Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 117

    Thuộc truyện: Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 117

    Rối rắm

    “Harry, Harry làm sao vậy?” Hermione nhẹ nhàng kéo áo Harry một chút đang ngồi ngẩn không có động dao sau đó theo ánh mắt của cậu nhìn lại. “Giáo sư Snape khi nào thì đổi kiểu tóc vậy?”

    “Cái gì!” Harry mới hoàn hồn từ trong nháy mắt đối mặt, thần kinh buộc chặt chậm rãi thả lỏng vừa lúc nghe được câu nói sau cùng của Hermione, “Kiểu tóc gì?”

    “Mình nói Giáo sư Snape a.” Hermione thu hồi ánh mắt kinh ngạc, quay đầu nhìn Harry, “Vừa mới cậu chẳng phải xem đến ngây người sao?”

    “Ha ha, ta chỉ là không nghĩ đến Giáo sư Snape gội sạch dầu tóc lại như vậy mà thôi.” Harry cười khẽ, nhìn thoáng qua mái tóc rối tung của Hermione sau đó nói, “Hermione, mình cảm thấy cậu nên hỏi giáo sư một chút rốt cuộc y dùng loại dầu gội, tóc của bồ cũng nên dưỡng một chút.”

    “Mình…” Nghe Harry nói như thế Hermione quên hỏi biểu hiện khác thường của Harry, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên vội vàng cúi đầu, chờ Harry không để ý nữa thì cô mới giả vờ không thèm để ý nhìn bàn Slytherin. Mắt xẹt qua mái tóc màu vàng bạch kim, thiếu niên cử chỉ tao nhã sau đó lại giống như làm việc gì trái với lương tâm cúi đầu, giống Harry liều mạng hướng miệng mình nhét mấy thứ.

    Nói với Hermione một chút xong Harry liền cúi đầu bắt đầu ăn bữa sáng. Nhìn thức ăn nhưng trong đầu của cậu vẫn không khỏi hiện lên trong tích tắc đấy hai người đối diện trong nháy mắt —— đôi mắt đen thâm thúy, đôi mắt xanh biếc trong sáng, tuy rằng không là lần đầu tiên đối diện lại là lần đầu tiên để cậu có cảm giác, tim của cậu đang cuồng loạn đập.

    Trong nháy mắt đó, Harry thậm chí có dũng khí xúc động, muốn điền đầy chỗ trống trong cặp mắt, cho đôi mắt kia gia tăng một chút sinh cơ.

    Cậu, rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ, thật sự vì một cái hôn đêm hôm đó mà thay đổi hết thảy sao? Harry Potter, ngươi có phải cũng quá không có tiền đồ hay không. Severus Snape, bất quá là trong bóng đêm, đem ngươi trở thành thành thế thân của Lily Evans!

    Bất quá là một cái hôn bé nhỏ không đáng kể mà thôi, bất quá là một sai lầm xinh đẹp mà thôi. Ngươi để ý nhiều ngày như vậy, bị ảnh hưởng nhiều ngày như vậy sao?

    Chớ quên, ngươi cũng không phải một thiếu niên ở kỳ trưởng thành, ngươi là một người trưởng thành tư tưởng thành thục, một cái hôn mà thôi, đối phương đều không thèm để ý, ngươi cần gì phải để ý nhiều như vậy!

    Nói sau, cũng không phải mất trong trắng…

    Nghĩ đến đây, Harry đột nhiên dừng lại, tay cầm dĩa cứ như vậy buồn cười dừng giữa không trung. Thức ăn trên cái nĩa cách môi của cậu chỉ có nửa centimet, chính là, thế nhưng cậu lại không còn tâm tình ăn hết nữa.

    Thất… Thân…

    Harry không tự giác nắm chặt hai tay, nghĩ đến từ này, Harry đã hiểu được vài ngày rối rắm, còn có cảm xúc từ nụ hôn trong bóng đêm rốt cuộc là vì cái gì .

    Bởi vì, tại trong phòng tối đen đó, ở trong lồng ngực ấm áp mà bằng phẳng của nam nhân kia, cậu không chỉ là vì đối phương mềm nhẹ hôn liền đã quên phản ứng, quên đẩy đối phương ra. Lúc đó tại chỗ sâu nhất của nội tâm đối nụ hôn kia nổi lên phản ứng. Nếu không phải sau đó Snape chủ động dừng cái hôn ôn nhu mà dài lâu, đồng thời lại ngọt ngào triền miên, nếu không phải thanh âm Snape khàn khàn gọi tên cậu…

    Như vậy, có lẽ, đêm hôm đó, cậu thật sự sẽ liền sa vào loại cảm giác kỳ diệu này, thẳng đến —— mất trong trắng…

    Đáng chết, cậu chưa bao giờ biết chính mình thế nhưng sẽ là gay, thế nhưng cũng sẽ đối nam nhân sinh phản ứng sinh lý!

    Kiếp trước là sát thủ khiến cậu căn bản không có cơ hội cũng không có tâm tình như một nam nhân yêu đương, kết hôn, nhưng là bên cạnh cậu cũng không thiếu đủ loại nữ nhân. Bất quá những nữ nhân này đối với cậu mà nói từ trước đến nay chính là theo như nhu cầu mà thôi. Kiếp trước, cậu có thể chưa từng phát hiện mình thế nhưng sẽ đối nam nhân có cảm giác.

    Sát thủ là cô độc, không có đồng bạn một loại tồn tại đặc thù. Lúc đó cậu chưa từng cố gắng qua cùng nam nhân, giống cùng Snape ở chung lẫn nhau tín nhiệm, chậm rãi mở ra lòng mình, nhận sinh mệnh có sự tồn tại của y.

    Hai đời tổng cộng sống hai mươi tám năm, chẳng lẽ hiện tại mới phát hiện, của mình tính hướng không giống người bình thường?

    Harry xả ra một tươi cười chua sót châm chọc, chậm rãi buông dĩa ăn trong tay. Coi như cậu không là một gay đơn thuần, tối thiểu cũng là một song tính luyến mới đúng.

    Khó trách, sau đó nhìn thấy Snape luôn luôn có cảm giác khó chịu!

    Harry trầm mặc cúi đầu, cậu là gay cũng không phải khó nhận như vậy, chỉ là phát sinh có chút quá đột nhiên, dù là tâm lý năng lực nhận cao cũng sản sinh một loại cảm giác mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển.

    Mà khi Harry lâm vào suy nghĩ, ánh mắt sắc bén của Snape trước tiên đã phát hiện động tác dị thường của cậu còn có thần sắc lúc sau.

    Harry là làm sao vậy? Đôi mắt đen của Snape hiện lên một tia lo lắng sau đó lập tức rơi vào trong mắt Dumbledore đang nói liên miên cằn nhằn phát biểu ý kiến về tóc của y.

    “Severus, hình như đang lo lắng cái gì?” Thanh âm Dumbledore mang theo từ ái bất quá đối với Snape mà nói, cái này cũng không thể ảnh hưởng y lạnh như băng mà âm trầm đối đãi Hiệu trưởng.

    “Ta chỉ là đang nghĩ Hufflepuff đại não ngu xuẩn, tay chân cũng không lưu loát, còn có Ravenclaw tự cho là thông minh, thích để tâm vào chuyện vụn vặt nghiên cứu các loại nguy hiểm thí nghiệm có thể hôm nay trong khóa học hủy phòng học của ta hay không!” Snape hạ giọng tê tê phun ra nọc độc về phía Dumbledore.

    “Ta tin tưởng, Hiệu trưởng, ngươi từ ba năm trước đây an bài lịch dạy học mấy năm nay cũng đã đoán được Độc Dược khóa sẽ xuất hiện hiện loại kết quả này đúng không?” Hơi hơi bóp méo môi dưới, Snape nương một cái hoàn mỹ trào phúng lại nhìn về phía Harry mới phát hiện tổ ba người Gryffindor đã rời khỏi đại sảnh đường.

    Buổi sáng hôm nay Harry rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại lộ ra biểu tình như vậy? Trong lòng Snape lo lắng, nghi hoặc sau đó trước khi Dumbledore mở miệng lần nữa buông dao nĩa xuống, “Ta xem vì phòng học của ta suy nghĩ, ta còn là đi trước chuẩn bị.”

    Tháng một buồn chán ngay tại Harry âm thầm rối rắm, Snape châm chọc quan tâm, Cedric đối Hermione yêu thích càng ngày càng rõ ràng, Draco cao ngạo khó chịu ghen, Ron không rõ ý tưởng chậm chạp, Hermione càng ngày càng bận rộn, điểm của Hufflepuff cùng Gryffindor nhanh chóng giảm xuống, Cedric vượt qua hai mươi lần cấm túc vượt qua.

    Không có phía trên nhắc tới đủ loại trạng huống thì thật sự chính là bình tĩnh!

    Sau tháng một không cần nói chính là tháng hai, có thể là nguyên nhân do quán tính, điểm của Hufflepuff cùng Gryffindor như cũ vẫn duy trì đồng dạng tốc độ giảm xuống —— tin tưởng nếu như không có các giáo sư khác thêm phần thì điểm hai học viện đã sớm là số âm .

    Bất quá, rất nhanh một trận đấu khiến toàn bộ Gryffindor tăng lên khí thế đã đến.

    Quidditch Gryffindor đấu với Ravenclaw càng làm cho tất cả mọi người kinh hỉ chính là Sirius đạt được trong sạch cùng tự do giống như nguyên tác tặng Harry một Firebolt, hơn nữa quang minh chính đại nhận yêu cầu ở Hogwarts xem trận đấu.

    Cho dù là tâm tình rối rắm Harry vẫn là nhịn không được chú ý tới trong đội Ravenclaw một cô gái duy nhất Cho Chang, đồng thời cũng là Tầm thủ.

    Giống trên sách viết là một cô gái thực đáng yêu, thậm chí khi ánh mắt Harry dừng ở trên người cô, cô còn hướng đối thủ của mình một mỉm cười ngọt ngào.

    Bất quá Harry vẫn nhìn cô cũng không phải bởi vì cô đáng yêu mà là bởi vì Cho Chang là cả Hogwarts cô gái Hoa kiều duy nhất, hình dáng quen thuộc thuộc loại Đông Phương khiến Harry không tự chủ được muốn thân cận cô, trở thành bạn với cô.

    Cố hương! Coi như hiện tại cậu đã là Harry Potter, hơn nữa hoàn toàn sáp nhập vào thế giới này nhưng linh hồn của cậu vẫn là thuộc quốc gia Đông Phương xa xôi kia. Trong thế giới tràn đầy tóc vàng mắt xanh thấy một gương mặt tóc đen mắt đen Đông Phương, trong nháy mắt đó, trong tim của Harry trướng đầy cảm xúc nhớ nhà.

    Thậm chí Harry đã chậm rãi đem chủ nhân gương mặt Đông Phương làm cho cậu hoài niệm coi là cô em gái đáng yêu nghịch ngợm của mình.

    Harry khống chế Firebolt, nhìn Cho Chang dùng sao chổi 260 không tức giận cố gắng dùng đủ loại phương pháp bức bách cậu thay đổi phương hướng. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia buộc chặt, nhận chân càng giống em gái! Harry không tự chủ được lộ ra tươi cười nhợt nhạt.

    Không giống với phần lớn tập quán mỉm cười, tươi cười này tràn ngập một loại sủng nịch yêu thương. Bất quá, sủng nịch cũng không có nghĩa là Harry nhường Cho Chang. Ở Golden Snitch xuất hiện trong nháy mắt, Harry đột nhiên bay lên sau đó ở giữa không trung cấp tốc chuyển biến đuổi theo, Cho Chang như cũ cố gắng ngăn trở Harry cũng phóng về phía Golden Snitch.

    “Đô ——!” Một tiếng cười to rõ tiếng, Harry ở ánh sáng rạng rỡ đã giơ lên Golden Snitch, hai mắt ý thức quay đầu lại tìm kiếm thân ảnh cô gái đáng yêu kia.

    Cho Chang đứng ở phía sau Harry, mang trên mặt một tia mất mát nhưng cũng tự nhiên hào phóng nhìn Harry, cười nói: “Bạn thật sự bay tốt lắm Harry. Chúc mừng bạn thắng.”

    “Bạn cũng vậy.” Harry gật đầu, đón nhận đồng đội bổ nhào qua đi xuống.

    Chính là hai người cũng không nghĩ tới, vốn chính là đơn giản nói chuyện với nhau đã rơi vào rồi một đôi mắt tối tăm, mà chủ nhân ánh mắt kia mặt không chút thay đổi nhìn tất cả chuyện này phát sinh, trong lòng lại nhấc lên ghen tị mãnh liệt.

    Harry, thế nhưng sẽ đối người khác, một người mới quen biết lộ ra tươi cười như vậy…

    “Harry, trận cuối cùng là Slytherin đối đầu Gryffindor.” Trong góc bí mật của thư viện, Draco nói với ba người bởi vì cuồng hoan hồi lâu mà kiệt sức, “Ta sẽ không thả lỏng.”

    “Thôi đi, Malfoy. Harry kỹ thuật so với ngươi giỏi hơn, chổi cũng tốt hơn, lời này để Harry nói còn không sai.” Ron tuỳ tiện vung bút lông chim trong tay, kết quả vui quá hoá buồn, mực toàn bộ đều chiếu vào luận văn cậu ta đã viết nửa ngày.

    “Nga, trời ạ!” Ron kêu rên, tất cả mọi người nhịn không được cười nhẹ. Cho Chang đối với Ron uể oải, chán nản vươn tay, “Ta có một bí quyết nhỏ có thể trừ mực mà không trừ chữ phía trên.”

    “Thật sự cám ơn cậu.” Ron lập tức cầm cuộn da dê trong tay đưa Cho Chang tối hôm nay mới gia nhập tiểu tổ này.

    Cho Chang nhẹ nhàng đọc câu thần chú, dùng đũa phép nhẹ nhàng điểm một cái sau đó trả lại cho Ron, nhìn Cedric đang cẩn thận giảng giải số học xem bói cho Hermione, cố nén cười hỏi, “Diggory, hôm nay bạn không bị Giáo sư Snape cấm túc?”

    Nghe được Cho Chang hài hước hỏi, mặt trắng nõn của Cedric hơi đỏ lên lại không nói gì.

    Bên này, Harry không để ý đến mấy người mà là nhìn Draco nói, “Ngươi yên tâm, ta cũng tuyệt đối sẽ không thả lỏng. Slytherin đã thắng nhiều lần Cúp Quidditch, hiện tại đã đến phiên Gryffindor đạt được vinh dự này.”

    “Kia, thi đấu thấy thực lực!” Draco nhíu mày, lời nói thong thả mang theo kiêu ngạo thuộc loại mình, “Chỉ cần là Slytherin muốn tự nhiên là sẽ dùng hết toàn bộ thủ đoạn đi lấy. Bất kể là trận đấu hoặc là cái khác cái gì.” Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt của cậu ta mỉm cười liếc Hermione, còn có người bên cạnh chướng mắt kia.

    “Chỉ cần là ta nghĩ muốn nhất định sẽ dùng hết thủ đoạn được đến.”

    Sau một tuần chấm dứt trận đấu Quidditch, đến lúc đi Hogsmeade. Harry, Draco, Hermione cùng Ron lại cùng Cedric cùng Cho Chang đi gặp Sirius, khó được náo nhiệt khiến Sirius rất nhiệt tình.

    Harry sau cùng cự tuyệt và những người khác cùng rời đi, chờ tạm biệt những người khác sau, Harry mới khép cửa phòng lại cùng Sirius về phòng khách.

    “Có chuyện trọng yếu gì sao?” Sirius tươi cười, mang theo một loại tiêu sái tao nhã ngồi trên ghế.

    Harry chần chừ nhìn Sirius tươi cười, có chút không đành lòng đánh vỡ tâm tình tốt hiện tại của hắn.

    “Cái kia, con muốn hỏi chú,” Chần chờ một chút, Harry ngẩng đầu lên quyết định vẫn là hỏi, “Chú có biết Pettigrew Peter hiện tại ra sao không?”

    Sirius trong nháy mắt trở nên âm trầm, vẻ lo lắng trong nháy mắt khiến Harry nghĩ tới Snape.

    “Không! Tin tức của Bộ Pháp Thuật về hắn ta đã bị phong tỏa, bất quá ta nghĩ hắn ta hẳn là đã đã bị Giám ngục Azkaban hôn.” Sirius lạnh như băng nói.

    Harry thở nhẹ, tin tức phong tỏa, chỉ sợ là Fudge chính khách thành công vĩ đại che giấu tin tức Pettigrew Peter chạy trốn đi?

    “Còn có,” Harry chần chừ nhìn Sirius khó coi, chậm rãi từ trong túi áo lấy ra tờ giấy có chút cũ nát, mang theo rõ ràng nếp gấp, thật cẩn thận đưa tới trước mặt Sirius.

    Thuộc truyện: Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 117