Cổ mộ kỳ duyên – Chương 33-34

    Thuộc truyện: Cổ mộ kỳ duyên

    Cổ mộ kỳ duyên —33

    “Ân, ta sao? Không có a, ngươi không biết chứ con người của ta rất yêu nước, hơn nữa công việc hằng ngày của chúng ta chỉ là khảo cổ cùng nghiên cứu khoa học, trên phương diện này, ta không thích cùng người ngoại quốc giao tiếp, văn hóa của quốc gia mình, đương nhiên vẫn quen thuộc với mình nhất, có điều, vẫn tương đối có khả năng bị sụp đổ đúng không? Bất quá, cũng có rất nhiều người ngoại quốc thiên tài cảm thấy hứng thú với nền văn hóa Trung Quốc, cho nên. . . . . .”

    “Được rồi, không cần phải nói , ta đã biết.” Viên Dã chỉ cần nghe được hắn không bị cái gì mà người trong nước hôn là được, còn Bách Lý Giang kế tiếp về vị trí của người làm khảo cổ trong nước, hắn nửa điểm cũng không có hứng thú.

    “A, nhiệm vụ đã hoàn thành, Viên Dã, kế tiếp chúng ta có phải đã có thể ly khai hay không?” Bách Lý Giang khó nén nổi hưng phấn hỏi, lịch sử của một quốc gia đã mất đi quyền lực, hơn nữa theo như lời Viên Dã đã kể, có thể tưởng tượng quốc gia này nhất định là siêu cấp phồn vinh cường thịnh. Bách Lý Giang kích động xoa xoa tay, đối với hắn mà nói, đây quả thực chính là một đống thịt nướng không chủ lọt vào tay một con sói sắp chết đói, hắn sao có thể không hưng phấn chứ.

    “Ân, có thể ly khai, yên vân khấu trừ đã khép lại, cửa mộ lúc này chắc hẳn đã mở ra.” Viên Dã trầm ngâm, quay đầu lại nhìn lướt qua mộ thất này: Quên đi, tuy rằng còn rất nhiều câu đố chưa thể giải thích được, bất quá hiện tại đã không còn quan trọng nữa, không phải sao?

    Hai người vừa định rời khỏi gian mộ thất này, chợt nghe thanh âm Ngũ Nguyệt từ phía sau vang lên: “Viên Dã, Bách Lý, thỉnh ngừng bước, cho phép ta cùng Tường tạ ơn hai vị đã có ân giúp đỡ.”

    Viên Dã cùng Bách Lý Giang kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Ngũ Nguyệt trong trang phục lộng lẫy nhẹ nhàng thi lễ với bọn họ, nam nhân đứng bên cạnh hắn thập phần anh tuấn đẹp đẽ, long bào kim quan, không giận tự uy, dung mạo mang theo khí chất sắc bén uy nghiêm, bất quá nhìn ánh mắt hắn, tựa hồ đang gắng sức để nhu hòa, bị Ngũ Nguyệt kéo kéo góc áo, cuối cùng thẳng đến khi trên tay hắn bị nhéo một cái, nam nhân tựa hồ có chút sợ vợ này mới khụ một tiếng: “Ân, được rồi, trẫm tại đây tạ ơn các ngươi.”

    Nếu Viên Dã cùng Bách Lý Giang còn không biết nam nhân này là ai, bọn họ nhất định là ngu ngốc. Viên Dã kinh ngạc nhìn thần tượng của mình, hắn vô luận thế nào cũng không nghĩ rằng sẽ có một ngày như này, mà Bách Lý Giang sau phút ngây người ngắn ngủi, lập tức phản ứng lại, gãi đầu ha ha cười nói: “A, không có gì không có gì , ai nha Đông Đế đại nhân a, người chính là bậc đế vương tài năng nhất trong tất cả đế vương ta từng gặp, đây nói không phải chứ quỷ đánh tường, quỷ sửa tường, thiếu chút nữa làm ta cùng Viên Dã suy sụp, Aha ha ha. . . . . . A, ta không có ý định trách móc ngươi nga, ta đây chỉ thuần túy biểu đạt tình cảm sùng bái với ngươi thôi. Aha ha ha. . . .”

    Đông Đế Long Tường hừ một tiếng, nghĩ thầm, rằng hai tên tiểu tử này quả nhiên không kém phần láu lỉnh, rõ ràng là vẫn còn oán giận, thế nhưng mặt lại không đổi sắc nói sùng kính.

    Ngũ Nguyệt mỉm cười, đối Bách Lý Giang cùng Viên Dã nói: “Tường vốn là muốn các ngươi rời đi như vậy, nhưng ta nghĩ, trăm ngàn năm qua chỉ có các ngươi thực hiện được tâm nguyện của chúng ta, về tình về lý đều phải xuất hiện nói lời cảm tạ, huống chi các ngươi đã cố sức như thế, có thể nói đi vào nơi nguy hiểm như này là một sự mạo hiểm rất lớn, với dũng khí của người thường khó có thể nghĩ việc đem ta quay về đặt trong quách nguyệt tư thần, về sự can đảm cùng trí thông minh này, ta cũng không thể để các ngươi mang theo một bụng nghi vấn mà rời đi, cho nên, các ngươi có vấn đề gì thì cứ việc hỏi đi, một khi ra khỏi gian mộ thất này, sẽ không còn cơ hội đâu a.”

    “A, ta đây muốn hỏi ta hỏi. . . . . .” Bách Lý Giang không đợi Viên Dã nói, liền cướp hỏi: “Ta muốn hỏi một chút, trong mộ thất này rốt cuộc có bao nhiêu di vật văn hóa trân quý, về lai lịch cùng giá trị nghệ thuật của chúng, còn có của chúng. . . . . . Niên đại, với mình có ý nghĩa gì. . . . . . Có. . . . . . Quên đi, ta không có hỏi.” Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tiêu tan.

    Ngũ Nguyệt nhịn không được cười rộ lên: “Thực xin lỗi a Bách Lý, mấy vấn đề này ngươi phải tìm đến quan viên sắp đặt hồi đấy, chỉ sợ ngay cả Tường, trừ bỏ mấy thứ đồ chơi quý giá hắn thích ra, cũng không nhớ nổi trong mộ thất này rốt cuộc đã an táng nhiều hay ít đồ vật gì đó đâu, bất quá trân bảo trong chủ mộ thất này, nếu như ngươi thích, có thể chọn mấy thứ để mang ra ngoài, ta biết, ngươi chỉ đơn thuần thích mấy thứ này, không phải để bán lấy tiền.”

    “Thật vậy sao?” Bách Lý Giang mừng rỡ, chợt nhìn thấy sắc mặt Viên Dã đã có thể so với đít nồi, hắn liền ngượng ngùng thu lại tươi cười, nhức đầu nói: “Coi như. . . . . . Quên đi, ta. . . . . . Ta làm chuyện tốt thì không cầu hồi báo.” Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng hắn lại mắng to chính mình: Bách Lý Giang ngươi cái đại ngu ngốc, vì sao phải nhìn sắc mặt Viên Dã để hành sự a, hắn có thể khép lại yên vân khấu trừ, ngươi không có công lao cũng không có khổ lao à, huống chi đây là trân bảo Ngũ Nguyệt ca ca cho ta, cùng hắn có quan hệ gì chứ, ô ô ô, đừng nhìn sắc mặt hắn, tự tay lấy thứ gì mình thích đi, ngươi không phải thích nhất cái lọ gốm nhiều màu sắc kia sao? Lấy a, lấy đi a. . . . . . Trong lòng gào lên rất lớn tiếng, bất quá trên tay lại kề cà không làm, cuối cùng Bách Lý Giang vẫn buông tha, hắn dùng ánh mắt vô cùng ai oán nhìn người đầu têu đã hại mình không thể đưa tay ── Viên Dã.

    “Ta muốn biết, là người nào lớn mật như vậy, mang ngươi từ quách nguyệt tư thần ra, là thái tử sao? Mà nữ tử trong quách nguyệt tư thần này là người nào? Vì sao mấy vị hoàng tử trước đấy, nhẹ thì suy sụp hoặc nặng thì tàn tật, bọn họ đều nói không phải bị quỷ hồn hay cương thi làm tổn thương, mà là bị sét đánh, đây rốt cuộc là vì sao?”

    Cổ mộ kỳ duyên —34

    Viên Dã đối với biểu tình như con chó nhỏ của Bách Lý Giang coi như không thấy, chỉ là bất động thanh sắc kéo hắn ôm vào trong ngực mình rồi mới thẳng thắn hỏi ra nghi vấn trong lòng. (0.o, ta có nhầm ko, ôm, tiểu Dã vô cùng tự nhiên)

    Ngũ Nguyệt nhìn Đông Đế Long Tường một cái, cuối cùng vẫn là buông xuôi thu hồi ánh mắt: “Quên đi, Tường hắn không thích nói chuyện, vẫn là ta giải đáp cho các ngươi đi. Khó gặp được hai đứa nhỏ hợp ý ta, vậy nói cho các ngươi từ đầu cũng không sao.”

    Bách Lý Giang từ trong bao quần áo của Viên Dã lấy ra một ít thịt bò cùng bánh rán cuối cùng, một bên nhỏ miệng nhai một bên nghe Ngũ Nguyệt rủ rỉ nói.

    “Cũng giống như các ngươi dự đoán trước đấy, ta với Tường cùng một chỗ, đích thật đã gây ra sự phẫn nộ cùng vô cùng kinh hoàng của mọi người, tại thời đại đó, nam nam lưu luyến căn bản không được phép. Ta cũng đã từng khuyên Tường, cứ lặng lẽ là tốt rồi, chỉ cần chúng ta trong lúc đó có tình cảm, hình thức gì đó, ta thật sự không cần. Nhưng tên gia khỏa Tường này vẫn cứ khư khư, thật sự hết hy vọng, quá mức cố chấp, hắn cố tình đem mối quan hệ của chúng ta để cho mọi người đều biết, còn không chú ý đến sự phản đối ngăn trở của mọi người, sau khi lập ta lên, còn tiến hành đại lễ phong hậu rất long trọng, tuy rằng lúc ấy ta rất cảm động, bất quá kế tiếp, hậu quả của việc gióng trống khua chiêng như vậy rõ ràng đã xảy ra”.

    “Những phi tử trong hậu cung, e rằng tướng mạo không bằng ngươi đi?” Viên Dã sinh trưởng trong hoàng cung, rất hiểu về những đấu đá trong cung đình. Quả nhiên chỉ thấy Ngũ Nguyệt gật đầu nói: “Đúng vậy, đều giống Nhã phi kia, các phi tử này đều là do không chiếm được sự sủng ái của Tường, nhưng các nàng lại rất yêu Tường, sợ Tường, cho nên liền âm thầm tiến hành nguyền rủa ta, có lẽ những lời nguyền này thật sự có tác dụng, dù sao đến cuối cùng, ta thật sự đã ngã bệnh chết.”

    Thân thể Long Tường run lên, có lẽ nghĩ tới trước đây khi Ngũ Nguyệt bị bệnh mà chết, bản thân đã thống khổ đến thấu tâm can. Ngũ Nguyệt vội vàng cầm lấy tay hắn, hướng hắn mỉm cười trấn an, rồi mới tiếp tục nói:”Sau đó toàn bộ đều theo như lời các ngươi, Tường đem ta an táng trong quách nguyệt tư thần, dùng vô số bảo bối hiếm quý chôn cùng, duy nhất không có tác dụng với người sống, đó là phương thức thống hận ta phản đối nhất. Sau khi hắn chủ trì giám sát, ta thuận lợi được an táng trong quan tài thủy tinh dùng để hợp táng, nhưng ta thật không ngờ, Nhã phi kia lại biến thành lệ quỷ, nàng rõ ràng được an táng ở nơi khác, nhưng linh hồn của nàng lại bởi vì không còn thân thể mà có thể tự do quay lại mộ Đông Đế, cũng may không đến ba ngày, Tường liền đến giúp ta, nếu không ta ở nơi vốn nằm trong tay nữ nhân đáng sợ này, thật sự không biết sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ nữa.”

    Đây thật sự là chuyện ly kỳ nhất thế gian, Bách Lý Giang nghe rất say sưa, liền ngay cả Viên Dã, tâm trí cũng bị câu chuyện xưa này hấp dẫn.

    “Tường vốn là người cực mạnh, mặc dù đã chết, hắn cũng là con quỷ mạnh nhất, thậm chí hồn phách của hắn đã nhập vào cõi thần tiên, nhưng hắn vì ta, lại bằng lòng canh giữ trong mộ Đông Đế này quãng thời gian một ngàn năm, kiếp này có thể được một người bạn đời như vậy, mặc dù phải xuống mười tám tầng địa ngục, ta cũng không tiếc nuối”. Ngũ Nguyệt nhẹ nhàng nói ra tình yêu của mình, cùng Đông Đế Long Tường ẩn tình nhìn nhau, mãi cho đến khi Viên Dã nhịn không được ho khan một tiếng, hắn mới giật mình đã lạc đề, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ, rồi mới nói tiếp.

    “Tuy nhiên dù cho Tường có mạnh mẽ trở lại, sau khi hắn chết bất quá cũng chỉ là một linh hồn, không thể di chuyển đồ vật. Chúng ta đều không nghĩ rằng, toàn bộ kế hoạch đều được tính toán tốt như vậy nhưng lại xảy ra biến cố. Thái tử mà hắn vẫn luôn coi trọng và yêu thích, cuối cùng cởi bỏ mặt nạ ôn nhu ngoan ngoãn, lộ ra bộ mặt vốn có. Hắn oán hận ta đến tột đỉnh, bởi vì ta, đã khiến mẫu thân hắn nếm trải nỗi khổ tương tư, làm cho tình cảm phụ tử của hắn trở nên không trọn vẹn, cho nên, hắn hạ lệnh đem ta từ quách nguyệt tư thần mang ra, không ai dám động thủ, hắn tự mình động thủ. Kỳ thật ta không giận hắn, đứa nhỏ kia quả thực đã chịu rất nhiều ủy khuất, làm như vậy cũng không đáng để bị chỉ trích nặng.”

    Hắn chỉ vào vị trí mà trước đấy Bách Lý Giang nói hẳn là còn một người nữa được an táng, nhẹ giọng nói: “Nơi đó, vốn là vị trí được chuẩn bị cho mẫu thân của hắn, thấy nàng đã dưỡng dục thái tử, dựa trên công lao cùng tính cách ôn nhu an tĩnh, nàng là phi tử duy nhất được Tường chọn hợp táng trong cùng mộ thất với chúng ta. Ai ngờ, sau khi Tường chết, nữ nhân cả đời đều ôn nhu như nước này, lại lựa chọn con đường tự sát. Thái tử không thể chịu đựng được mẫu thân yêu phụ hoàng như vậy thế nhưng lại bị gạt bỏ bên ngoài quan tài thủy tinh, sau khi hắn bởi vì pháp lực cường đại của Tường mà không thể đem ta ra khỏi quan tài thủy tinh, liền dứt khoát đem cả quách nguyệt tư thần xuống, bắt đầu mang thi thể của ta ra, đưa mẫu thân hắn đặt vào trong quách, nhưng hắn cũng không nghĩ tới, quách thần này chỉ được sắp đặt vơi thi thể người khác, Tường bướng bỉnh vẫn không đồng ý để quách thần vào trong quan tài thủy tinh. Nhưng thái tử cũng không chịu thay đổi ước nguyện ban đầu, cho nên cuối cùng thành ra cảnh tượng như vậy, ta bị di chuyển sang an táng ở một nơi nguy hiểm khác, quách nguyệt tư thần để dưới quan tài thủy tinh, yên vân khấu trừ cũng bởi vậy mà chia lìa, còn về huyền châu kia, thái tử không động tới, những trân bảo khác hắn cũng không lưu tâm, cho nên các ngươi mới có thể nhìn thấy ta như vậy.”

    “Nguyên lai sự việc là như thế.” Viên Dã cùng Bách Lý Giang liếc nhau, nghĩ thầm, rằng chuyện thật quá ly kỳ, ai có thể nghĩ trong đó lại có thể có tình cảm yêu hận phức tạp như vậy. Bách Lý Giang thở dài nói: “Ai, nữ tử đáng thương này trọn đời thâm tình không hối tiếc, cuối cùng lại bị chúng ta hai người di chuyển ra ngoài quan tài mà tan thành mây khói, nghiệp chướng nghiệp chướng.”

    Ngũ Nguyệt nhẹ giọng nói: “Các ngươi không cần áy náy tự trách, thi thể Dung phi tuy rằng đã tan thành mây khói, nhưng linh hồn của nàng đã sớm bước lên tiên giới, kỳ thật Tường vốn cũng nên phi thăng thần giới, vậy mà hắn vẫn quyến luyến ta không chịu phi thăng, bởi vậy đã bị trời phạt, đợi chúng ta một lần nữa hợp táng, sau khi hai khối yên vân kết hợp làm một, chúng ta sẽ một lần nữa chuyển nhập luân hồi, làm trọn tam sinh nhân duyên, rồi mới đắc đạo phi tiên, còn nữa, có thể có kết cục viên mãn như ngày hôm nay, thật sự phải đa tạ các ngươi. Cho nên ta để cho Bách Lý trân bảo nào thích thì cứ việc cầm lấy, cũng là cái các ngươi nên được, Viên Dã không cần ngăn cản.”

    Thuộc truyện: Cổ mộ kỳ duyên