Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 144

    Thuộc truyện: Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 144

    Tử Thần Thực Tử tụ họp

    Harry khiếp sợ nhìn kia hai người mặc áo choàng thật dài màu đen mang theo mặt nạ thong thả từ trong bóng ma đi ra. Trong đó một người thân hình gầy yếu càng làm cho cậu không tự chủ được nheo mắt lại.

    Tuy rằng nam tử kia mang theo mặt nạ, mặc áo choàng màu đen kéo dài tới mặt đất bất quá, Harry nhìn thấy trường bào giơ lên, xuyên thấu qua quần áo phía dưới buộc vòng quanh dáng người hoàn mỹ, lại xác nhận trong lòng mình đoán.

    Severus Snape, anh ta làm sao lại tới?!

    Không! Cậu tại sao có thể ngu ngốc như vậy? Sev, tự nhiên là lâu không thấy mình trở về lại ngoài ý muốn cảm nhận được Voldemort gọi về cho nên mới ở thời gian nguy hiểm như vậy cùng Lucius Malfoy rời Hogwarts đến đây.

    Harry chăm chú nhìn chằm chằm Snape, hoàn hảo sau đó toàn bộ lực chú ý đều ở trên người Voldemort mà Voldemort nhìn Severus Snape cùng Lucius Malfoy vừa mới đến.

    “Chủ nhân,” Lucius đứng lên sau đó đi đến vị trí của mình trong vòng tròn mà Tử Thần Thực Tử làm, Snape mới đi từ từ tiến lên quì xuống cúi người nhẹ nhàng hôn trường bào Voldemort sau đó mới bình tĩnh vô ba lạnh lùng nói, “Hoan nghênh ngài trở về.”

    Nhìn thấy Snape quỳ xuống trong nháy mắt đó, Harry cảm thấy hai mắt của mình đều tức giận sung huyết chảy ra nước mắt. Cậu chưa từng nghĩ đến một người nam nhân kiêu ngạo như thế sẽ dùng tư thế quỳ gối thấp như vậy ở bên chân một người khác quỳ xuống bên chân Voldemort mà y thống hận từ dưới đáy lòng.

    Mà hết thảy cũng là vì cậu!

    Harry nắm tay lại, cảm thụ đau đớn do móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, nỗ lực khiến tâm tình của mình bình phục lại.

    Cậu không thể bởi vì nhất thời tức giận mà xúc động, như vậy chẳng những không cứu được mình bị vây hiểm cảnh càng mới có thể khiến Voldemort phát hiện mình khác thường, do đó còn có thể hại đến Sev.

    Đợi Snape đứng ở vị trí của hắn sau Voldemort mới từ từ đi đến, hai mắt lạnh như băng tản ra huyết tinh từng bước từng bước đảo qua bọn họ. “Hoan nghênh các ngươi Tử Thần Thực Tử.” Hắn lẳng lặng nói, “Lần Chúng ta gặp mặt trước đã cách 13 năm. Nhưng là, các ngươi đáp lại của ta gọi về thật giống như đó là chuyện ngày hôm qua…”

    “… Ta hỏi chính mình, vì sao những người từng thề vĩnh viễn nguyện trung thành lại chưa từng trợ giúp chủ tử của bọn họ?”

    Không có người nói cũng không có ai dám động. Harry ở thanh âm Voldemort bình tĩnh đến làm cho người ta hoảng sợ nỗ lực khắc chế tâm tình của mình, cậu không hề chăm chú nhìn Snape, thật giống như cậu chưa từng phát hiện Tử Thần Thực Tử cuối cùng xuất hiện là Snape.

    Harry nhìn thấy gương mặt xấu xí của Voldemort bởi vì một vài nguyên nhân mà phẫn nộ vặn vẹo.

    “… Ta trả lời chính mình, bởi vì các ngươi cho rằng ta thật đã chết rồi! Bị đánh bại! Các ngươi tin tưởng tồn tại một người có lực lượng càng cường đại, loại lực lượng này thậm chí có thể hủy diệt Chúa Tể Hắc Ám… Các ngươi có thể đã trung thành với một người khác… Có thể là phù thủy yêu thích Muggle, tự cho là quang minh Albus Dumbledore!”

    Tên Dumbledore tạo thành một trận xôn xao, có người xì xào bàn tán, có người khẽ lắc đầu. Mắt Harry không tự chủ được nhìn Snape, chỉ thấy cằm Snape lộ ra, làn da tái nhợt không có một tia huyết sắc, mà đôi môi mỏng khêu gợi thì mím chặt.

    “Chủ nhân!” Đột nhiên có người từ vòng tròn nhảy ra cả người run rẩy quỳ gối dưới chân Voldemort, “Chủ nhân, thỉnh khoan dung tôi, thỉnh khoan dung chúng tôi!”

    Voldemort bộc phát ra tiếng cười trống rỗng mà lạnh như băng, hắn đã giơ lên đũa phép, lớn tiếng kêu lên: “Curcio!”

    Tử Thần Thực Tử thống khổ lăn lộn trên đất, lăn qua lăn lại, thanh âm sắc nhọn bi thảm kêu lên. Hồi lâu, Voldemort mới lộ ra nụ cười hài lòng, hắn giơ đũa phép ngưng lại.

    “Avery, đứng lên!” Hắn dùng tiếng nói mềm nhẹ đến làm cho người ta nổi da gà nói, “Đứng lên, ngươi cầu sự khoan dung? Ta sẽ không khoan dung, Chúa Tể Hắc Ám chưa bao giờ khoan dung! Ta sẽ không quên, 13 năm buồn chán… Peter đã trả một bộ phận không phải sao?”

    Pettigrew Peter rên rỉ bò tới bên chân Voldemort kéo áo choàng của hắn, “Chủ nhân, van cầu chủ nhân…”

    “Nhưng là, ngươi trợ giúp ta một lần nữa lấy được thân thể, “ Voldemort dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Peter Pettigrew khóc quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Cứ việc ngươi không trung thành lại vô giá trị, ngươi vẫn là giúp ta… Chúa Tể Hắc Ám sẽ báo đáp người giúp mình.”

    Voldemort lại giơ đũa phép, trên không trung xoay tròn một chút, ngân quang hiện lên sau đó vặn vẹo thành hình tay rót vào chỗ cụt của Peter Pettigrew.

    Pettigrew Peter kinh hỉ thét chói tai, ông ta bò về phía trước, hôn áo choàng của Voldemort, “Chủ nhân, cảm tạ chủ nhân…”

    “Ta hi vọng trung thành của ngươi không cần tiếp tục đong đưa chần chừ .”

    “Nga, chủ nhân, sẽ không sẽ không .”

    Voldemort không hề nhìn Peter Pettigrew như một con sên trên mặt đất, hắn tiếp tục đi lên phía trước, từng bước từng bước nói ra tên Tử Thần Thực Tử, hoặc là trừng phạt, hoặc là cảnh cáo.

    Lucius Malfoy, Goyle, Crabbe… Cuối cùng, hắn dừng ở một khe hở lớn nhất, nơi đủ đứng sáu người, chỉ có một nam tử lưng thẳng cao ngạo đứng ở nơi đó.

    “Đương nhiên, đương nhiên, Severus Snape.” Voldemort cực độ mềm nhẹ, nếu không phải Harry sớm đã tập trung toàn bộ lực chú ý chỉ sợ cũng đã bỏ qua lời của hắn. Bất quá, tạm dừng sau một lát, Voldemort đột nhiên đề cao thanh âm, hắn giơ đũa phép sắc nhọn kêu lên, “Curcio!”

    Thân thể Snape ở trong nháy mắt cứng lại, sau một lát, hắn liền vô lực ngã xuống cỏ cả người kịch liệt run rẩy.

    Chính là, từ đầu đến cuối Snape không phát ra một thanh âm nào bất kể là kêu thảm thiết vẫn là còn cầu xin tha thứ đều không có.

    Chỉ có thân thể ngã xuống đất kịch liệt run rẩy, ở không tiếng động hướng mọi người chứng thật, Crucio không mất hiệu lực.

    Harry bị trói ở trên mộ cắn môi dưới, gắt gao nhìn chằm chằm nam tử trên mặt đất vì Crucio mà kịch liệt run rẩy. Cũng như nam tử chịu hình, trong lòng cậu tuy rằng đau đến muốn lập tức quát mắng Voldemort để cho hắn dừng lại bất quá lại không có phát ra một tiếng nào.

    Bởi vì, cậu biết, chính mình một khi mở miệng chẳng khác nào đưa Snape đến chỗ chết.

    Có lẽ là buồn chán, Voldemort rốt cục dừng trừng phạt.

    “Đứng lên, Severus.” Thanh âm không chứa một tia cảm tình mệnh lệnh.

    Thân thể Snape lui thành một đoàn chậm rãi dừng run rẩy, hai tay của hắn chống đất chậm rãi ổn định thân hình, sau đó mới đứng lên lưng vẫn thẳng giống trước.

    Trong nháy mắt đó, Harry thật sự cảm thấy được, thân ảnh run nhè nhẹ kia chính là người vĩ ngạn nhất ngang nhiên đứng thẳng giữa đất trời.

    “Chủ nhân.” Snape lúc này mới khàn khàn mở miệng, chính là nghe thế Harry có thể biết lúc trước hắn rốt cuộc đã chịu bao nhiêu thống khổ.

    “Severus, ta luôn luôn là coi trọng ngươi nhất. Ngươi thông minh, bình tĩnh, ở phương diện Nghệ thuật hắc ám cùng Độc Dược đều có thiên phú mà người khác không có.” Voldemort thong thả dạo bước trước mặt Snape, “Chính là, ngươi thế nhưng phản bội ta. Thế nhưng trước lúc ta biến mất liền đầu phục Dumbledore. Ta nghe nói là ông ta chứng minh mà ngươi đào thoát Azkaban.”

    “Chủ nhân, ta chỉ là dựa theo phân phó của chủ nhân ở lại Hogwarts mà thôi.” Snape lạnh như băng nói không có nhiều hơn giải thích, thậm chí không có một câu vì chính mình biện giải, càng không có hướng Voldemort tỏ vẻ trung thành của mình.

    “Phân phó của ta…” Voldemort dừng lại một chút, sau đó vươn bàn tay tái nhợt giống người chết nhẹ nhàng vỗ vào vai Snape.

    “Tốt lắm, ta hiện tại có thể khẳng định, ngươi vẫn là người trung thành nhất.” Trên mặt Voldemort lộ ra nụ cười hài lòng sau đó lui về phía sau nhìn những chỗ trống bân cạnh Snape.

    “Nơi này có năm người không thấy…” Hắn nhẹ nhàng nói, “Ba người cống hiến sức lực chết đi . Một cái khiếp đảm không dám trở về, hắn là cần trả giá thật nhiều. Còn có một là người hầu trung thành nhất của ta, hắn đã gia nhập phục vụ.”

    Harry hơi động một chút, thừa dịp toàn bộ Tử Thần Thực Tử xôn xao, Voldemort cảm khái thoáng giãy một chút, cậu đang cố gắng sờ xuống phía dưới ở bắp đùi còn có một cây đũa phép, một cây đũa phép dùng lông Mộng Yểm Thú cùng hoa mộc làm thành.

    “Người hầu trung thành của ta hiện tại đang ở Hogwarts, đúng là thông qua cố gắng của hắn mới có thể khiến người bạn trẻ tuổi của chúng ta tối hôm nay đến tham gia tụ họp của chúng ta…”

    “Được rồi.” Voldemort cười nham nhở, cuốn cong cái miệng không có môi, sau đó tầm mắt mọi người đều hướng về phía Harry, tay trái Harry nắm thật chặt đũa phép không tiếng động động một chút. “Harry Potter thân mật tham gia tụ họp sống lại của ta, các ngươi có thể cho hắn là khách quý của ta.”

    Voldemort tiếp tục dùng âm thanh lạnh như băng nói sau đó Lucius Malfoy đứng dậy. “Chủ nhân, chúng ta đều khát vọng biết, làm sao ngài sáng tạo kỳ tích này…”

    Voldemort tao nhã quay lại, “A, đây là một cái…”

    Vừa lúc đó, Harry đột nhiên giãy dây thừng trên người, đũa phép ở tay trái chỉ vào Voldemort: “Avada…”

    Thuộc truyện: Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 144