Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 133

    Thuộc truyện: Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 133

    Vũ hội Giáng sinh

    Hai người nhanh chóng tách ra quay đầu lại nhìn thấy Sirius tay cầm đũa phép xông đến.

    “Sna… pe! Snivellus! Ta… Ngươi cũng dám… Thật không ngờ, ngươi dám, dám xuống tay với Harry… Ngươi! Ngươi coi Lily luôn đem ngươi trở thành bạn sao? Ngươi thế nhưng xuống tay với con của cô ấy…” Sirius dùng đũa phép chỉ thẳng vào Snape, tay cũng bởi vì cực độ tức giận mà run rẩy.

    “Lily…” Snape thần sắc hơi đổi, tay ở bên hông Harry cũng đột nhiên buông ra, hơn nữa lui nhanh về phía sau, rút đũa phép của mình, “Không cần ở trước mặt ta nói đến Lily Evans!”

    Harry nhìn hai người giằng co, cảm thấy hành động Snape bởi vì Sirius nhắc tới tên Lily Evans mà buông tay khiến lòng cậu là một mảnh trống rỗng.

    Giáo sư, cuối cùng để ý vẫn là Lily Evans.

    “Harry, tránh ra!” Sirius tiến lên, giữ chặt Harry che ở phía sau sau đó một câu thần chú liền súy tới, “Impedimenta!”

    “Phanh” một tiếng, Snape giống như đụng vào bình chướng vô hình, ngã xuống. Bất quá, động tác của hắn cũng không chậm, trước khi ngã xuống đất hắn cũng huy động đũa phép, “Niêm phong!!”

    Harry nhìn thấy hai người dùng đũa phép nhắm vào đối phương, công kích lẫn nhau, lập tức bỏ xuống cảm giác vắng vẻ cùng đau đớn trong lòng, lớn tiếng kêu lên: “Dừng tay, hai người, đều dừng tay!”

    Hai người sớm đã lâm vào trạng thái chiến đấu căn bản sẽ không nghe được Harry gọi, hai người đều chăm chú nhìn chằm chằm đối phương, một đạo một đạo Bùa Chú mang theo sắc thái sáng lạn gào thét bay về phía đối phương.

    Nếu không phải hai người đánh nhau, một là cha đỡ đầu, mà một người còn là người mình yêu Harry tuyệt đối sẽ nhàn nhã ngồi ở một bên đem cảnh sắc Bùa Chú hình thành trở thành pháo hoa xem. Chính là, bọn họ cố tình đều là người trên thế giới này Harry để ý.

    Cuối cùng, mặc kệ hai người bọn họ ai bị thương, Harry cũng lo lắng.

    “Dừng tay ——!” Harry lớn tiếng kêu lên, hơn nữa dùng đũa phép đem câu thần chú Sirius bắn về phía Snape đánh trật ra, “Hai người, chẳng lẽ muốn đem học sinh cả trường dẫn ra, nhìn thấy giáo sư giống trẻ con một lời bất hoà liền vung tay sao?!”

    Ngay khi Harry lớn tiếng mắng hai người, một ánh sáng bắn ra từ đũa phép Snape, Sirius theo bản năng quay đầu đi chính là đã chậm. Trên mặt của hắn xuất hiện một miệng vết thương rất sâu, máu trong nháy mắt phun tung toé trên áo choàng.

    “Snivellus!” Sirius cắn răng lại một lần nữa giơ đũa phép của mình lên.

    “Đủ rồi!” Harry gầm lên giận dữ, Sirius lần đầu tiên nhìn thấy Harry tức giận như thế hơi sửng sờ sau đó trong đôi mắt xám hiện ra bị thương, “Harry…”

    “Ta nói đủ rồi! Sirius, vết thương trên mặt chú cần lập tức tìm Phu nhân Pomfrey trị, bây giờ không phải là thời điểm tức giận. Còn có, ta không có thói quen ở trước mặt toàn bộ học sinh thành con khỉ bị xem, nếu hai người muốn tiếp tục đánh tiếp như vậy ta sẽ không ở lại.”

    Harry nói xong quay đầu liền đi đến lâu đài, Sirius quay đầu lại nhìn Snape đã hạ tay phải, cười lạnh một tiếng, “Xem như ngươi lợi hại, Snivellus.” Sau đó hắn xoay người đuổi theo Harry.

    Snape nhìn Harry không quay đầu lại liền vội vàng rời đi, hồi lâu mới thở thật dài, ở giữa nơi không có một bóng người dung túng chính mình lộ ra yếu ớt.

    Vì sao lúc ấy Harry sẽ nói nói vậy? Snape từng bước một, cơ hồ có thể nói là mất hồn mất vía, nghiêng ngả lảo đảo đi đến tòa thành, mà ở trong đầu của hắn, quanh quẩn chỉ có một câu. Khi hắn minh xác nói cho Harry mình yêu Harry, Harry đáp lại.

    “Giáo sư Snape, giáo sư xác định không xuyên thấu qua đôi mắt của ta thấy một người khác, đem ta trở thành Lily Evans.”

    Vì sao, Harry khi đó, lại nói như vậy! Vì sao, khi mình nói ra tình cảm của mình lại nhắc tới Lily Evans. Chẳng lẽ Harry biết, biết cảm tình của mình đối Lily Evans?

    Không! Điều đó không có khả năng, bí mật này, trừ bỏ Lão Hồ Ly Dumbledore căn bản là không có ai biết ngay cả Voldemort cũng không biết! Cho dù là Sirius cũng chỉ là cho rằng bọn họ là bạn mà thôi.

    Harry làm sao lại biết? Chính là, hắn không biết, vì sao lại ở khi đó nói như vậy?

    Snape theo bản năng đi đến hầm, hắn thất thần căn bản không có chú ý tới phía trước xuất hiện người, không phòng bị va vào đối phương.

    “Snape, ngươi đang làm cái gì?” Một tiếng chất vấn khàn khàn to khiến Snape trong nháy mắt hoàn hồn, ngẩng đầu, lạnh như băng nhìn Moody có thể nói là khủng bố, cười lạnh: “Ta là giáo sư, ta muốn làm gì, ta đang làm gì, chỉ sợ không cần đối với ngươi thần sáng đã xuất ngũ nói cái gì đi?”

    Dừng lại một chút, Snape tao nhã khơi mào một bên lông mi, trào phúng cười, “Vẫn là ngươi cho rằng, một giáo sư dạy Phòng chống nghệ thuật hắc ám nho nhỏ có quyền lợi quản ta viện trưởng Slytherin?”

    “Đương nhiên, Snape.” Ánh mắt sắc bén của Moody dừng ở trên người Snape, trong mắt chợt lóe thống hận rồi biến mất, “Này là quyền lợi của ta, Dumbledore phân phó ta nhìn ngươi.”

    “Vậy sao?” Snape thần sắc không thay đổi nhìn Moody một lát, sau đó một lần nữa nhấc chân, mặt không chút thay đổi đi qua Moody, cảm nhận được con mắt phép thuật nhìn chằm chằm vào mình, Snape cũng không quay đầu lại trào phúng mở miệng, “Moody, khi ngươi kiểm tra phòng làm việc của ta, lúc sau đã xảy ra một chuyện thú vị. Ngươi nói xem Hiệu trưởng có thể đối chuyện giáo sư Độc Dược mất đi Độc Dược nào đó cảm thấy hứng thú hay không đây?”

    Không để ý tới Moody phản ứng, Snape đi về hầm. Chuyện của hắn đã đủ nhiều, bất kể là Moody vẫn là tiểu Barty Crouch, dù sao có Dumbledore ở trường học coi chừng hẳn là không xảy ra chuyện lớn gì.

    Mà ở nơi khác, Harry thuận lợi đưa Sirius đến Bệnh thất, Phu nhân Pomfrey đối miệng vết thương trên mặt Sirius hô to gọi nhỏ một trận, bất quá cũng không hỏi nhiều liền nhanh nhẹn trị hết.

    “Harry, ta cảm thấy đối với học tập các loại Bùa Chú, con sau này vẫn là đến chỗ ta.” Trải qua một thời gian bình tĩnh, cảm xúc của Sirius lúc này mới thoáng bình phục lại, “Snivellus chết…” Vừa nhắc tới Snape, hắn lại một lần nghiến răng nghiến lợi.

    Harry ngẩng đầu nhìn Sirius thần sắc cổ quái vô lực thở dài, “Sirius, không cần gọi giáo sư Snape như vậy. Con nghĩ chú đã không còn là thiếu niên mười sáu tuổi tùy ý liều lĩnh nữa.”

    “Đáng giận! Ta căn bản là không nên nói hắn đổi mới! Hắn rõ ràng vẫn là mười sáu tuổi, âm trầm…” Sirius nắm tay, nói đến một nửa hắn hơi sửng sờ, sau đó kinh ngạc nhìn Harry, “Làm sao con biết mười sáu tuổi ta ra sao ?”

    Harry hơi sửng sờ, sau đó mới hiểu được một lòng nhớ Snape, rối rắm về Lily Evans thế nhưng bất tri bất giác nói lỡ miệng.

    “Này có cái gì kỳ quái, chú cùng cha con là bạn tốt, con tò mò chuyện năm đó, hỏi người khác cũng rất bình thường. Còn có, trước ngươi cũng gọi Giáo sư Snape bằng cái ngoại hiệu khó nghe kia, con lưu ý, tự nhiên sẽ hỏi người biết việc này.” Harry nói xong lời cuối cùng thì cười, “Nói thật, mấy người thật sự chính là danh nhân a.”

    “Ha ha, cũng không có.” Sirius cười đắc ý lên. Harry bĩu môi, “Bốn người cùng nhau đùa dai, khi dễ bạn học. Hành vi như vậy, thật sự là khiến thân là con, thân là con đỡ đầu con cảm thấy nhục nhã. Cho dù là đôi song sinh Weasley, khi đùa dai cũng có hạn độ, mà mấy người…”

    Harry nhíu mày, nhìn Sirius, không ngoài ý muốn nhìn đến trên mặt hiện lên xấu hổ.

    Thuộc truyện: Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 133