Dị thế đại lãnh chủ – Chương 67-70

    Thuộc truyện: Dị thế đại lãnh chủ

    Chương 67: Hết mức rồi
    “Ma tộc?”

    Hắc Viêm giơ trường kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào Rhys Myers chặn trước Tống Mặc, “Chủng tộc hắc ám, thì nên bị trói buộc trong vực sâu dưới đất.”

    Nói xong, trường kiếm chém xuống giữa không, kiếm khí như cự thú gào thét, xé rách cuồng phong, mở chiếc miệng rộng dữ tợn, mãnh liệt đổ ụp tới nơi ma tộc đang đứng.

    Rhys thu lại nụ cười trên mặt, đôi mắt màu biển xanh biến thành đỏ máu, trường kiếm trong tay hóa thành trường cung màu đen, mũi tên màu đen quấn hoa văn vàng, bắn ra như gió lốc, tựa như giao long rống lên, va mạnh vào kiếm khí của Hắc Viêm.

    Cự thú và giao long, cắn xé, va đụng, đối kháng tuyệt đối của sức mạnh và sức mạnh.

    Sức mạnh này đã hoàn toàn không phải đáng sợ có thể hình dung. Chỉ cần nhìn thảm trạng của những hắc giáp kỵ binh đứng hơi gần một chút, không kịp tránh né nên bị lan đến là biết.

    Tay và chân đều bay đi đó được không?

    Thùng sắt nung đốt đó được không?

    Phản nhân loại đó được không?

    Tống Mặc nhìn cảnh này, không nhịn được mở to miệng, mọe, ông quả thật là xuyên tới thế giới ma pháp rồi…

    Sau khi thăm hỏi qua em gái của đại thần xuyên việt, Tống Mặc đột nhiên muốn hỏi thăm tất cả thân thích trực hệ của vị đại thần này.

    Cái này quả thật là thế giới bi thảm, đối diện với phi nhân loại thế này, phấn đấu bình thường của gián, độ khó đã lên tới cấp năm sao.

    Airth bị Tống Mặc đập dẹp, đủ để hiện thân thuyết pháp.

    Hắc mã Osafei cào cào vó trước, hí lên một tiếng, thình lình tung bốn vó, phi thẳng vào Rhys, toàn thân trên dưới tràn đầy khí thế như trâu rừng, dáng vẻ như muốn tông chết cái tên trước mắt vì chủ nhân.

    Hắc Viêm tay cầm trường kiếm, áo khoác đen phất phới theo gió, giống như sau lưng mọc đôi cánh đen.

    Trường cung trong tay Rhys lại lần nữa hóa thành trường kiếm, một tay giữ kiếm, tay kia vạch một hàng phù văn giữa không, phù văn như có sinh mạng, quấn lấy lòng bàn tay và cánh tay hắn, trước khi Osafei lao tới, trước khi kiếm của Hắc Viêm chém xuống, Rhys đột ngột quỳ một gối, lòng bàn tay vỗ mạnh lên đất, phù văn đen theo lòng bàn tay chìm vào đất, một tiếng vang đáng sợ, mặt đất, nứt ra.

    Mặt đất nứt ra khiến Tống Mặc nhớ tới cảnh tượng khi xương khô chu nho bị Rhys lôi ra. Lần này khe nứt Rhys tạo ra, lớn hơn lần trước rất nhiều…

    Trong vết nứt tràn ra một vùng khí tức đen, Hắc Viêm kéo chặt dây cương, Osafei dựng thẳng người, trước khi rơi vào trong khe nứt một khắc, đã dừng bước lại, buồn bực quẫy đầu.

    Rhys chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Hắc Viêm đối diện, trên gương mặt yêu diễm, hiện lên nụ cười không mang ý tốt. Giữa cánh môi đỏ hồng, lộ ra hàm răng trắng bóc.

    Hắc Viêm nhíu mày, Osafei cũng đột nhiên an tĩnh lại.

    Rhys đứng lên, lại vẽ một hàng phù văn, sâu trong đôi mắt màu máu đỏ, trào lên tia hung quang cắn nuốt người, “Ta sẽ cho ngươi biết, dòm ngó đồ của người khác, là chuyện ngu xuẩn cỡ nào!”

    Phù văn đen nhanh chóng lan ra, nhanh chóng phủ kín cả cánh tay Rhys, sau đó giống như một con linh xà màu đen, chui vào trong vết nứt dưới dất. Một khắc sau, một cái đầu cực đại, đột ngột xuất hiện trong khe nứt, cái miệng rộng phủ đầy răng nhọn, phun ra cụm long khí đen, móng vuốt sắc bén gác lên rìa khe nứt, trong tiếng gầm đáng sợ, mặt đất lại nứt ra.

    Một bộ xương cự long.

    Thân hình khổng lồ, nói rõ nó có sức mạnh đáng sợ thế nào.

    “Cốt long?”

    Hắc Viêm nhìn bộ xương cự long đột ngột xuất hiện trước mặt, tay cầm kiếm càng thêm siết chặt. Đôi mắt màu vàng cháy bùng ngọn lửa tức giận.

    “Ma tộc dơ bẩn, lại dám khinh nhờn long tộc!”

    “Khinh nhờn?” Rhys đi tới cạnh cốt long, cốt long giống như một con thú cưng vội vã lấy lòng chủ nhân, cái đầu to lớn cúi xuống, để mặc Rhys vỗ vỗ lên răng trước thật lớn của nó, sau đó nhảy vọt lên, đứng trên đỉnh đầu nó, “Lẽ nào ngươi không cảm thấy, nó hiện tại rất vui vẻ sao?”

    Tựa hồ như nghiệm chứng lời của Rhys, cái đuôi thật lớn của cốt long lắc lắc, tạo nên một trận cuồng phong, mấy hắc giáp kỵ binh đang chìm vào trạng thái đờ đẫn vì sự xuất hiện đột ngột của cốt long, bị thổi tung lên trời. Trực tiếp bay xa mười mấy mét, bịch một tiếng, rớt xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

    Cốt long mà Rhys triệu hoán lần này, góp sức hơn xương khô chu nho lần trước rất nhiều, Rhys hạ lệnh một tiếng, cốt long liền chạy đi, lao tới tấn công Hắc Viêm! Tiếng bước chân vang lên rầm rầm, cứ như cả mặt đất đều rung động.

    Miệng cự long mở rộng, phả ra long khí đen, móng vuốt sắc bén vung xuống, trong thoáng chốc đã để lại mấy vết trảo sâu tới mấy mét trên mặt đất.

    Hắc Viêm cưỡi trên lưng Osafei, giơ cao trường kiếm, sau mỗi một đạo kiếm quang, đều sẽ có mấy khúc xương rồng rớt đất. Đối với cốt long mà nói, những khúc xương này đều chỉ là mưa lất phất, nhưng đối với những người khác trong chiến trường mà nói, những khúc xương này chính là từng tảng đá, một khi bị đập trúng, không chết cũng sẽ toàn thân thương tích.

    Tống Mặc và người Grilan ngay từ lúc Rhys triệu hoán cốt long, đã lập tức tránh xa, hiện tại y hoàn toàn không thấy rõ vẻ mặt của Rhys, chỉ có thể thấy mái tróc dài tung bay theo gió và trường bào màu đen của hắn.

    Nhưng, tình huống hiện tại là, mỹ nhân tóc nâu đứng trên bộ xương thật lớn, bất luận nhìn thế nào đều giống như phần tử khủng bố uy hiếp hòa bình thế giới. Mà Hắc Viêm thì đã trở thành dũng sĩ đơn thân độc mã đấu tranh với thế lực tà ác.

    Vậy mình là cái gì?

    Đồng bọn của thế lực tà ác? Tòng phạm uy hiếp hòa bình thế giới? Đại boss sau màn cuối cùng bị nhân sĩ chính nghĩa đẩy ngã lột trang bị?

    “Lãnh chủ đại nhân…” Lão John không biết từ lúc nào đã tới sau lưng Tống Mặc đột nhiên mở miệng nói: “Tiếp tục như thế, thật sự có thể sao?”

    “Cái gì?”

    “Nơi bọn họ chiến đấu, ngài cảm thấy không có vấn đề gì sao?”

    Nơi chiến đấu? Vấn đề?

    Tống Mặc không hiểu nhìn lão John một cái, tiếp theo chuyển mắt sang nhìn chiến trường, Rhys và Hắc Viêm đang đánh nhau náo nhiệt, chiến đấu đã tiến vào ác liệt. Không biết tại sao, Osafei cũng thay đổi hình dạng, thân hình to lớn gấp ba lần, đỉnh đầu mọc ra một cái sừng sắc bén, bờm màu đen giống như từng cây kim thép, hai chiếc răng nanh mọc ra trong miệng tỏa ra hàn quang khiếp người.

    Cơ mà, ngựa ăn chay thì phải?

    Nhìn Osafei, Tống Mặc thật sự không xác định.

    Rhys trên cốt long và Hắc Viêm trên Osafei, gần như ngươi một kiếm ta một kiếm chém nhau không nghỉ. Cốt long và Osafei cũng ngươi một vuốt ta một vó đánh nhau. Cốt long là vuốt và đuôi cùng lên, Osafei cũng không hề rơi xuống hạ phong, cho dù vó đá không tới, nó vẫn còn sừng, húc bà nó!

    Trừ bốn vị này, những người khác trên chiến trường, đều tự động trở thành khách coi. Chiến trường như kỷ Jura này, không phải người bình thường có thể tham gia vào, trừ khi không cần mạng nữa.

    “Quản gia, ta vẫn không hiểu lắm.”

    Lão John thở dài, lãnh chủ đại nhân bình thường không phải rất thông minh sao, sao sự thật đã bày ra trước mắt, đầu óc vẫn là không kịp phản ứng?

    “Lãnh chủ đại nhân, nơi này là Grilan, lãnh địa của ngài.”

    “Cho nên?”

    “Lẽ nào ngài không cảm thấy, tòa nhà vừa mới bị con cốt long đó đạp sập, rất quen mắt sao?”

    Tòa nhà?

    Tống Mặc xoay đầu nhìn sang tòa nhà đã trở thành một đống phế tích, đờ đẫn năm giây, đột nhiên phản ứng lại, đó là, phủ lãnh chủ của y?!

    “Cảm tạ trời xanh, ngài cuối cùng cũng nhớ ra.”

    Tống Mặc trừng to hai mắt, nhìn cốt long và chiến mã ngươi một cước, ta một vó dẫm lên đống phế tích, Rhys và Hắc Viêm ngươi một kiếm ta một kiếm chém cho lãnh địa của y diện mạo không hoàn chỉnh. Nhà trên mặt đất hoàn toàn biến mất, hoàn toàn không có khả năng tu bổ. Vậy dưới đất thì sao? Trước đó y làm sao cũng không ngờ được, bộ xương lớn thế này từ dưới đất chui ra…

    “Quản gia, không thì, phái người đi xem thử đi?”

    “Lãnh chủ đại nhân, đã không cần thiết nữa rồi.” Lão John đẩy lão địa tinh mặt xám mày tro sau lưng ra, “Bọn họ chính là mới từ trong thành ngầm chui ra.”

    Tống Mặc đờ đẫn, ngạc nhiên, nhìn lãnh địa bị Rhys và Hắc Viêm chà đạp, lại bị cốt long và Osafei dẫm đạp, trở thành tang hoang tiêu điều, cằm rớt xuống đất. Dưới ánh mắt chú mục của y, một góc lãnh địa, ầm ầm sụp xuống…

    Tống Mặc run rẩy đôi môi, hai tay cào đầu, kêu lên thảm thiết, “Rhys! Hắc Viêm! Ta x tổ tông mười tám đời các ngươi!”

    Hai người trong chiến đấu, đều bị tiếng gào bạo phát đột ngột của Tống Mặc dọa nhảy dựng, ngay cả cốt long và Osafei đã biến thành thú một sừng cũng đờ ra một lúc.

    Nhân loại này, đảm lượng thật sự kinh người.

    Nhưng Tống Mặc thì không quản nhiều như thế, thì ra tinh linh và ma tộc dỡ nhà trước kia chỉ là món khai vị, ma tộc và cự long đánh nhau, mới thật sự muốn mạng già của y!

    Phủ lãnh chủ không còn rồi, thành ngầm cũng bị chôn vùi, kim tệ toàn bộ đều mọc cánh bay mất rồi!

    “Quản gia, đẩy đại bác ra, vác pháo cối ra, chuyển máy bắn đá ra, ông phải tiêu diệt hai tên khốn kiếp láo toét này!”

    Tống Mặc hoàn toàn tức giận, y đã không còn muốn nghĩ xem làm vậy có lộ bí mật của mình trước mặt Hắc Viêm không, cũng không cách nào suy nghĩ hậu quả làm thế, hiện tại y chỉ muốn tiêu diệt hai tên này!

    Theo mệnh lệnh của Tống Mặc, các bộ xương chu nho thuần thục xoay ống pháo chỉ về hướng Rhys và Hắc Viêm trong chiến trường, ngay cả cốt long và Osafei cũng không được bỏ qua.

    “Khai hỏa! Dùng đạn pháo bắn chết bọn họ!”

    Tống Mặc giơ tay phải lên, vung mạnh xuống, năm khẩu đại bác, mười hai khẩu pháo cối, và máy bắn đá nhét đày đạn hỏa dược đồng thời khai hỏa, lập tức, khói bụi tung tóe, tia sáng mù trời.

    “Cự long? Biến mọe nó đi!” Oành!

    “Ma tộc? Cũng biến mọe nó đi!” Oành oành!

    “Ông chịu hết mức rồi!” Oành oành oành!

    Từng tiếng pháo liên tiếp, Rhys đã bị Tống Mặc nã cho một lần, có kinh nghiệm, nhanh chóng né ra. Hắc Viêm trước kia chưa từng thấy qua đại bác, thấy đạn pháo nghênh diện bay tới, trực tiếp dùng trường kiếm trong tay cản lại!

    Vô tri thì phải trả giá…

    Đạn pháo nổ ở cự ly gần, uy lực nổ trực tiếp tung Hắc Viêm khỏi lưng Osafei! Chỉ nhờ vào thân thể cường hãn của cự long, Hắc Viêm lông tóc vô thương, nhưng áo trùm đen thì bị thiêu mất một nửa.

    Hắc Viêm vứt áo trùm trên vai đi, giơ trường kiếm lên, nhìn vết nứt trên trường kiếm, nhíu mày, “Đây là cái gì?”

    Khi Hắc Viêm nghi hoặc, một bóng râm đột nhiên từ trời giáng xuống, cốt long cự đại chạy tới, nhắm vào hắn, chính xác đạp xuống…

    Chương 68: Ép mua ép bán
    Một đạp tràn đầy uy lực của cốt long, tôn nghiêm vương một nước của Hắc Viêm không còn gì.

    Toàn trường yên tĩnh.

    Ngay cả Tống Mặc đang trong cuồng loạn cũng ngạc nhiên quên cả hạ lệnh, chỉ có các bộ xương hoàn toàn không bị ngoại giới ảnh hưởng, vẫn đang bận rộn như ong mật. Nhắm chuẩn, định vị, nhét đầy đạn pháo, oành một phát, cốt long vừa mới dẫm Hắc Viêm dưới chân, bị một viên đạn pháo nã ngay chóc.

    Một khúc xương sườn cực lớn trực tiếp gãy rời nát bét, vi vu rớt xuống đất.

    Tiếp tục tĩnh mịch.

    Cốt long không có cảm giác đau, mất một khúc xương sườn r, hoàn toàn không có trở ngại, chỉ là cái chân dẫm lên người Hắc Viêm, đột nhiên bị một kiếm đâm xuyên từ dưới lên, kiếm khí bùng nổ, nửa cái chân không thấy bóng dáng. Một cái chân hoàn toàn không thể chống đỡ thân thể to lớn như vậy, thân hình như ngọn núi của cốt long ngã sang một bên, ầm ầm chạm đất.

    Hắc Viêm một tay cầm kiếm chống xuống đất, toàn thân trên dưới dính đầy bùn đất, không còn chút tôn quý bá khí trước đó.

    Rhys nhảy xuống khỏi đầu cốt long, vỗ vỗ cái đuôi không ngừng lắc, đợi khi bé lớn xác an tĩnh xuống, quay sang nhìn Hắc Viêm.

    Trường kiếm trong tay Hắc Viêm tràn đầy vết nứt như mạng nhện, giống như giây tiếp theo sẽ nát bươm, nhưng kiêu ngạo của quốc vương không cho phép hắn lùi lại nửa bước, trường kiếm lại giơ lên lần nữa, trong đôi mắt màu vàng tràn lên hung ác không thuộc về nhân loại.

    Rhys nhướng một bên mày, trong con ngươi đỏ máu tràn đầy sát khí.

    Ma tộc và cự long, hai chủng tộc cường hãn nhất trên Quang Minh đại lục, một khi khai chiến, không chết không thôi.

    Lúc này, đạn pháo của ba khẩu đại bác nhắm chuẩn về phía họ bay tới, dội xuống ngay đầu. Mặt tuyết trắng xóa trên đất đã sớm không còn tồn tại, giờ nổ văng ra toàn là đất cát. Sau khi cát bụi qua đi, hai mỹ nhân cường hãn lông tóc vô thương tiếp tục sáp vào đánh nhau, tư thế rất đẹp mắt, thái độ rất khoa trương, lực phá hoại rất cường đại.

    Không tới một khắc, lãnh địa lại lần nữa bị nổ sụp một góc.

    “Lãnh chủ đại nhân, không thể tiếp tục như thế. Nhất định phải nghĩ cách khiến bọn họ dừng lại.”

    “Quản gia, ông cảm thấy có thể sao?”

    “… Không mấy khả năng…”

    Tống Mặc nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai tên khốn vui đùa này, không cho họ biết tay, ta thực sự không cam tâm!”

    “Nhưng…” Lão John chần chờ một lát, vẫn mở miệng nói: “Mảnh đất bị sụp vừa rồi, có một nửa nguyên nhân, là do đạn đại bác.”

    “…”

    “Cho nên, cho dù không thể ngăn cản bọn họ tiếp tục đánh nhau, ngài cũng không thể lại bắn pháo nữa. Dù sao, người khác dỡ nhà ngài, sau chuyện còn có thể đòi bồi thường, nếu ngài tự mình cũng động thủ dỡ… kim tệ rất có thể sẽ không đòi được. Tình huống hiện tại là, kim tệ ngài có thể đòi được, đã rút bớt lượng lớn.”

    “… Quản gia.”

    “Vâng, lãnh chủ đại nhân.”

    “Mấy lời này, tại sao ông không nói với ta trước khi nã pháo?”

    “Nói rồi ngài cũng sẽ không nghe.”

    “Ta là người không giảng lý thế sao?”

    “Rất đáng tiếc, có lúc, ngài quả thật là vậy.”

    “…”

    “Ngài không cần nản lòng, người của gia tộc Grilan, đều có tính cách như thế. Chỉ là cá tính của ngài cường liệt hơn chút thôi.”

    “…” Đây là an ủi hay là bỏ đá xuống giếng?

    Dưới lời khuyên giải hết nước hết cái của lão John, Tống Mặc cuối cùng hạ lệnh dừng nã pháo. Trên thực tế, cho dù y không hạ lệnh, đạn pháo cũng dã cạn kiệt. Đạn pháo đại bác và đạn hỏa dược đơn giản hoàn toàn khác nhau, mỗi khi chế tạo một viên, đều tốn lượng lớn khoáng thạch và hỏa dược, nhìn một đống vỏ đạn đầy đất, tim Tống Mặc cũng đang ri máu.

    Ngẩng đầu nhìn Rhys và Hắc Viêm đánh trên mặt đất chưa đã nghiện, đã bay lên giữa không, Tống Mặc hận tới ngứa răng, lẽ nào gặp phải loại phi nhân loại này, mình thật sự một chút biện pháp cũng không có sao?

    “Cho dù giết không chết, bắt lại nắn sửa một phen, cũng được mà…”

    Tống Mặc siết chặt nắm tay, hai mắt bốc hỏa, giọng nói của Gerrees đột nhiên truyền tới, “Ta có thể giúp ngươi.”

    Tống Mặc đột ngột quay đầu, tinh linh tóc vàng đứng ở nơi cách y không tới ba mét, áo trùm màu xanh không nhiễm hạt bụi, hoàn toàn khác biệt với hai phi nhân loại đang đánh nhau khó thể tách rời trong chiến trường kia.

    Tống Mặc nhìn Gerrees, nhíu mày, “Ngươi sẽ tốt bụng như thế sao?”

    “Trên thực tế, cái này không tính là tốt bụng.” Gerrees đi tới trước mặt Tống Mặc, giơ tay nâng cằm Tống Mặc, “Đây chính là giao dịch.”

    “Giao dịch?”

    “Phải.” Gerrees gật đầu, đôi mắt màu xanh lục lóe qua tia sáng khó hiểu, “Ta có thể giúp ngươi vây khốn họ, nhưng ngươi nhất định phải đáp ứng ta một điều kiện.”

    “Điều kiện gì?”

    “Một chuyện ngươi hoàn toàn có thể làm được.”

    “Được, thành giao!”

    Tống Mặc biết điều kiện của Gerrees sẽ không phải là chuyện đơn giản, nhưng hiện tại y không có biện pháp khác. Nhân loại đã không thể nào ngăn cản Rhys và Hắc Viêm rồi, chỉ có dùng phi nhân loại, mới có thể ngăn cản họ.

    Gerrees thấy Tống Mặc gật đầu, buông cằm Tống Mặc xuống, nhưng giây tiếp theo lại giữ lấy sau gáy Tống Mặc, đôi môi màu hồng nhạt đặt giữa chân mày y, ấn một nụ hôn phản phất như mang theo hương vị cỏ xanh.

    Trong thoáng chốc Gerrees hôn y, Tống Mặc có thể cảm nhận được rõ ràng hoa văn hình chiếc lá trên mu bàn tay phải ẩn ẩn nóng lên. Tống Mặc giơ tay lên, phát hiện trên hoa văn đã có thêm một chiếc lá.

    “Đây là sao?”

    “Khế ước.”

    Gerrees lời ít ý nhiều, vén tóc lên, hoa văn sau tai hắn, cũng đã thêm vào đồ án không khác gì trên tay Tống Mặc.

    Tuy Rhys và Hắc Viêm đang đánh nhau túi bụi, nhưng hai người đều không bỏ qua màn Gerrees hôn trán Tống Mặc vừa rồi.

    “Tinh linh đáng chết!”

    Hai đạo kiếm khí lập tức xoay chuyển, bắn thẳng về phía Gerrees.

    Gerrees ôm eo Tống Mặc, tránh khỏi sức mạnh đáng sợ có thể chẻ mặt đất, đáp xuống ngoài mấy mét, buông Tống Mặc ra, hai tay mở rộng, tia sáng màu xanh bùng lên, mặt đất lại lần nữa chấn động, vô số dây mây phá đất chui lên.

    Những dây mây màu nâu đậm này thô hơn dây nho Gerrees trồng tới mấy vòng, còn mang theo gai sắc bén, sau khi phá đất chui ra liền bắt đầu sinh trưởng nhanh chóng, một khi quấn lên thân người, sẽ giống như mãng xà bắt được con mồi, càng quấn càng chặt.

    Sau dây leo là từng mảng từng mảng hoa tươi đỏ nở rộ, nụ hoa to hơn cả nắm tay nam nhân thành niên dần nở ra, trong không khí lập tức lan tràn hương thơm thấm đượm lòng người, phấn hoa hình hạt gạo theo gió bay đi, một khi hít vào, sức lực toàn thân sẽ giống như bị rút đi nhanh chóng, nửa bước cũng không thể nhúc nhích.

    Tia sáng xanh quanh người Gerrees càng lúc càng chói mắt, dây mây và đóa hoa như có ý thức riêng, bao vây Rhys và Hắc Viêm.

    Cho dù thực lực của hai người cường hãn, nhưng lúc hành động vẫn chậm hơn nửa nhịp. Dây mây màu nâu lập tức quấn lên, cột chặt hai người. Giãy khỏi một tầng, lại tới tầng nữa, thể lực không ngừng bị tiêu hao, nhưng dây leo cứ như vô cùng vô tận.

    Sau khi xác định hai người trong thời gian ngắn không có biện pháp thoát ra, Gerrees quay sang nhìn Tống Mặc, “Thế này…”

    Nói được một nửa thì ngừng lại, Tống đại lãnh chủ đã ngã xuống đất, ngủ bất tỉnh nhân sự.

    Đưa mắt nhìn quanh, trên cả chiến trường, người có thể đứng thẳng, chỉ còn lác đác vài móng.

    Lão quản gia John là một trong số mấy người tỉnh táo nhất còn lại, ông đi tới trước Tống Mặc, cúi lưng, ôm ngang Tống Mặc lên. Ông lão tóc hoa râm, ôm một thanh niên hơn hai mươi, lại không tốn chút sức nào.

    “Gerrees các hạ.” Lão John ôm Tống Mặc, đứng trước mặt Gerrees, “Bất luận ngài có chủ ý gì, hy vọng ngài sẽ không thật sự tổn hại tới lãnh chủ đại nhân.”

    “Nếu vậy thì sao?”

    “Ta từng nghe nói tinh linh rất ghi thù.” Lão John nói từng chữ, “Nhân loại cũng thế.”

    Nói xong, lão John ôm Tống Mặc quay người đi, không nhìn xem hiện tại Gerrees có vẻ mặt gì. Mấy địa tinh đi trước dẫn đường, tuy phần lớn thành ngầm đều đã bị chôn vùi, nhưng vẫn có một bộ phận may mắn thoát nạn. Người già phụ nữ trẻ em trong lãnh địa hiện tại đều trốn ở đó. Tòa chủ thành của thành ngầm cũng may mắn sống sót trong trận chiến vừa rồi, chẳng qua, một góc bị đạn pháo nổ sụp. Nếu Tống Mặc biết chuyện này, chỉ sợ đánh chết cũng không ngủ được.

    Trong bầu trời phiêu bay tuyết trắng, trong hoa tuyết xen tạp mưa đá to to nhỏ nhỏ, người bị hương hoa và phấn hoa làm cho ngủ mất, lục tục bị mưa đá dội tỉnh, mấy tên xui xẻo, còn bị đập trúng đầu, lại lần nữa hôn mê.

    Tuyết càng lúc càng lớn, mưa đá cũng càng lúc càng nhiều, những cục băng cục nào cục nấy to bằng nắm tay từ trời rơi xuống, Rhys và Hắc Viêm gần như đồng thời xé nát vụn toàn bộ dây mây đang cột lấy mình. Gerrees cũng không hứng thú lại điều khiển chúng vây khốn họ nữa.

    Cho dù hắn rất muốn giết chết ma tộc đó, cướp về linh hồn của Bod, thì hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt.

    Tống Mặc được lão John mang vào thành ngầm xong, không lâu sau đã tỉnh lại. Được biết đang đổ mưa đá, nhà cửa trên mặt đất đều đã sụp đổ, lều được dựng thì chống không nổi mưa đá, hắc giáp kỵ binh Hắc Viêm mang tới đang gặp phiền phức, sau khi không ít người bị thương, nghĩ nghĩ, nói: “Quản gia, bảo địa tinh cho bọn họ vào đi.”

    “Lãnh chủ đại nhân?”

    “Cứ làm như ta nói.”

    “Tuân lệnh, đại nhân.”

    Lão quản gia John mang theo Johnson và mấy địa tinh đi khỏi, Rhys đẩy cửa vào. Y phục trên người đã thay đổi, bụi bặm trên chiến trường cũng được rửa sạch, trong mắt không còn huyết tanh và lệ khí, hồi phục màu biển xanh sâu thẳm.

    “Lần đầu tiên thấy ngươi mặc y phục màu trắng.” Tống Mặc nhìn Rhys, đột nhiên cười nói: “Ngươi thế này, căn bản không giống ma tộc.”

    Thấy Tống Mặc cười, Rhys tựa hồ thở phào một hơi, đi tới bên giường ngồi xuống, ôm Tống Mặc vào lòng, vùi đầu vào cổ Tống Mặc, hơi thở nóng hổi phả lên cổ Tống Mặc, tạo nên một cơn ngứa ngáy, “Ngươi cảm thấy, ma tộc nên có bộ dạng ra sao?”

    “Ta cũng không thể nói rõ.” Tống Mặc cầm một lọn tóc nâu lên, “Luôn cảm thấy, không nên như ngươi bây giờ. Nhưng mà, như vậy cũng rất no mắt.”

    “… Ngươi không tức giận?”

    “Ngươi nói xem?” Tống Mặc đột nhiên chuyển ngữ điệu, vẻ mặt lạnh đi, dùng sức kéo lọn tóc dài trong tay, “Ngươi cảm thấy, ta nên tiếp tục tức giận, hay không nên tức giận?”

    “Thân ái, ta sai rồi.”

    “Ngươi sai chỗ nào?”

    “Không nên uốn nắn con cự long đó?”

    “Không đúng!” Tống Mặc kéo mặt Rhys lại, “Ngươi uốn nắn hắn không sai, nhưng, không nên uốn nắn trong nhà ta! Còn phá nhà của ta! Ngươi biết xây thành ngầm này, ta tốt bao nhiêu kim tệ, tiêu phí bao nhiêu tinh lực không?!”

    Tống Mặc càng nói càng tức giận, dưới sự phẫn nộ, trực tiếp ấn Rhys ngã lên giường, đầu gối đè lên ngực Rhys, một tay bóp cổ Rhys. Hoàn toàn không biết sơ mi đã cởi nút áo trượt xuống theo động tác của y, lộ ra bờ vai màu mật và xương quai xanh, “Ông kiếm chút tiền dễ lắm sao? Xây nhà dễ lắm sao?! Ngươi có biết không, ông hiện tại tức giận đến mức muốn giết người?”

    “…”

    “Ngươi đỏ mặt làm gì?!”

    “…”

    Đợi đã, thứ gì đang chọt y?

    Tống Mặc thu tay về nắm lấy vật gì đó vừa rồi đã chọt lên người mình, tức giận nhanh chóng tan đi, lý trí thoáng chốc ùa về, đây là, cái đó?!

    Rhys nằm ngữa trên giường, tóc mai rối loạn, gương mặt đỏ bừng, “Thân ái, không cần mạnh bạo như thế, nha!

    Nha mẹ ngươi!

    Tống Mặc xanh mặt, trán hiện lên một hàng gân xanh.

    “Thân ái, cứ phát tiết lửa giận với ta đi.” Rhys mắt đầy xuân thủy, đầu lưỡi màu phấn hồng thè ra, liếm khóe môi, “Tới đi, ta gánh chịu được mà! A!”

    A ba mi!

    Gân xanh trên trán Tống Mặc dính thành một vùng.

    Hít sâu, không thể trúng kế, không thể kém cỏi như tên yêu nghiệt không cần face này!

    Sau khi xây dựng tâm lý mấy lần, Tống Mặc kéo cổ áo Rhys, “Ngươi nghe cho rõ, nhà là ngươi phá, ngươi phải phụ trách, nếu không…”

    “Nếu không?”

    “Nếu không.” Tống Mặc nghiến răng, bà nó, ông liều luôn, “Nếu không, cả đời ngươi cũng đừng mơ lên giường của ta!”

    Tĩnh lặng hai giây, Rhys ôm eo Tống Mặc, hai mắt phát sáng, “Cũng có nghĩa là, sửa nhà xong rồi, ta sẽ có thể lên giường của ngươi, phải không?”

    “Không phải…”

    “Thân ái, ngươi quả nhiên là thích ta, chỉ là phương thức biểu đạt quá hàm súc thôi!”

    “Thật không phải…”

    “Thân ái, ta đi liền! Kim tệ không phải vấn đề, vật liệu cũng không áp lực, cứ đợi ta!”

    “Ta…”

    Tống Mặc còn chưa nói xong một câu, Rhys đã xoay người nhảy xuống giường, trực tiếp lao ra ngoài. Tống Mặc duy trì một tư thế cứng đờ đủ năm phút.

    Đây có phải chính là, ép mua ép bán?

    Như vậy, đại sự không hay rồi… nếu muốn quỵt nợ, y nên trốn đi đâu?

    Cùng lúc này, Hắc Viêm và các hắc giáp kỵ binh đã được lão John dẫn vào thành ngầm. Thành phố trước mắt tuy đã bị phá hủy hơn nửa, nhưng vẫn không tổn hại tới khí thế khoáng đạt.

    Các địa tinh bận rộn dọn dẹp đá và gỗ rơi xuống, các chu nho bận dùng xe đẩy vận chuyển đất đá, anh em người lùn và các thợ rèn dựng càng nhiều cầu trục, công việc dọn dẹp thành ngầm tiến hành rất tuần tự.

    Địa tinh, chu nho, người lùn, và nhân loại?

    Hắc giáp kỵ binh không hẹn mà cùng muốn xoa mắt mình, ảo giác sao?

    Hắc Viêm nhìn tất cả, lại chìm vào trầm tư.

    Chương 69: Lãnh chủ làm bạn với thần thú
    Nhìn những gì diễn ra trước mắt, người lùn Galland lần đầu tiên nảy sinh hoài nghi đối với cảm giác phương hướng của mình.

    Rãnh dài ngàn vạn, ngói vụn đầy đất, hố sâu cực đại gần như nối tiếp nhau. Tất cả nhà cửa trên mặt đất đều không thấy bóng dáng, ngay cả tiêu chí của Grilan, phủ lãnh chủ, cũng trở thành một đống phế tích.

    Đây là Grilan? Hắn không phải đã đi lộn chỗ chứ?

    Một bộ xương rồng khổng lồ nằm trên đống các đá vụn đầy đất, nhìn đội thương buôn của Galland đến, ngẩng đầu, mở miệng liền phả ra long khí màu đen.

    Galland vội vã đánh xe ngựa né tránh, nhưng áo khoác trên người vẫn bị thiêu thủng một lỗ lớn, râu trên mặt cũng xém chút bị xém lửa.

    May mà cốt long chỉ phả long khí vào họ, không trực tiếp truy đuổi, nếu không, đội thương buôn của Galland, rất nhanh sẽ trở thành lịch sử.

    “Trời ạ! Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Galland ngồi trên xe ngựa, không hiểu nhíu mày, râu đầy mặt che kín biểu cảm của hắn, nhưng không thể che đi lo lắng trong mắt hắn. Ở đây rõ ràng đã trải qua một trận chiến đáng sợ, một bên trong đó rất có khả năng tới từ thế lực tà ác của vực sâu hắc ám, con cốt long khổng lồ này chính là chứng minh!

    Dưới tình huống này, tất cả người sống tại đây, chỉ sợ đều không thể tránh khỏi.

    Galland nhớ Rode trước kia nói muốn lưu lại Grilan, nhìn cảnh tượng thê lương trước mắt, không khỏi chảy hai hàng lệ nóng, “Rode, bạn già của ta, ngươi chết thật thảm mà…”

    Khi Galland đang ai điếu cho Rode, một giọng nói tràn đầy tức giận đột nhiên truyền tới, “Ngươi nói ai chết hả?!”

    Galland nhìn sang hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy phía trước xe ngựa đột nhiên xuất hiện một cái động, nửa thân trên của Rode lộ ra khỏi mặt đất, đang trèo dần ra ngoài.

    Galland giật mình sợ hãi, “Xác chết vùng dậy?!”

    “Xác chết mẹ mi!” Rode cuối cùng leo lên, cầm một cục đá ném tới chỗ Galland, “Ông còn sống!”

    Cùng Rode trèo ra khỏi động còn có mấy địa tinh, cuối cùng là lão quản gia John và tùy tùng Johnson của lãnh chủ.

    Galland nhảy xuống ngựa, bước nhanh về phía Rode, “Cảm ơn trời đất, ngươi còn sống!”

    Rode đấm mạnh lên vai Galland, “Ngươi trễ mất hai ngày so với thời gian đã định.”

    “Thời tiết tồi tệ này, ta đã cố sức rồi.” Galland đấm lại Rode, “Hơn nữa lãnh chủ Grilan muốn lượng khoáng thạch quá lớn, để gom cho đủ, ta phải phí không ít sức lực.”

    “Đừng nói mấy thứ này với ta. Chúng ta từ khi vừa mở mắt đã quen biết, lời của ngươi không lừa được ta.” Rode kéo kéo râu, “Nhưng ngươi cũng coi như may mắn, nếu thật sự tới Grilan đúng như thời gian đã hẹn, chỉ sợ cũng sẽ bị liên lụy…”

    “Có liên quan tới Grilan biến thành thế này?”

    “Nói ra dài lắm, chuyện này không phải nói hai ba lời thì có thể nói rõ.”

    Rode nói tới đây, đột nhiên dừng lại, lão quản gia John đi tới, lấy ra khế ước Tống Mặc và Galland đã ký trước kia, “Ngài Galland, chúng ta có phải nên giao dịch trước không? Ngài có thể tìm hiểu tình tiết chuyện với Rode sau.”

    “A, đúng!” Galland gật đầu, “Quả thật nên như vậy.”

    Galland lấy ra một phần khế ước khác, tỉ mỉ đối chiếu điều khoản trên hai bảng khế ước, sau khi xác định không sai lầm gì, Galland liền giao mười xe khoáng thạch cho lão John.

    “Đây là một phần khoáng thạch trong khế ước với lãnh chủ đại nhân, phần còn lại nửa tháng sau ta sẽ đưa tới.”

    “Được, ngài là thương nhân đáng tin, tin rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.” Lão John giao số kim tệ đã thỏa thuận cho Galland, hai túi kim tệ nặng trình trịch tới tay, ngay cả gió lạnh thổi lên người cũng dường như ấm áp lên rất nhiều. Nhưng Galland lại không thu hết hai túi kim tệ, mà trả một túi cho lão John.

    “Ngài Galland?”

    “Là thế này, ngài quản gia.” Galland nói, “Lần trước sách lãnh chủ đại nhân giao cho ta làm đại lý, năm mươi quyển đã bán hết toàn bộ. Ta nghĩ, nếu có thể, cho ta thêm một chút được không?”

    Lão John cười gật đầu, nói: “Đương nhiên, lãnh chủ đại nhân trước đó đã từng phân phó rồi.”

    Địa tinh vừa rồi không lên tiếng bước lên, trong tay mỗi người đều cầm một cái túi.

    “Trong này là một trăm quyển, lãnh chủ đại nhân nói, ngài có thể lấy đi trước, không cần trả tiền cọc.” Lão John vừa để địa tinh đem tiểu x thư bỏ lên xe ngựa của Galland, vừa đưa kim tệ Galland vừa trả cho ông lại cho hắn, “Ngoài ra, lãnh chủ đại nhân hy vọng có thể mua được vài vật liệu xây dựng ở chỗ ngài, ngài cũng thấy tình hình của Grilan hiện tại rồi đó.”

    “Ta hiểu rồi.” Galland an bài thỏa đáng kim tệ và túi đồ, trịnh trọng nói với lão John: “Xin ngài truyền đạt cho lãnh chủ đại nhân, Galland nhất định sẽ không phụ ủy thác.”

    “Nếu vậy, thì phần khế ước bổ sung này, cũng xin ngài ký một chút.”

    Lão John lấy ra khế ước Tống Mặc đã viết xong từ trước, Galland xem qua một lượt nội dung bên trong, không chút do dự ký tên mình xuống. Lão John cất khế ước đi, dẫn địa tinh và Johnson xuống đất. Mười xe khoáng thạch, chỉ có bọn họ thì không thể vận chuyển xuống kho dưới đất, nhất định tìm nhiều nhân loại tới giúp đỡ.

    Sau khi đám người lão John đi rồi, Galland vừa dỡ xe, vừa nghe ngóng từ chỗ Rode rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thỉnh thoảng liếc nhìn cốt long ở không xa, hình như Rode đối với con vật khổng lồ này không để ý lắm, nó cũng không công kích Rode như công kích đội thương buôn của mình trước đó, lẽ nào, một bọn?

    Nhưng, chỉ có vong linh pháp sư và ma tộc mới có thể triệu hoán ra cốt long thì phải? Tộc người lùn trước giờ không có hảo cảm gì đối với vong linh pháp sư và ma tộc, sự chán ghét đối với họ, gần như không hề thua kém tinh linh.

    Rode ngồi trên một tảng đá, nói: “Chuyện là thế này…”

    Theo tường thuật của Rode, vẻ mặt Galland trở nên càng lúc càng kỳ quái.

    Grilan và hành tỉnh tây bắc liên hợp diễn tập quân sự? Đoàn kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội muốn chen chân vào, kết quả bị diệt gọn, kỵ sĩ vàng còn được khuyên hàng thành công, bỏ minh phò ám?

    Cự long quốc vương Hắc Viêm của Obi ngự giá thân chinh, tình nhân ma tộc cường hãn của lãnh chủ giáp trụ lên trận, cự long và ma tộc đại chiến tám trăm hồi, khiến Grilan trở thành như bây giờ?

    “Rode, ngươi đang kể chuyện cười à?”

    “Ta cũng hy vọng đây là chuyện cười.” Rode thở dài, “Nhìn trước mặt đi, ngươi sẽ biết sức phá hoại của ma tộc và cự long lớn cỡ nào. Nhưng, cường hãn nhất, vẫn là lãnh chủ đại nhân.” Trong mắt Rode tựa hồ xuất hiện vì sao lấp lánh, nếu hai tay chắp lại, ngẩng đầu mười lăm độ nhìn phía trước, quả thật là khắc họa chân thật nhất của thiếu nữ đang trong tình yêu, “Y dùng một loại vũ khí đáng sợ, đánh cả ma tộc và cự long!”

    Còn về nét bút thần Gerrees khiến phần lớn mọi người trừ Hắc Viêm và Rhys đều ngất đi, bị Rode cố ý bỏ qua. Người lùn và tinh linh trước giờ không hợp nhau, nói cái tên Gerrees từ miệng ra, cũng khiến Rode toàn thân không thoải mái.

    “… Vậy hiện tại tình trạng thế nào?” Trên thực tế, Galland rất muốn hỏi một câu, lãnh chủ đại nhân đơn độc khiêu chiến ma tộc và cự long, còn sống không? Nói không chừng đã bị trọng thương, nếu không, người tới giao dịch với hắn sao lại là một quản gia?

    “Tình trạng hiện tại rất phức tạp.” Rode sờ cằm, kéo râu.

    “Thế nào?”

    “Ma tộc và cự long đều đang ở trong thành ngầm của lãnh chủ đại nhân. Đều đang bận rộn trùng kiến thành ngầm, nhưng thực tế, phá hoại, còn nhiều hơn trùng kiến nhiều…”

    Galland nhíu mày tổng kết lại lời của Rode, cho ra kết luận như sau: Cự long phá hoại Grilan, ma tộc ưỡn ngực bước ra. Cự long và ma tộc chiến đấu, tạo nên đả kích mang tính hủy diệt với Grilan. Lãnh chủ Grilan phát điên, bắt đầu tấn công không khác biệt với hai người, kết quả lại biến thành cự long và ma tộc cùng giúp lãnh chủ trùng kiến thành ngầm?

    Trên logic hoàn toàn nói không thông!

    “Đừng nghĩ nữa, nghĩ nổ đầu cũng nghĩ không ra đâu.” Rode vỗ vai Galland, “Ngươi chỉ cần biết, Tống Mặc Grilan là người thần kỳ, bất cứ chuyện gì xảy ra trên người y, đều không cần cảm thấy kinh ngạc.

    “…”

    Tống Mặc được Rode xưng là ‘lãnh chủ thần kỳ’, lúc này đang ai điếu cho kim tệ đã sắp cạn khô trong tiểu kim khố.

    Vì khiến Galland nhanh chóng đưa khoáng thạch và nguyên liệu còn lại tới, Tống Mặc không thể không nhịn đau bảo lão John đưa đủ số kim tệ cho Galland. Nhìn lão John lấy kim tệ ra khỏi tiểu kim khố, tim Tống Mặc cũng nhỏ máu, vì tránh cho trái tim yếu ớt bị đả kích hai lần, y dứt khoát không đi gặp Galland, ủy thác toàn bộ chuyện giao dịch cho quản gia trung thành như nhất.

    Mắt không thấy tâm không phiền.

    Nhưng nhớ tới số lượng kim tệ cần tiêu hao để xây lại thành ngầm, Tống Mặc liền không khỏi dựng ngón cái. Vốn cho rằng mình đã dẫn các lãnh dân bước được bước lớn trên con đường mức sống bậc trung, không ngờ, giữa chừng xuất hiện một cái chân lớn, trực tiếp đá y trở về điểm xuất phát.

    Không đúng, không chỉ là một cái chân, là hai cái! Mọe bà nó, sớm muộn cũng có một ngày, y sẽ chặt luôn hai cái chân này!

    Nhưng nhiệm vụ cấp bách bây giờ không phải chặt chân, mà là kim tệ! Tiền còn lại trong tiểu kim khố, căn bản không đủ để duy trì việc trùng kiến cả thành ngầm. Cho dù Rhys có thể giúp đỡ, không có nguyên liệu, thì cũng như không.

    Tiểu x thư tuy có thể kiếm tiền, nhưng so với số lượng kim tệ Tống Mặc cần, chỉ là như muối bỏ biển.

    Phương pháp kiếm tiền nhanh nhất, trừ ăn cướp, chính là làm đường và rượu nho. Kế hoạch của Tống Mặc trước đó rất tốt, chỉ cần có thể ký khế ước với Hắc Viêm, có dù bảo vệ của Obi, đường trắng trong kho dưới đất, và mấy chục thùng rượu nho, lập tức có thể mang tới cho y lượng lớn kim tệ.

    Nhưng ai có thể ngờ được, Hắc Viêm không xuất bài theo kế hoạch, hắn trực tiếp mang đại binh tới nhà y giở trò lưu manh!

    Lưu manh không thành, dứt khoát lợi dụng ‘thiện tâm’ nhất thời của Tống Mặc chiếm cứ thành ngầm, thuận tiện chiếm lĩnh luôn kho trữ đường trắng, chỉ một ngày ngắn ngủi, đường trắng trong kho đã ít đi một phần năm!

    Tống Mặc lần đầu tiên thấy bộ dáng Hắc Viêm ăn đường, mắt xém chút lọt tròng, hối hận muốn cào tường. Y phát dương phong cách gì chứ, giả thánh mẫu gì chứ, để những tên này ở bên ngoài bị mưa đá đập chết thì tốt biết bao?

    Hiện tại thì hay lắm, thỉnh thần dễ đưa thần khó, dẫn rồng vào nhà, đường trắng khó giữ.

    Vì an toàn tài sản của mình, Tống Mặc chỉ có thể đóng cửa thả Rhys. Ma tộc và cự long lại lần nữa xuất thủ, tuy rằng có khắc chế sức mạnh, nhưng kho vẫn bị sụp…

    Tống Mặc đã không muốn suy nghĩ có thể làm ăn với Hắc Viêm nữa không, y chỉ muốn sớm tiễn con ôn long này đi, cùng lắm, thì đưa hết số đường trắng cứu được trong kho cho hắn!

    Nhưng Hắc Viêm lại nói với Tống Mặc, trong thời gian ngắn, hắn không định ly khai.

    “Nơi này rất tốt, ngươi cũng không tồi.”

    Nói xong câu nói mờ ám không rõ này, quốc vương tùy tính không chỉ đuổi quan viên hành tỉnh tây bắc tới đón hắn, còn hạ lệnh hắc giáp kỵ binh ở lại thành ngầm giúp đỡ ‘nghĩa vụ lao động’, xây lại thành ngầm.

    Hành động của Hắc Viêm khiến Tống Mặc khó hiểu, Rhys thì lại trực tiếp đỏ mắt. Ma tộc và cự long lại lần nữa đối đầu, phế tích vừa dọn dẹp một nửa, lại bị sụp một góc.

    Gerrees đi tới cạnh Tống Mặc nước mắt đầy mặt, nói: “Cần ta giúp đỡ không?”

    Tống Mặc mang hai hàng nước mắt quay dầu, y sẽ không bao giờ nói tinh linh và sinh vật phúc hắc bá đạo nữa, tuyệt đối là người tốt mà!

    Nhưng ai có thể nghĩ tới, Gerrees vừa mới được phát thẻ người tốt, dây mây triệu hoán ra trực tiếp hủy đi con đường chính yếu của thành ngầm.

    Địa tinh và chu nho mặt xám mày tro bắt đầu ôm nhau mà khóc, tiếp tục như thế, năm nào tháng nào mới có thể hoàn thành công việc xây dựng chứ…

    Cõi lòng Tống Mặc như có một đàn ngựa chạy qua, ba phi nhân loại này toàn bộ đều có thù với y sao hả?!

    Chương 70: Cuối cùng cũng bàn được chuyện làm ăn
    Dưới sự liên thủ nỗ lực của ba phi nhân loại, qua một tuần, diện tích bị tổn hại của thành ngầm lên tới hai phần ba.

    Cho dù hiệu xuất công việc của địa tinh và chu nho có cao, cũng không thể so với tốc độ thành ngầm bị phá hoại. Cứ luôn là một khu vừa được chỉnh lý xong, khu khác sẽ bị nổ ầm đổ sụp.

    Nước mắt địa tinh và chu nho đã chảy thành sông.

    Tiếp tục như thế, không cần một tháng, công việc ‘tháo dỡ’ thành ngầm có thể hoàn thành thuận lợi, Tống Mặc cũng không cần phải phí sức lo lắng cho việc trùng kiến, hoàn toàn có thể vui vui vẻ vẻ cùng các lãnh dân của mình gói ghém hành trang ra ngoài đường ngủ.

    Tống Mặc đã quen cuộc sống có nhà có cửa, không muốn màn trời chiếu đất tiếp xúc thân mật với đại tự nhiên. Thời tiết thế này, ngủ ngoài đường sẽ chết.

    “Không thể tiếp tục như thế!”

    Tống Mặc siết chặt nắm tay, đấm mạnh lên bàn, hiện tại gần như toàn bộ người Grilan đều bị công việc trùng kiến thành ngầm quấn chân tay. Căn bản không rảnh lo tới chuyện khác.

    Tiểu x thư đã rất lâu không đổi mới rồi, một trăm quyển giao dịch cho Galland, đã là toàn bộ những gì vẽ được trong thời gian trước đó, Saivans thì đã bị ngừng hàng. Nhưng hiện tại Hắc Viêm chiếm cứ nhà của y phá hoại, tính ra tổng đốc đại nhân cũng không có tâm tư tới cùng y thảo luận vấn đề trái ước định.

    Anh em người lùn giúp địa tinh và chu nho chỉnh lý cùng trùng kiến thành ngầm. Xưởng rèn và lò nung của họ đã bị hủy diệt triệt để trong trận ẩu đả của ma tộc và cự long không lâu trước đó, cùng trở thành lịch sử với phủ lãnh chủ Grilan.

    Công tước Nelson trước đó bị nhốt trong phòng nhỏ đã chạy thoát được ra ngoài như kỳ tích khi phủ lãnh chủ bị hủy. Là chủ lực sáng tác tiểu x thư duy nhất, lại lần nữa bị Tống Mặc nhốt vào phòng tối nhỏ trong thành lũy của thành ngầm.

    Công tước đại nhân dậm chân kháng nghị, Tống đại lãnh chủ chọn lựa làm lơ.

    Kỵ sĩ vàng Airth đã có thể tự do hoạt động, hơn nữa bất ngờ là, trong công tác trùng kiến thành ngầm, hắn phát huy tác dụng to lớn.

    Chẳng hạn, chỗ nào đó bị sụp tường đá, gọi Airth một tiếng, kỵ sĩ vàng lập ức khoác áo ra trận, đấu khí màu vàng ngùn ngụt, mọi người thành công chạy thoát.

    Có điều, chỉ vậy thôi, một mình Airth vẫn là cây đơn khó chống, chuyện đổ sụp liên tục diễn ra, không ít người đều bị thương, phòng bệnh chui của Harold lại lần nữa gặp họa chen chút.

    Còn về mía và nho…

    Gerrees cũng có tới hỏi Tống Mặc, Tống Mặc chỉ có thể lắc đầu. Xưởng chế tạo đường đã không còn rồi, có trồng cũng vô dụng.

    Nghĩ tới đây, Tống Mặc đứng lên, “Tiếp tục như thế, thành ngầm vĩnh viễn không thể dựng lại, cho dù có dựng lại, mọi người cũng phải đi ăn gió tây bắc.”

    Nói cho cùng, đầu sỏ tạo nên tất cả, vẫn là con rồng bụng bự đó. Chỉ cần xử lý hắn, tất cả có thể được giải quyết. Còn về sau khi thành ngầm trùng kiến, vấn đề Rhys và giường, bị Tống Mặc cố ý bỏ qua.

    Định xong chủ ý, Tống Mặc quyết tâm đi nói chuyện đàng hoàng với đầu sỏ gây họa tạo nên tất cả.

    Lấy lý thuyết phục lấy tình đả động, thực sự không được, thì y bỏ chút máu, cho dù không thể lập tức đuổi con rồng bụng bự đó đi, ít nhất cũng không thể để hắn tiếp tục ‘giúp đỡ’.

    Kết quả Tống Mặc ưỡn ngực nâng hàm đến trước cửa, nắm chắc tay nắm cửa, vừa kéo cửa ra, đã xém chút đụng vào người đang đứng trước cửa.

    Trường bào đen, thắt lưng khảm bảo thạch, tóc đen dài tới tận eo…

    Tống Mặc hơi cứng người ngẩng đầu lên, nhếch môi, “Quốc vương bệ hạ, xin chào.” Đây là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới sao?

    Hắc Viêm cúi đầu, nhìn Tống Mặc chỉ cao tới cằm mình, cằm lên một lọn tóc đen giống với hắn, thần sắc không rõ.

    “Xin chào.”

    Tống Mặc siết chặt nắm tay, vừa cổ vũ mình, vừa nói: “Bệ hạ, ta có chuyện muốn bàn với ngài.”

    “Vậy sao?” Hắc Viêm buông tóc Tống Mặc ra, “Ta cũng có chuyện, muốn bàn với ngươi.”

    “Cái gì?”

    Tống Mặc có chút khó hiểu, lẽ nào, là đường không đủ ăn?

    “Tranh vẽ trên nóc tầng một của tòa chủ thành, ngươi có thể giải thích một chút không?”

    Tống Mặc chớp chớp mắt, không hiểu lắm, hình khắc trên nóc?

    “Cần ta nhắc nhở ngươi một chút không?” Hắc Viêm nâng cằm Tống Mặc lên, “Dũng sĩ giết rồng, hử?”

    Tống Mặc bừng tỉnh đại ngộ, sau đó sắc mặt lập tức biến đổi.

    Một góc chủ thành dưới đất tổn thất, là bị đạn pháo đại bác Tống Mặc tự bắn nổ sụp. Một phần chủ thành nơi đó, cũng là hình thức ban đầu của cả tòa thành. Ban đầu là xây dựng làm nơi ở riêng của lãnh chủ, trên vách tường và nóc nhà, đều có khắc lịch sử vinh quang của gia tộc Grilan.

    Ăn cướp, phản kháng bạo chính và giết rồng… tồi tệ hơn là, nhân vật địa tinh khắc ra, đều lấy Tống Mặc làm mẫu.

    Cả tòa chủ thành dưới đất, chỉ có một chỗ.

    Hôm nay phần kiến trúc đó vừa mới được địa tinh chỉnh lý lại, hắc giáp kỵ binh cũng giúp đỡ. Khi nhìn thấy hình khắc trên nóc bị tàn phá, sắc mặt các đại binh lập tức trở nên trắng như tuyết.

    Thế là, con rồng bụng bự chiếm cứ trong thành cuối cùng cũng thấy được lịch sử vinh quang của gia tộc Grilan do Tống đại lãnh chủ chế ra.

    Thân là quốc vương cự long, nhìn thấy hình khắc này, không lập tức dỡ cả tòa thành này, đã là rất nể mặt Tống Mặc.

    Nhưng, Tống Mặc thì rất bi thúc.

    “Ta nghĩ, ngươi nên cho ta một lời giải thích thật tốt.” Hắc Viêm trực tiếp giữ eo Tống Mặc, nâng y lên cao ngang tầm nhìn với mình, đôi mắt màu vàng lóe qua tia hàn lạnh khiến Tống Mặc sợ hãi, “Nếu không…”

    Tống Mặc mở miệng, y thật oan uổng. Lúc đó bảo các địa tinh khắc nội dung này, chẳng qua là tùy tiện nói thôi, y căn bản không ngờ được, một ngày nào đó thật sự sẽ có một con rồng vào nhà của mình.

    Nếu biết thế, đánh chết Tống Mặc cũng sẽ không khắc những bức ảnh giết rồng đó. Còn khắc y thành dũng sĩ giết rồng, cái này trừ tìm chết ra còn có cách giải thích nào khác sao?

    Cánh tay Hắc Viêm càng lúc càng chặt, Tống Mặc cảm thấy eo mình sắp gãy.

    “Nói.”

    Khóe môi Tống Mặc giật giật, chứng cớ bày ra ở đó, trong mắt Hắc Viêm, y khẳng định là kẻ vô cùng xấu xa! Hiện tại y nói gì cũng đều sai. Rhys bây giờ không có đây, súng lục không tác dụng đối với con rồng bụng bự da dày thịt thô này, y gần như vô kế khả thi.

    Nhưng mà, nhìn Hắc Viêm, tựa hồ không có ý định bóp chết y….

    Tống Mặc đảo mắt, thầm hạ chủ ý.

    “Quốc vương bệ hạ, tranh vẽ gì đó, hoàn toàn là bịa đặt, ngài bụng bự rộng lượng, đừng tính toán với ta được không? Vì sự rộng lượng khoan dung của ngài, ta sẽ giới thiệu cho ngài một vụ làm ăn kiếm nhiều tiền, ngài thấy thế nào?”

    “Vụ làm ăn kiếm nhiều tiền?”

    “Đúng, một khi bắt đầu làm, dùng kim tệ và bảo thạch trải giường tuyệt đối không còn là giấc mơ!”

    Dùng kim tệ và bảo thạch trải giường…

    Không thể không nói, bản tính yêu tiền của cự long là điểm yếu lớn của họ. Nếu Tống Mặc tiếp tục giải thích vấn đề tranh vẽ với Hắc Viêm, hôm nay y sẽ không có quả ngon mà ăn, nhưng nhắc tới kim tệ, lập tức thành công chuyển dời lực chú ý của Hắc Viêm.

    “Vụ làm ăn gì?” Hắc Viêm vô thức hỏi, tiếp theo nhớ tới đồ ăn của mình thời gian này, “Đường?”

    “Không chỉ là đường.” Thấy Hắc Viêm đã mắc câu một nửa, biểu cảm của Tống Mặc lập tức chuyển thành kiểu gian thương, vỗ tay Hắc Viêm, “Ngài buông ta ra trước, ôm ta như vậy, ngài không mệt sao?”

    “Không mệt.”

    “… Ta mệt.”

    “Được rồi.”

    Hắc Viêm buông Tống Mặc ra, Tống Mặc không chút dấu tích xoa eo, mọe, khẳng định là xanh một vòng. Cự long gì đó, quả nhiên hung tàn, sau khi thỏa thuận làm ăn nhất định phải giữ khoảng cách an toàn!

    Tống Mặc muốn dẫn Hắc Viêm đi xem, là hầm rượu may mắn sống sót trong công tác ‘tháo dỡ’ thành ngầm. Hầm rượu được đào sâu hơn cả kiến trúc chủ chốt, nơi được chọn vô cùng ẩn mật. Tuy hiện tại thành ngầm đã tổn hại hơn nửa, nhưng hầm rượu và thùng rượu bên trong vẫn an nhiên vô sự.

    Sau khi bỏ thùng rượu vào, thì hầm rượu liền bị phong kín, sau đó ngay cả Tống Mặc cũng chưa từng tới, hôm nay là lần đầu tiên mở cửa.

    Trên vách tường hầm rượu khảm đá đỏ, không cần đuốc, đã có thể chiếu sáng cả căn phòng. Hơn năm mươi thùng rượu đặt chỉnh tề, giống như binh sĩ xếp hàng, đợi kiểm duyệt.

    “Đây chính là vụ làm ăn ngươi nói?”

    “Như ngài thấy.” Thời gian chắc đã xấp xỉ, nhưng chất lượng của rượu nho thế nào, Tống Mặc cũng chỉ có thể cầu nguyện.

    Tống Mặc đi tới cạnh thùng rượu gần nhất, đặt một thùng gỗ nhỏ bên dưới, hít sâu một hơi, sau đó tháo nút gỗ đậy trên thùng rượu. Lập tức, một mùi hương ngọt đậm đà tràn đầy phòng.

    Tống Mặc hít hít mũi, cái này hình như hơi khác với rượu nho y từng uống, hoặc nên nói, rất khác.

    Lẽ nào là vì chủng loại nho? Dù sao, trên trái dất không có hoa nho biết cắn người, và dây nho thích chơi trò trói người.

    Tống Mặc hứng được nửa thùng rượu màu đỏ yêu dị, rồi nhét nút gỗ lại, Hắc Viêm đã không thể chờ đợi đi tới trước mặt y, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm thùng gỗ trong tay Tống Mặc, yết hầu di chuyển lên xuống, không ngừng nuốt nước miếng.

    Tống Mặc dùng muỗng gỗ múc dịch thể sền sệt không giống rượu nho, mà giống như mật ong, bỏ vào miệng. Nếu không phải mùi vị này mê người, y sẽ cho rằng rượu này đã biến chất rồi. Rượu vào miệng xong, Tống Mặc lập tức mở to hai mắt, cái này có còn là rượu nho không?!

    Hắc Viêm thấy Tống Mặc ngậm muỗng ngây ra tại chỗ, dứt khoát cướp thùng gỗ từ tay Tống Mặc, nhanh chóng gọn lẹ giải quyết sạch.

    Uống xong rồi, liếm chút tia đỏ dính lại bên khóe môi, tựa hồ còn chưa thấy đã.

    Tống Mặc hoàn hồn lại, nhìn thùng gỗ đã rỗng, nói với Hắc Viêm, “Bệ hạ, trước kia ngài có từng uống loại rượu này chưa?”

    “Không có.” Hắc Viêm dứt khoát lắc đầu.

    “Vậy sao?” Tống Mặc hiện tại có hơi không nắm chắc, thứ này trừ màu sắc, căn bản không giống rượu nho, thật sự có thể đem đi bán sao? Vạn nhất uống rồi xảy ra vấn đề gì thì làm sao? Y chỉ nếm một miếng nhỏ, đã có cảm giác say túy lúy rồi. Còn sản sinh cả lỗi giác, nhìn thấy Hắc Viêm giơ thùng rượu lên đổ vào miệng…

    Đợi đã!

    Tống Mặc lập tức nhéo mình một cái, đau đớn khiến y biết cảnh tượng trước mắt tuyệt đối không phải là lỗi giác, lập tức đờ ra.

    Rượu đỏ tươi chảy qua đôi môi, men theo chiếc cổ trắng tuyết chảy vào cổ áo, cảnh tượng vốn nên làm cho huyết mạch sôi sục, nhưng trong mắt Tống Mặc, lại đại biểu một nghĩa khác.

    Năm mươi thùng rượu nho của y, sắp đi theo vận mệnh của đường, không thể bảo vệ…

    Nhưng, mối làm ăn này, chắc có thể thành công chứ? Không phải có câu tục ngữ, làm ăn trên bàn nhậu là địa điểm tốt nhất sao?

    Nhìn Hắc Viêm trút rượu ừng ực, Tống Mặc xoa tay, cười híp mắt nói: “Bệ hạ, có muốn thêm chút đồ nhắm không?”

    Đại trượng phu biết co biết duỗi, chân chó không sao, kim tệ mới là thật!

    Có lẽ thái độ của Tống Mặc và rượu nho đã đả động Hắc Viêm, Hắc Viêm cuối cùng cũng gật đầu với những điều khoản hợp tác Tống Mặc đưa ra.

    Thế là, vào buổi chiều tuyết bay lất phất, lãnh chủ Grilan và quốc vương Obi, trong hầm rượu dưới dất, bước đầu đạt thành hiệp nghị hợp tác, hơn nữa không lâu sau đã ký một bảng mật ước, xem như hiệp nghị bổ sung cho khế ước hợp tác của Tống Mặc và Saivans trước đó.

    Ngoài cửa hầm rượu, Rhys tựa lên tường, chân chống lên tường, khoanh tay nghe Tống Mặc và Hắc Viêm trả giá, ngẩng đầu, khóe môi cong lên độ cong làm người tâm động.

     

    Thuộc truyện: Dị thế đại lãnh chủ