Giang hồ biến địa thị kì ba – Chương 123-124

    Thuộc truyện: Giang hồ biến địa thị kì ba – Chương 123-124

    Chương 123: Phu nhân nhà ta cực kì được hoan nghênh!

    “Văn Hàn vốn là sư huynh của ta, rất hay giúp đỡ ta ở Hoan Thiên trại”. Vì Tần cung chủ thật sự rất hung dữ nên Tiễn Tam rất nghiêm túc cân nhắc từ ngữ để tránh cho sơ ý bị đánh. “Hắn đã ước hẹn trọn đời với tiểu thư từ lâu, nhưng sư phụ không thích Văn Hàn, không những hay làm khó dễ mà tháng trước còn tìm cớ dứt khoát đuổi bọn ta đi”

    “Ngươi là người trong lòng của Đỗ Tranh sao?”. Tần Thiếu Vũ quan sát nam tử nhu nhược từ trên xuống dưới, trong lòng hơi kinh ngạc. Thật ra nhiều năm trước hắn từng gặp Đỗ Tranh một lần, cũng có quen biết. Khi đó nàng từng là đệ nhất mỹ nhân trên sông Tần Hoài, có rất nhiều vương tôn công tử dùng vạn lượng vàng muốn gặp mà không được. Ai ngờ vài năm sau, nàng lại cam tâm tình nguyện ở bên một nam tử bình thường như vậy.

    Tạ Văn Hàn hơi xấu hổ. “Cung chủ chê cười rồi”

    “Ngươi thấy chuyện này thế nào?”. Diệp Cẩn hỏi.

    “Đừng nói là ngươi muốn nhúng tay vào làm mối nha”. Tần Thiếu Vũ cau mày. “Tung tích của tiểu Ngũ không rõ, hàn độc của Lăng nhi chưa giải, ta không có tâm trạng quản chuyện này”

    “Không phải ta muốn nhúng tay”. Diệp Cẩn hỏi Tiễn Tam. “Vừa rồi ngươi nói, Lý Thiết Thủ muốn gả Đỗ Tranh cho ai?”

    “Miêu Cương vương”. Tiễn Tam vội nói. “Ta từng nghe lén bọn hắn nói chuyện, luận võ chọn rể lần này chỉ là nguỵ trang, người thắng cuối cùng nhất định là Miêu Cương vương”

    “Lý Thiết Thủ muốn gả Đỗ Tranh cho Đoạn Bạch Nguyệt ư?”. Tần Thiếu Vũ nghe vậy giật mình. “Miêu Cương nằm sâu trong Tây Nam, cách kinh thành ngàn dặm, tập quán người dân cũng khác hẳn, vì vậy nằm ngoài tầm với của triều đình, nhiều lần phái binh nhưng thất bại quay về. Mà Miêu Cương vương Đoạn Bạch Nguyệt nổi danh thủ đoạn ác độc, quỷ kế đa đoan, một tay nắm quân đội, không khác gì cây gai trong mắt triều đình, sớm muộn cũng sẽ nghĩ biện pháp nhổ ra. Các môn phái giang hồ đương nhiên tránh còn không kịp, đỡ phải dính vào rắc rối, sao Hoan Thiên trại lại tìm trăm phương ngàn kế muốn kết thân chứ?”

    “Nếu vậy thì việc tiểu Ngũ mất tích cũng có liên quan”. Diệp Cẩn nói. “Dù sao cũng sắp bắt đầu luận võ chọn rể, Đoạn Bạch Nguyệt tất nhiên sẽ đến Hoan Thiên trại, mà trấn Lạc Bình chỉ cách Hoan Thiên trại có nửa ngày lộ trình mà thôi”

    “Vậy thì có liên quan gì tới tiểu Ngũ?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình.

    “Có nhớ ta từng nói với ngươi tiểu Ngũ là người Miêu Cương không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

    “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ta còn nhớ cách ăn mặt lần trước của hắn”. Giống như thuyền trưởng Jack vậy.

    “Nói chính xác thì hắn là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Đoạn Nguyệt Bạch”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có điều huynh đệ xích mích nên không về mà thôi”

    “Thật ư?”. Thẩm Thiên Lăng bất ngờ. Lại còn có chuyện này nữa!

    “Vậy giờ phải làm sao?”. Diệp Cẩn hỏi.

    “Trấn Lạc Bình và Hoan Thiên trại cùng đường, ven đường thử hỏi xem là tình huống gì”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hết thảy đều hành động tuỳ theo hoàn cảnh”

    Ám vệ gật đầu nhận lệnh, Tiễn Tam sốt ruột đứng dưới đất. “Vậy còn bọn ta thì sao?”

    “Muốn đi theo cũng được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có điều phải dịch dung trước, đỡ gặp phải phiền phức”

    Đương nhiên có thể! Dịch dung hoàn toàn không thành vấn đề biết không! Tiễn Tam phấn khởi đến mức gần như rơi lệ, rốt cuộc cũng có thể đồng hành với sư phụ và sư nương, cảm giác này cực kì tuyệt vời!

    “Đa tạ Tần cung chủ”. Tạ Văn Hàn cũng không ngờ Tần Thiếu Vũ dễ dàng đồng ý như vậy, nhất thời có chút vui sướng ngoài ý muốn.

    “Thật không ngờ sớm như vậy mà ngươi có thể thành thân với tiểu thư rồi!”. Tiễn Tam nước mắt lưng tròng nắm tay Tạ Văn Hàn. “Thật tốt quá”

    Tạ Văn Hàn: …

    “Thừa dịp trời chưa nắng, mọi người tăng tốc độ đi thôi!”. Tần Thiếu Vũ ra lệnh. “Chúng ta phải tới trấn Lạc Bình trong thời gian ngắn nhất!”

    “Vâng!”. Ám vệ đồng loạt đáp lại, giục ngựa vội vã đi về phía trước, thuận tiện xách Tiễn Tam và Tạ Văn Hàn bên đường lên.

    Lục Thông Ngọc là chiến mã tốt nhất, tính nết háo thắng, lúc này thấy mình bị ngựa khác vượt lên trước, không đợi Diệp Cẩn mở miệng đã tung vó đuổi theo. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng, cúi đầu hỏi. “Nếu chạy thì có chịu nổi không?”

    “Đương nhiên”. Thẩm Thiên Lăng cười cười với Tần Thiếu Vũ. “Yên tâm đi, ta không sao”

    “Chíp”. Cục Bông ló đầu ra khỏi ngực Tần Thiếu Vũ, ánh mắt cũng cực kì kiên nghị!

    Nhưng thực ra nó chỉ muốn hít thở không khí mà thôi, nằm trong ngực áo mãi rất bức bối!

    Sắp nghẹt thở rồi!

    Tần Thiếu Vũ ấn đầu con trai trở vào, sau đó cúi đầu triền miên hôn môi Thẩm Thiên Lăng.

    Cục Bông chưa thông khí xong nên rất phẫn nộ mà đá đá móng.

    Thật đáng ghét.

    Chặng đường tiếp theo rất thuận lợi. Vài ngày sau, mọi người rốt cuộc đến quán trọ gần Hoan Thiên trại vào lúc chạng vạng.

    “Tiếp theo phải làm sao?”. Trước khi ngủ, Thẩm Thiên Lăng tò mò hỏi.

    “Chờ Lý Thiết Thủ tìm tới cửa”. Tần Thiếu Vũ tựa ở đầu giường.

    “Nếu hắn không tìm thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng tiếp tục hỏi. “Vậy chúng ta phải đi tìm hắn ư?”

    “Không có khả năng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta và ngươi đều ở đây, trừ phi đầu hắn có vấn đề, nếu không sẽ không tránh mặt”

    Nghe có vẻ kiêu căng! Tính tự phụ của Thẩm tiểu thụ lập tức được thoả mãn.

    “Chạy suốt mấy ngày, sao lại thấy ngươi gầy đi nhỉ”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp mặt Thẩm Thiên Lăng.

    “Lần nào ngươi cũng nói vậy”. Thẩm Thiên Lăng rất ai oán. “Nhưng thật ra đều là ảo giác của ngươi”. Bụng mỡ vẫn rất mềm, lúc ăn cơm còn đột nhiên phình ra.

    Quả thật muốn khóc.

    Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, xoay người đè lên Thẩm Thiên Lăng. “Ta thích ngươi có bụng mỡ”

    Thẩm Thiên Lăng lầm bầm, ngươi chỉ biết có vậy thôi.

    “Mềm mại hôn lên rất thoải mái, ôm cũng thoải mái”. Tần Thiếu Vũ cụng trán với hắn.

    “Nói thì hay lắm!”. Thẩm tiểu thụ quyết đoán tát cho hắn một phát. “Vậy sao ngươi không ăn cho mập đi?”

    “Một mình Lăng nhi mềm là được rồi”. Tay Tần Thiếu Vũ luồn vào áo lót của Thẩm Thiên Lăng. “Vi phu phải cứng!”

    Thẩm Thiên Lăng: …

    Cứng muội ngươi!

    Thật không thể nhịn được mấy tên lưu manh!

    Mà ngươi mau lấy tay ra đi chứ!

    Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn lên môi Thẩm Thiên Lăng.

    “Đừng quậy”. Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra. “Ngủ sớm đi”

    “Không muốn làm ư?”. Mười ngón tay Tần Thiếu Vũ giao nhau với Thẩm Thiên Lăng.

    “Mau ngủ đi!”. Thẩm tiểu thụ cực kì hung dữ!

    Tần Thiếu Vũ đè trên người Thẩm Thiên Lăng, không chớp mắt nhìn hắn.

    Thẩm Thiên Lăng nhìn thẳng Tần Thiếu Vũ một lát, cuối cùng chịu thua mà né tránh ánh mắt hắn.

    “Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn hỏi. “Không vui sao?”

    “Đương nhiên không phải”. Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Ta đau lòng vì ngươi”

    Tần Thiếu Vũ: …

    “Tiểu Ngũ bặt vô âm tín, ta biết ngươi rất bực bội nhưng vẫn lo lắng hàn độc của ta sẽ phát tác”. Thẩm Thiên Lăng vòng tay qua cổ Tần Thiếu Vũ. “Ta không sao, ngươi không cần làm chuyện này để giải độc cho ta”

    Tần Thiếu Vũ ôm chặt Thẩm Thiên Lăng. “Xin lỗi”

    “Ngốc”. Thẩm Thiên Lăng xoa đầu hắn. “Mau ngủ đi”

    Tần Thiếu Vũ cúi đầu cho Thẩm Thiên Lăng một nụ hôn hết sức thương yêu.

    “Chíp!”. Cục Bông nằm sấp trong ổ, cực kì ai oán kêu một tiếng.

    Mau tắt đèn đi!

    Ta rất buồn ngủ!

    Các ngươi không buồn ngủ sao?

    Mà trên Phượng Hoàng sơn, Thẩm Hàm cũng cực kì buồn ngủ!

    “Lại sai rồi”. Thẩm Thiên Phong gõ gõ quyển sách trước mặt hắn. “Tự xem đi”

    Đứa trẻ dụi dụi mắt, ăn quả táo dại trên bàn, cũng không phàn nàn.

    So với ngày xưa, hôm nay đã sướng lắm rồi, huống hồ ban đầu đã đáp ứng cha phải học bài và tập võ cho tốt, nhất định phải làm được!

    “Sáng mai ra sau núi luyện võ”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nếu muộn một khắc, ngày mốt tăng thêm nửa canh giờ”

    “Vâng”. Thẩm Hàm ngáp.

    “Ngủ đi”. Thẩm Thiên Phong đứng lên.

    “Ta còn chưa đọc xong”. Thẩm Hàm mơ mơ màng màng.

    “Đọc tiếp sáng mai cũng không nhớ được”. Thẩm Thiên Phong giúp hắn đóng sách vở lại.

    “Vâng”. Thẩm Hàm ngoan ngoãn đứng lên, vuốt mắt ra ngoài, kết quả đụng đầu vào cửa, “bịch” một phát ngã ngồi xuống đất.

    Thẩm Thiên Phong: …

    Đứa trẻ bị đụng đầu nên tỉnh hơn phân nửa, vỗ vỗ mông đứng dậy, cẩn thận nhìn Thẩm Thiên Phong. “Ta không sao”

    Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười.

    “Ta đi ngủ đây”. Đứa trẻ xoay người chạy ra cửa.

    Thẩm Thiên Phong lắc đầu, thu dọn sách vở trên bàn xong rồi ra ngoài, lại bị một con phượng hoàng cản đường.

    “Sao vậy?”. Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ đầu nó.

    Phượng Hoàng dùng móng vuốt đá Thẩm Thiên Phong, sau đó kiêu hãnh xoay người, cực kì cao quý!

    “Tiền bối tìm ta ư?”. Thẩm Thiên Phong nhảy lên lưng nó.

    Phượng Hoàng xoè cánh đưa Thẩm Thiên Phong đến một chỗ đất trống, sau đó kéo đuôi bay đi, vẻ mặt rất hung dữ, vừa nhìn đã biết cực kì không vui!

    “Bị ta lôi từ trong ổ ra, e rằng sáng mai phải dùng hai cân thịt bò để dỗ dành”. Chân nhân đau đầu.

    “Tiền bối tìm ta có chuyện gì?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

    “Ngươi thấy Thẩm Hàm thế nào?”. Chân nhân chậm rãi mở miệng.

    “Thẩm Hàm?”. Thẩm Thiên Phong hơi khó hiểu. “Sao tiền bối lại đột nhiên hỏi chuyện này?”

    “Nói thử xem”. Chân nhân ngồi trên ghế đá, rót cho Thẩm Thiên Phong một chén rượu.

    “Rất nghe lời và hiểu chuyện”. Thẩm Thiên Phong nói. “Khung xương không tệ, rất chịu khó luyện võ”

    “Chỉ có vậy thôi sao?”. Chân nhân nhướn mi.

    Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày. “Tiền bối rốt cuộc muốn nói gì?”

    “Có biết tại sao ta bắt ngươi ở trên núi với hắn không?”. Chân nhân nhìn Thẩm Thiên Phong.

    Thẩm Thiên Phong lắc đầu.

    Chân nhân chậm rãi vuốt râu. “Vì hắn là người của Thẩm gia”

    Thẩm Thiên Phong nghe vậy lúc đầu rất kinh ngạc, sau đó trong đầu ầm ầm nổ tung, rốt cuộc hiểu ra.

    “Hắt xì!”. Thẩm Hàm rửa mặt xong thì nằm sấp trên giường hắt hơi.

    Phượng Hoàng chui vào cửa, cũng nằm trên giường của hắn.

    Một con phượng hoàng khác đứng ngoài sân, ló đầu vào cửa sổ, nhìn rất đáng thương.

    “Các ngươi cãi nhau ư?”. Thẩm Hàm vuốt ve lưng nó.

    Phượng Hoàng dùng đầu cọ cọ hắn – mau đóng cửa sổ lại!

    Nhưng đứa trẻ rõ ràng không hiểu ý nó, còn ngồi yên trên giường không nhúc nhích!

    Phượng hoàng không thể làm gì khác ngoài hung hăng ngẩng đầu, ánh mắt cực kì phẫn nộ, bộ dạng giống như “Lão tử đã sẵn sàng để đánh nhau”!

    Con phượng hoàng ngoài cửa sổ thức thời rút đầu về, không quên dùng mỏ đóng cửa sổ lại cho nó, xoay người buồn phiền quay về.

    Một con lừa đen chất phác đứng trong sân, thân thiện nhe răng với nó dưới ánh trăng.

    Phượng hoàng nhanh chóng sửa lại bộ dạng buồn phiền lúc nãy, kiêu hãnh ngẩng đầu đi ra ngoài, lông đuôi bảy màu cực kì hoa lệ, cực kì cao quý!

    Đẹp quá… Con lừa đen tung vó, vui sướng lắc đuôi đuổi theo.

    Trong phòng, Thẩm Hàm lấy hộp đậu phộng đường trong tủ ra, ngồi trên giường đút cho phượng hoàng ăn.

    Sau khi ăn xong nửa hộp, tâm trạng phượng hoàng tốt hơn nhiều, vì vậy dùng đầu cọ cọ hắn, còn xoè một cánh ra.

    So với trẻ con, thân hình phượng hoàng lớn hơn nhiều, vì vậy Thẩm Hàm ôm cánh leo lên lưng nó, ôm nhau chơi đùa.

    Phượng hoàng hơi lắc lắc thân thể, đứa trẻ bị lảo đảo cười khanh khách. Khác với vẻ mệt mỏi lúc học bài, bây giờ hắn tỉnh táo đến mức không muốn ngủ.

    Cho nên mới nói học bài buồn ngủ là chuyện cực kì phổ biến! Cơ bản không phân biệt hiện đai hay cổ đại.

    Thấy đứa trẻ chơi vui, phượng hoàng mang hắn ra ngoài, định đem hắn bay hai vòng. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Thẩm Thiên Phong, cực kì trùng hợp.

    “Sư phụ”. Đứa trẻ sợ hết hồn, vội leo xuống lưng phượng hoàng, cúi đầu đứng một bên chuẩn bị nghe răn dạy.

    Không có cha xin dùm, sư phụ nhất định sẽ phạt mình!

    Thấy đứa trẻ gầy gò dưới ánh trăng, Thẩm Thiên Phong có chút khó thở.

    “… Sư phụ?”. Thấy Thẩm Thiên Phong hồi lâu không nói gì, Thẩm Hàm trong lòng không yên.

    Thẩm Thiên Phong bước nhanh tới ôm hắn vào lòng.

    “Hả?”. Đứa trẻ ngẩng đầu khó hiểu.

    Thẩm Thiên Phong run run kéo vạt áo hắn ra, chỉ thấy trên lồng ngực gầy yếu quả nhiên có ba nốt ruồi nhạt màu, như hạt mè nhỏ – Đó là kí hiệu của những người trong Thẩm gia.

    “Lạnh”. Một cơn gió thổi qua, đứa trẻ ho khan hai tiếng.

    Thẩm Thiên Phong kéo chặt y phục lại cho hắn, mang hắn vào phòng, nhưng không chịu thả xuống giường mà vẫn ôm trong lòng.

    “Sư phụ?”. Thẩm Hàm hơi khó hiểu. “Sao vậy?”

    “Không sao?”. Thẩm Thiên Phong hôn nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của hắn, giọng nói hơi khàn khàn.

    Thẩm Hàm: …

    Trước đây chỉ có cha hôn mình lúc đùa giỡn! Còn nói không cho người khác hôn!

    Vì vậy hắn kiên quyết giấu tay sau lưng.

    Dù là sư phụ cũng không được!

    “Ngủ đi”. Thẩm Thiên Phong bị hành động trẻ con của hắn chọc cười.

    “Vâng”. Thẩm Hàm ngoan ngoãn chui vào chăn.

    Thẩm Thiên Phong ngồi bên giường không nhúc nhích.

    Thẩm Hàm khó hiểu. “Sư phụ không về ngủ ư?”

    “Lát nữa ta sẽ về”. Thẩm Thiên Phong đắp chăn cho hắn. “Mau ngủ đi”

    Đứa trẻ gật đầu, ôm chăn lăn đến góc tường. Luyện công rồi lại học bài, đầu và thân thể đều mệt muốn chết, vì vậy không bao lâu đã ngủ vù vù.

    Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn an tĩnh ngủ, viền mắt Thẩm Thiên Phong đỏ lên, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé hơi thô ráp.

    Phượng hoàng cũng chui vào, lười biếng nằm sấp trên đệm.

    Gió đêm thổi vào cửa sổ, mang tới hương hoa thơm ngát.

    Cực kì tốt đẹp.

    So với Phượng Hoàng sơn yên tĩnh, Hoan Thiên trại lại hỗn loạn hơn. Một phần là vì có rất nhiều người tới chọn rể, mặt khác lại nghe nói Thẩm công tử và Tần cung chủ tới. Sáng sớm dân chúng đã nhiệt tình tụ tập trước quán trọ, cực kì vui vẻ.

    “Mới sáng sớm mà nhà ai cưới vợ thế?”. Thẩm Thiên Lăng bị đánh thức, mơ màng ngáp.

    Tần Thiếu Vũ bịt lỗ tai hắn lại. “Ngủ tiếp đi”

    “Cung chủ”. Ám vệ ở bên ngoài nói. “Trước cửa quán trọ có rất nhiều người đang nhảy múa”

    “Nhảy múa?”. Thẩm Thiên Lăng duỗi người. “Hôm nay có lễ hội gì hả?”

    “Lễ hội thì không có”. Ám vệ ưỡn ngực tự hào. “Nghe nói là để đón mừng công tử”. Phu nhân nhà ta cực kì được hoan nghênh, chúng ta chẳng hề kiêu ngạo chút nào đâu.

    Thẩm Thiên Lăng: …

    Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười. “Nhảy múa đón mừng Lăng nhi ư?”

    Ám vệ nhanh trí nói. “Đương nhiên cũng để đón mừng cung chủ”. Nịnh hót cực hay, nhất định phải khen một phen!

    “Không đi”. Thẩm Thiên Lăng chui vào chăn.

    “E rằng không được”. Ám vệ nói. “Có người nói Hoan Thiên trại chủ cũng sắp tới, xem như là lễ nghĩa, phu nhân cũng phải ra gặp một lần”. Huống hồ chúng ta còn phải tra tung tích của tiểu Ngũ từ chỗ hắn.

    “Hắn cũng tới nhảy múa ư?”. Tần Thiếu Vũ ung dung hỏi.

    Ám vệ nhớ lại tướng mạo của Lý Thiết Thủ, rồi lại nạp vào đầu hình ảnh hắn múa hát, tức khắc bị chấn động!

    Sáng sớm khẩu vị đừng nặng như vậy chứ, thật đáng sợ!

    Chương 124: Thẩm công tử sinh bệnh thật khiến người ta tan nát cõi lòng!

    “Muốn ra xem một chút không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

    Thẩm Thiên Lăng quyết đoán cự tuyệt. Đang êm đẹp ai lại muốn ra ngoài cho người ta tham quan, ta cũng không phải khỉ!

    “Vậy thì ngủ chút nữa đi”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Một mình ta ra ứng phó là được”

    “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, ngáp một cái chui vào trong chăn.

    Mà Diệp Cẩn ở sát vách cũng bị đánh thức, sau khi rửa mặt thì cầm một cái bánh bao, vừa ăn vừa ra ngoài định xem náo nhiệt, kết quả mới vừa ló ra nửa cái đầu đã bị dân chúng tưởng lầm là Thẩm Thiên Lăng, vì vậy tiếng thét chói tai lập tức vang lên, một đống hoa tươi đập vào mặt, thậm chí trên cuống còn dính đất.

    Diệp Cẩn bị doạ sợ, quyết đoán xoay người trở về.

    Dân chúng thấy vậy đồng loạt nước mắt lưng tròng, cảm thán Thẩm công tử quả nhiên còn yếu đuối hơn lời đồn, ngay cả cửa cũng không dám ra, cực kì MOE. Không chừng cái đuôi xù còn đang run rẩy, thật cực kì muốn xếp hàng sờ lấy bàn tay nhỏ bé kia.

    Tiếng thét chói tai phía sau ngày càng lớn, Diệp Cẩn choáng váng chạy cực nhanh, suýt nữa đụng vào Tần Thiếu Vũ.

    “Gặp quỷ hả?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

    “Những người bên ngoài sao rảnh quá vậy?”. Diệp Cẩn quả thật băn khoăn, sáng sớm không đi làm mà tụ tập cản đường ngoài quán trọ, đây là tình huống kì quái gì?

    Tần Thiếu Vũ cực kì bình tĩnh. “Dọc đường lúc nào cũng vậy, đã quen rồi”

    Diệp Cẩn: …

    Ngươi nhất định phải dùng giọng điệu khinh bỉ lão tử dân quê mới lên tỉnh thế này sao?

    “Ta đi xem”. Tần Thiếu Vũ ra ngoài.

    Cẩn thận coi chừng bị chậu hoa đập trúng! Diệp cốc chủ thầm sung sướng, sau đó quay vào tìm Thẩm Thiên Lăng.

    “Chưa tỉnh ngủ”. Thẩm tiểu thụ rúc vào trong chăn.

    “Đừng ngủ”. Diệp Cẩn lôi hắn ra ngoài. “Ngươi có biết không, bên ngoài có hơn trăm người đang chờ gặp ngươi”

    Còn chưa dứt lời Thẩm tiểu thụ đã nổi giận. “Ngươi nói xem ta có gì hay đâu mà xem, bọn họ không còn chuyện gì khác để làm sao?”

    “Ngươi là mỹ nhân số một số hai trên giang hồ, dân chúng muốn tận mắt nhìn cũng không có gì đáng trách”. Diệp Cẩn ngồi xếp bằng đối diện với Thẩm Thiên Lăng. “Cũng may tính tình ngươi dễ chịu, nếu đổi thành Ngâm Vô Sương, nhất định không chiều ý dân chúng như vậy”

    Mới sáng sớm đừng nhắc tới hồ ly tinh kia! Thẩm tiểu thụ vô cùng nhỏ nhen với tình địch!

    Lúc hai người đang nói chuyện, Cục Bông bay vào phòng, trong mỏ ngậm theo một khối ngọc bài, đôi mắt hạt đậu rất có tinh thần, rõ ràng đang vui sướng vì kiếm được tiền!

    “Không được!”. Ám vệ sốt ruột đuổi theo. “Đó là lệnh bài của thuộc hạ, nếu bị cung chủ biết nhất định phải chịu phạt”

    Đầu Thẩm Thiên Lăng kêu ong ong.

    Cục Bông ra sức nhảy lên giường, chui vào trong chăn.

    Ám vệ: …

    Có mười lá gan cũng không dám lật giường phu nhân lên biết không, cung chủ nhà chúng ta ghen rất tàn bạo!

    “Đừng quậy nữa”. Thẩm Thiên Lăng lôi tiểu phượng hoàng ra khỏi chăn.

    Hai móng vuốt của Cục Bông vắt chéo vào nhau, ánh mắt kiên định, bày tỏ rằng mình rất trong sạch!

    Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, tìm được ngọc bài ném cho ám vệ ngoài cửa.

    Cục Bông lập tức bày ra vẻ mặt tan nát cõi lòng!

    “Đa tạ công tử”. Ám vệ thở phào một hơi.

    “Lần sau đừng cho nó chơi”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói. “Mấy thứ này rất quan trọng”

    “Vâng”. Ám vệ gật đầu rời đi. Chuyện này chúng ta đương nhiên biết, nhưng không ai có thể chịu nổi ánh mắt ngây thơ đáng yêu MOE của Thiếu cung chủ biết không! Còn ngẩng đầu kêu chíp chíp nữa, quả thật khiến cho lòng người tan chảy!

    Trơ mắt nhìn ngọc bài bị lấy đi, Cục Bông yên lặng nhảy xuống giường, ngồi xổm trong góc tường không lên tiếng, cảm giác cuộc đời làm chim thật ảm đạm.

    “Nó giận ư?”. Diệp Cẩn hỏi.

    “Lấy đồ của người khác là sai!”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Đừng để ý đến nó, nếu không thì lần sau nó còn quậy nữa”. Cực kì nghiêm khắc!

    Diệp Cẩn bật cười. “Ngươi thật hiểu con trai mình”

    Con trai… Thẩm Thiên Lăng phút chốc nhớ tới đại ca, vì vậy nhân cơ hội “lơ đễnh” nói. “Đi được mười ngày rồi, ngươi có nhớ Thẩm Hàm không?”

    Diệp Cẩn gật đầu. “Tối qua còn mơ thấy hắn”

    “Thật sao?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình, đây rõ ràng là tình tiết giữa cha con ruột thịt!

    “Ừ”. Diệp Cẩn cười cười. “Trước kia ở Quỳnh Hoa cốc, thỉnh thoảng ta cũng nhận nuôi vài đứa trẻ, có điều ít người nào ngoan như hắn vậy”

    “Vậy ngươi có nhớ đại ca ta không?”. Thẩm Thiên Lăng thừa cơ hội hỏi.

    “Không!”. Diệp Cẩn nhanh chóng đáp.

    Thẩm Thiên Lăng phàn nàn. “Ngươi phải cân nhắc một chút chứ”

    “Sao ta phải nhớ hắn?”. Diệp Cẩn cực kì mạnh miệng!

    “Vì đại ca nhất định rất nhớ ngươi”. Thẩm Thiên Lăng chắc chắn.

    “Hắn nhớ ta thì ta phải nhớ hắn sao?”. Diệp Cẩn khinh thường. “Người nhớ lão tử còn rất nhiều”. Cực kì tự kỷ!

    Thẩm Thiên Lăng thầm than thở, đại tẩu sao lại thiếu tự nhiên như thế!

    Chẳng nhiệt tình chút nào!

    “Chíp!”. Cục Bông ngồi xổm trong góc tường hồi lâu cũng không thấy ai tới dỗ dành, vì vậy nhỏ giọng kêu một chút, bày tỏ rằng “Ta còn đang tức giận, cực kì muốn ăn hạt dưa và chơi tung hứng”.

    “Không hiểu sư phụ giữ đại ca trên núi làm gì”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Lâu vậy cũng không thấy hắn tới”

    “Không tới là tốt nhất”. Diệp Cẩn ôm chăn ngã xuống giường. “Hắn đến thì lão tử sẽ đi!”

    Thẩm Thiên Lăng: …

    Ngươi còn dám ngạo kiều hơn nữa không?

    Rõ ràng trong lòng cũng rất chờ mong!

    “Chíp chíp!”. Cục Bông ngồi trong góc tường sốt ruột, vì vậy cao giọng một chút. Sao lại không nhìn qua đây chứ, thật đáng ghét!

    “Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng”. Thẩm Thiên Lăng mặc quần áo rồi xuống giường rửa mặt qua loa một phen.

    Cục Bông trong nháy mắt nằm xuống góc tường, đồng thời cuộn tròn thành một khối, chuẩn bị được chơi tung hứng!

    Nhưng một giây sau, Thẩm Thiên Lăng và Diệp Cẩn ra ngoài, cơ bản không để ý tới nó!

    Kết cục rất tàn nhẫn biết không!

    Làm một tiểu phượng hoàng shota yếu đuối, Cục Bông cảm giác mình bị tổn thương nghiêm trọng, thậm chí triển vọng cũng bắt đầu mờ mịt.

    Cực kì buồn rầu.

    Mà bên ngoài quán trọ, dân chúng vừa thấy Tần Thiếu Vũ đi ra, lập tức gia tăng cường độ múa hát, chuẩn bị đón tiếp Thẩm công tử!

    Hồi nãy chỉ ló đầu ra nhìn rồi xấu hổ chạy về, kết quả loạng choạng yếu ớt ngã vào lòng Tần cung chủ, đỏ mặt nói các câu MOE như “Bên ngoài thật nhiều người, ngươi ra nhìn trước đi”. Cảnh tượng này cực kì đáng yêu, chúng ta không dám tưởng tượng lung tung đâu!

    Tần Thiếu Vũ đứng trên bậc tam cấp ngoài cửa quán trọ, kiên trì thưởng thức xong điệu múa, sau đó vỗ tay hai cái. “Cảm ơn mọi người tiếp đãi Lăng nhi nồng nhiệt như vậy, nhưng thân thể hắn không khoẻ, Tần mỗ đành phải một mình cảm ơn mọi người”

    Dân chúng nghe vậy lập tức thất vọng, nhưng càng lo lắng nhiều hơn. Thẩm công tử sinh bệnh, chuyện này chỉ nghĩ đến thôi đã tan nát cõi lòng.

    “Chẳng lẽ Thẩm công tử nghịch ý trời gọi mưa xuống nên bị Thượng đế trách phạt ư?”. Trong đám người có kẻ lớn tiếng hỏi.

    Ám vệ ngồi xổm trên nó nhà siết chặt nắm đấm. Đây là trích đoạn mới lạ gì vậy, thế mà còn có phiên bản chúng ta chưa nghe qua, thật không ổn!

    Tần Thiếu Vũ mỉm cười, đáy mắt có chút chua sót, gián tiếp cam chịu.

    Da mặt thật dày, cần được LIKE một cái!

    “Cần phải khiến Thẩm công tử nghỉ ngơi nhiều một chút”. Đại thẩm rưng rưng đưa lên một giỏ trứng muối. “Đừng vì dân chúng mà khiến bản thân mệt mỏi”

    Những người còn lại cũng đồng loạt gật đầu, tỏ ra rằng “Hạn hán thì cứ mặc cho hạn hán, đừng để Thẩm công tử gọi mưa xuống mà xung đột với Thượng đế”.

    Chúng ta rất đau lòng!

    “Trại chủ tới!”. Có người tinh mắt kêu lên.

    Mọi người đồng loạt quay đầu lại, quả nhiên thấy vài con ngựa cao to chạy đến bên này. Nam nhân râu quai nón dẫn đầu là Hoan Thiên trại chủ Lý Thiết Thủ.

    “Tần cung chủ đến đây sao lại không báo trước một tiếng?”. Lý Thiết Thủ cao giọng cười to nhảy xuống ngựa. “Để ta chuẩn bị cho tốt”

    “Lý trại chủ khách khí”. Tần Thiếu Vũ cười nói. “Đi ngang qua mà thôi, không định làm phiền Lý huynh tự mình đến đây”

    “Tần cung chủ là thanh niên tài giỏi hàng đầu trên giang hồ, có thể quen biết là phúc của Lý mỗ”. Lý Thiết Thủ nhìn ra phía sau Tần Thiếu Vũ. “Không biết Thẩm công tử đang ở đâu?”

    “Thân thể Lăng nhi không khoẻ, đang nghỉ ngơi trong quán trọ”. Giữa hai chân mày Tần Thiếu Vũ có chút u buồn. “Thân thể hắn rất yếu ớt, lần này nếu không điều dưỡng cho tốt, sợ rằng lại nằm trên giường mười ngày nửa tháng nữa”

    Dân chúng nghe vậy lại tan nát cõi lòng lần nữa. Mỹ nhân mảnh khảnh nằm trong chăn, vẻ mặt tái nhợt tiều tuỵ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt mép chăn, cảnh này chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta khổ sở!

    “Hay là để Thẩm công tử ở lại nơi đây đi!”. Có người lớn gan đề nghị. “Đợi cho dưỡng tốt thân thể rồi xuất phát”

    Lời vừa nói ra lập tức được số đông tán thành. Mọi người đồng loạt tỏ ra khởi hành hoàn toàn không quan trọng, điều dưỡng thân thể quan trọng hơn. Nếu Thẩm công tử xảy ra chuyện ở Hoan Thiên trại, chúng ta cũng sống không nổi.

    Không sai, fan não tàn chính là não tàn như vậy!

    Dân chúng đã mở miệng, Lý Thiết Thủ không thể giả vờ không nghe thấy. Huống chi tiếng hô lớn như vậy, hắn cũng không có lý do gì không nghe được – trừ phi là người điếc.

    Vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn ngoài nói. “Dù sao quán trọ cũng không tiện bằng ở nhà, hay là mời Tần cung chủ và Thẩm công tử tạm thời đến nhà ta?”

    Dân chúng cũng dùng ánh mắt mong đợi nhìn Tần cung chủ, mau đồng ý đi!

    “Vậy thì tốt quá, chỉ là lần này khởi hành, ta mang theo hơi nhiều người”. Sắc mặt Tần Thiếu Vũ khó xử.

    Nhiều người thì sao, nhiều người cũng không thành vấn đề! Lần này không đợi Lý Thiết Thủ nói, dân chúng phía sau đã nhao nhao nói rằng phủ của trại chủ rất lớn, ở bao nhiêu người cũng không thành vấn đề!

    Lý Thiết Thủ: …

    “Nếu đã vậy, cung kính không bằng tuân lệnh, đa tạ Lý trại chủ”. Tần Thiếu Vũ rất lễ nghĩa. “Đợi sau khi về Truy Ảnh cung rồi, ta tất nhiên sẽ hậu tạ”

    “Tần cung chủ khách khí”. Lý Thiết Thủ đành nghiến răng nhịn xuống. “Đây là phúc của Lý mỗ”

    Không sai, không phải ai cũng có cơ hội để Thẩm công tử đến nhà đâu biết không! Dân chúng dùng ánh mắt tỏ ra hâm mộ và đố kị.

    Tần Thiếu Vũ cười nhẹ. “Vậy ta sẽ dặn người thu dọn hành lí, trong vòng nửa canh giờ là có thể rời đi”

    Vừa dứt lời, dân chúng lập tức vỗ tay kịch liệt.

    Nửa canh giờ thì tốt quá! Chúng ta sẽ không đi! Nhất định phải thấy Thẩm công tử!

    “Ta về chuẩn bị trước”. Lý Thiết Thủ nói. “Không biết Thẩm công tử có yêu cầu gì về nơi ở không?”

    Vì vậy dân chúng lập tức xôn xao, yêu cầu của Thẩm công tử rất nhiều biết không! Cực kì yếu đuối!

    “Cần thảm dệt bằng lông công, không thể dùng lông chim bình thường!”

    “Chỉ uống sương sớm trên cánh hoa!”

    “Phải dùng dạ minh châu chiếu sáng, không thể dùng nến!”

    “Đệm giường phải làm bằng gấm tuyết hảo hạng, nếu không sẽ không ngủ được!”

    “Cạnh bàn phải dùng khăn lụa bọc lại, vì sẽ ngã trúng đầu”

    Bên tai ồn ào, Lý trại chủ đau đầu muốn nứt ra.

    “Ra ngoài Lăng nhi sẽ không để ý như vậy”. Sau khi Tần Thiếu Vũ xem náo nhiệt xong thì mới hoà giải. “Sạch sẽ yên tĩnh là tốt rồi”

    “Ta sẽ về chuẩn bị”. Lý Thiết Thủ như trút được gánh nặng quay đầu bước đi, còn ở đây nữa nhất định sẽ bị ồn chết.

    Tần Thiếu Vũ cảm ơn dân chúng xong thì xoay người vào quán trọ.

    Thẩm Thiên Lăng vừa ăn sáng xong, đang chuẩn bị ra ngoài xem tình huống thế nào thì bị Tần Thiếu Vũ nửa đường kéo về phòng.

    “Bên ngoài rốt cuộc đang làm gì thế?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò. “Vẫn hò hét ầm ĩ kìa”

    “Muốn biết ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

    Vô nghĩa, nếu không muốn biết ta hỏi ngươi làm gì? Thẩm Thiên Lăng ra sức gật đầu.

    “Dùng hôn đến đổi”. Tần Thiếu Vũ nhéo má hắn.

    Thẩm Thiên Lăng nổi giận. “Ngươi có triển vọng chút đi!”

    “Phu nhân nghĩ ta không có triển vọng ư?”. Tần Thiếu Vũ vuốt cằm. “Cũng đúng, chỉ cần mười cái hôn nhẹ thì không triển vọng cho lắm, hay là…”

    “Thiếu hiệp, ta nói lung tung thôi”. Thẩm tiểu thụ rơi lệ cắt ngang. “Mười cái hôn nhẹ là đủ rồi!”. Sáng sớm đừng làm mấy chuyện kì quái chứ, thật đáng ghét!

    “Ừ”. Tần Thiếu Vũ đưa môi đến gần hắn.

    Thẩm Thiên Lăng cò kè mặc cả. “Ba”

    Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Tám”

    Thẩm Thiên Lăng vỗ bàn. “Năm là giá chót!”

    “Cũng được”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ta đành chịu lỗ vậy, năm thì năm”

    Chịu lỗ là ta biết không! Thẩm tiểu thụ hít sâu một hơi, sau đó đến gần Tần Thiếu Vũ hôn một cái cực nhanh.

    “Một”. Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng. “Ngọt lắm, mới ăn đường sao?”

    “Không cho nói”. Thẩm Thiên Lăng lạnh lùng cắt ngang, sau đó lại hôn một cái, lần này hơi lâu.

    Tần Thiếu Vũ khích lệ. “Có tiến bộ”

    “Câm miệng!”. Thẩm Thiên Lăng cực kì khí phách, sau đó định hôn nhanh ba cái rồi kết thúc, kết quả bị Tần cung chủ vạch trần mưu kế, ôm vào lòng hôn môi cực lâu, còn bị bóp bụng mỡ!

    Đúng là lỗ sặc máu!

    Bóp bóp sờ sờ thật đáng ghét! Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai đầy Tần Thiếu Vũ ra.

    “Còn thiếu hai cái”. Tần Thiếu Vũ chưa thoả mãn. “Lần sau bù lại”

    Thiếu muội ngươi! Nụ hôn vừa rồi bằng cả trăm cái biết không! Thẩm Thiên Lăng nhéo má Tần Thiếu Vũ, hung dữ nói. “Mau nói đi, hồi nãy ngươi ở bên ngoài làm cái gì?”

    Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười, kể lại chuyện vừa rồi.

    “Muốn đến phủ Lý Thiết Thủ ở?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt. “Chúng ta không đi trấn Lạc Bình tìm tiểu Ngũ sao?”

    “Đương nhiên phải tìm”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có điều ra tay từ Hoan Thiên trại chắc sẽ nhanh hơn”

    Thẩm Thiên Lăng không yên lòng. “Nhưng chúng ta gióng trống khua chiêng như vậy, nếu Lý Thiết Thủ có quan hệ với người bắt cóc tiểu Ngũ, có phải sẽ tăng mạnh phòng bị hay không?”

    “Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Trừ phi hắn là kẻ ngu”

    “Vậy chẳng phải càng khó tìm ư?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày.

    “Lý Thiết Thủ cũng không biết chúng ta phát hiện hắn có quan hệ với Miêu Cương vương, ngươi lại đang bệnh, hắn cũng không đoán được chúng ta ở lại vì điều tra tiểu Ngũ”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu Thẩm Thiên Lăng. “Ta sẽ phái một nhóm người tiếp tục đến trấn Lạc Bình tìm tiểu Ngũ, thứ nhất là giúp Hoa Đường, thứ hai là đánh lạc hướng bọn họ. Thế nhưng ngươi lại phải giả bệnh nữa rồi”

    “Không thành vấn đề!”. Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc. Đời này ta am hiểu nhất chính là diễn kịch, hoàn toàn không chút sức ép!

    “Ta ra ngoài sắp xếp một chút”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ Thẩm Thiên Lăng. “Đừng chạy lung tung, ở trong phòng chờ ta”

    “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nhìn theo Tần Thiếu Vũ ra ngoài.

    “Chíp!”. Cục Bông bước tới, kiêu hãnh đứng ngoài cửa, ánh mắt đầy lên án!

    “Tới đây”. Thẩm Thiên Lăng vươn tay gọi nó.

    Làm một tiểu phượng hoàng có tự trọng, Cục Bông không nhúc nhích!

    Thẩm Thiên Lăng lấy hạt dưa trong túi ra.

    Cục Bông vẫn không nhúc nhích, nhưng ánh mắt đã thoáng mềm xuống.

    Thẩm Thiên Lăng lại bỏ thêm một ít khô bò.

    Cục Bông không tự chủ bước tới một bước.

    Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ tay, tung lên cao.

    “Chíp!”. Cục Bông bị mê hoặc, phành phạch nằm sấp trên chân Thẩm Thiên Lăng, cực kì MOE!

    Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, ôm nó tung lên cao.

    Cục Bông xoè cánh trên không trung, “bịch” một phát rơi xuống tay Thẩm Thiên Lăng, cảm thấy bản thân cực kì mềm dẻo!

    Lòng bàn tay Thẩm Thiên Lăng tê dại.

    Sao lại mập như vậy!

    “Chíp!”. Cục Bông há mỏ.

    Thẩm Thiên Lăng xé khô bò thành miếng nhỏ, đặt lên bàn.

    Cục Bông lập tức chuyên tâm ăn uống, vừa ăn vừa kêu chíp chíp, tâm trạng rõ ràng rất tốt.

    Đợi lúc Tần Thiếu Vũ quay lại, Cục Bông đã ăn xong một khối thịt bò, đang thoả mãn đá đá chân.

    “Đi thôi”. Tần Thiếu Vũ khom lưng hôn nhẹ Thẩm Thiên Lăng. “Chúng ta xuất phát”

    Cục Bông ngẩng đầu. “Chíp”

    Tần Thiếu Vũ gãi gãi cánh của nó, Cục Bông hạnh phúc cuộn thành hình cầu.

    Cực kì vô tư.

    “Muốn giả bệnh nặng cỡ nào?”. Thẩm Thiên Lăng rất có tố chất chuyên nghiệp.

    Tần Thiếu Vũ kéo hắn đứng dậy. “Suy yếu một chút là được, ta không nỡ để ngươi suốt ngày bức bối trog phòng”

    Cái này không khó lắm! Thẩm Thiên Lăng ngẫm lại, hơi tiếc nuối. “Đáng tiếc Tả hộ pháp không ở đây, bằng không ta có thể mượn chút phấn, khiến sắc mặt tái nhợt một chút”

    “Ta có!”. Diệp Cẩn thò đầu vào cửa.

    Thẩm Thiên Lăng: …

    Đại tẩu sao có thể như vậy, thế mà nghe lén người khác nói chuyện!

    Nhưng Diệp Cẩn rất oan uổng, hắn chỉ tình cờ đi ngang qua.

    “Không ngờ ngươi còn có sở thích tô son trát phấn”. Tần Thiếu Vũ chậc lưỡi.

    “Tô cái đầu ngươi!”. Diệp Cẩn hung dữ. “Lão tử dùng để dịch dung!”

    “Dịch dung thành nữ ư?”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Chắc đẹp hơn hiện tại”

    Diệp Cẩn vỗ bàn. “Coi chừng lão tử hạ độc cho ngươi không “lên” được bây giờ”

    “Đừng”. Tần Thiếu Vũ còn chưa nói gì, sắc mặt Thẩm Thiên Lăng đã trắng bệch.

    Không thể xx, chuyện này vừa nghĩ đã thấy đáng sợ!

    Tần Thiếu Vũ nén cười.

    Diệp Cẩn dở khóc dở cười, xoay người về phòng cầm hộp phấn qua cho Thẩm Thiên Lăng. Trong chốc lát, Thẩm Thiên Lăng đã thành công biến mình thành một con ma ốm.

    Tần Thiếu Vũ khom lưng ôm hắn, đi nhanh ra khỏi phòng.

    “Không cần diễn sớm vậy chứ?”. Thẩm Thiên Lăng >_<. “Ta tự đi được” “Ta muốn ôm ngươi”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu nhìn hắn. “Sắc mặt này, ta vĩnh viễn cũng không cho phép thật sự xuất hiện trên mặt ngươi” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy lúc đầu là sửng sốt, sau đó cảm thấy trong lòng ấm áp. Tần Thiếu Vũ đến gần, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một cái. Diệp Cẩn ở trong phòng nhìn Cục Bông thở dài. “Ngươi xem, hai người bọn họ đã quên ngươi rồi” “Chíp!”. Cục Bông xoè đôi cánh ngắn ngủn, cực kì MOE! Thật ngây thơ đáng yêu, Diệp Cẩn cười, đâm đâm nó, ôm ra cửa. Vì chuyện Thẩm công tử bị bệnh thật khiến người ta tan nát cõi lòng, cho nên dân chúng đã sớm ngừng khua chiêng gõ trống bên ngoài. Tất cả mọi người yên tĩnh đứng trước cửa quán trọ, thấy cực kì đau lòng, thậm chí có người xúc động nạp vào đầu cảnh tượng Thẩm công tử bị thiêu cháy, cho nên rơi nước mắt ào ào. Đạp Tuyết Bạch kiêu ngạo chậm rãi bước ra từ sân sau, quanh thân không hề có một sợi lông khác màu, thậm chí phát sáng dưới ánh mặt trời. Dân chúng chủ động cách xa một chút, bởi vì có người nói ngựa của Tần cung chủ biết phun lửa. “Thẩm công tử!”. Trong đám đông truyền tới một tiếng hô. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng từ trong cửa bước ra, Đạp Tuyết Bạch tức khắc chạy tới. Ngay cả đường cũng không thể đi! Dân chúng thổn thức không ngớt, định về nhà mang ít thịt khô trứng gà đưa tới Lý phủ cho Thẩm công tử. “Cảm ơn mọi người”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng lên ngựa. “Đợi thân thể Lăng nhi tốt hơn rồi, Tần mỗ sẽ mở tiệc chiêu đãi mọi người” Thẩm Thiên Lăng tựa vào ngực Tần Thiếu Vũ, sắc mặt tái nhợt nở nụ cười, nhìn qua vừa ngoan vừa hiểu chuyện. Dân chúng tức khắc nước mắt lưng tròng, sao có thể đáng yêu như vậy chứ, thật khiến người ta chịu không nổi. Trong lầu son Lý phủ, Đỗ Tranh đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, đột nhiên có một nha hoàn chạy lên lầu. “Có tin của Văn Hàn chưa?”. Đáy mắt Đỗ Tranh loé sáng. “Không có”. Nha hoàn lắc đầu. “Nhưng ta nghe được một tin đặc biệt” “Tin gì?”. Đỗ Tranh hỏi. “Tiểu thư còn nhớ Tần cung chủ mà ngươi từng kể với ta không?”. Nha hoàn hỏi. “Tần Thiếu Vũ?”. Đỗ Tranh gật đầu. “Đương nhiên nhớ rõ” “Ta vừa đi ngang qua khách phòng thì nhìn thấy rất nhiều người vội vàng quét dọn, cho nên tò mò hỏi thăm”. Nha hoàn nói. “Bọn họ nói Tần cung chủ mang Thẩm công tử tới đây!” “Đây đúng là chuyện lớn”. Đỗ Tranh ngồi lại trên giường. “Nhưng chỉ là khách hắn mời tới, liên quan gì đến ta” “Tiểu thư nói xem, Tần cung chủ có thể cứu tiểu thư ra ngoài không?”. Nha hoàn hơi hưng phấn. Đỗ Tranh cười khổ lắc đầu. Nha hoàn sốt ruột. “Nhưng tiểu thư từng nói có quen biết với Tần cung chủ” “Chỉ từng nghe ta hát ở thuyền hoa một lần, sao lại xem là quen biết”. Đỗ Tranh lắc đầu. “Chỉ gặp mặt một lần mà thôi” “Thế à”. Ánh sáng trong mắt nha hoàn ảm đạm xuống. “Nhưng mấy ngày nữa lão gia sẽ luận võ chọn rể, đừng nói là Tạ công tử không về kịp, dù hắn đã về, cũng có thể thắng được ai? Lúc đó chẳng lẽ tiểu thư thật sự muốn gả cho người khác?” “Nếu không thì thế nào?”. Đỗ Tranh tự giễu cười cười. “Hắn chuộc ta ra ngoài chẳng phải vì sẽ có ngày đưa cho người khác ư?” “Tiểu thư đừng nản lòng”. Thấy sắc mặt nàng buồn bã, nha hoàn ở bên cạnh an ủi. “Không chừng sự việc sẽ chuyển biến” Đỗ Tranh gật đầu. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nàng rõ ràng hơn ai hết, hai chữ chuyển biến có vẻ đơn giản, nhưng e rằng không mong đợi nổi.

    Thuộc truyện: Giang hồ biến địa thị kì ba – Chương 123-124