Home Đam Mỹ Điểu Đông – Chương 32

    Điểu Đông – Chương 32

    Thuộc truyện: Điểu Đông

    Trước vẻ mặt trêu chọc của Vương gia, Diểu Đông biết người nọ họ Mục, cũng biết người nọ giàu sang phú quý , tài trí hơn người, lại hào hoa phong nhã, lịch thiệp lễ độ , cũng không biết tại sao người nọ sau khi tỉnh dậy lại dây dưa với mình không ngừng như thế , quả thực khiến người khác đau đầu.

    Đến tột cùng An Bình hoàng thúc khi nào mới có thể nhích người rời khỏi Biện Kinh đây. . .

    Lại một lần nữa bị người nọ chặn đường, một mực muốn kết hôn với y để bù lại danh dự, trong lòng Diểu Đông bắt đầu yên lặng suy nghĩ vấn đề này. . . .

    Nói đến rời khỏi Biện Kinh, Diểu Đông cảm thấy mấy ngày nay bộ dáng Vô Xá có chút là lạ.

    Hắn mỗi đêm đều đi ra ngoài, đi là đi cả một đêm, có đôi khi ban ngày cũng không thấy trở về, hình như không hề sợ An Bình vương gia sẽ nghi ngờ. Cũng không cho y đi theo, sau khi trở lại bộ dạng vô cùng mệt mỏi, hỏi hắn có phải xảy ra chuyện gì không hắn cũng chỉ cười cười, không tập trung nói: “Không có gì, không cần lo lắng.”

    Diểu Đông muốn lo lắng cũng không có sức để lo lắng, nhưng bộ dạng của Vô Xá thật sự khiến người ta không an tâm.

    Không bằng đêm nay đi xem Lâm Mặc Đình vậy, Diểu Đông nhíu mày suy nghĩ, hỏi bọn họ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. . .

    Mục công tử bỗng hỏi một câu “Được chứ?” Sau khi hắn thao thao bất tuyệt, Diểu Đông phục hồi tinh thần, cũng không bận tâm hắn trước đó nói những gì liền trực tiếp trả lời: “Không được.”

    “Vì sao không được?” Mục Dịch Hoa vội la lên, “Nếu tại hạ đã hủy đi danh tiết của cô nương, nhất định phải có trách nhiệm với cô nương. Hi vọng cô nương có thể cho tại hạ một cơ hội, để tại hạ biểu hiện chút thành ý của mình. . .”

    Mắt thấy sẽ lại có một hồi thao thao bất tuyệt, Diểu Đông xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ nâng tay cắt đứt lời của hắn.

    “Bởi vì ta thích An Bình vương gia.” Hắn nhìn Mục Gia công tử, vẻ mặt nghiêm túc nói.

    Người nào đó ở cách đó không xa trầm thấp cười , Diểu Đông quay đầu, thấy An Bình vương gia đang đứng cách đó khoảng mười bước chân , phe phẩy quạt vẻ mặt cười đến tự đắc.

    “Không thể nghĩ tới mĩ nhân lại nhiệt tình như thế,” hắn hơi hơi híp mắt, gợi lên khóe môi nói, “Bổn vương cảm thấy hết sức vinh hạnh.”

    “. . .Vương gia đến từ khi nào vậy?” Diểu Đông trầm mặc trong chốc lát , mở miệng hỏi.

    “Vào lúc mỹ nhân nghe Mục thiếu gia nói chuyện đến thất thần.” An Bình đi đến bên người Diểu Đông, nhìn công tử nhà họ Mục biểu tình rầu rĩ không vui, nhướng mày với hắn tỏ ra đắc ý.

    “Cô nương hiện tại thích vương gia cũng không sao cả,” Mục Dịch Hoa không phục nói, “Đợi khi cô nương gả cho tại hạ, tại hạ sẽ cố gắng khiến cho cô nương yêu thương tại hạ!”

    Diểu Đông cúi mắt không nói lời nào, An Bình vương gia tỏ ra vô cùng thân thiết đưa tay ôm lấy vai Diểu Đông, lười biếng nói với người nọ : “Mục thiếu gia muốn kết hôn, mỹ nhân nhà chúng ta không muốn gả, Mục thiếu gia vẫn là nên trở về đi.”

    Bị chủ nhân hạ lệnh trục khách, Mục Dịch Hoa không thể nào không cáo từ, nhưng hắn tựa hồ không chịu thua, trước khi đi ánh mắt sáng rực nhìn Diểu Đông : “Ngày mai tại hạ lại tới vấn an cô nương.”

    Diểu Đông giương mắt nhìn người nọ rời đi, bất đắc dĩ thở dài, sau đó nghiêng người tránh đi bàn tay An Bình vương gia còn ôm lấy vai mình, cảm tạ nói: “Đa tạ vương gia thay ta giải vây.”

    “Mỹ nhân sao lại khách khí như vậy?” Bờ môi An Bình vương gia vẽ ra một đường cong, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu “Mỹ nhân thích bổn vương, bổn vương cao hứng còn không kịp, sao lại chắp tay đưa cho người ta được chớ ?”

    Diểu Đông thoáng sựng lại .

    Ban đầu y định giải thích nói đó chỉ là gạt người kia, sau đó nhớ ra đây là lý do mình trà trộn vào phủ của vương gia , thế nên không thể không ngậm miệng trầm mặc.

    An Bình vương gia ung dung nhìn Diểu Đông mím môi, nhịn không được lặng lẽ nở nụ cười.

    Diểu Đông bị hứng trí vô cùng tốt của An Bình vương gia dây dưa đến quá trưa, thật vất vả mới thoát khỏi hắn trở về phòng mình, vừa vào cửa liền thấy Vô Xá ngồi trên giường mình, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

    Diểu Đông sửng sốt một chút, nhanh chóng đóng cửa phòng lại .

    “Sao lại không dịch dung?” Diểu Đông nhíu mày, “Như vậy rất nguy hiểm, bên ngoài nơi nơi đều là truy binh .”

    Vô Xá ngẩng đẩu kinh ngạc nhìn y , tựa hồ ngây người một lát, sau đó cười cười nói: “Không sao đâu, nơi này không có người ngoài.”

    “Vậy cũng phải cẩn thật một chút. . .” Diểu Đông vừa lầm bầm vừa kiểm tra lại cửa sổ xem có đóng kỹ chưa , Vô Xá nhìn y bận rộn, ánh mắt mỏi mệt hiện lên một chút mềm mại.

    “Điện hạ.” Vô Xá gọi y.

    Diểu Đông quay đầu, đối với xưng hô đã lâu không nghe này hơi hơi nghi hoặc.

    “Từ sau khi ra cung luôn phải dịch dung, ta thật lâu không thấy bộ dạng nguyên bản của điện hạ.” Vô Xá cười nói, “Hôm nay bỗng nhiên muốn nhìn một chút.”

    “. . . Đã xảy ra chuyện gì sao?” Diểu Đông dừng một chút, cau mày hỏi.

    “Có thể có chuyện gì?” Vô Xá thờ ơ nói, “Người chỉ quá mức lo lắng thôi.”

    Diểu Đông trầm mặc không nói, Vô Xá nói tiếp :”Điện hạ, bây giở đổi sang nam trang đi, nhìn điện hạ giả nữ trang khiến ta có chút khó chịu.”

    Diểu Đông cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Được rồi.”

    Tuy rằng không biết Vô Xá hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng một thời gian dài giả nữ trang như vậy, Diểu Đông cũng khó chịu. Y tắm rửa, lau đi lớp trang điểm trên mặt, thay lại y phục nam tử Vô Xá cố ý mua, để một đầu tóc dài đi ra.

    Vô Xá quay đầu, nhìn hai má của y bị nhiệt khí nhuộm thành màu hồng nhạt, ngơ ngác một hồi .

    Diểu Đông ngồi trước gương, cầm lấy lược gỗ muốn chải lại tóc của mình, Vô Xá nhìn bộ dạng ngốc ngốc quen thuộc lúc xử lý mái tóc của y liền cười, sau đó đi ra phía trước cầm lấy cây lược trong tay y .

    “Kỳ thật điện hạ lúc thả tóc xuống là đẹp nhất, ” mái tóc dài đen như mực theo kẽ hở ngón tay chảy xuống, Vô Xá hưởng thụ loại cảm giác mượt mà này, ôn nhu nói “Đẹp đến thế , giống như không thuộc về trần thế này, có đôi khi nhìn, cứ sợ người bỗng nhiên biến mất không tìm được.’

    “Ngươi làm sao vậy?” Diểu Đông kỳ quái từ trong gương nhìn bộ dạng chăm chú chải tóc cho mình của Vô Xá, nghi hoặc nói, “Tại sao lại nói mấy lời này, thật là kì lạ.”

    Vô Xá không trả lời, chỉ cong khóe miệng mỉm cười.

    “Điện hạ còn nhớ rõ tên phu canh bị người dọa chạy không?” Trầm mặc trong một lát, hắn tiếp tục nói, “Kỳ thật hắn nghĩ người là quỷ, cũng là vì lúc đó, mái tóc rối tung của điện hạ cùng phục sức hỗn độn thật sự là không giống người phàm. . .

    Diểu Đông không biết nên đáp lại lời nói kì lạ của hắn như thế nào, vì thế đành hỏi: “Lúc đó, ngươi đi theo sau ta à?”

    “Đúng vậy. . .” Vô Xá nhìn chằm chằm một đầu đen tuyền óng ánh của Diểu Đông , sau đó nhẹ nhàng bắt lấy hôn lên “Người không thấy sao? Ta vẫn luôn đi theo sau người, vẫn luôn như vậy. . . Từ lúc bắt đầu, đã là mười một năm rồi. . .”

    Diểu Đông bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, đứng lên hỏi: “Ngươi cuối cùng bị sao vậy?”

    Vô Xá yên lặng nhìn y , rất sâu rất sâu trong ánh mắt, cuồn cuộn những cảm xúc Diểu Đông không thể hiểu.

    Không khí dần dần lắng đọng, không một tiếng động khiến người nghẹt thở, Diểu Đông bỗng nhiên muốn rời khỏi chỗ này, Vô Xá lại nở một nụ cười, hỏi: “Ta có thể. . . Ôm ngươi được không?”

    Diểu Đông cảm thấy có lẽ đây là một giấc mộng .

    Bị người gắt gao ôm trong lòng, còn bên tai là tiếng thì thầm nỉ non, đều là đang nằm mộng đi. . .

    Nhưng mà, giấc mộng này, rốt cuộc ai mới là người trong mộng đây?

    Có giọng nói khàn khàn bên tai nói ta yêu ngươi. . . Có thật chính là Vô Xá đã bên cạnh mình mười một năm rồi không?

    Ghế dựa lật đổ phát ra tiếng “Loảng xoảng”, đột nhiên lưng đụng vào bàn trang điểm có cảm giác đau đớn bén nhọn, Diểu Đông mờ mịt ngẩng đầu, môi trong nháy mắt bị đoạt lấy , y tựa như thấy được một chút bi thương không lối thoát trong ánh mắt của Vô Xá.

    Trong không khí vang lên tiếng thở dốc, đầu lưỡi cực nóng trong miệng y điên cuồng khuấy đảo, tham lam chiếm đoạt , tựa hồ muốn luồn tới tận sâu trong yết hầu Diểu Đông. Diểu Đông không cách nào hô hấp, cũng không có khí lực đẩy người đang đè nặng trên người mình ra, y mịt mờ nhìn Vô Xá, đôi mắt cũng bởi vì không khí từ từ loãng cùng với sự dây dưa môi lưỡi mà hiện lên tầng tầng sương mù.

    Vô Xá đưa tay che khuất đôi mắt Diểu Đông, dục niệm cuồn cuộn cùng tuyệt vọng sâu trong thân thể khiến cho nụ hôn của hắn càng thêm kịch liệt, thẳng đến khi người dưới thân mình gần như hít thở không nổi, hắn mới điểm huyệt ngủ Diểu Đông, buông đôi môi bị chà đạp đến đỏ tươi của thiếu niên ra .

    “Ta biết ngươi sợ hãi ái tình. . .” Vô Xá yên lặng nhìn Diểu Đông ngủ say, gương mặt, ánh mắt thắm thiết, nơi đó ngoại trừ nồng đậm si mê, tựa hồ còn có chút ưu thương không thể che giấu được, “Sợ hãi sự đụng chạm, sợ hãi hôn môi. . . Nhưng mà, làm sao có thể kiềm được. . .” Hắn vươn tay chậm rãi vuốt ve sợi tóc nơi thái dương Diểu Đông, yết hầu siết chặt, giọng nói nghèn nghẹn “Đều đã nhìn lâu như vậy, bảo vệ lâu như vậy , sao có thể nhẫn được đây. . .”

    Vô Xá thật cẩn thận ôm y đặt lên tấm đệm trên giường, cúi người hôn lên khuôn mặt.

    “Ngươi sẽ ghét ta đúng chứ ?” Hắn chua sót nở nụ cười, đầu ngón tay chạm vào đôi môi sưng đỏ của Diểu Đông, “Thế nhưng cũng không sao cả, dù sao sau hôm nay, ngươi sẽ không thấy ta nữa. . .”

    Hắn lại chìm vào trầm mặc, sau đó tiến bên tai Diểu Đông, nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt”.

    Vô Xá đẩy cửa phòng, trước cửa là Mục Dịch Hoa đang giật mình đến không nói ra lời nào, nói với hắn, “Ta đã thuê thuyền ngoài bến tàu, ngươi muốn báo đáp ơn cứu mạng như đã nói, hãy đưa y đi.”

    Sau đó không đợi Mục Dịch Hoa trả lời, không quay đầu liền rời đi.

    Mục Dịch Hoa đứng trước giường Diểu Đông, nhìn dung nhan say ngủ của thiếu niên thì ngay cả thở mạnh cũng không dám. Hắn run rẩy vươn tay, khi sắp đụng vào Diểu Đông, cửa ‘kẽo kẹt’ một tiếng mở ra. Mục Dịch Hoa cả kinh quay đầu, lại thấy An Bình đứng ở cạnh cửa, tựa tiếu phi tiếu nhìn mình.

    “Mục Thiếu gia đã lâu không gặp.” An Bình nhíu mày, đóng cửa.

    Mục Dịch Hoa lui ra phía sau vài bước, An Bình vương gia khinh miệt liếc hắn một cái, đi đến bên giường Diểu Đông ngồi xuống.

    “Muốn mang mỹ nhân nhà ta đi, cho dù không hỏi ý kiến bổn vương, tốt xấu gì cũng phải hỏi mỹ nhân có nguyện ý đi theo ngươi hay không đã,” An Bình vương gia đưa tay giải đi huyệt đạo của Diểu Đông, “Thừa dịp người ta ngủ mang người đi, cũng không phải là hành vi của quân tử. . .” Thiếu niên đang ngủ say chậm rãi mở mắt, An Bình nhìn hắn cười, nói, “Tỉnh rồi sao, tiểu hoàng chất.”

    “. . . Hoàng thúc?” Diểu Đông xoa xoa đầu, ý thức đánh mất dần dần trở lại, y đột nhiên ngẩng đầu, lo lắng hỏi, “Hoàng thúc, Vô Xá đi đâu rồi?”

    “Hoàng thượng phái người bao vây hành phủ hoàng thúc,” An Bình vương gia từ tốn trả lời, “Hắn có lẽ là ra ngoài nghênh trận . . .”

    Nói còn chưa hết, thiếu niên trên giường đã nhảy xuống đất, sau đó dùng khinh công đi ra ngoài.

    An Bình nhìn bóng lưng của y biến mất dưới ánh trăng, quay đầu nhìn Mục Dịch Hoa bị bỏ qua nhướng mày, hỏi: “Thế nào, thái tử điện hạ có phải đảm nhận được danh hiệu để nhất mỹ nhân hay không?”

    Mục Dịch Hoa tựa hồ vẫn chưa hoàn hồn, hắn lẩm bẩm : “Thái tử điện hạ. . . Thái tử điện hạ. . . Người cứu ta thế nhưng lại là thái tử điện hạ. . . Đẹp như thế lại là thái tử điện hạ. . .”

    An Bình nghe vậy cười, thế nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, ý cười một chút cũng không có.

    “Mục thiếu gia vẫn là nên về nhà cưới vợ sinh con yên bình mà sống đi, ” hắn tao nhã xòe quạt ra “Thái tử điện hạ cũng không phải là chỗ ngươi trèo cao được đâu. . .”

    Thuộc truyện: Điểu Đông