Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 125

    Thuộc truyện: Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 125

    Cẩu huyết ~

    Đối tình huống hiện tại Harry cảm thấy duy nhất đáng được ăn mừng là những người khác trong phòng vẫn chưa về. Mà Ron rất dễ nói qua.

    “Tốt lắm, Ron, bất quá là ứ thương mà thôi, ta lại không có bạn gái làm sao có thể có dấu hôn.” Harry giả vờ không chút để ý trả lời Ron, tùy ý phất phất tay, lấy áo ngủ ngăn dấu hôn, lướt qua Ron lập tức đi đến phòng tắm.

    Ở trong bồn tắm đổ đầy nước lạnh, Harry đem thân thể khô nóng hoàn toàn ngâm ở trong sau đó mới chậm rãi mở hai mắt màu xanh lá đậm ra.

    Mà hai mắt bình thường luôn để lộ ra yên lặng hiện giờ đã tràn ngập thống khổ.

    Merlin a! Mình, thế nhưng thật sự có cảm giác với Snape, này, quả thực so với bị buộc uống một cốc nùng dịch ba ba cũng làm cho Harry cảm thấy khó có thể nhận. Cậu không chỉ là thân thể đối Snape có cảm giác, ngay cả trong lòng đều đối y có cảm giác.

    Mình thích Snape, không! Nói thích quá nhỏ bé, nếu mình nguyện ý thừa nhận mình hẳn là đã yêu Snape. Tuy rằng, chính cậu đều chậm chạp không biết rốt cuộc là lúc nào yêu nam tử khó chịu, tóc luôn chứa nhiều dầu (trước kia), lời nói ác độc. Chính là, khi đôi môi hai người lại một lần nữa chạm nhau, thì cậu biết Harry mình đã yêu Snape. Hơn nữa, vô tình sa vào tình yêu không nên phát sinh.

    Sống hai đời mới phát hiện mình yêu nam nhân, điều này thật sự là có chút châm chọc bất quá Harry cũng không có tâm tình trêu chọc chính mình. Harry nghĩ đến khi mình rốt cục hỏi “Giáo sư cho rằng những người cùng giới tính thật sự có thể yêu nhau sao?”, trong đôi mắt đen kia hiện lên thần sắc phức tạp.

    Nghĩ đến đây Harry trong lòng nhói đau sau đó khóe môi chậm rãi xả ra một nụ cười thản nhiên, cậu tập quán che dấu tâm tình của mình.

    Có lẽ, cậu cũng coi như là người thất tình nhanh nhất. Vừa mới phát hiện tình cảm của mình, nhìn thẳng vào tình cảm của mình, rồi lại ở cùng một thời gian phát hiện, tình cảm của mình sẽ không được đối phương nhận.

    Mặc kệ khi nào thì tình yêu giữa những người cùng giới tính luôn lọt vào đại bộ phận phản đối, thậm chí là xem thường, không phải sao? Harry máy móc tắm, nước tắm lạnh lẽo sớm đã chảy xuống toàn thân khô nóng. Chính là khi ngón tay xẹt qua trên cổ, còn có dấu hôn trên xương quai xanh thì cậu vẫn sinh ra cảm giác khác thường…

    Quên đi, sau này liền còn làm bạn bình thường.

    Harry đứng lên, cầm lấy khăn tắm lau nước trên người, trong đầu vẫn không khỏi hiện lên hình ảnh xâm nhập hầm…

    “Merlin a!” Harry thấp giọng rên rỉ, “Ngươi không thể buông tha ta sao? Cho dù là không làm tình nhân, làm bạn cũng có thể a! Vì sao nhất định luôn để ta nghĩ tới những hình ảnh này đây?”

    “Bang bang” vừa lúc đó, cửa phòng tắm bị dùng sức đập, “Harry, Harry, tắm xong chưa?”

    Harry ngồi thẳng lên, vội vàng lau tóc ướt sũng, mặc đồ ngủ rồi chần chừ một chút, cuối cùng cầm đũa phép đối với dấu hôn ở cổ cùng xương quai xanh nhẹ nhàng huy động đũa phép, tiêu trừ dấu vết đỏ thẫm.

    “Xong rồi.” Harry cao giọng trả lời sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt, lộ ra một nụ cười sáng lạn.

    Hoàn hảo, mình không trực tiếp nói cho Snape mình đã yêu y bằng không, chỉ sợ hai người ngay cả bạn cũng không làm được.

    Những ngày tiếp theo giống như hết thảy đều đã khôi phục bình thường, Harry không thất thần, lớp Độc Dược lại càng thuận lợi đem danh hiệu “Nồi nấu quặng sát thủ” một lần nữa trả lại cho Neville. Mỗi tuần dùng thời gian thay đổi khí cùng với tiêu tung Độc Dược biến mất ở Hogwarts, cùng Snape đến phòng Sirius thuê “Học bù” .

    Quidditch thuận lợi chấm dứt, cuối cùng Gryffindor dẫn Slytherin 120 điểm lấy được thắng lợi cuối cùng, mà làm bên thắng lợi Gryffindor cũng trả giá đại giới là 3 đội viên tiến vào Bệnh thất.

    “Draco, đội viên đội ngươi thật sự là rất dã man.” Hôm nay, mấy người thuận lợi hoàn thành xong toàn bộ bài tập sau tránh ở góc thư viện nói chuyện. Hermione lật qua lại quyển sách trên tay, vừa nói với Draco, “Bất quá là một cuộc tranh tài mà thôi…”

    “Hermione, Slytherin đều là vẫn duy trì phong độ thân sĩ quý tộc,” Draco nói, từ quyển sách trước mặt ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Hermione, “Bất quá ngươi cũng không thể để bọn họ ở trong trận đấu cũng bảo trì phong độ đi? Như vậy, Gryffindor thắng cũng không có ý tứ. Nói sau, Slytherin không có hai người vào Bệnh thất, tại sao ngươi không nói Gryffindor dã man?”

    “…” Hermione ngẩng đầu không nói gì nhìn Draco bình tĩnh giả cười, “Quên đi, dù sao là Gryffindor thắng. Chính là, vận động dã man như vậy, thật sự là…”

    “Đó là bởi vì Harry là Tầm thủ xuất sắc nhất Hogwarts, nếu như không có Harry, thắng lợi nhất định là thuộc Slytherin.” Draco không phục nhìn Harry, đột nhiên khơi mào lông mi, “Bất quá, Diggory cùng Cho Chang đã thật lâu cũng không tham gia tổ học tập của chúng ta.”

    “Bọn họ a!” Harry nghe đến đó không chút để ý buông xuống quyển sách mà mình căn bản không nhìn, “Nghe nói, lại bị Giáo sư Snape phạt.” Harry hơi hơi lắc đầu, trong ánh mắt toát ra một tia thương hại, “Nghe nói, lần này Giáo sư Snape để bọn họ chuẩn bị nùng dịch ba ba, cần 2 thùng lớn.”

    “Ta nhớ được lần trước là cho bọn họ đi cạnh Rừng Cấm tìm trứng muỗi Polliat, kết quả lúc hai người trở lại, trên người toàn bộ là bị muỗi cắn, bọc mủ vừa hồng vừa sưng.” Ron cũng hứng thú kể lại.

    Hermione hơi hơi nhíu mày, “Mà ta thì nghe nói, hai người bọn họ bị phạt đi giúp Hagrid nuôi loại động vật nào đó. Bọn chúng chỉ tại buổi tối tám giờ đến mười một giờ mới có thể ở trong nước ăn, vì vậy hai người bọn họ ở hồ đen lạnh lẽo đứng ba giờ, hơn nữa là liên tục một tuần.”

    “Theo ta được biết,” Draco thong thả mở miệng, thanh tuyến trong trẻo nhưng lạnh lùng bao hàm lên một loại vui sướng khi người gặp họa, “Bọn họ gần nhất đều là lao động phục vụ như vậy.”

    “Vì sao Giáo sư Snape sẽ trừng phạt bọn họ như vậy?” Hermione thấp giọng hỏi, lần này ngay cả Ron đều đem ánh mắt hoài nghi rơi vào Harry.

    “Mấy người nhìn tớ làm gì, cũng không phải ta bảo Giáo sư Snape làm như vậy.” Harry không hiểu ra sao, “Ta gần nhất tiếp xúc Cedric cũng rất ít cho nên cái cớ nhàm chán kia cũng đừng có lấy ra nói nữa.”

    “Chính là, ta cảm giác Giáo sư Snape gần nhất là lạ.” Draco chậm rãi thu liễm giả cười trên mặt lộ ra hơi lo lắng, “Thoạt nhìn giống như không có gì bất quá không như bình thường.”

    “Có sao?” Harry nhíu mày giả cười, “Ngươi có thể trực tiếp hỏi Giáo sư Snape a.”

    “Quên đi, giáo sư Snape từ trước đến nay không thích người khác can thiệp chuyện riêng của hắn. Ta còn không muốn trở thành Slytherin thứ nhất bị Giáo sư Snape trừ điểm.” Draco trên mặt lộ ra kính sợ khiến ba người nở nụ cười.

    Mà ở toàn bộ tiếng cười biến mất sau, Harry lại như cũ nhìn quyển sách trên tay, một chữ cũng không vào đầu.

    Snape gần nhất là lạ? Vì sao khi ở chung Snape mình cho tới bây giờ đều không có nhận thấy được đây? Vẫn là trong lòng mình như cũ không bỏ xuống được cho nên tiềm thức trốn tránh, không muốn chú ý y?

    Nghi vấn này đặt ở trong lòng Harry vài ngày, thẳng đến lớp Độc Dược khóa đến, khi cậu nghĩ có thể nghiêm túc quan sát Snape rốt cuộc có chỗ nào bất đồng thì Snape lại cho Gryffindor cùng Slytherin nghỉ.

    Tùy ý tìm cái cớ cùng Ron Hermione tách ra, Harry né tránh mọi người thật cẩn thận đi đến hầm.

    Snape tuyệt đối không phải loại người tùy ý không dạy, huống chi buổi trưa, cậu cũng không nhìn thấy Snape đến đại sảnh đường dùng cơm trưa.

    Y, sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ?

    Đi đến cửa, Harry nhìn thấy con rắn, chần chừ một chút, còn không mở miệng, con rắn kia liền chú ý tới cậu.

    {Harry Potter, có chuyện gì không?}

    {Giáo sư Snape có ở bên trong không?} Harry thấp giọng hỏi, {Ngươi có biết hắn vì sao không đi ăn cơm trưa cũng không đi dạy không?}

    {Giáo sư bị bệnh, hiện tại đang nằm ở phòng ngủ, ngươi mau đến xem hắn.} Con rắn nhẹ nhàng nháy mắt, trong mắt để lộ ra một tia tối, {Hắn hiện tại thực cần người chiếu cố.}

    {Ta… } Harry chần chừ một chút, {Được, ta vào xem.}

    Cửa “Chi nha” một tiếng mở ra, Harry thật cẩn thận đi vào hầm, đóng cửa lại sau, lập tức đi đến phòng ngủ.

    {Mở cửa.} Harry thử tính nói với con rắn trên cửa phòng ngủ của Snape.

    Cửa mở, Harry càng thêm nhẹ nhàng đi vào căn phòng chỉ có màu đen cùng màu bạc, rước tiên liền chú ý tới thân ảnh nằm ở trên giường.

    “Giáo sư, giáo sư Snape, “ Harry thấp giọng gọi, đi đến bên giường cậu mới phát hiện, Snape nằm ở trên giường không có ngày xưa tái nhợt mà mặt đỏ bừng, không ngừng toát mồ hôi lạnh. “Sốt sao?”

    Harry đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán Snape, lập tức bị độ ấm phỏng tay dọa.

    “Giáo sư, giáo sư, tỉnh, giáo sư không thể cứ như vậy nằm ở trong hầm, hiện tại hẳn là đi Bệnh thất…”

    “Không…” Snape mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, vừa hay nhìn thấy một đôi mắt xanh biếc đang lo lắng nhìn mình, “Không…” Thanh âm khàn khàn vang lên sau đó kéo tay Harry, “Ta không đi… Không cần… nói cho bất luận kẻ nào…”

    “Chính là giáo sư sốt!” Harry nhíu mày, cậu chưa từng nghĩ đến Snape thế nhưng cũng sẽ có một mặt như vậy. Tính trẻ con, bị bệnh thế nhưng không muốn tới bệnh thất.

    “Độc Dược, hàng thứ ba, bình thứ năm.” Snape đứt quãng nói, Harry nghe vậy nhướng mày, thuận thế muốn kéo tay bị nắm chặt, “Ngài xác định ngài không nóng đầu, nếu cho ngài uống sai dược, ta cũng không dám cam đoan sẽ phát sinh chuyện gì.”

    “… Lily… Không cần…” Hai mắt đen của Snape chăm chú nhìn chằm chằm đôi mắt xanh trước mắt, “Ta…”

    Harry vừa nghe đến Snape gọi Lily lập tức dùng sức rút tay của mình, cũng không quay đầu lại đi đến bên ngoài. Cậu chỉ cần cho Snape uống xong thuốc liền lập tức đi.

    Chính là, cho dù là cậu không muốn nghe thanh âm vô lực thì thào của Snape vẫn là truyền vào tai của cậu, “Lily, I love yo…”

    “Phanh!” Harry khống chế không nổi lực đạo khép cửa phòng lại, đè nén cảm thụ trong lòng, đi tới nơi để Độc Dược, lấy Độc Dược Snape nói, đứng ở cửa nửa ngày cuối cùng mới đẩy cửa phòng ra.

    Động tác lưu loát nâng Snape dậy, Harry thật cẩn thận cầm độc dược trong tay cho trong miệng của y sau đó mới đỡ y một lần nữa lâm vào hôn mê nằm xuống, đắp chăn xong lúc này mới đứng dậy đặt chai Độc Dược ở một bên, sau đó thuần thục vỗ tay.

    “Cậu Harry Potter có cái gì cần Kỳ Đa phục vụ sao?” Kỳ Đa “Ba” một tiếng hiện ra trước mặt Harry.

    “Kỳ Đa, Giáo sư Snape bị bệnh, ngươi ở chỗ này chăm sóc y, nếu bệnh tình của y tiếp tục nghiêm trọng liền trực tiếp đi Bệnh thất thông báo cho Phu nhân Pomfrey biết không?” Harry thấp giọng mệnh lệnh, tận lực không đánh thức người trên giường.

    “Kỳ Đa đã biết, Kỳ Đa nhất định sẽ chăm sóc Giáo sư Snape!” Kỳ Đa đáp, Harry lúc này mới yên tâm gật đầu, quay đầu lại một lần nữa nhìn nam tử cho dù hôn mê vẫn nhíu mày, sau đó xoay người không chút nào lưu luyến đi.

    Cậu đã sớm rõ ràng, cũng đã sớm nên minh bạch rồi, không phải sao?

    Snape, cho dù là đến chết, yêu Lily Evans…

    Tuy rằng không muốn thừa nhận bất quá sáng hôm sau thấy Snape sắc mặt tái nhợt ở đại sảnh đường dùng bữa sáng, Harry vẫn là trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Rất nhanh, cuộc thi tới gần. Bất kể là Hermione, Draco vẫn là Harry đều bận rộn sau đó ngược lại Ron có vẻ phá lệ nhàn rỗi. Harry cũng thuận thế yêu cầu dừng mỗi tuần hai lần “Học bù” để càng chuyên tâm tiến hành chuẩn bị thi.

    Đối với Harry yêu cầu, Snape kỳ quái nhìn Harry sau đó gật đầu. Y tự nhiên không tin Harry cần chuyên tâm chuẩn bị bất quá nếu đối phương muốn né tránh, như vậy y cũng không có cái gì lấy cớ ngăn cản đối phương, không phải sao?

    Không cố ý bỏ qua đối phương, Harry thuận lợi thông qua toàn bộ cuộc thi, hơn nữa thành tích không sai. Người cao nhất tự nhiên là Hermione, bất quá cô lại cùng Harry tìm giáo sư McGonagall quyết định hủy một môn học.

    Ở tàu tốc hành Hogwarts, Harry nhận được thư của Sirius. Con cú mèo nho nhỏ truyền tin xem như bồi thường Ron thay thế Scabbers.

    “Đúng rồi!” Ron hưng phấn, “Harry, năm nay nghỉ hè có World Cup, chúng ta cùng đi xem đi.”

    “Không được.” Harry huy động tấm da dê trong tay, ngẩng đầu tươi cười, “Sirius đã có vé, mình cùng chú ấy cùng đi.”

    Có lẽ, có chút vấn đề, mình có lẽ nên tìm một cơ hội hỏi hỏi cha đỡ đầu luôn toàn tâm toàn ý quan tâm mình mới đúng…

    Thuộc truyện: Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 125