Cổ mộ kỳ duyên – Chương 17-18

    Thuộc truyện: Cổ mộ kỳ duyên

    Cổ mộ kỳ duyên —17

    Viên Dã hướng Bách Lý Giang nói về xuất thân của chính mình, nói về cuộc sống trong cung, nói những mặt khác nhau của sáu huynh đệ hắn, còn có cha mẹ ruột thân là Hoàng thượng và Hoàng hậu. Nói những điều này xong, hắn lại nói về việc mình đã trải qua ở trên chiến trường, đã tắm máu, đã chiến đấu anh dũng. Nói rằng hắn đã cùng địch nhân đấu trí so dũng khí, nói về việc khi hắn lạc đường trong sa mạc tìm thấy mấy con lạc đà hoang dã đưa bọn họ tới nguồn nước như thế nào, cho dù Bách Lý Giang bình thường thích đọc sách, nhưng hắn vẫn đang cảm thấy được những việc Viên Dã đã trải qua thật sự rất tuyệt vời, so với nói về những cố sự được hư cấu phải tuyệt vời gấp một trăm lần. Trong lòng âm thầm tính toán kỹ, một khi bản thân có thể trở lại thời hiện đại, hắn cũng muốn viết tiểu thuyết trên mạng, sẽ dùng những cố sự đáng khâm phục Viên Dã đã nói này, khẳng định là bán chạy, hơn nữa không có người nào tố cáo mình xâm phạm bản quyền mà sao chép, khi đó bản thân mình chỉ một phát đã nổi danh khắp thiên hạ, hắc hắc hắc. . . . . . Nghĩ đến chỗ đắc ý, hắn không nhịn được mà cười ra tiếng.

    “Ngươi làm sao vậy? Vẻ mặt cười đến gian trá?” Viên Dã nghiêm túc đánh giá hắn vài lần: “Phải chăng ngươi đang nghĩ đến làm cách nào để đem ta bán đứng cho Đông Đế, rồi khiến cho hắn đưa ngươi quay về thời đại của ngươi? Hừ, ta nói cho ngươi hay, ngươi tốt nhất không nên tùy tiện tìm đến nguy hiểm, ta lấy danh nghĩa tướng quân bách chiến phát thề, nếu ngươi bán đứng ta trước, ta có thể đâm xuyên ngươi một lỗ .”

    “Ai nha, ngươi nghĩ đến cái gì đâu, ta sao có thể là cái loại người đáng xấu hổ thế chứ, huống chi tình thế bắt buộc, chúng ta cả hai phải đồng tâm hiệp lực mới có thể ra ngoài được, ta cho dù có ngu dốt, điểm này vẫn rất rõ ràng. Hơn nữa nghe những việc đã trải qua của các hoàng tử mà ngươi nói, vị Đông Đế đại nhân này của các ngươi tựa hồ hỉ nộ vô thường, hắn nhận thức ta là ai a, hơn nữa luận về quan hệ, ngươi cùng hắn cũng là thân cận hơn đúng không?”

    Viên Dã gật đầu: “Ân, ngươi biết là tốt rồi.” Con mắt hắn bỗng nhiên chăm chú nhìn về phía Bách Lý Giang: “Bách Lý, ta đáp ứng ngươi, nếu hai người chúng ta có thể từ nơi này thoát ra ngoài, ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ được hưởng thụ những vinh hoa phú quý mà người khác cả đời đều muốn mà không với đến, thật sự, đối với tình cảm chúng ta đã cùng chung hoạn nạn, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi ở một thời đại không hề quen biết trôi giạt khắp nơi.”

    Trong lòng Bách Lý Giang đột nhiên nhảy dựng, đương nhiên Viên Dã đã nghiêm túc nói như vậy chỉ có thể coi đây là một lời hứa, trên gương mặt đẹp trai khí chất vững vàng của hắn, tất cả đều hiện lên biểu cảm kiên định nhất nặc thiên kim*, bất giác khiến cho người ta muốn dựa dẫm vào hắn. Không biết vì sao, khuôn mặt Bách Lý Giang liền đỏ lên, hắn đang muốn nói tiếp, liền nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ.

    Tiếng vang kia tuy rằng thực nhỏ bé, nhưng tại đây trong cái không gian im lặng như này, thời khắc thanh âm đấy xuất hiện, lại vô cùng rõ ràng, trong nháy mắt, Bách Lý Giang cùng Viên Dã cơ hồ nhảy dựng lên, hai người trước tiên bắt đầu nhìn mọi nơi xung quanh bên trong, muốn xem liệu phải chăng lại có cương thi hay nữ quỷ linh tinh gì đó lặng lẽ tiếp cận.

    Bất quá bọn họ cũng không phát hiện ra điều gì, mà trong mộ thất lại khôi phục yên tĩnh như trước. Viên Dã cùng Bách Lý Giang đưa mắt nhìn nhau, đều cảm nhận được cảm giác lạnh trong lòng bàn tay của đối phương. Vốn để đối mặt với thứ âm linh gì đó, bọn họ bản năng đã có một loại bất an, nếu như phía trước có thể nhìn thấy đối phương, cùng đối phương chiến đấu, cảm giác kia còn có thể bớt đi một ít, duy nhất loại không thể nhìn thấy, không thể sờ được, giống như cảm giác có một âm hồn ở bốn phía rình mò, mới khiến trong lòng người mơ hồ .

    Bách Lý Giang bỗng nhiên ngồi xuống, thuận tiện cũng kéo theo Viên Dã ngồi xuống, hắn khụ hai tiếng: “Khụ khụ. . . . . . Cái kia ngươi vừa rồi nói đến cố sự dẫn đầu một trăm quân tiên phong cùng bầy sói chiến đấu, làm ta cũng muốn được trải qua một việc như vậy.” Hắn hướng Viên Dã nháy mắt ra hiệu, thế là Viên Dã cũng ngồi xuống, làm bộ nghe hắn nói đạo lý, trên thực tế toàn thân đều đặt trong trạng thái tiến tại huyền thượng**.

    “Chúng ta có lần đi tới một vùng quê để khảo sát một cổ mộ đã từng biến mất, ai ngờ mọi người bởi vì quá mức hưng phấn, thế là liền bỏ lỡ mất thời điểm có tuyến xe, tại nơi trồng trọt này có thể từ trường đặc biệt có tác động mạnh, tín hiệu di động cũng bị nhiễu, cho nên chúng ta không có cách nào khác, đành phải ở lại vùng quê đó qua đêm.”

    Thời điểm Bách Lý Giang nói chuyện này, Viên Dã không biết có phải chính mình quá mức mẫn cảm hay không, vì hắn thế nhưng lại phát giác mặt đối phương đỏ đỏ, trong lòng không rõ lý do tại sao có chút chua xót, thầm nghĩ, chẳng lẽ Bách Lý chính là tại vùng quê đấy quen biết một cô gái miền núi nào đó, nảy sinh cảm tình, cho nên hắn mới nhịn không được mà đỏ mặt chăng? (anh ăn phải dấm chua rồi…*cười gian xảo*)

    Bách Lý Giang nào biết trong tâm Viên Dã lúc này lại có suy nghĩ mạc danh kỳ diệu đấy, hắn thấp đầu, thanh âm hơi nhỏ đi một ít nói: “Cái kia, bởi vì là ở vùng quê, mọi người để thêm can đảm, liền đề nghị đốt lửa trại liên hoan. Thế là chúng ta dấy lên một đống lửa trại, bất luận là ai đều phải hát một bài, bằng không kể chuyện cười cũng được, rồi rất nhanh liền đến phiên ta .”

    “Ngươi sẽ không hát một bài đi?” Viên Dã có chút buồn cười hỏi, nếu Bách Lý Giang thật sự chọn hát, có thể tưởng tượng nhóm bạn bè xui xẻo của hắn đã gặp phải loại tra tấn gì.

    Bách Lý Giang trừng mắt nhìn hắn, hừ một tiếng nói: “Đúng vậy, ta chính là đã chọn ca hát, sao lại vậy ư? Ta vốn chỉ là thích ca hát thôi.” Vừa dứt lời, Viên Dã liền nhún vai nói: “Chính xác, đây chính là chuyện của ngươi, bất quá đám bằng hữu của ngươi, chặc chặc, ta thật sự là đồng tình với bọn họ, vậy mà cũng bị buộc phải nghe hết một thứ ma âm như xuyên não này.”

    *Nhất nặc thiên kim- 一诺千金:lời hứa đáng giá ngàn vàng, một lời nói một gói vàng

    **Tiễn tại huyền thượng – 箭在弦上: phóng lao thì phải theo lao, tên đã lên dây, đạn đã lên nòng

    Cổ mộ kỳ duyên —18

    Không ngờ rằng, lần này Bách Lý Giang thế nhưng không hề cãi lại mình, hắn chỉ dùng thanh âm càng ngày càng nhỏ nói: “Không. . . . . . Không có, ta chưa kịp hát xong một bài, bởi vì vào thời điểm ta hát đến câu thứ năm, không biết vì cái gì, cũng không biết từ lúc nào, xung quanh chúng ta bỗng nhiên xuất hiện một bầy sói.” Hắn nhìn thấy ánh mắt Viên Dã: “Ta không có nói bừa, thật sự là một bầy sói, con mắt đều tỏa ra quang mang xanh biếc, đáng sợ cực kỳ.”

    Viên Dã không tin được mà trừng mắt nhìn Bách Lý Giang: “Cái gì? Gặp bầy sói? Vậy thì ngươi hiện tại sao còn có thể ngồi ở đây? Ta không tin chỉ bằng ngươi cùng đám bằng hữu theo như lời ngươi nói, lại có thể tiến lên chiến đấu cùng bầy sói, còn có thể toàn thây trở về.”

    Bách Lý Giang ủ rũ nói: “Nói chính là, chúng ta lúc đấy đều sợ hãi, chỉ có thể gắt gao ở gần xung quanh đống lửa, thế nhưng lửa lại càng ngày càng nhỏ, chúng ta đem quần áo đủ loại ra đốt, vẫn không ngăn được lửa dần dần tắt, cuối cùng đội trưởng của ta dùng một loại ngữ khí ‘thấy chết không sờn’ yêu cầu ta hát nốt hơn phân nửa bài còn lại, hắn nói thà rằng các đội viên đều chết dưới ma âm của ta, như vậy một khi bị sói cắn xé thi thể, cũng sẽ không cảm thấy đau .”

    Viên Dã trở mình xem thường, nghĩ thầm, rằng vị đội trưởng này của Bách Lý Giang cũng là kẻ dở hơi, vào thời điểm như vậy mà còn có tâm tình nói đùa.

    “Ai biết. . . . . . Ai biết ta lớn gan vừa hát không đến hai câu, đám sói kia bắt đầu thối lui, cuối cùng không đến vài giờ, chúng liền chạy cái sạch.” Nói tới đây, ngay cả Viên Dã cũng nhịn không được thất thanh nói: “Không phải chứ? Chẳng lẽ ngay cả bầy sói đều không ngăn cản được ma âm của ngươi, trời ạ, này cũng quá lợi hại đi. A, không đúng, nếu bọn chúng không chống lại được giọng ca của ngươi, lúc trước vì sao còn có thể xuất hiện vào thời điểm ngươi đang hát?”

    Mặt Bách Lý Giang càng đỏ hơn, tại Viên Dã hết lần này tới lần khác truy hỏi, hắn mới dậm chân, oán hận nói: “Cái tên đội trưởng không sợ chết kia, hắn chẳng những không cảm kích ơn cứu mạng của ta, còn phi thường đứng đắn nghiêm túc nói với ta, có thể giọng ca của ta cùng ngôn ngữ loài sói tương thông nhau, mấy câu hát ban đầu kia, đại khái là tiếng sói tru gọi đồng bạn về, rồi hát đoạn sau đó, thì là tiếng sói tru làm cho đồng bạn rời đi, hắn nói trừ bỏ cách giải thích này, hắn thật sự nghĩ không ra nguyên nhân khác.”

    Viên Dã cuối cùng biết Bách Lý Giang vì sao lại đỏ mặt, câu chuyện cũ đâm bị thương lòng tự tôn của hắn nghiêm trọng như vậy, có thể nói ra quả thật đòi hỏi phải có dũng khí, hắn nhịn không được khom thắt lưng cất tiếng cười to, khiến Bách Lý Giang tức giận, hận không thể dùng bột tẩy trắng ở trên đầu hắn mở ra một lỗ thủng. Ngay lúc này, bỗng nhiên trong đó, trong tiếng cười bừa bãi của Viên Dã, truyền ra một thanh âm cười khẽ khác.

    Một tiếng cười khẽ này thập phần ngắn ngủi, đương lúc Viên Dã cùng Bách Lý Giang đình chỉ tất cả thanh âm cùng động tác, tiếng cười này cũng biến mất, nhưng bởi vì nó vừa rồi thật sự quá mức rõ ràng quá mức êm tai, cứ thế thanh âm kia lại vẫn như lởn vởn xung quanh bên tai Viên Dã cùng Bách Lý Giang, bởi vậy cả hai bọn họ thập phần khẳng định, tại đây trong mộ thất, trừ bỏ hai người bọn họ, khẳng định còn có một bên thứ ba tồn tại.

    Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh phủ toàn thân Bách Lý Giang cùng Viên Dã, bởi vì đối thủ lần này của bọn họ không giống như loại nữ quỷ hay cương thi kia, có thể so sánh được, nó vẫn ẩn núp trong mộ thất, cũng không lộ diện, hành tung mơ hồ hành động quỷ dị, ai cũng không biết, quỷ hồn này vào thời điểm nào đó sẽ ra tay, mà một khi nó ra tay, chính hai người mình ở thế bất ngờ không kịp đề phòng, liệu còn có thể toàn thân trở ra hay không.

    “Rốt cuộc là ai? Không cần úp úp mở mở lén lút, quang minh chính đại đi ra cùng chúng ta đại chiến một hồi, cho ngươi nếm thử, sự lợi hại của ông đây.” Bách Lý Giang tiến lên từng bước, hai tay chống nạnh, tiếng gào ngoài mạnh trong yếu, nhưng trong mộ thất trừ bỏ tiếng vọng lại trống rỗng, cũng đều không xuất hiện thứ gì.

    Viên Dã nhíu mày, trong tay của hắn gắt gao nắm lấy tấm bùa chú cuối cùng, suy nghĩ một chút, lại chậm rãi buông ra. Tuy rằng nữ quỷ này có thể rất lợi hại, nhưng phải biết rằng, bọn họ hiện giờ ở trong mộ, ngây người còn chưa đến mười hai canh giờ, yên vân khấu trừ cùng chủ mộ thất còn ở nơi rất xa, về sau bọn họ còn không biết sẽ gặp phải những dạng thách thức cùng nguy hiểm nào, nếu cứ như vậy dễ dàng đem tờ bùa chú thứ ba dùng hết, sau này làm sao để xử lý? Huống chi đem tờ bùa chú này lưu lại, chung quy vẫn cảm thấy an tâm hơn một ít, nếu không bản thân mình cùng Bách Lý Giang, quả thật không có gì để dựa vào, nghĩ đến đây, hắn đưa tay chậm rãi từ trong lòng rút ra. Thu Hoằng kiếm ra khỏi vỏ, hắn để ngang kiếm tư thế hướng trước ngực, ở trong mộ chậm rãi dạo qua một vòng, lại vẫn không phát hiện bất cứ cái gì.

    “Khụ khụ. . . . . .” Bách Lý Giang bỗng nhiên mở miệng: “Viên Dã, xem ra chúng ta gặp phải một quỷ hồn mê chơi trốn tìm, ân, căn cứ vào tâm lý học trong thời đại của ta để phân tích, quỷ mê chơi trốn tìm, thông thường đều là tiểu hài tử, cho dù là người lớn, cũng là thuộc loại thập phần khờ khạo hơn nữa tính khí trẻ con vẫn chưa tiêu hết, cho nên, ta nghĩ vị quỷ đại tỷ này có lẽ có ý định đuổi chúng ta đi, không bằng chúng ta hiện tại liền rời khỏi địa bàn của nàng, đừng quấy nhiễu cuộc sống yên ổn của đại tỷ nhà người ta.” Hắn nói xong, chắp hai tay trước ngực, cung kính lạy ba cái, rồi mới lôi kéo Viên Dã bước đi.

    Thuộc truyện: Cổ mộ kỳ duyên