Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 113

    Thuộc truyện: Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 113

    Đáng thương ~~

    “Không.” Snape bình tĩnh, trong đôi mắt đen cất dấu cảm tình chỉ có chính y mới hiểu được. Y trả lời Harry, “Ý tưởng của ta ngược Dumbledore. Ta cho rằng có như vậy trải qua ngươi hẳn là càng thêm hiểu được cái gì nên quý trọng, cái gì nên hủy diệt. Ta cảm thấy được ngươi quả thật học tập một ít ma pháp tính công kích.”

    “Dù sao,” Snape nhìn Harry có chút giật mình, tao nhã nhíu mày, dùng thanh âm trầm thấp giải thích, “Ta không phải lão ong mật Dumbledore, ta sẽ không ngây ngốc cho rằng chỉ bằng ‘Yêu’ có thể thành công đả bại Chúa Tể Hắc Ám.”

    Harry kinh ngạc chớp mắt, nhìn Snape thần sắc bình thản không có một tia tập quán tính cười trào phúng ngày xưa, “Ngươi rốt cuộc là ai đem giáo sư Snape thế nào?”

    “Potter, đầu của ngươi bị cự quái đạp sao?” Snape nghe vậy lập tức thần sắc biến đổi, không khách khí dùng ánh mắt ác ý trào phúng nhìn Harry, hừ lạnh một tiếng đứng lên, “Chúng ta đi thôi, chậm trễ nữa chỉ sợ ngươi sẽ muộn.”

    Harry nhìn Snape đi nhanh ra khỏi phòng đột nhiên đứng dậy từ phía sau vọt tới, ôm chặt lấy eo Snape, nhấc đầu nhẹ nhàng rúc vào lưng đối phương cứng ngắc.

    “Cám ơn giáo sư.” Harry ấp úng, “Cám ơn Severus.”

    Ở Snape rời đi trong nháy mắt, Harry đột nhiên hiểu rõ dưới khuôn mặt bình thản của Snape, trong ánh mắt trầm tĩnh ẩn hàm thương tiếc cùng đau lòng.

    Ở trong đó không chứa một tia đồng tình, không chứa một tia thương hại, chỉ có đau lòng mà cậu nghĩ đến vĩnh viễn cũng không nhìn tới. Đã bao nhiêu năm, từ lúc mất đi cha mẹ cậu cũng đã mất đi quyền lợi yếu ớt cùng yếu đuối, cậu cần chăm sóc em gái, cậu nỗ lực nắm giữ hết thảy kỹ xảo giết người, cậu muốn báo thù cho thân nhân của mình.

    Cậu lấy được trừ bỏ đồng tình chính là thương hại. Chính là cậu không cần những cảm tình vô nghĩa đó càng không cần mọi người ngẫu nhiên hứng khởi cái loại cảm tình không thật kia. Cậu, muốn, luôn luôn là lúc trước cậu và các bạn đánh nhau, mang theo một thân bùn đất, một thân tổn thương về nhà, cha mẹ phát ra từ nội tâm đau lòng cùng yêu thương.

    Đây là một loại an ủi đến từ sâu trong tâm linh.

    Chính là Snape phía trước giấu quá sâu, cho dù là cậu cũng không lập tức nhận thấy được cảm xúc phức tạp mà thâm thúy trong ánh mắt che dấu rốt cuộc là gì.

    Bất quá hiện tại mới phát hiện cũng không tính muộn.

    Khi nhìn Snape đứng dậy rời đi chỉ chừa cho mình phía sau lưng, trong nháy mắt Harry đột nhiên hiểu rõ thần sắc bình tĩnh cùng ánh mắt thâm thúy phía trước đại biểu cái gì.

    Trong nháy mắt đó Harry đã quên bình tĩnh, quên kiềm chế, trong lòng chỉ còn lại có kích động cùng cảm giác hạnh phúc. Harry không khống chế nổi hành động xúc động của mình, không chút nghĩ ngợi liền xông lên, từ phía sau lưng ôm nam nhân dáng người gầy yếu, luôn dùng trào phúng cùng lời nói ác ý che dấu cảm xúc chân chính của mình.

    “Giáo sư, ta rất khỏe, thật sự tốt lắm.” Harry thấp giọng thì thào, “Ba mẹ, ta hiện tại tốt lắm, thật sự tốt lắm.”

    Nước mắt trong suốt chảy ra từ hai mắt nhắm chặt của Harry, không chảy vào bên trong đầu tóc rối bời vì lúc trước huấn luyện. Nước mắt khó được xuất hiện này đánh thức Harry, cậu chậm rãi buông lỏng cánh tay vây quanh bên hông Snape, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt sau đó lộ ra tươi cười.

    “Potter, ngươi phát xong thần kinh sao?” Snape cũng không quay đầu lại hừ lạnh, nếu cẩn thận nghe còn có thể nghe ra trong thanh âm hoa lệ của y che dấu buộc chặt. “Lần sau nếu ngươi tiếp tục đột nhiên thần kinh như vậy, ta đề nghị ngươi trực tiếp đi St. Mungo khoa thần kinh nhìn bệnh.”

    “Vâng giáo sư. Cám ơn đề nghị của giáo sư.” Harry sáng lạn cười, lướt qua Snape buộc chặt thân thể đứng nguyên tại chỗ, đưa tay mở cửa phòng. Bên ngoài trên hành lang, Sirius đang qua lại dạo bước.

    “Harry, hai người đã xong?” Cửa vừa mở ra, Sirius liền lập tức vọt tới, “Thời gian đã tới, nếu con không ra, ta sẽ phải gõ cửa.”

    “Hôm nay thời gian huấn luyện hơi dài một chút mà thôi, yên tâm, trong lòng con biết rõ.” Harry kéo tay Sirius đặt ở trên bả vai mình xuống thấp giọng nói: “Chú chuẩn bị ở trong này bao lâu?”

    “Nhà này ta thuê nửa năm, ta tin tưởng ta sẽ tìm được một ngôi nhà thích hợp.” Sirius ôm vai Harry, kéo Harry sang một bên, lãnh mạc gật gật đầu với Snape đi ra sau, “Dumbledore đồng ý con nghỉ đông và nghỉ hè theo ta không?”

    “Chỉ có lễ Giáng Sinh nghỉ đông có thể.” Harry hơi hơi nhún vai, “Hiệu trưởng nói nghỉ hè ta phải ở nhà dì Petunia một tháng vì ma pháp giấu ở trong huyết mạch ‘Yêu’ bảo hộ có thể có hiệu lực.”

    Kết quả này cũng không phải làm cho người ta khó có thể nhận, đặc biệt ở dưới tình huống hai người đều chuẩn bị tâm lý.

    Ba người đi qua hành lang thật dài, mở cửa, Sirius nhìn thoáng qua Snape sau đó ngồi xổm xuống nhìn thẳng Harry, “Harry, cơ thể của ta đã khôi phục không sai biệt lắm hơn nữa cũng có đũa phép thuộc về mình. Nếu con cần huấn luyện, ta cũng có thể trợ giúp con.”

    “Con biết Sirius.” Harry gật đầu, mỉm cười, “Con tin tưởng kỹ xảo của chú không so giáo sư Snape kém, nhưng nếu để cho chú huấn luyện, con nghĩ là con không đạt được mục tiêu mình muốn đạt tới.”

    “Chẳng lẽ, ta có cái gì so với Snape kém sao?” Sirius không phục trừng Snape không kiên nhẫn chờ ở cửa, “Vì sao ta huấn luyện sẽ không đạt được mục tiêu?”

    “Bởi vì chú không đủ nghiêm khắc.” Harry mỉm cười, lướt qua Sirius thần sắc ai oán nhìn mình, trở lại đưa tay nhẹ nhàng nhéo hai má bắt đầu nở nang của hắn, “Tốt lắm, không cần làm như vậy, rất buồn cười, con sẽ không mắc mưu. Thời gian không còn sớm, chúng ta đi đây. Sirius, cuối tuần gặp lại.”

    Harry đi đến cạnh Snape, vẫy tay chào Sirius sau đó tiếp nhận áo tàng hình trong tay Snape phủ lên, cửa phòng mở ra, hai người nhanh chóng rời đi.

    Vừa về tới Hogwarts Harry phải đi tới phòng học trống trải mà mình dùng thời gian thay đổi khí, cẩn thận nhìn thân ảnh bên trong càng ngày càng mơ hồ biến mất, Harry mới kéo áo tàng hình trên người xuống, gấp lại bỏ vào túi sách đi ra ngoài.

    “Harry, Harry!” Đi trên đường đến thư viện hội họp cùng Hermione ba người, Harry bị Cedric gọi lại.

    “Chuyện gì vậy Cedric?” Harry quay đầu lại cười nhìn nam hài cao lớn chạy về phía mình, từ sau cuộc tranh tài Quidditch kia hai người chậm rãi quen nhau. Ngẫu nhiên Harry cũng hỏi Cedric một ít vấn đề về bùa chú bất quá phần lớn thời gian hai người đều là thảo luận Quidditch.

    “Lần trước em muốn mượn đọc quyển chỉ có học sinh trên năm thứ năm mới có thể mượn đọc ‘Khái luận phòng ngự nghệ thuật hắc má’, anh đã tìm được rồi, bất quá hiện tại ở ký túc xá, ngày mai chừng nào thì em rảnh?”

    “Thật là cám ơn anh Cedric.” Harry cười càng thêm sáng lạn, quyển sách kia cậu muốn đọc đã lâu rồi, nghe nói bên trong nhắc tới rất nhiều ma pháp hữu dụng nghệ thuật hắc ám cùng phòng ngự chúng. Sở dĩ nhờ Cedric vì năm thứ ba căn bản là không được mượn quyển sách này. Tiếp theo bởi vì Lupin mang đến giáo trình phòng chống nghệ thuật hắc ám có hệ thống cho nên quyển sách này phần lớn thời gian đều bị vây ở trạng thái cho mượn.

    “Buổi sáng ngày mai em có lớp học, giữa trưa có huấn luyện Quidditch, tới lúc học xong Độc Dược đi, chúng ta gặp nhau ở cửa thư viện.” Harry suy tư một chút, chờ đợi Cedric nói.

    Cedric gật gật đầu, sau đó khuôn mặt trắng nõn đột nhiên đỏ ửng.

    “Chào mọi người, Hermione, Ron, Malfoy.”

    Harry quay đầu lại vừa hay nhìn thấy Hermione ba người đi tới, trừ bỏ Draco ngạo mạn khẽ gật đầu, Hermione cùng Ron đều mỉm cười đáp lại Cedric.

    “Ngày mai gặp, Harry.” Draco phất tay xong lập tức rời đi.

    Cedric lại cùng Harry ba người cùng nhau đi vài bước sau đó ở một ngã rẽ phất tay tạm biệt.

    “Harry, ta cảm thấy được, tựa hồ ở ngươi thắng hắn sau, anh ta liền đặc biệt chú ý ngươi?” Ron nhíu mày quay đầu nhìn bóng lưng Cedric.

    “Ron, “ Hermione nghiêm khắc trừng mang theo một tia không kiên nhẫn, “Lúc anh ta cứu Harry, tránh cho Harry kết cục ngã thành bánh thịt, chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi anh ta cố ý tiếp cận Harry có mục đích gì sao? Nói sau, Cedric là một người tốt, ở mỗi phương diện đều thực xuất sắc, hơn nữa cũng rất khiêm tốn ôn hòa, mình thật sự không rõ vì sao cậu bất mãn anh ta!”

    “Ta xem không chỉ là của ta một người bất mãn hắn đi?” Ron có thâm ý khác nhìn Hermione, “Tiểu tử Malfoy đó thái độ đối Cedric so với ta càng tồi tệ, như thế nào không thấy ngươi nói cái gì.”

    “Draco vốn là một người cao ngạo, cùng người không quen, cậu ta từ trước đến nay đều là như vậy. Năm nhất, chúng ta quan hệ với hắn cũng không tốt!” Hermione trừng, Ron mở miệng mấy lần cuối cùng lại không nói cái gì.

    Thời gian trôi qua thực bình tĩnh, cho dù là ở lớp học độc dược bị toàn bộ Hogwarts ngoại trừ Slytherin bầu thành lớp học kinh khủng nhất cũng không có phát sinh gì. Cho dù là được xưng là “sát thủ vạc” Neville ở Hermione thấp giọng nhắc nhở cũng không lại nổ vạc của mình.

    Tan học, Harry đã thuận lợi hoàn thành độc dược của mình. Tuy rằng nhan sắc là màu xanh đậm mà không phải Snape yêu cầu thiên lam bất quá này cũng có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra rồi.

    Đưa độc dược, Harry mỉm cười hướng thần sắc tối tăm nghiêm khắc Snape, mang theo cặp đi ra ngoài, ở bên ngoài trên hành lang chờ Hermione cùng Ron cùng đi thư viện.

    “Harry,” Trên hành lang bởi vì tan học mà náo nhiệt đột nhiên vang lên tiếng gọi, Harry quay đầu nhìn vừa hay nhìn thấy Cedric lướt qua mất tốp người bước nhanh tới chỗ mình, “Hoàn hảo em còn chưa đi. Anh tan học trước không muốn ở bên ngoài thư viện đợi cho nên mang sách trực tiếp đưa tới cho em.”

    Harry tiếp nhận bỏ vào cặp rồi mới ngẩng đầu, “Cám ơn Cedric.”

    Khuôn mặt trắng nõn của Cedric hơi đỏ lên, đưa tay ôm vai Harry, “Em đã nói cám ơn rất nhiều lần Harry. Đây bất quá là nhấc tay làm hộ chút thôi. Nói sau, không phải chúng ta cũng là bạn sao?” Nói xong câu cuối cùng, Cedric đã hơi cúi đầu, tiến đến bên tai Harry.

    “Đương nhiên.” Harry mặc dù có chút kinh ngạc động tác phá lệ thân mật của Cedric bất quá cũng chú ý tới ý trong lời nói của Cedric, anh ta nhất định là có việc gì muốn mình hỗ trợ lại không muốn người khác biết. “Nếu có cái gì em có thể giúp đỡ thì anh cũng không nên khách khí.”

    “Hiện tại anh sẽ có một việc cần em hỗ trợ Harry.” Cedric càng sát vào Harry, Harry thậm chí có thể cảm nhận được anh ta vì khẩn trương mà hơi thở có chút dồn dập phun tại vành tai cùng cổ của mình, “Harry, có thể hay không giúp anh…”

    “Trong hàng lang cấm kề sát nhau trò Potter, trò Diggory.” Một thanh âm âm lãnh mà trơn nhẵn giống như nhung thiên nga đột nhiên vang lên, Harry cùng Cedric lập tức ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Snape vẻ mặt âm trầm đang dùng một ánh mắt như chuẩn bị bão táp nhìn bọn họ.

    “Vì thế, Gryffindor cùng Hufflepuff trừ năm điểm, hơn nữa tối hôm nay cấm túc.” Snape vặn vẹo khóe môi giả cười, “Ta nghĩ hai người không có ý kiến đi? Trò Diggory tại phòng học độc dược xử lý ếch buổi sau học mà Potter đêm nay bảy giờ đến hầm của ta có nhiệm vụ cho ngươi.”

    “Vâng, Snape giáo sư!” Cedric rõ ràng không có nhiều kinh nghiệm như Harry đối mặt giáo sư dạy độc dược âm trầm, nhất là khi chú ý tới ánh mắt Snape âm lãnh, tản ra sát khí dừng ở trên tay của mình, anh ta vội vàng thu tay khoát lên trên vai Harry, theo bản năng lui về sau cố gắng tránh đi ánh mắt Snape.

    “Ai nha!” Không biết khi nào thì Hermione đứng ở phía sau tránh không kịp Cedric bị hung hăng đạp một cái, nhịn không được kêu lên.

    “Xin, xin, xin lỗi!” Mặt Cedric vốn bởi vì Snape mà trở nên tái nhợt lập tức lại đỏ lên, anh ta khẩn trương bắt lấy tay Hermione.

    “Giáo sư Snape, trong hành lang cùng người khác giới nắm tay có trái với nội quy của trường học hay không?” Một thanh âm cao ngạo, lạnh như băng, làn điệu thong thả đùa cợt đột nhiên vang lên.

    Harry quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Draco đang nguy hiểm nheo lại đôi mắt màu lam xám, khóe môi là cười lạnh cần ăn đòn.

    “Đương nhiên.” Snape hơi hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua Draco đứng bên cạnh mình, “Hufflepuff tiếp tục trừ mười điểm, Diggory, cấm túc tăng một buổi.”

    Dừng lại một chút, không để ý tới hai người đã bị khiếp sợ, Snape khơi gợi lên khóe môi, khinh phiêu phiêu trào phúng, “Diggory, Granger, nếu hai người tiếp tục không rời nhau ra, tiếp tục ngăn trở hành lang ta không để ý cho điểm học viện hai người thấy đáy.”

    Thuộc truyện: Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 113