Miên nguyệt – Chương 11-12

    Thuộc truyện: Miên nguyệt – Chương 11-12

    Miên Nguyệt ——-[11].
    Bọn hộ vệ cùng ảnh vệ của vương phủ rất hiểu biết nương nương nhà mình, một người trong đó đi đến trước mặt Nam Cung Dạ Hiên, nhỏ giọng nói: “Vương gia, đã như vậy, ngài hãy nén bi thương thuận theo đi, trước đem vương phi lôi ra rồi nói sau, có rất nhiều ánh mắt đang nhìn đó, hiện tại cho dù té xỉu, nó cũng không được a.”

    Trên ót Nguyệt Nha Nhi treo đầy hắc tuyến, nghĩ thầm nén bi thương thuận theo, nói kiểu gì thế ? Ngươi nguyền rủa vương phi nhà các ngươi hả? Muốn cho Hoàng Thượng biết, đó là tử tội a.

    Nam Cung Dạ Hiên cũng không có tỏ vẻ gì, thở dài nói: ”Đúng vậy a, dù sao mọi người đã đánh mất, mất bò mới lo làm chuồng cũng không kịp.”

    Vừa nói xong, đi tiến, đối với vương phi nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Ngươi nếu không phải mẹ ta, ta đã cho người đem ngươi ném vào sa mạc uy kên kên. Ngươi không biết ta sẽ nói cho ngươi biết a, trời ạ, ngươi… Ngươi sao lại chui vào trong thứ đó?”

    Hắn vừa nói xong, tại trên cái gói không lớn lắm kia mạnh mẽ mát xa vài cái, sau đó chợt nghe vài tiếng “rắc rắc” , thân mình vương phi đột nhiên biến lớn lên, tiếp theo nàng ôm cổ Nam Cung Dạ Hiên, cuối cùng từ trong túi nhảy ra.

    “Hô, này a, tốc độ của ngươi cũng quá chậm, đi hơn một tháng mới xuất quan, ngươi có biết ngươi nếu không xuất quan, nương ngươi sẽ nghẹn đã chết không.”

    Vương phi từ trên người Nam Cung Dạ Hiên xuống dưới, khí định thần nhàn vuốt tóc, một bên hướng bọn binh lính bốn phía hóa đá phất tay.

    “Đủ rồi.” Trán Nam Cung Dạ Hiên đã nổi đầy gân xanh, lôi kéo ống tay áo vương phi: “Không cần lại làm ta mất mặt, ngươi muốn toàn bộ binh lính của ta đều té xỉu trong sa mạc sao ?”

    “Ừ.” Vương phi thụ giáo gật đầu, Nam Cung Dạ Hiên biết mẫu thân chịu thống khổ thật lớn theo bọn họ đi tới nơi này, cũng không có khả năng sẽ chạy trở về, thế là mệnh cho bọn lính dùng gỗ để ban đêm ráp liều trại, miễn cưỡng làm một chiếc “Xe sa mạc”, trên tấm gỗ giăng liều trại, dùng bảy con lạc đà để kéo, để cho vương phi ở trong liều trại.

    Lúc này đã gần đến buổi trưa, lại đi trong chốc lát, trùng hợp gặp một ốc đảo nho nhỏ, mọi người liền qua đó rửa mặt uống nước ăn lương khô, Nguyệt Nha Nhi tiến vào lều trại giúp vương phi chải đầu cột tóc, lại giúp nàng hảo hảo rửa mặt, ăn vài thứ, lại nhìn kỹ, trừ bỏ gầy một chút, thật không có gì không ổn, hơn nữa tinh thần vẫn thập phần tràn đầy.

    Nam Cung Dạ Hiên cũng đi đến, hung hăng trừng mắt nhìn mẹ hắn hai cái, bỗng nhiên liền tiết khí, ở trên tấm ván gỗ khoanh chân ngồi xuống, tức giận nói: “Ngươi sao lại theo tới nơi này? Ta đã nói thái độ trước đó của ngươi có chút không đúng, còn cố ý cho người đi kiểm tra rồi, khi đó ngươi núp ở chỗ nào hả?”

    Vương phi vừa ăn một cái bánh chiên, một bên ha hả cười nói: “Hiểu con không ai bằng mẹ, ta trải qua vài lần đau thươngg, đã biết muốn ngươi dẫn ta rời khỏi vương phủ là không có khả năng, cho nên ta không thể không tự cứu. May mắn những năm gần đây công phu thật không bỏ phí, ngươi không biết, lúc ngươi kêu người kiểm tra, tiểu Toàn nhi cũng xém chút đem gói to này mở ra, lúc ấy ta bị dọa đến đầu óc đều cương, may mắn Đại Nham ngăn trở hắn, nói cái gói như thế, ngay cả con heo đều chuôi không lọt, sao vậy có thể chứa người, ta đây mới tránh được một kiếp.”

    Nam Cung Dạ Hiên nắm tay vừa xiết vừa mở, nghĩ thầm Đại Nham, tốt lắm, xem ta trở về làm vậy thu thập ngươi.

    Nguyệt Nha Nhi biết tiểu Toàn nhi cùng Đại Nham là hai hộ vệ đi theo, trong lòng giúp bọn họ niệm vài tiếng A di đà phật, nghĩ thầm vương phi a vương phi, hai người kia đã bị ngươi liên lụy rồi.

    “Nam Cung, kế tiếp ngươi tính như thế nào? Cũng không thể thật sự đem vương phi đi đến nơi nguy hiểm như thế cùng chúng ta đi?”

    Hai người đều ra khỏi liều trại, Nguyệt Nha Nhi càng u buồn, vốn đã liên lụy Nam Cung Dạ Hiên nên y luôn đeo áp lực thật lớn trên lưng, không nghĩ tới bây giờ ngay cả vương phi đều theo tới, nếu không phải phụ thân còn ở tại nơi không biết tên kia chịu khổ, y nhất định muốn rút lui có trật tự.

    “Còn tính sao nữa?” Nam Cung Dạ Hiên vuốt tay, bất đắc dĩ nói: “Nương luôn luôn ở trong vương phủ, đã sớm chán muốn chết, phía trước vì để ta mang nàng đi ra ngoài, một khóc hai nháo ba thắt cổ đều thử qua. Chính là cái tính kia của nàng, đi ra ngoài còn chưa đủ để nàng gây chuyện thị phi, cho nên ta vẫn không cho nàng đi ra ngoài, lúc này đây xem như nàng tự gây họa, quên đi, để nàng theo đi, đối với chúng ta mà nói, coi như là một giúp đỡ rất tốt.”

    Nguyệt Nha Nhi quả thực không thể tin lổ tai của mình nữa, y nhìn về phía Nam Cung Dạ Hiên, không dám tin hỏi: “Ngươi… Ngươi nói gì? Giúp đỡ? Nàng… Nàng chính là vương phi, là nữ nhân, ngươi… Ngươi sao có thể để nàng hỗ trợ? Sao có thể đem nàng đưa vào hiểm địa chứ ?”

    Nam Cung Dạ Hiên lắc đầu nói: “Ngươi a, thật là ngốc, chẳng lẽ không thấy đi súc cốt công kia của nàng khi nãy sao? Trên giang hồ có thể đem súc cốt công luyện đến thành thục như thế, không đến vài người. Còn nữa, ngươi nghĩ rằng sát thủ vương gia hàng đầu như ta làm sao có được ? Tuy rằng cũng có cao thủ dạy võ công, nhưng nói đến vẫn là công phu nàng dạy ta lợi hại nhất, đây là gia học uyên nguyên, hiểu không?”
    _ gia học uyên nguyên: chỉ việc học tập bắt nguồn từ gia đình tương tự gia truyền.
    Miệng Nguyệt Nha Nhi mở lớn đến nỗi có thể nuốt vào một quả trứng chim. Nam Cung Dạ Hiên nhớ tới chuyện y cằm rớt lần trước, nghĩ đến lần này lại dọa rớt, vội vàng sẽ giúp y đỡ.

    Bất quá ngón tay mới vừa chạm vào cằm Nguyệt Nha Nhi, đã bị y đẩy ra, sau đó y cọ cọ cằm, lắc đầu nói: “Không nghĩ tới a không nghĩ tới, này thật sự là trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối, tự cổ hiệp nữ xuất phong trần (1). Chính là Nam Cung, nếu nương ngươi là nữ tử võ lâm, sao nàng có thể nhập vương thất a?”

    Nam Cung Dạ Hiên nói: “Bọn ta không phải vương gia dòng chính, nói đến, danh hiệu vương gia của bọn ta là bởi vì bác ta làm hoàng hậu cùng thái hậu. Cho nên chúng ta cũng không xem nặng những quan niệm giữa cửa đó, đương nhiên, trước đó, gia tộc của chúng ta cũng đủ hiển hách, nhưng tuyệt đối không cổ hủ, điều này cũng là nguyên nhân mỗi đứa nhỏ ở Nam Cung gia chúng ta ở mọi phương diện đều khả năng có hơn người.”

    Nguyệt Nha Nhi trợn trắng mắt, nghĩ thầm gia khỏa này, đến phía sau, cũng không quên khoe khoang một chút.

    Ăn cơm trưa xong, mọi người lại tiếp tục chạy đi, trong sa mạc cũng không có phong cảnh gì, liếc mắt đều là những dãy cát mệnh mông, ngẫu nhiên sẽ gặp một ít cây xương rồng thật lớn, làm cho Nguyệt Nha Nhi xem thế là đủ rồi.

    Rất nhanh, mặt trời đã hạ xuống, nhân dẫn đường biết rõ sa mạc, liền mang bọn họ đi tới một nơi cản gió, mọi người bắt tay chuẩn bị liều trại thật tốt, lại nấu một tô thịt bò, đốt mấy nồi nước sôi dùng để uống tắm rửa, có thể nói, những người đi trong sa mạc, có thể thoải mái như bọn họ cũng ít thấy.

    Buổi tối Nguyệt Nha Nhi ngủ không được, nghĩ đến đã xâm nhập sa mạc, mấy ngày nữa liền có thể tới Ba Tư, có lẽ có thể nhìn thấy phụ thân chịu đủ mọi cực khổ của mình, thậm chí cứu y ra, y nói gì cũng không ngủ được.

    “Ngủ không được sao?” Nam Cung Dạ Hiên ngủ ở phía đối điện bỗng nhiên mở miệng, dọa Nguyệt Nha Nhi nhảy dựng, sau đó y “Ân” một tiếng.

    “Ta đây cùng ngươi đi ra ngoài đi một chút nha.” Nam Cung Dạ Hiên đứng lên, đi đến bên người Nguyệt Nha Nhi, kéo tay y đứng lên.

    “Đi ra ngoài làm gì chứ? Dẫn đường không phải nói buổi tối trong sa mạc rất lạnh sao?” Nguyệt Nha Nhi nghi hoặ, ánh trăng chiếu không đến lều trại, nhưng lại chiếu vào lều trại chung quanh, mông mông lung lông, có vẻ thần bí mà tuyệt đẹp.

    “Không phát hiện sao? Hôm nay là mười sáu, bên ngoài là trăng tròn đó. Trong sa mạc yên ắng có trăng ban đêm, đẹp đắc làm cho lòng người kinh sợ, nếu ngươi không xem, cả đời sẽ tiếc nuố.”

    Nam Cung Dạ Hiên vừa nói, lấy một chén chèn thấp sáng lồng đèn, sau đó kéo y ra khỏi lều trại: “Hà y trên người ngươi không phải có thể giữa ấm sao? Phủ thêm cái này là được.”

    Hắn nói xong, đã đem một tấm áo lông còn treo nguyên một cái đầu chồn khoác cho Nguyệt Nha Nhig. Nguyệt Nha Nhi thấy trên người hắn vẫn là y phục ở nhà, không khỏi luống cuống, vội vàng nói: “Sao ngươi không mặc y phục dày một chút ? Sẽ bị đóng băng đó .”

    “Ta không sợ, công phu của ta không phải luyện không, ngươi cũng không cần quan tâm.” Nam Cung Dạ Hiên vừa nói, một bên ở trên mặt Nguyệt Nha đích sờ soạng một chút, thấp trầmcười nói: “Đi a, hiện tại cũng biết quan tâm ta.”

    Mặt Nguyệt Nha Nhi đỏ lên, nột nột nói: “Đừng… Đừng nói bậy, ta… Ta đối gia của ta cũng như thế, đây là bổn phận của kẻ làm hạ nhân bọn ta.”

    “Tiểu áp tử mạnh miệng, uổng cho ta vì ngươi hao tổn tâm cơ, ngươi không thể cho ta chút lời ngon ngọt vui vẻ sao?” Nam Cung Dạ Hiên lắc đầu, ngữ khí buồn bả làm cho lòng Nguyệt Nha Nhi kinh hoàng, trong nháy mắt đó, thậm chí kémchút xúc động nhào vào trong lòng Nam Cung Dạ Hiên hôn môi hắn.

    Bất quá cuối cùng vẫn đè nén tâm tình này xuống, hai người yên lặng đi dạo trên sa mạc, lưu lại một hàng dấu chân vừa dậm vừa nhạt, ánh trăng treo tút trên cáo, rọi xuống những ánh sáng ôn nhu.

    Sa mạc rất khó có khi tời tiết tốt, ánh trăng chiếu sáng ngàn dẵm, đèn lồng trong tay phát ra vầng sáng nhu hòa, cồn cát xa xa uốn lượn nhấp nhô, hai người đi đến chỗ sườn dốc, Nam Cung Dạ Hiên bỗng nhiên ngồi xuống, Nguyệt Nha Nhi liền cũng cùng hắn ngồi xuống.

    “Đẹp quá…”

    Một bãi sa mạc mênh mông bát ngát, dưới ánh trăng bao phủ, phát ra thứ ánh sáng thản nhiên tao nhã mà thần bí, vẫn kéo dài, kéo dài, kéo dài đến nơi tiếp giáp giữa trời và đất. Ở nơi này, con người có vẻ thật nhỏ bé, càng thêm phụ trợ co sự vĩnh hằng của thiên địa cùng phiến cát vàng mênh mông này.

    Cả người Nguyệt Nha Nhi đều trầm tẩm tại cảnh đẹp động lòng người này, chợt nghe Nam Cung Dạ Hiên bên cạnh ngâm: “”Đại mạc sa như tuyết, yến sơn nguyệt tự câu. Hà đương kim lạc não, khoái tẩu đạp thanh thu.”

    Nguyệt Nha Nhi lẩm bẩm nói: “Đại mạc sa như tuyết, yến sơn nguyệt tự câu … Trước kia ta cũng nghe gia niệm qua bài thơ này, chính là không rõ vì sao lại đem sa mạc so với tuyết, một cái vàng một cái trắng, một cái là cát nhỏ một cái là bông tuyết, căn bản không giống chỗ nào a, hiện giờ thấy tận mắt, mới biết bài thơ này thật sự là đem sa mạc vào ban đêm tả tới cực hạn rồi.”

    Nam Cung Dạ Hiên cười nói: “Quả là hậu nhân Giang Thanh Hiểu, tuy rằng chưa từng đọc sách, nhưng ngộ tính vẫn có. Đợi khi chúng ta cứu cha ngươi trở về, ta sẽ dạy ngươi đọc sách.”

    Nguyệt Nha Nhi mỉm cười nói: “Ngươi làm sao có lúc rãnh rỗi? Ngươi là vương gia, dưới tay lại có nhiều sản nghiệp như vậy, ngày thường xã giao cũng nhiều, có thể thỉnh cái tiên sinh dạy ta là được.”

    Nam Cung Dạ Hiên lắc đầu nói: “Thế sao được? Thứ tốt đẹo thiên hạ vô song như thế, ta sao có thể bỏ đi tặng cho người khác. Xã giao sản nghiệp cũng chiếm không được bao nhiêu thời gian, đến lúc đó ta và ngươi ở thư phòng, hàn đêm đốt đèn, ban ngày gối đầu, thư thanh* lanh lảnh, bút pháp uẩn tú, nhàn nhã như thế thật thích biết bao.”
    _thư thanh: tiếng đọc sách.
    Hắn nói tới đây, bỗng nhiên đem Nguyệt Nha Nhi một bên kéo vào trong lòng, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: “Bảo bối nhi, ngươi nguyện ý cùng ta sống cuộc sống như thế sao? Cả đời đều như vậy. Tuy rằng lòng ta tham muốn đời đời kiếp kiếp, bất quá, cũng phải đem cả đời này xác định trước, ngươi nói có phải hay không?”

    Nguyệt Nha Nhi bị lời của hắn chọc nở nụ cười. Sau đó y nghiêng đầu tựa vào lòng Nam Cung Dạ Hiên , thở dài nói: “Nam Cung, ngươi thắng. Ta sao cũng không nghĩ tới, mới hơn một tháng, ta lại bị ngươi thu phục hoàn toàn. Ta vốn tưởng rằng, ta có thể chạy đi, tối thiểu cũng có thể tử thủ, có thể đem bức tờng cao trong lòng mình giữ vẫn… Nhưng là… Vô ích, có lẽ không chỉ là ta, chỉ sợ bất luận kẻ nào bỗng nhiên đối mặt với sự ôn nhu của ngươi, đều phải thất bại thảm hại đi. Chẳng sợ biết rõ ôn nhu này chính là biểu tượng của ngươi.”

    Nam Cung Dạ Hiên chọn mi nói: “Uy, không cần đem ôn nhu của bổn vương nói rẻ như thế được không? Ôn nhu là tình ý phát ra từ nội tâm, không chỉ nói bổn vương sẽ không làm bộ, cho dù có, cũng không đáng làm. Đối với nam nữ hoan ái trước kia, ta cũng không phí tâm tư trên người bọn họ, ta vốn là không phải người tốt mà. Chỉ có đối với ngươi, Nguyệt Nha Nhi, tâm can bảo bối nhi, ta cũng không biết tại sao lại chiết ở trong tay ngươi.”

    Hắn cúi đầu, đem chóp mũi cọ trên tóc Nguyệt Nha Nhi, nghe thấy hương tóc kia, liền kìm lòng không đậu thì thào lẩm bẩm: “Ta vốn cũng không nghĩ tới sẽ yêu sâu nặng đến thế, rõ ràng ngày rời khỏi vương phủ của ngươi để chấp hành nhiệm vụ, đối với ngươi cũng bất quá chỉ là thập phần thích mà thôi, lại không dự đoán được, trong thời gian gần một năm, lại lúc nào cũng nhớ tới ngươi, ở lúc cảm chừng như sẽ không sống nổi, liền nghĩ đến gương mặt của ngươi, liền tự nói với mình nhất định phải trở về lấy ngươi. Chính là dựa vào ngươi, mới nhiều lần vượt qua sinh tử. Ngươi không phải yêu tinh, mị lực so với Nộn Thảo còn lớn hơn không biết bao nhiêu lần, bất tri bất giác, ở trong lòng ta đâm cái ni.”

    Nguyệt Nha Nhi ghé vào trên người Nam Cung Dạ Hiên, cũng nhẹ giọng trả lời: “Nam Cung, ta… Ta nghe ngươi nói như vậy, trong lòng thật sự là đều sắp tan rồi. Nếu lần này chúng ta thật sự có thể cứu phụ thân trở về, ta nhất định cùng ngươi sống cuộc sống ngươi vừa mới nói, nhất định rất đẹp rất đẹp, ngươi nói có phải hay không?”

    Y nói xong, ức chế không được tình ý như sóng triều trong lòng, liền hơi hơi quay đầu, ở trên chóp mũi Nam Cung Dạ Hiên nhẹ nhàng hôn một chút.

    Động tác này hoàn toàn là kìm lòng không đậu hạ, hôn xong rồi, Nguyệt Nha Nhi mới kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mặt nóng như bị thái dương phơi nắngg.

    Nam Cung Dạ Hiên bỗng ngẩng đầu lên, đôi ngươi nghiêm túc nhìn Nguyệt Nha Nhi, như một hồ nước sâu không đáy. thấp giọng trầm nói: “Nguyệt Nha Nhi, đây là ngươi nói, nhớ kỹ lời tối hôm nay của ngươi, ta sẽ không cho phép ngươi đổi ý.” Nói xong, hắn liền buộc chặc vòng tay, cúi đầu xuống hôn đôi môi Nguyệt Nha Nhi thật sâu.

    Nguyệt Nha Nhi vong tình đáp lại, trong sa mạc rộng lớn vô ngần cùng ánh trăng u nhu kia, tất cả những thứ như e lệ đều không cần thiết tồn tại. Cần, chính là bản năng của mỗi người, cái phản ứng tình cảm tối nguyên thủy này.

    Hai người cứ như vậy nhiệt liệt ôm nhau hôn môi. Chậm rãi, khuôn mặt tuấn tú của Nguyệt Nha Nhi nhiễm thượng một mạt ửng hồng, y ồ ồ thở dốc, trước khi hết hơi, Nam Cung Dạ Hiên cũng chịu buông y ra.

    “Thật sự rất muốn ngươi…” Hắn dùng tay vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của Nguyệt Nha Nhi, khàn khàn họng nói: ” Tiểu yêu tinh không được tự nhiên này, trươc kia có nhiều ngày địa lợi nhân hòa chỗ tốt như thế, ngươi trốn ta như con thỏ, cố tình lại ở trong này trêu chọc ta, ngươi muốn tra tấn ta chết sao?”

    “Uy, rõ ràng là ngươi trêu chọc ta trước đi, sao có thể đổ toàn bộ lên người ta? Gia khỏa đáng giận.” Nguyệt Nha Nhi tức giận ở trên người Nam Cung Dạ Hiên đập một quyền, đột nhiên cả người run rẩy run rẩy, y ôm chặt hai tay lẩm bẩm nói: “Kỳ quái, sao vậy lại đột nhiên cảm thấy lạnh vậy a?”

    “A? Lạnh?” Nam Cung Dạ Hiên cũng kinh ngạc, vội vàng đưa y kéo vào lòng, một bên nói: “Như vậy có thể ấm áp một ít không? Thật là, không phải nói ngũ thải tiên y kia mặc ở trên người, khi rét lạnh không lạnh, khi nóng bức không nóng sao?”

    Nguyệt Nha Nhi cũng nghi hoặc nói: “Đúng vậy, vừa rồi cũng không cảm thấy lạnh mà, chính lúc này, đột nhiên lại cảm thấy băng hàn thấu xương.” Y vừa nói, một bên liền cúi đầu nhìn người mình, lẩm bẩm nói: “Thật là kỳ quái, trên người còn khoắc áo khoác mà, ngươi không phải nói là lông hồ ly, giữ ấm thật tốt sao?”

    “Đích xác giữ ấm, nhưng ban đêm sa mạc này băng hàn như thế, không phải một kiện áo khoác có thể ngăn cảnh. Ta đem ngươi lôi ra, là bởi vì ngươi có ngũ thải tiên y…”

    Nam Cung Dạ Hiên nói tới đây, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngốc ngốc nhìn Nguyệt Nha Nhi, lẩm bẩm nói: “Có thể… Có thể kiện tiên y kia mất hay không?”

    “Sao vậy có thể? Thường này trừ bỏ tắm rửa, ngay cả khi ngủ muốn cởi đều cởi không được, sao lại đột nhiên biến mất. Nộn Thảo lại không có pháp thuật, cho dù đột nhiên muốn triệu hồi nó cũng không thể a.”

    Nguyệt Nha Nhi nói xong, Nam Cung Dạ Hiên cũng đã giải khai dây lưng áo khoác y, ngữ điệu pha chút hưng phấn nói: “Có thể hay không có thể, nhìn xem chẳng phải liền biết?”

    _trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối, tự cổ hiệp nữ xuất phong trần : [tục ngữ] có nghĩa là những người trượng nghĩ, hiệp nữ ngày xưa thường xuất thân từ những hạng người như kẻ giết chó và nữ tử phong trần (kỹ nữ). Nghe thì thấy châm biếm, nhưng ngược lại là có ý tôn trọng những người có xuất thân thấp hèn như lại làm việc tốt. Trong truyện là tỏ thái độ ngạc nhiên của NNN với thân phận vương phi.

    Miên Nguyệt ——-[12].

    Hắn vừa dứt lời, liền “A” một tiếng to, Nguyệt Nha Nhi sợ tới mức kém chút nhảy dựng lên, vội vàng che miệng của hắn, nhìn sang chung quanh sau đó oán trách nói: “Ngươi làm gì? Cẩn thận bọn vệ binh gác đêm đều bị gọi lại đây. Cho dù bọn họ không đến, chẳng lẽ ngươi không biết tính tình vương phi sao? Làm cho người ta thấy chúng ta ôm nhau ở đấy, rất ngượng ngùng.”

    “Có gì ngượng ngùng. Vương gia cùng vương phi tương lai cùng ôm nhau, đó là thiên kinh địa nghĩa.” Nam Cung Dạ Hiên thay Nguyệt Nha Nhi khoác cái áo khoác thật lớn, vui rạo rực ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý, cười với Nguyệt Nha Nhi nói: “Hắc hắc, thật không còn, Nguyệt Nha Nhi, ngũ thải tiên y của ngươi thật sự không còn.”

    “Gì?” Nguyệt Nha Nhi vẫn không tin, thầm nghĩ nào có đạo lý đột nhiên biến bất. Nhưng vừa xốc áo khoác lên, quả nhiên, ngũ thải tiên y kia chẳng biết đi đâu, thậm chí y cũng không biết bị cỡi ra lúc nào.

    “Đây là chuyện gì nha?” Nguyệt Nha Nhi cũng nghi hoặc: “Nào có đạo lý nói mất là mất ?”

    “Ta nghĩ, y phục này là Nộn Thảo vì phòng ngừa ta đối với ngươi dùng sức mạnh mới cho ngươi mặc vào. Cho nên từ lúc ngươi chân chính chấp nhận ta, giữa hai ta cũng sẽ không có tồn tại vấn đề cưỡng ép gì , cũng bởi vậy, tiên y này liền hoàn thành sứ mệnh nó, cho nên tự động biến mất.”

    “Sẽ… Sẽ kì diệu như thế sao?” Nguyệt Nha Nhi cẩn thận nghĩ nghĩ, không thể không thừa nhận Nam Cung Dạ Hiên nói thật có đạo lý, nhưng y không thể tin được thế gian thực sự thứ linh tính như thế.

    “Sao lại không thể ?” Nam Cung Dạ Hiên lại không có nhiều kinh ngạc: “Bằng không sao gọi là tiên y chứ? Nếu ngay cả chút nhãn lực đó cũng không có, còn làm tiên y gì a. Ngươi không phải nói, phi kiếm của Nộn Thảo cũng có linh tính, có thể mở miệng nói chuyện được sao? Cho nên tiên y này cũng nhất định giống nó, biết thời biết thế, biết kẻ thức thời trang tuấn kiệt.”

    “Uy…” Nguyệt Nha Nhi bị cái đạo lý ngụy biện của Nam Cung Dạ Hiên làm dở khóc dở cười. Mà lúc này, rét lạnh trên người cũng thật sự đạt tới đỉnh, y “hắt xì hắt xì” hai cái , Nam Cung Dạ Hiên liền ôm lấy y, nói không thể ngồi nữa, bằng không sẽ bị cảm lạnh.

    Nguyệt Nha Nhi lại luyến tiếc cảnh đẹp này, nhưng thật sự đa lãnh đến chịu không nổi, tức giận không ngừng than thở tả oán nói: “Thật là, lúc muốn cởi ngươi lại không cởi được, hiện giờ đang dùng ngươi, lại ngay cả chào cũng không nói một lời, đột nhiên biết mất, đây là chuyện gì chứ, ngươi tốt xấu gì cũng phải để ta ngồi thêm chút nữ, đem cảnh đẹp này xem đủ a, ai biết về sau còn có thể nhìn thất đêm sa mạc đồ sộ xinh đẹp nữa không a.”

    “Tốt lắm, đừng oán giận.” Lúc này Nam Cung Dạ Hiên thật sự là vui vẻ ra mặt, ôm Nguyệt Nha Nhi về trong trướng bồng, nhớ tới một đám thủ vệ tuy rằng ra vẻ không dám nhìn, nhưng khóe mắt đều liều mạng nhìn cả người mình và Nguyệt Nha Nhi, không khỏi cảm thấy buồn cười.

    Kế đó hai người cũng ngủ thật say sưa, Nguyệt Nha Nhi vốn tưởng rằng khi nửa đêm còn có thể nghe thấy vài tiếng sói hú, bất quá đừng nói sói hú, mà ngay cả chim hót cũng chưa nghe thấy vài tiếng, nghĩ nghĩ, cũng tự thấy buồn cười, thầm nghĩ trong sa mạc làm sao có sói, chắc chúng sẽ bị khát chết.

    Vừa cảm giác ngủ thẳng hừng đông, Nam Cung Dạ Hiên đã thức dậy, vương phi cũng lại đây rửa mặt chải đầu, Nguyệt Nha Nhi thay nàng búi tóc đơn giản. Lại ra nhìn bọn hộ vệ sửa sang lại đội lạc đà.

    Nơi này vương phi thấy Nguyệt Nha Nhi đi ra ngoài, vội vàng tiến lại, nhìn hắn hì hì cười nói: “Đứa con, nghe nói đêm qua ngươi cùng Nguyệt Nha Nhi cuối cùng tu thành chính quả? Khó được a, không nghĩ tới một mảnh thành tâm của ngươi cuối cùng cảm động trời xanh…”

    Nam Cung Dạ Hiên nhíu mày đánh gãy lời mẫu thân nhà mình, kỳ quái hỏi: “Tu thành chính quả? Tu thành chính quả gì? Ai nói cho ngươi biết?”

    Vương phi hừ một tiếng, mày liễu thật dựng thẳng, bổ ngay trên vai Nam Cung Dạ Hiên một chưởng, cắn răng nói: “Xú tiểu tử, thật sự là con lớn bỏ mẹ a, cánh cứng rồi phải không ? Buổi sáng bôm nay bọn hộ vệ đều truyền khắp, chẳng lẽ ngươi không có lỗ sao? Còn hỏi ai nói cho ta biết, loại sự tình này ai có thể đến trước mặt kẻ làm vương phi như ta nói, ai, xa cách bọn nha hoàn thông minh của ta, thật là không có tiện a.”

    Nam Cung Dạ Hiên tuôn hắc tuyến như mưa, nhớ tới bọn nha hoàn trong phủ thường dám trắng trợn bát quát trước mặt vương phi, lại càng thêm nhức đầu, nghĩ thầm không bằng ta xem tình cảnh nhạc phụ như thế nào, nếu cũng không tệ lắm, dứt khoác cùng Nguyệt Nha Nhi ở Ba Tư luôn không quay về.

    Đang nghĩ ngợi, chợt thấy vương phi vừa cười tiến lên nói: “Đứa con, cùng nương nói nói, tư vị của Nguyệt Nha Nhi như thế nào ? Có phải cũng tốt đẹp như trong tưởng tượng không a?”

    “Uy, ngươi là mẹ ta a, loại chuyện này sao có thể tùy tùy tiện tiện hỏi bằng miệng chứ ? Hương vị ra sao là thế quái gì ?” Nam Cung Dạ Hiên tức giận trừng mắt nhìn vương phi: “Trên thực tế, chúng ta không có gì cả.”

    Vương phi bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm nói: “Ngươi cho ta là người mù hả ? Ngũ thải tiên y trên người Nguyệt Nha Nhi rõ ràng đã không còn, bọn hộ vệ còn nói tối hôm qua y ngay cả đường đều đi không được, được ngươi trực tiếp ôm trở về, dưới tình huống như thế còn dám nói các ngươi trong sạch, muốn chối cãi cũng không cần dùng cách như thế.”

    “Ta có thể cùng Nguyệt Nha Nhi ở bên ngoài làm sao? Buổi tối ngươi đi ra ngoài thử xem, băng thiên tuyết địa, lạnh cũng lạnh chết ngươi.”

    Nam Cung Dạ Hiên ma vài cái răng nanh, nghĩ đến tính cách bọn ảnh vệ đều là chất phác ít lời, mấy thứ này nhất định là bọn hộ vệ truyền ra, gia khỏa này bởi vì ở trong vương phủ được bọn nha hoàn hun đúc, một đám đều biến thành bát quái nam, hắn bắt đầu còn thật sự lo lắng mình có cần lợi dụng mấy ngày đi chung ngày đào tạo bọn họ trở về tính cách ban đầu.

    Đang nghĩ, chợt thấy vương phi hưng phấn nói: ”Đúng vậy a, đúng vậy, bên ngoài xác rất lạnh, chẳng lẽ nói, là ngươi đem Nguyệt Nha Nhi ôm trở về liều mới làm…”

    Không đợi nói xong, Nam Cung Dạ Hiên liền vén rèm đi ra ngoài, bởi vì hắn chợt phát hiện, mình mà cùng mẫu thân giải thích quả thực chính là ngu ngốc, mẹ hắn nếu nhận định một việc gì, dù ngươi có nhảy vào hố bắng, cũng cho là đang tấm.

    Đội ngũ cũng đã sửa sang lại xong rồi, Nguyệt Nha Nhi đang giữa đội lạc đà đi qua đi lại, không nhịn được lại sờ lạc đà, cũng may tính tình bọn lạc đà này là dịu ngoan, cũng không có không kiên nhẫn, nhưng nếu là ngựa trong vương phủ của Nam Cung Thừa Phong, đã sớm giơ chân đá y ra ngoài.

    “Áo khoác cũng không khoác, bỏ chạy ra ngoài, lỡ bị cảm lạnh thì sao đây ?” Nam Cung Dạ Hiên đi đến trước mặt Nguyệt Nha Nhi, thay y phủ thêm kiện áo khoác lông cừu đêm qua.

    “Sẽ không lạnh a, hiện tại thái dương mới đi ra, vừa không lạnh cũng không nóng, bọn lính đều nói đây là thời khắc có khí hậu tối ôn hòa trong sa mạc, đáng tiếc lại thập phần ngắn ngủi.”

    Nguyệt Nha Nhi hưng phấn nói, sau đó lại sờ sờ lạc đà, nói với Nam Cung Dạ Hiên: “Nam Cung, lạc đà thật đáng yêu a, không bằng sau khi trở về chúng ta ở trong phủ dưỡng mấy con đi. Bọn lính nói nó rất dễ nuôi.”

    “Sao vậy lại muốn nuôi lạc đà?” Nam Cung Dạ Hiên mỉm cười nhìn Nguyệt Nha Nhi.

    “Bởi vì đáng yêu a.” Nguyệt Nha Nhi vươn ngón tay, quyệt trứ miệng nói: “Lạc đà so với ngựa đáng yêu hơn, ngươi cũng không biết,lúc ta ở vương phủ, con ngựa hư kia ỷ vào mình là thần câu, một đám vênh váo tự đắc, sờ chúng nó vài cái, liền ngưỡng cổ hí vang, ngươi xem lạc đà thật tốt, mao đều sắp bị ta sờ đến rụng, người ta vẫn vô thanh vô tức.”

    Nam Cung Dạ Hiên cười ha ha, sờ tóc Nguyệt Nha Nhi, lại nhịn không được ở trên mặt y trộm hôn một cái, mới thẳng đứng dậy nói: “Hảo, ngươi thích như thế nào liền như thế đó, lạc đà này chúng ta mang toàn bộ về trong phủ nuôi. Nghe nói bên Ba Tư kia còn có một ít động vật Trung Nguyên không có, có một loại kêu dương đà, cũng là thực đáng yêu, hơn nữa đem lông dương đà dệt thành len, làm y phục còn mỏng hơn áo bông, lại ấm hơn áo bông.”

    “Uy, đứa con, tuy rằng nương không muốn sát phong cảnh, nhưng ta không thể không nhắc nhở ngươi một câu a, lần này chúng ta đi Ba Tư là để cứu người, không phải mua lạc đà hoặc là dương đà gì đó.”

    “Ta biết, bất quá có mẫu thân ở, cứu người không phải chỉ là chuyện nh sao? Để bụng làm gì ?” Nam Cung Dạ Hiên bất động thanh sắc xu nịnh vị mẫu thân thích được khen nhà mình.

    Vương phi quả nhiên vui vẻ ra mặt, cười nói: “Xú tiểu tử hôm nay cuối cùng cũng nói thật lòng , như thế nào? Ở ngươi trong lòng, ngươi nương vẫn rất lợi hại đi? Hừ, trước kia đều mạnh miệng muốn chết, chưa bao giờ muốn thừa nhận tác dụng vĩ đại của ta. Bất quá mà, này dù sao cũng là xâm nhập địa bàn của người ta, chúng ta nên cẩn thận thật cẩn thật thì hơn.”

    Nam Cung Dạ Hiên ha hả cười, nói đã biết. Lúc này đã có người thỉnh bọn họ đi ăn cơm, nói cơm nước xong sẽ ra đi.

    “Ra đi gì, phải nói chạy đi.” Vương phi không khách khí gõ đầu binh lính kia một cái: “Đứa này, ta cho ngươi biết nga, về sau không cho nói loại điềm xấu như ra đi này, làm cho người ta nghe giống như đang muốn đi chịu chết, phải nói chạy đi.”

    Nam Cung Dạ Hiên trừng mắt nhìn vương phi một cái, ý bảo nàng thu liễm một chút, đã thấy binh lính kia mở to hai mắt nhìn, tựa hồ là bị sợ cháng váng.

    Nguyệt Nha Nhi đang muốn tiến lên xem xét tình huống của hắn một chút, chỉ thấy hắn bỗng nhiên hưng phấn quỳ xuống hướng vương phi khái đầu, kích động nói: ”Đúng vậy… Ta… Tiểu nhân hiểu được, chạy đi… Chúng ta là chạy đi, không phải ra đi…” Không đợi nói xong, liền đứng lên chạy nhanh như chớp.

    “Đứa con, hắn xảy ra chuyện gì?” Vương phi bị binh lính khiến cho chẳng hiểu mô tê gì.

    “Cho ngươi bị dọa.” Khóe miệng Nam Cung Dạ Hiên co giật: “Binh lính kia đại khái không nghĩ tới vương phi sẽ tùy tiện như thế, tuyệt không đoan trang ổn trọng.”

    “Uy, tiểu tử thúi ngươi đang mượn chuyện châm chọc nương ngươi sao ?” Vương phi hai tay chống nạnh, hung tợn trừng Nam Cung Dạ Hiên.

    Nguyệt Nha Nhi vội vàng đi lên tiến đến hoà giải nói: “Không phải vương phi, ngươi đừng nghe Nam Cung nói bừa, binh lính vừa rồi là quá kích động vui sướng, hắn không nghĩ tới vương phi sẽ bình dị gần gũi như thế, còn có thể giống như mẫu thân xao đầu của hắn, dặn dò hắn kiêng kị mấy thứ này.”

    Vương phi lập tức đổi giận thành vui, chụp tay Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Vẫn là Nguyệt Nha Nhi của ta biết nói chuyện, lời này làm ta thật cao hứng, không uổng công ta màn trời chiếu đất, ở trong cái gói kia nghẹn hơn một tháng, vì ở đây thay các ngươi xếp ưu giải nạn.”

    Xếp ưu giải nạn? Nam Cung Dạ Hiên cùng Nguyệt Nha Nhi đồng thời trở mình xem thường, đối loại hành vi vô hạn khoa trương nâng bốc mình của vương phi, bọn họ quyết định kiên trì bảo lưu ý kiến.

    Vài người ăn cơm xong, trong sa mạc tất nhiên không thể yêu cầu giống như ở Trung Nguyên, ăn được uống tốt. Trên thực tế, dùng lời của bọn lính, hiện tại bọn họ còn có thể ngồi ở chỗ này có lương khô ăn có nước uống, đã là phúc khí thiên đại .

    Cơm nước xong liền theo ra đi, liếc mắt nhìn bãi cát vàng mênh mông không có biên giới, chỉ có một đội lạc đà chậm rì rì đi qua, tiếng lục lạc du dương gắn một đường, làm cho trong cõi trời tịch liêu này như tăng thêm một bệt màu.

    Cứ thể đi trong sa mạc sáu ngày, vận khí của bọn hắn tốt, thế nhưng không có gặp qua gió lốc, dọc theo đường đi còn gặp hai cái ốc đảo, trong một cái ốc đảo thậm chí có thôn trang, làm cho bọn họ lấy được rất nhiều tiếp tế.

    Nguyệt Nha Nhi vẫn rất muốn nhìn cảnh đẹp của sa mạc dưới ánh trăng mà đêm đó y cùng Nam Cung Dạ Hiên cùng nhìn, chỉ tiếc vẫn không gặp được. Theo bọn lính nói, cảnh đẹp như vậy ở trong sa mạc rộng lớn này phi thường hiếm thấy, có đôi khi một năm cũng không thể xuất hiện một lần.

    Nghe bọn lính nói như vậy, Nguyệt Nha Nhi vẫn cảm thấy tiếc nuối lại cảm thấy mình thập phần may mắn. Ha hả cười nói với Nam Cung Dạ Hiên: “Dọc theo đường đi này chúng ta coi như thuận lợi, có phải dấu hiệu trời báo hay không ? Có lẽ lúc này đây, có thể thuận lợi cứu phụ thân ra ni.”

    Nam Cung Dạ Hiên gật đầu nói: ”Đúng vậy a, tuy rằng người của chúng ta ít, lại ở địa bàn đối phương, nhưng chúng ta nhiều cao thủ như thế, cũng chưa chắc sẽ không có lực chiến đấu. Huống chi, đối phương nếu mười năm đều không có giết chết phụ thân của ngươi, nhất định là nói hắn còn có giới trị lợi dụng, chúng ta cũng có thể hảo hảolợi dụng điểm này.”

    Hắn nói tới đây, Nguyệt Nha Nhi liền nhịn không được nghi hoặc nói: “Nam Cung, ngươi nói thế, ta lại cảm thấy chuyện này phi thường kỳ quái. Đã qua mười năm đi? Tại sao đối phương còn không động thủ diệt trừ cha ta chứ ? Tại sao phải nhốt hắn? Cha ta có võ công, chẳng lẽ hắn không sợ cha ta đào tẩu sao?”

    Nam Cung Dạ Hiên cười khổ nói: “Kỳ quái nhất không chỉ là này, ta tối nghi hoặc chính là, tại sao đối phương phải phái sát thủ tới giết ngươi.”

    Nguyệt Nha Nhi trừng lớn mắt nhìn hắn, hiện tại y đã đem Nam Cung Dạ Hiên làm chỗ dựa ớn nhất của mình.

    Nam Cung Dạ Hiên liền tiếp tục nói: “Nói lý lẽ nói, ngươi mất trí nhớ, trước khi ngươi nhớ lại mọi chuyện, ngươi cùng chuyện này, thậm chí là cùng cha ngươi đều không có quan hệ gì. Hắn nhốt cha ngươi mười năm, trên giang hồ không ai biết cha ngươi ở đâu, thuyết minh hắn cũng không muốn cho người biết chuyện này. Nếu là như thế, tại sao hắn phải phái người tới giết ngươi? Phái người giết ngươi, chẳng những là ta, cho dù là đường ca, cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến, đến lúc đó điều tra, có thể khiến cho bí mật này bại lộ, hắn tại sao phải làm chuyện này chứ?”

    Nguyệt Nha Nhi cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, cũng kinh ngạc nói: ”Đúng vậy a Nam Cung, ngươi nói đúng, thật sự rất có đạo lý, đích xác, nếu không phải đột nhiên có người tới giết ta, có thể cả đời này ta cũng không biết thân thế chân chính của mình, cũng sẽ không biết cha ta còn sống.”

    Y nói tới đây, bỗng nhiên cả kinh ngồi dậy, đối Nam Cung Dạ Hiên nói: “Nam Cung, ngươi nói… Có thể .. Có thể ta cha kỳ thật đã chết, hắn… Hắn sở dĩ muốn tới giết ta, chính là vì trảm thảo trừ căn, sợ tương lai sau khi ta biết được chân tướng tới báo thù.”

    Nam Cung Dạ Hiên lắc đầu nói: “Tuyệt không có khả năng này, Nguyệt Nha Nhi, ngươi ngay cả một chút võ công đều không có. Người nọ nếu phái người tới giết ngươi, chính là biết ngươi còn sống, đã biết thân phận của ngươi. Hắn có thể đem chuyện này điều tra ra, sao lại có thể không biết ngươi không võ công, ngươi như vậy, làm gì báo thù được ? Cho dù báo thù, giáo chủ Ba Tư thánh giáo có thể phái sát thủ làm việc này, sao lại sợ ?”

    Hắn dừng một chút lại nói: “Huống chi, cha ngươi nếu chết, chuyện này cũng sẽ tan theo mấy khói, không ai biết chân tướng, bởi vì trong cảm nhận của mọi người, cha ngươi đã chết từ mười năm trước. Cho dù ngươi khôi phục trí nhớ, mưu đồ báo thù, đó cũng là chuyện ngày sau, mà lớn hơn nữa có thể là ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ lại chuyện này. Dưới tình huống như vậy, hắn tại sao phải chủ động khơi mào ngươi qua đó?”

    Nguyệt Nha Nhi chậm rãi gật đầu, lại ngồi trở về, đem thân mình tựa vào trên người Nam Cung Dạ Hiên, giận dữ nói: “Kia đến tột cùng là chuyện gì chứ? Thật sự là làm cho người ta nghĩ không ra, ai nha, loại cảm giác này thật sự là rất không xong.”

    “Không quan hệ, bất kể như thế nào, lúc này đây chúng ta ngàn dặm xa xôi đi vào Ba Tư, tuyệt đối sẽ không không biết gì cả mà trở về, tối thiểu, chúng ta phải biết được mọi chuyện từ đầu đến cuối. Ngươi xem, phía trước có khói bếp, chúng ta cuối cùng đã ra khỏi sa mạc, ta có một loại trực giác, sự thật của chuyện này, cách chúng ta đã không xa.”

    Một khắc ra khỏi sa mạc kia, tất cả mọi người hết sức hưng phấn. Bọn lính đều nói, người đi khỏi sa mạc như bọn họ , có thể nói là may mắn nhất, là một đôi ngũ thoải mái nhất, không có gió lốc không có lưu sa, thậm chí ngay cả rắn đuôi chuông cũng chưa nhìn thấy một con.

    Nhưng mặc kệ như thế nào, cuộc sống ở trong sa mạc, đối với mọi người mà nói, cũng không phải thể nghiệm khoái trá gì. Nam Cung Dạ Hiên hoàn hảo, dù sao trước kia hắn chấp hành một ít nhiệm vụ bí mật mà hoàng thượng giao phó thật gian nan, năng lực thích ứng với hoàn cảnh mạnh phi thường, nhưng vương phi cùng Nguyệt Nha Nhi thậm chí bọn hộ vệ đã kêu khổ không ngừng.

    Bọn ảnh vệ vẫn như cũ, một đám vẫn như cũ không ra tiếng gì, thừa dịp Nguyệt Nha Nhi không chú ý, lại biến mất ở địa phương nào đó.

    Nguyệt Nha Nhi đối năng lực của bọn họ tỏ vẻ thập phần sợ hãi, líu lưỡi nói: “Đã lúc này, vẫn khốc khốc suất suất như thế, Nam Cung ngươi thật sự là có cách dạy.

    Nam Cung Dạ Hiên cười cười, cũng không nói gì. Đã đến địa bàn địch nhân, hắn trở nên thập phần trầm ổn cẩn thận. Dùng lời của Nguyệt Nha Nhi chính là: nếu ngay từ đầu ngươi nhìn ta bằng bộ dáng như lúc này, có lẽ ta sẽ đối với ngươi nhất kiến chung tình.

    Thuộc truyện: Miên nguyệt – Chương 11-12