Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 43

    Thuộc truyện: Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 43

    “Chuyện gì vậy?” Phu nhân Pomfrey đẩy tấm màn che ở bên giường ra, ngữ điệu bao hàm lo lắng hỏi: “Harry, cảm thấy thế nào?”

    “Đau đầu, hơn nữa phu nhân, vì sao không đốt đèn? Này cũng không tránh khỏi quá tối đi!” Harry không xác định lắc đầu, thần sắc hoảng sợ.

    “Harry, trò không thấy chúng ta sao?” Dumbledore đột nhiên mở miệng, Harry lập tức hướng tới phương hướng thanh âm truyền đến nhìn lại, “Hiệu trưởng, là ngài sao? Vì sao ngài lại hỏi như vậy, tối như vậy ta đương nhiên không nhìn thấy…Chẳng lẽ ——” Thanh âm của hắn trong nháy mắt trở nên sắc nhọn.

    “Câm miệng! Potter!” Snape lạnh lùng mở miệng, thành công ngăn trở tiếng thét chói tai của Harry không cho nó tiếp tục giết hại lỗ tai mọi người. “Pomfrey giúp Potter kiểm tra ánh mắt một chút.”

    Sau đó, Harry cũng cảm giác được cảm giác ấm áp tác động lên người của mình, hồi lâu, Phu nhân Pomfrey mới thở dài bên tai hắn, thấp giọng nói: “Albus, Severus, không có bất kỳ nguyên nhân gì, ánh mắt Harry không có vấn đề gì.”

    “Potter, ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất dùng bộ não ít đến thương cảm nghĩ đến hậu quả của trò đùa dai này. Ta nghĩ, phòng làm việc của ta còn có một sọt cóc có sừng đang đợi xử lý.”

    “Giáo sư, Harry chứng thật là nhìn không tới !” Hermione đột nhiên bùng nổ, lớn tiếng kêu lên: “Chẳng lẽ ngài không thấy vẻ mặt của hắn là bao nhiêu bất lực sao? Huống chi, Harry cũng không phải loại người ở trường hợp này còn đùa dai!”

    “Harry, trò cảm thấy thế nào?” Harry cảm giác được một đôi tay ấm áp mà khô ráo, mang theo thật sâu nếp nhăn nhưng lại phi thường mạnh mẽ bắt lấy cánh tay mình.

    “Giáo sư Dumbledore?” Hắn không xác định gọi, giọng nói run nhè nhẹ, ngay cả Hermione đang căm tức, Snape đang lo lắng rốt cuộc muốn trừ Gryffindor bao nhiêu điểm đều chú ý tới. Thanh âm thật cẩn thận mà run rẩy, không nên thuộc Harry Potter người can đảm nhìn thẳng chính mình, làm cho mình tin tưởng hắn.

    “Đúng, là ta, Harry, ngươi hiện tại cảm thấy thế nào? Ánh mắt có đau hay không? Hoặc là có cảm giác khác?” Dumbledore lo lắng hỏi, Harry cúi đầu, sau đó thấp giọng nói: “Không có, không có bất cứ cảm giác nào. Trừ bỏ nhìn không thấy…” Hắn cười khổ, sau đó ngẩng đầu dùng ánh mắt vô thần màu xanh thẫm nhìn chằm chằm phía trước ——chỗ Snape đứng.

    “Ta mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi không?”

    Thanh âm còn mang theo kinh hoảng, phối hợp lấy suy yếu vô lực khiến tất cả mọi người không thể cự tuyệt một yêu cầu đơn giản như vậy.

    “Đương nhiên, đương nhiên…” Dumbledore đứng dậy, sau đó mang theo mọi người rời đi, cả bệnh thất yên tĩnh.

    Mà sau đó, Harry bắt đầu hồi tưởng lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới dẫn đến hai mắt của hắn đột nhiên mù .

    Chẳng lẽ là bởi vì Bludger không tránh thoát được do Draco đột nhiên tới gần? Vẫn là bởi vì câu thần chú mơ hồ không rõ của con “Khổng Tước” ngu ngốc kia?

    Suy nghĩ hồi lâu, Harry cũng không có một đáp án chuẩn xác nào. Bất quá, bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra mà tâm tình trở nên có chút bất an, cũng ở dưới sự tự hỏi chậm rãi bình phục lại.

    Mù cũng không phải việc khủng bố như vậy, dù sao kiếp trước hắn đã nhận huấn luyện, hơn nữa hiện tại có ma pháp, hắn tin tưởng, trải qua thời gian ngắn thích ứng, hắn có thể trong thời gian ngắn nhất có cuộc sống giống một người bình thường.

    “Chi nha ——” Tiếng mở cửa nhẹ nhàng đánh thức Harry, hắn đột nhiên chụp đũa phép ở đầu giường, bình tĩnh chỉ vào phương hướng thanh âm truyền đến, lạnh lùng hỏi: “Ai?”

    “Harry ——” Một thanh âm kéo dài mang theo không yên bất an vang lên, Harry thở dài nhẹ nhõm một hơi một lần nữa ngã xuống giường, thấp giọng nói: “Draco a, ngồi đi.”

    Tiếng bước chân chậm rãi tới gần, sau đó là thanh âm ngồi xuống. “Ta, ta nghe nói, ánh mắt của ngươi không nhìn thấy, có phải không” Draco nhìn người trước mặt, sắc mặt tái nhợt, trong lòng áy náy. Nếu không phải lúc trước chính mình qua khiến Harry phân tâm, Harry cũng sẽ không bị Bludger đánh vào đầu, càng không có khả năng sẽ xuất hiện tình huống này.

    “…” Harry hơi hơi trầm mặc, sau đó mới thấp giọng nói:“Đúng, đôi mắt của ta không nhìn thấy.” Sau đó, cả Bệnh thất liền lâm vào trầm mặc.

    “Thực xin lỗi…” Được đến đáp án xác định rồi bảo trì trầm mặc hồi lâu Draco đột nhiên mở miệng, Harry hơi sửng sờ, sau đó mới hiểu được vì sao y xin lỗi.

    “Cái này cũng không trách ngươi, Draco.” Harry thản nhiên nói, nhờ ánh trăng Draco phát hiện biểu tình trên mặt hắn thản nhiên, giống như ánh trăng kia trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như thủy ngân.

    “Ngươi thật sự không có việc gì?” Draco nhướng mày, hoài nghi nhìn người trước mặt. Harry nghe y nói, lộ ra tươi cười miễn cưỡng xả ra.

    “Ngươi hi vọng chứng kiến ta phản ứng gì đây?” Hắn hơi trào phúng nở nụ cười, “Là thất kinh vẫn là la to? Draco, phản ứng như thế cũng sẽ không đối với tình huống hiện tại của ta có trợ giúp. Nếu quả thật có trợ giúp ta đáp ứng ngươi ta nhất định sẽ không khách khí la hét thậm chí đánh thức cả trường học. Tin tưởng ta, an tâm dưỡng bệnh, nỗ lực thích ứng sự thật mình đã không nhìn thấy, sau đó hi vọng cùng đợi các giáo sư tìm ra vì sao ta lại mù mới là lựa chọn tốt nhất.”

    Thuộc truyện: Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 43