Miên nguyệt – Chương 9-10

    Thuộc truyện: Miên nguyệt – Chương 9-10

    Miên Nguyệt ——-[9].

    Y thật sự là quá cảm động, tuy rằng khi rời khỏi Nhiễm Trạch vương phủ, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ cùng sợ hãi, tuy rằng đã cùng Nam Cung Dạ Hiên ở chung, cũng bất quá hơn một tháng đích thời gian, nhưng mà tại đây trong đó, người nam nhân này cho y những điều tốt đẹp mà cả đời này y vốn chỉ cho rằng đó chỉ là những hy vọng xa vời không vớt đến, cái loại cảm giác toàn tâm toàn ý được yêu, được cưng chiều, trở thành trân bảo này.

    “Nguyên lai… Là thế à.” Nam Cung Dạ Hiên mỉm cười, đưa tay ôm Nguyệt Nha Nhi, nhẹ giọng nói: “Đứa ngốc, ta đã nói qua, cả đời này đều sẽ đem ngươi nâng ở lòng bàn tay, là ngươi vẫn không chịu tin tưởng.”

    Vừa dứt lời, chung quanh liền bộc phát ra một trậh tiếng hoan hô mãnh liệt, bọn nha hoàn cùng nhóm tiểu tư cùng kêu lớn nói: “Lúc này có thể tin rồi đi ? Lúc này có thể tin rồi đi ? Mau chọn ngày, chọn ngày…”

    Nguyệt Nha Nhi lúc này mới tỉnh ngộ lại, vội vàng giãy giụa khỏi vòng tay ấm áp của Nam Cung Dạ Hiên, để lộ khuôn mặt bỏ bừng, lại treo đầy hắc tuyến, thầm nghĩ bọn người hầu trong vương phủ này mỗi người đều cởi mở như vậy sao? Nếu nói là mọi người trong phủ của ta không cần thân phận của Nộn Thảo, đó là bởi vì vương gia chúng ta thường ngày cũng không là hạng người theo khuôn phép cũ thủ lề thói cũ, vương phủ này cũng như thế sao?

    Nghĩ qua nghĩ lại, rồi lại bình thường trở lại, thầm nghĩ đúng rồi, vị này chính là sát thủ vương gia, tự nhiên cũng không phải loại người như phu tử, khó trách không khí trong phủ cũng cởi mở như vương phủ bọn ta.

    Đang nghĩ ngợi, chợt nghe trong đám người lại có một thanh âm khóc ròng nói: “Làm gì giữa ban ngày ban mặc mà ân ái như thế, rõ ràng là khi dễ ta không có trượng phu, ô ô ô, vương gia, mạng của ta thật khổ a…”

    Nguyệt Nha Nhi cùng Nam Cung Dạ Hiên đều cúi đầu đỡ lấy cái trán, Nguyệt Nha Nhi thầm nghĩ sa ta quên vị thiên tài vương phi siêu cấp này chứ, có nàng ở, trong phủ này cho dù muốn đứng đắn cũng không có thể a.

    Náo nhiệt một chút, hạ nhân vây xem kịch vui mới bị Nam Cung Dạ Hiên đuổi đi. Hai người trở lại thư phòng, Nam Cung Dạ Hiên liền thở dài, đối Nguyệt Nha Nhi nói: “Uy nghiêm mà bổn vương những năm gần đây tích góp từng tí một, lúc này đây xem như hoàn toàn không có, nếu là mọi ngày, dám gia khỏa này nào dám trước mặt ta lỗ mãng như thế.”

    Nguyệt Nha Nhi áy náy nói: “Đều là bởi vì ta, vương gia, ngươi nói có lẽ ngày đó ngươi không nên đem ta từ Nhiễm Trạch trong vương phủ đón ra đi ? Ta vốn tưởng rằng ngươi là môi tinh* của ta, nhưng hôm nay xem ra, ta là môi tinh của ngươi mới đúng, nếu không có ta, nào có việc này phát sinh, hơn nữa… Đại mạc, ai… Ta vẫn không muốn ngươi đi, ta nếu chết, là vì cứu ta cha, là thiên kinh địa nghĩa, cái mệnh tiện như ta chết thì chết, bằng gì muốn vương gia cao quý ngươi này theo giúp ta chịu chết.”
    _môi tinh: ngôi sao xui xẻo
    Trên mặt Nam Cung Dạ Hiên hiện ra một tia tức giận, trầm thanh nói: “Tiện mệnh môi tinh gì? Ta không muốn ngươi giày xéo mình như vậy, ngươi ở trong phủ đường ca ta, là nô bộc cũng tốt hạ nhân cũng tốt, bọn họ đối xử như thế nào với ngươi ta cũng mặc kệ , nhưng đã vào đây, thân phận ngươi cũng giống như ta, ta nói rồi ta sẽ đối tốt với ngươi, đây không phải là lời nói suông, ta không thích ngươi tự coi nhẹ mình, ta là thích bộ dáng sợ hãi đến đáng yêu của ngươi, nhưng ta không cần trong lòng ngươi cảm thấy tự ti.”

    Nguyệt Nha Nhi còn muốn nói gì nữa, Nam Cung Dạ Hiên liền phất tay ngăn y lại, nghiêm mặt nói: “Hiện tại không phải đi lúc so đo việc này, việc cấp bách, là như thế nào mới có thể đem nhạc phụ đại nhân cấp cứu đi ra.”

    Bốn chữ”Nhạc phụ đại nhân” này, đem một bụng cảm khái của Nguyệt Nha Nhi đều xua tan. Y che mặt, rên rỉ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Nam Cung, ngươi là muốn dùng đại ân tình của hôm nay để ta lấy thân báo đáp sao?”

    “Ngô, nếu ngươi muốn như thế, cũng không thường không thể.” Trên khuôn mặt nghiêm túc Nam Cung Dạ Hiên hiện ra nụ mỉm cười, nghĩ nghĩ lại đứng lên nói: “Nguyệt Nha Nhi, thân thế của ngươi còn chưa làm rõ, ta phái người cẩn thận đi điều tra thêm một chút, nhìn xem có thể điều tra được gì hay không, sau đó chúng ta liền chuẩn bị xuất phát ha. Cách Trung thu còn có chút ngày, chúng ta nắm chặt thời gian, tranh thủ trước lễ mừng năm mới phải trở về.”

    “Trước lễ mừng năm mới ? Cách lễ còn có vài tháng mà.” Nguyệt Nha Nhi ngốc nhìn Nam Cung Dạ Hiên: “Không cần dùng thời gian dài như thế chứ?”

    “Vậy cũng khó nói, dù sao đó cũng là hang ổ của đối phương. Nước Ba Tư chỉ có một bang phái võ lâm ra hồn, đó chính là thánh giáo, nhưng mà dù chỉ có một cái thánh giáo cũng không phải dễ, vị trí giáo chủ kia nghe kể là được thừa kế, qua nhiều đời, tài phú tích góp từng tí một của bọn hắn so với một quốc gia còn lớn hơn, hơn nữa bởi vì võ công của bọn họ quỷ dị khó dò, mà ngay cả quốc vương của bọn họ đối thánh giáo với này cũng tôn thờ. Chúng ta muốn từ này cứu người, thật sự là không dễ dàng.”

    Hắn nói tới đây, gặp thần sắc Nguyệt Nha Nhi lại do dự, biết đối phương đang cố kỵ gì, mỉm cười sờ sờ đầu của y nói: “Không sao, bọn họ dù lợi hại, chúng ta mang nhiều ảnh vệ qua đó, hơn nữa võ công của ta, chưa hẳn không nổ đợc cái răng thỏ này, đến lúc đó chỉ cần trở về, bọn họ cũng không thể làm gì chúng ta.”

    Nam Cung Dạ Hiên nói thật ra thoải mái, Nguyệt Nha Nhi lại biết trong đó cũng có bao nhiêu gian nan hiểm trở, chính là nhìn bộ dáng đối phương, nghĩ muốn ngăn cản hắn bồi mình đi vượt lửa quá sông, hiển nhiên là không có khả năng.

    Bởi vậy cũng chỉ có đem phần cảm kích cùng cảm động này chôn ở trong lòng, nói thầm: Nam Cung, tương lai chúng ta nếu có chút mệnh trở về, ta sẽ cùng ngươi thành thân, ngươi yêu ta một ngày, ta liền hưởng một ngày khoái hoạt; ngươi nếu không thương ta, ta cũng tuyệt không oán ngươi, thanh đăng tiểu viện, mỗi ngày ta cũng sẽ cầu phúc cho ngươi trường sinh.

    Nghĩ đến đây, trong lòng lại thêm một niệm quyết tuyệt, nhìn Nam Cung Dạ Hiên ra sân, y nằm ở trên giường bắt đầu cố gắng hồi tưởng, chờ mong có thể nhớ tới một ít dấu vết trong trí nhớ, nhưng sự tình thật sự là quá mức xa xăm, huống chi lúc trước đã mất trí nhớ, cho nên nghĩ nửa ngày, vẫn chưa nhớ được gì.

    Lúc này đã gần đến buổi trưa, y ghé vào trên giường, thái dương ấm dào dạt xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên trên người, không khỏi có chút buồn ngủ.

    Mông mông lung lông , bỗng nhiên cảm thấy đã đi tới một chỗ, gió lạnh thấu xương, nhưng thổi vào người lại không cảm thấy lãnh.

    Nguyệt Nha Nhi dõi mắt trông về phía xa, muốn nhìn rõ ràng mình đang ở phương nào, lại chỉ thấy cỏ cây chung quanh cao ngất, xa xa là phiến cánh rừng, lại hướng phía sau nhìn, cách đó không xa là một huyền nhai*.
    _huyền nhai: vực thẳm.
    Y lúc này chỉ cảm thấy thân mình nhẹ phiêu phiêu, mới vừa liếc mắt một cái, chỉ thấy dưới huyền nhai kia mây trắng lượn lờ, dường như sâu đến vạn trượng.

    Người Nguyệt Nha Nhi run rẩy, nghĩ thầm nếu té xuống, lập tức sẽ biến thành thịt bầm a. Vừa muốn thối lui, chợt nghe rất xa truyền đến một trận tiếng bước chân.

    Quay đầu lại vừa nhìn, liền gặp trong rừng đàng xa, một người nam nhân nghiêng ngả lảo đảo hướng bên này chạy tới, trên lưng hắn đeo một cái giỏ trúc, y phục trên người loang lổ lốm đốm vết máu, trên mặt đất cũng thấm máu loãng chảy liên tục trên người hắn.

    Trong tay nam nhân nắm một thanh bảo kiếm phong cách cổ xưa, hiển nhiên là người trong võ lâm. Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn, không biết tại sao, trong lòng thế nhưng đau không thể kiềm nén, vội vàng ôm ngực ngồi xổm xuống, nghĩ thầm Nam Cung đâu ? Hắn ở nơi nào? Nếu hắn đến đây, có lẽ có thể giúp người nam nhân này.

    Nam nhân kia liêu xiêu tiến đến, Nguyệt Nha Nhi mới thấy rõ dung mạo của hắn, đó là một nam tử cái thập phần thanh tú nhã nhặn, chỉ tiếc hắn đi không tới vài bước, liền “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất. Hắn đi vài cái, lại không đứng lên, hiển nhiên đã kiệt sức.

    Lòng Nguyệt Nha Nhi càng ngày càng đau, y tiến lên muốn kéo nam nhân, lại phát hiện mình làm sao cũng không lại gần hắn, mà nam nhân tựa hồ cũng không thấy mình, hắn chính là dùng hết khí lực đem giỏ trúc trên lưng cởi xuống, Nguyệt Nha Nhi lúc này mới phát hiện, trong giỏ trúc kia đựng một tiểu hài nhi khoảng tám chín tuổi.

    Nam tử kia ôm sát đứa nhỏ, một hàng lệ chậm rãi từ trong ánh mắt hắn chảy ra, chỉ nghe hắn lẩm bẩm nói: “Xem ra Giang Thanh Hiểu ta hôm nay đã sắp tuyệt mệnh tại đây, thương thiên ở trên, ta cả đời chưa bao giờ làm việc sai trái, có trời đất chứng giám, vì sao vận mệnh ta lại bấp bênh như thế? Nếu chỉ ý định để ta chết, cũng thì thôi, vì sao còn muốn liên lụy con của ta, nó từ khi sinh ra đã không còn mẫu thân, chẳng lẽ còn phải mất mạng khi tuổi nhỏ sao? Nó chỉ là một đứa trẻ, có làm sai việc gì ?”

    Nguyệt Nha Nhi nghe nam nhân kia một chữ một dòng lệ, trong lòng cũng đau nhức muốn chết, có tâm an ủi vài câu, nhưng nam nhân lại nhìn không tới y. Đột nhiên, chợt nghe một tiếng thét dài vang lên, tiếp theo một cái bóng đen từ đàng xa đáp xuống, là một đại điêu màu trắng con thập phần hung mãnh.

    “Hài tử, chạy mau.” Nam nhân đẩy ngơ ngác nhìn đứa nhỏ xa xa, chính là hai mắt nam hài kia vô thần, đại khái đã bị một đường chém giết, dọa sợ đến ngây người.

    Nam nhân lúc này bỗng nhiên run rẩy thân mình đứng lên, trong tay của hắn vẫn đang cầm thanh kiếm kia, chính là mũi kiếm không ngừng rung động, cho thấy hắn chỉ là nỏ mạnh hết đà, trạng thái như vậy đừng nói ngăn địch, chỉ sợ một đầu ngón út của người ta có thể đẩy ngã hắn.

    “Tiểu Huy, chạy mau…” Nam nhân khàn cả giọng kêu to, cuối cùng làm cho thân mình đứa bé kia chấn động một chút, tiếp theo nó cũng không nhìn phương hướng, mở hai chân hương chỗ huyền nhai mà chạy.

    “Không cần, bên kia là huyền nhai a.” Nguyệt Nha Nhi kêu to, nhưng mà thân mình lại cử động kh6ong được, y trơ mắt nhìn đứa bé cứ thế lao đầu xuống huyền nhai, phía sau, là tiếng kêu to tê tâm liệt phế của nam nhân cùng một trận cười kiêu ngạo.

    “A…” Nguyệt Nha Nhi đột nhiên mở to mắt, bỗng nhiên phát giác thân mình có thể động, y một bên kêu “Không cần”, liền nhảy lên, kết quả nghe “Rầm” một tiếng, cả người y đều từ trên giường ngã nhào xuống đất.

    Trái tim kịch liệt nhảy lên, Nguyệt Nha Nhi từ trên mặt đất ngồi dậy, đè lại vị trí ngực, liếc nhìn chung quanh, mới phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng ngủ, vừa rồi hiển nhiên chỉ là một cơn ác mộng.

    Nhưng đau đớn nơi ngực cũng rất rõ ràng, y không rõ mình lại mơ giấc mơ như thế, giống như… Trước kia có một lần phát sốt, cũng đã mơ như thế, thế nhưng đã qua có đã nhiều năm, không biết giấc mộng này làm sẽ xuất hiện, nam nhân cùng đứa nhỏ trong mộng kia là ai chứ ? Là hai người có thật, hay là, bọn họ chỉ là nhân vật trong mộng, tại sao mình lại đau lòng như vậy chứ ?

    “Nguyệt Nha Nhi, xảy ra chuyện gì? Ngồi dưới đất làm gì hả ?” Nam Cung Dạ Hiên đi tới, thấy Nguyệt Nha Nhi liền lắp bắp kinh hãi, vội vàng tiến lên nâng y dậy, sờ sờ trán của y, nhẹ giọng nói: “Không phát sốt, chẳng lẽ là làm ác mộng sao?”

    Nguyệt Nha Nhi bỗng nhiên giật mình, y vội bắt lấy tay áo Nam Cung Dạ Hiên, thất thanh nói: “Nam Cung, có… Có một nam nhân kêu Giang Thanh Hiểu, ngươi… Ngươi có biết hay không?”

    “Giang Thanh Hiểu? Ngươi làm sao biết hắn? Hắn là một nhân vật phong vân ở mười năm trước, nhưng hiện tại đã nhiều năm không có tin tức của hắn, ngươi sao lại đột nhiên nhớ tới?” Nam Cung Dạ Hiên hết sức kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Nguyệt Nha Nhi.

    “Nguyên lai… Thực sự như thế một người…” Nguyệt Nha Nhi thì thào tự nói, sau đó nhìn về phía Nam Cung Dạ Hiên, thấp giọng nói: “Nam Cung, ta… Ta mộng hắn, ta nghĩ, có lẽ hắn chính là phụ thân của ta .”

    “Gì?” Nam Cung Dạ Hiên hút một hơi lãnh khí, sau đó đứng lên bước thong thả vài vòng, khó khăn lắm mới bức mình tỉnh táo lại, lại ngồi xuống nói: “Nguyệt Nha Nhi, ngươi kể cho ta, ngươi rốt cuộc mơ thấy gì, tại sao lại có phỏng đoán này?”

    Nguyệt Nha Nhi đem giấc mơ của y kể lại một lần, sau đó nói với Nam Cung Dạ Hiên: “Đây là lần thứ hai, mấy năm trước ta bệnh nặng một hồi, lúc phát sốt cũng mộng thấy như thế, lúc ấy tưởng mình sốt hồ đồ, không nghĩ tới hôm nay lại thấy, liên hệ chuyện lúc trước, ta mới có phỏng đoán như vậy, bất quá… Cũng không biết đúng hay không, ngươi không phải nói Giang Thanh Hiểu kia là đại hiệp sao? Hắn làm sao có đứa con vô dụng như ta.”

    “Đại hiệp cũng không phải vừa sinh ra đã là đại hiệp .” Nam Cung Dạ Hiên an ủi vỗ vỗ tay Nguyệt Nha Nhi, một bên nhớ lại nói: “Giang Thanh Hiểu là đại đệ tử Quy Niếp Môn, năm đó Quy Niếp Môn phong quanh nhất thời, rơi vào thế hệ Giang Thanh Hiểu, chỉ có hai đệ tử. Đại đệ tử là Giang Thanh Hiểu, nhị đệ tử là Trữ Thiên Phàm. Trữ Thiên Phàm tư chất hơn người, rất nhanh liền ở trong chốn giang hồ nổi danh lập vạn, tất cả mọi người nói tính cách hắn tuy rằng nhanh nhẹn tàn nhẫn, nhưng võ công so với Giang Thanh Hiểu nhân hậu cao rất nhiều.”

    Nguyệt Nha Nhi nghe đến thơ thẫn, y trước kia rất thích nhất nghe chuyện về võ lâm, bất quá không có nhiêu người kể cho y nghe thôi. Huống chi hiện giờ chuyện xưa này còn có có thể là phụ thân mình.

    “Sau đó không biết bởi vì gì, Trữ Thiên Phàm bị sư môn hạ sát lệnh, hắn bị thương chạy ra, mà phụ trách giết hắn chính là Giang Thanh Hiểu. Từ đó về sau, Trữ Thiên Phàm không biết chết ở đâu, Quy Niếp Môn cũng chỉ còn lại có một cái đệ tử, tám năm sau, hai vị sư phó của Giang Thanh Hiểu qua đời, hai năm sau hắn trở thành minh chủ võ lâm.”

    “Oa, rất lợi hại a.” Ánh mắt Nguyệt Nha Nhi đều tỏa sáng, minh chủ võ lâm ở trong cảm nhận của y vẫn là tồn tại phi thường cao thượng.

    Nam Cung Dạ Hiên gật gật đầu nói: “Đúng vậy, là rất lợi hại, chỉ tiếc minh chủ võ lâm này mệnh quá ngắn, sáu tháng sau, hắn liền cùng con hắn mất tích, ai cũng không biết bọn họ đi nơi nào, mà về Niếp môn, môn phái hiển hách một thời này cuối cùng hoàn toàn tiêu vong. Đến bây giờ, trên giang hồ đã không còn bao nhiêu người còn nhớ rõ cái tên này.”

    Nam Cung Dạ Hiên nói tới đây, liền thở dài, Nguyệt Nha Nhi cũng rất là buồn bả. Lại nghe Nam Cung Dạ Hiên nói: “Nếu nói như vậy, Nguyệt Nha Nhi, ngươi thực sự có thể chính là con của Giang Thanh Hiểu kia, án năm đó vẫn chưa giải quyết, có lẽ chỉ có ngươi rõ ràng chân tướng trong đó , bất quá điều này gấp cũng không được, ta nghe nói có người bởi vì liều mạng nhớ về chuyện cũ, mà đem mình biến thành kẻ điên. Dù sao chúng ta chỉ cần đi Ba Tư, hết thảy liền đều sáng tỏ.”

    Nguyệt Nha Nhi gật gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.

    Nam Cung Dạ Hiên lại nói: “Đi, chúng ta đi tiền thính ăn cơm đi, ta kêi người ta đi chuẩn bị đồ, ba ngày sau chúng ta liền xuất phát đi Ba Tư trước.”

    “A? Nhanh thế ?” Nguyệt Nha Nhi sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu nói: “Thân thể của ngươi có thể chịu nổi không? Mới trở về nghỉ ngơi vài ngày, liền muốn xuất phát.”

    “Yên tâm, ta là người luyện võ, thân thể phục hồirất nhanh đích, hơn nữa lần này cũng đủ điều tức, ta cảm thấy võ nghệ lại tiến nhanh hơn trước, ngươi không cần lo lắng cho ta.”

    Hai người đi ra tiền thính ăn cơm. Từ ngày hôm sau bắt đầu, liền lục dục có người dẫn theo rất nhiều thứ đến đây, đều để ở trong sân, nha hoàn bọn sai vặt cũng đều bận rộn khắp nơi, biết vương gia cùng Nguyệt Nha Nhi phải đi xa nhà, bởi vậy đều phá lệ tận tâm hầu hạ, vì bọn họ chuẩn bị tốt các vật phẩm.

    Trong nháy mắt, ngày khởi hành đã đến, các đồ vật cũng đều đủ, ước chừng để bốn năm chiếc xe ngựa. Nam Cung Dạ Hiên từ biệt mẫu thân, liền mang theo Nguyệt Nha Nhi ngồi vào trong xe ngựa, cánh cửa vương phủ mở rộng, xe ngựa chi chi nha nha đi ra, chỉ chốc lát sau liền biến mất ở cuối con phố dài.

    Dọc theo đường đi, Nguyệt Nha Nhi thấy tâm thần Nam Cung Dạ Hiên tựa hồ là không yên, liền giữ chặt tay hắn nói: “Nam Cung, ngươi không phải lo lắng lúc này sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Nếu… Nếu thật sự quá nguy hiểm, ngươi không muốn đi, bằng không ngươi có chuyện gì không hay xảy ra, ta cho dù chết, dưới cửu tuyền cũng không mặt mũi gặp ngươi.”

    Nam Cung Dạ Hiên cười nói: “Ngươi nói bừa gì thế? Cho dù chết, cũng là ta kéo ngươi xuống cửu tuyền, bằng không liền lấy tính tình nhát gan của ngươi, còn không bị ác quỷ khi dễ chết.”

    Hắn nói rồi thu tươi cười, vươn tay nhu nhu trán của mình nói: “Đừng nghĩ nhiều, ta không phải lo lắng này, ta là ở lo mẹ ta.”

    “Vương phi? Nàng xảy ra chuyện gì?” Nguyệt Nha Nhi càng thêm kỳ quái: “Chẳng lẽ ngươi không để thủ vệ ở trong vương phủ sao?” Y nói tới đây, bỗng nhiên nghĩ đến một một chuyện, kêu sợ hãi một tiếng, sau đó lại hạ giọng nói: “Nam Cung, ngươi… Ngươi không phải ngay cả thủ vệ gác cửa đều mang đi hết, hiện tại vương phủ chỉ còn lại một tòa thành trỗng ngay cả nha hoàn không có đi?”

    “Đừng đem trí tuệ của ta so với ngươi.”

    Nam Cung Dạ Hiên dở khóc dở cười, ở trên mũi Nguyệt Nha Nhi nhéo một chút, làm cho y bất mãn trừng mắt nhìn mình, sau đó buồn bực nói: “Vậy ngươi lo lắng gì?”

    “Ngươi không biết là mẹ ta có điểm gì là lạ sao? Theo của nàng tính tình, sao có thể để chúng ta đi ra thuận lợi như thế?” Nam Cung Dạ Hiên một tay chống cằm, trầm ngâm nói.

    “Ân, đúng vậy, nói theo lẽ, ngươi làm chuyện nguy hiểm như thế , vương phi nhất định sẽ ngăn cản, nhưng nàng cái gì cũng chưa nói, này không nên a.”

    Nguyệt Nha Nhi vừa nói, một bên liền an ủi vỗ vỗ tay Nam Cung Dạ Hiê, hiện tại y xem như học theo động tác của Nam Cung Dạ Hiên.

    “Không cần khổ sở Nam Cung, ta tin tưởng vương phi là yêu ngươi, nàng sở dĩ không đem lo lắng nói ra, là sợ ngươi thêm phiền nhiễu, hiện tại nàng nhất định là ở trong phật đường yên lặng tụng kinh cầu nguyện cho ngươi…”

    Không đợi y nói xong, Nam Cung Dạ Hiên liền rên rỉ một tiếng, lắc đầu nói: “Ngươi tới mới ít ngày, cho nên còn có thể đối với nàng ôm có ảo tưởng, còn ta đã sớm tuyệt vọng.”

    Sau đó hắn trầm tư nói: “Ý của ta không phải viêc này, ta là nói, lấy tính tình mẹ ta, nàng nhất định sẽ yêu cầu cùng đi với chúng ta, chuyện vui như thế, nàng sao có thể ngồi yên được.”

    “Hảo… Thú vị?” Nguyệt Nha Nhi thật hút một hơi lãnh khí: “Nam Cung, ngươi không đem tính nghiêm trọng của chuyện này nói cho vương phi sao? Nàng cho đây là du sơn ngoạn thủy sao, hoàn hảo mà vui đùa.”

    Nam Cung Dạ Hiên cười nói: “Cho nên đã nói ngươi thật không hiểu nàng, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, nàng cũng nói đó là chuyện vui, năm đó tính tình của nàng chính là không sợ trời không sợ đất , cũng chỉ có người cha không sợ chết kia của ta , không biết sao lại nhìn trúng nàng, bằng không nàng khẳng định đến bây giờ cũng không xuất giá được, bởi vì không ai dám lấy nàng.”

    Nguyệt Nha Nhi xoa bóp huyệt Thái Dương, rên rỉ nói: “Nam Cung, ngươi sao vậy có thể nói vương phi như vậy? Nàng là nương ngươi a.”

    “Cũng bởi vì là nương ta, cho nên ta mới vô cùng hiểu biết nàng.” Nam Cung Dạ Hiên quả quyết nói, sau đó đứng lên: “Không được, ta phải để người ta hảo hảo kiểm tra xe một chút, đỡ phải nàng trộm cùng đi ra.”

    “Không… Không thể nào? Dù sao đó cũng là vương phi, sẽ không làm chuyện thái quá như vậy đi?” Nguyệt Nha Nhi trợn mắt há hốc mồm, theo Nam Cung Dạ Hiên ra xe ngựa.

    Miên Nguyệt ——-[10].

    “Nàng cho tới bây giờ đều chỉ làm quá mọi chuyện, chuyện đáng tin ngàn vạn lần đừng tìm nàng.” Nam Cung Dạ Hiên vừa nói, liền phất tay cho đoàn ngựa dừng lại, sau đó đem bọn ảnh vệ âm thầm đi theo cùng bọn hộ vệ trên mã xa gọi xuống dưới, để bọn họ cẩn thận kiểm tra xe cùng vật phẩm trong xe, cần phải xác định vương phi chưa từng ở đây.

    Hộ vệ cùng ảnh vệ hiển nhiên cũng biết rõ tính tình vương phi nhà mình, đều thập phần nghiêm túc kiểm tra, giằng co hơn nửa canh giờ, không thu hoạch được gì, Nam Cung Dạ Hiên mới yên tâm một lần nữa khởi hành.

    Một đường không nói chuyện, xe ngựa cũng đi hơn một tháng, gần biên quan, thủ thành nghe nói là sát thủ vương gia tới, vội vàng đi ea nghênh đón, vì bọn họ đón gió tẩy trần. Nam Cung Dạ Hiên liền hỏi hắn đường từ nơi này đến Ba Tư, lại hỏi hắn tình huống bên nước Ba Tư, còn có tình hình về thánh giáo bên Ba Tư kia.

    thủ thành nhất nhất trả lời : “Nơi này cách Ba Tư cũng không quá xa, chừng mười ngày đường, khó thì khó ở chỗ phải băng ngang một sa mạc lớn, bất quá cũng không sợ, mạt tướng phái một đội binh quen thuộc hoàn cảnh sa mạc theo vương gia, lại chuẩn bị một đội lạc đà, thời gian vài ngày là được. Chính là thánh giáo Ba Tư thật sự rất bí hiểm, mạt tướng thực vì vương gia lo lắng, thân thể vương gia vạn quý giá, một khi có sơ xuất, mạt tướng làm sao hướng hoàng thượng công đạo?”

    Nam Cung Dạ Hiên cười mắng: “Ít bậy bạ, ai muốn ngươi cùng hoàng Thượng công đạo, chuyện của ta, tự nhiên là ta làm chủ, ngươi chỉ cần tận tâm chuẩn bị cho ta, tương lai cho dù có việc gì, Hoàng Thượng cũng trách tội cũng không đến trên đầu ngươi. Chẳng lẽ Hoàng Thượng là hôn quân không nói lý sao?”

    Hắn vừa nói như vậy, thủ thành kia tự nhiên cười làm lành, thế là một hồi yến hội tẫn hoan* liền tan, Nam Cung Dạ Hiên cho Nguyệt Nha Nhi hảo hảo nghỉ ngơi, ngày hôm sau bọn họ sẽ xuất quan.
    _tẫn hoan: vui hết sức
    Nguyệt Nha Nhi làm sao có thể ngủ ngon, trước kia y cùng Nam Cung Thừa Phong cũng từng đi tái ngoại, nhưng đa số là thảo nguyên, băng qua sa mạc lớn như lần này, vẫn là lần đầu tiên.

    Huống chi, lần này là phải đi cứu kẻ có thể là cha y. Cát hung họa phúc khó liệu, càng làm cho y chú ý chính là, mình lại kéo Nam Cung Dạ Hiên vào chuyện này, vạn nhất có kết quả không tốt gì, y phải đối mặt với lương tâm của mình như thế nào.

    Cứ thế trằn trọc, thẳng đến gần canh bốn mới ngủ gật đi. Chưa đến canh năm, lại bị Nam Cung Dạ Hiên kêu dậy, sau đó rửa mặt chải đầu ăn điểm tâm.

    Lúc này đã là đầu mùa đông, chờ bọn Nguyệt Nha Nhi thu thập xong, trời bất quá chỉ mới vừa tờ mờ sáng mà thôi, thủ thành biên quan phái sáu mươi người đi theo, những người này đều sinh sống gần sa mạc, quen thuộc sa mạc giống như ngư dân quen thuộc biển rộng.

    Đoàn ngựa thồ toàn bộ đổi thành lạc đà, Nam Cung Dạ Hiên cùng Nguyệt Nha Nhi kỵ một con lạc đà cường tráng cao lớn nhất. Nguyệt Nha Nhi cho tới bây giờ chưa từng cưỡi thứ này, bởi vậy thập phần tò mò, trong chốc lát thò người ra nhìn mắt lạc đà một cái, trong chốc lát lại dùng tay đi sờ bướu lạc đà, sau đó lại nhìn xem đuôi lạc đà, liên tục từng bộ phận không ngừng.

    Nam Cung Dạ Hiên cười nói: “Sao lại ngồi không yên, chẳng qua cũng giống ngựa mà thôi.”

    Bên cạnh bọn họ chính là đội binh lính kia, một kẻ trong đó nghe vương gia nói như vậy, liền nhịn không được cãi lại nói: “Vương gia, lạc đà sao có thể giống ngựa chứ? Lạc đà có thể băng qua sa mạc, ngựa thì không thể đâu.”

    Nam Cung Dạ Hiên cười nói: “Chính là ngựa có thể ngày đi ngàn dậm, lạc đà cũng không được a, ở trong sa mạc lạc đà là vương, tới trên thảo nguyên, lạc đà lại kém xa ngựa, ai cũng có sở trường riêng cũng có sở đoản riêng, nhưng đều là để con người dùng, sao lại không giống chứ?”

    Các binh lính khác vốn muốn thay tên lính lỗ mãnh này vuốt mồ hôi. Nghĩ thầm ngươi muốn chết hả ? Lời vương gia nói ngươi cũng dám phản bác. Cho đến khi nhìn đến Nam Cung Dạ Hiên thập phần hòa ái, cũng thích nói chuyện, mọi người liền sinh động lên, cùng hắn giảng về thời tiết, cát chảy trong sa mạc, các chuyện lý thú.

    Nguyệt Nha Nhi nghe thập phần thú vị, tạm thời quên đi những chuyện phiền lụy lo lâu, Nam Cung Dạ Hiên thấy y thích nghe, trong lòng cũng thấy chút thư sướng, đoàn người dần dần liền vào sa mạc, tuy rằng mặt trời nóng bức, nhưng bởi vì không thiếu nước uống, mọi người lại dùng nói chuyện phân tán lực chú ý, cũng không thấy gian nan.

    Nhưng đang đi, bỗng nhiên chợt nghe một con lạc đà ở phía sau truyền đến tiếng kêu to, mọi người nhìn lại, chỉ thấy một sĩ binh từ trên lạc đàxuống dưới.

    Mọi người không biết chuyện gì, đều rút ra đao kiếm cảnh giới, đã thấy binh lính kia lại đứng lên, hắn chỉ một cái túi lớn trên bụng lạc đà nói: “Có… Có cái gì đó động đậy, trong này có cái vật còn sống.”

    Tất cả mọi người sửng sốt, một sĩ binh bên cạnh Nam Cung Dạ Hiên liền cười nói: “Này, ta thấy có gì đâu chứ, có lẽ là con chuột tiến vào đi đi.”

    “Không phải con chuột, con chuột ta sao lại không biết?” Mặt binh lính kia đều đỏ lên, bị con chuột dọa sợ tới mức ngã xuống lạc đà, đây chính là điều vô cùng nhục nhã.

    Nguyệt Nha Nhi liền thấy Nam Cung Dạ Hiên biến sắc, hô một tiếng “Không xong”, tiếp theo liền nhảy xuống lạc đà, nhanh chóng chạy lại.

    Nguyệt Nha Nhi hoảng sợ, vội vàng xuống lạc đà, chạy như bay đến bên người Nam Cung Dạ Hiên, chỉ thấy hắn đã đem cái túi bớn bệch bên người con lạc đà kia cởi ra, ngay sau đó, một cái đầu tóc tai bù xù liền chui ra.

    “A…” Bọn binh lính xung quanh đều bị dọa mà quát to một tiếng, bọn hộ vệ cùng ảnh vệ từ trong vương phủ tới lại nhịn không được ngồi xổm người xuống, một đám lấy tay che mặt, phát ra tiếng rên rỉ.

    Sắc mặt Nam Cung Dạ Hiên cũng là trắng bệch, nhìn qua như có thể té xỉu, đại khái cũng hận không thể bất tỉnh.

    Nguyệt Nha Nhi trong lòng cực hiếu kỳ, nghĩ thầm đây ai a? Lực sát thương lớn như thế ?

    Lúc y nghĩ đến ba chữ lực sát thương kia, người tóc tai bù xù kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hướng mọi người ha hả cười, tuy rằng tóc mai tán loạn, nụ cười này vẫn là trăm mị mọc lan tràn.

    “Vương… Vương phi?” Nguyệt Nha Nhi “A”một tiếng to, cũng ngã ngồi trên mặt đất, nhưng nhìn Nam Cung Dạ Hiên bên cạnh tựa hồ xương cốt đều bị rút đi, giống như muốn nằm rập xuống mặt đất, y lại vội vàng đứng lên đỡ lấy đối phương, vừa hướng vương phi hét lớn: “Vương phi ngươi… Ngươi tại sao lại theo tới? Sao còn… Còn trốn ở trong này?”

    Một đám binh lính đều hóa đá, nghĩ thầm vương phi? Vương phi cũng có tính nết như thế? Này… Cùng mấy từ cao nhã đoan trang, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tiểu thư khuê các vâng vâng tốt đẹp có dính chút nào sao a? Đừng nói, dù lớn lên đủ xinh đẹp. Ân, cùng vương gia còn có chút giống nhau ni, thật không hỗ là vợ chồng, chính là tính tình này… Chậc chậc, vương gia quản giáo vô phương a.

    Chính một đám lắc đầu thở dài, chợt nghe gặp một giọng nũng nịu nói: “Ôi đứa con, mau đỡ nương một phen, dùng hơn phân nửa tháng súc cốt công, muốn lập tức dũi ra cũng không được.”

    Hả… Đứa con? Nương? súc cốt công?

    Lập tức còn có vài cái binh lính chịu không nổi loại kích thích này, đương trường ngã xuống đất.

    Thuộc truyện: Miên nguyệt – Chương 9-10