Dương thư mị ảnh Nam phong ca – CHƯƠNG 119 PN4 CUỘC SỐNG A CUỘC SỐNG

    Thuộc truyện: Dương Thư Mị Ảnh

    CHƯƠNG 119 PN4 CUỘC SỐNG A CUỘC SỐNG

    .

    .

    Chuyện này phát sinh lúc Tiểu Thạch Đầu 5 tuổi, ở thời điểm Lân Nhi 4 tuổi.

    Năm nay chính là đại thọ sáu mươi của Võ lâm minh chủ kỳ trước Viên Khang Thọ Viên minh chủ. Viên Khang Thọ cả đời thanh liêm ngay thẳng, đến bây giờ cũng là lưỡng tụ thanh phong ( thanh liêm trong sạch), bốn biển là nhà, thật cũng tự tại. Chính là muốn làm cái đại thọ yến này, lại phải tìm một cái địa phương có diện tích rộng rãi. Lãng Nguyệt sơn của Thanh Phong Kiếm Phái tự nhiên thành lựa chọn hàng đầu. Bắt đầu từ hai tháng trước, Viên minh chủ liền ủy thác cho Thanh Phong Kiếm Phái vốn giao hảo từ trước đến nay, thay mặt phát anh hùng thiếp, yến thỉnh anh hùng thiên hạ.

    Đệ tử trước đây của Thanh Phong Kiếm Phái đại đệ tử Sở Phi Dương tự nhiên cũng thu được thiếp mời.

    Này vốn không tính cái gì. Trong vài năm nay Sở Phi Dương ở trên giang hồ lại làm ra vài cái đại sự kiện oanh oanh liệt liệt, chẳng những xua tan lưu ngôn lưu ngữ ( cứ hiểu là nói xấu là được) đang lan truyền rộng rãi về hắn, càng một lần nữa làm cho thanh danh hắn lan xa, uy danh danh vọng càng hơn trước. Lại một lần đem vị trí của hắn lan truyền rộng rãi làm cái vị tiền giáo chủ nào đó âm thầm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi . Rõ ràng có người lúc này đây làm chuyện tốt so với người kia một chút cũng không ít hơn —— tuy rằng là bị bức làm, công lao ngẫu nhiên đươc thế nhân nghiêng hẳn về phía vị đại hiệp đạo mạo án nhiên kia, kết quả là người nào đó vẫn bị xem như là “giúp chồng dạy con”, trong lòng chân chính có muôn vàn bất bình, tất cả đều áp thành một hơi ác khí, mỗi lần nhìn đến cái khuôn mặt tuấn tú vị kia đại hiệp nhân tiền trang mô tác dạng nhân sau hạ lưu vô lại liền sinh khí. (hihi, ẻm mắng chồng, trước mặt người khác thì đàng hoàng đạo mạo sau thì hạ lưu vô lại, tức quá nên đay nghiến cho hả đó muh)

    “Đừng luôn theo ta đấu khí.” Sở Phi Dương sau khi thu dọn bữa trưa, rửa sạch bát, giặt hết quần áo, quét hết sân . (haha, đọc khúc này ta nhịn cười không nổi, Dê ca ca, a là hình mẫu người chồng lý tưởng của e ^^). Sau đó, rốt cục có thể an tâm ngồi xuống, nhìn vị đối diện kia đang cầm hắn pha, đọc bí tịch hắn viết, mặc quần áo hắn mua ngồi ở hắn trên ghế hắn lau, còn vẻ mặt lạnh lùng của người nào đó.

    “Sở đại hiệp cớ gì lại nói lời ấy? Sở đại hiệp anh danh lan xa, uy thế hiển hách, phóng nhãn thiên hạ không người có thể so sánh. Tại hạ tịch tịch vô danh nhất giới phàm phu tục tử, nào dám cùng Sở đại hiệp đấu khí?” Quân Thư Ảnh âm thanh bi thương trả lời, thẳng đem Sở Phi Dương tức giận đến gân xanh thẳng khiêu.

    “Không phải là nghĩ ta đoạt sự nổi bật của ngươi sao. Ta cũng không phải cố ý. Ngươi nói ngươi đều theo ta âm dương quái khí đã vài ngày , thật sự là làm cho người ta không bớt lo.” Sở Phi Dương lắc đầu nói.

    Khấu một tiếng, Quân Thư Ảnh đặt bát trà trong tay lên bàn, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi đi ra ngoài, ta không muốn nhìn đến ngươi.”

    “Ai, đừng nóng giận.” Sở Phi Dương vội bồi cười nói, “Ngày tháng sau này rất dài. Ngươi nếu thực sự có tâm muốn hành hiệp trượng nghĩa, ta có thể mang theo ngươi……”

    “Ngươi đi ra ngoài, ta không muốn nhìn đến ngươi!” Quân Thư Ảnh nâng lên thanh âm.

    “Ngươi!” Sở Phi Dương cũng không không còn cách nào khác, nghĩ hắn cho tới nay đi theo làm tùy tùng thị hầu đến chu chu đáo đáo, sợ y làm sao không thoải mái làm sao không chịu ủy khuất, kết quả là hảo tâm bị coi như lòng lang dạ thú, người khác nếu không cảm kích còn muốn dẫm nát dưới chân nghiền thêm mấy cước, cơn tức cũng bốc lên.

    “Tốt lắm! Là ta xen vào việc của người khác. Ta thật đã quên công danh lợi lộc ở trong lòng ngươi quan trọng. Về sau Quân công tử ngươi yêu như thế nào muốn thế nào, tại hạ không phụng bồi.” Sở Phi Dương hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi ra cửa.

    Quân Thư Ảnh khẽ cau mày, lại cúi đầu, xem nội dung sách đang cầm trong tay. Thật lâu sau thở dài một tiếng, buông bí tịch nhìn nửa ngày cũng xem không dưới một chữ kia.

    Ban đêm không khí trong lành, khinh vân yểm nguyệt, gió lạnh phơ phất. Sở Phi Dương liền đem cơm đưa đến trong phòng Quân Thư Ảnh, nhưng không lưu lại cùng y dùng cơm, cũng không có nhiều lời. Quân Thư Ảnh có chút tim đập mạnh và loạn nhịp, thực chi vô vị chỉ ăn một ít, liền nhịn không được đi đến trong sân.

    Sở Phi Dương đang ngồi ở trên bàn đá trong sân, hai chân thon dài tùy ý vắt lên nhau , nhưng tự có một phong thái thong dong tiêu sái. Trong tay đặt một vò rượu chưa mở ra, nhìn đăm đăm coi chừng cách đó không xa hai huynh đệ Tiểu Thạch Dầu cầm tiểu mộc kiếm cùng nhau chơi đùa.

    Quân Thư Ảnh mới vừa đi đến trong viện, Tiểu Thạch Đầu liền nhanh nhạy phát hiện hắn, mắt to nhíu lại, đưa tiểu mộc kiếm trong tay ném xuống, tiểu thân thể mập mạp hướng Quân Thư Ảnh chạy tới.

    “Phụ thân ôm ~” Tiểu Thạch hướng Quân Thư Ảnh vươn hai tay, nãi thanh nãi khí kêu lên.

    “Phụ thân hảo.” Sở Lân nhặt mộc kiếm của Tiểu Thạch Đầu lên đích ôm trong ngực, tư thế giống như ôm thủ thi lễ.

    Quân Thư Ảnh ôm lấy Tiểu Thạch Đầu, đi đến bên người Sở Lân, sờ sờ đỉnh đầu của hắn, kéo tay nhỏ bé hắn dẫn đến bên cạnh mép ghế đá ngồi xuống.

    “Phụ thân hôn nhẹ ~” Tiểu Thạch nhu thuận ngồi ở trong lòng ngực Quân Thư Ảnh, chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn chính mình làm nũng nói.

    Quân Thư Ảnh theo như ý hắn ở trên gương mặt non mềm hôn một cái, lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Sở Lân, nhìn thoáng qua Sở Phi Dương. Hắn lại chính là chụp nắp mở bình rượu tự cố tự uống rượu, xem như không thấy bên này dù chỉ là liếc mắt một cái.

    “Tiểu Thạch Đầu, mang đệ đệ đi ngủ.” Quân Thư Ảnh đem Tiểu Thạch Đầu phóng tới trên mặt đất, đối hắn nói.

    “Không đi.” Tiểu Thạch Đầu nhu nhu ánh mắt, nãi thanh nãi khí nói.

    Sở Lân lại dắt tay Tiểu Thạch Đầu, hướng Quân Thư Ảnh cùng Sở Phi Dương cáo biệt nói: “Phụ thân ngủ ngon, a cha ngủ ngon.” Cái này gọi là pháp là Sở Lân chính mình dùng để khác nhau đích, không giống Tiểu Thạch Đầu, hô to người nào đều là ngay cả trường âm đều là hai chữ phụ thân, có khi khiến cho người nghe không rõ hắn ở gọi ai.

    Đợi hai cái thân ảnh nho nhỏ biến mất ở góc hành lang dài , lại nghe được tiếng mở cửa, đóng cửa, thanh âm khóa cửa, Sở Phi Dương uống hoàn một hơi rượu cuối cùng, nhìn về phía Quân Thư Ảnh một mực yên lặng không lên tiếng.

    “Có chuyện nói đi? !” Hắn nhíu mày nói.

    “Không nói ta đi ngủ.” Nói xong nhảy xuống mặt bàn tính rời đi.

    “Sở Phi Dương.” Quân Thư Ảnh vội ra tiếng gọi lại.

    Quân Thư Ảnh vừa dứt lời, đã thấy Sở Phi Dương thân ảnh chợt lóe, một cỗ lực đạo đưa hắn kéo qua, chỉ nháy mắt đã muốn bị Sở Phi Dương khóa trụ thắt lưng. (a chỉ chờ có nhiêu đó thui hả)

    “Là muốn giải thích sao?” Sở Phi Dương cong lên hai mắt sáng trong suốt, nâng ngón tay chỉ bên má của mình, “Đến, hôn một cái, liền tha thứ ngươi.”

    .

    ————————-

    .

    “Là muốn giải thích sao?” Sở Phi Dương cong lên hai mắt sáng trong suốt, nâng ngón tay chỉ bên má của mình, “Đến, hôn một cái, liền tha thứ ngươi.”

    Quân Thư Ảnh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn vào mắt của Sở Phi Dương: “Là ta không đúng, ta giận chó đánh mèo.”

    Sở Phi Dương thình lình bị ánh mắt chân thành kia làm cho ấm áp ngất ngây vui sướng, tâm tình đùa giỡn nhất thời tiêu hơn phân nửa, hai tay ôm lấy thắt lưng mềm dẻo của Quân Thư Ảnh, dùng sức làm cho thân thể luôn có chút lạnh của y dính sát vào nhau gần, đem mặt đặt ở trên vai Quân Thư Ảnh cọ cọ: “Đột nhiên như khiêm nhường như vậy, ta cũng không biết phải mở miệng sao nữa . . . . . .”

    Quân Thư Ảnh hơi hơi nhếch lên khóe miệng, nâng bàn tay sờ mái tóc đen trên vai Sở Phi Dương, ngạnh chất đen nhánh, giống như chủ nhân của nó vậy, ngay thẳng thuần túy.

    “Ngươi không tức giận ?” Quân Thư Ảnh hỏi.

    “Chỗ nào không chịu a…..” Sở Phi Dương ngập ngừng, tay cũng bắt đầu không thành thật đứng lên. (đứng lên làm gì nhỉ, ta không biết a ^^)

    “Kia thật tốt quá. Đi đem bát đũa trong phòng ta thu thập một chút đi.” Quân Thư Ảnh vỗ vỗ đầu vai Sở Phi Dương, mỉm cười nói. (hoho, anh đã bị dụ)

    Loại này vốn nên là nùng tình mật ý ngươi nông ta nông liền bị lời này của hắn làm mất vui, một câu như là một chậu nước lạnh theo trên đầu Sở Phi Dương đổ xuống, hắn sắc mặt tối sầm nhìn Quân Thư Ảnh: “Ngươi theo ta giải thích liền vì cái này?!”

    “Không phải. Ngươi đừng hiểu lầm.” Quân Thư Ảnh nói, “Bất quá nếu không có việc gì, tổng yếu đem sự tình làm xong trước đi.”

    “Ngươi, ngươi sẽ không có thể chính mình tùy tay đưa đến tại trù phòng thuận tiện rửa ?!” Sở Phi Dương uẩn (chứa, bao hàm) cả giận nói.

    “Quân tử xa nhà bếp.” Quân Thư Ảnh chợt nhíu mi nghiêm mặt nói, “Tốt lắm, không cần lãng phí thời gian. Mau chút đem việc vặt vãnh làm xong, trong tâm pháp ngươi viết ta có vài câu không hiểu, đang muốn hướng ngươi lãnh giáo. Ngươi tay chân lanh lẹ điểm mau.”

    Sở Phi Dương mang theo vẻ mặt phẫn hận cùng với sự bất khả tư nghị cùng với chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cùng với biết vậy chẳng làm đem hắn sủng lên trời cùng với mặt đủ loại phức tạp khác, nhìn thấy bóng dáng Quân Thư Ảnh ngưng thần suy tư về tâm pháp thâm sâu thi nhiên xoay người rời đi , tức giận đến đứng tại chỗ run lẩy bẩy sau một lúc lâu giận dữ hét: “Cái gì quân tử xa nhà bếp, ta xem ngươi rõ ràng chính là cái đồ lười!!!”

    Sở Phi Dương mang theo thật lớn oán khí xử lý hoàn việc gia đình vặt vãnh, một bên nhớ kỹ hôm nào nhất định phải lộng mấy nô bộc trở về một một mặt trong ngực càng lúc càng nóng hùng hổ hướng phía phòng Quân Thư Ảnh đi.

    Khi đã tới trong phòng thấy Quân Thư Ảnh đang ở tắm rửa, trên bình phong lộ vài món xiêm y, mặt sau bóng người mơ hồ, theo ánh nến chớp lên loạng choạng.

    Sở Phi Dương lúc này thật cũng không nóng nảy, bước tới phía sau bình phong, mang theo vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn thấy Quân Thư Ảnh đang ở trong dũng dục rộng lớn. ( nóng không nổi hả anh)

    Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái, yên lặng xoay người sang chỗ khác, nâng tay lấy y bào rộng trên bình phong, bước ra dục dũng khoác ở trên người.

    Một phen nùng tình mật ý mây mưa qua đi, Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh cùng nhau ngồi ở trong dũng dục mới thay nước mới.

    “Nơi này phải tẩy trừ sạch sẽ, bằng không lại hội hoài thượng. . . . . .” Sở Phi Dương thấp giọng cười nói.

    Quân Thư Ảnh nhắm mắt lại, mặc kệ hội hắn nhàm chán trêu đùa.

    Hai người sau khi tẩy đều sảng khoái, Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh tới trên giường, vẫn tiếp tục, thẳng đến khi trời dần sáng. . . . . .

    Quân Thư Ảnh chợt mở to mắt, trong tầm mắt nhìn thoáng qua tâm pháp bí tịch đơn độc nằm trên bàn cách đó không xa, cảm thấy cũng chỉ có thể một tiếng ai thán.

    Thẳng đến áp trứ Quân Thư Ảnh lăn qua lăn lại cho đủ, Sở Phi Dương mới trở mình lăn qua một bên, thần thanh khí sảng tựa vào trên đầu giường, cảm thấy mỹ mãn nghĩ một lát, mới nhớ tới đến chuyện muốn nói vào ban ngày.

    ” Ngày sinh của Viên minh chủ, ta thu được thiếp mời sư phụ tự tay viết.”

    “Ân?” Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy thân thể sắp tan, mí mắt cũng không muốn mở một chút, thầm nghĩ muốn ngủ, lại chỉ có thể cố chống nghe Sở Phi Dương nói chuyện.

    “Hắn nói. . . . . . Muốn cho ta mang Sở Kì Sở Lân đến.” Sở Phi Dương không khỏi tâm sinh cảm khái. Tuy rằng hắn lại vì Trung Nguyên võ lâm lập không ít công lớn, khả sư phụ hắn cũng đã muốn thật lâu không nhìn hắn , lần này trong thiếp mời tuy rằng nói đắc ngạnh, ý tứ hắn muốn gặp hai cái tiểu bảo bảo nhưng thật ra rành mạch.

    “Nga. . . . . .” Quân Thư Ảnh mơ mơ màng màng lên tiếng, liền thật sự chống đỡ không được cơn buồn ngủ đang kéo tới.

    Quá phận miệt mài hậu quả chính là ngày hôm sau hai người đều mang đôi mắt to thâm quần, không khéo chính là, cố tình ngày hôm đó có hai cái khách không mời mà đến.

    .

    .

    —————–

    .

    “Yêu, Sở huynh, ngươi ánh mắt này là làm sao vậy? Chẳng lẽ lại cùng cái võ lâm cao thủ nào đại chiến ba ngày ba đêm?” Thanh Lang toe toét mở miệng cười lộ cả hàm răng trắng.

    “Chê cười.” Sở Phi Dương cười gượng hai tiếng, đem Thanh Lang mời vào phòng khách.

    Đi theo phía sau Thanh Lang còn có một cái nam nhân mặc một thân quần áo màu lam dáng người phong lưu, trong tay nắm một cái tiểu oa nhi cùng Sở Lân tuổi không sai biệt lắm.

    Tiểu Thạch Đầu cầm món đồ chơi đứng ở một bên, hai mắt tròn mở to tò mò nhìn, nhìn nhìn nam tử tuấn tú, lại nhìn nhìn tiểu oa nhi bên người hắn.

    “Yến Kỳ, lề mề cái gì? Nhanh lên lại đây.” Thanh Lang kêu lên.

    Yến Kỳ hé ra khuôn mặt không tình nguyện rồi đi vào, vừa nhìn đến mặt Quân Thư Ảnh, lại hừ lạnh một tiếng quay đầu đi chỗ khác. Quân Thư Ảnh cũng lười cùng hắn so đo —— bất quá là mình giết lão tử (cha) người ta, hắn có tính toán cũng không hề gì.

    Tiểu Thạch Đầu vẫn tò mò đánh giá tiểu bảo bảo của Yến Kỳ, tiểu oa nhi kia sợ hãi đối Tiểu Thạch cười cười, lại trốn đến phía sau Thanh Lang. Sở Lân ngược lại vẫn ngay ngắn hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, giống một cái đại nhân ( người lớn ) ngồi ngay ngắn ở trong cái ghế dựa lớn, không biết có chút trầm tư cái gì.

    Quân Thư Ảnh chỉ hư ứng với vài câu, liền lộ ra vẻ mặt tiều tụy, lững lờ du địa đi đến hậu viện, chuẩn bị đi ngủ tiếp. Không nghĩ tới Tiểu Thạch Đầu lại vui vẻ theo sát phía sau, cũng chỉ có thể xốc lại tinh thần trước chiếu cố hắn.

    “Phụ thân ôm một cái ~” Tiểu Thạch Đầu hướng Quân Thư Ảnh mở ra hai tay.

    Quân Thư Ảnh hạ thấp cái thắt lưng đang đau nhức, đem Tiểu Thạch Đầu vừa trắng lại béo ôm vào trong lòng ngực.

    “Phụ thân ta cùng đệ đệ giảng đến một việc cũng không hiểu được ~” Tiểu Thạch Đầu khoa tay múa chân bắt đầu nói.

    “Nga, sự tình gì?” Quân Thư Ảnh ngồi vào chòi nghỉ mát trong sân, nhàm chán đáp lời Tiểu Thạch Đầu.

    Tiểu Thạch còn không có mở miệng, ở bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh trẻ con tức giận: “Nương ôm cục cưng ~”

    Quân Thư Ảnh ngừng ra tiếng nhìn lại, đã thấy Yến Kỳ gần lại đây, góc áo thượng tha cái tiểu oa nhi.

    “Không phải với ngươi nói khi cha ngươi không ở không cần bảo ta nương hay sao?” Yến Kỳ thái dương gân xanh thẳng nổi lên, đối với một tiểu oa nhi kêu lên.

    “Vậy gọi là gì?” Tiểu oa nhi khờ dại nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn.

    “Kêu thúc thúc kêu cha, liền tùy ngươi. Chính là không được kêu nương!” Yến Kỳ quát.

    “Chính là nương là nương, không phải thúc thúc. Kêu phụ thân, cha hội đánh mông nương.” Tiểu oa nhi ủy khuất nói.

    “Ngươi cái tiểu hỗn đản. . . . . .” Yến Kỳ giương mắt, không khỏi cả người cứng đờ, chỉ thấy cách đó không xa Quân Thư Ảnh chính mình tựa tiếu phi tiếu nhìn thấy hắn.

    “Nguyên lai Yến công tử là làm ‘nương’ người ta, thật sự là làm cho người khác bội phục.” Quân Thư Ảnh cười lạnh một tiếng, thói quen tính câm chích hắn.

    Yến Kỳ sắc mặt xanh xanh hồng hồng thay đổi liên tục, kéo một bên góc áo, đi đến bên người Quân Thư Ảnh ngồi xuống, nâng thủ cấp cho chính mình một ly trà, cũng cười lạnh một tiếng nói: “Như nhau. Xưng hô là cái gì cũng không trọng yếu.”

    Quân Thư Ảnh cũng đen sắc mặt. Tiểu Thạch đột nhiên lôi kéo cổ áo Quân Thư Ảnh: “Cha cha, ta còn một vấn đề nữa muốn hỏi ~” tiểu bảo bảo phía sau Yến Kỳ cũng vui vẻ chạy tới bên người Yến Kỳ.

    “Hỏi đi.” Quân Thư Ảnh đè khiêu khiêu (dấu gân xanh đó mà , trong manga khi các nhân vật tức hay cáu đều nổi cái dấu này ) thái dương, hết sức ôn hòa nói.

    “Cha, ta cùng đệ đệ là từ đâu tới ~ vì cái gì cha cùng cha ở cùng một chỗ mà?”

    Phòng khách lý ——

    ” Tiểu ca ca của nhà đại thúc săn bắn là do béo đại thẩm sinh, nhưng là ta cùng ca ca từ đâu mà tới đây? Ngày hôm qua ta cùng ca ca suy nghĩ thật lâu đều không có suy nghĩ ra.” Sở Lân vẻ mặt nghiêm túc hỏi han.

    Sở Phi Dương cùng Thanh Lang hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đổi tới đổi lui rất phấn khích. Thanh Lang vươn tay đem Sở Lân ôm vào trong ngực, khụ một tiếng nghiêm túc nói: “Vấn đề này, phải theo Thanh thúc thúc lúc trước anh dũng vô địch nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ tìm được một viên viên thuốc gọi là ——”

    Sở Phi Dương nghe Thanh Lang giảng giải cho lời giải đáp, do dự nửa ngày muốn hay không đem đứa nhỏ nhà mình đang nghe với vẻ mặt nghiêm túc ôm đi, cách xa quái thúc thúc da mặt dày đắc thiên trường địa cửu này, cuối cùng bất đắc dĩ vỗ vỗ trán thở dài một tiếng, quyết định buông tha .

    Hậu viện trong chòi nghỉ mát.

    Quân Thư Ảnh thống khổ đỡ cái trán, khửu tay đặt ở trên mặt bàn, đối Tiểu Thạch Đầu đang lo lắng lôi kéo ống tay áo của chính mình chẳng quan tâm.

    Một bên Yến Kỳ mặt miễn cưỡng lại vặn vẹo nở nụ cười, đối với tiểu bảo bảo hai cái mắt chớp chớp mở to, giải thích nói: “Cái kia …… Các ngươi đều là cái kia …… tống tử Quan Âm đưa tới, ha hả, hắn là cái béo gia gia, ha hả……”

    Thuộc truyện: Dương Thư Mị Ảnh