh ngạc không thôi, Phật Hàng thế nhưng giữ lại tu vi của Phật gia.

    Mạt Đồng phi thường bất mãn với lời nói của Phật Hàng, y xoay người vọt lên không trung, khi thoáng lướt qua Nham Vân thì y dùng sức đạp lưng của Phật Hàng 1 cước, y đáp qua đầu vai của Phật Hàng……..

    Mượn lực lượng của Phật Hàng bay lên đỉnh tửu lâu, y bị thương, tựa vào nơi đó thở, trên mặt anh tuấn lộ ra vài phần vô lực.

    “Hôm nay ngô muốn thay trời hành đạo, giết ngươi ma đầu này”. Lúc này thanh âm tràn ngập ngạo khí của Phật Hàng càng biến ảo khôn lường, giống như âm thanh tới từ thiên ngoại (ngoài bầu trời, xa xôi), lập tức vang lên chính là Phật âm.

    Trong miệng Phật Hàng tụng chính là kim cương chú, chú văn màu vàng quấn quanh thân thể của Nham Vân, Nham Vân định phá tan trói buộc của chú văn, Phật Hàng đạp Nham Vân bay vào trong cái hố thật lớn mà trước đó Mạt Động đập ra……

    Nham Vân bị đạp té xuống ——

    Khóe miệng Nham Vân tràn ra máu tươi, cười nhạo Phật Hàng: “Ma tôn lại không chỉ có 1 người, ngươi không biết rằng chỉ bằng ngươi thì không giết ta được sao!”. Y cười tới quỷ dị, té trên mặt đất, lạnh lùng đứng lên.

    Phật Hàng chiếu sáng quanh thân của y, nam nhân nhìn thấy mủi chân y điểm nhẹ bay lên không trung, chỉ pháp trong tay y biến hóa nhanh chóng, y vung tay lên, một cái ấn đỉnh hình vuông trượt ra từ trong ống tay áo.

    “Ngô không được nhưng Hàng ma ấn có thể ——”. Phật Hàng ngạo khí tận trời quét mắt liếc Nham Vân 1 cái, nhìn Nham Vân đi ra từ trong cái hố, Phật Hàng vung hàng ma ấn, niệm tụng lục tự chân ngôn quyết.

    Hàng ma ấn kia kích mở ra quang mang màu vàng, linh khí kim quang tận trời bắn ra bốn phía, hàng ma ấn biến ảo thành linh trận pháp thật lớn, cấp tốc áp hướng Nham Vân, Hỏa Nhận của Nham Vân dùng sức chém xuống hàng ma ấn……..

    Trong chớp mắt hàng ma trận pháp dùng sức đè xuống, nện mặt đất ra cái dộng sâu thật lớn, khách *** cùng mộc lâu phía trước toàn bộ sụp đổ xuống, phỏng chừng Nham Vân là dữ nhiều lành ít, nam nhân nhắm mắt, không muốn lại nhìn……..

    Phật Hàng thu hồi hàng ma ấn.

    Sau một lát thế gian nháy mắt yên tĩnh.

    Mà giờ phút này Xích Luyện chậm rãi mở mắt ra, vào lúc này hồ nước Cửu Tiên sóng to gió lớn lại bắt đầu bốc lên, từ đáy hồ chui ra một con quái vật đầu cá thân người khổng lồ, khôi giáp đầy người cùng tay cầm chùy khổng lồ, trong miệng đầy răng cưa dài.

    Yêu nghiệt……..

    Nham Vân bay ra từ trong động, Hỏa Nhận đánh xuống đầu của quái ngư nhân, quái vật kia nháy mắt ngã xuống đất, công lực của y cấp tốc tăng trưởng, Phật Hàng cũng đánh không chết y.

    Phật Hàng cùng Mạt Đồng qua lại thay phiên đối phó Nham Vân, Nham Vân bị đánh tới lần lượt lui bước, nhưng thị huyết cùng sát khí của Nham Vân lại ngầm bạo tăng!

    Trong mắt nam nhân rối ren bất an.

    “Một cái xú hòa thượng, 1 con tôm chân mềm mà muốn giết ta, không dễ dàng như vậy đâu”. Nham Vân phát ra tiếng cười càn rỡ, cuồng phong thổi bay y sam của y, cuồng loạn tới làm cho nam nhân không dám nhìn thẳng, con ngươi lanh đạm của y phản chiếu ra liệt hỏa hừng hực, tiếng nói trong trẻo của y thản nhiên tuyên cáo: “Hôm nay ta liền cho các ngươi viên mãn tâm nguyện, cho các ngươi cùng đi chết”.

    Trong thanh âm lạnh lùng thản nhiên của Nham Vân lộ ra vài tia tiếu ý càn rỡ, đôi mắt lãnh đạm ẩn hàm sát khí vô hình, toàn thân y liền bao phủ ở bên trong hơi thở thị huyết.

    “Xích huynh đệ, làm phiền ngươi lại đây thay ta cởi bỏ chú thuật…….”. Nam nhân hướng Xích Luyện xin giúp đỡ, Xích Luyện chậm rãi đi tới bên người nam nhân, thay nam nhân cởi bỏ chú thuật.

    Nam nhân lễ độ nói lời cảm tạ, lại phát hiện Xích Luyện vẫn không nhúc nhích nhìn mình, hắn hỏi Xích Luyện vì sao làm con ngư nhân quái kia xuất hiện, nhưng Xích Luyện không trả lời, hắn tổng cảm thấy được Xích Luyện là cố ý, nhưng Xích Luyện không muốn nói thì hắn cũng sẽ không hỏi hỏi, Cửu Tiên trấn đang loạn, mọi người trên trấn bị giết hết, hắn khó có thể tiếp nhận được.

    Xích Luyện nhìn nam nhân chăm chú, đôi mắt thâm thúy nhìn không thấy đáy: “Chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi không cần khổ sở”.

    “Nham Vân là ta dạy dỗ”. Nam nhân cảm thấy nghiệp chướng nặng nề.

    “Nham Vân là ma”.

    “Ta biết nhưng bản tính Nham Vân không xấu, nếu lúc này Liễu Phong ở đây thì có thể ngăn y lại”. Không phải pháp lực Liễu Phong cao mà là Nham Vân cực kỳ để ý Liễu Phong.

    Lời của Liễu Phong thì Nham Vân sẽ nghe.

    “Ngươi một mực ở trấn trên, Nham Vân giết người thì ngươi không có khả năng không biết, vì sao ngươi không ngăn cản Nham Vân”. Nam nhân thực loạn, cảm thấy thực hoang đường, hắn nhìn về phía Xích Luyện, “Còn có…….”.

    “…….”

    “Mộc cô nương đâu?”. Nam nhân nhớ tới Mộc Phàm Phương, hắn nghi hoặc nhìn về phía Xích Luyện, “Vì sao nàng không có cùng một chỗ với ngươi?”. Hắn cho rằng Xích Luyện sẽ bảo vệ Mộc Phàm Phương.

    “Vì sao nàng sẽ cùng một chỗ với ta?”. Xích Luyện hỏi lại nam nhân.

    “Vậy………”. Vậy nàng ở đâu?

    Nam nhân không hỏi ra miệng được, hắn dứt khoát nhìn chằm chằm Xích Luyện, chờ Xích Luyện trả lời.

    “Đã chết”. Xích Luyện thong thả nói, nhìn thoáng qua ba người đang đấu pháp dưới cửa thành, chậm rãi nói, “Mộc phủ, Trang phủ, tất cả phàm nhân của Cửu Tiên trấn đều chết ở dưới Hỏa Nhận của Nham Vân”.

    “Vì sao ngươi không cứu?”. Nam nhân hỏi Xích Luyện.

    Xích Luyện thản nhiên trả lời: “Vì sao ta phải cứu…….”.

    “Vậy phu nhân của Nham Vân, nàng còn sống không?”. Nam nhân chậm chạp tới gần Xích Luyện, hắn giơ tay bắt lấy cánh tay của Xích Luyện, tay hắn đang run rẩy, “Ngươi trả lời ta”.

    “……..”

    Xích Luyện không nói chuyện nhưng nam nhân đã muốn biết đáp án rồi, Nham Vân rất tàn nhẫn, phạm hạ đại sát giới như thế, Nham Vân sớm bước vào vực sâu vạn kiếp bất phục, hoàn toàn rơi vào ma đạo.

    Nam nhân cảm thấy chính mình đứng không nổi nữa, Xích Luyện đỡ hắn, ôm hắn vào trong ngực, Xích Luyện để hắn tìm một chỗ ngồi xuống, nam nhân vô tri vô giác tìm 1 địa phương ngồi xuống.

    Xích Luyện đi xuống hỗ trợ.

    Nam nhân ngồi dưới đất sững sờ, cho tới khi hắn cảm giác được dưới bầu trời nổi lên mưa đá nhỏ vụn, hắn ngồi dựa vào tường vây của cửa thành, lưng của hắn dán lên tường đá lạnh như băng, căn bản là không dám quay đầu lại xem.

    Hết thảy đều phi thường hỗn loạn……..

    Nam nhân nghe được tiếng nguyền rủa ngạo mạn trầm thấp của Phật Hàng, nghe được tiếng cười lạnh bay bổng của Xích Luyện, nghe được tiếng mắng tức giận của Mạt Đồng, cùng tiếng cười điên cuồng của Nham Vân, hơn nữa tiếng vũ khí va chạm, tiếng linh khí va chạm nổ tung, vô số quang cảnh cùng lóe lên, ma phong nổi lên bốn phía, viêm khí tràn ngập.

    Mưa rơi càng lúc càng lớn.

    Ánh lửa ngập trời bị áp chế, nơi nơi đều là sương khói, khói lửa chậm rãi bay vào bầu trời, có vẻ hiu quạnh lại thê lương, mưa bụi tràn ngập tầm mắt của nam nhân……..

    Cả thành đều là máu, chảy vào trong Trường Giang và Hoàng Hà (2 con sông lớn ở Tung Của), tắm máu Cửu Tiên trấn.

    Cả người nam nhân đều bị ướt, hắn không biết bọn họ đánh bao lâu rồi, không khí cấp tốc hạ nhiệt độ, nhiệt khí bị áp chế xuống, cho tới khi cương giới bị phá tan, thân thể của hắn lúc nóng lúc lạnh, hắn ngồi ở trong mưa hôn mê bất tỉnh.

    Nam nhân bị người lay tỉnh.

    Thời điểm nam nhân tỉnh lại thì đã ở trong 1 tự miếu rách nát, trong ngôi miếu đổ nát này âm u, tối tăm, trong không khí có mùi máu tanh, hắn lập tức liền cảm giác được bất thường.

    Nam nhân mới vừa nâng mắt lên thì nhìn thấy Nham Vân cầm Hỏa Nhận đứng ở trước mặt hắn, toàn thân của Nham Vân ướt đẫm, con ngươi lãnh đạm kia nhìn chằm chằm nam nhân, Hỏa Nhận trong tay của Nham Vân đang tản ra quang mang trong trẻo nhưng lạnh lùng…….

    Nơi này không có những người khác.

    Nam nhân không có nhìn thấy Mạt Đồng, không có nhìn thấy Cửu Hoàng, cũng không có nhìn thấy Xích Luyện………

    Nam nhân chỉ nhìn thấy Nham Vân……..

    Nam nhân theo bản năng chậm rãi lui ra phía sau, Hỏa Nhận kia vắt ngang trên cổ của nam nhan, cả người Nham Vân đều là máu……..

    Nam nhân cũng phân không rõ đây là máu của Nham Vân hay là của người khác.

    Cây cỏ khô trên mặt đất bị nam nhân ma sát tới rung động sàn sạt, hắn đang không ngừng lui về phía sau, bên ngoài trời mưa thật sự lớn, tim của hắn đập rất nhanh, Nham Vân điềm tĩnh cũng thong thả đi tới khi hắn lui về phía sau……….

    “Ngươi đừng lại đây…….”. Nam nhân thấp giọng yêu cầu, thanh âm của hắn đang run rẩy, trên người hắn đều bị mưa xối hết, không ngừng nhỏ bọt nước, đầu của hắn thực choáng.

    “……..”. Nham Vân nâng Hỏa Nhận, tới gần nam nhân.

    “Vì sao ngươi bắt ta tới đây?”. Nam nhân sắc mặt bình tĩnh nhìn Nham Vân, nhưng là trong lòng cũng rối loạn bất an, “Ngươi đã làm gì bọn họ rồi? Ngươi rốt cuộc…….rốt cuộc……..”.

    Nham Vân không thèm nhìn nam nhân, cầm Hỏa Nhận chậm rãi nâng cằm của nam nhân lên, nam nhân không dám lộn xộn, Hỏa Nhận thực sắc bén, nam nhân ngước mắt lên thì nhìn thấy Nham Vân lãnh đạm nhìn hắn chăm chú.

    “Ngươi trả lời ta”. Nam nhân miễn cường đè xuống bất an trong lòng, hắn bình tĩnh nhìn về phía Nham Vân, thấy khóe miệng Nham Vân lộ ra cười nhạo, mi mắt của hắn nhẹ nhàng run lên một chút.

    “Chính là ngươi, sư thúc, theo ta trở lại Thanh Sơn”. Nham Vân điềm tĩnh nói xong, nam nhân phát hiện cánh tay của y chảy máu, nam nhân thấy y không nói chuyện.

    Nam nhân không hiểu ý tứ của Nham Vân.

    Thấy nam nhân không nói chuyện thì Nham Vân buông Hỏa Nhận xuống, ném Hỏa Nhận tới một bên: “Ngươi yên tâm, các [phu quân] của ngươi không sao, ta chỉ bắt ngươi đi mà thôi, hiện giờ bọn họ còn vội vàng xử lý đám viêm thi nhảy nhót lộn xộn ở Cửu Tiên trấn”. Cho nên sẽ không đuổi theo, nam nhân đương nhiên không biết rằng Nham Vân mất rất nhiều khí lực mới thoát ra được.

    Đương nhiên nam nhân cũng không ngốc như vậy, hắn cũng hiểu Nham Vân phải dẫn hắn theo: “Nếu ngươi dùng ta để áp chế bọn họ thì ta có thể nói cho ngươi việc này là vô ích”.

    “…….”. Nham Vân không thèm nhìn nam nhân, chậm rãi ngồi xuống.

    Nam nhân vừa định đứng lên thì Hỏa Nhận của Nham Vân liền để ngang cổ của nam nhân: “Muốn chạy à, đâu có dễ dàng như vậy, nhưng mà ngươi không cần lo lắng, trước khi trở lại Thanh Sơn thì ta sẽ không giết ngươi”.

    Nam nhân ngồi xuống không nhúc nhích, hắn không nhận sự thủ hạ lưu tình (vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc hành quyết) của Nham Vân: “Nếu Liễu Phong biết được ngươi tàn sát cả 1 thành trấn, biết ngươi giết nhiều người như vậy thì Liễu Phong nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi”.

    Nham Vân vô lực vỗ vỗ mặt của nam nhân:” Việc này không cần ngươi lo lắng, quan trọng là … hiện giờ ta đại tăng (ý nó bảo trình nó bi h cao òi), ta có năng lực làm cho Liễu Phong thuộc về ta”. Y bất định nhìn chằm chằm nam nhân, nhìn thấy áo của nam nhân hơi hơi rộng mở, còn đôi mắt xao động đang nhìn y chằm chằm, đôi môi của nam nhân tản ra sáng bóng đầy đặn.

    Phản ứng đầu tiên của Nham Vân chính là thành thật nam nhân này tản ra mị lực thành thục đang trêu chọc y, nếu không phải hiện tại y không có khí lực thì y sẽ xâm chiếm nam nhân.

    Nam nhân ghé vào lỗ tai Nham Vân khuyên bảo Nham Vân, y căn bản là không có nghe nam nhân nói cái gì, y cầm Hỏa Nhận lướt qua từ cằm tới cổ của nam nhân, lại trượt tới xương quai xanh……..

    Thuộc truyện: Yêu Ma Đạo