Home Đam Mỹ Yêu Ma Đạo – Chương 316: Pn8

    Yêu Ma Đạo – Chương 316: Pn8

    Thuộc truyện: Yêu Ma Đạo

    Nam nhân lấy tay cầm cuốn sách kia, hắn nắm chặt, rất ngượng ngùng ngỏ lời: “Đừng xem, không nên xem, trả lại cho ta, Nhị Cẩu tử……”. Hắn có chút sốt ruột…….

    Nhìn đến nam nhân ẩn ẩn lộ ra thằn sắc khẩn trương, Nham Vân liền càng thêm rất tò mò: “Đại Cẩu, ngươi sợ ta xem thứ này, khẳng định có bí mật”. Y nói xong liền trực tiếp mở sách ra.

    Sắc mặt nam nhân rất khó coi, toàn thân cứng ngắc ngồi, xong rồi……..

    Bị xem rồi……..

    Nham Vân khẳng định lại muốn sỉ nhục hắn…….

    Trong phòng nhất thời im lặng, không có một chút thanh âm, nam nhân cảm thấy không khí áp lực tới sắp làm cho hắn nghẹt thở, Nham Vân cũng sững sờ, chỉ là cúi đầu nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay, song mâu lãnh đạm kia của y vào lúc này lại trở nên sáng như tuyết…….

    Nham Vân lật sách trong tay, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn nam nhân một cái, trong con ngươi bình tĩnh của nam nhân mơ hồ có vài phần xao động, hai má của nam nhân cũng bất tri bất giác có chút ửng đỏ.

    Mạt Đồng cho hắn sách, không gì khác chính là một ít “oai môn tà đạo”* gì đó, nam nhân buồn chán lấy ra xem, thế nhưng bị Nham Vân thấy được, lão kiểm(mặt già) của hắn biết giấu chỗ nào đây?

    *oai môn tà đạo (cửa lệch đường tà): đường ngang ngõ tắt, việc bất chính, trong truyện ý nói sách cấm, sách bậy bạ

    “Ngươi đừng xem”. Nam nhân giơ tay nghĩ muốn ngăn cản Nham Vân, nhưng mà Nham Vân lại tránh được cản trở của nam nhân, y giơ tay lên lật cuốn sách kia, thấy được rất nhiều thứ mới mẻ.

    “Ngươi thế nhưng thích xem thứ này, kích thích như vậy, ngươi chịu được?”. Tay của Nham Vân vói vào trong chăn của nam nhân, chậm rãi nắm cái chân mềm dẻo của nam nhân…….

    “Không phải”. Nam nhân giải thích 1 chút, hắn giơ tay đẩy cái tay của Nham Vân để ở trên hắn ra, “Ngươi bỏ sách xuống, quay về phòng của chính ngươi đi”.

    Lần này Nham Vân bỏ sách xuống, bởi vì hốc mắt nam nhân có chút ửng đỏ, y biết nam nhân ngượng ngùng, y cũng không lại tiếp tục, y chỉ là ngồi ở bên giường nhìn nam nhân.

    “Ngươi nghĩ muốn hỏi ta thì cũng hỏi xong rồi, vì sao ngươi còn không đi, hiện giờ đêm đã khuya rồi, ngươi sớm đi trở về phòng nghỉ ngơi đi”. Nam nhân nhịn không được kiềm nén đẩy Nham Vân ra, hắn thực không muốn Nham Vân ở lại.

    Nham Vân vẫn là không đi.

    “Có phải ngươi muốn ta tới Nham môn là muốn trả nhân tình cho ta hay không, nếu là như vậy, thật ra không cần thiết, ta cũng sẽ không quấn lấy ngươi, nếu như ngươi chọn Liễu Phong thì ta cũng không trách cứ ngươi gì cả”. Nam nhân thực thản nhiên, thanh âm nói chuyện của hắn không nhanh, nhưng dị thường bình tĩnh, cân bằng.

    “Có phải hai ngày nay ngươi ở Nham môn ở không thoải mái hay không?”. Nham Vân nhìn đến nam nhân khóe mắt hàm lệ, y giơ tay lau sạch nước mắt cho nam nhân, “Vậy ngươi có từng có từng nghĩ tới, nửa năm qua mỗi ngày ta đều là trải qua như vậy”.

    Nam nhân có chút bất ngờ nhìn về phía Nham Vân, Nham Vân rủ mắt, lông mi dài lại cong kia phiếm vài phần thương cảm: “Nếu ngươi không tha thứ ta, ngươi liền nói thẳng, không cần dùng loại phương pháp này bức ta chủ động rời đi”.

    “Ta…….”. Hắn không phải, không phải, không phải như Nham Vân nói như vậy, nhưng mà lúc này nam nhân đã không thể giải thích rõ được, hắn chỉ là thấp giọng bày tỏ: “Ngươi thích Liễu Phong đã lâu như vậy, y cũng rốt cục chấp nhận ngươi, hơn nữa ngươi từng oán hận ta như vậy, nói ta làm hại cả đời ngươi, làm chậm trễ ngươi cùng Liễu Phong……”

    “…….”

    “Ta vốn là bộ dạng không hợp tâm ý của ngươi……..”.

    “……”

    “Lúc đầu người cùng một chỗ cùng ta cũng chỉ là tuổi trẻ khinh cuồng (thất thường), mới nếm thửtư vị *** nên cảm thấy mới mẻ thôi”. Nam nhân bình tĩnh nhìn Nham Vân, ánh nến trong phòng rất mờ ảo, nhưng mà tầm mắt của 2 người phá lệ rõ rệt, căn bản là không thể nào trốn tránh, nam nhân từ tốn nói ra lời trong lòng, “Ngươi từng vì cứu Liễu Phong, thà rằng để ta bồi ngươi cùng chết, từ tại thời điểm đó la liền hiểu, đối với ngươi mà nói Liễu Phong đều phải quan trọng hơn so với tính mạng của chính ngươi”.

    Nham Vân im lặng nhìn nam nhân thần thái bình tĩnh, nhìn đến nam nhân chớp mắt, có dịch thể (chất lỏng) tinh bảo (óng ánh như bảo vật) rớt xuống từ hốc mắt, tim của Nham Vân đều co rút, nhưng mà nam nhân lại thấp giọng nói: “Ta căn bản là không giữ ngươi lại được, cần gì phải lại phí khổ tâm, chuyện cảm tình không thể miễn cưỡng, ta dể ngươi đi, ngươi có thể không cần báo đáp ta, nếu là bởi vì thương hại ta, mới cùng 1 chỗ cũng ta, ta đây tình nguyện không cần”.

    “A Thúc…….”

    “Ngươi thích Liễu Phong vậy ngươi liền cùng y đi, ta sẽ không ngăn cản”. Nam nhân hiểu rất rõ 1 cái đạo lý, tươi cười trên mặt hắn rất độ lượng, “Bởi vì không phải của ta, thủy chung cũng không sẽ là của ta, cho dù ta muốn giữ cũng giữ không được……”. Hắn nói xong, liền thong dong nằm xuống, đưa lưng về phía Nham Vân, không nhìn Nham Vân.

    Nham Vân ngồi ở bên giường yên lặng nhìn chăm chú vào Tích Duyên, y nhìn không thấy biểu tình lúc này của Tích Duyên, nhưng mà y rất khó chịu, y cảm thấy nam nhân này vì y làm rất nhiều, y thậm chí không biết nên đáp trả như thế nào, bù đắp như thế nào, đời này người mà y có lỗi nhất chính là nam nhân này, y rất có lỗi với Tích Duyên.

    Nham Vân chậm rãi cúi người ôm phía sau lưng của nam nhân, cảm giác được nam nhân toàn thân cứng ngắc, lập tức chợt nghe đến nam nhân hối thúc y rời đi: “Ngươi đi mau, Liễu Phong có lẽ vẫn đang chờ ngươi, ta cũng muốn nghỉ ngơi”.

    “Nhưng mà ngươi cũng đang chờ ta”. Nham Vân dụi đầu vào đầu vai của nam nhân, gắt gao ôm sát nam nhân, “Ngươi đã chờ ta mười mấy năm rồi, ta đã trưởng thành rồi, ta có thể yêu ngươi rồi”.

    Nam nhân khép mí mắt lại, tình tự trong đáy mắt hỗn độn mơ hồ.

    “Ta trả thư lại cho Liễu Phong”. Mặt của Nham Vân tựa lên cánh tay của nam nhân, y im lặng nhìn chăm chú vào sườn mặt của nam nhân, phát hiện lông mi của nam nhân đang run rẩy rất khẽ, y cúi đầu hôn hôn cánh tay của nam nhân, “Ta bảo ngươi đọc thư, ngươi liền đọc, ngươi căn bản là không cần ta, ngươi đối ta như vậy, ta thật sự rất thương tâm…….”.

    Nam nhân trầm mặc, Nham Vân nhẹ nhàng chạm chạm nam nhân, làm cho nam nhân nằm thẳng nhìn y, ánh mắt bình tĩnh của nam nhân dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú hơi hơi thụ thương của Nham Vân……..

    “Ta quay về Nham môn là xử lý chính sự, không phải vì gặp Liễu Phong”. Nham Vân cúi đầu nhìn chăm chú vào nam nhân, đuôi tóc của y tản mát ở ngực của nam nhân, ánh mắt của y từng chút từng chút di chuyển trên mặt của nam nhân, thanh âm của y cũng rất thong thả, “Ta chỉ xem Liễu Phong là đồng môn(bạn cùng học 1 thầy), xem là bằng hữu, không phải cái loại quan hệ mà ngươi nghĩ”.

    Nam nhân bình tĩnh nhìn chăm chú vào Nham Vân.

    “Ngươi mới là quan trọng nhất”. Nham Vân cúi người xuống, khuỷu tay chống sườn đầu, vỗ về sườn mặt của nam nhân, “A Thúc, ngươi tới gặp ta, ta thật là cao hứng, thật sự rất cao hứng”.

    Nam nhân thành thục (chín chắn) vẫn duy trì thái độ im lặng nhìn Nham Vân, đáy mắt bình tĩnh của hắn lộ ra vài phần nhu hòa luôn mang theo làm cho người ta thư thái……..

    Thật ra Nham Vân đều nhớ rõ thời điểm y rơi vào cảnh hiểm nghèo, cũng thủy chung đều chỉ có nam nhân tại bên người, sự tình gì nam nhân đều làm vì y, tuy rằng nam nhân thường xuyên đánh y, nhưng mà đều là vì tốt cho y.

    Mà nam nhân cũng biết, Nham Vân là sẽ không lừa hắn, bởi vì cho tới bây giờ Nham Vân đều là thích là thích, không thích là không thích, cho tới bây giờ đều là biểu lộ ra ngoài, cũng chưa từng có lừa gạt hắn.

    “Vậy ngươi bảo ta tới Nham môn lại là vì cái gì?”. Trầm mặc nửa ngày nam nhân rốt cục mở miệng, hắn cảm giác được ngón tay của Nham Vân rất thong thả ma xát hai má của hắn, động tác rất nhỏ này khiến cho hắn có chút sững sờ, hắn nghĩ muốn hất tay của Nham Vân ra, nhưng mà lại bị Nham Vân ngăn lại.

    Vì sao.

    Nam nhân thật không hiểu được.

    “Ngươi tới địa phương của ta, ta muốn cho ngươi ở nơi tốt 1 chút”. Cái trán của Nham Vân kề trán của nam nhân, hơi thở của hai người giao hòa, trong phòng rất yên tĩnh, mùi đàn hương nhàn nhạt kia làm tinh thần sảng khoái.

    Nam nhân không muốn lên núi, Nham Vân liền lấy Liễu Phong làm cái cớ, mời nam nhân lên núi, như vậy nam nhân mới có thể đi theo y, hơn nữa bây giờ còn sẽ im lặng nằm ở bên người y.

    “Ân”. Nam nhân gật gật đầu.

    Nham Vân cúi đầu ngậm môi dưới nóng mềm của nam nhân, động tác của y rất nhẹ, y chưa từng có thật cẩn thận như vậy hôn nam nhân, mà giờ này khắc này bên môi nam nhân cũng tràn đầy hơi thở của Nham Vân…….

    Nham Vân hôn nhẹ nam nhân mấy cái, y nâng mặt của nam nhân, nhận thấy nam nhân không phản cảm, y liền bắt đầu dần dần làm sâu thêm nụ hôn ôn hòa này……..

    Cảm giác được nụ hôn của Nham Vân trở nên sâu, chậm, nam nhân không kịp thích ứng đồng thời hơi thở nặng thêm, khẽ “ân” mấy tiếng, nam nhân muốn bảo Nham Vân đừng đột ngột như vậy, ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào cái cằm tinh xảo của Nham Vân, Nham Vân thuận thế tóm lấy tay hắn, đè chặt nam nhân thần thái ôn hòa, trằn trọc hôn sâu.

    Tâm tình của nam nhân vô cùng bình tĩnh, hắn vốn là không nghĩ muốn cái gì, nhưng mà Nham Vân từng bước một ép hắn, tuy rằng trong lòng hắn là có chút nghĩ muốn, nhưng không đến mức rất khát cầu.

    Cho tới bây giờ nam nhân đều là tùy duyên, bởi vì hắn sớm biết có một số việc là cưỡng cầu không được, hắn tin tưởng Nham Vân, nhưng mà hắn cũng không tin tưởng Liễu Phong……..

    Môi của nam nhân bị Nham Vân hôn tới vừa ướt lại gợi cảm, phiếm ửng đỏ ái muội, môi của hai người giao điệp cùng một chỗ, tay của Nham Vân ôm chặt thắt lưng của nam nhân…….

    Lập tức, nam nhân nghe được “roẹt” 1 tiếng, y sam của hắn bị Nham Vân xé nát rồi…….

    Nam nhân bảo Nham Vân trở về phòng chính mình đi, nhưng mà Nham Vân lại hôn môi của nam nhân, thấp giọng nói: “Đây là phòng của ta…….”.

    Thuộc truyện: Yêu Ma Đạo