Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 78

    Thuộc truyện: Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 78

    Người trộm nhật kí 1

    Snape lo lắng nhìn Harry sau đó gật đầu,“Đúng, nhật kí không thấy.”

    “Trời ạ!” Hermione cùng Draco ở phía sau Harry nhất tề hút một hơi mà Harry thì sửng sốt sau đó nhanh chóng hướng tới phòng mình, so với phía trước Snape đi về phía phòng thí nghiệm, Harry cũng không có vẻ càng trấn định một chút thậm chí bởi vì vội vàng, hắn không kịp dùng ma lực dò đường, dọc theo đường đi chật vật liên tiếp đụng phải hai cái sô pha rồi mới đến trước cửa phòng của mình.

    Snape lúc này tới, mặt sau là Hermione và Draco khẩn trương khó hiểu.

    “Potter, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Snape ở phía sau Harry lớn tiếng hỏi hắn chính là Harry chẳng quan tâm đáp lời, vọt tới đầu giường sau đó mở tủ đầu giường ngày thường để nước, đưa tay lướt qua chỗ để sách tìm.

    Trong nháy mắt, ba người khẩn trương, lo lắng nhìn chằm chằm Harry phát hiện, khuôn mặt Harry vốn đang hồng nhuận trong khoảnh khắc đó trở nên tái nhợt vô cùng, hơn nữa mơ hồ toát ra mồ hôi lạnh.

    Harry cứng đờ bởi vì hắn không sờ thấy gì, nơi vốn để vương miện của Ravenclaw hiện tại đã không có vật gì .

    Nghĩ đến Green từng nói với mình hai cái trường sinh linh giá để cùng một chỗ sẽ chầm chậm trở nên mạnh mẻ, Harry thế nhưng không khống chế được khẽ run lên.

    “Potter!” Snape ngồi xổm, đưa tay nắm chặt vai Harry, “Potter, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

    Harry chậm rãi thu tay về, nỗ lực làm cho mình không cần kinh hoảng như vậy.

    “Không có việc gì, giáo sư, ta không sao, ngài có thể buông ta ra.” Harry lạnh lùng đáp lại, cũng lại chậm rãi đứng lên.

    Nghe được Harry nói, Snape chẳng những không yên tâm mà ngược lại càng lo lắng Harry Potter trước mắt, thoạt nhìn cùng bình thường hoàn toàn không giống, lạnh như băng.

    Hai tay của y dùng sức buộc Harry đối mặt với mình, “Potter, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nói cho ta biết!” Giọng nói mang theo mãnh liệt mệnh lệnh khiến Harry thoáng bình tĩnh một chút, hắn ngẩng đầu, ánh mắt vô thần trở thành màu xanh thẫm thẳng tắp đối diện với hai mắt Snape.

    Cho dù là biết mù Harry cũng không có hiện ra vẻ mặt như thế, có thể xưng là chết lặng. Snape hơi hơi run rẩy nhưng là vẫn là nhiều năm qua hoàn mỹ ngụy trang vẫn để cho thanh âm của y thực vững vàng, mang theo một chút gì đó mà chính y đều không có phát hiện làm yên lòng Harry.

    “Potter, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, ngươi có thể nói ra.” Bỗng nhiên cảm giác mình nói quá mức ôn hòa, Snape lại nói tiếp, “Không cần lỗ mãng xúc động tự đại chủ nghĩa anh hùng Gryffindor!”

    Harry chậm rãi bình thản, hắn cúi đầu, thấp giọng nói: “Các ngươi tùy ý ngồi.” Nói xong hắn dẫn đầu ngồi ở trên giường, thiếu chút nữa làm Snape giữ vai hắn ngã.

    Hermione cùng Draco liếc nhau, sau đó ngồi ở một bên ghế mà Snape cuối cùng chỉ có thể lựa chọn giường hoặc là sàn nhà.

    Y chần chờ một chút rồi ngồi ở trên giường, bất quá lại theo bản năng giữ khoảng cách với Harry.

    “Giáo sư, ngài xác định nhật kí Tom Riddle không thấy?”

    “Đúng, ta khẳng định ta không nhớ lầm nơi ta để nhật kí. Bất quá, này với biểu hiện dị thường của ngươi có quan hệ gì?” Snape hoài nghi nhíu mày, “Chẳng lẽ ngươi cũng mất cái gì? Không phải là nhật kí thầm mến nữ sinh râu ria gì đó đi?”

    “Không, là Green phát hiện, mang theo hơi thở cùng cùng một dạng với nhật kí Tom Riddle, một cái vương miện. Ta giấu cái kia vương miện ở tủ đầu giường, hiện tại không thấy.” Harry thong thả giảng ra phát hiện khiến mình hoảng sợ, não lại bắt đầu vận chuyển.

    Hắn đang nghĩ rốt cuộc là ai có thể từ trong phòng Snape trộm đi thứ đó, ai có động cơ này.

    Cho nên hắn không có chú ý tới bên cạnh Snape bởi vì những gì mình nói mà cả người tản ra áp suất thấp hơi thở nguy hiểm.

    “Potter, vật nguy hiểm như vậy ngươi lại không giao cho ta? Ngươi lại dám một mình giấu bên người! Ngươi rốt cuộc có não hay không, có biết rốt cuộc cái gì là nguy hiểm hay không? Cũng là não ngươi vừa mới có chút tác dụng lại bị ngươi nhét sang một bên!” Snape hơi hơi thở dốc sau đó lại tiếp tục vô tình trào phúng Harry, “Ngươi hẳn là đã biết Tom Riddle rốt cuộc là ai, đó là Chúa Tể Hắc Ám, thứ có hơi thở của hắn, chẳng lẽ ngươi sẽ ngây thơ cho đó là một món đồ bình thường, có thể để ở tủ đầu giường làm đồ chơi sao?”

    “Không, giáo sư.” Cảm nhận được Snape vẩy nọc độc ra xung quanh, Harry thế nhưng cảm thấy được chậm rãi bình thản, không khỏi lộ ra thản nhiên tươi cười. “Ta không đem vương miện kia giao cho ngài, đầu tiên là bởi vì ta cũng không xác định kia đến cùng có phải thứ gì đó của Voldemort hay không, thứ hai là Green nói cho ta biết, khi vương miện cùng nhật kí để cùng một chỗ, nó có thể cảm nhận được bên trong nhật kí hơi thở của Voldemort trở nên mạnh mẻ hơn cho nên, ta mới để lại vương miện.”

    Kết quả, thật không ngờ cả hai cùng bị mất. Nghĩ đến người trộm những thứ này, trong lòng Harry liền phát lạnh. Nếu để cho nhật kí hấp thu năng lượng bên trong vương miện —một mảnh nhỏ linh hồn của Voldemort, hậu quả kia quả thực là khó lường.

    Mà một trong những kết luận cuối cùng chính là Voldemort sống lại dưới tình huống hắn hoàn toàn không chuẩn bị tốt!

    Cả gian phòng đều bởi vì những lời Harry nói mà lâm vào một mảnh tĩnh mịch. Tất cả mọi người nghĩ tới hậu quả kinh khủng khi thứ kia bị mất lúc.

    Hồi lâu, Hermione mới khô cằn mở miệng, “Giáo sư, Harry, hiện tại quan trọng nhất là tìm được người trộm những thứ này.”

    Harry gật đầu sau đó thấp giọng nói: “Lần kiểm tra cuối cùng của ta là ở đêm qua. Giáo sư, lần cuối cùng ngài thấy nhật kí là lúc nào?”

    Snape trầm mặc trả lời Harry.

    “Buổi sáng hôm nay, trước khi đi lễ đường ăn sáng.”

    “Vậy hôm nay là ngày những thứ kia mất, hơn nữa là ở trước lúc giáo sư dạy xong trở lại hầm. Buổi sáng khi chúng ta rời hầm sau, trong khoảng thời gian này, đại bộ phận đệ tử đều đi học căn bản sẽ không có cơ hội tiến vào nơi này trộm.” Harry hơi hơi nhếch khóe môi.

    Mà Hermione thì hưng phấn mở to hai mắt nhìn tiếp tục phân tích.

    “Nói cách khác, chỉ cần chúng ta có thể tìm trong khoảng thời gian này ai không đi học đồng thời cũng không ở cùng người khác liền biết người trộm đồ.”

    “Ngươi đã quên một chuyện trọng yếu Hermione Granger.” Draco rì rì nhắc nhở, khuôn mặt tái nhợt lộ vẻ châm chọc tươi cười ngạo mạn, “Trộm đồ không nhất định là đệ tử cũng rất có thể là giáo sư.”

    “Draco Malfoy, đó là giáo sư, làm sao có thể…” Hermione thét chói tai mà Draco khinh thường cười lạnh cắt đứt lời của cô bé, “Hermione Granger, chẳng lẽ ngươi cho là toàn bộ giáo sư đều là thánh nhân sao? Ngẫm lại Lockhart tên ngu ngốc kia!”

    Hermione bị Draco ế một chút, có chút xấu hổ cúi đầu xuống. Sau đó, Snape mới thong thả mở miệng hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.

    “Ta nghĩ ta hẳn là tin tưởng các ngươi cũng không có đem chuyện nhật kí nói cho người thứ năm biết đúng không?”

    Ba người đồng thời gật đầu, Snape lúc này mới lạnh như băng nói: “Như vậy, phạm vi chúng ta cần tra liền rút nhỏ rất nhiều. Từng tại phòng thí nghiệm của ta gặp qua nhật kí Tom Riddle chỉ có ba. Gilderoy Lockhart, Minerva McGonagall còn có Percy Weasley.”

    “Percy?” Hermione cùng Harry đồng thời kinh hô, sau đó Hermione thấp giọng lẩm bẩm: “Không, không có khả năng. Anh ấy là Huynh Trưởng, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy.”

    “Hermione Granger, ngươi có phải biết cái gì về Weasley hay không?” Draco trong thanh âm bao hàm lên một loại cảnh giác.

    Hermione tràn ngập chần chừ còn không xác định.

    “Ta nghe nói Huynh Trưởng sáng hôm nay không đi học nói là đi bệnh thất xem Ron cùng Ginny.

    “Chỉ cần hỏi Pomfrey một chút xem hắn có đi bệnh thất hay không, nếu đi thì ở đó bao lâu là biết ngay.” Snape lạnh như băng nói, “Gilderoy Lockhart sáng hôm nay có năm thứ ba cùng năm thứ năm.” Nói tới đây Snape cười trào phúng, “McGonagall cũng có lịch dạy năm nhất cùng năm sáu, hai người bọn họ hẳn là không có thời gian.”

    “Chính là Percy làm sao có thể không biết khẩu lệnh mà tiến vào phòng của giáo sư Snape?” Hermione như cũ không muốn tin tưởng là Percy trộm.

    “Cửa!” Nghe đến đó Harry mới đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, hắn thế nhưng đã quên chuyện quan trọng như vậy, thật là đáng chết!

    Ba người đi theo Harry ra bên ngoài, lần này Harry bình tĩnh rất nhiều không đụng ngã nữa mà thuận lợi đi tới trước của phòng, hơn nữa mở cửa phòng ra.

    {Sáng hôm nay trừ chúng ta bốn người có người ngoài tiến vào sao?} Harry tê tê hỏi mà ba người đi theo phía sau đồng thời dừng bước. Snape dùng ánh mắt có chút khác thường nhìn Harry cùng con rắn trên cửa hầm đối thoại, suy nghĩ trong khoảnh khắc đó hơi hơi loạn một chút sau đó mới lại lần nữa về tới đối thoại.

    {Ngươi biết xà ngữ?} Con rắn mơ mơ màng màng trả lời Harry, {Hẳn là không có đi, sáng hôm nay ta thoải mái ngủ một giấc, không ai tới quấy rầy ta.}

    {Ngủ? } Harry quay đầu, nói với ba người chờ đợi kết quả: “Nó nói nó ngủ cả buổi sáng.”

    “Potter, ngươi tránh ra.” Snape lấy đũa phép tiến đến, đối với bức họa trên cửa cẩn thận kiểm tra hồi lâu sau đó mới thu hồi đũa phép, lạnh như băng nói: “Có dấu vết của ma pháp, ta đoán là Obivilate.”

    “Xem ra, người tiến vào trộm rất cẩn thận, thế nhưng đối một bức họa chỉ có thể nói xà ngữ dùng ‘Obivilate’.” Harry một lần nữa khép cửa phòng lại, chặn một ít ánh mắt tò mò ngẫu nhiên đi qua hầm.

    “Trọng yếu hơn là không có khẩu lệnh, đối phương đi vào phòng như thế nào?” Ánh mắt Draco dừng ở giữa Harry cùng Snape hồi lâu mới cắn răng nói: “Ta nghĩ tới một loại khả năng, về người tiến vào hầm trộm nhật kí cùng vương miện.”

    Thuộc truyện: Bị bắt xuyên thành tiểu H – Chương 78