Điều ước của dê con – Chương 10-12

    Thuộc truyện: Điều ước của dê con

    CHƯƠNG 10

    “Phòng khách còn có một gian, hai người xác định là ngủ cùng nhau?” Mông Nã hỏi, để xác định đáp án. Hắn cũng không nhiều lời làm gì, tỏ vẻ hiểu biết. Ba người buông hành lý, Mông Nã chú ý tới Lý Ngang cùng Lôi Khế Nhĩ cầm hộp, hai người đều là đàn violon.

    “Nhạc khí của tôi cũng là đàn violon, Ái Đức Mông con trai ngài ấy cũng là nghệ sĩ đàn violon” Mông Nã nói

    “Ngài Sử Đế Phân tụ họp nhiều nghệ sĩ đàn violon là muốn làm cái gì?” Lý Ngang nói, cười khẽ ra tiếng. Là muốn bọn họ cùng lên võ đài đấu violon sao?

    “Là để chúng tôi hướng anh học tập” Mông Nã cười nói, “Bất quá theo như tính cách của đại chỉ huy, chỉ sợ là đem chúng ta tụ họp cùng một chỗ diễn tấu âm nhạc, thỏa mãn tâm tư ngài ấy”

    Mông Nã mời bọn họ về lại phòng khách ngồi, ngài Sử Đế Phân đã về, ba người tự nhiên tiến đến nghênh đón.

    “Mọi người đến đây” Sử Đế Phân hướng bọn họ tiếp đón một tiếng, trước đem mấy thứ mới mua về dẹp đi. Bởi vì vợ của ông ấy không có ở nhà, cho nên chỉ có thể ra ngoài mua thức ăn, trong phòng đều là nam nhân, may mắn là Mông Nã có mấy món sở trường, bọn họ chỉ phụ trách đem nguyên liệu nấu ăn mua trở về.

    Sử Đế Phân giới thiệu ngắn gọn, để mọi người làm quen lẫn nhau, không thể chờ đợi để bắt đầu cuộc thảo luận về các bài hát. Mông Nã rời khỏi cuộc thảo luận tiến vào phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu, không lâu, Lôi Khế Nhĩ gia nhập hàng ngũ cùng hắn, giúp cắt khoai tây.

    “Cậu không nghe sao? Được đại chỉ huy gia chỉ dạy thật sự là quý giá.” Mông Nã cười nói

    Lôi Khế Nhĩ lắc đầu, “Trình độ của tôi không tới đó.”

    “Cậu luyện qua ca khúc Paganini Caprices chưa ?”

    Lôi Khế Nhĩ gật đầu, vì Lý Ngang thúc giục thật gian nan luyện qua vài lần

    “Cậu cảm thấy khó sao?”

    “Rất khó”

    “Tôi cũng cảm thấy rất khó, khi tốt nghiệp lão sư chỉ định tôi phải luyện bài này, nhưng tôi đến bây giờ vẫn không thể luyện tốt.” Mông Nã cười nói, tuy là chuyện mất mặt, nhưng hắn cũng rất thẳng thắn đối mặt.

    Lôi Khế Nhĩ kinh ngạc, “Anh không phải tốt nghiệp khoa âm nhạc khoá này?”

    Vừa nói ra khỏi miệng cậu liền hối hận, cậu có thể nào như thế không lễ phép hỏi đối phương, giống như nghi ngờ năng lực đối phương. Làm thế nào mà lần đầu tiên gặp mặt đã lộ ra bản tính.

    “Đúng vậy, tôi là, miễn cưỡng tốt nghiệp. Ôi, tên Ái Đức Mông kia được dàn phát hiện thu nhận anh ấy, anh ấy có những gì tôi không có….. uhm, nói chung là chuyện dài dòng lắm. Rất phiền, nhưng sau kế hoạch trao đổi này, phải đi du lịch một thời gian, còn những chuyện khác thì về sau rồi tính tới.” Mông Nã vừa nói vừa nấu, nên động tác có vẻ chậm.

    “Anh vì cái gì phải đi du lịch?

    “Để tìm kiếm cuộc sống ý nghĩa của chính mình, còn có niềm vui chơi nhạc. Tôi tính mang đàn violon, một bên du lịch, một bên diễn tấu kiếm chút lộ phí, có thể đi rất xa phải đi rất xa.”

    “Nghe có vẻ rất thú vị”

    “Chắc chắn rất thú vị. Như thế nào, cậu có nghĩ muốn gia nhập với tôi?” Mông Nã đột nhiên thuyết phục đối phương. Hắn vừa rồi quan sát Lôi Khế Nhĩ thật lâu, cảm thấy đối phương rất tốt. Trọng điểm là bộ dạng thực đáng yêu, chính là loại hình hắn thích.

    “Huh?” Lôi Khế Nhĩ kinh ngạc

    “Rời xa nhà đi du lịch có bạn đồng hành chăm sóc lẫn nhau không phải quá tốt à, tôi hiện nay kế hoạch cũng chỉ có một mình, nếu như cậu gia nhập cùng tôi, chúng ta có hai người.” Mông Nã tính cho cậu nghe, ngẩng đầu đối Lôi Khế Nhĩ nhe răng cười, biểu đạt thiện ý của hắn.

    “Tôi – suy nghĩ …. Cần phải suy nghĩ.” Lại suy nghĩ. Lôi Khế Nhĩ cảm thấy gần đây cậu phải suy nghĩ nhiều chuyện lắm.

    “A, cậu nghe – cậu tiếp thu ý kiến.” Mông Nã đột nhiên chú ý đến bên ngoài, phòng khách ba người kia bắt đầu đứng lên diễn tấu. Hai thanh đàn violon, một bên là giai điệu Ái Đức Mông, một bên là giai điệu Lý Ngang.

    “Anh trai cậu là người có tính công kích” Mông Nã bình luận. Dựa vào âm nhạc có thể nhận biết tính cách của mỗi người, âm nhạc của Lý Ngang thể hiện bản tính của y, có chứa tính công kích cùng khí phách, phong cách mãnh mẽ, độc đoán, khó trách tuổi còn trẻ mà có thể đứng ở vị trí cao như vậy. Kỹ xảo âm sắc còn có lực nắm trong tay cũng không hề có chút nhượng bộ với đối thủ.

    Âm sắc tùy chỉ đạo, có thể thay đổi, hai thanh đàn violon âm sắc chồng chéo lên nhau, lưu loát tạo ra những giai điệu âm nhạc tuyệt vời.

    Mông Nã biết, Ái Đức Mông muốn làm thủ tịch dàn nhạc (đây là vị trí cao trong dàn nhạc)

    “Mọi thứ đều rất tốt, đối với người khác cũng rất tốt, chính là có thể dễ dàng tức giận” Lôi Khế Nhĩ nói, giúp Lý Nang nói vài câu tốt đẹp

    “Người cũng như tên, giống như một con sư tử (vì tên tiếng Anh của Lý Ngang là Lyon), có khí phái vương giả. Tôi thích phong cách của cậu ta! Hâm mộ dáng người của cậu ta! Haha!” Mông Nã tự kiêu cười.

    Lôi Khế Nhĩ cũng cười, Mông Nã thật sự là người thú vị.

    Bên ngoài diễn tấu âm nhạc xong, tạm dừng một hồi, truyền đến tiếng cười. Lôi Khế Nhĩ động tác có chút chậm lại, muốn nghe xem ở bên ngoài thảo luận cái gì. Mông Nã thấy không tiếng động cười khẽ.

    “Lôi Khế Nhĩ, có thể phiền cậu lấy nước sốt cà chua cho tôi không? Ở bên trong tủ lạnh.”

    “Được” Lôi Khế Nhĩ gật đầu

    Mông Nã là cố tình nhờ Lôi Khế Nhĩ, làm cho cậu có thể tiếp tục làm việc, đem khoai tây cắt cho xong, để nấu canh, qua thật lâu cũng không thấy Lôi Khế Nhĩ quay đầu. Mông Nã cười thầm, tiểu tử này thật thú vị, rõ ràng thực để ý lại làm bộ làm tịch.

    Qua không bao lâu, Ái Đức Mông đi ngang qua, hỏi có cần giúp đỡ gì hay không. Lôi Khế Nhĩ lúc này mới nhớ tới mình phải lấy nước sốt cà chua, chạy nhanh đến tủ lạnh lấy ra sốt cà chua, đưa cho Mông Nã, Mông Nã hướng cậu nói lời cảm ơn, một tiếng trách cứ đều không có, Lôi Khế Nhĩ ngược lại chột dạ mặt đỏ.

    Ái Đức Mông chú ý tới vẻ ngoài kì lạ của Lôi Khế Nhĩ, tầm mắt dò xét nhìn Mông Nã cùng Lôi Khế Nhĩ, cuối cùng dừng lại trên người Mông Nã, dùng ánh mắt hỏi hắn, đây là sao có chuyện gì xảy ra?

    Mông Nã không để tâm, cười nói với Ái Đức Mông, “Anh mau tới dọn đồ ăn ra ngoài đi”

    “Tôi, để tôi!” Lôi Khế Nhĩ xung phong nhận việc dọn bàn ăn, mặt đỏ ửng do ngượng ngùng dọn đồ ăn ra khỏi phòng bếp.

    “Em lại đùa giỡn người ta?” Người vừa đi, Ái Đức Mông lập tức chất vấn Mông Nã, nếu không phải có khách ở đây, hắn thật sự muốn cắn cái người này một hơi. Vừa mới vào cửa nhìn thấy Lôi Khế Nhĩ cùng người nọ nói cười, trong đầu liền không thoải mái.

    “Mới không có” Mông Nã bật cười, lấy tay quệt ít sốt cà chua, “Giúp em nếm thử hương vị”

    Ái Đức Mông liến nắm tay hắn đưa vào miệng, đầu lưỡi cố ý khiêu khích một chút.

    “Này!” Mông Nã rút tay về, lấy khuỷu tay đánh hắn, “Đừng làm ẩu!”

    Ái Đức Mông nở nụ cười

    Hai người không chú ý tới Lôi Khế Nhĩ đứng ở phía sau bọn họ, rất nhanh dọn xong đồ ăn, điều chỉnh cảm xúc, trở về liền thấy bọn họ trong lúc đó có những hành động thân mật với nhau, lập tức hiểu được sự tình. Nguyên lai quan hệ bọn họ là như vậy. Cũng giống như cậu và Lý Ngang.

    Lôi Khế Nhĩ tim đập tăng tốc rất nhanh, dịu đi một chút cảm xúc, thừa dip hai người kia tách ra, lên tiếng, “Còn có cần giúp gì không?”

    “Nơi này giao cho chúng tôi đi, nào có đạo lý để khách giúp đỡ” Ái Đức Mông hướng cậu cười nói, mời cậu trở về phòng khách nghỉ ngơi một hồi, cố ý đuổi khéo cậu đi.

    Lôi Khế Nhĩ trở về phòng khách, đến bên cạnh Lý Ngang ngồi xuống, Lý Ngang đang cùng đại chỉ huy gia trò chuyện với nhau thật vui, thậm chí bàn luận đến chuyện lần sau sang Đức trình diễn. Khó trách Mông Nã lại rời đi, hai người đàm luận những vấn đề mà không phải người ngoài như bọn họ có thể hiểu.

    Lôi Khế Nhĩ im lặng ngồi ở một bên nghe bọn họ nói chuyện, rõ ràng cảm nhận được chính mình cùng Lý Ngang rất chênh lệch, không chỉ có tuổi, còn có thực lực. Lý Ngang cùng đại chỉ huy gia là cùng một thế giới, cách thế giới của cậu quá xa.

    Bọn họ đi lưu diễn, đầu tiên là bản địa Anh quốc, rồi Pháp quốc, kế tiếp còn muốn đi Đức, bọn họ muốn đi lưu diễn nhiều quốc gia như vậy. Lữ hành (du lịch) ──, Lôi Khế Nhĩ đột nhiên nhớ tới đề nghị của Mông Nã, có chút động tâm, cậu cũng nghĩ muốn được đi đây đó.

    “Lôi Khế Nhĩ?” Lý Ngang thấy vẻ mặt ngớ ra của cậu, hô to một tiếng.

    “Ân?” Lôi Khế Nhĩ lấy lại tinh thần, tràn đầy nghi hoặc nhìn anh trai cậu.

    “Có phải mệt mỏi hay không?”

    “Không sao cả.”

    “Muốn về phòng nghỉ ngơi trước hay không?” Lý Ngang vẫn rất lo lắng cho cậu

    “Không cần. Em tốt lắm, không có việc gì” Lôi Khế Nhĩ mỉm cười, tỏ vẻ cậu thật sự không có việc gì, lập tức cúi đầu tránh đi, né ánh mắt nóng vội của Lý Ngang. Cậu lo lắng bọn họ sẽ bị phát hiện, cậu cũng không muốn phá hư danh dự Lý Ngang, hơn nữa còn ở trước mặt đại chỉ huy gia.

    Cậu không thể làm hại anh trai. Mặc dù cậu thật sự là người như vậy.

    CHƯƠNG 11

    “Bữa tối đã sẵn sàng.” Ái Đức Mông từ phòng bếp đi ra phòng khách, đối bọn họ nói.

    Mọi người đi tới bàn ăn, đến bàn ăn mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, đại chỉ huy gia lấy ra rượu vang quý giá giúp vui. Ái Đức Mông lấy pho mát trong nhà ra chiêu đãi, phối hợp rượu vang cùng nhau ăn.

    Lôi Khế Nhĩ đối với rượu vang có chút hứng thú, nhìn đại chỉ huy gia muốn giúp cậu rót một ly rượu, chờ mong tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt mong đợi.

    “Thật có lỗi, em của tôi không thể uống rượu.” Lý Ngang nói ra một câu trong nháy mắt làm tiêu tan chờ mong của cậu.

    “Chưa đến tuổi trưởng thàng sao ?”

    “Không phải, nhưng em ấy uống rượu vào thì sẽ nổi mẩn đỏ khắp người”

    “Thì ra là thế. Như vậy có thể uống nước trái cây được chứ ?”

    Lôi Khế Nhĩ có chút thất vọng, nhưng cậu không có khả năng trước mặt người ngoài cùng anh trai tranh cãi, thật ra cậu uống rượu không hề bị nổi mẩn trên da. Đối đại chỉ huy gia gật đầu, thuận theo trả lời, “Nước trái cây có thể uống, cám ơn.”

    Cậu nhận được một ly nước trái cây, phối hợp bữa tối, pho mát vẫn có thể ăn. Quên đi, dù sao nước trái cây cũng rất ngon, so với rượu vang cũng không kém. Lôi Khế Nhĩ trộm liếc mắt nhìn anh cậu một cái, cùng người khác nói giỡn, một chút cũng không hề chột dạ về lời nói dối. Người này ý muốn bảo hộ quá mạnh mẽ, ngay cả uống hay không uống rượu cũng muốn quản cậu.

    Sau khi ăn uống no nê, đại chỉ huy gia mời mọi người đến phòng âm nhạc, khẩn cấp thúc giục mọi người.

    Lý Ngang thật đúng là không thấy qua bộ dáng khẩn trương của đại chỉ huy, hỏi con trai của đại chỉ huy Ái Đức Mông, “Ngài ấy xảy ra chuyện gì?”

    “Bởi vì Mông Nã” Ái Đức Mông trả lời, “Ba tôi, ông – rất hâm mộ Mông Nã. Vừa rồi Mông Nã chuẩn bị bữa tối, ông ấy mới nhẫn nại không phát tác, hiện tại không có việc gì, khẳng định muốn quấn lấy cậu ấy”

    “Thật sao ?” Lý Ngang thực kinh ngạc. Lại lần nữa đánh giá Mông Nã một phen.

    Lôi Khế Nhĩ ở một bên nghe nói, đồng dạng kinh ngạc, đè thấp âm lượng đối anh trai cậu nói, “Nhưng anh ta vừa rồi nói với em ngay cả bài Paganini Caprices cũng luyện không tốt, còn kém chút không được tốt nghiệp.”

    Cậu còn có thể luyện tốt được một bài, hắn lại ngay cả một bài luyện không tốt. Cậu hiển nhiên cho rằng trình độ của Mông Nã so với chính mình còn kém, mà đại chỉ huy gia cư nhiên coi người kia là thần tượng.

    Ái Đức Mông nghe thấy Lôi Khế Nhĩ nói nhỏ, dừng lại cước bộ nhìn Lôi Khế Nhĩ.

    Xảy ra chuyện gì sao? Lôi Khế Nhĩ bị Ái Đức Mông chăm chú nhìn có chút sợ hãi, không tự chủ đem chính mình trốn phía sau Lý Ngang.

    Đại chỉ huy gia cùng Mông Nã đã đi trước vào phòng âm nhạc.

    “Cậu ta quả thật ngay cả một bài tùy tưởng khúc đều luyện không tốt, trên thực tế cơ hồ các chính quy khúc, cậu ấy đều luyện được thất linh bát lạc (ý nói luyện thành thạo, xuất sắc)” Ái Đức Mông cười nói, nhìn Lôi Khế Nhĩ vài lần là vì hắn không nghĩ tới Mông Nã lại cùng cậu nói qua loại sự tình này, có chút ghen tị.

    “Nếu là như thế anh ta như thế nào nhận được sự ưu ái của đại chỉ huy?” Lý Ngang tò mò.

    Ái Đức Mông không kỹ càng giải thích, lại tiếp tục bước đi, mang người tiến vào phòng âm nhạc, bên trong Mông Nã đã cầm lấy violon. Ái Đức Mông đối hai vị khách nhân nói, “Hai người tự mình nhận thức âm nhạc của Mông Nã đi.”

    Mông Nã diễn tấu một bản nhạc jazz phi thường nhẹ nhàng linh hoạt, sinh động, các nốt nhạc giống như đang khiêu vũ, thỉnh thoảng còn diễn tấu ra âm thanh châm chọc, những ánh đèn bên trong phòng rọi lên người Mông Nã tựa như ánh mặt trời phát ra hào quang.

    Phi thường độc đáo.

    Lôi Khế Nhĩ hoàn toàn bị hấp dẫn, bị âm nhạc của Mông Nã thu hút, cậu đã hiểu được. Đại chỉ huy gia vì cái gì lại hâm mộ Mông Nã, nhưng là cậu không rõ Mông Nã sao ngay cả một bài Paganini Caprices cũng luyện không tốt.

    “Tôi đã nghe qua bài này, bất quá anh đã cải biên (soạn lại) không ít, cải biên nhiều có chút nghe không ra nguyên trạng.” Lý Ngang nghe xong một hồi, cuối cùng nhận ra bài hát gốc.

    “Đúng vậy, đây là vấn đề của cậu ta. Cậu ta luôn đem cải biên thành phong cách mà cậu ta thích. Tin tưởng tôi đi, bây giờ muốn cậu ta diễn tấu lại một lần nữa chắc chắn sẽ không giống như lúc nãy.”

    “Anh ta không thể nhớ ?” Lý Ngang hỏi

    “Trí nhớ kém như cá.” Mông Đức mỉm cười nói

    Nghe nói trí nhớ của cá chỉ có 3 giây

    “Tôi có lúc đem những bản nhạc cậu ta luyện tập ghi âm lại, để cậu ta nghe qua vài lần”

    “Cậu ấy có cố gắng như vậy cũng không xong, không có dàn nhạc nào dám dùng cậu ta.” Lý Ngang lập tức đã bắt đến vấn đề mấu chốt, đoàn thể hợp tác cần chính là kỷ luật cùng ổn định, âm nhạc Mông Nã tuy rất thu hút nhưng lại thiếu điều kiện cơ bản nhất.

    “Cậu ta quả thật không thích hợp dàn nhạc, chính cậu ta cũng thực phiền não điểm ấy.” Ái Đức Mông thật ra không lo lắng vấn đề này vì nếu cậu ta không thích hợp dàn nhạc, nhưng có thể đi độc tấu hoặc là ngẫu hứng diễn xuất nhạc jazz. Nếu nguyện ý, cậu ta thậm chí có thể xuất bản chuyên tập của chính mình. Phải biết rằng, ba hắn là đại chỉ huy gia cũng không phải là một chút thích âm nhạc của cậu ta, mà là phi thường mê luyến.

    Âm nhạc kết thúc, đại chỉ huy gia bắt bẻ hắn vài câu, nghĩ muốn khiêu khích đối phương? Hắn sẽ lại diễn tấu một khúc.

    “Lại tiếp tục nữa.” Ái Đức Mông thấy thế thẳng lắc đầu, xem ra nhất thời là chấm dứt không được, “Chúng ta đến một bên ngồi đi, ba tôi một khi khởi động Mông Nã liền dừng không được.”

    Phòng âm nhạc, một bên sô pha cùng bàn trà, có thể ngồi nghỉ ngơi, Ái Đức Mông sợ bọn họ nhàm chán còn lấy ra bàn cờ tây dương, cùng Lý Ngang đánh cờ tây dương. Lôi Khế Nhĩ thủy chung chuyên chú nhìn Mông Nã, hiếu kì âm nhạc của hắn.

    Lý Ngang mặc dù cùng người chơi cờ, nhưng nỗi lòng chú ý Lôi Khế Nhĩ, sao khi y diễn tấu không thấy Lôi Khế Nhĩ chuyên tâm nhìn không chuyển mắt. Lôi Khế nhìn thật lâu, giống như ngay cả y ở bên cạnh cậu cũng đã quên.

    “Em có biết anh diễn tấu tốt hơn anh ta phải không ?” Lý Ngang nhịn không được nói một câu, bất luận là kỹ xảo, lực đạo, hoặc là biểu hiện lực, y cũng không hề thua kém tên Mông Nã kia.

    “Ân ?” Lôi Khế Nhĩ hoang mang, không biết. Vì sao đột nhiên nói như thế, cậu tập trung coi Mông Nã diễn tấu một hồi, thẳng cho đến khi hắn buông violon, mới thu hồi tầm mắt nhìn về phía Lý Ngang.

    Lý Ngang trong lòng giận dữ, nói ra, “Em nhìn anh ta đến ngây cả người.”

    “Em không có…..” Lôi Khế Nhĩ muốn phủ nhận, nhưng là vừa rồi cậu quả thật nhìn chăm chú ngón tay Mông Nã đến ngây người, suy nghĩ một hồi lại thừa nhận, “Thật là có chút.”

    Lý Ngang không hờn giận chỉ hừ một tiếng, trên bàn cờ, đối thủ của y di chuyển quân cờ.

    “Chiếu tướng.” Ái Đức Mông hô một tiếng

    Lý Ngang nhíu mày, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ bước tiếp theo.

    Bên kia Mông Nã cùng đại chỉ huy gia hơi chút cãi nhau, đại chỉ huy gia yêu cầu Mông Nã diễn tấu khúc mà hắn không hiểu, nói đúng hơn là không am hiểu, kỳ thật là hắn không thể nào chơi bản nhạc đó.

    “Tôi cần một người giúp tôi –” Mông Nã bất quá muốn thỏa mãn yêu cầu của đại chỉ huy nên tìm người giúp, nhìn người phía bên kia, ánh mắt nhìn về phía Lôi Khế Nhĩ.

    CHƯƠNG 12

    Lôi Khế Nhĩ không biết nên làm sao, sửng sốt một hồi, mắt thấy Mông Nã hướng cậu đi tới, không tự chủ được đứng lên. Lý Ngang cùng Ái Đức Mông thấy hành động của cậu, đồng thời ngẩng đầu, chú ý tới Mông Nã.

    “Lôi Khế Nhĩ, cậu có biết bản nhạc trữ tình F của Beethoven không?” Mông Nã đối Lôi Khế Nhĩ hỏi.

    Lôi Khế Nhĩ khẩn trương, trả lời Mông Nã, tựa như cậu trả lời lão sư rất cẩn thận, “Đúng vậy, tôi biết bản nhạc này, có luyện tập qua vài lần.”

    “Đúng lúc, có thể giúp tôi hay không. Chúng ta cùng nhau hợp tấu đi.” Mông Nã cười hỏi.

    “Nhưng là… Nhưng là tôi còn không tốt…..” Lôi Khế Nhĩ sợ hãi nhưng lại có chút chờ mong, được ưu ái nên vừa mừng vừa lo.

    “Đừng ngại, cậu đã từng luyện tập qua mà. Tôi đối với cậu có lòng tin.” Mông Nã hướng cậu vươn tay, mời cậu.

    Lôi Khế Nhĩ do dự. Cậu không có nhìn về phía Lý Ngang, để tìm kiếm ý kiến. Cậu tự hỏi chính mình, đây là vấn đề của cậu. Cậu cũng không dành nhiều thời gian, đề nghị này với cậu mà nói quá mức cám dỗ, cậu đem tay mình giao cho Mông Nã.

    Cậu nghĩ cùng hắn hợp tấu, cậu cùng với Mông Nã có thể tạo ra bản nhạc tuyệt vời thì sao.

    Lý Ngang nhìn Lôi Khế Nhĩ nắm tay Mông Nã, y phi thường để ý sự tiếp xúc của hai người kia, bất quá chỉ là hợp tấu thôi mà, không nhất thiết phải động thủ động cước. Mắt thấy hai người tán gẫu, Lý Ngang cũng không muốn trước mắt chủ nhà phát cáu, chính là đặc biệt dùng ánh mắt mãnh liệt nhìn Mông Nã.

    Lý Ngang chăm chú nhìn hoàn toàn bị thu hút, cờ tây dương cũng không đánh xuống.

    “Xem ra cậu thực lo lắng Lôi Khế Nhĩ” Ái Đức Mông thấy thế, đối y nói chuyện.

    “Phải” Lý Ngang thừa nhận, cũng không che dấu.

    “Cậu có biết là cậu ta đã là người trưởng thành rồi, cậu cũng không cần lo lắng như thế” Ái Đức Mông nói, cảm thấy bọn họ như vậy quá không bình thường. Dù là một đứa trẻ thì cũng cần không gian để phát triển huống chi là người đã trưởng thành.

    “Không, ở trong mắt tôi em ấy vĩnh viễn là một đứa trẻ”

    “Bị nuôi diều hâu sẽ không bay.”

    “Vậy thì đừng bay. Hãy để em ấy trưởng thành dưới đôi cánh của tôi” Lý Ngang nói thẳng, không chút nào kiêng kị nói ra ý tưởng chân chính của y.

    Ái Đức Mông hiểu được chút gì đó, liền như Mông Nã suy đoán, Lý Ngang cùng Lôi Khế Nhĩ có lẽ không đơn giản chỉ là quan hệ anh em. Bọn họ biết Lôi Khế Nhĩ là được gia đình Lý Ngang nhận nuôi, ngay cả không phải con nuôi, nếu là quan hệ kia thì chắc không xuất phát từ Lôi Khế Nhĩ tự nguyện ── có lẽ nên tìm một cơ hội hướng Lôi Khế Nhĩ hỏi thăm một chút, nếu cần, bọn họ sẽ giúp cậu.

    Ái Đức Mông không tiếp tục đề tài này, có chút đăm chiêu đánh giá Lý Ngang cùng Lôi Khế Nhĩ.

    Phía bên kia Lôi Khế Nhĩ cùng Mông Nã và đại chỉ huy gia thảo luận nhạc, chuẩn bị bắt đầu diễn tấu, hạ xuống âm tiết thứ nhất. Âm nhạc như người, âm sắc Lôi Khế Nhĩ nghe qua thật cẩn thận, như là băn khoăn cái gì, không có hảo hảo triển khai tay chân, dường như rất sợ diễn tấu sai lầm, âm sắc có chút không tự nhiên. Cậu sợ hãi cái gì? Này cũng không phải cuộc thi.

    “Kẹt! Thật có lỗi thật có lỗi, chúng ta chơi lại một lần nữa.” Mông Nã hô to dừng, khoác vai Lôi Khế Nhĩ, “Thật có lỗi, cho chúng tôi một chút thời gian, chúng tôi cần thảo luận kín.”

    Mông Nã kéo người đến một góc phòng âm nhạc, vẻ mặt Lôi Khế Nhĩ hoảng hốt.

    “Chỉ là thảo luận, không cần thiết động thủ động cước đi?” Lý Ngang nhìn hành động bọn họ, nhịn không được mở miệng. Bất quá hai người kia cách quá xa, không có khả năng nghe thấy.

    Hai người thảo luận một hồi, đạt tới chung nhận thức, Lôi Khế Nhĩ hướng Mông Nã gật đầu, hít sâu thở hắt ra, trở về vị trí.

    Bản nhạc trữ tình F của Beethoven, dạ khúc duyên dáng, giọng chính từ Lôi Khế Nhĩ dẫn đường, rồi Mông Nã mới gia nhập, lấy âm thấp phụ trợ giọng chính, âm sắc phong phú, đạt tới hài hòa.

    Không biết Mông Nã đối Lôi Khế Nhĩ làm ma pháp gì, Lôi Khế Nhĩ diễn tấu trở nên thả lỏng rất nhiều, âm sắc mềm mại, hơi thở còn có chút ngọt ngào, ngẫu nhiên còn nhìn Mông Nã mỉm cười.

    Chơi xong bản nhạc, hai người còn cho nhau cái ôm.

    Đại chỉ huy gia rất vừa lòng, thỏa mãn, chỉ cần âm sắc dễ nghe ông ấy đều thích. Nhưng không thể tránh né vẫn bắt bẻ những thiếu sót của hai người một phen.

    Lý Ngang chạy tới trước mặt bọn họ, bởi vì cái ôm kia quá mức rồi.

    “Hai người vừa rồi thảo luận cái gì?” Ái Đức Mông cũng đi qua theo, hỏi Mông Nã, hắn tò mò làm sao có thể khiến Lôi Khế Nhĩ hết lo lắng.

    “Không có gì, rất đơn giản. Tôi nói với cậu ấy khi diễn tấu, không nên nhìn vào đại chỉ huy gia, hãy nghĩ đến người mình thích là tốt rồi.” Mông Nã nhún vai, cười, “Không nghĩ tới lại hiệu quả như thế. Rất hoàn mỹ, Lôi Khế Nhĩ hợp tác vui vẻ”

    Lôi Khế Nhĩ ngay lập tức đỏ mặt, mỉm cười, cuối cùng tầm mắt chống lại nộ khí đằng đằng của Lý Ngang, sau đó nhanh chóng quay mặt đi.

    Tất cả tức giận của Lý Ngang biến mất. Y hiểu tiểu hài tử nhà y, khẳng định là nghĩ về y, khó trách vừa rồi diễn tấu cũng không dám nhìn về phía y. Lý Ngang tâm tình tốt, y cũng không so đo với cái ôm kia làm gì.

    Ái Đức Mông bất động thanh sắc quan sát bọn họ, thẳng đến khi đại chỉ huy gia hứng khởi, kéo Mông Nã cùng Lý Ngang, kiên quyết yêu cầu hai người hợp tấu một lần. Mông Nã không quá nguyện ý, yêu cầu nghỉ ngơi một hồi. Đại chỉ huy gia vẫn tự quyết, lên đài diễn xuất!

    Cứu mạng a! Mông Nã nhìn phía Ái Đức Mông, hướng hắn cầu cứu.

    “Ba, để Mông Nã nghỉ ngơi một hồi, ba đừng luôn áp bức cậu ấy.” Mông Đức nói giúp

    “Ba như thế này mà là áp bức? Ba đây là yêu!” Đại chỉ huy gia nói, nhưng vẫn đồng ý để Mông Nã nghỉ ngơi một hồi.

    Lôi Khế Nhĩ nhìn hành động của ba người bọn họ, cảm thấy rất thú vị, ba người này thật giống như người một nhà, cảm tình có vẻ rất tốt. Người một nhà ── Lôi Khế Nhĩ, đột nhiên hiểu được, có lẽ đại chỉ huy gia biết quan hệ của Mông Nã cùng Ái Đức Mông, khẳng định là biết, bằng không sẽ không đối đãi Mông Nã như vậy. Rõ ràng là khách lại để hắn vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

    Bọn họ là người một nhà, bởi vì Mông Nã cùng Ái Đức Mông ở cùng nhau.

    Lôi Khế Nhĩ sửng sốt hồi lâu, không có phản ứng, thẳng đến khi âm nhạc du dương vang lên, mới kéo lại suy nghĩ của cậu. Đại chỉ huy gia đánh đàn dương cầm cùng Lý Ngang đàn violon hợp tấu, bản nhạc nhẹ của Tây Ban Nha – Chrysler. Ái Đức Mông đứng ở bên cạnh cậu, đối Lôi Khế Nhĩ đáp lời, “Anh trai cậu thật lợi hại.”

    Lôi Khế Nhĩ nhìn về phía vị nam tử có được khí chất vương tử này, vấn đề ở trong đầu từ từ chuyển, cuối cùng nhịn không được hỏi, “Nhà hai người biết anh cùng Mông Nã một chỗ, không thấy kỳ quái sao?”

    Thuộc truyện: Điều ước của dê con