Ông trời ta hận ngươi – Chương 51-53

    1142

    Thuộc truyện: Ông trời ta hận ngươi – Chương 51-53

    Chương 51

    Diêu Y Lẫm đang ở nhà bếp bận rộn, thành thạo chiên hai cái trứng thật đẹp mắt, nhanh nhẹn cắt ra chân giò hun khói, cầm lấy một ly sưã đậu nành lên lầu, phối hợp như vậy có chút kì quái nhưng dạ dày Dương Quân uống không được mùi sữa tươi.

    Bưng theo bữa sang tâm huyết chuẩn bị lên lầu,tâm tình Diêu Y Lẫm tốt vô cùng, lần đầu tiên Dương Quân tự nguyện quan hệ, hương vị kia không thể dung bất cứ ngôn từ nào miêu tả.

    Hưng phẩn suốt một đêm không ngủ, tối hôm qua khi Dương Quân chịu không nổi mà bất tỉnh, Diêu Y Lẫm lưu luyến nhìn vẻ mặt hắn ngủ say.

    Bởi vì quá mệt mỏi, Dương Quân đến giờ còn chưa tỉnh lại, vẻ mặt khi ngủ thực ngây thơ, khả ái khiên Diêu Y Lẫm nghĩ muốn một ngụm mà nuốt vào.

    Ánh dương xuyên qua rèm cửa sổ giảo ngoạt mà hạ lên than thể nam nhân, lướt qua xương quai xanh mê người, lưu luyến trên mặt, hôn theo môi dày.

    Diêu Y Lẫm không chịu nổi mà vươn tay tiến vào trong miệng hắn, quấy một hồi ướt tay lại rút về chơi đùa cánh môi, vẽ lên một tầng nước ẩm. Dương Quân đang ngủ tựa hồ cũng cảm thấy khó chịu, nhíu mi vài cái, mê man mà mở mắt, nhìn rõ người trước mặt lại đỏ mặt, không tự nhiên mà quay đầu đi.

    Sợ hắn không nhớ lời đêm qua, nhớ lại lúc ôn hòa, Diêu Y Lẫm rén sắt khi còn nóng, mặt dày mà quấn lên.

    “Quân quân, ngày hôm qua ngươi thật nhiệt tình a, đêm nay chúng ta tiếp tục có được không?”

    Dương QUân nhất thời mặt đỏ đến muốn phun ra máu, không dám nhìn sang Diêu Y Lẫm.

    Không nghe thấy đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt, đỗng nghĩa với thái độ cam chịu làm Diêu Y Lẫm mừng nhưn điên.

    Trên khuôn mặt không xuất sắc kia hạ hôn vài cái, rồi kéo Dương Quân lại ăn điểm tâm.

    Không cho hắn động thủ, Diêu Y Lẫm cầm lấy thức ăn, ăn một miếng lại đút Dương Quân một miếng, trong lúc đút mà lợi dụng ăn đậu hũ vài lần. Đến khi Dương Quân không chịu nổi quấy rối nhiều lần liền đánh tay hắn, Diêu Y Lẫm thỏa mãn mà thu tay về.

    Cuộc sống vui vẻ bình thường cứ thế trôi qua, Dương Quân cũng cảm thấy bụng mình càng ngày càng lớn, hai người dường như đều quên chuyện về nữ tử kia, chưa từng nhắc qua, chuyện kia như phong ba nhỏ nảy lên rồi tiêu thất.

    Bởi vì trong bụng mang song thai, kiểm tra định kì cũng nhiều lần hơn so với trước kia, chưa qua năm tháng bụng đã rất lớn rồi.

    Vì bụng này mà thường ngủ sâu nay lại không ngon giấc, buổi tối cũng thưởng thường mà tỉnh giấc, mặc dù đây là triệu chứng bình thường nhưng Diêu Y Lẫm vẫn phi thường lo lắng.

    Sau đó có mấy đêm Dương quân tỉnh giấc đều thây Diêu Y Lẫm ghé vào bên chân mình ngủ, tay vẫn còn đặt trên đùi.

    Lặng lẽ đấm bóp cho hắn đến ngủ quên, Dương Quân không hiểu rõ tư vị trong lòng, chỉ là có dòng nước ấm lướt qua trong lòng hắn.

    Bi khổ trước kia tựa hồ giảm đi, vết thương trong lòng do DIêu Y Lẫm tạo thành cũng dần dần lành lại.

    ==========

    Diêu Y Lẫm có thể coi là người đàn ông của gia đình xuất sắc thế giới đã đem tất cả vật phản chuyên dụng chuẩn bị hết rồi, chắc là đủ cho mười gia đình dung trong một năm, đương nhiên vật dụng đều là dành cho song thai, chất lượng cũng là thượng hạng.

    Nhưng là một người chồng có vợ sắp đẻ, Diêu Y Lẫm nhịn không nổi cứ tháy đồ vật thích hợp là lại ôm đồ vật về nhà, Dương Quân vì vậy giận vài lần, Diêu Y Lẫm lại như cũ không đổi.

    Đang nhìn nam nhân xách theo một túi lơn trở về, trong lòng lại dâng lên dự cảm bất hảo.

    Quả nhiên…
    Dương Quân bất đắc dĩ mà nhìn hắn, “Lại mua cái gì về, không phải đã nói nhiều đồ đến mức không còn chỗ để sao?”

    Diêu Y Lẫm cười hì hì, không tiếp lời.

    Dương Quân cảm thấy kì quái, bình thường lúc mà đồ vật này nọ về lúc nào cũng khẩn cấp nói ra với hắn, hiện tại lại học được yên lăng rồi?

    Đang muốn hảo hảo hỏi một chút, cục cưng lại tỉnh dậy nháo.

    Tiểu tử này gần đây rất ỷ vào Dương Quân, càng ngày càng quá phận, không thấy Dương Quân một lát sẽ đại nháo.

    Dung qua bữa cơm phong phú, Dương Quân lê than thể nặng nhọc lên lầu.

    Xoa chân theo thói quen xong, hắn đã thoải mái liền buồn ngủ.

    Diêu Y Lẫm không như thường ngày săn sóc dìu hắn lên giường, lại đứng bên tủ quần áo lấy một cái túi, Dương Quân nhận ra là cái túi hôm nay mang về.

    Diêu Y Lẫm cười cười, đến bên cạnh hắn hôn hôn mặt hắn.

    “Ngày hôm nay nhìn thấy cái này liền cảm thấy hợp với ngươi, ngươi mặc vào nhất định rất đẹp.”

    Dương Quân hiếu kì cầm lấy, “Là cái gì? Quần áo?”

    Mở ra, bên trong là váy ngủ màu trắng.

    Kiểu dáng đơn giản khả ái, cổ áo lá sen bao lấy trước ngực, nhìn thanh thuần, vạt váy còn có viền hoa.

    Có thể tưởng tượng mặc vào, tiểu thư sẽ mĩ lệ ra sao.

    Xách theo cái váy, khóe miệng Dương Quân co quắp, một lát, nhìn bộ dáng say sưa của Diêu Y Lẫm: “Ta tưởng là…ngươi muốn đưa cho ta vật gì.”

    Thủ phạm vẫn không biết sống chết mà vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy, rất thích hợp phải không?”

    Thích hợp?

    Trên trán Dương Quân gân xanh lại nổi lên vài cái, nhìn vải tơ tằm mềm mại trên tay, nhìn xuống xung động.

    “…đây là cho ta?”

    Nghe thấy âm thanh của hắn như run run, hôn nhẹ lên mặt lại không có biểu ti tình gì, Diêu Y Lẫm lập tức làm ra bộ dáng thắm thiết, quấn lấy hắn làm nũng, ôm cổ hắn nói:

    “Quân quân, ngươi không phải nói bụng lớn qua nhanh so với quần áo trước đâykhông phù hợp sao? Ta nghĩ mặc đồ như vầy, bụng sẽ không bị chặt lại đau đớn.”

    Mặc dù biết người nọ bề ngoài đẹp đẽ nhưng nội tâm bên trong nhất định không như vẻ ngoài, nhưng chính là vẻ mặt làm nũng khiến hắn không có sức chống cự, biết điều này, Diêu Y Lẫm càng vô cùng mềm mỏng vẻ mặt mà phát huy, dù sao đồ dung tốt như thế, không dung thật đáng tiếc!

    Thấy biểu tình trên mặt Dương Quân ôn nhu đi nhiều, Diêu Y Lẫm không ngừng cố gắng khuyên bảo:

    “Hơn nữa kiểu dáng cùng màu sắc rất hợp với ngươi a, lúc ta nhìn thấy đã nghĩ nhất định phải mua về.”

    Dương Quân mặt nhăn mi nhíu nhìn cái váy trên tay, “Màu da của ta rất tối…”

    “—cho nên màu trắng mới càng tôn làn da khỏe mạnh thanh sảng của ngươi a.”

    Lập tức vừa nói vừa cầm lấy cái váy, tay lại nhanh nhẹn mà cởi nút buộc trên quần áo Dương Quan.

    Dương Quân khẩn trương mà đè tay Diêu Y Lẫm lại, “Ngươi làm cái gì!”

    “Quân quân, chúng ta thử xem có được không? Nếu thực sự không thích, sau này không cần mặc nữa nha.”

    Thấy vẻ mặt cầu xin khiến lòng Dương Quân mềm nhũn, suy nghĩ một chút rồi buông lỏng tay ra.

    Diêu Y Lẫm vui vẻ mà cởi bỏ quần áo trên người Dương Quân, tốc độ chính là chuyên nghiệp bậc nhất.

    Thay vào váy ngủ màu trắng, Dương Quân cảm thấy mất tự nhiên mà giật giật, cổ váy hơi rộng, hơn phân nửa da màu lộ ra ngoài, chỗ bụng hoàn hảo, váy ngủ rộng thùng thình không có rang buộc thực rất thoải mái, nhưng dù sao cũng là đồ của nữ nhân, hắn_một đại nam nhân mặc vào dù sao cũng có điểm không tự nhiên, không cần người khác nói hắn cũng tự biết mình bây giời trông như thế nào, mặc vào váy nữ nhân chính là như đại tinh tinh rồi…

    “Xem đủ rồi a, nói rất xấu rồi, tat hay ra đây…”

    Bỗng nhiên cảm thấy người bên cạnh tiếng hít thở trở nên gấp gáp, Dương Quân nghi hoặc mà quay đầu nhìn.

    Bị hoảng sợ mà phản xạ lùi lại, lại bị Diêu Y Lẫm ôm thắt lưng.

    Tuy rằng mang theo cái bụng to, nhưng Diêu Y Lẫm vẫn có biện pháp lợi dụng tiên tới, như tiểu cẩu nằm gối lên ngực hắn.

    “Làm sao đây… ta hình như càng ngày càng thích ngươi rồi…”

    Nghe xong lời này, nguyên bản muốn đẩy Diêu Y lẫm rat ay liền dừng lại, trên không trung do dự một chút, hạ xuống khe khẽ xoa đầu nam nhân.

    Đột nhiên chưa từng phát hiện mình thích nam nhân khả ái này nỉ non đến thế, vứt bỏ toàn bộ chống cự, tùy ý cho bàn tay xấu tính lẻn vào dưới váy.

    Diêu Y Lẫm đã sớm bị hỏa dục đốt người không có cảm giác chống cự lại càng dứt bỏ bận tâm, cởi quần trong của Dương Quân, tách hai chân khoác lên vai, vùi đầu xuống.

    Dương Quân cắn môi,hừ một tiếng như thống khổ khó chịu lại như vui thích. Con mắt đã bị nước mắt làm ướt, theo khóe mắt chảy xuống.

    Vì mang thai, Diêu Y Lẫm không thể không nhẫn nại dục vọng, thời gian làm trò rất lâu, đợi đến lúc đủ ướt át, mới để Dương Quân vì chòng ghẹo mà thần trí mơ hồ phóng ra trên giường, nâng một chân lên, cẩn thận tiến nhập.

    Mềm nhẵn căng chặt không gì sánh được khiến hắn phảng phất thấy như trên thiên đường, điên loan đảo phượng suốt một đêm, khi không biết đang ở lần thứ bao nhiêu tiết ra, dục vọng vẫn như cũ cứng rắn, Diêu Y Lẫm đem Dương Quân đã bất tỉnh vào phòng tắm, tỉ mỉ tẩy trừ toàn than, lại ôm hắn trở lại giường đã thay sạch sẽ.

    Váy lúc trước hoan ái cũng không có cởi ra hiện tại tràn đầy mồ hôi cùng bạch trọc, như dã lang gian trá mà cười, trong đầu nghĩ ra hành loạt hành động.

    Thương cảm chon am nhân đang ngủ rung mình một cái.

    Chương 52

    Đảo mắt một cái đã đến tháng, bụng Dương Quân đã lớn đến khủng bố rồi, đến một động tác bình thường cũng làm hắn khổ cực không gì sánh được. Hơn nữa không giống phụ nữ mang thai chính là, bất luận hắn ăn bao nhiêu thứ, trên người cũng không tăng thêm chút thịt nào, đại khái dĩnh dưỡng toàn bộ bị thai nhi hấp thụ hết rồi.

    Bởi vì chính là song thai hiếm thấy trong tộc, năng lực hấp thụ cũng gấp nhiền lần. Nếu không có thốc trong tộc đặc chế, Dương Quân căn bản có khả năng ốm yếu.

    Để tăng khả năng sinh tồn của thai nhi, người trong tộc rất lâu trước đây đã nghiên cứu chế tạo ra thuốc dùng cho khi mang thai, có thể làm thai nhi cùng mẹ được cung cấp chất dinh dưỡng, thuốc không ngừng được hoàn thiện.

    Càng gần thời điểm sinh, Dương Quân càng thêm tiều tụy, khiến Diêu Y Lẫm rất yêu thương.

    Mặc dù bác sĩ bảo hài tử cùng Dương Quân thể trạng rất tốt, việc sinh sản không quá nguy hiểm, Diêu Y Lẫm lại không an tâm chút nào.

    Ngẫm lại xem, hai đứa con này không phải Dương quân tự nguyện mang, là Diêu Y Lẫm khiến Dương Quân chịu nhiều khổ như thế, trong lòng Diêu Y lẫm cảm thấy ảo não.

    Cục cưng dường như biết thân thể Dương Quân không ổn, ngày thường cực kì nhu thuần nghe lời, bình thường hay tựa đầu lên bụng Dương Quân như đang nghe âm thanh các đệ đệ.

    Phụ nữ mang thai tính tình thay đổi nhanh hơn thời tiết, tuy rằng Dương Quân không phải nữ nhân, nhưng những lời đó hình như rất thích hợp với hắn.

    Liên tục mấy ngày ăn không ngon miệng, hơn nữa thường hay cau mày thở dài. Diêu Y Lẫm tỉ mỉ ngồi suy ngẫm mấy chuyện phát sinh gần đây, không nghĩ ra nguyên nhân lại hôn nhẹ lão bà đang không vui. ( =)))

    Sau khi Diêu Y Lẫm vòng vèo lựa lời hỏi, Dương Quân cũng nói ra chuyện hắn đang lo lắng.

    Có thể làm người ôn hòa hiền hậu mềm mỏng như Dương Quân không yên lòng còn có thể là ai? Ngoài cái người trong ý thức hắn càng ngày càng chiếm vị trí lớn một cách nghiêm trọng ra, cũng chỉ còn một người…

    Nghe Dương Quân muốn gặp thân đệ, Diêu Y Lẫm không nói lời nào, lão bà nói đương nhiên là sẽ nghe lời, vẫn là phải kiên quyết phục tùng, thế nhưng…vấn đề là Diêu Y Lẫm không biết hiện tại đệ đệ Dương Quân đang ở nơi nào a.

    Trước đây chỉ là yêu cầu người ta đừng giết, hiện tại như thế nào, cũng không biết người đã thành cái gì rồi. Phải biết rằng thủ đoạn hành hạ người, mỗi người trong tộc bọn họ đều rất thành thạo a.

    “Không được sao?”

    Dương Quân lo lắng nhìn hắn, mang chút thương xót cầu xin thật như tâm trạng căng thẳng trong lòng, hiện tại không chỉ nói là gặp đệ đệ, cho là nếu hắn muốn trăng trên trời, Diêu Y Lẫm cũng không đành lòng nói không.

    “Sao thế được, đương nhiên có thể, người muốn gặp lúc nào cũng có thể gặp a, ta chỉ lo là ngươi hiện tại thân thể không thích hợp gặp người khác, sợ rằng tâm tình kích động quá mức sẽ tổn hại thân thể.”
    Dương Quân ngẫm lại, lẽ nào muốn đệ đệ thấy hình dạng mang thai của mình sao?

    Diêu Y Lẫm thấy Dương Quân buồn bã, ha ha cười theo ôm vào trong lòng.

    “Bảo bối đừng khổ sở a, tuy rằng không thể gặp trực tiếp, thế nhưng còn có phương pháp khác.”

    Dương Quân sáng mắt lên nhìn về phía Diêu Y Lẫm chỉ thấy người thần bí cười.

    ===========

    Ngồi trước máy tính, Dương Quân khẩn trương mà chỉnh lý quần áo, chờ mong mà nhìn màn hình đen tuyền trước mặt.

    Diêu Y Lẫm mỉm cười: “Không cần khẩn trương thế, có thể thấy hắn ngay rồi.”

    Dương Quân bất an mà săm soi mình, “Ta nhìn chắc là không khó nhìn đi?”

    Diêu Y Lẫm hôn mặt hắn một cái, sau lại lợi dụng hắn đang đỏ mặt mà nói:

    “Lão bà của ta hiện tại là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, sao có thể xấu xí?”

    (analinh: khéo quá nha. Eo ui. Ai chẳng thích nga? =)))

    Đây cũng không phải khen tặng có lệ, trong lòng đích thực là nghĩ như vậy, nhớ lại những người từng được coi là mỹ nhân trước đây Diêu Y Lẫm thực hoài nghi con mắt của mình, bọn họ so với bảo bối này đến một ngón tay cũng không bằng.

    Để giải quyết vấn đề không thể gặp mặt trực tiếp Diêu Y Lẫm nghĩ ra cách đơn giản thuận tiện nhất—-góc nhìn!

    Chỉ cần điều chỉnh góc độ một chút, bụng Dương Quân sẽ không bị người nhìn thấy, lại có thể thỏa mãn tâm nguyện gặp đệ đệ của hắn.

    Bất quá nhìn Dương Quân mong chờ gặp đệ đệ, trong lòng thực khó chịu.

    Mùi dấm chua dâng lên, Diêu Y Lẫm ngầm coi đây là cớ mà lát nữa sẽ đem Dương Quân lột sạch quần áo(analinh: *lắc lắc đầu*), rồi hôn một phen, cũng là do nghiện quá, giảm bớt khát kháo gần hơn một tháng không cùng hắn thân thiết.

    Nhìn thấy đệ đệ đã lâu không gặp, Dương Quân tâm tình kích động, lo lắng đệ đệ ở bên ngoài sinh hoạt không tốt, muốn từ chuyện ăn uống đến ngủ nghỉ hỏi hết ra.

    Thái độ Dương Minh cũng rất tốt, giống như trưởng thành rất nhiều, không chỉ kiên trì nghe xong mấy lời dặn của Dương Quân, lại kêu hắn không cần quá lo lắng, kêu hắn hảo hảo tự chiếu cố mình, làm Dương Quân than thở đệ đệ cuối cùng cũng đã trưởng thành.

    Cuối cùng Dương Minh nói Diêu Y Lẫm tài trợ cho ra nước ngoài du học, sợ rằng một thời gian sau không thể gặp mặt. Dương Quân tuy cảm thấy khổ tâm, nhưng cũng biết đây là chuyện tốt, cũng không nói gì.

    Lần nói chuyện với đệ đệ này hắn cảm thấy thật thân mật ấm áp.

    Tắt máy vi tính đi, Diêu Y Lẫm từ phía sau ôm vai hắn,

    “Sao rồi? Hiện tại có thể yên tâm chưa?”

    Dương Quân gật đầu, “Xem ra hắn thật đã trưởng thành, không cần người khác chăm sóc nữa, thực sự cảm ơn người.”

    “Cảm ơn ta làm cái gì?” Diêu Y Lẫm không lý giải được.

    Dương Quân thở dài, “Ta đây rõ tính tình đệ đệ từ nhỏ, hắn bị ba mẹ tạo cho thói quen quậy phá, làm việc không có chừng mực, lại cực tùy hứng, không ăn qua vị đắng sẽ không hối cải. Hắn lúc trước làm nhiều chuyện sai trái vậy, sau lại được ngươi giúp đỡ giáo huấn, cho hắn chịu chút khổ cực. Ngươi nói, sao có thể không cảm ơn ngươi?”

    Dương Quân cười, Diêu Y Lẫm cũng cười, nhưng vẫn không lên tiếng.

    Tâm tình Dương Quân vô cùng tốt, cơm chiều ăn đến hai chén, Diêu Y Lẫm hì hì cười nói sau này tiếp nhận Dương Minh, Dương Quân ngẫm nghĩ tiền đồ đệ đệ rất quan trọng, hiện tại quan trọng nhất là dụng tâm đọc sách.

    Diêu Y Lẫm đang ở nhà bếp hâm lại sữa, chuẩn bị bưng lên lầu thì nghe điện thoại reo.

    “…Người sao rồi? Biết ngươi đùa còn chưa đủ…Ngày hôm nay việc khống chế kia làm rất tốt…tay chân tàn phế cũng không vấn đề gì, nhớ không làm bị thương mặt hắn là được, ta sau này còn dùng…”

    (ana: anh Lẫm đúng là mặt ng dạ thú =”=)

    Cười mà cúp điện thoại, thoải mái lên lầu.

    “Vợ a, ta mang sữa tới.”

    Chương 53

    Ngày giải phẫu sau nhiều lần thảo luận nghiên cứu cuối cùng cũng được quyết định, đối với mỗi lần kiểm tra sức khỏe, Diêu Y Lẫm phi thường coi trọng.

    Đến nơi mất gần nửa giờ, xe từ từ yên tĩnh mà chạy trên đường, nhưng không lâu sau yên lặng này bị đáng vỡ.

    Diêu Y Lẫm biểu tính vô cảm mà nhìn kính chiếu hậu, xe đang xông tới bề ngoài tao nhã, trong xe phóng ra tiếng nhạc kình bạo siêu lớn, Diêu Y Lẫm sợ là đến bọn họ nghe cũng không rõ ràng.

    Người lái xe nhất định là mới học lái xe, không đúng, người mới học còn lái tốt hơn nhiều.

    Xe lung lay lắc lắc, giống như là người say rượu.

    Diêu Y Lẫm cau mày muốn giảm tốc độ xe lại, cho chiếc xe kia chạy trước, không nghĩ tới xe bên kia nghiêng một cái đột nhiên gia tăng tốc lực đụng vào xe này!

    Bất ngờ bị đụng không kịp phản ứng, tiếng phanh xe trong không trung rít lên, xe bị xoay một vòng trên mặt đường, cuối cùng đâm vào một cái cây bên đường.

    Đầu xe bị lõm vào một mảnh, mái che của xe cũng lật ra.

    Diêu Y Lẫm cuống quýt kiểm tra tình hình người thương, một khắc sau đem Dương Quân ôm vào trong ngực bảo vệ, chắc là không có thương tích gì.

    Cúi đầu nhìn, chỉ thấy người trong ***g ngực cắn chặt môi dưới, mặt mày tái nhợt, hai tay ôm bụng, biểu tình dị thường thống khổ.

    Diêu Y Lẫm trong lòng cả kinh, chắc là bị chấn động vừa rồi làm bị thương, Dương Quân đang mang thai sao có thể chịu đựng được!

    Diêu Y Lẫm trong lòng nóng như lửa đốt, nhẹ nhàng đưa hắn tựa vào ghế ngồi, nói rằng: “Ta lập tức quay lại.”

    Rồi đá văng cửa xe, hung hổ mà bước tới xe kia.

    Mở cửa xe, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, bên trong có hai người, một nam một nữ, quần áo xộc xệch không nghĩ cũng biết bọn họ vừa làm chuyện gì!

    Nhạc vẫn đinh tai nhức óc, hai người kia bất tỉnh, biểu tình mê man, hẳn là hình dạng thần thái mơ hồ.

    Diêu Y Lẫm hung hăng mà đem hai người kia lôi ra, đánh cho nam nhân kia một quyền, một tiếng động nhỏ vang lên, đại khái là gãy mũi.

    Tuy rằng nữ nhân kia không nhúc nhích, nhưng không có nghĩa là Diêu Y Lẫm thương hoa tiếc ngọc.

    Cười nhạt một tiếng, cầm lấy ví cùng điện thoại của hai người, để lại bọn họ ở ven đường, quay lại ôm Dương Quân đặt vào trong xe.

    Dương Quân nắm chặt tay Diêu Y Lẫm, đau đến không nói ra lời.

    Diêu Y Lẫm gấp đến đầu đầy mồ hôi, một cước nhấn ga rời đi.

    Dương Quân dọc đường đi đều rên rỉ, ra mồ hôi lạnh. Trên lưng áo ướt một vùng lớn.

    “Bảo bối, nhịn một chút nữa, tới nơi rồi!”

    Diêu Y Lẫm tâm hoảng ý loạn, hoang mang lo sợ. Tuy rằng đã gọi điện thoại miêu tả tình trạng hiện tại của Dương Quân cho người chuẩn bị tốt mọi việc, nhưng đến nơi còn phải mất nửa giờ nữa, Dương Quân hiện tại không còn thời gian!

    Nhìn dáng vẻ của hắn, có thể do va chạm mạnh vừa rồi làm động thai, khiến hài tử trong bụng cảm thấy nguy hiểm, theo bản năng tự bảo vệ mình, chỉ sợ là không đợi giải phẫu đã muốn đi ra!

    Nhìn trên bụng Dương Quân, cách một lớp áo mỏng có thể thấy rõ ràng hình dạng giãy dụa đấu tranh.

    Diêu Y Lẫm vừa tức vừa vội, hai tên tiểu tử thúi này không thể nhịn chút sao! Chờ bọn nó ra rồi xem xem làm sao dạy dỗ bọn nó!

    Tốc độ xe đã đến cực hạn rồi, ma sát đã muốn làm bánh xe bốc lửa!

    âm thanh Dương Quân dần dần yếu xuống, Diêu Y Lẫm không ngừng nói chuyện với hắn, nỗ lực giúp hắn duy trì thanh tỉnh.

    Sợ hãi này tựa như có một bàn tay thật lớn bóp chặt tim của Diêu Y Lẫm.

    Lúc đến nơi, nhân viên bệnh viện đã ở ngoài chờ, xe dừng lại, lập tức đem người đưa vào phòng cấp cứu.

    Dương Quân được đưa lên bàm mổ, bị giải khai quần áo, cái bụng nhô cao có thể thấy rõ ràng đang nhúc nhích.

    “Tiến hành gây mê toàn thân.”

    Bác sĩ lãnh tình mà phán đoán chính xác, hiện tại mỗi phân mỗi khắc đều là đấu tranh với tử thần, chậm một chút sẽ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi!

    Do Diêu Y Lẫm kịch liệt yêu cầu, nên toàn thân đã trừ khuẩn đi vào bên trong phòng cấp cứu.

    Diêu Y Lẫm vẻ mặt âm trầm, nhìn Dương Quân trên bàn mổ,

    “Tình hình sao rồi? Có nguy hiểm sao?”

    “Hiện tại tình hình thực không tốt, thai nhi trong cơ thể hắn đã động được một thời gian ngắn, chúng ta không thể loại bỏ khả năng xuất huyết trong, hơn nữa trình trạng phát triển của thai nhi đã hoàn thành, nếu lúc trước là một tin tức tốt, nhưng ở tình cảnh hiện tại đối thân thể Dương tiên sinh rất bất lợi.”

    Đúng vậy, trẻ con càng mạnh khỏe đối cơ thể mẹ thương tổn càng lớn.

    Hiện tại phải lập tức mổ đem thai nhi trong bụng ra!

    Diêu Y Lẫm khẽ vuốt khuôn mặt lộ ra thần sắc thống khổ của Dương Quân, ghé vào lỗ tai hắn khe khẽ nói:

    “Bảo bối, kiên trì một chút, vì cục cưng của chúng ta, vì chúng ta, ngươi nhất định phải kiên trì! Ngươi không phải muốn đi Singapore xem triển lãm hoa cỏ sao? Chờ người sinh cục cưng xong, chúng ta một nhà cùng đi được không?”

    Bác sĩ một bên lắc đầu, không nghĩ lạnh lùng như Diêu Y Lẫm cũng sẽ nói ra những lời như vậy, lộ ra biểu tình như vậy.

    Giải phẫu đang thuận lợi tiến hành, mồ hôi trên trán bác sĩ không ngừng thấm ra, hiển nhiên là có trắc trở.
    “Y Lẫm, chúng ta gặp phiền toái.”

    Vị trí thai nhi không tốt, hai hài từ vì nhúc nhích mà cự ly gần nhau quá, vốn miệng vết mổ chỉ có thể đưa từng đứa ra.

    Diêu Y Lẫm nghe xong, mặt nhăn, “Hiện tại nên làm sao?”

    “Hiện tại cũng chỉ có thể mở rộng miệng lối ra, nhưng làm như vậy sẽ làm hắn mất máu rất nhiều, hơn nữa hắn đẫ bị xuất huyết trong rồi, chờ đợi thêm nữa hắn càng thêm nguy kịch!”

    Phải biết rằng thời gian lấy thai nhi ra không thể nhanh quá, trong quá trình lấy ra thai nhi đầu tiên thì cũng đủ thời gian phá hư thân thể Dương Quân.

    Diêu Y Lẫm trầm ngâm chốc lát, ánh sáng trong mắt màu hổ phách chớp động.

    “Không, kì thực vẫn có một biện pháp an toàn.”

    “Cái gì?”

    Bác sĩ không hiểu được, nhìn Diêu Y Lẫm đứng bên cạch Dương Quân âm tàn mà nhìn bụng hắn.

    Bác sĩ trong lòng rung động! Nảy lên, nhất thời cảm thấy không ổn.

    “Ngươi định làm cái gì?”

    Diêu Y Lẫm vẫn không nói gì, nhìn cái bụng vẫn không ngừng nhúc nhích một chưởng hướng đến…!

    “Không được!” (analinh: giết con. Dương Quân sẽ giết anh.)

    Bác sĩ xông lên muốn ngăn lại, lại bị Diêu Y Lẫm một tay chế ngự. Những y tá xung quanh ngây ngốc mà nhìn bọn họ, một màn quỷ dị trước mắt khiến cho không thể hiểu được.

    “Thiểu Lâm, không cần phí lực, ngươi ngăn không nổi ta.”

    “Diêu Y Lẫm! Ngươi điên rồi sao? Đây chính là con trai ruột của ngươi!”

    Diêu Y Lẫm nghiêng mặt quét mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt mà nói: “Vậy thì sao?”

    Vậy thì sao?

    Bác sĩ tức giận đến mức suýt thổ huyết, “Các trưởng lão sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

    “Vậy thì sao?”

    “Ngươi…”

    Bác sĩ kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi…ta nghĩ ngươi đối với hắn chỉ là…”

    “Là cái gì?”

    Con ngươi mầu ngọc lưu ly không chút cảm tình nhìn lại, bác sĩ bị con mắt này nhìn phát lạnh, không nói thêm gì nữa.

    Bác sĩ ngăn không nổi, những người còn lại cũng không dám quản, Diêu Y Lẫm lần thứ hai vươn tay, vuốt nhẹ bụng Dương Quân.

    Nam nhân nhìn rất tiều tụy, dường như đã dung thuốc mê vẫn còn cảm thấy đau đớn, chân mày đen nhíu lại.

    Vươn tay kia, nghĩ muốn vuốt lên lông mày hắn.

    Nhanh, Diêu Y Lẫm muốn giải quyết nỗi thống khổ của hắn…

    Trong mắt hiện ra hàn quang, năm ngón tay nắm chặt, sinh mệnh nhỏ trong bụng như cảm thấy bên ngoài có khí tức cường đại nguy hiểm, liền ngừng việc kịch liệt ngọ nguậy, một chút cũng không nhúc nhích.

    Tại một khắc hắn muốn động thủ đó…

    Một cách tay xương cốt thô to mềm yếu vô lực đặt lên tay hắn!

    Hóa ra là trong trạng thái hôn mê mở mắt ra, theo môi khẽ mấp máy—

    Đừ ….ng…

    “Bảo bối ngươi xảy ra chuyện gì? Có phải đau rất khó chịu hay không? Yên tâm, ngươi không sao, ngươi không phải muốn cùng ta đi Châu u du lịch sao? Ông trời sẽ không để chúng ta xa nhau, ngươi yên tâm, yên tâm…”

    Diêu Y Lẫm ở bên tai Dương Quân không ngừng nỉ non, Dương quân sâu sắc liếc mắt hắn một cái, rồi nhắm mắt lại.

    Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều không dám di chuyển.

    Diêu Y Lẫm im lặng trong chốc lát, trầm âm mà nói:

    “Vẫn sững sờ làm gì, nhanh lên một chút giải phẫu đi.”

    Mọi người như nhận được xá lệnh, lập tức hành động, bác sĩ lấy lại tinh thần không chút do dự mà tiến hành giải phẫu.

    Mà Diêu Y Lẫm vẫn nắm lấy tay Dương Quân áp lên môi không rời.

    Trải qua ba giờ khẩn trương, hài tử cuối cùng cũng ra an toàn. Bởi vì miệng vết thương quá lớn, Dương Quân mất máu rất nhiều, cũng may bác sĩ lãnh tình kia có kĩ thuật cao siêu nên bình an vượt qua.

    Diêu Y Lẫm đến lúc kết thúc giải phẫu cũng không muốn rời tay hắn, những người khác không thể làm gì khác hơn là để hắn cùng Dương Quân di chuyển đến phòng bệnh.

    Hai nam hài đều rất khỏe mạnh hoạt bát, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, chỉ là một hài tử không có mắt màu hổ phách như Diêu Y Lẫm, mà là thuần lam sắc, điều này làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc.

    Nhưng mặc kệ hai hài tử này có bao nhiêu khả ái, Diêu Y Lẫm xem cũng không xem qua, còn kêu người dẫn đi không để ổn ào làm phiền Dương Quân nghỉ ngơi.

    Bác sĩ bất đắc dĩ mà lắc đầu, ôm hài tử ra ngoài, chỉ để lại hai người.

    Diêu Y Lẫm ngồi bên giường Dương Quân, xốc chăn lên, ngón tay khẽ cởi áo bệnh nhân, lộ ra ngực màu mật ong rắn chắc.

    Đưa mặt nhẹ nhàng dán lên, cảm thụ nhịp tim đập bình ổn bên dưới.

    Đây là chứng cứ xác minh hắn còn sống.

    Vừa rồi mọi người không biết, từ lúc giải phẫu bắt đầu cho đến khi kết thúc, tay Diêu Y Lẫm một mực run—không thể khống chế.

    Diêu Y Lẫm chỉ có thể nắm tay Dương Quân.

    Diêu Y Lẫm chỉ có thể bất lực mà ở bên cạnh Dương Quân.

    Cho dù sau khi phẫu thuật xong, Diêu Y Lẫm cũng không dám buông tay, sợ rằng chính mình sẽ thả ra, sợ rằng không thể giữ hắn được nữa.

    Cho tới hôm nay, Diêu Y Lẫm mới biết mình là người nhát gan thế nào, nhát đến độ không chịu nổi nếu mất đi chút nào.

    Diêu Y Lẫm đỏ mắt, hắn lớn đến như vậy cũng chưa từng có bị dọa sợ thế.

    Cảm giác trái tim bị bóp nghẹt, chờ hắn tỉnh dậy nhất định phải bắt hắn hảo hảo bồi thường!

    Người trên giường vẫn không biết gì mà vẫn mê man ngủ, Diêu Y Lẫm ở bên cạnh mà niệm theo.

    “Bảo bối sao ngươi lại bất tỉnh a? Cái lang băm kia không phải đã nói thuốc mê hết tác dụng sẽ tỉnh sao? Hừ, hắn dám gạt ta, ta lập tức hủy đi bảng hiệu của hắn! Nhìn sắc mặt ngươi trắng như vậy, sau này trở về nhất định phải hảo hảo bồi bổ. Lại nói đều là tại hai kẻ say rượu kia! Bảo bối ngươi yên tâm, ta đã sớm gọi người đến chỗ tai nạn đem hai người kia về, ta sẽ hảo hảo báo thù cho ngươi! Nam thì chặt chân bán sang Thái Lan làm gay, nữ thì cởi hết quần áo đem đến làng chơi tiếp khách! Nàng ta không phải thích nam nhân sao, ta sẽ cho nàng nhận đủ!” (analinh: chẳng ai mún ng iu như anh đâu K)

    Trước sau vẫn là một nam nhân lòng dạ hẹp hòi độc ác…

    “Hay là cho bọn họ uống xuân dược rồi cùng cẩu *** như tuyển tập Hoàng Kim trên truyền hình? Hay là…”

    Trong phòng bệnh, tràn đầy ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt người nọ, như dặm lên một tầng kim phấn.

    Lông mi bị nhuộm vàng nháy nháy, chậm rãi mở.

    Một màn này đến tận lâu sau này Diêu Y Lẫm vẫn nhớ rõ ràng.

    Hưng phấn nhìn con ngươi đen dần dần khôi phục tiêu cự, môi tái nhợt khẽ nói

    “Ngươi thật ầm ĩ..”

    Gió nhẹ thổi qua, có thứ hạnh phúc nhẹ nhàng lay động.

    “Dương Quân là người thiếu thốn tình thương, chuyện xảy ra từ khi còn bé khiến hắn đối với bất luận ý tốt nào cũng đều ôm chặt hoài nghi…mà, mặt khác lại cực độ khao khát yêu thương, không phải rất cực đoan sao? Điều này khiến cho hắn đối với thân nhân huyết thống đặc biệt coi trọng, người kiên nghị, ngoan cố, phòng ngự mạnh mẽ, nhưng đồng thời lại…yếu đuối như vậy. Một khi hắn đã tin đã yêu, sẽ trở nên dị thường mềm mại, hơn nữa sẽ toàn âm toàn ý giữ gìn, bất qua quá trình làm cho hắn hắn tin yêu thực dài dằng dặc a…”

    Diêu Y Lẫm chậm rãi nở nụ cười, Bùi Nguyệt Thần buông chén trà mới uống được một ngụm, nhìn nam nhân cười đắc ý kia.

    Dương Quân rất tịch mịch, vẫn rất tịch mịnh.

    Để yêu một chút, hắn có thể vẫn nhẫn nại, vẫn chấp nhận thống khổ.

    Tâm hồn đẹp đẽ thuần túy như vậy, chung quy cũng chỉ có hắn.

    Lợi dụng tâm lý sợ cô đơn của hắn, dùng lời ngọt ngào nói với hắn từ từ sau khi sinh xong đem hắn buộc lại bên người. (analinh: Vâng. Ở đây khắc họa rõ nét:anh Lẫm là 1 nam nhân thâm hiểm:)

    Tuy rằng rất đê tiện, nhưng không phải hắn đã thành công sao?

    Diêu Y Lẫm sung sướng mà nở nụ cười, “Ta phải đi, cảm ơn trà của ngươi.”

    “Không ngồi lâu hơn?”

    “Không được, cua hôm nay rất tươi, hắn đang chờ mong ăn cua trong bữa cơm.”

    Diêu Y Lẫm đi tới cửa, nhớ tới cái gì quay đầu hướng Bùi Nguyệt Thần nói:

    “Đúng rồi, ngươi nói cho nữ nhân kia tự do nàng muốn đã có rồi, ta cùng nàng từ nay về sau không nợ nần gì, sau này ta không hi vọng nàng tái xuất hiện trước mặt chúng ta.”

    Bùi Nguyệt Thần cười uống trà, nhìn theo bóng lưng Diêu Y Lẫm.

    Thực sự là, trong tộc nhiều ngươi muốn như vậy, Diêu Y lẫm trái lại đến nhìn cũng không thèm nhìn.

    Bất quá nữ nhân kia cũng không dễ chọc, sớm rời khỏi tộc càng tốt, ha ha, không biết đám gia hỏa kia biết được sẽ có biểu tình gì.

    Màn đêm buông xuống, một chiếc xe hơi màu trắng cùng một chiếc xe tải đụng nhau, xe hơi trắng bị rơi xuống vực, tài xế trong xe tử vong, người chết thân phận xác nhận là một nữ tử Châu Á, tên Chu Nhã.

    Trên TV, là ảnh chụp nữ tử đang cười.

    Bùi Nguyệt Thần vừa rời giường nhìn qua ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ.

    “Một ngày thật đẹp, không phải sao?”

    Toàn bộ hoàn.

    Thuộc truyện: Ông trời ta hận ngươi – Chương 51-53