Home Đam Mỹ [YunJae Trung Văn] Nghịch Lân – Đam Mỹ – Chương 69

    [YunJae Trung Văn] Nghịch Lân – Đam Mỹ – Chương 69

    Thuộc truyện: [YunJae Trung Văn] Nghịch Lân – Đam Mỹ

    Chôn cùng sao?

    Nghe từ ngữ khiến người kinh sợ này, Yunho lại cười híp mắt.

    Tuy không có hứng thú đối nghịch với lời hung ác của Jaejoong, nhưng khi Jaejoong mới bước ra khỏi xe, định rời đi cùng Hee Chul đã bị Yunho bắt được, sau đó có chút bá đạo bảo vệ sau lưng!

    “Cậu không cần đi cùng cậu ta, nếu như cậu đua thua, tôi sẽ đua với cậu ta một lần, thắng, tiền cá cược của hai người liền xóa bỏ!” Đứng cạnh Jaejoong nói ra quyết định của mình, Yunho không hề sợ chọc giận cậu.

    Cậu không thích người khác can thiệp vào chuyện của cậu, Jaejoong tin tưởng Yunho hiểu rõ điều này, nhưng hắn vẫn cố tình làm như vậy.

    Đây là có ý gì?

    Hắn thật sự lo lắng cho an nguy của cậu, hay… Hắn không muốn cậu cùng Kim Hee Chul có quan hệ?

    “Đừng đùa nữa, Yunho, kỹ thuật lái xe của cậu là tôi dạy cho cậu mà, tôi sao lại nhàm chán đến mức đua xe với chính mình?” Nhẹ nhàng nói ra lời chói tai vô cùng, tuy bình thản nhưng Hee Chul tin tưởng, Jaejoong chắc chắn hiểu ý của y!

    Chính mình… Một bản thân khác… Giống nhau… Quá khứ của Kim Hee Chul cùng Jung Yunho…

    Mặc dù Yunho đã giải thích, nhưng bệnh đa nghi như một chất độc trải rộng trong máu, một khi phát tác, sẽ lan tràn liên tục, đặc biệt khi nó liên quan tới niềm tin mà Jaejoong quan tâm nhất, lại càng khó trị hết…

    Jung Yunho nói, muốn cậu tin tưởng hắn, nói tin tưởng một người cũng không quá khó…

    Nhưng, nếu như ngay cả tên kia là ai, cậu cũng không biết, vậy tại sao phải tin tưởng?

    Cậu còn nhớ rõ, Kim Junsu đã từng nói, Jung Yunho cùng cậu có một điểm chung, mà đây cũng là nguyên nhân khiến cậu ta muốn để hai người gặp nhau —— Bọn họ, đều khó tin tưởng người khác!

    “Hee Chul, tôi mặc kệ cậu vì sao lại xuất hiện ở đây, nhưng tôi không muốn ra tay với cậu ở chỗ này, trở về nói với Kwon Ji Kyu, chuyện của tôi cùng cậu ta, tôi sẽ… Jaejoong?”

    Mặc kệ ý đồ hủy bỏ tiền cá cược của Yunho, Jaejoong đẩy cánh tay Yunho ra, chậm rãi đi về hướng Hee Chul, Yunho định một lần nữa bắt lấy Jaejoong, lần này, lại bị Jaejoong giãy dụa hất ra!

    “Tôi thua là sự thật, chẳng qua là đi cùng anh ta, đâu có mất miếng thịt nào.” Giọng nói lạnh lùng, cả người Jaejoong lúc này tản ra khí chất lúc gặp mặt lần đầu, là sự kiêu ngạo với người xa lạ…

    Nhìn chằm chằm Jaejoong, Yunho dường như đã nhận ra điều gì.

    Một điều đã thúc đẩy Jaejoong lui vào trong vỏ ốc của mình…

    “Cậu muốn biết cái gì, Kim Jaejoong, cậu cho rằng đi cùng Hee Chul thì có thể nghe lời nói thật từ cậu ta sao?” Đổi hẳn giọng dịu dàng lúc tỏ tình ban nãy, giờ phút này, Yunho hiển nhiên có chút không vui với quyết định của Jaejoong.

    “Vậy nếu tôi không đi cùng anh ta, anh có nói cho tôi biết không?” Xoay người sang, Jaejoong kiêu ngạo mười phần nhìn Yunho. “Ngoài những điều Kim Junsu nói về anh, Jung Yunho, tôi căn bản không biết anh là ai!”

    Nếu như cái gì cũng không biết, ngay cả người đó là ai cũng không rõ, tin tưởng còn không có thì sao thích được?

    Nói thích, có phải là đang làm trò cười không?

    Cậu là Kim Jaejoong, không phải Kim Junsu, không có hứng thú làm một kẻ ngu như vậy…

    “Junsu không phải đã nói cho cậu…” Yunho không hiểu, Jaejoong đến tột cùng còn muốn biết cái gì.

    “Đó là anh trong mắt Kim Junsu, Jung Yunho, vậy anh trong mắt chính mình thì sao? Tôi cho dù ngu xuẩn, cũng nhìn ra, anh đang có ý định xem nhẹ một số việc…” Ánh mắt rơi lên người Hee Chul, Jaejoong không tin Yunho không hiểu được ý của cậu.

    Nếu như là người khác, nhất định bị mấy lời của Yunho lừa gạt, nhưng Jaejoong lại khác.

    Dù vì lời Yunho nói mà tâm lay động, cậu vẫn chú ý đến, lời nói dối của Yunho…

    Cái gì gọi là hắn cùng Kim Hee Chul trước đây là bạn, giờ là kẻ thù, còn Kim Junsu là thế thân của Kim Hee Chul?

    Chỉ là bạn bè bình thường, cần gì phải thế thân?

    Huống chi, cậu không phải không hiểu rõ, quan hệ trước đây của Junsu cùng Yunho.

    Nếu Kim Junsu là thế thân của Kim Hee Chul, vậy hắn cùng kim Hee Chul, thật sự không có gì hết sao…

    Mím môi, nhịn xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng, so với phẫn nộ, Jaejoong hiện tại lại càng khó chịu.

    Cảm xúc đó thật sự nói không lên lời, nhưng so với lúc bị Hee Chul châm ngòi, nó lại càng lạ lẫm hơn…

    Thu tay về, Yunho nhìn chằm chằm Jaejoong, như muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng cuối cũng, vẫn như trước muốn nói lại thôi ── Hắn hiểu Jaejoong muốn hỏi điều gì, nhưng hắn lại không đưa ra được, một đáp án.

    Bởi vì ngay cả hắn, cũng chưa từng hiểu rõ…

    Liếc nhìn Yunho rơi vào trong vũng bùn mê muội, Hee Chul có chút phức tạp hạ mắt, nhưng vẫn mang theo Jaejoong lên xe, ngênh ngang rời đi ──

    “Yunho, anh cứ như vậy để mặc Hee Chul mang Kim Jaejoong đi?” Kara có chút khó có thể tin.

    Người này không giống Jung Yunho mà cô quen, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy…

    “Dù tôi giữ lại, Jaejoong cũng sẽ không để tôi làm thế trừ khi tôi đưa ra đáp án…” Cũng chính vì giống nhau, cho nên Yunho hoàn toàn hiểu được cách làm việc của Jaejoong.

    “Đáp án gì… Kim Jaejoong đến cùng muốn biết cái gì?”

    “Kim Hee Chul… Cảm xúc của tôi với Kim Hee Chul, cảm xúc thật sự…”

    Lời Yunho nói khiến Kara nhíu chặt lông mày, cho dù biết rõ vấn đề này, lại không ngờ tới, Kim Jaejoong vẫn có biểu cảm thản nhiên như vậy… Changmin đứng một bên, nhìn hết thảy phát sinh, bỗng nhiên, cúi đầu bật cười.

    Anh được lắm, Kim Jaejoong.

    Lại dùng chiêu này sao…

    “Cậu thật sự muốn dựa vào tôi để moi tin tức sao?” Nắm tay lái, cảm giác bị lợi dụng thật sự rất khó chịu, khiến Hee Chul không chút thiện ý trừng mắt nhìn Jaejoong.

    “Anh nói thử xem?” Không chút e ngại dù giờ phút này đang ngồi trên xe Hee Chul, trong mắt Jaejoong tràn đầy tự tin, không hề kém Yunho chút nào. “Nhưng mà tôi cũng phải cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi cũng không có cách nào chơi Yunho một vố.”

    “Cậu nói lời này không sợ tôi trực tiếp đá cậu xuống xe sao?” Khí chất trên người Jaejoong tương tự với Yunho, khiến Hee Chul không cách nào chống trả một cách nhẹ nhàng.

    “Anh sẽ không làm như vậy, nếu không, anh sẽ không biết làm thế nào với tên Kwon Ji Kyu kia ── Cho nên, tôi mới có thể lợi dụng anh, ép tên Jung Yunho kia nói hết sự thật với tôi, kể cả về anh!”

    “Cậu là tên khốn nạn…” Bỗng nhiên hiểu ra khiêu khích của y không có tác dụng, cảm xúc của Hee Chul có chút bất ổn.

    Từ biểu cảm trên mặt Jaejoong cùng với phản ứng kịch liệt kia, y còn tưởng rằng, cậu đã dao động ── Kết quả, tất cả chỉ là diễn kịch?

    Giống với bề ngoài của cậu, nhìn như xinh đẹp vô hại, nhưng trên thực tế, như sự tương tự giữa cậu và Yunho, cậu quả thực là một cá thể khác đúc ra từ khuôn mẫu của Yunho, đều có tâm cơ xảo trá…

    Nở nụ cười, Jaejoong hiển nhiên không để bụng câu chửi của Hee Chul.

    Khốn nạn sao?

    Không, cậu chỉ là đem toàn bộ những thứ thấy được trên người Yunho, vận dụng với bản thân mà thôi.

    Jung Yunho dùng thủ đoạn để cậu thoát ly khỏi quan hệ với Kim Ri Nam, thậm chí, lợi dụng cả quá khứ của cậu… Giờ cậu chỉ là, gậy ông đập lưng ông mà thôi…

    Jung Yunho, anh muốn tôi nhận ra cảm xúc của mình với anh, vậy còn anh?

    Trêu chọc tôi, phải trả giá lớn đấy, không chỉ đơn giản là thích thôi đâu, anh biết không…

    Thuộc truyện: [YunJae Trung Văn] Nghịch Lân – Đam Mỹ