Dị thế đại lãnh chủ – Chương 21-25

    Thuộc truyện: Dị thế đại lãnh chủ

    Chương 21: Kẻ viếng thăm giữa đêm

    Có lẽ là vì mình bị Tống Mặc nắm thóp trong tay, Saivans không chỉ thủ tín, mà hiệu suất làm việc cũng là nhất lưu. Ngày thứ ba sau khi Panvi chết, mười lăm chu nho, được đưa tới trước mắt Tống Mặc.

    Tám nam tử thành niên, một lão nhân, còn có sáu nữ nhân và hài tử, ai nấy da vàng gầy rộp, y phục rách rưới, đầu tóc râu ria dính chùm vào nhau, thỉnh thoảng còn có thể thấy rận bò trong tóc.

    Tống Mặc nhìn chu nho, lại nhìn tùy tùng đưa chu nho tới, là một nhân viên công vụ chính phủ, vậy mà lại còn keo kiệt hơn cả kẻ cướp như y. Tắm rửa, thay y phục cho những chu nho này khó khăn lắm sao? Lẽ nào đội trưởng đại nhân không biết, bao gói của hàng hóa, cũng quan trọng như tính thực chất sao?

    Các chu nho dựa sát vào nhau, thấp thỏm bất an nhìn Tống Mặc sắc mặt âm trầm bất định. Bọn họ được Saivans cứu khỏi địa lao phủ tổng đốc, nhét vào xe ngựa, ngựa không ngừng vó đưa tới Grilan. Trên đường, bọn họ ngay cả miếng nước cũng không có mà uống, vừa kinh vừa sợ, vừa mệt vừa đói, nhưng ai cũng không dám mở miệng, sợ mình lại bị ném về nơi đáng sợ đó.

    Hiện tại, họ lại bị đưa tới trước mặt người trẻ tuổi này, nhìn cách ăn mặc của y, chắc là một quý tộc. Các chu nho càng thêm bất an.

    Tống Mặc không có thời gian đi an ủi tâm linh dễ vỡ như thủy tinh của các chu nho, y thực sự không có cách nào chịu đựng ở chung một phòng với một đám toàn thân đầy rận. Hạ lệnh thị nữ dẫn chu nho xuống, tắm rửa trước, ăn chút đồ. Những chuyện khác, đợi lát hãy nói.

    Tùy tùng của Saivans vẫn luôn đợi một bên, cho tới khi Tống Mặc an bài xong cho các chu nho, mới mở miệng nói: “Lãnh chủ đại nhân tôn kính, các chu nho đã đưa tới cho ngài. Ngài có phải cũng nên thực hiện lời hứa của mình rồi không?”

    “Đương nhiên.” Tống Mặc búng tay, một lão địa tinh ôm một bó tranh đi vào, Tống Mặc ra hiệu lão địa tinh đưa tranh cho tùy tùng, nói: “Đều ở đây, ngươi có thể xác nhận ngay, ta không để ý.”

    Tùy tùng lập tức lắc đầu, hắn để ý! Nhớ tới vẻ mặt âm trầm của Saivans, hắn sống đủ rồi mới làm thế. Tùy tùng cẩn thận cất tranh vào túi cột lại, muốn đứng lên đi, thì Tống Mặc lại bảo hắn đợi một chút, nghiêng đầu thấp giọng nói với địa tinh mấy câu, lão địa tinh ra ngoài. Không quá hai phút, lại cầm một bức tranh tới, đưa cho Tống Mặc, “Lãnh chủ đại nhân, đây là thứ ngài cần.”

    “Ừ.” Tống Mặc mở bức tranh, nhìn một cái, sau đó trực tiếp lật lại, để mặt có tranh cho tùy tùng xem, “Ngươi xem.”

    Tùy tùng bị dọa lập tức giơ hai tay lên, che mắt, la lớn: “Đừng!” Thanh âm thảm thiết, giống như thiếu nữ xuân tình bị lưu manh đùa giỡn.

    Tống Mặc và địa tinh đều bị tiếng kêu của tùy tùng dọa, địa tinh xém chút đào động chui xuống tại chỗ. Tống Mặc ngoáy lỗ tai, không nghĩ tới ở đây còn có thể nghe thấy tiếng cá heo, chỉ làm tùy tùng, thật uổng tài năng.

    “Không cần che mắt, đây không phải thứ không thể cho người xem.” Tống Mặc mở bức tranh ra, “Đây là lễ vật ta tặng cho đội trưởng của các ngươi.”

    “Ngài bảo đảm?”

    “Ta bảo đảm.”

    Tùy tùng cuối cùng cũng buông tay xuống. Tống Mặc chép chép môi, lại không phải bảo hắn xem phim khoa học giải trí của Aoi Sora, đáng vậy sao? (AV Idol của Nhật Bản)

    Bức tranh này là một cảnh công thành chiến, tường thành bị phá, ngọn lửa ngập trời, chiến sĩ anh dũng và vũ khí công thành to lớn. Vai chính của bức tranh là Saivans, hắn mặc một bộ khôi giáp màu bạc trắng, giơ cao kiếm trong tay, cưỡi một con chiến mã khỏe mạnh, chiến mã nâng cao vó trước, giống như sắp dẫm nát kẻ địch trước mắt.

    Saivans trong tranh không chỉ anh tuấn cường tráng, toàn thân trên xuống cũng lộ ra một cỗ khí sát phạt.

    Tùy tùng lần đầu tiên nhìn thấy tranh thế này, chân thật, mới mẻ, chiến tranh tàn khốc như đang hiện ra trước mắt hắn.

    Tống Mặc dùng ngón tay vẽ vòng trên tranh, “Đưa cái này cho đội trưởng Saivans xem, nói với hắn, nếu hắn muốn, chúng ta có thể hợp tác trường kỳ. Thành ý của ta, nằm ngay tại đây.”

    Tùy tùng gật đầu, không hỏi hợp tác cái gì, lặng lẽ ghi nhớ vị trí Tống Mặc chỉ, sau đó cuộn tranh lại, đứng lên, nói với Tống Mặc: “Lời của ngài ta nhất định chuyển, lãnh chủ đại nhân.”

    “Tin ta đi.” Tống Mặc tựa vào lưng ghế, hai tay giao nhau, gác lên đầu gối, “Ngươi sẽ cảm kích ta.”

    Tùy tùng không hiểu nhìn Tống Mặc một cái, Tống Mặc chỉ phất tay, ý bảo hắn có thể đi rồi.

    Đợi tùy tùng đi rồi, lão John vẫn luôn đứng sau lưng Tống Mặc không lên tiếng mới mở miệng: “Lãnh chủ đại nhân, ngài tại sao không trực tiếp nói với hắn?”

    “Không cần thiết.” Tống Mặc đứng lên, duỗi lưng, “Để hắn tự phát hiện, hữu dụng hơn cho hắn biết nhiều. Dù sao chủ động quá mức không phải là mua bán, nếu hắn một lòng muốn chết, ta cũng không có biện pháp.”

    “Ngài khẳng định Saivans sẽ hiểu ý ngài sao?”

    “Đương nhiên, nếu hắn có thể trảm tận giết tuyệt người của phủ tổng đốc, thì một khi hiểu rõ chuyện với ta, sẽ cho người này vĩnh viễn biến mất.” Tống Mặc cười híp mắt quay người, “Nếu Saivans tiếp nhận đề nghị của ta, hắn có thể sống thêm vài ngày. Hợp tác càng dài, càng ổn định, thì hắn có thể sống càng lâu, nói không chừng, còn có thể trở thành nhân vật quan trọng bên cạnh Saivans. Nhưng, tiền đề là, hắn phải biết điều.”

    “…”

    “Quản gia, đừng nhìn ta như thế, ta sẽ mắc cỡ.”

    “…”

    “Được rồi, nếu ông kiên trì, vậy thì khen ta đi, nào, ta gánh nổi mà.”

    “…” Lãnh chủ đại nhân, ngài còn có thể vô sỉ hơn nữa không?

    Chủ động ném cành ô liu cho Saivans, Tống Mặc cũng có hơi bất đắc dĩ. Ai có thể ngờ được, Saivans bị Tống Mặc thu thập tới mức xì hơi, chỉ có thể trùm thảm khoe chim, lại xông vào nhà cấp trên tạo ra thảm án diệt môn? Nếu trước đó Saivans trong mắt Tống Mặc chỉ là một con dê béo thân hình phì nhiêu, vậy Saivans hiện tại là dê béo mọc sừng, toàn thân cơ bắp.

    Dê béo đương nhiên ngon miệng, nhưng dê béo mọc sừng, thì sẽ húc người.

    “Nói lại thì vẫn là thực lực không được.”

    Tống Mặc chống cằm, cảm thấy thủ lĩnh ăn cướp mình đây thực sự không xứng chức, cướp chuyên nghiệp chân chính, thì nên trời lão đại đất lão nhị, lão tử đứng giữ. Muốn cướp ai thì cướp, muốn ăn hiếp ai thì ăn hiếp, muốn diệt ai thì diệt!

    Nhưng y hiện tại, cũng chỉ có thể ăn hiếp công dân cấp ba là địa tinh.

    “Thế đạo này, ăn cướp cũng khó làm.”

    Tống Mặc thở dài.

    Tống Mặc ở đây thì thương xuân bi thu, cảm thán thực lực không bằng người, còn các chu nho được dẫn xuống làm vệ sinh cá nhân, thì lại cho rằng mình đang nằm mơ.

    Nước tắm ấm áp, bánh mì mềm mại, canh đặc thơm ngon, các chu nho nhìn tất cả, như cách một đời.

    Họ không nhớ lần trước tắm là lúc nào, cũng không nhớ đã bao lâu không thay y phục. Trong địa lao của Panvi, trong mâm cơm vĩnh viễn là bánh mì đen cứng như đá, và canh đã thiu. Khi họ bị Panvi bắt, còn ba mươi bảy người, hiện tại năm năm sau, chỉ còn mười lăm người.

    Có người bị giết chết khi chạy trốn, có người bị bệnh chết, còn có người không chịu nổi giày vò, tự sát.

    Các chu nho không biết nên nguyền rủa vận mệnh đáng chết, hay là nguyền rủa Panvi đã bắt họ nhốt vào địa lao, hiện tại bọn họ không dám tin mình đã ra khỏi địa lao. Họ lo lắng, tất cả đều chỉ là giấc mơ, một giấc mơ tốt đẹp trước khi chết.

    “Nếu thật sự là một giấc mơ, thì xin để ta vĩnh viễn đừng tỉnh lại.”

    Các chu nho cầu nguyện như thế, sau đó bắt đầu ăn như hổ đói.

    Chỉ có một lão chu nho ngoại lệ, ông có thể hiểu sự kích động của các hài tử, nhưng ông bị nhân loại lừa gạt quá lâu, thực sự rất khó tin tưởng nhân loại nữa.

    Tống Mặc đứng trước cửa một lúc, sau đó không nói tiếng nào quay người đi. Địa tinh Joybis theo cạnh Tống Mặc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn y, cuối cùng không dám lên tiếng hỏi.

    “Joybis, ngươi dẫn vài địa tinh chăm sóc họ.”

    “Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân.”

    “Phải cho họ biết theo ta sẽ có thịt ăn.” Tống Mặc cúi đầu, cúi nhìn Joybis, “Lấy sự thật làm căn cứ, thuyết phục họ, để họ quyết tâm lưu lại.”

    Lấy sự thật làm căn cứ?

    Lẽ nào nói cho các chu nho này, bọn họ sinh sống trong địa bàn của kẻ cướp. Sau đó kẻ cướp này sẽ mang theo họ sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn?

    Joybis lung lay trong gió.

    Đêm khuya, các chu nho được các địa tinh dẫn đi nghỉ ngơi, Tống Mặc cũng trở về phòng ngủ, nói chúc ngủ ngon cùng lão John, nằm trên giường, không lâu sau đã chìm vào mộng.

    Đêm nay, y ngủ đặc biệt trầm.

    Một bóng người thon dài trùm áo đen nhảy vào cửa sổ, đi tới trước giường Tống Mặc, ngồi bên giường, một tay chống bên mặt Tống Mặc, cong lưng xuống, một lọn tóc dài màu nâu rũ xuống bên mép mũ trùm, tóc trượt qua mặt Tống Mặc, Tống Mặc vẫn ngủ rất say.

    Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ vuốt cằm Tống Mặc, móng tay sắc bén chỉ cần nhẹ dùng sức, thì sẽ để lại một vết thương, khiến máu đỏ tươi chảy ra từ miệng vết thương.

    “Tống Mặc Grilan…”

    Âm thanh biếng nhác mang theo chút ma tính lại vang lên trong phòng, người tới chậm rãi cúi đầu, càng lúc càng thấp, môi đỏ tươi gần như sắp đụng lên môi Tống Mặc, giữa hơi thở, khí tức giao triền, hắn lại đột nhiên dừng lại.

    Một con dao găm sắc bén, đặt bên cổ hắn, Tống Mặc vốn đang ngủ say, không biết đã mở mắt từ lúc nào, đang lạnh mắt nhìn hắn.

    “Đêm khuya chạy vào phòng ngủ của người khác, không phải là thói quen tốt, ‘Rhys’.”

    Vừa nói, Tống Mặc vừa kéo mũ trùm của người đó. Dưới ánh trăng, một gương mặt đẹp tới yêu dị xuất hiện trước mắt Tống Mặc. Con mắt màu biển xanh, không thấy nửa điểm kinh hoảng, ngược lại mang theo ý cười, không để tâm tới con dao trên cổ, kéo cánh tay đang nắm mũ trùm của hắn, đôi môi đỏ đặt lên ngón tay hơi lạnh của Tống Mặc, “Rất vui vì ngươi còn nhớ ta, Tống Mặc Grilan.”

    Chương 22: Ma pháp sư

    Cây không vỏ, tất chết không cần nghi ngờ. Người không cần mặt mũi, thiên hạ vô địch.

    Tống Mặc vẫn luôn cảm thấy, mình đã là vô địch, nhưng trước mặt Rhys Myers, chút đạo hành của y, căn bản không đủ ngứa. Da mặt của tên này chắc đạn bắn cũng không xuyên.

    “Thu dao lại đi, không tổn thương được ta đâu.” Rhys nắm cổ tay Tống Mặc, ngón tay vạch lên mu bàn tay Tống Mặc, đầu lưỡi màu hồng thò ra khỏi cánh môi, liếm liếm môi dưới đỏ tươi, “Nếu ngươi rút thanh ‘dao’ khác ra, ta sẽ lập tức cúi người hôn góc áo của ngươi…”

    Tống Mặc quyết định thu lại lời trước đó, độ dày này, không chỉ đạn bắn không xuyên, ngay cả đại bác bắn qua cũng có thể dội lại!

    “Ta là nam nhân.” Tống Mặc nghiến răng nghiến lợi.

    “Cho nên?”

    “Bị nam nhân giở trò lưu manh, ta sẽ muốn giết người.”

    “À, ta biết rồi.”

    Giây tiếp theo, trước mắt Tống Mặc, lại lần nữa diễn một màn người sống đại biến.

    Anh trai thân thể thon dài, trong chớp mắt co lại thành em gái nhỏ đáng yêu nhanh nhẹ, con mắt to đong đầy nước nhìn y, đôi môi căng mọng cong lên mê người, cổ tay mảnh khảnh gác lên vai Tống Mặc, hai đồi mềm mại trước ngực dán lên người Tống Mặc, nói ngọt: “Lãnh chủ đại nhân, thế này, vừa lòng chưa?”

    Vừa lòng mẹ mi!

    “Ngươi từng chọn trúng ta, chắc cũng thích ta mà đúng không?”

    Thích mẹ mi!

    “Chúng ta tiếp tục chuyện lần trước được không? Ta sẽ để ngươi thật thoải mái…”

    Tiếp tục đại gia mi!

    Tống Mặc lật người, đè Rhys xuống, đè tay lên cổ Rhys, dao găm cắm sát bên cổ hắn, mấy sợi tóc dài màu nâu bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, rớt xuống giường.

    Rhys vẫn cười, ánh mắt Tống Mặc thì càng lúc càng lạnh.

    “Lãnh chủ đại nhân, ngươi đè người ta đau quá…”

    Mọe, biểu tình ai oán này, âm thanh tiêu hồn này, Tống Mặc rùng mình dữ dội.

    “… Biến về!”

    “Tại sao?” Rhys chớp mắt, “Ngươi không phải thích người ta như vậy sao?”

    “Thích cái đầu! Biến về!”

    So với đối mặt em gái giả, y thà liều mình với anh trai thật, kiểu nói chuyện mềm nhẹ này, khiến y rụng da gà đầy đất, thật sự rất khó chịu.

    “Được rồi.” Rhys chớp chớp mắt, giây tiếp theo, em gái biến thành anh trai.

    “Ngươi rốt cuộc là ai?”

    Rhys nhướng một bên mày, con mắt màu lam không chớp nhìn Tống Mặc, nâng một tay lên, phủ lên sau cổ Tống Mặc, ngón tay chen vào trong mái tóc đen, nhẹ ma sát, “Ngươi đoán đi?”

    Tống Mặc xém chút phun máu tươi, vừa định phát điên, Rhys đột nhiên ngẩng đầu, chuẩn xác bắt lấy môi Tống Mặc, không cọ sát, cắn mút, cũng không nhiệt tình liếm láp, môi và môi, chỉ đơn thuần dán vào nhau, giữa khoảng không truyền tới tiếng nói của Rhys, “Ngươi cảm thấy, ta là ai nào?”

    Tống Mặc híp mắt, trảm đinh chặt sắt phun ra hai chữ: “Nhân yêu.”

    Bất nam bất nữ, bán nam bán nữ, không phải nhân yêu thì là gì? Yêu nhân?

    Bầu không khí kiều diễm biến mất vô tung, nhiệt độ trong phòng giảm xuống điểm lạnh.

    “Ngươi bảo ta nói mà.”

    Sau một lúc trầm mặc, Rhys buông môi Tống Mặc ra, cắn mạnh lên cổ y, eo Tống Mặc bị ôm chặt, mạnh bạo như muốn bẽ gãy luôn. Tống Mặc cắn chặt răn, không phát ra bất cứ âm thanh nào. Khi tay Rhys men theo eo Tống Mặc đi xuống dưới, một con dao găm đặt ở bộ vị trên đùi dưới eo nào đó.

    Đối với nam nhân, là bộ vị quan trọng nhất.

    Rõ ràng, trên giường của Tống Mặc, không chỉ giấu một con dao găm.

    “Giở trò lưu manh với ông, chiếm tiện nghi của ông?” Tống Mặc cười dữ tợn, “Thật cho rằng ông dễ ức hiếp lắm sao?!”

    Rhys híp mắt lại, Tống Mặc dứt khoát cưỡi lên chân Rhys, tay dùng sức, âm thanh trở nên mềm mại, “Nhất thiết đừng động đậy, dao rất sắc bén, vạn nhất tay ta run một cái, ngươi thật sự sẽ thành em gái.”

    Rhys không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tống Mặc một lúc, đột nhiên cười, “Là ta xem thường ngươi.”

    “Giờ mới biết?” Tống Mặc chu miệng, nhưng một chút cũng không dám buông lỏng, “Hiện tại trả lời vấn đề vừa rồi của ta, ngươi rốt cuộc là ai?”

    “…”

    “Ta nói đúng rồi?!”

    “Ngươi biết rồi, sẽ có phiền phức.”

    Tay Tống Mặc đè xuống dưới, Rhys thỏa hiệp. Không cách nào không thỏa hiệp, về bản chất hắn là nam nhân, không muốn thật sự bị cắt một cái, biến thành em gái.

    “Ta nói cho ngươi, ngươi lại gần chút.”

    “Cứ nói thế này đi!”

    “… Được rồi, ta là…”

    Âm thanh Rhys dần hạ thấp, Tống Mặc vô thức nghiêng tới, muốn nghe rõ lời hắn. Ánh mắt Rhys lấp lóe, đột nhiên nắm cổ tay cầm dao của Tống Mặc, thuận thế kéo, dao tuột khỏi tay, Tống Mặc nằm bệt lên người Rhys, bị ôm thật chặt, không thể động đậy.

    “Ngươi!”

    “Đừng tức giận.” Rhys cười nhẹ một tiếng, lại gần tai Tống Mặc, thấp giọng nói, “Ta là ma pháp sư.”

    Ma pháp sư? Ma pháp sư bị hai tinh linh đuổi theo hô đánh hô giết?

    “Ta thật sự là ma pháp sư, chỉ là hơi có chút đặc biệt.”

    “Đặc biệt?”

    “Đúng đó.” Rhys cười càng thâm ý, tay phải vẽ một phù văn uốn khúc sau lưng Tống Mặc, trong con mắt màu lam lóe lên tia sáng dị thường.

    Khi chữ cuối cùng sắp hình thành, một tia sáng xanh xuất hiện giữa không, nhanh chóng bắn vào phù văn Rhys vẽ!

    Ánh sáng xanh bao trùm, phù văn lập tức vỡ nát, hóa thành cát nhỏ không thể thấy, biến mất trong không khí.

    Thần sắc Rhys ngưng trọng, Tống Mặc nhân cơ hội giãy thoát, lật người nhảy xuống giường. Ngưng thần nhìn lại, giữa ánh sáng xanh, là chiếc lá Gerrees cho y, gân lá màu vàng, đang lưu động như có sinh mạng. Theo sự lưu động của gân lá, tia sáng xanh càng mạnh.

    “Lông vũ của tinh linh?”

    Tay Rhys thò vào trong ánh sáng xanh, nắm lấy chiếc lá mảnh dài đó, băng tinh trong suốt, bắt đầu lan tràn từ ngón tay tiếp xúc với lá. Hắn lại như không hề cảm giác, chỉ nắm chiếc lá trong tay, bóp chặt, chỉ một lát, tia sáng đã chuyển yếu, rồi biến mất tăm.

    Băng tinh bao bọc trên tay hắn cũng nứt dần, rớt xuống đất.

    Rhys chậm rãi quay đầu, nhìn Tống Mặc, đôi mắt màu lam, càng lúc càng sâu thẳm, con ngươi hình như biến thành màu tím.

    Tống Mặc lùi mấy bước lại bên tường, nắm nỏ treo trên tường, nhắm vào Rhys. Y biết tinh linh không phải người tốt gì, cho y chiếc lá này cũng không nhất định là lòng tốt, nhưng chuyện xảy ra vừa rồi, khiến y càng thêm cảm giác với Rhys.

    Trước giờ không có ai khiến y cảm thấy nguy hiểm như thế.

    Rhys bước từng bước lại gần Tống Mặc, Tống Mặc không còn đường lui, cũng không muốn lui, là nam nhân, thì không thể sợ hãi vào lúc này!

    Mũi tên lóe hàn quang nhắm vào Rhys, cự ly gần như thế, cho dù không thể giết chết hắn, cũng có thể bức hắn lui!

    “Không được bước tới nữa!”

    Rhys nghiêng đầu, giang tay, chiếc lá màu xanh đã khô héo mất đi sinh mạng. Ném nó xuống đất, Rhys nói với Tống Mặc: “Ngươi như thế, thật khiến ta thương tâm, ta thích ngươi như thế mà…”

    Tống Mặc chép miệng, “Ta thế này, đại biểu ta cũng thích ngươi.”

    “Dùng tiễn nhắm vào ta?”

    “Đúng. Chưa nghe qua câu nói này sao?” Ngón tay Tống Mặc để lên nút cò, “Đánh là thương, mắng là yêu, yêu sâu rồi dùng chân đạp. Ta trực tiếp dùng tiễn bắn ngươi, đủ thấy ta yêu ngươi cỡ nào, mũi tên đại biểu cho lòng ta!”

    Một chữ lòng vừa nói ra, mười mũi tên đã liên tiếp bắn ra, Rhys xoay người lùi lại, tránh khỏi tất cả mũi tên, cũng kéo khoảng cách với Tống Mặc ra.

    Lúc này, thần sắc Rhys Myers thay đổi, một mũi tên có đuôi lông vũ màu trắng, gần như sượt qua mặt hắn, ghim lên tường.

    Mũi tên ghim vào tường ba phâm, đuôi lông vũ nhẹ run. Không chỉ sắc mặt Rhys biến đổi, sắc mặt Tống Mặc cũng trở nên vô cùng khó coi.

    Loại lực sát thương không chênh lệch này, trừ tinh linh, không còn ai khác.

    Lẽ nào, y lại bị dỡ nhà lần nữa sao?!

    Rhys nhìn ngoài cửa sổ một cái, cười nhẹ, nói với Tống Mặc: “Hôm nay như thế trước đi, lần sau, chúng ta lại tiếp tục.”

    Nói xong, kéo mũ trùm màu đen, nhảy khỏi cửa sổ, biến mất trong bóng đêm.

    Tống Mặc đứng bên tường, trầm mặc nửa ngày, đi tới bên cửa sổ, đóng lại thật mạnh.

    Y muốn hàn song sắt lên cửa sổ này, trên cửa sổ phải có gai, xem bọn họ làm sao nhảy nữa! Một tên hai tên, muốn tới là tới, muốn đi là đi, xem phòng ngủ của y là nơi chiêu đãi sao?

    Nhưng, Gerrees sao lại xuất hiện trùng hợp như thế? Tống Mặc đảo mắt nhìn phòng một vòng, cuối cùng ánh mắt chạm vào chiếc lá đã khô héo kia.

    Ngày hôm sau, quản gia gõ cửa phòng Tống Mặc, thấy lãnh chủ đại nhân đang dựa vào góc tường, ngây ngẩn nhìn một chiếc lá khô.

    “Lãnh chủ đại nhân?’

    “A, trời sáng rồi?”

    Tống Mặc ngẩng đầu lên, nhìn lão John.

    “Đúng, bữa sáng của ngài đã chuẩn bị xong rồi, ngài rửa mặt chải đầu xong thì có thể dùng.”

    Lão John vỗ tay, thị nữ bưng vật dụng rửa mặt vào phòng, Tống Mặc đứng lên duỗi người, cầm khăn mặt ấm áp lau qua, ngẩng đầu nói với lão John, “Quản gia, đi tìm Ed, gắng thêm song sắt có gai lên cửa sổ phòng ta!”

    Song sắt có gai? Gắn lên cửa sổ? Đây là một khoản chi không nhỏ.

    “Lãnh chủ đại nhân, có thể hỏi ngài tại sao lại làm như thế không?”

    “Phòng lửa phòng trộm phòng nam nhân.”

    Nói xong, Tống Mặc ra khỏi phòng ngủ.

    Để lại lão John thạch hóa tại chỗ.

    Phòng lửa phòng trộm… phòng nam nhân?!

    Chương 23: Làm ăn phải thành tín

    Do Quang Minh đại lục chiến loạn liên tục, cái chết của người cầm quyền đã là chuyện quen thuộc.

    Trên chiến trường, bọn họ nhất định phải vung đao lao tới, nếu không không ai lại bán mạng cho họ. Trở về nhà, còn phải tranh quyền đoạt lợi, một khi không vừa lòng, thì sẽ dẫn thủ hạ đi thi đấu công khai.

    Trường kỳ chiến đấu, thường xuyên cung đấu, thỉnh thoảng giác đấu, chính là cuộc sống của đám người này.

    Từng có một mảnh đất chiến lược quan trọng giữa các quốc gia, trong một năm, liên tục đổi mười một lãnh chủ, chia ra tới từ ba quốc gia khác nhau, tạo ra ghi chép cao nhất về cái chết của lãnh chủ trong thời gian ngắn. Cho tới khi quốc vương Obi chen vào, tiêu diệt ba quốc gia đó, thì bộ sử huyết lệ các kiểu chết của lãnh chủ, mới đặt dấu chấm hết.

    Không có lãnh địa nào có thể do một gia tộc nào thống trị mấy trăm năm mà không xảy ra chuyện gì, ngay cả quốc gia cũng vậy.

    Còn về Grilan, đó là kỳ hoa trong truyền thuyết. Chỉ cần đầu óc bình thường, khi gặp lãnh địa này, đều sẽ đi vòng qua. Bọn họ cướp địa bàn là vì tài phú, không phải vì xóa nghèo.

    Cho nên, khi Hắc Viêm nhận được tin Panvi chết, cũng chỉ tùy tiện gật đầu, biểu thị hắn đã biết.

    Đa phần quan viên trong cung đình đều không mấy quan tâm tới cái chết của Panvi, có vài người ôm thái độ hả hê. Rõ ràng tổng đốc đại nhân của hành tỉnh tây bắc này, nhân duyên không tốt lắm.

    Tể tướng Murphy của vương quốc cũng không thích Panvi, thậm chí chán ghét nam nhân sắc bén, một lòng muốn trèo cao này. Nhưng buột phải thừa nhận, Panvi có dã tâm, có năng lực, cũng có vận may. Đáng tiếc vận may của hắn không đủ để giúp hắn thực hiện dã tâm của mình, hắn bị thiêu chết, hơn nữa chết trong nhà mình.

    Cái này giống như trên trời đột nhiên rớt xuống một miếng bánh, không đợi rớt vào miệng, lại có một hòn đá lớn hơn nện xuống, bốp một cái, nện đầu lún vào cổ.

    Nếu bảo Panvi chọn lựa, hắn thà không cần miếng bánh kia, cũng muốn giữ cái đầu mình.

    Đáng tiếc là hắn không có cơ hội.

    Từ tin tức hành tỉnh tây bắc truyền về, có thể thấy cái chết của Panvi rất giống việc ngoài ý muốn, nhưng vì quá giống việc ngoài ý muốn, mới càng khiến người hoài nghi.

    Nhưng Murphy hiện tại không quan tâm nguyên nhân Panvi chết, mà là trong tay Panvi có phải còn những vũ khí uy lực lớn hơn không.

    Uy lực của máy bắn đá cải thiện đã tận mắt thấy, nhưng vẫn chưa đủ. Chiến tranh với Sabisand, quân đội của vương quốc muốn chiếm ưu thế tuyệt đối thì nhất định phải có vũ khí công thành uy lực lớn hơn, và vũ khí càng hoàn hảo hơn.

    “Bệ hạ, trong tay Panvi, rất có thể không chỉ có máy bắn đá này.”

    “Ngươi nghĩ vậy?”

    “Đúng, bệ hạ.” Tể tướng ngừng một chút, tiếp tục nói: “Tiếc là, phủ lãnh chủ của Panvi bị thiêu sạch, cái gì cũng không còn sót lại.”

    “Đúng vậy, thật đáng tiếc.”

    Quốc vương và tể tướng nhìn nhau một cái, đồng thời thở dài.

    Nếu Panvi không phải bị thiêu chết, mà một đao đâm chết, loạn tiễn bắn chết, hoặc là độc chết, thì tốt biết bao.

    Rất rõ ràng, đôi quân thần thống trị quốc gia giàu có nhất đại lục này, dùng phương thức khá khác biệt để ai điếu cho cái chết của Panvi.

    “Bệ hạ, hành tỉnh tây bắc cũng cần tổng đốc mới.”

    “Tổng đốc mới sao?” Hắc Viêm xoay nhẫn bảo thạch đỏ trên ngón tay, “Tể tướng, ngươi có người thích hợp sao?”

    “Đội trưởng đội kỵ binh tuần tra hành tỉnh tây bắc Saivans Ladlon.”

    “Ladlon?”

    “Đúng, Ladlon gia tộc đời đời hộ vệ an toàn biên giới hành tỉnh tây bắc.”

    “Đội trưởng kỵ sĩ, là một kỵ sĩ sao?”

    “Đúng, hắn là một kỵ sĩ anh dũng.” Murphy mang nụ cười cung kính, nhìn quốc vương, “Phụ thân của Saivans, tám năm trước chết trong trận chiến với Sabisand, hắn kế thừa di chí của phụ thân, hết sức trung thành với vương quốc.”

    “Ừ.” Hắc Viêm chống cằm, Saivans Ladlon? “Cứ làm thế đi.”

    “Tuân lệnh, bệ hạ.”

    Murphy để tay lên ngực, cong lưng với Hắc Viêm.

    Ông và phụ thân của Saivans có chút giao tình, dìu dắt con cháu của đối phương một chút, cũng coi như chút tình nghĩa với lão hữu.

    Lệnh nhậm chức của tân tổng đốc còn chưa chính thức truyền xuống, Saivans không biết mình sắp ngồi lên bảo tọa tổng đốc. Hiện tại hắn vẫn đang ở trên thuyền tặc.

    Trên thực tế, hắn đã dẫm một chân lên, chân kia chừng nào bước lên cũng chỉ là vấn đề thời gian.

    “Đại nhân, lãnh chủ Grilan nói, thành ý của y, chính là nằm trong bức tranh này.”

    Thành ý?

    Thành ý của một tên cướp?

    Saivans mở bức tranh Tống Mặc tặng hắn, nói thật, nhìn quen mình không mặc y phục rồi, đột nhiên thấy một ức vẽ mình thân mặc khôi giáp, cưỡi trên chiến mã, uy phong lẫm lẫm, hắn thật sự có chút không quen. Không tự giác thông qua ‘hiện tượng’ nhìn ‘bản chất’…

    Trên trán Saivans lập tức hiện lên hai sợi gân xanh, nắm chặt nắm tay, quả nhiên, hắn nên trực tiếp đi giết Grilan, mổ xẻ tên khốn dám uy hiếp hắn!

    Nhưng…

    Ánh mắt Saivans lại trở về bức tranh, ánh mắt nhìn chăm chăm vị trí tùy tùng chỉ cho hắn xem.

    Một vũ khí công thành, hình dáng rất giống cung nỏ được phóng to gấp chục lần. Nhưng Saivans không cách nào nhìn ra làm sao thao tác vũ khí này từ bức tranh, uy lực rốt cuộc lớn thế nào.

    Panvi có thể chỉ dựa vào một bức vẽ đơn giản chế tạo ra máy bắn đá bản cải thiện, còn được quốc vương khen thưởng, là vì hắn có chu nho. Nhưng Saivans lại không có điều kiện này, sớm biết vậy, thì nên giữ lại vài chu nho…

    Đáng chết, sao hắn phải tiếp tục hợp tác với cái tên vô sỉ kia?!

    Tuyệt đối không có cửa, không, cửa sổ cũng không có!

    Saivans túm lấy bức tranh, hai tay bóp mạnh, nhưng mấy phút sau, tranh vẫn còn nằm yên ổn trong tay hắn.

    Cứu chu nho chỉ là cái cớ, sự bội tín của Panvi khiến hắn phẫn nộ, vinh dự và địa vị gã nhận được khiến hắn ghen tỵ, nếu không, hắn cũng sẽ không chấp nhận mạo hiểm, thiêu cả phủ tổng đốc. Hiện tại, một cơ hội tốt hơn đang bày ra trước mắt hắn..

    Saivans cúi đầu, ánh mắt tối tăm không rõ, cuối cùng, khát vọng đối với quyền lực và địa vị áp đảo tất cả.

    “Morri.”

    “Vâng, đại nhân.”

    “Ngươi lại đến Grilan một chuyến, nói với y, ta đáp ứng.”

    “Tuân lệnh, đại nhân.”

    Saivans phất tay, tùy tùng ra khỏi phòng, đóng cửa lại, y phục trên người đã bị mồ hôi thấm ướt.

    Hắn nhìn thấy, nhìn thấy rõ ràng, kiếm của đội trưởng đại nhân, đã ra khỏi vỏ, nhưng sau khi nhìn thấy bức tranh của lãnh chủ Grilan, thì lại đổi ý.

    Ngươi sẽ cảm kích ta…

    Morri nhớ lại lời của Tống Mặc, không khỏi rùng mình. Tuy Saivans mới là chủ nhân của hắn, nhưng hắn không muốn chết, hắn muốn sống, hắn quyết định sẽ biểu đạt một chút ‘tạ ý’ của mình với lãnh chủ Grilan.

    Mùa đông rét lạnh sắp tới, các lãnh dân của Grilan bắt dầu chuẩn bị qua mùa đông. Đối với các lãnh dân mà nói, có thể mặc y phục không chắp vá, nhà không tứ bề lộ gió, mỗi ngày ăn cơm no, thì đã là cuộc sống tốt đẹp.

    Nhưng Tống Mặc thì không nghĩ thế. Có lẽ mùa đông năm nay không cần lo lắng, nhưng năm tới thì sao? Năm sau nữa? Không phải luôn có loại bánh bao mềm như địa tinh cho họ xuống tay, vũ khí có thể tạo, nhân thủ thì vẫn là vấn đề lớn.

    Vũ khí của mì Ý đủ hoàn hảo sao? Vẫn bị Sudan giơ đại đao trường mâu đánh cho chạy té khói. Đại binh của Mỹ đủ mạnh sao? Vẫn bị gạo và súng trường đánh cho xì hơi.

    Vũ khí rất quan trọng, nhưng người càng quan trọng.

    Một trăm nông phu cầm súng trường, đối diện với chiến mã trên trăm trên vạn, kỵ binh mặc khôi giáp, vẫn không có phần thắng.

    Tống Mặc rất muốn nói với các lãnh dân: Người nhiều sức lực lớn, sinh nhiều hài tử có tiền tiêu!

    Nhưng y rốt cuộc không nói, câu này mà nói ra, các lãnh dân sẽ cho rằng lãnh chủ của họ điên rồi. Huống hồ sinh con cũng không phải vấn đề có thể lập tức giải quyết. Sinh ra liền biết chạy biết nhảy, vung đao múa kiếm, vậy không phải người, là yêu quái.

    Không thể tiếp tục như thế.

    Tống Mặc nhốt mình trong phòng cả ngày, cơm trưa và cơm tối cũng không ăn, lão John gõ cửa mấy lần, bên trong không có tiếng đáp, cho tới khi tùy tùng tới báo, người lùn Rode vẫn chuyển đợt khoáng thạch đầu tiên tới rồi, Tống Mặc mới ra khỏi phòng.

    Khác với vẻ tiều tụy mà lão John nghĩ, Tống Mặc lúc này hai mắt phát sáng, khóe miệng mang ý cười, rõ ràng, có người sắp xui xẻo nữa rồi.

    Rode vẫn ăn mặc như chiến sĩ, rìu trên vai xem ra vô cùng sắc bén, có thể dễ dàng chém chết bất cứ kẻ nào dám đánh chủ ý với kim tệ của hắn.

    Có lẽ lần trước đã chịu thiệt lớn trong tay Tống Mặc, Rode đánh chết cũng không đến phủ lãnh chủ ‘làm khách’. Cho dù giao dịch ở biên giới không an toàn, hắn cũng cho rằng, tốt hơn đi vào hang ổ của thủ lĩnh kẻ cướp nhiều.

    Nhìn người lùn cố chấp, Tống Mặc bất đắc dĩ thở dài, nhân sinh không được lý giải, thật sự là cô đơn lạnh lẽo mà, nếu đã không được lý giải, y còn khách khí làm gì? Nhân sinh cô đơn lạnh lẽo, đồng dạng cũng có thể sống vô cùng anh dũng.

    Với lý do phí tổn thất tinh thần, kim tệ Rode nhận được, bị giảm như nước rút.

    Rode tức dựng râu trừng mắt, giơ rìu lên.

    Tống Mặc cười thấy răng không thấy mắt, giơ nỏ lên.

    Rìu đối với nỏ, hơn nữa là tình huống một chống sáu, Rode thông minh chọn lựa buông vũ khí, “Chỉ là đùa thôi.”

    “Ồ.” Tống Mặc gật đầu, ý bảo đã hiểu, “Ta cũng vậy.”

    Nói tóm lại, giao dịch lần này vẫn vô cùng thuận lợi, Rode an toàn đưa khoáng thạch tới tay người mua, cũng đạt được kim tệ gần như tương ứng với giá gốc của nó.

    Người lùn tức giận phừng phừng, Tống Mặc quyết định cho hắn một miếng táo ngọt.

    “Rode, có muốn một bộ nỏ không?”

    Mắt Rode lập tức sáng lên, nhưng rồi hoài nghi nhìn Tống Mặc một cái, hắn mới không tin, cái tên còn cường đạo hơn cường đạo này, sẽ có lương tâm như thế.

    “Đương nhiên, không cho không.”

    Quả nhiên!

    Tống Mặc cười híp mắt ghé vào tai Rode, thấp giọng nói vài câu, Rode trước tiên là lắc đầu, Tống Mặc lại nói vài câu, trên mặt Rode bắt đầu hiện lên vẻ do dự, cuối cùng, vẫn gật đầu.

    “Ngươi thật sự sẽ cho ta nỏ?”

    “Đương nhiên.” Tống Mặc gật đầu.

    “Được.”

    Tống Mặc và Rode ký khế ước, Rode mang khế ước đi, Tống Mặc tâm tình tốt huýt sáo vang trời.

    Johnson chần chờ hỏi một câu, “Lãnh chủ đại nhân, ngài thật sự dự định cho người lùn đó nỏ liên phát sao?”

    “Ai nói?”

    “Ngài nói.”

    “Ta chỉ nói là cho hắn nỏ, không nói là cho hắn nỏ liên phát.” Tống Mặc nghiêm túc sửa sai cho Johnson. “Làm ăn phải lấy thành tín làm gốc, biết chưa?”

    Thành tín… làm gốc?

    Johnson cảm thấy mình đi thảo luận vấn đề này với lãnh chủ, thật là ngu bốc khói.

    Chương 24: Cây súng trường đầu tiên

    Khi Morri gặp lại Tống Mặc, thái độ càng thêm cung kính, nói chuyện cũng trở nên cẩn thận. Tống Mặc phát giác được sự biến hóa của Morri, nụ cười càng sâu.

    “Đội trưởng đại nhân đồng ý rồi? Rất tốt.”

    Tống Mặc kéo ngăn tủ, đặt túi kim tệ nhỏ lên bàn.

    Morri không chút do dự cầm lấy, hắn biết hậu quả nhận những kim tệ này, nhưng hắn không muốn chết, chỉ có người trước mắt, có thể cho hắn sống.

    Tống Mặc thỏa mãn gật đầu.

    “Ba ngày.” Tống Mặc đưa ba ngón tay ra, “Ta hy vọng ba ngày sau, có thể gặp bản thân đội trưởng Saivans tại đây.”

    “Tôi biết rồi, lãnh chủ đại nhân.”

    Morri mang kim tệ Tống Mặc cho hắn đi khỏi, Tống Mặc đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng, siết chặt nắm tay thật lâu không nói.

    Lão John đi tới sau Tống Mặc, hỏi: “Lãnh chủ đại nhân, ngài sao vậy?” Lẽ nào đã hối hận đưa kim tệ? Nếu không thì bảo Johnson cướp lại, tùy tùng đó còn chưa đi xa…

    “Quản gia…”

    “Vâng?”

    Tống Mặc đột nhiên quay người, kéo tay lão John, kích động nói: “Ba ngày, chỉ cần đợi ba ngày nữa thôi! Cửa lớn của hành tỉnh tây bắc sẽ mở rộng cho chúng ta! Lương thực, kim tệ, quần áo, tất cả, đều sẽ có hết!”

    Nhìn Tống Mặc miệng sắp kéo tới mang tai, mồ hôi lạnh của lão John tuôn rào rào.

    Cửa lớn của hành tỉnh tây bắc, mở rộng với bọn họ sao?

    “Lãnh chủ đại nhân, chắc không phải ngài muốn đánh cướp hành tỉnh tây bắc chứ?” Như vậy quả thật chính là đi gặp kim cương, muốn rụng hết răng à.

    “Quản gia, ta bội phục dũng khí và sức tưởng tượng của ông!” Tống Mặc thu lại vẻ kích động, trở nên nghiêm túc, “Nhưng, suy nghĩ vì an toàn sinh mạng của chúng ta, ngang nhiên đánh cướp hành tỉnh tây bắc, suy nghĩ không thực tế này, không thể có.”

    Lão John nghẹn một chút, trợn trừng mắt, sao lại trở thành suy nghĩ của ông chứ?

    “Đương nhiên, kẻ cướp không muốn giết dê béo thì không phải kẻ cướp. Nhưng giết thế nào, thì phải chuẩn bị kỹ.” Tống Mặc híp mắt, “Có lúc, lưỡi dao đỏ không nhất định là cách tốt nhất. Lợi ích, mới là phương pháp hữu hiệu nhất để cho con dê vào tròng. Lọt bẫy rồi, siết chặt, thì đừng mơ còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta!”

    “…”

    “Hiểu rõ chưa?”

    “Hiểu rồi.”

    “Rất tốt.”

    “Lãnh chủ đại nhân.”

    “Cái gì?”

    “Có thể… thả tay tôi ra trước không?”

    “…”

    “Tuy ngài là chủ thuê của tôi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ chịu đựng ngài quấy rối tình dục.”

    “Quản gia.”

    “Ừ?”

    “Ta có thể đánh ông không?”

    “Vậy cũng phải buông tay tôi ra trước!”

    “…”

    Ba ngày sau, Saivans như hẹn mà tới. Khi hắn xuống xe ngựa, Tống Mặc xém chút không nhận ra hắn.

    Râu trên mặt được tu sửa vô cùng kỹ lưỡng, mái tóc sáng bóng như bôi mỡ heo, trên người mặc áo trùm màu đen, dưới áo trùm là áo ngoài được làm bằng tơ lụa quý giá, giày dưới chân cũng được lau láng cóng.

    Sau xe ngựa là một đội kỵ binh, y giáp sáng choang, uy phong lẫm lẫm. Đây không phải đãi ngộ mà đội trưởng kỵ sĩ nên có. Hơn nữa, hắn không chút cố kỵ xuất hiện ở Grilan…

    Chỉ ba ngày mà thôi, đã biến hóa to lớn như vậy sao?

    Tống Mặc chớp chớp mắt, xem ra, sau khi cục trưởng cảnh sát tiêu diệt nhà chủ tịch tỉnh, đã thành công thượng vị rồi. Kết quả này, tốc độ này, Saivans trên chín mươi lăm phần trăm là có người trong triều, chẳng lẽ cũng là quan N đại?

    “Xin chào, đội trưởng đại nhân.”

    “Xin chào.” Saivans ngừng một lát, nói: “Hiện tại ta đã không còn là đội trưởng đội tuần tra kỵ binh nữa.”

    “Âm mưu bại lộ bị truất phế rồi?”

    “…”

    “Đùa thôi.” Tống Mặc cười nói, “Nếu ta đoán không sai, đứng trước mặt ta, đã là tổng đốc đại nhân tân nhậm của hành tỉnh tây bắc.”

    Saivans gật đầu, biểu hiện như không có chuyện gì, tựa hồ không cảm thấy đây là chuyện lớn lao gì. Nhưng Tống Mặc không nghĩ thế, thăng quan phát tài bà xã chết, tuyệt đối đều là chuyện tốt đẹp mà các nam nhân đều trông mong trong đời! Tên này không vui mới lạ.

    Tống Mặc quyết định để tổng đốc Saivans nhận thức rõ một chút, mặt tơ lụa ra tạo dáng trước mặt kẻ cướp, thì giống như con dê béo ra trước mặt kẻ mổ thịt lắc lư, không phải muốn được mổ, thì chính là muốn được mổ.

    Nhưng, trước khi hạ đao, nên an ủi dê béo một chút, là rất cần thiết.

    “Ta tin rằng, quốc vương bệ hạ của Obi rất nhanh sẽ phát hiện, lệnh nhận chức này của hắn, anh minh bậc nào.”

    Là người đều thích nghe lời ngọt, Saivans cũng không ngoại lệ. Lại thêm trong tay Tống Mặc có thứ hắn muốn, tất cả không vui đều tạm thời ném ra sau đầu. Thấy Saivans không giấu nổi nụ cười, lời nói ngọt của Tống Mặc liên tục nhảy nhót đi thật xa, nhảy tới mức Saivans đã sắp làm dáng không nổi.

    “Chúng ta vẫn nên bàn chính sự thôi.” Do đó có thể thấy, da mặt của Saivans không đủ dày, rõ ràng cần rèn luyện.

    “Được, tổng đốc đại nhân.” Tống Mặc vẻ mặt tự nhiên, giống như người vừa vỗ mông ngựa của Saivans, căn bản không phải là y.

    Cửa phòng khách đóng lại, lần này, ngay cả lão John cũng không được lưu lại.

    Hộ vệ Saivans mang tới và tùy tùng của Tống Mặc đều canh ngoài cửa, ngay cả con ruồi cũng không thể bay vào.

    Rất nhanh, trong phòng truyền ra tiếng tranh cãi, tiếng vỗ bàn, tiếng đập ghế, nghe kỹ, còn có tiếng tuốt kiếm ra khỏi vỏ và tiếng nỏ bắn tên. Người ngoài cửa nghe tới run sợ, rất lo lắng người bên trong một lời không hợp sẽ đánh nhau. Luận thân thủ khẳng định là tổng đốc đại nhân chiếm ưu thế, so vũ khí và gian xảo, thì lại là lãnh chủ đại nhân có phần thắng hơn. Đột nhiên, âm thanh biến mất. Mấy phút sau, lại là một hồi leng keng. Hộ vệ và tùy tùng đều nghiêm lệnh canh trước cửa, không dám đi vào, bọn họ cũng chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ, muốn dùng ánh mắt bắn xuyên cửa.

    Sau ba tiếng đồng hồ kéo dài, cửa phòng khách cuối cùng cũng mở ra, Saivans và Tống Mặc trước sau ra ngoài. Nhìn từ vẻ mặt, hai người đều rất cao hứng, Saivans thật chí còn chủ động đưa tay cho Tống Mặc, dưới tình huống khóe miệng Tống Mặc co giật, hôn mu bàn tay y.

    “Hợp tác vui vẻ, lãnh chủ đại nhân.”

    “Như nhau như nhau, tổng đốc đại nhân.”

    Hai người đều mang ý xấu lại ôm vai như bạn bè thân thiết, cười ha ha. Nhưng bất luận nghe thế nào, trong tiếng cười này, đều có hàm chứa sát khí.

    Cho dù tổng đốc và lãnh chủ đều muốn diệt đối phương, nhưng cũng không trở ngại tới hợp tác của họ. Hẹn định trên miệng không đáng tin, Tống Mặc và Saivans bí mật ký một hiệp ước dài tới năm trang, sau đó lại lục tục ký ba hiệp nghị bổ sung. Nội dung hệp ước chỉ có hai người họ biết, nhưng hiệp ước này, sẽ có tác dụng rất quan trọng trong sự phát triển của Grilan và hành tỉnh tây bắc về sau, thậm chí ảnh hưởng tới vương quốc Obi và cả đại lục Quang Minh. Việc này thì có thể nhìn ra khi sau này trên hiệp nghị bổ sung và bản sao hiệp ước được công khai, đều có đóng thêm ấn chương của Hắc Viêm và lão Julien. Nhưng, lão Julien thuần túy là góp đủ số. Dù sao quốc vương Obi không thể nào cùng một lãnh chủ nước láng giềng ký hiệp nghị.

    Tống Mặc và Saivans hiện tại không biết những chuyện này.

    Tống Mặc cần vật liệu dân sinh rẻ tốt, Saivans cần vũ khí uy lực lớn có thể cho hắn thăng quan phát tài, sau một trận tranh nghị nho nhỏ, hai người gần như vỗ tay hợp tác.

    Khế ước này, cũng thúc đẩy hai nghề nghiệp ‘tiền’ đồ sáng lạn sinh ra trên đại lục: Buôn lậu và buôn vũ khí.

    Người đặt móng nghề nghiệp, Tống Mặc Grilan và Saivans Ladlon.

    Sau khi ký khế ước, Saivans yêu cầu Tống Mặc làm ra thành phẩm công thành. Chỉ có nhìn thấy thành phẩm, hắn mới xác định vũ khí công thành này có thật sự uy lực như Tống Mặc hình dung không.

    “Ta không muốn lãng phí thời gian để nghiên cứu những bức vẽ này, ta chỉ muốn nhìn thấy kết quả.”

    “Không vấn đề!”

    Tống Mặc vỗ ngực bảo đảm. So với chính khách hợp cách, Saivans quả nhiên vẫn giống quân nhân hơn. Nếu là Panvi, đánh chết Tống Mặc cũng sẽ không hợp tác như thế với hắn. Đến lúc đó dừng nói mổ thịt dê béo, tính ra mình sẽ bị xem thành dê béo.

    Cho nên nói, Saivans tiêu diệt Panvi, thực sự là diệt thật tốt.

    Đưa Saivans đi, Tống Mặc tìm tới địa tinh, thăm hỏi tình huống các chu nho. Khi y biết các chu nho đã bắt đầu quen cuộc sống tại phủ lãnh chủ, hơn nữa đáp ứng làm việc cho y, lập tức bảo Joybis dẫn thủ lĩnh chu nho tới.

    Sau khi đàm chuyện với lão chu nho, Tống Mặc bày hình vẽ Mauser 98 đã chuẩn bị tốt lên bàn, mấy người Ed có thể không hiểu những bức vẽ này, nhưng các chu nho thì có thể.

    Lão chu nho tỉ mỉ nhìn một chút, biểu thị với Tống Mặc họ có thể làm.

    “Thật sao?”

    “Thật.” Lão chu nho ngồi đối diện Tống Mặc, sờ sờ cái đầu trọc lóc, đã không còn tràn đầy cảnh giác với Tống Mặc như khi mới tới Grilan nữa.

    Tống Mặc cho họ ăn mặc, cho họ nơi ở, không còn nhốt họ lại, còn hứa rằng con cháu của họ đều có thể sinh sống tại Grilan, được bảo vệ, cái giá là họ cần phải làm việc cho y, hơn nữa giữ bí mật nội dung công việc.

    Các chu nho đáp ứng rất nhanh chóng.

    Đối với các chu nho mà nói, đây là một khế ước rõ ràng, tuyệt đối đáng tin hơn là Tống Mặc bày ra vẻ mặt thánh mẫu hư tình giả ý.

    “Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí.”

    Câu này, không chỉ thông dụng ở xã hội con người.

    “Cần bao nhiêu thời gian?”

    “Hai ngày sau có thể làm ra cho ngài.”

    Lão chu nho bảo đảm sắt son, Tống Mặc vui mừng, gần như nằm mơ cũng có thể cười ra tiếng. Nhưng khi thấy thành phẩm các chu nho làm ra, Tống Mặc cười không nổi nữa.

    Mauser 98 trước mắt, quả thật làm không sai lệch với hình vẽ của y.

    Mỗi một bộ phận đều trải qua chạm trổ công phu, kích thước không thành vấn đề, ngay cả trọng lượng cũng đo lường chuẩn xác.

    Nhưng, vẫn còn một vấn đề lớn, vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

    “Gỗ?”

    “Gỗ.”

    Lão chu nho lại lấy ra một viên đá đã mài vô cùng bóng loáng, đặt vào hộp đạn.

    Súng gỗ? Đạn đá?

    “Lãnh chủ đại nhân, ngài có thể bắn thử một chút, hoàn toàn không có vấn đề.”

    Tống Mặc ngây ngốc giơ súng lên, bóp cò, một tiếng ‘đùng’, đá bắn khỏi họng súng, rơi xuống chỗ cách hai mét.

    “Thế nào?”

    Lão chu nho ưỡn ngực, ông rất tự tin với cây súng mình làm ra này. Vũ khí khéo léo như thế, vừa hay có thể kiểm nghiệm tay nghề của các chu nho.

    Tống Mặc chớp chớp mắt, không có thuốc súng, đá này làm sao mà bắn ra được?

    “Ta đã thêm vào vài phụ kiện nhỏ trong cây súng này.”

    Tống Mặc nhìn khẩu gỗ 98 trong tay, rồi ngó viên đạn đá dưới đất, lại nhìn lão chu nho vẻ mặt tự hào, đột nhiên có xúc động phát cuồng.

    Súng trường bằng gỗ?! Viên đạn bằng dá?! Còn không cần thuốc súng?!

    Y nên cảm thán đầu óc của chu nho quả thật không hề bình thường, hay nên mổ đầu họ ra xem thử bên trong rốt cuộc chứa cái gì?

    Nhưng, y có phải nên cảm thấy may mắn, lão chu nho này làm ra không phải là súng nước không?

    “Lãnh chủ đại nhân, trên thực tế, nếu không phải vật liệu không đúng, tôi có thể dùng nước thay thế đá, có thể tiết kiệm thời gian mài đá…”

    Quả nhiên là sợ cái gì tới cái đó, đối với thông minh tài trí của chu nho, Tống Mặc phải bái phục, triệt để bái phục. Trừ nó ra, y chỉ có một suy nghĩ, nấu chín địa tinh đã tiến cử chu nho cho mình!

    Chương 25: Hai người lùn

    Sau sự kiện súng gỗ, Tống Mặc mới hiểu, do sức lực thực sự quá nhỏ, bất cứ thứ nào các chu nho chế tác ra, hầu như đều dùng gỗ.

    Rèn sắt?

    Xin lỗi, nhìn thân thể nhỏ bé của họ, có thể nhấc nổi búa sắt sao?

    Người lùn?

    Cái thứ cổ và đầu đều thô như nhau, cánh tay còn thô hơn cả chân của chu nho, với chu nho là hai chủng loài khác nhau.

    Tống Mặc giải thích với lão chu nho rằng chế tạo súng dùng sắt thép, không phải dùng gỗ, lão chu nho gật đầu, ý đã hiểu, “Nếu thợ rèn của ngài có thể cung cấp nguyên liệu, chế tạo khuôn theo yêu cầu của ta, có lẽ có cách làm ra súng ngài muốn.”

    Lão chu nho và Tống Mặc cùng đến xưởng của mấy thợ rèn Ed. Sau khi đi một vòng, chu nho lắc đầu.

    Ed, Sam, Hassan, phân xưởng của ba thợ rèn, đều không cách nào chế tạo ra nguyên liệu thép thích hợp để tạo súng trường. Họ vẫn sử dụng cách rèn nguyên thủy nhất, ngay cả đúc thép cũng không biết, đừng nói là ống thép không vết nứt, tấm kim loại cũng làm không ra.

    Tống Mặc thì lại biết đại khái cách đúc thép, nhưng y không biết gang và thép tôi phải có tỷ lệ bao nhiêu, gãi đầu nghĩ hoài không ra, khoáng sắt giá tiền không rẻ, Tống Mặc không thể tùy tiện lãng phí.

    “Có lẽ, chỉ có người lùn có thể cung cấp vật liệu ngài cần.”

    Lão chu nho không phải bắn tên không đích, năng lực chế tạo vũ khí của người lùn, cũng giống với năng lực đào khoáng của họ, vang danh cả đại lục, mà nền tảng chế tạo ra một vũ khí tốt, chính là vật liệu tốt.

    “Binh khí người lùn tạo ra là tốt nhất cả đại lục.”

    Câu này cũng nói rõ, kỹ thuật luyện thép luyện kim của người lùn, cũng là tốt nhất cả đại lục.

    “Không có cách nào khác sao?”

    “Không có.”

    Thái độ của lão chu nho đối với công việc rất nghiêm túc, nếu Tống Mặc đã không vừa lòng súng gỗ do ông chế tạo ra, muốn chế tạo súng thép, thì ông nhất định phải cung cấp phương án tốt nhất.

    “Lãnh chủ đại nhân, đây là phương pháp duy nhất trước mắt.”

    Phương pháp duy nhất?

    Tất cả người đại lục đều biết, thuê người lùn chế tạo binh khí thiết giáp, giá không rẻ.

    Khó trách trên đại lục Quang Minh chỉ có quốc gia giàu chảy mỡ mới có thể trang bị cường quân, đi đâu cũng trang bị, thấy ai ngứa mắt thì diệt kẻ đó. Quả thật là có tiền thì tung hoành thiên hạ, không tiền co vào xó.

    Người ta có thể mặc miếng sắt miếng thép lên người, y thì ngay cả vật liệu chế tạo khẩu súng cũng không có. Tiếp tục như thế khó đảm bảo kẻ cỡ như Panvi lại đánh chủ ý lên Grilan, chút nhân thủ của y căn bản không đủ nghía.

    Saivans?

    Hắn không nhân cơ hội đạp một cái đã may mắn rồi. Trong khế ước không quy định hắn không thể nhân cháy nhà mà đi hôi của.

    Càng nghĩ càng cảm thấy mình vô dụng, Tống Mặc không khỏi kéo tay áo quản gia, lau nước mắt, muốn tiếp tục lau nước mũi, rốt cuộc không dám.

    “Quản gia, ta thật sốt ruột mà…”

    “Lãnh chủ đại nhân, ngài đang nói ngôn ngữ nước nào?”

    “Tiếng đại lục Quang Minh.”

    “…”

    Thử chế tạo vũ khí nóng thất bại, Tống Mặc liền hơi đơ ra, các địa tinh ý thức được gần đây tâm tình của lãnh chủ đại nhân không vui, cả ngày tới tối trốn dưới đất đinh đinh keng keng, đánh chết cũng không lộ mặt với Tống Mặc. Các chu nho ngược lại dần bắt đầu đi lại trong lãnh địa, khi nhìn thấy các lãnh dân tu sửa nhà cửa và nông cụ, liền nảy ra chủ ý muốn giúp đỡ, rất nhanh đã đạt được hảo cảm của toàn bộ lãnh dân.

    Các địa tinh trốn dưới đất cắn khăn tay nhỏ ghen tỵ ngưỡng mộ, nhưng vẫn không có biện pháp, ai bảo chúng thua ngay từ trên đường chạy rồi?

    Lão chu nho muốn gián tiếp lấy lại súng gỗ đã chọc tới lòng tự tôn của Tống Mặc, Tống Mặc không đồng ý, tuy súng gỗ không có tác dụng thực tế nào, nhưng dù sao vẫn là chiếu theo hình vẽ của Mauser 98 mà ghép từng bộ phận vào, cho dù treo lên tường, cũng là bài trí không tồi. Muốn lấy về? Có thể, làm ra Mauser 98 chân chính đi rồi nói. Hiện tại, thì phải cho y xem đã mắt đã.

    Lãnh chủ đại nhân vắt chày ra nước, lão chu nho có lĩnh hội sâu sắc.

    May mà sự chán nản của Tống Mặc không kéo dài bao lâu, Rode lại tới lần nữa, giúp Tống Mặc giải quyết nan đề. Lần này, hắn không chỉ mang tới khoáng thạch Tống Mặc cần, còn đưa tới cho Tống Mặc hai người lùn.

    “Đây là Giosan và Mosby.”

    Rode đơn giản giới thiệu hai người lùn râu xồm xoàm chắc nịch cho Tống Mặc. Bọn họ là anh em, cũng là thợ rèn kỹ thuật thành thạo. Vì đắc tội quý tộc trong người lùn, đang bị truy sát. Biết lãnh chủ Grilan đang chiêu mộ nhân thủ, liền theo Rode qua đây. Tuy Tống Mặc nghe lời giới thiệu của Rode, đã nước bọt tung bay, nhưng y quyết định vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.

    Đắc tội quyền quý, bị truy sát? Quyền quý cũng phân ba bảy loại, là bậc nào? Đừng là cá mập trắng nhé.

    “Có thể cho ta biết, bọn họ rốt cuộc chọc tới ai không””

    “Hand Chuuk.”

    “Hand Chuuk này làm gì?”

    “Đại công. Người lùn không có vương tộc, do chín đại công phân ra quản toàn bộ sự vụ. Hand Chuuk đại công là người quyền thế nhất trong đó. Hắn tính tình nóng nảy, hơn nữa có hờn tất báo.”

    Rất tốt, ngay cả cá mập cũng không phải, mà là nguyên con cá voi!

    “Do đắc tội với Hand Chuuk đại công, đa phần chủng tộc có giao hảo với người lùn đều không nguyện ý thu giữ họ. Cho dù là quốc gia nhân loại, cũng không muốn vì hai thợ rèn mà mạo hiểm đắc tội đại công.”

    “Bọn họ có thể vào núi làm dã nhân.”

    “Trong núi đều là mãnh thú, họ từng thử một lần, xém chút trở thành điểm tâm của rắn Munk.”

    “Họ rốt cuộc đã làm chuyện gì, khiến đại công đó oán hận như vậy?”

    “Họ bán vũ khí cho chủng tộc đối địch với người lùn, hơn nữa còn trốn thuế.”

    Giosan và Mosby vẫn không lên tiếng, nhưng khi Rode nói câu này, lập tức lớn tiếng biện luận, “Chúng ta không biết tên đó là ma tộc! Cho dù là đại công cũng không thể nhìn là nhận ra ma tộc giả trang!”

    “Nhưng các ngươi trốn thuế là sự thật không thể cãi chứ?”

    Hai người lùn lập tức không lên tiếng, không cam lòng thầm thì một câu, “Chỉ có năm nay mà thôi, trước kia đều đóng…”

    Tống Mặc sờ cằm nghĩ một chút, y luôn cảm thấy nguyên nhân đại công kia truy sát hai người lùn này tựa hồ trốn thuế mới chiếm phần lớn. Lắc đầu, sao y lại có thể suy bụng ta ra bụng người chứ? Không tốt, như vậy rất không tốt.

    Nhưng mang hai tên này tới cho y… Tống Mặc nhìn Rode một cái, lặng lẽ lấy trong túi đựng kim tệ vốn tính đưa cho hắn ra một phần, rằng: Phí bảo vệ.

    Rode đã không định giảng lý với Tống Mặc, vì y căn bản không giảng đạo lý. Nhưng có vài chuyện hắn nhất định phải nói rõ trước, “Lãnh chủ đại nhân, ta đã tận lực rồi, trừ người giống hai anh em này phạm tội không còn đường đi, thì không có bất cứ ai muốn tới chỗ ngài.”

    Tống Mặc biết Rode không phải mượn cớ, đây quả thật là vấn đề.

    Muốn phát triển, thì y nhất định phải gia tăng nhân khẩu của lãnh địa. Vĩ nhân từng nói, người nhiều lăng lực lớn. Lực lao động, lực lượng vũ trang, có cái nào không cần người? Nếu con đường chính quy không đi được, thì y chỉ có thể trực tiếp đi ăn cướp.

    Xa không được, biến số quá nhiều. Gần thì dễ xảy ra vấn đề, thỏ còn không ăn cỏ gần hang mà.

    Đối tượng hạ thủ quá mạnh thì không được, mình chỉ có mấy chục người, không đủ cho người ta nhét kẽ răng. Quá yếu cũng khó có thứ gì béo bở mà vơ. Tống Mặc muốn cướp là người, lãnh dân cùng y đi làm việc, muốn là kim tệ và lương thực. Tính tới tính lui, chỉ có vương quốc Chisa, phù hợp tất cả điều kiện. Bọn họ giành được đất đai trong tay lão Julien, là mục tiêu hạ thủ tốt nhất. Lãnh dân nơi đó gần như đều là người Angris, quân đội trú đóng và tân nhiệm lãnh chủ, khẳng định sẽ bá chiếm tài phú của lãnh khu, tuyệt đối là dê béo không hơn không kém…

    Mối làm ăn này, có thể thực hiện.

    Tống Mặc vừa nghĩ, vừa cười hê hê, Rode và anh em người lùn đều bị tiếng cười làm rợn sóng lưng.

    Cuối cùng, Rode vẫn cố gom dũng khí, nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, ta đưa người tới cho ngài rồi, ngài có phải nên giao nỏ cho ta không?”

    “Đương nhiên.”

    Tống Mặc ý bảo Johnson mang nỏ một phát và ống tên cho Rode. Trước khi vũ khí nóng còn chưa làm ra, nỏ liên phát là tiền vốn bảo mệnh của Tống Mặc, một bộ cũng không thể truyền ra ngoài. Bất luận ai muốn, đánh chết Tống Mặc cũng sẽ không buông ra.

    Nỏ một phát này nhỏ hơn nỏ liên phát, càng thích hợp cho người lùn sử dụng. Trừ không thể bắn liên tục nhiều phát, tốc độ bắn chậm ra, uy lực không kém bao nhiêu.

    Rode cầm nỏ, đi ra xa bắn thử một chút. Tống Mặc đã chuẩn bị sẽ súng môi lưỡi kiếm với Rode, nhưng Rode lại tràn đầy hưng phấn chạy về, nói với Tống Mặc: “Đây thật sự là bảo bối! Uy lực lớn như thế! Ai còn dám tìm ta gây phiền, không bổ chết hắn cũng có thể bắn chết hắn!”

    Nhìn Rode hưng phấn như thế, Tống Mặc đột nhiên nhớ ra một chuyện, hình như y, trước giờ chưa từng chân chính sử dụng nỏ trước mặt người lùn này, nhiều lắm chỉ dùng để uy hiếp thôi.

    Ồn ào nửa ngày, thì ra người ta căn bản không để ý là một phát hay nhiều phát.

    Uổng cho y còn cảm thấy mình có hơi thất đức, bị cắn rứt lương tâm ở trình độ nhất định…

    Nhưng, lương tâm của kẻ cướp là khái niệm gì, còn có tiêu chuẩn đặc biệt.

    Rode chìm vào hưng phấn không chú ý thấy tên cướp khoác da quý tộc nào đó đang nghĩ gì, vẫn thao thao bất tuyệt: “Ngài yên tâm, đợt khoáng thạch thứ ba ta nhất định đưa tới đúng giờ! Chuyện đáp ứng ngài, ta cũng nhất định nghĩ cách gom đủ số người cho ngài! Phạm pháp chống thuế, phản kháng quý tộc tạo phản thất bại, phản đối Quang Minh giáo hội bị kỵ sĩ giáo hội truy sát, chỉ cần ngài không chê, ta đều có thể mang tới cho ngài.”

    Rode nói từng câu như đếm của quý, Tống Mặc thì nghe thế nào cũng thấy không bình thường.

    Lẽ nào, Rode muốn đưa một đám đấu sĩ phản phong kiến phản mê tín phản áp bức tới cho y sao?

    Y dù sao cũng là một giai cấp địa chủ phong kiến đó. Tuy rằng hơi nghèo…

     

    Thuộc truyện: Dị thế đại lãnh chủ