Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 115

    Thuộc truyện: Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 115

    Harry làm nổ vạc

    Trong căn phòng tối đen trừ bỏ tiếng thở hào hển của hai người thì không còn bất kỳ thanh âm nào. Đây là một cái hôn im lặng, bọn họ trầm mặc ôm nhau, ôn nhu triền miên lẫn nhau thưởng thức tốt đẹp của đối phương.

    Loại thân mật triền miên này quả thực khiến hai người đều luyến tiếc buông đối phương ra, rời đi đối phương gắn bó cùng lưỡi mềm mại trơn tru kia…

    Cuối cùng đã phân không rõ rốt cuộc là ai chủ động, ai bị động … Bọn họ đều chìm đắm trong nụ hôn hết sức ôn nhu mà tinh mà lẫn nhau mang đến, đôi môi một lần lại một lần hơi hơi tách ra sau đó lại ôn nhu triền miên…

    Hôn sâu chậm rãi dừng lại, Harry thở hào hển, đầu tự nhiên mà tựa vào lồng ngực Snape theo hơi thở hào hển mà rõ ràng phập phồng.

    “Po… Harry…” Bởi vì một vài nguyên nhân mà thanh âm phá lệ khàn khàn đột nhiên ở trong căn phòng yên tĩnh vang lên, trong nháy mắt đó Harry đã khôi phục lý trí vừa mất đi.

    Toàn thân Harry đột nhiên buộc chặt, nhanh chóng rời đi cái ấm áp ngồi ngay ngắn lại.

    “Giáo sư!” Harry mở miệng, thanh âm cũng như Snape khàn khàn còn mang theo khô khốc.

    Cậu, bọn họ vừa mới làm cái gì?!

    Harry đột nhiên đứng lên, trong bóng tối, đôi mắt xanh biếc không chừng lóe ra hào quang, “Không còn sớm, ta về ký túc xá, chúc ngủ ngon.”

    Harry vội vàng chạy ra khỏi hầm giống như trốn khiến Snape há mồm lại chưa kịp nói bất luận cái gì chậm rãi khép lại cuối cùng một tiếng áp lực thở dài nhẹ nhàng từ trong miệng y bay ra.

    Có một số việc y sớm đã có đáp án, chính là qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên y phát hiện, chính mình thế nhưng không thể hoàn mỹ khống chế tâm tình của mình, thậm chí còn không thể khống chế hành động của chính mình.

    Chính là Snape chậm rãi đưa tay nhẹ nhàng xẹt qua môi của mình, phía trên tựa hồ còn lưu lại độ ngọt nào đó cùng ấm. Giờ phút này y một chút cũng không hối hận phía trước ghen tị như một sư tử Gryffindor xúc động mà lỗ mãng hôn.

    Cho dù vì nụ hôn này mà Harry sẽ ở tránh né y y cũng không hối hận. Bởi vì có một số việc, có chút cảm tình, y đã ở mùa đông dài lâu này có kết luận.

    Harry bay chóng đi ở trên hành lang trống trải, cho dù đã muốn tiến vào tháng một thời tiết vẫn dị thường rét lạnh, cơ hồ tất cả mọi người sẽ ở trong phòng nghỉ công cộng ấm áp, dọc theo đường đi Harry không gặp trở ngại gì thẳng đến…

    “Harry, Harry!” Tiếng gọi dồn dập phía sau làm Harry dừng bước. Harry nhìn đến nơi thanh âm truyền lại, vừa hay nhìn thấy Hermione chạy tới. “Chờ tớ, tối hôm nay cậu đi …”

    Hermione nói nhỏ dần, kinh ngạc nhìn Harry.

    “Nga, có lẽ, mình không nên hỏi cậu.” Đôi mắt mẫn tuệ của Hermione dừng ở hai má đỏ hồng của Harry, còn có trên môi còn lưu lại một vài dấu vết rõ ràng.

    “Cái gì?” Harry không yên hỏi, cũng không kịp phản ứng thần sắc kỳ quái Hermione là vì sao. “Vì cái gì không thể hỏi, ta vừa mới đi tìm giáo sư Snape .”

    “Giáo sư Snape!” Hermione thét chói tai sau đó hút khí lạnh, đưa tay bưng kín miệng của mình. “Harry, cậu vừa mới ở cùng một chỗ với giáo sư Snape, trừ giáo sư ra không đi một mình với những người khác?”

    “Bây giờ còn có cậu, làm sao vậy Hermione?” Harry khẽ nhíu mày bởi vì cái hôn vừa mới khiến Harry không tự chủ được say đắm mà tâm phiền ý loạn.

    “Harry, ách ——” Hermione rối rắm nhìn Harry cuối cùng thong thả lấy ra một cái gương nhỏ trong túi áo, “Chính cậu xem đi.”

    Harry có chút không hiểu cầm gương Hermione đưa đến, chỉ tùy ý nhìn nhưng sau đó liền nhịn không được trừng lớn hai mắt.

    Hiện tại Harry đã hiểu vì sao Hermione nghe được mình và Snape ở cùng một chỗ sau lại cổ quái như vậy.

    Cậu sau khi hôn mê say chỉ lo vội vàng thoát đi, lại quên dấu vết nụ hôn có thể lưu lại.

    Thân ảnh trong gương trên mặt hồng hồng, hai mắt xanh biếc bởi vì kinh hoảng thoát đi hầm mà quên mang kính che, hiện tại trong ánh mắt cũng lộ ra thủy quang, điểm chết người là môi của cậu.

    Bởi vì thời gian dài triền miên mà hơi hơi sưng đỏ mang theo một tia thủy quang tươi đẹp ướt át. Bề ngoài như vậy chỉ cần là người có mắt vừa nhìn chỉ biết cậu rốt cuộc đã trải qua cái gì.

    Khó trách Hermione như vậy! Harry cười khổ, đem gương trả lại cho Hermione sau đó mới kéo tay áo thật cẩn thận lau chùi dấu vết lưu lại trên môi. Ở trong quá trình này Harry nỗ lực bỏ qua ánh mắt tò mò của Hermione, nỗ lực không vì cảm giác áo choàng mềm mại đụng vào môi mà nhớ tới nụ hôn trong bóng đêm khiến mình khác thường.

    “Harry…” Hermione suy yếu gọi, “Cậu, cùng giáo sư Snape… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì…”

    “Không!” Harry ngẩng đầu, lạnh như băng trả lời Hermione, “Đây chỉ là một lần hiểu lầm mà thôi. Hermione, mình mệt, hiện tại chúng ta có thể trực tiếp quay về ký túc xá mà không phải đứng ở chỗ này hứng gió lạnh không.”

    “Được, được rồi.” Hermione lo lắng nhìn Harry giờ phút này lạnh như băng, hơn nữa hai má hồng hồng làm mặt Harry càng thêm lãnh diễm, cuối cùng cũng không tiếp tục hỏi chỉ là yên lặng đi bên cạnh Harry càng ngày càng nặng nề, hai người cùng nhau trở về ký túc xá.

    Những ngày còn lại của tháng một đối với Harry cùng Hermione mà nói đều rất bận rộn. Hậu quả của việc chọn quá nhiều môn học chậm rãi lộ ra. Mà ở điểm này, Hermione chọn toàn bộ môn học càng thêm nghiêm trọng.

    Hiện tại tính tình của cô rất nóng nảy, nếu ai dám quấy rầy cô học tập, đọc sách, người kia lập tức sẽ bị cô đả kích cho thương tích đầy mình.

    Duy nhất đáng giá khiến hai người bọn họ buông lỏng một hơi chính là hiện tại bọn họ nhận ra một người vĩ đại hơn nữa nguyện ý trợ giúp bọn họ trong phạm vi năng lực của mình Cedric Diggory.

    Thậm chí Ron cũng dị thường hoan nghênh Cedric gia nhập góc thư viện của bọn họ. Duy nhất đối người mới bất mãn chỉ sợ cũng chỉ có Draco.

    Bất quá hắn cũng không trào phúng chỉ là lạnh như băng, cằm kiêu căng giơ lên, số lần giả cười càng ngày càng thường xuyên.

    “Draco, vì sao ngươi đối hắn bất mãn. Nói thật ta cho rằng Cedric là một người rất tốt, hắn trợ giúp chúng ta rất nhiều.” Hôm nay sau khi chấm dứt tiết học Độc Dược, bốn người đều cầm sách vở đi tới thư viện, Hermione bất mãn thái độ căm thù của Draco.

    Draco dừng bước, tao nhã giả cười với Hermione phẫn nộ, “Này cũng rất có thể nói rõ một vấn đề, không phải sao? Granger.”

    “Granger, ngươi gọi ta Granger?” Hermione gầm nhẹ, đang muốn tiến lên nói cái gì lại bị một thanh âm ôn hòa cắt đứt.

    “Hermione, Harry, mấy người sao lại đứng ở chỗ này không đi thư viện?” Cedric mừng rỡ bước nhanh tới chỗ bốn người, “Ngày hôm nay tiết Độc Dược có tốt không?”

    “Không, là một hồi tai nạn.” Ron vốn xem náo nhiệt lập tức trở nên uể oải, “Snape…”

    Harry, Hermione cùng với Draco trong nháy mắt đều nhìn chằm chằm Ron. Ron ở dưới ánh mắt sắc bén của ba người sợ hãi một chút sau đó mới vội vàng bổ sung, “Giáo sư Snape, chưa bao giờ có thể sử dụng thoải mái hoặc là không sai, hoàn hảo linh tinh để hình dung. Đặc biệt khi y trừ điểm, cấm túc, chỉ có thể dùng từ tai nạn để hình dung.”

    “Đi học không để ý nghe giáo sư giảng bài, khi chế tạo Độc Dược không nhìn kỹ các bước cùng yêu cầu không có tư cách oán hận bị giáo sư Snape trừ điểm cùng trừng phạt.” Draco lãnh trào, Ron liếc mắt hắn sau đó quay đầu đồng tình nhìn Harry, “Harry, ai bảo ngươi thế nhưng giống Neville ở tiết Độc Dược làm nổ vạc của mình. Ta chỉ có thể nói ta cảm thấy thực đồng tình.”

    “Cám ơn ngươi Ron.” Harry khô cằn trả lời một câu, trong lòng bất đắc dĩ. Sau đêm như vậy, cậu làm sao có thể nhìn Snape không thất thần, không tâm hoảng ý loạn. Ngay cả đối với nụ hôn này, Snape biểu hiện như cái gì cũng không phát sinh, thế nhưng cậu lại không thể như lần trước thuyết phục chính mình kia là một cái ngoài ý muốn.

    Ngoài ý muốn có thể khiến mình chìm đắm trong nụ hôn của đối phương không thể tự thoát ra được sao? Ngoài ý muốn có thể làm cho cậu từ nay về sau cho dù ở đại sảnh đường lúc ăn cơm thấy Snape cũng sẽ không khỏi nhớ tới nụ hôn trong bóng tối kia, tim đập rộn lên sao? Ngoài ý muốn có thể làm cho cậu lần đầu tiên ở tiết học Độc Dược biểu hiện thất thường, làm nổ vạc của mình sao?

    Không thể!!!

    Chính là, đối với Snape mà nói, nụ hôn kia rốt cuộc đại biểu cái gì?

    Có lẽ chỉ là một ảo giác tốt đẹp? Snape tại tối đó, trong bóng tối có thể che dấu hết thảy đem cậu trở thành Lily Evans. Nghĩ đến đây Harry không tự giác hơi hơi ảm đạm một chút, Cedric bên cạnh cậu thấy, cho là cậu đang lo lắng lao động phục vụ vào buổi tối.

    “Tốt lắm, Harry, không cần lo lắng như vậy.” Cedric thân mật ôm vai Harry, dùng sức lắc lư hai cái, cười sáng lạn, “Xem ta này cơ hồ cách hai ba ngày cũng sẽ bị giáo sư Snape cấm túc, không phải cũng không bị gì sao?”

    Đó là bởi vì ngươi thần kinh thô, cấm túc khủng bố như vậy mà ngươi ở đây hồi tưởng lại vẫn có thể cười! Biết trong mấy ngày nay Cedric đều trải qua cái dạng lao động phục vụ gì, bốn người đồng thời ở trong lòng bạo lật.

    “Các ngươi…” Một thanh âm hoa lệ đột nhiên ở sau lưng năm người vang lên, mấy người nhanh chóng quay trở lại thì thấy Snape đi từ từ đến trước mặt, ở khoảng cách ước chừng một mét thì ngừng lại, hai tay thong thả kéo trường bào, vây quanh trước ngực, ánh mắt mang theo trào phúng ác ý rõ ràng cuối cùng rơi vào trên người Harry cùng Cedric đang thân mật ôm nhau. (Hehehe Giáo sư ghen là lá la *quay quay quay*)

    Thuộc truyện: Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 115