Liệp Lộc – Chương 41-43

    Thuộc truyện: Liệp Lộc – Chương 41-43

    Liệp Lộc 41
    … …

    Ngày sinh nhật, Tô Trữ Xuyên ngơ ngẩn trong nhà.

    Kỳ thực công ty có thông báo công việc cho hắn, nhưng Kim tiên sinh có phân phó trước, sinh nhật không cần đi làm việc, có thể hảo hảo ăn mừng. Được ưu đãi đặc biệt như vậy trước đây Tô Trữ Xuyên quả thực không dám mơ tưởng tới, đến tận bây giờ trong lòng cũng vô cùng cảm kích.

    Tô Trữ Xuyên sau khi tốt nghiệp trung học liền gia nhập IMAX, bình thường cũng có vài người bạn tốt cùng trang lứa. Nhưng ở IMAX, Tô Trữ Xuyên lại không kết giao với đám nghệ sĩ trẻ nổi tiếng như Ngôn Nhạc, vì thế trong lần sinh nhật 18 tuổi, thực ra cũng chỉ cùng ở nhà ăn cơm với mẹ mà thôi.

    Nhưng buổi sáng tỉnh dậy, Tô Trữ Xuyên vẫn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

    Buổi sáng cùng Tô mẫu đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn. Trù nghệ của Tô mẫu rất tốt, chỉ là bình thường ít khi nấu nướng long trọng như vậy. Nhưng hôm nay dù sao cũng không giống như bình thường.

    Tô Trữ Xuyên từ nhỏ đã không thích bánh ngọt, cho nên phần lớn chỉ mua thịt bò và tôm. Nhưng thật ra đến cuối cùng cũng không ăn được nhiều như vậy. Dù như vậy, nhưng trong bữa tối, bàn ăn nho nhỏ cũng bày đầy đủ 8 món ăn.

    Chỉ có hai mẹ con ngồi trong phòng, lại vô cùng ấm áp.

    “Tiểu Xuyên, ăn nhiều một chút.” Tô mẫu ăn rất ít, nhưng không ngừng gắp đồ ăn vào trong chén Tô Trữ Xuyên, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu: “Nháy mắt một cái, con đã 18 rồi. Thực mau, sau này…. đã là một người đàn ông chân chính rồi.”

    Tô Trữ Xuyên có chút ngại ngùng mỉm cười.

    “Con cũng lớn rồi. Trong giới nghệ sĩ chắc chắn có rất nhiều cô nương xinh đẹp, nói cho mẹ biết bây giờ có thích ai chưa?”

    Tô Trữ Xuyên cảm thấy cả người căng cứng lại, vội vàng cúi đầu nuốt hết cơm trong miệng, mới nhỏ giọng nói: “Đâu có a. Hơn nữa con cũng không vội mà mẹ…”

    Tô mẫu nhìn đứa con đang cúi thấp đầu, hai mắt dịu dàng bỗng toát ra tia bi thương, bà ngừng một chút, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Con từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, không để mẹ phải lo lắng nhiều. Việc này…. tuy muốn quan tâm, nhưng mà ngay cả mẹ cũng không làm tốt, sao có năng lực chỉ bảo cho con?”

    Lời nói có chút mập mờ làm Tô Trữ Xuyên khó hiểu ngẩng đầu, hoàn toàn không suy nghĩ được gì.

    Tô mẫu buông bát xuống, đôi mắt dịu dàng lẳng lặng nhìn đứa con của mình, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Xuyên, điều mẹ hi vọng nhất trên đời này là con được hạnh phúc. Người trong lòng con, bất luận là nam hay nữ… mẹ cũng không để ý. Mẹ chỉ muốn con phải tự… suy nghĩ cho thật kỹ. Đừng như mẹ, thật sự, đừng giống như mẹ…..”

    Tô Trữ Xuyên nhất thời hoàn toàn ngây ngốc, thì thào nói: “Mẹ….”

    “Hôm qua con hôn người kia dưới lầu….” Tô mẫu khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói tiếp: “Đó là người có tiền. Tiểu Xuyên, hãy nghe mẹ nói, con phải khống chế được chính mình. Đời này, sai lầm nhất của mẹ có lẽ là đã gả cho một người nam nhân như cha con. Đến giờ, mẹ chỉ có thể nói, con muốn yêu người đó là một chuyện rất khó khăn. Nhưng mẹ sẽ không ngăn cản con──bởi vì trên thế giới này, có rất nhiều chuyện, chính bản thân mình phải học hỏi, phải trải qua.”

    “Mẹ, con….” Tô Trữ Xuyên vươn tay, siết chặt lấy bàn tay mẹ mình.

    Trong nháy mắt, không thể nói ra lời, trong mắt lại không hiểu sao có chút cay cay. Hắn cùng với mẹ nương tựa nhau nhiều năm nay, đối với sự thống khổ này đã hiểu quá rõ. Mỗi khi nhắc tới, đều có cảm giác buốt đau trong lòng.

    Nhưng cho dù là thế….trong lòng hắn, lại có một chút rung động vui sướng nhảy nhót. Cánh cửa của mẹ, lại dễ dàng thông qua như vậy. Hắn lúc đó còn có chút hoảng hốt, nhớ tới Đường Nhạc, một chút nữa sẽ được cùng đón sinh nhật với Đường Nhạc. Cho dù mẹ đã dặn dò nhiều thế nào, nhưng hắn không thể ngăn cản được niềm sung sướng đang trào dâng trong lòng.

    Liệp Lộc 42
    …..

    Mười giờ rưỡi tối, Đường Nhạc đúng giờ lái xe ngừng trước của nhà Tô Trữ Xuyên bóp còi vài tiếng.

    Tô Trữ Xuyên sau khi ăn cơm chiều đã bắt đầu chuẩn bị. Nhưng sau khi tắm rửa sạch sẽ, nhìn tủ quần áo nửa ngày cũng không biết nên mặc gì mới tốt.

    Hắn tuy là một diễn viên, nhưng dù sao cũng chỉ là một cậu bé, trừ bỏ quần áo công ty cấp chỉ còn lại áo sơ mi bình thường.

    Nhìn tới nhìn lui nửa ngày, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu trắng ,bởi vì hắn nhớ rõ Đường Nhạc nói rất thích bộ dáng sạch sẽ của hắn.

    Hơn 9 giờ là thời điểm Tô mẫu đi ngủ. Nếu đã muốn thẳng thắng thừa nhận, Tô Trữ Xuyên cũng thừa nhận buổi tối sẽ đi đón sinh nhật với Đường Nhạc. Trong mắt Tô mẫu có chút sầu lo, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ nhẹ giọng hỏi một câu buổi tối ở bên kia qua đêm sao.

    Tô Trữ Xuyên chỉ cúi đầu không dám trả lời.

    Tuy rằng những năm này, xã hội đã rất cởi mở. Nhưng dù sao Tô mẫu cũng xuất thân từ dòng dõi thư hương, vẫn còn một phần điềm tĩnh và khí chất tao nhã.

    Tô Trữ Xuyên không dám cùng mẹ bàn luận những thứ lộn xộn này, mà Tô mẫu cũng chỉ khẽ lắc đầu thở dài, không nói thêm gì nữa.

    Mặc dù có chút lo lắng, nhưng vừa nghe thấy tiếng còi xe vang lên, vẻ mặt Tô Trữ Xuyên lập tức sáng bừng lên, vội vàng ra cửa chạy xuống lầu.

    …..

    Trong bóng đêm, Đường Nhạc như bình thường lái chiếc Lavender thanh lịch rực rỡ, đèn xe phía trước hơi lóe ra một quần sáng rực.

    Tô Trữ Xuyên biết mỗi khi Đường Nhạc sử dụng chiếc xe này thì sẽ không để Phó Vũ Tây đều khiển. Đi tới mở cửa xe, quả nhiên thấy Đường Nhạc mặc tây trang xám ngồi trên ghế điều khiển. Nam nhân tuấn mỹ cao lớn quay đầu lại, đôi ngươi xanh biếc chớp động một chút, mỉm cười nói: “Vào đi.”

    Tô Trữ Xuyên không biết vì cái gì, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt mình có chút nóng rực. Cũng không nói gì, im lặng ngồi vào xe, ngồi ở ghế phó lái bên cạnh Đường Nhạc.

    “Chào buổi tối.” Đường Nhạc quay đầu nhìn Tô Trữ Xuyên, gương mặt tươi cười trong bóng đêm có vẻ anh tuấn lại ôn hòa, lại có chút hương vị âm ỉ mê hoặc lòng ngươi.

    “Thái tử….chào buổi tối.” Tô Trữ Xuyên đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng, mở miệng nói cũng có chút gượng gạo.

    “Ăn gì chưa?” Đường Nhạc khởi động máy, thân xe nhẹ nhàng rung động, ánh mắt xanh biếc chăm chú nhín lên kính chiếu hậu, thuận tiện hỏi một câu.

    “Ăn rồi.” Tô Trữ Xuyên lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

    “Tốt lắm, ta tđưa ngươi tới một chỗ.” Tâm tình Đường Nhạc tựa hồ rất tốt, thân xe nhẹ chàng chuyển động, bắt đầu lướt trên đường. Khóe môi y hơi nhếch lên, cơ hồ đang mỉm cười: “Một nơi rất đẹp.”

    Liệp Lộc 43
    Tô Trữ Xuyên tuy là không biết y đưa mình đi đâu, nhưng trước sau vẫn im lặng ngoan ngoãn nghe theo.

    Chiếc Lavanber bóng loáng lao vun vút qua màn đêm, ánh đèn lấp lánh lướt qua cửa sổ cực nhanh, chỉ nhìn thấy những chấm nhỏ lung linh.

    “Tới thành phố Mexis chưa?” Đường Nhạc vừa lái xe vừa hỏi.

    “Có nghe nói….nhưng chưa tới bao giờ…” Tô Trữ Xuyên có chút sửng sốt nhưng vẫn nhanh chóng trả lời.

    Thành phố Mexis trong đông khu là khu vực lộng lẫy xa hoa nhất. Cũng không giống như các khu phố sầm uất bình thường, Mexis trong đông khu hệt như tên của nó là một thành phố mini. Nó bao gồm những sóng bạc xa hoa nhất, khách sạn, suối nước nóng, các khu bán hàng cao cấp. Người bình thường căn bản không thể bước vào Mexis, vì thế ở đây một phương tiện giao thông công cộng cũng không có, mà một khi lái xe vào đây, chỉ riêng phí đậu xe cũng khiến người ta nhảy dựng.

    Đó chân chính là tấc đất tấc vàng, tấc giây tấc vàng, khu chuyên dành cho người giàu có.Vì thế khi Tô Trữ Xuyên nói hắn chưa tới lần nào, Đường Nhạc cũng không thấy có gì kỳ quái.

    “Gần đây Mexis mới hoàn thành một tòa cao ốc tên là Glassis, ban đêm lái xe vào bên trong rất thú vị cực kỳ đẹp, ta đã đi vài lần.”

    Tô Trữ Xuyên quay đầu lại, có chút thắc mắc: “Lái xe… đi vào?”

    Đường Nhạc mỉm cười, nhưng không trưc tiếp trả lời vấn đề này, chỉ nhàn nhạt đổi đề tài: “Hôm nay không đến trường quay, ngươi ở nhà làm gì?”

    “Cũng….cũng không có gì. Chỉ nghĩ ngơi một chút, buổi tối cùng ăn cơm với mẹ.” Tô Trữ Xuyên nhanh chóng nhìn thấy biển báo hướng dẫn của Mexis mới ý thức được Đường Nhạc đã lái xe vào khu người giàu Mexis.

    “Vì thể chỉ ở nhà chờ ta?” Ngón tay thon dài của Đường Nhạc gõ gõ lên vô lăng, khóe môi có chút hơi nhếch lên.

    Tô Trữ Xuyên sửng sốt một chút, trong khoản thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào, một lát sau mới quay đầu ra cửa sổ, rồi nhẹ nhàng “ân” một tiếng.

    Đường Nhạc cũng không nói gì nữa, lái xe lao đi trên đường cái rộng lớn trong khu Mexis, khoảng vài giây sau, Đường Nhạc chuyển tay lái hướng về phía tòa cao ốc khoảng 7-80 tầng.

    Tô Trữ Xuyên nghĩ vừa rồi Đường Nhạc chỉ là thuận miệng nói “lái xe vào”, nhưng không ngờ chiếc Lavander chậm rãi giảm tốc độ, sau đó lập tức từ cửa chính chạy vào, hoàn toàn không có ý muốn dừng lại.

    “Thái tử….” Tô Trữ Xuyên quay đầu lại, vừa định mở miệng nói nhưng lập tức đã bị cảnh vật bên ngoài cửa sổ làm chấn động.

    Quả thực, quả thực như bước vào một thành phố thủy tinh rực rỡ.

    Trước sau, trái phải, tất cả đều trong suốt, vách tường, sàn, trần nhà.

    Vừa xoay đầu, có thể nhìn thấy khung cảnh tấp nập náo nhiệt bên ngoài, ngẩng đầu có thể nhìn thấu qua tầng tầng thủy tinh trong suốt thấy bầu trời sao lộng lẫy chói mắt.

    Xe vừa chạy vào, liền giống như đưa Tô Trữ Xuyên vào một khối thủy tinh thật lớn, ánh sáng pha lê chiết xạ xinh đẹp không thể tưởng, rực rỡ, lộng lẫy khiến cho trái tim chính mình cực kỳ rung động.

    Cao ốc Glassis, thế giới pha lê──thì ra chính là ý này!

    Hoàn chương 41-43.

    Thuộc truyện: Liệp Lộc – Chương 41-43