Lâm gia tam huynh đệ – Chương 6

    Thuộc truyện: Lâm gia tam huynh đệ

    “Ngô. . . . . .” Lâm Văn gắt gao nắm lấy chăn đơn.

    “Lão bà, gần xong rồi.” Lục Vũ Trạch ác ý ma xát hơi chút.

    “Ít, Ít nói nhảm. Nhanh lên.” Lâm Văn nhíu mày.

    “Được” Lục Vũ Trạch mỉm cười.

    “A!” Lâm Văn kêu to một tiếng sau đó cắn môi dưới.

    “Lão bà vẫn nên kêu ra đi, cắn môi ta sẽ đau lòng ~” Lục Vũ trạch ôn nhu.

    “. . . . . .” Lâm Cố tỏ vẻ thực bất đắc dĩ, không phải chỉ nhổ răng thôi sao!

    “Hoàn thành! Lão bà cũng thật là, nhổ răng sao lại không tiêm thuốc tê!” Lục Vũ Trạch tức giận.

    “Ô ô ngạch. . . . . . Ngô.” Mỗ nào đó bị bông ngăn chặn miệng. . . . . .

    “Đại ca nói, tiêm thuốc tê sẽ làm thương tổn đến đại não anh minh thần võ.” Lâm Kì ở một bên phiên dịch.

    “Ừ.” Lâm Văn gật đầu.

    “Cậu muốn ăn gì? Tôi đi mua.” Lục Vũ Trạch hỏi.

    “Ô ô ô!” Lâm Văn trừng hắn.

    “Muội ngươi.” Lâm Kì hướng miệng ném miếng khoai chiên.

    “Lục Vũ Trạch cậu cố ý đi, nhổ răng xong thì có thể ăn cái gì sao!” Lâm Cố lo lắng cho chỉ số thông minh của Lục Vũ Trạch.

    Vài ngày sau, Lâm Văn đã hoàn toàn khôi phục.

    “Lục Vũ Trạch, chúng ta hẳn là nên hảo hảo nói chuyện .” Lâm Văn mỉm cười.

    “Đừng cười như vậy. . . . . . Thận tôi đau. . . . . .” Lục Vũ Trạch nhún vai.

    “Đâu có tôi ở mặt trên. . . . . .” Oán niệm mãnh liệt.

    “Ách. . . . . .” Lục Vũ Trạch xấu hổ.

    “Cậu đừng hoảng! Hoảng thì đầu ta chóng mặt.” Lâm Văn híp mắt, ngã vào trên giường.

    “Tôi không hoảng a. Lâm Văn! Cậu làm sao vậy!” Lục Vũ Trạch khẩn trương hỏi.

    “Ô ô. . . . . .” Lâm Văn mở miệng nói không ra tiếng.

    Lục Vũ Trạch đưa tay đặt lên trán Lâm Văn.

    “Cậu phát sốt ! Tôi đi tìm thuốc cho cậu.” Lục Vũ Trạch đem nhiệt kế nhét vào miệng Lâm Văn. Chạy ra, sau lại chạy về.

    “Ngoan, đem thuốc uống.” Lục Vũ Trạch vì Lâm Văn có thể thuận lợi uống thuốc, đem thuốc bóp vụn.

    Rồi rót ly nước đem thuốc thả vào, sau đó đưa Lâm Văn uống.

    “Ngô. . . . . . Cô. . . . . .” Lâm Văn cũng không có uống mà phun ra a.

    “Làm sao bây giờ a!” Lục Vũ Trạch nhanh trí phát huy. Đem bột thuốc thả vào nước, quấy qua vài lần rồi đưa vào miệng, ngậm trụ. Cúi người hôn trụ, đem thuốc luồn vào miệng Lâm Văn.

    “Ô ô. . . . . .” Uống xong đi.

    “Hô, rốt cục đi vào.” Lục Vũ Trạch thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    “Lục Vũ Trạch. . . . . . Tôi phải, ta phải ở mặt trên!” Lâm Văn mơ mơ màng màng.

    “Hì hì hi, tốt.” Lục Vũ Trạch tà cười cởi bỏ quần áo Lâm Văn.

    “Ngô? Cậu muốn làm gì?” Lâm Văn mị mị nhãn tình.

    “Cho cậu ở mặt mặt a!” Lục Vũ Trạch ngăn chặn miệng Lâm Văn.

    “A?”

    Lục Vũ Trạch cởi bỏ thắt lưng Lâm Văn

    “Ân. . . . . .” Lâm Văn đang trong trạng thái hôn mê.

    “Lần đầu tiên có thể đau, thân ái nhẫn một chút nga!” Lục Vũ Trạch ôm lấy Lâm Văn, hôn hôn cái trán y.

    “Chẳng lẽ. . . . . . Tôi không muốn làm a!” Lâm Văn bừng tỉnh đại ngộ.

    “Không phải do cậu. Nói không chừng vận động một chút. . . . . . Thì tốt nha!” Tay Lục Vũ Trạch chạy ra phân thân Lâm Văn.

    “Không cần. . . . . .” Lâm Văn bị hắn kích thích như vậy, hơn nữa bị cảm mạo. Y đã vô lực phản kháng.

    “Ngoan ngoãn sẽ không đau, tôi sẽ điểm nhẹ.” Lục Vũ Trạch đích xác để Lâm Văn ở mặt trên. . . . . .

    “Ô a! Đau. . . . . . Ô ô.” Lâm Văn khóc ra tiếng.

    “Nhẫn một chút, một hồi liền thư thái.” Lục Vũ Trạch thở hổn hển.

    Sau đó. . . . . . Lâm Văn liền bất tỉnh.

    Sau khi tỉnh lại, trong phòng chỉ có chính mình một người.

    Hạ thân đau nhức, còn có thứ gì đó bên trong khắp nơi.

    “Ngô. . . . . .” Lâm Văn không hiểu khó chịu.

    Rửa sạch thân thể xong, Lâm Văn đến toà tạp chí.

    “Tổng biên tập, Lục Vũ Trạch đi quán cafe Lam Sắc.” Trợ lý một bên nói.

    “Ân? Đi tới đó. . . . . . Làm gì?”

    “Hắn nói đi tìm tác giả.”

    “Ta đi nhìn xem.” Lâm Văn này là tổng biên tập nhưng thật ra rất thanh nhàn nha.

    Trước cửa quán cafe Lam Sắc.

    “Lâm Văn? Sao cậu lại tới đây?” Tay Lục Vũ Trạch kéo tay nữ tác giả kia.

    “Ôi!Tổng biên tập đại nhân sao? Tôi thực sùng bái ngài nha!” Nữ tác giả hưng phấn.

    ( quả nhiên nữ nhân là tình địch lớn nhất, một mất một còn. )

    “Ân, tôi là đến tìm người, bất quá không thấy. Đi trước .” Lâm Văn xoay người bước đi.

    Lục Vũ Trạch bị nữ nhân bám trụ không cho đuổi theo.

    “Thình thịch.” Lâm Văn ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc hé ra.

    “Bạch Nhạc? Cậu sao lại ở trong này?” Lâm Văn chỉ ngây ngốc.

    Bạch Nhạc, tính ra chính là bạn cùng ký túc xá kiêm cùng phòng một con.

    Bạch Nhạc nhìn đến đằng sau đuổi tới chính là Lục Vũ Trạch liền hỏi:”Cần tôi hỗ trợ?”

    “Ân. . . . . .” Lâm Văn gật đầu.

    “Vậy cần sự phát huy của cậu. Thân ái.” Bạch Nhạc cúi đầu cùng Lâm Văn kề tai nói nhỏ.

    Lâm Văn không lên tiếng vòng trụ bả vai Bạch Nhạc.

    “?” Bạch Nhạc sửng sốt một chút.

    Lâm Văn chủ động đưa miệng mình lên. Càng chủ động vói đầu lưỡi vào!

    Bạch Nhạc sợ tới mức không nhẹ. . . . . .

    Lục Vũ Trạch sửng sờ tại chỗ.

    ( ta viết, mặc kệ công thụ đều lăng! )

    “Lâm Văn cậu. . . . . .” Lục Vũ Trạch khó có thể tin.

    “Thân ái, quá chủ động tôi sẽ không thoải mái.” Lâm Văn thuận thế ngã vào trong lòng Bạch Nhạc.

    “Chúng ta không hề có quan hệ trừ bỏ công tác bên ngoài.” Sau đó nháy mắt: mau dẫn ta tới nhà ngươi!

    “Chúng ta đi thôi.”

    Lục Vũ Trạch không có đuổi theo.

    “Hắn đã lừa gạt ta, cho nên cũng không để ý nhiều một lần.”

    “Hiện tại làm sao bây giờ?” Bạch Nhạc mang Lâm Văn đến ca thính thuê chung phòng.

    “Tôi có thể ở lại nhà cậu không?”

    “Có thể. Bất quá ở lâu dài cũng không phải biện pháp tốt, cậu có thể hiểu lầm hắn nha.”

    “Cậu vẫn không phải nam nhân! Cậu vẫn không phải thích nam nhân của ta! Dài dòng!” Lâm Văn cầm chai bia lốc ừng ực.

    “Cậu uống say.” Bạch Nhạc đứng dậy đỡ Lâm Văn.

    “Đừng chạm tôi! Tôi mới không có uống rượu!” Lâm Văn bỏ tay Bạch Nhạc ra.

    Lục Vũ Trạch bên kia. . . . . .

    “Huynh! Huynh sao lại suy sút trở lại như vậy? Tẩu tử không theo?” Lục Tiểu Mễ hỏi.

    “Hắn cùng nam nhân khác hôn môi .” Lục Vũ Trạch thản nhiên nói.

    “Vậy ca hẳn là cho một cái tát a!” Lục Tiểu Mễ nói.

    “Nhưng hắn thấy ta cùng bạn gái trước của ta một chỗ, mới cùng nam nhân hôn môi.”

    “Vậy hắn hẳn là tát huynh một cái a! Huynh sao có thể hoàn hảo không tổn thương trở về?”

    “Hắn đây là đang trả thù ta sao?”

    “Yên tâm, huynh đem số điện thoại hắn cho muội, muội thu phục cho huynh.”

    “Thật sự?”

    “Thật sự.”

    Thuộc truyện: Lâm gia tam huynh đệ