Ông trời ta hận ngươi – Chương 21-25

    Thuộc truyện: Ông trời ta hận ngươi – Chương 21-25

    Chương 21

    Cuối cùng Diêu Y Lẫm đem hắn ôm về giường ngủ, Dương Quân vẫn đang mơ màng kinh ngạc.

    Ngủ bên cạnh hắn, Diêu Y Lẫm như thường ngày đem thân hình to lớn ấy ôm trọn lấy.

    Nam nhân yếu ớt giãy người một cái, nhưng lập tức không động đậy, chỉ là đem thân thể cuộn lại.

    Diêu Y Lẫm hình như nghe được ở đâu đó nói tư thế ngủ như vậy chính là biểu hiện của cảm giác thiếu an toàn.

    Có chút tức giận mà đem hắn ôm càng chặt, ép hai chân đang cách xa hắn dưới chân mình, ôm lấy nam nhân từ phía sau, Diêu Y Lẫm không nhận thấy tư thế của bọn họ có bao nhiêu mờ ám.

    Ngày hôm nay khi rõ ràng nhìn thấy sự thực…

    Thế nhưng mang thai hài tử hắn nên chán ghét sao? Này chính là người khác có cầu xin cũng không được!

    Thật là một nam nhân không biết tốt xấu!

    Diêu Y Lẫm trong miệng gọi xú nam nhân sau lại cắn cổ hắn một cái.

    Nam nhân rụt cổ lại, vẫn không lên tiếng, người kia vẫn như thói quen ở trên người hắn cọ cọ, sau thỏa mãn mà ngủ.

    =======================

    Liền vài ngày sau, nam nhân kia bộ dạng nửa sống nửa chết khiến Diêu Y Lẫm quả thực muốn đem hắn đánh!

    “Con mẹ nó ngươi rốt cuộc có ăn hay không!”

    Dương Quân so với trước đây ăn càng muốn ít, trên mặt không một chút thịt, ngày ngày uể oải nhấp môi mà ăn trông đến chán ghét.

    Trên bàn bày ra đầy một bàn thức ăn, tinh xảo mỹ vị, làm cho nhìn thấy liền thèm thuồng. Nhưng Dương Quân chính là không muốn ăn, vừa nghĩ tới mình trong thời gian này khác thường hay thèm ăn là do mang thai, thì hắn chán ghét ăn không vô.

    Nam nhân bên cạnh chính là người đầu sỏ gây nên chuyện này, lại nghĩ, lúc trước thấy hắn tốt lên một chút giờ đến một tia cảm động cũng không còn.

    Không muốn ăn uống, khả năng chính là trong tiềm thức muốn giết chết tiểu hài tử.

    Dương Quân không nói tiếng nào, nhìn ôn nhu nhưng thực ra không tiếng động chính là đang phản kháng.

    Nhìn hắn như vậy, Diêu Y Lẫm càng nổi giận lôi đình! Nhảy dựng lên, không chút nghĩ ngợi mà đem hắn cùng té ra trên mặt đất, đè chặn trên người hắn. Sau cầm lấy thức ăn hướng miệng hắn nhét vào!

    Dương Quân bị nắm cằm, bị ép mở miệng mạnh mẽ nhét đồ ăn vào. Động tác của Diêu Y Lẫm thực rất thô lỗ, Dương Quân bị nghẹn mà nước mắt chảy ròng, nước mắt nước mũi đua nhau trào ra, nhưng Diêu Y Lẫm hoàn toàn không để ý hắn thảm hại thế nào, nhét hết một bàn đồ ăn mới ngừng tay. Rồi thở phào một cái, rời khỏi người Dương Quân.

    Chỉnh lại y phục, khôi phục hình dạng bình thường, giống như không phát sinh chuyện gì cả.

    Diêu Y Lẫm liếc mắt nhìn Dương Quân trên mặt đất, thuận miệng nói: “Buổi chiều ta có việc, không về”.

    Nói xong đi ra khỏi nhà bếp.

    Dương Quân nằm trên mặt đất, giơ cánh tay lên mặt, yên lặng mà khóc.

    ======================

    Diêu Y Lẫm đi cả ngày, biết đến khuya hắn mới về Dương Quân lên giường sớm. Kéo chăn bông quấn lấy người khiến hắn nhớ đến cảm giác nãi nãi ôm ấp, mang theo mùi hương bùn đất đặc trưng thực ấm áp, hắn chính là ở trong lòng nãi nãi mà tưởng tượng ra mẹ.

    Mẹ hắn rất ít khi ôm hắn, trong trí nhớ hầu như không có.

    Hắn khi còn bé thật ngoan ngoãn, rất biết nghe lời người lớn, bởi vì gia gia nói tiểu hài từ không nghe lời mẹ sẽ không cần, hắn rất sợ ba mẹ không cần cho nên dù bị người lớn nói làm chuyện hư hắn cũng làm. Tuy rằng bởi vì … có thể là bản thân không hòa hợp, nên tiểu hài tử khác không chơi cùng hắn, hắn vẫn cố gắng như vậy.

    Thế nhưng cho dù hắn nghe lời, hắn ngoan ngoãn, ba mẹ rất ít khi nhìn hắn, cho nên không cần nói đến ôm.

    Lúc đầu hắn tự bảo bởi vì bọn họ quá bận, sau lại không ở cùng một chỗ. Hắn thường thấy ba mẹ ôm đệ đệ mỉm cười, khi đó hắn đứng ở một bên ước ao mà nhìn, mà bản thân tựa như người thừa…
    Hình ảnh hòa thuận tốt đẹp kia, không có vị trí của hắn.

    Ngủ đến nửa đêm, Dương Quân bị một âm thanh lớn làm giật mình tỉnh giấc, nghe thanh âm hình như là dưới lầu. Đang do dự có nên xuống xem hay không thì hắn nghe tiếng người bước lên lầu, tiếng bước chân nặng nề tựa như rất loạn, dọc theo đường đi lảo đảo, thật lâu mới đến cửa.

    Dương Quân ngừng thở, đem chăn đắp chặt…, hắn hiện giờ không muốn thấy mặt người kia.

    Cửa bị kéo thật lâu mới mở ra, ánh sáng lọt vào cùng tiếng hít thở ồ ồ của nam nhân.

    Dương Quân đột nhiên cảm thấy trên người nặng nặng, có người đè lên người hắn, khí tức nam nhân mang theo mùi rượu. Dương Quân cả kinh, cuống quýt đẩy ra.

    Bị đẩy bất ngờ, nam nhân ngã trên mặt đất, một lát sau cũng không có động tĩnh gì.

    Dương Quân hồ nghi hồi lâu mới cảm thấy lo lắng, thế là quay người nhìn về phía dưới giường

    Nam nhân cúi mặt quỳ rạp gục trên mặt đất, không nhúc nhích, như là đã ngủ.

    Ngủ trên mặt đất như thế sẽ cảm mạo…

    Suy nghĩ nữa ngày trời nhìn không được xuống giường đem người kia nâng dậy. Không nghĩ tới Diêu Y Lẫm bề ngoài nhìn mảnh khảnh, ôm lại rất nặng.

    Dương Quân hết sức đem hắn kéo lên trên giường, lấy lại hơi thở đều đặn nhìn quỷ rượu say nát bét trên giường.

    Thường ngày vẻ mặt cao ngạo băng lãnh lúc say lại hiện ra vẻ phong tình mỹ lệ. Trên thế giới này lại có người như thế, bất luận làm cái gì đều hấp dẫn ánh nhìn của người khác, nói hắn trời sinh phát quang long lanh rất đúng a.

    Nhưng người xinh đẹp thế này, lại làm ra chuyện ác độc mà lạnh lùng.

    Đại khái là có quá nhiều nên người này ngoài chính mình ra đều không biết nên quý trọng.

    Diêu Y Lẫm có thể là uống say cảm thấy oi bức, hai tay cởi áo đang mặc. Dương Quân vươn tay giúp, y phục Diêu Y Lẫm đều là hàng hiệu, cứ như vậy ngủ một đêm, khẳng định sẽ bị nhăn. Nghĩ vậy, trời sinh tính cần kiệm Dương Quân không thể mặc kệ.

    Giơ hai tay nam nhân lên cởi quần áo, áo khoác không biết đã bị hắn vứt nơi nào rồi.

    Da thịt trắng nõn trơn tuột lộ ra trước mắt, da bị mồ hôi thấm. Ướt, lại thêm ôn nhuận như ngọc.

    Dương Quân đến phòng tắm đem lại một cái khắn mặt ướt, chà lau trên người Diêu Y Lẫm.

    Lau xong nửa người trên, hắn nhìn về phía quần dưới──

    Nơi này… hẳn là không cần a?

    Thế nhưng quần mặc ngủ cũng sẽ bị nhăn, lúc ngủ cũng rất khó chịu, nếu nãy là cởi, thì giờ một cái hai cái cũng là cởi.

    Dương Quân cắn răng, cởi quần nam nhân.

    Kéo đến phân nửa, Diêu Y Lẫm bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, cả kinh hắn lập tức ngừng tay.

    Diêu Y Lẫm đôi mắt đẹp nửa mở, trong mắt hơi nước mông lung, mỵ hoặc kinh người.

    Bị nhìn như vậy…chết người a.

    Không dám nhìn hắn nữa Dương Quân gia tốc độ nhanh tay, nhưng càng nhanh tay càng bất hảo, cởi đến đầu gối làm sao cái quần cũng không chịu xuống phía dưới.

    Dương Quân gấp đến độ đầu đổ mồ hôi, bỗng nhiên nghe tiếng cười khẽ.

    “Bảo bối…hay là ta đến giúp ngươi a”.

    Diêu Y Lẫm hai chân uốn cong, đưa tay kéo, quần thoải mái rơi xuống.

    Dương Quân vẫn chưa kịp thở ra, lại bị người kia lôi kéo, trời đất đảo lộn. Mình đã nằm dưới thân người kia rồi.

    Diêu Y Lẫm vẻ mặt xinh đẹp không như người phàm tục kia ngay phía trên hắn, hai tay chống ở hai bên.

    …Đây là tình huống gì?

    Diêu Y Lẫm bên môi mỉm cười, cúi đầu, cắn cổ hắn. Tay cũng tìm đường vào bên trong quần áo hắn.

    Kinh hãi phát giác ra hắn đang muốn làm gì Dương Quân phản kháng cố đứng lên, nhưng giống như trước đây, hắn phản kháng thế nào trước người nam nhân này đều như tiểu hài tử đùa giỡn.

    Tay bị đè lại, hai chân bị ép mở ra, quần áo bị xé rách một cách thô bạo.

    “Đừng!”

    Dương Quân kêu to, nhưng Diêu Y Lẫm vẫn như cũ không nhìn mà giơ hai chân hắn lên, ở thắt lưng nhét vào một cái gối.

    Tia sáng le lói ở bên ngoài chiếu vào trở nên u ám, đầu của hắn giống như tơ trong suốt, con mắt trong bóng tối giống như phát ra ánh sáng.

    Đùi Dương Quân mở rộng, nhục nhã mà cảm thấy chỗ kia của hắn dao động.

    “Đừng─! Ngươi uống say, ta là Dương Quân! Ngươi nhìn cho rõ a!”

    Diêu Y Lẫm trong mắt chợt lóe sáng, lấy thanh âm mơ hồ không rõ của người say mà nói: “Bảo bối…ngươi không phải mới nói ta và ngươi cùng đùa sao? Hiên tại sao lại kêu không muốn? Nha…ta đã biết, ngươi bởi vì rất muốn rồi, cho nên cố ý nói như vậy đúng không? Thật là tiểu yêu tinh xấu xa!”

    Diêu Y Lẫm cười bỏ đi thứ duy nhất che đậy hạ thân, lửa nóng nam nhân hưng phấn mà ngẩng cao lên. Cái loại hình dạng khủng bố hung ác này khiến Dương Quân kinh hãi mà mở to hai mắt. Lần trước Diêu Y Lẫm không có cởi y phục, cho nên không có thấy. Hiên tại thấy rõ ràng hình dạng của nó, Dương Quân không khống chế được mà cả người run lên.

    Không có khả năng…sao có thể to như vậy…

    “Bảo bối, trông bộ dạng ngươi nhìn không chớp mắt, có đúng hay không rất thích nó?”

    Diêu Y Lẫm kéo ra vỗ về chơi đùa vật nóng rực, không biết từ lúc nào lấy ra thốc bôi trơn, sờ soạng một chút người phía dưới, cấp bách không chịu nổi mà vọt đi vào.

    Dương Quân cắn môi nhịn xuống tiếng kêu thảm thiết, trước mắt tất cả đều như bị nhiễm máu đỏ bừng bừng.

    Không có nữa khắc dừng lại, Diêu Y Lẫm kịch liệt co rút thân dưới, chăm chú quấn quýt vui vẻ hưởng thụ bảo bối.

    “Bảo bối…ngươi bên trong hảo chật…nóng quá…đúng là thích!”

    Hắn say sưa mà nói, hạ thân cố sức mà hết rút ra lại đẩy vào, Dương Quân đau đến toàn thân co giật, môi dươi bị cắn máu tươi nhễ nhại.

    Diêu Y Lẫm hứng khởi, trên giường thay đổi tư thế đem hắn ôm lấy ngồi trên người mình. Hạ thân liên tục truyền đến cảm giác khiến Dương Quân nghĩ muốn chết, trong miệng mà nức nở nói không nên lời, nhưng chỉ là làm cho nam nhân kia càng thêm phản ứng kịch liệt.

    Mãnh liệt lấy ra cắm vào trong suốt thời gian dài cùng với nhiều lần thay đổi tư thế khiến thể lực Dương Quân tiêu hao hết, chỉ có thể vô lực tựa trên người Diêu Y Lẫm, mặc cho người kia đùa giỡn thân thể mình.

    Mọi nơi tư mật toàn thân đều bị hôn qua, kỳ thực mà nói chuẩn xác thì là cắn. Nam nhân không lưu tình chút nào, điên cuống ngược đãi khiến hắn toàn thân không nơi nào không lưu lại vết tích, có nơi thậm chí chảy máu.

    Loại hoàn cảnh hung ác đánh mất tôn nghiêm nam nhân khiến Dương Quân tuyệt vọng, chính mình bị coi như nữ nhân bị người xâm phạm, lại vì người kia mang thai hài tử.

    Không ai quản chuyện của hắn, nói ra cũng chỉ có thể bị cười nhạo châm chọc mà thôi.

    Thân thể bị đùa bỡn nhiều lần, thể lực Diêu Y Lẫm dường như không cạn kiệt, lúc mấy lần hôn mê tỉnh lại, Dương Quân đều kích động mà hận không thể chết đi.

    Diêu Y Lẫm không ngừng xoa bóp toàn thân hắn, cắn xương quai xanh, đưa hai chân hắn để lên vai liều mạng cử động.

    Trên mặt tràn đầy biểu tình si mê.

    Nước mắt Dương Quân đã chảy đầy mặt, đến cuối cùng không thể khóc được, chỉ có thể mở miệng, chết lặng mà tùy nam nhân phía trên di chuyển.

    Trọn một đêm, trong phòng ngập tràn tiếng kêu vui vẻ của nam nhân cùng tiếng khóc gián đoạn.

    Chương 22

    Diêu Y Lẫm sau khi say rượu tỉnh lại, trên chiếc giường lớn chỉ có mình hắn. Nhớ mang máng tối hôm qua quần áo nát vụn cùng đồ đạc tứ tán trên mặt đất giờ không thấy đâu. Giường trắng bị dịch làm cho ô bẩn trong trí nhớ cũng không còn thấy đâu nữa.

    Diêu Y Lẫm ngồi ngay ngắn, tay phải xoa xoa đầu.

    Nghĩ xem lão nam nhân kia đang làm cái gì.

    Ngày hôm qua kịch liệt như vậy, sáng sớm hôm nay có thể đi đâu? Lại đem tất cả ‘chứng cứ’ hủy sạch đi.

    Lão nam nhân kia là không muốn cùng với hắn?

    Nghĩ tới đây, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy không thích.

    Mặc nhanh quần áo, xuống nhà dưới tìm hắn.

    Đi ra đến cầu thang, Diêu Y Lẫm đột nhiên nghĩ xuống tới thì hỏi hắn cái gì?

    Hỏi ngươi vì sao trên giường lại mất hứng? Kháo!

    Kỳ thực tối hôm qua Diêu Y Lẫm cũng không muốn làm như vậy, ban ngày làm cho lão nam nhân kia ăn thật nhiều, chạy đi uống rượu, kết quả uống càng nhiều càng không ra cái vị gì, không uống nữa, vẫn may là còn đủ tỉnh táo lái xe về nhà.

    Mơ hồ nhìn thấy Dương Quân, thấy khuôn mặt không dễ nhìn kia lộ ra vẻ lo lắng, trong lòng đột nhiên có cảm giác là lạ.

    Cái khuôn mặt quen thuộc cư nhiên có thêm vài phần khả ái. Nhìn hắn cố sức mà đưa mình lên giường, lại do dự mà cởi y phục mình thì Diêu Y Lẫm đích thực không chịu nổi rồi, giả say đem hắn đặt dưới thân.

    Suốt cả buổi tối nhiều lần đùa bỡn thân thể người nam nhân kia.

    Không bằng một góc mỹ nhân vậy mà Diêu Y Lẫm hắn lại không sinh ghét.

    Đứng trên cầu thang do dự thật lâu, nắm chặt tay, đi xuống lầu. Nhưng không tìm thấy người kia.
    Diêu Y Lẫm trong lòng có chút luống cuống.

    Cái lão nam nhân kia sẽ không nghĩ quẩn mà làm ra chuyện ngốc nghếch a?

    Theo như biểu hiện Dương Quân trước đây, hình dạng hắn đánh không chết được một can gián a!

    Thiếu chút nữa mở cửa lao ra ngoài tìm kiếm cuối cùng lại nhìn thấy Dương Quân trên ghế sa lon trong phòng khách.

    Nam nhân cao cao to to giống như tiểu hài tử rúc vào sô pha, khóe mắt còn đọng dịch thể trong suốt ướt át.

    Dùng tay chấm một ít, Diêu Y Lẫm liếm liếm.

    ── có vị mặn.

    Lão nam nhân cho dù ngủ thì mặt vẫn nhăn nhăn, vẻ mặt của hắn lúc nào cũng tràn đầy biểu cảm đau khổ.

    Dương Quân ngủ không say, Diêu Y Lẫm đang lúc đưa tay đến gần mặt hắn thì hắn tỉnh. Nhìn thấy Diêu Y Lẫm hắn phản xạ lùi về phía sau, tựa hồ hắn nhìn thấy mãnh thú ăn thịt người.

    Diêu Y Lẫm mất hứng mà rút tay về, “Ngươi ngủ ở chỗ này để làm gì? Cố ý dọa người a!”

    Môi Dương Quân hơi khô, vẻ mặt có chút trắng bệch. Không cùng hắn cãi cọ, kéo lại áo trên người ngồi dậy.

    Diêu Y Lẫm nhấp nháy mắt, hắn hỏi: “Này, ngày hôm qua…ta sao lại ở trên giường?”

    Dương Quân nhìn hắn, một lát sau nói: “Ngươi say, ta đỡ ngươi lên giường. Sợ ngươi ngủ không yên, ta đi ra phòng khách ngủ”.

    Diêu Y Lẫm kinh ngạc nhìn hắn, Dương Quân dời ánh mắt, bình tĩnh, nếu Diêu Y Lẫm không nhớ chuyện tối qua, có lẽ sẽ cho là hắn nói thật.

    Nghĩ kĩ lại như vậy là tốt nhất a, Diêu Y Lẫm vỗn không có ý định thừa nhận. Lần đầu tiên chạm hắn có thể nói là hiểu lầm, nhưng mà lần thứ hai thì có lý do gì?

    Để cho người khác biết Diêu Y Lẫm lặp đi lặp lại nhiều lần trên một xú nam nhân, chắc không dám ra ngoài gặp người khác rồi!

    Dương Quân có thể thức thời như thế, Diêu Y Lẫm hắn là nên vui vẻ không phải sao?

    Thế nhưng trong lòng tại sao lại nổi nóng!

    Mà bên kia Dương Quân cũng không muốn để ý nam nhân bên cạnh mình có tâm tình gì, trực tiếp đi xuống nhà bếp.

    Hai con ngươi Diêu Y Lẫm chuyển động theo Dương Quân, thấy tư thế bước đi của hắn có điểm kì quái.

    Trong lòng cư nhiên có điểm đắc ý, mừng thầm.

    Cầm ly sữa tươi đi lại, Dương Quân chậm rãi uống. Sữa dính ở khóe môi khiến Diêu Y Lẫm có suy nghĩ muốn tàn bạo mà liếm đi.

    Có phải gần đây không đi tìm nữ nhân nên có chút bất mãn a?

    Thấy phản ứng kì quái của mình Diêu Y Lẫm nghiêm túc suy nghĩ vẫn đề này.

    Bất quá trải qua một đêm dày vò, Dương Quân cư nhiên còn có thể ngồi ở chỗ này, xác thực rất giỏi.

    Vẫn quan sát hắn Diêu Y Lẫm bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn, Dương Quân vẫn uống sữa tươi bình thường, biểu tình mặc dù không có biến hóa gì, nhưng sắc mặt xác thực rõ ràng không tốt.

    Không phải hôm qua thương tổn hắn rồi chứ?

    Tuy nói loại hình thức tự sinh sôi này, sinh mệnh hài tử này đều rất cường hãn, chỉ cần thuận lợi đưa vào cơ thể vật chủ ký sinh, sẽ không bị nguy hiểm do sinh non. Nhưng nói không nguy hiểm, cũng không phải nói tới người cung cấp dinh dưỡng cho hài tử.

    Diêu Y Lẫm bắt đầu có chút lo lắng.

    Chương 23

    Diêu Y Lẫm không chịu nổi, hỏi: “Bữa sáng chỉ uống sữa?”

    Dương Quân cầm cái ly lắc lắc một chút, “Ta lát nữa sẽ ăn chút gì đó…”

    Hắn thực sự là rất sợ hãi chuyện đã phát sinh ngày hôm qua, đều không phải là sợ bị làm đau đớn, mà là kiểu hạ nhục kia làm hắn đánh mất toàn bộ tôn nghiêm, trong lòng cảm thấy sợ hãi, lạnh lẽo.

    Nhìn thấy phản ứng co rúm của hắn, Diêu Y Lẫm đột nhiên nghĩ muốn sờ sờ đầu hắn. Nhưng tay vừa đụng đến tóc hắn, Dương Quân run rẩy nhiều hơn.

    Diêu Y Lẫm tỉnh táo lại, nhưng tay vươn ra không thể thu hồi lại.

    Đang giơ giữa đường, thay đổi thành một cái tát hướng về phía hắn.

    Dương Quân giật mình mà nhìn hắn, loại bộ dạng này khiến Diêu Y Lẫm liên tưởng đến mấy từ “Điềm đạm đáng yêu”.

    Ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, ngoài mặt lại mạnh miệng, “Nhìn cái gì mà nhìn! Bị ta đánh có gì sai sao?”

    Dương Quân gục đầu xuống, không nói tiếng nào.

    Diêu Y Lẫm trong lòng lo lắng, cái tát vừa rồi không mạnh a, lão nam nhân này sẽ không thực sự sinh khí a?

    Dương Quân uống hết ít sữa còn dư, mang theo cái ly không đi xuống nhà bếp.

    Một hồi sau cầm trong tay chân giò hun khói cùng trứng chiên, ngồi xuống từ từ ăn.

    Hắn ăn rất chậm, đang ăn đến phân nửa, đột nhiên bịt miệng buông đĩa chạy vọt tới nhà vệ sinh. Chỉ chốc lát sau truyền đến âm thanh nôn mửa.

    Diêu Y Lẫm vội vã nhảy dựng lên chạy vào trong, Dương Quân nửa ngồi nửa quỳ cạnh bồn cầu nôn. Vừa rồi ăn vào bao nhiêu toàn bộ nôn ra hết, đến khi dạ dày không còn dư cái gì, vẫn duy trì nôn khan.

    Diêu Y Lẫm tâm ý hoảng loạn, không biết mình nên làm gì.

    Tiếng Dương Quân nôn mửa ngừng lại, người cũng vô lực ngồi ngay xuống sàn nhà.

    Diêu Y Lẫm ôm lấy hắn, đưa đến phòng khách đặt trên ghế sa lon. Sau lại gọi điện thoại gấp cho Bùi Nguyệt Thần, nói mấy câu liền cúp máy.
    Không lâu sau, Bùi Nguyệt Thần chạy đến, phía sau còn có một đám người, đều là bác sĩ chuyện nghiệp.

    Không cần phân phó, bọn họ làm kiểm tra sơ qua thân thể Dương Quân trước, sau chuyển xuống hầm ngầm kiểm tra.

    Bùi Nguyệt Thần hai tay vòng trước ngực, trêu chọc nói: “Sao ngươi lại biến người thành như vậy, thoạt nhìn còn muốn gầy hơn trước đây, ngươi cũng khi dễ người ta quá rồi”.

    Diêu Y Lẫm căm tức liếc mắt nhìn hắn, không để ý hắn chỉ nghĩ đến việc kiểm tra cơ thể Dương Quân.

    Dương Quân – ý thức rất thanh tỉnh, lúc kiểm tra cũng rất nghe lời, dị thường thuận theo, nhưng trong mắt không có chút thần thái.

    Kiểm tra xong, Diêu Y Lẫm ôm hắn lên lầu.

    Đi xuống lầu, Bùi Nguyệt Thần còn chưa đi, ngồi trên ghế sa lon hút thuốc.

    “Hắn không có việc gì, chỉ là có dấu hiệu mệt nhọc quá độ, hơn nữa không được hấp thù đủ dinh dưỡng, cục cưng hình như có chút khó chịu. Thấy ngươi hấp tấp mà gọi ta lại, còn tưởng xảy ra chuyện gì chứ!”

    Dập thuốc, hắn đứng dậy rời đi.

    “Ta đi trước, con sâu nhỏ khả ái vẫn còn đợi ta trên giường”.

    “Sâu nhỏ? Là người lần trước ngươi bắt được? Khẩu vị của ngươi từ lúc nào trở nên kém như thế?”

    Đi tới cửa Bùi Nguyệt Thần xoay người, môi mỏng khẽ câu: “A? Bản thân ta cảm thấy người nào đó hiện tại so với ta còn không bằng a, hơn nữa giống như ngu dốt mà không chịu thừa nhận”.

    Các bạn đang đọc truyện đam mỹ hiện đại DMH tại dammydmh.com

    Diêu Y Lẫm hồ nghi mà nhăn mi lại: “Ngươi nói cái gì?”

    “…”

    Bùi Nguyệt Thần cười cười, phất tay ly khai, không quên khép cửa lại.

    Diêu Y Lẫm lắc lắc đầu, cảm thấy không thể hiểu nồi.

    Lên lầu, Dương Quân đã ngủ, trán nhăn lại không giấu được vẻ mệt mỏi.

    Nằm bên cạnh hắn, Diêu Y Lẫm một đêm trắng.

    =======================

    Sau ngày đó, Dương Quân rõ ràng nghe lời hơn, Diêu Y Lẫm muốn hắn làm cái gì, hắn căn bản đều không phản kháng, chỉ là người nhìn có chút mệt mỏi, không có tinh thần gì cả.

    Cũng qua nhiều ngày, bụng cũng dần dần lớn lên. Hiên tại mặc quần áo vào vẫn nhìn thấy rõ ràng.

    Dương Quân thấy mình như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy đau đớn lạnh lẽo.

    Không thể xem như là bụng bia, cái bụng càng ngày càng…lớn hơn, có lúc còn cảm thấy bên trong có cái gì đó di chuyển.

    Lẽ nào đây là mang thai?

    Hắn tự giễu mình, mình bây giờ đã không khác gì quái vật rồi.

    Nam nhân mang thai, nếu như bị người ngoài biết, Có thể sẽ đưa bản thân giải phẫu cũng không chừng.

    Hắn rõ ràng là nam nhân, lại bị bắt làm việc mà nữ nhân phải làm.

    Bị nam nhân thượng, lại mang thai cho đối phương.

    Chính mình đã bị hủy rồi, cái ước mơ nho nhỏ cùng vợ con là không thể nào có.

    Loại thân thể quái dị như vậy, Dương Quân đến cửa cũng không dám bước ra, suốt ngày ở trong phòng.

    Bên kia, Diêu Y Lẫm lại bắt đầu mỗi ngày đều ra ngoài, ban đêm đến khuya mới về, hơn nữa trên người thường mang theo mùi nước hoa khó ngửi của nữ nhân. Mỗi ngày mùi không giống nhau.

    Đối với tình hình như thế, Dương Quân đích xác là cực kì vui vẻ. Diêu Y Lẫm là một nam nhân bình thường, hơn nữa đối mỹ nữ yêu cầu rất cao, đêm kia, chỉ là nhất thời say rượu.

    Không có Diêu Y Lẫm ở nhà, khiến cho Dương Quân cảm thấy tương đối thoải mái.

    Chương 24

    Cuộc sống không có thay đổi gì, dường như người hầu ở nơi riêng biệt, đúng giờ dọn dẹp nhà cửa, mang đồ ăn đến, mặt đồng dạng không có chút biểu tình. Dương Quân có hỏi bọn họ chỉ trả lời bằng hai câu duy nhất “Đúng vậy” và “Thật xin lỗi”.

    Dương Quân buồn chán, ngoại trừ chăm sóc hoa cỏ, còn kêu Diêu Y Lẫm mua đĩa về cho hắn coi.

    Một ngày xem mấy bộ phim, thời gian rất nhanh trôi qua. Nhưng gần đây phát hiện ra Dương Quân thường thường ở trên ghế sa lon xem chưa hết thì ngủ gục, khi tỉnh lại thì thấy mình ở trên giường.

    Y phục trước đây không mặc được nữa, áo mặc còn được, nhưng quần thì rõ ràng quá nhỏ. Dương Quân tới đây cũng không mang theo quần áo, trên người mặc duy nhât một bộ cũng bị ném đi. Mặc dù mặc đồ không thoái mái hắn cũng không nghĩ đến việc nói cho Diêu Y Lẫm biết, cho nên tân lực nới bớt quần ra ứng phó.

    Thời gian lâu sau, thắt lưng cùng bụng cực kỳ khó chịu. Ngay cả như vậy, hắn vẫn không nói một tiếng mà nhìn xuống. Nhẫn, tựa hồ đã trở thành một phần tính cách hắn.

    Nhưng thiên a, Diêu Y Lẫm ngoài ý muốn bảo sau khi cơm nước xong cùng với hắn đi ra ngoài.

    Bụng đầy hồ nghi ăn cơm, ngồi trên xe. Xe hướng thị thành chạy đến.

    Dọc theo đường đi Diêu Y Lẫm cũng không nói gì.

    Dương Quân do dự mà hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

    Diêu Y Lẫm vẫn nhìn phía trước, “Quần áo của ngươi rất chật rồi, nên thay đổi một chút”.
    Dương Quân nhìn bụng hơi nhô ra “…ta có thể không đi không?”

    Diêu Y Lẫm liếc hắn một cái, nhàn nhạt mà nói: “Không được, người đứng bên cạnh ta thể nào cũng không được kém quá.”

    Dương Quân gục đầu xuống, “Ta mặc cái gì…cũng đều như vậy, đều không đẹp”.

    “Có nhìn được hay không, là do ta định đoạt”.

    Hắn khóe môi giương lên, hào quang lóa mắt.

    Có người… vĩnh viễn đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới.

    Miệt thị người khác.

    Dương Quân quay nhìn về phía cửa sổ.

    Không nghĩ sẽ cùng Diêu Y Lẫm cãi cọ,hắn có tư cách gì yêu cầu có…quyền lợi này?

    Diêu Y Lẫm đem hắn trở thành vật sở hữu, nơi này không có quyền tự chủ của hắn, tất cả của hắn đều do Diêu Y Lẫm quyế định, hắn không có chỗ xem vào.

    Cho dù đem cái thân thể quái dị này lộ ra trước mặt người khác, chỉ cần là ý của Diêu Y Lẫm, thì không có tư cách cự tuyệt.

    Xe dừng lại trước khu phố buôn bán, cửa hàng quần áo là một tòa nhà thoạt nhìn rất cao.

    Xuống xe, Dương Quân theo Diêu Y Lẫm đi vào.

    Ở bên ngoài, đối với ánh mắt người khác càng thêm mẫm cảm Dương Quân cong lưng, khom khom muốn che chút bụng nhô ra.

    Lấy tư thế mất tự nhiên đó đi vào trong cửa hàng, không gian bên trong rất lớn. Lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo trang trí mang lại cảm giác ấm áp.

    Ngoài ý muốn, nơi để quần áo lại không lớn, trong cửa hàng bày ra bàn con la liệt cùng một cái sô pha, còn có một cái bàn tròn nho nhỏ.

    Ngoại trừ y phục, còn có khu vực phụ kiện tinh xảo. Trong cửa hàng có một góc bày giá gỗ, mặt trên là các loại giầy xinh xắn.

    Nơi này là cửa hàng quần áo, Dương Quân sao cũng cảm thấy kì quái.

    Hắn đến những cửa hàng xa hoa rất ít, căn bản là không có. Với hắn mà nói, bỏ hai nghìn mua hàng hiệu không bằng mua quần áo đồng giá 10 đồng của ông lão vỉa hè, dùng tiền vào việc mua quần áo này là không đáng.

    Vào trong, lập tức có một nữ nhân đi vào.

    Chương 25

    Vóc người rất đẹp, trang phục màu trắng nhàn nhạt kiều mị, thích hợp làm tôn thêm vóc người nàng.

    Khuôn mặt thiên sứ, vóc người quyến rũ. Đó là mỹ nhân tiêu chuẩn, là nam nhân sẽ đều thích nàng.

    Mỹ nữ lắc eo nhỏ nhắn đi đến chỗ Diêu Y Lẫm, thanh âm mềm mại đáng yêu: “Y Lẫm, ngươi đến rồi?”

    Diêu Y Lẫm thuận tiện điểm cái đầu, đem Dương Quân kéo đến, “Ta nói chính là người này, ngươi thiết kế cho hắn đẹp đẹp một chút”.

    Mỹ nhân theo miệng cười cười, đi tới bên cạnh hắn, trên dưới quan sát.

    Dương Quân bị nhìn vậy rất xấu hổ, mặt nóng lên, cúi đầu.

    Mỹ nữ bật cười: “Hắn thật đúng là khả ái, không thành vấn đề, giao hắn cho ta a”.

    Nói xong lấy ra một cái thước dây, kêu Dương Quân đem áo khóa cởi ra.

    Dương Quân vừa nghe, không muốn kéo áo bất động.

    Diêu Y Lẫm kỳ quái nhìn hắn, “Sao còn chưa cởi ra?”

    Nói rồi đưa tay qua muốn cởi áo khoác hắn, Dương Quân đẩy tay hắn ra, thối lui vài bước.

    Nữ nhân kia thấy hắn lùng túng, bộ dạng lúng túng, nhất thời hiểu được.

    “Không cần sợ, chuyện của ngươi ta biết, lần này chính là thiết kế y phục thích hợp cho ngươi.”

    Diêu Y Lẫm kiên quyết đem hắn kéo qua, cởi áo khoác hắn. Thân thể Dương Quân cứng đờ, tay rũ xuống không động đậy.
    Nữ nhân dùng thước quây hông hắn lại, vừa làm vừa nói: “Ta là Lâm Thi Nhiên, ngươi cũng có thể kêu là Ái Liên a.”

    Tay nhỏ trắng nõn trợt tới trợt lui bên hông hắn, chưa từng cũng nữ tử tiếp xúc như vậy, Dương Quân đỏ mặt.

    Diêu Y Lẫm hừ lạnh một tiếng.

    Lâm Thi Nhiên nhìn hắn cười cười, Diêu Y Lẫm lại hừ một tiếng.

    Lâm Thi Nhiên tính cách cởi mở ôn nhu, cười nói với hắn, khiến Dương Quân lúc đầu tâm tình khẩn trương đỡ hơn rất nhiều, nói được nhiều hơn.

    Nhìn cảnh vui vẻ trước mắt, Diêu Y Lẫm bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ê ẩm.

    Chưa thấy qua mỹ nữ a, cười hài lòng như thế, cười đến không thấy mắt đâu!

    Đo xong xuôi, Lân Thi Nhiên cười nói: “n, ta có mấy bộ phỏng chừng có điểm hơi nhỏ, bất quá khác biệt cũng không nhiều. Ngươi hiện tại mặc quần áo rất không ổn, trước cầm mấy bộ mặc đỡ, hai ngày sau ta sẽ đem y phục đưa tới cho ngươi”.

    Nói xong đưa một bộ đưa hắn đi thử, quần áo phong cách thoái mái đơn giản, màu sắc thanh thoát. Quần thiết kế rất đặc biệt, thắt lưng cùng Dương Quân hiện tại không sai biệt lắm.

    Mặc xong cảm thấy không bị gò bó, rất thoải mái. Thiết kế áo cũng rất khéo che chặn bụng, hầu như không để thấy bụng hắn.

    Thấy Dương Quân mặc xong đi ra, Diêu Y Lẫm nhìn rất hài lòng, đối Lâm Thi Nhiên gật đầu nhẹ.

    “Tốt, cứ như vậy trước làm sáu bộ đưa tới”.

    Đổi đôi giày công nhân đơn giản, mang vào đôi giày da thoải mái. Lâm Thi Nhiên còn muốn đeo nhẫn vào tay hắn, nhưng bị Dương Quân cự tuyệt.

    Từ trong ra ngoài Dương Quân trông khác hắn, không quen với hình tượng mới này, tay chân giống như không mặc quần áo.

    Diêu Y Lẫm tỉ mỉ xem kĩ bề ngoài, nói: “Hình như còn thiếu cái gì, a …đúng rồi, là tóc. Cái kiểu đầu quê mùa này hẳn là ngươi để lâu lắm a?”

    Dương Quân nhìn gương một lát, “Ta cảm thấy…hoàn hảo a”.

    Diêu Y Lẫm giở giọng xem thường, “Có quỷ mới thấy tốt!”

    Lâm Thi Nhiên cười: “Ta đây không giúp được gì rồi”.

    Diêu Y Lẫm xua tay, “Không sao, ta tìm người khác”.

    Lôi Dương Quân, cũng không thèm chào, lái xe lao đi luôn.

    Đem Dương Quân đến một cửa hàng cắt tóc bề ngoài trông rất quỷ dị, bên trong là một thợ cắt tóc bạc đầu khiến hắn nhìn tóc gáy dựng thắng đứng.

    Diêu Y Lẫm không nói lời nào đem hắn đặt trên ghế, tự mình đến chỗ nam nhân kia thảo luận.

    Qua một giờ, tạo hình mới của Dương Quân ra đời.

    Đem cắt tóc dài của hắn, thợ cắt tóc cũng không đem đầu hắn cắt thành cái kiểu cường điệu như hắn tưởng tượng, mà lại thiết kế một kiểu tóc nhẹ nhàng thoải mái, tôn thêm cho đường viền mặt hắn càng rõ ràng. Thoạt nhìn có phần lớn giống nam nhân trưởng thành.

    Đi ra khỏi cửa tiệm, Dương Quân cùng với lúc mới đi vào chính xác là hai người rồi, vẻ mặt cùng lúc trước không biến đổi, nhưng dáng vẻ nhà quê với hình tượng bây giờ hoàn toàn bất đồng.

    Diêu Y Lẫm dương dương tự đắc, hàm răng lộ ra rắng noãn. Trong lúc Dương Quân ở cửa sổ xe nhìn thấy hình dạng chính mình lại không vui vẻ.

    Hắn ngay lúc này trên người đều là người khác cấp cho, là do công lao lấy thân thể mình cho một người nam nhân mà có được.

    Tất cả những thứ này, đều không phải của hắn.

    Thuộc truyện: Ông trời ta hận ngươi – Chương 21-25