Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 114

    Thuộc truyện: Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 114

    Tiêu chuẩn lưỡi hôn ~~ (chờ mãi)

    Dọc theo đường đi dọa chạy vài tiểu động vật chặn đường, Snape âm trầm về tới hầm, “Phanh” một tiếng khép cửa lại rồi mới ngồi trên ngồi ghế mình hay ngồi cạnh lò sưởi trầm mặc hồi lâu, thong thả hộc ra một ít khí buồn ở ngực.

    Ngồi xuống này liền bỏ lỡ cơm chiều, mãi cho đến sắc trời hoàn toàn đen.

    “Bang bang!” Hai tiếng đập cửa vang lên, Snape nhẹ nhàng chớp mắt bởi vì mở to mà trở nên chua xót, mở miệng nhưng không phát ra một tia thanh âm.

    Ngoài cửa là Harry tiến đến lao động, chần chừ nhìn con rắn uốn éo trước mặt, {Giáo sư Snape ở bên trong?}

    {Ở, ngươi muốn đi vào không?} Con rắn nhỏ tê tê trả lời Harry hơn nữa không đợi Harry trả lời liền mở cửa phòng. Harry chần chừ một chút cuối cùng đưa tay đẩy cửa đi vào.

    “Tại sao không đốt nến?” Harry tùy tay đóng cửa lại, ở phòng hoàn toàn lâm vào trong bóng đêm Harry đột nhiên nghĩ đến, tại trong hầm từng xuất hiện qua một lần như vậy. “Giáo sư, đã xảy ra chuyện gì sao?”

    Harry nhíu mày. Mặc dù là trong bóng đêm bất quá đối với hầm quen thuộc, Harry bước tới trước mặt Snape, nhìn thấy y trống rỗng vô thần, hai mắt thẳng tắp nhìn cửa, nhẹ nhàng vẫy tay, “Giáo sư?”

    “Potter, ta còn không có mù, ngươi không cần thử ta như vậy.” Snape lạnh như băng mở miệng, thanh âm khàn khàn khiến Harry đột nhiên chọn cao lông mi, sau đó lại chậm rãi xả ra một cái giả cười, “Giáo sư, ta không cho rằng giáo sư mù, ta chỉ là cho rằng hồn giáo sư bơi đi chỗ nào đó.”

    Harry huy động đũa phép, cả gian phòng trong nháy mắt sáng lên, Harry đi đến bên tủ từ bên trong lấy ra hai ly rượu, sau đó là một chai hỏa diễm Whiskey, “Giáo sư, ta cảm thấy được ngài cần một ít đồ uống.”

    Nhét một ly rượu vào tay Snape, Harry nhẹ nhàng đụng ly sau đó cười: “Cạn ly.”

    Đôi mắt Snape ở phòng sáng sau liền luôn luôn theo Harry di động mà di động, bây giờ nhìn Harry một hơi uống hết rượu trong ly, y theo bản năng nâng ly đưa đến bên môi của mình, học Harry một hơi uống hết rượu bên trong.

    “Thêm một ly?” Harry nhíu mày nhìn Snape, khóe môi là tươi cười làm người khác mê muội.

    Snape không trả lời Harry chính là chậm rãi cầm chai rượu trên bàn thêm rượu cho mình cùng Harry sau đó yên lặng uống hết.

    Harry chính là yên lặng bưng ly, nhìn người trước mặt thần sắc đờ đẫn chậm rãi biến mất.

    “Giáo sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Harry nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm trầm thấp mà ôn hòa mang theo một loại lực lượng làm yên lòng lòng người, bình thản tâm tình.

    Nhưng là Snape vẫn bất vi sở động, y chỉ bình tĩnh liếc Harry sau đó lạnh như băng mở miệng, “Potter, ta nhớ đượ, ngươi tới nơi này hẳn là cấm túc mà không phải uống Whiskey trân quý của ta mới đúng.”

    Harry chăm chú nhìn mỗi một phần diễn cảm trên mặt Snape, xác định y chứng thật là không định nói cái gì với mình mới nhẹ nhàng để ly rượu trong tay xuống, gật đầu, “Vâng, ta là tới cấm túc.”

    “Như vậy ngươi đi làm việc của ngươi. Góc tường có không ít vạc chờ ngươi đi rửa sạch.” Snape nhíu mày, lại lộ ra diễn cảm trào phúng đã từng sử dụng, “Vẫn là, ngươi khờ dại cho rằng, vạc có thể tự đem mình rửa sạch sẽ.”

    “Đương nhiên không.” Harry đứng dậy, mi mắt hơi hơi rũ xuống, đảo qua ngón tay thon dài mà tái nhợt của Snape, xoay người đi hướng chỗ Snape chỉ vào đi rửa sạch vạc.

    Nếu như nói Snape phía trước không có tâm sự gì như vậy Harry tình nguyện nuốt cả Mandrake thành thục. Chính là y không muốn nói!

    Harry nắm thật chặt tay đang cầm đũa phép, nghe được đũa phép ở trong tay mình phát ra tiếng rên rỉ.

    Y không muốn nói! Không muốn nói với mình!

    Harry trong lòng khó chịu, nỗ lực thuyết phục chính mình không cần để ý như vậy. Bọn họ đều là người trưởng thành, đều có riêng tư thuộc về mình. Coi như mình hiện tại cùng Snape quan hệ tốt lắm nhưng là Snape cũng không cần sự tình gì cũng phải cho mình biết!

    Ta chỉ là muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra để y lộ ra thần sắc mờ mịt như vậy, mê hoặc như vậy!

    Harry đáy lòng vang lên một thanh âm khiến cậu đột nhiên dừng toàn bộ động tác, thậm chí tay nắm đũa phép cũng chậm rãi buông lỏng ra.

    Mình như thế nào sẽ sinh ra ý nghĩ như vậy?

    “Potter, có vấn đề gì sao?” Snape luôn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Harry, thấy thần sắc Harry ngạc nhiên sững sờ đứng tại chỗ hồi lâu nhịn không được mở miệng, thanh âm trầm thấp trào phúng, “Vẫn là ngay cả lao động phục vụ đơn giản như vậy ngươi cũng không làm được?”

    “Không, không có việc gì.” Harry vội vàng trả lời sau đó cúi đầu tiếp tục huy động đũa phép dùng “Úm ba la chà rửa!”, dù sao Snape không có nói không thể sử dụng đũa phép, như vậy cậu cần gì phải ngốc nghếch lấy tay rửa mấy cái vạc dính dính này?

    Rất nhanh vạc bẩn đều được Harry rửa sạch sẽ. Harry một lần nữa đi tới cạnh Snape giống như lại nhìn chằm chằm một điểm, cái gọi là một điểm kỳ thật liền là chính bản thân y, bất quá y tự động xem nhẹ sự thật này, như đi vào cõi thần tiên, “Giáo sư, vạc đã rửa sạch.”

    “Tốt lắm, ngươi có thể ly khai Potter.” Snape dùng thanh âm bằng phẳng nói, Harry lo lắng nhìn y, một lần cuối cùng thử hỏi Snape.

    “Giáo sư thật sự không có chuyện gì?”

    Snape đột nhiên nhướng mày, động tác nhanh đến mức Harry cho là y sẽ lập tức đem lông mi chọn đến trên trần nhà.

    “Potter, nếu ngươi cảm thấy thời gian của mình nhiều đến vô vị như vậy trong phòng thí nghiệm của ta còn có một thùng sên dùng để chế tạo thuốc mụn ghẻ cần phải xử lý.” Snape mang theo ác ý tươi cười uy hiếp, Harry vội vàng lui về phía sau, “Giáo sư, ta còn phải trở về viết luận văn độc dược, chúc giáo sư ngủ ngon!”

    Nhanh chóng rời hầm, Harry lúc này mới thong thả đi chậm lại. Một ly hỏa diễm Whiskey nho nhỏ căn bản không thể ảnh hưởng cậu nhưng là cậu lại có cảm giác khó chịu như say rượu chưa tỉnh. Chính là vì sao lại có cảm giác khó chịu đau lòng như vậy, cậu cũng không nói lên được.

    Rất nhanh, nương theo sau mấy trận tuyết lớn, Giáng Sinh chậm rãi tới gần. Mấy ngày nay, Snape cùng Harry giống như là quên đêm hôm đó dị thường. Ở thứ tư cùng thứ bảy, như cũ bí mật đến chỗ Sirius thuê luyện tập đủ loại ma pháp, đơn giản nói chuyện với nhau bất quá không còn đề cập tới chuyện tối hôm đó.

    Bất quá mấy ngày này còn có một tình huống ngoài ý muốn làm cho cả Hogwarts đều không thể không chú ý tới. Thì là đồng hồ cát biểu hiện điểm của bốn học viện, vốn Gryffindor là bảo trì thấp nhất biến thành thứ hai.

    Hiện tại thứ nhất là đồng hồ cát đã thấy đáy Hufflepuff.

    Rất nhanh, tất cả mọi người biết nguyên nhân. Nguyên lai hoàng tử Hufflepuff Cedric Diggory không biết khi nào thì đắc kinh khủng nhất, bất công nhất giáo sư độc dược. Mấy ngày qua, hắn làm hại Hufflepuff theo Snape nơi đó mất đi rất nhiều điểm, hơn nữa buổi tối luôn bị Snape kiêu ngạo thụ ( được rồi, ứng mọi người mãnh liệt yêu cầu, này làm cho người ta thực manh, rất hữu ái, không thay đổi !!! Bất quá mỗ đơn giản vẫn là mãnh liệt tuyênbố, giáo sư là công, tuyệt đối công!!! Nguyên nói hẳn là “giáo sư Snape” !! Thực xin lỗi, giáo sư, công danh một đời của ngài bị ta làm hỏng, ngàn vạn lần không cần Avada ta a!) cấm túc. Còn lao động trừng phạt, thông thường đều là xử lý một ít tài liệu ghê tởm hoặc là không thể dùng ma pháp rửa sạch mấy thứ như bô ở bệnh thất linh tinh.

    Ngay tại toàn bộ giáo sư và học sinh nghị luận sôi nổi, kỳ nghỉ Giáng Sinh đã đến.

    Harry cùng Sirius, Lupin ba người ở trong phòng thuê ở Hogsmeade qua một Giáng Sinh vui vẻ. Hiện tại Sirius càng ngày càng có thể nhìn ra bóng dáng nam tử anh tuấn tùy ý cười to ở ảnh Potter vợ chồng kết hôn. Harry nhìn cha đỡ đầu ngày từng, những ngày vừa xong bởi nguyên nhân không biết vì nào đó mà tâm tình liên tục tối tăm chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

    Rất nhanh kỳ nghỉ vui vẻ đã xong, Harry có chút không muốn tạm biệt Sirius sau đó về trường.

    Ở trong mấy ngày này Harry nghe được một lời đồn có thể nói là thực vớ vẩn.

    Snape sở dĩ trừ điểm Cedric, cấm túc anh ta là bởi vì Cedric tiếp cận cậu mà Snape ghen tị!

    “Này là ai vậy nói?” Harry dở khóc dở cười nhìn Ron sau đó lại nhìn thoáng qua Hermione nỗ lực viết luận văn, cuối cùng quay đầu nhìn Draco, “Draco, ngươi nên biết là nơi nào truyền đến loại tin tức này đi?”

    Draco hơi di động tầm mắt dừng ở sách vở, đôi mắt màu lam xám khinh phiêu phiêu rơi vào trên người Harry sau đó lại dời, “Không, ta không biết.” Hắn nói, “Giáng Sinh ta không ở trường học Harry.”

    Harry thở dài, đột nhiên có điểm không biết dưới lời đồn tối hôm nay mình làm như thế nào đối mặt Snape .

    Bất quá cuối cùng Harry vẫn quà sinh nhật mình đã chuẩn bị xong đi tới chỗ Snape.

    {Harry Potter, ngươi lại tới nữa?} Con rắn trên cửa không đợi Harry gõ cửa liền tê tê hỏi.

    {Ngươi gần nhất hình như nói đặc biệt nhiều!} Harry trừng con rắn có ánh mắt tối sau đó nhẹ nhàng gõ cửa.

    “Ai?” Trong phòng truyền đến thanh âm trầm thấp của Snape, giống thanh âm vào buổi tối một năm trước, trống rỗng, không có một tia dao động.

    “Giáo sư, là ta.” Harry cao giọng trả lời, không biết vì sao trong lòng đột nhiên lại nghĩ tới đồn đãi vô căn cứ Ron nói hôm nay.

    Cửa mở, Harry đi vào, tuyệt không ngoài ý muốn bên trong đen tối. Bất quá, hôm nay Harry cũng không huy động đũa phép chiếu sáng mà là đi từ từ tới cạnh Snape, ngồi xuống sau đó đem thứ trong tay mang theo đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng mở ra sau đó mới huy động đũa phép.

    “Đây là…” Snape xem lên trước mặt bánh sinh nhật chế tạo không tính tinh mỹ, mặt trên còn có ngọn nến di động, chần chừ quay đầu nhìn Harry.

    Harry hơi hơi cười, “Giáo sư, sinh nhật vui vẻ.”

    “Ngươi, ý đặc biệt đến chúc mừng sinh nhật ta?” Trong thanh âm Snape mang theo chần chừ, khô khốc khiến Harry không tự chủ được đau lòng.

    Harry nhẹ nhàng gật đầu, “Ước rồi thổi nến đi.”

    Thần sắc Snape phá lệ dịu dàng, y thế nhưng không châm chọc Harry mà là thuận theo nhắm hai mắt lại sau đó thổi tắt nến.

    Trong bóng đêm, mắt Harry phản xạ lên quang mang nhàn nhạt, Snape nhìn chằm chằm người trước mặt, theo bản năng đưa tay ôm đối phương.

    So sánh với một năm trước cái ôm khiến Harry khiếp sợ, lần này Harry cũng không đặc biệt ngoài ý muốn, thậm chí đưa tay nhẹ nhàng ôm Snape, thấp giọng nói: “Giáo sư, sinh nhật vui vẻ.”

    “Potter, ta thật không ngờ, ngươi thế nhưng… Tối hôm nay, ngươi thế nhưng sẽ tới nơi này.” Snape chôn đầu trên vai Harry, thấp giọng nói bên tai cậu.

    “Hôm nay là sinh nhật giáo sư mà ta ở thế giới này cũng không có bao nhiêu bạn.” Harry thản nhiên nói, cảm thụ được độ ấm truyền đến từ trên người Snape, trong đầu đột nhiên lại hiện lên những gì Ron nói lúc trước.

    ‘Nghe nói, Giáo sư Snape sở dĩ luôn khó xử Cedric là bởi vì y thích Harry! Trừ điểm cùng cấm túc chẳng qua là bởi vì y ghen.’

    “Giáo sư,” Harry chần chừ một chút, cuối cùng lựa chọn mở miệng, “Về Cedric, gần nhất đoạn thời gian này, có quá mức hay không…”

    Harry còn chưa nói hết đã bị Snape nuốt vào trong miệng của y.

    “Giáo sư…” Harry giật mình, trong bóng đêm trừng lớn hai mắt tuy nhiên nó không thấy rõ biểu tình Snape cách chỉ có mấy centimet.

    Trong bóng đêm, Snape mất đi ngày xưa bình tĩnh, trong đôi mắt thiêu đốt lên màu đen ngọn lửa nhìn Harry hai mắt sáng ngời, môi đỏ mọng còn dính nướt bọt mà hơi hơi tản ra hào quang, một giây sau, lại cúi đầu hôn lên môi Harry hơi hơi mở ra.

    Đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng, tinh tế, hơi thở mang theo thản nhiên thảo dược, cảm giác hơi hơi lạnh lẽo, môi…

    Harry trong nháy mắt cả đầu trống rỗng, cả người đều ngốc rớt đã quên phản ứng…

    Trừ bỏ lần trước cái kia ngoài ý muốn, Harry còn chưa từng có như vậy bị nam nhân chiếm qua tiện nghi…

    Snape hơi hơi mút đôi môi của người trong lòng, một chút một chút mút liếm, mang theo ôn nhu chưa từng triển lãm trước mặt người khác, giống như dùng hết toàn bộ nhu tình của mình triền miên.

    Rất nhanh, bất kể là Harry vẫn là Snape, đều theo môi tư ma thần, tắc thở trở nên bất quy truyền lại độ ấm thuộc lẫn nhau.

    Dần dần, nụ hôn này mang theo xâm lược.

    Snape chậm rãi tham ra đầu lưỡi của mình, thật cẩn thận miêu tả hình dạng cánh môi duyên dáng của người trong lòng, ở Harry không có kịp phản ứng đầu lưỡi tiến quân thần tốc đánh vào trong miệng Harry.

    Một hương vị độc dược rất nhanh tràn ngập miệng Harry, Harry không biết khi nào thì bắt đầu vô lực xụi lơ trong lòng Snape, môi hơi hơi mở ra thở hào hển, tùy ý đầu lưỡi đối phương tùy ý ở trong miệng mình hấp thu hết thảy…

    Y hẳn là đình chỉ, mặc kệ đối phương trong lòng có nhiều thành thục, chính là kia còn là một đứa bé. Hơn nữa Harry cũng không biết tình cảm của mình đối với cậu, cũng không biết ở trước khi bắt đầu nụ hôn này, khi Harry nhắc tới tên nam hài kia, trong lòng y đột nhiên dâng lên cảm giác ghen tị mãnh liệt.

    Y hẳn là đình chỉ hành động này mà không phải như một thiếu niên không khống chế nổi dục vọng của mình tùy ý đoạt lấy sự tốt đẹp thuộc loại thiếu niên chưa biết gì.

    Một mặt lý trí ở trong đầu Snape lớn tiếng kêu lên rầm rĩ chính là đầu lưỡi trong miệng đã nếm đến hương vị tốt đẹp rồi lại không thể khống chế càng thêm xâm nhập miệng Harry, trêu đùa mỗi một chỗ trong miệng đối phương, nghe tiếng thở hào hển của đối phương, càng thêm sa vào bên trong nụ hôn sâu này.

    Ngọt ngào, giống như là… Đầu Harry hỗn loạn, ở Snape hôn môi của cậu trở nên lửa nóng, thở cũng nóng, đầu lưỡi kia tùy ý trêu đùa không biết khi nào thì mềm nhẹ bò lên đầu lưỡi cậu…

    Theo bản năng, Harry ngọt nị quấn lấy đầu lưỡi Snape, cậu theo bản năng đáp lại động tác của đối phương, cảm thụ cảm giác vô lực tê dại…

    Giống như là… Mê dược…

    Harry mơ mơ màng màng đáp lại đối phương, hôn càng ngày càng sâu, cũng càng ngày càng nóng bỏng, môi bắt đầu hơi run lên. Harry biết rõ như vậy là không đúng chính là Hary nhịn không được chìm đắm trong loại cảm giác mê say này, đáp lại yêu cầu càng ngày càng nóng cháy của Snape… Harry theo bản năng khát vọng càng nhiều, loại thể nghiệm chưa bao giờ có để cho cậu say, để cho cậu luyến tiếc đẩy ra…

    Thuộc truyện: Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 114