Phong Mang – Chương 21-30

    Thuộc truyện: Phong Mang

    Chương 21: Sám hối

    Ban đêm, Diệp Thành Lâm chạy tới bệnh viện.

    Hàn Đông đang nằm trên giường bệnh, run rẩy giơ một quyển tạp chí lầm bầm lầu bầu.

    “Từ tướng mạo cũng không nhìn ra người này thích đàn ông, vậy sao hắn lại ở cùng mình cả đời chứ? Đừng nói là mình có vấn đề nha?” Hàn Đông tay run run cầm lấy cái gương nhỏ, soi trái soi phải: “Chậc chậc, khí khái đàn ông như thế mà! Mình sao lại đi hoài nghi bản thân chứ…”

    “Làm gì đấy?” Diệp Thành Lâm sửng sốt.

    Hàn Đông vội vàng giấu cuốn tạp chí đi, túm lấy tay Diệp Thành Lâm khóc lóc kể lể: “Hôm nay em xui xẻo quá mà!”

    “Rốt cuộc sao lại thế này?” Diệp Thành Lâm vội vã hỏi.

    Hàn Đông tóm tắt đại khái: “Té vào một cái giếng sâu hơn ba mươi mét, cũng may còn có mấy vị cảnh sát hảo tâm giúp đỡ!”

    “Đang êm đẹp sao lại rớt giếng? Cậu không mở to mắt nhìn đường hả? Lớn già đầu rồi còn để té giếng!”

    Hàn Đông rít gào trong lòng: Đầu năm nay không sợ mắt không tốt, chỉ sợ mắt quá tốt! Em nếu không bị phát hiện cũng không đến mức ngã xuống đâu!

    “Được rồi được rồi, mau nằm xuống đi.” Diệp Thành Lâm vén lại góc chăn cho Hàn Đông.

    Hàn Đông khi không thốt ra một câu: “Anh nói có phải em đang gặp báo ứng không?”

    “Báo ứng? Cậu làm chuyện gì thất đức sao?”

    Nghĩ lại chuyện cũ mà sợ: “Haizzz… Chín năm trước em hại đời một thanh niên tốt!”

    “Hại làm sao?” Diệp Thành Lâm tò mò.

    “Lúc đó em mới tập tành chat chit trên mạng, cũng không biết nhầm lẫn kiểu gì lại có thể thêm một thằng con trai vào mục bạn bè tốt, còn…… chat sex với nó.”

    Hai mắt Diệp Thành Lâm trợn muốn lồi ra: “Cậu chat sex với con trai?”

    “Anh từ từ, đừng kích động!” Hàn Đông đè Diệp Thành Lâm lại: “Em giấu chim vô giữa đùi, giả làm con gái chat với nó. Anh cũng biết hai cái đùi của em vừa trắng lại vừa dài, nó chẳng hoài nghi gì sất. Sau đó em vừa hút thuốc vừa vui vẻ xem nó tự thẩm! Chờ nó bắn xong em mới gõ một hàng chữ qua…”

    “Chữ gì?”

    “Em nói: Anh đừng chớp mắt nha, em gái làm ảo thuật cho anh coi nè ~”

    Khóe miệng Diệp Thành Lâm co rút lợi hại: “Đừng nói là… cậu mở hai đùi ra nha?”

    Hàn Đông hai tay che mặt: “Chỉ có anh hiểu em.”

    Diệp Thành Lâm dở khóc dở cười: “Sau đó thì sao? Tên kia không liều mạng với cậu à?”

    “Em kéo nó vào list đen, nó không tìm được em, mãi cho đến giờ, em cũng không biết tăm tích của nó.”

    “Cậu cũng quá thiếu đạo đức đi! Lỡ đâu để lại bóng ma tâm lý cho người ta, sau này thấy gái không cứng được thì làm sao đây?”

    “Cho nên mới nói…” Hàn Đông lệ tràn bờ mi, sám hối: “Kết cục té giếng ngày hôm nay cũng là xứng đáng.”

    Diệp Thành Lâm vẫn chưa hiểu: “Chuyện này với chuyện cậu té giếng có liên quan gì?”

    “Làm sao để nói cho anh đây?” Hàn Đông rối rắm, cũng không thể nói bởi vì năm đó lỡ tay bóp méo tính hướng một thanh niên tốt, nên bây giờ cũng rơi vào tay một gã đàn ông hả?

    Diệp Thành Lâm thở dài: “Quên đi, anh thấy cậu bị nước giếng làm cho úng não rồi, lại còn lạnh nữa! Cũng may cảnh sát người ta tâm tính tốt chịu cứu cậu, đổi lại là anh nhìn cũng không thèm nhìn một cái.”

    Nói đến việc này Hàn Đông lại cảm khái một phen: “Em hiện tại không có suy nghĩ nào khác, chỉ muốn dốc lòng báo đáp ân nhân cứu mạng của em! Chuyện sai lầm trong quá khứ đã không thể vãn hồi, người anh em bị em hại đời không biết đang ở phương nào. Em cũng chỉ có thể bắt lấy cơ hội trước mắt, lấy công ơn để giảm bớt tội lỗi gánh trên người.”

    Chương 22: Sai số

    Trong một căn hộ xa hoa, mặc áo choàng tắm làm từ sợi vải từ thiên nhiên, ngồi trên ghế sa lon bằng da nhập khẩu, tìm thông tin về vị giám chế Lương Cảnh nổi danh, Lý Thượng vẫn có cảm giác không chân thật.

    Bạn thời đại học gọi điện thoại tới hỏi: “Tìm được công việc chính thức chưa?”

    Lý Thượng cười: “Làm diễn viên có tính không?”

    “Đi chết đi, học cơ khí mà làm ngôi sao được thì ông đây ăn một thùng phân người cho cậu coi!”

    Lý Thượng cười ha ha, đang định nói tiếp, chuông cửa chợt vang lên.

    “Có người đến, không nói chuyện với cậu nữa.”

    Lý Thượng mở cửa, thấy người tới là Lương Cảnh, không tự chủ được mà khẩn trương.

    “Ngủ không được, nên tới đây kiểm tra thân thể cậu một chút.” Lương Cảnh trực tiếp đẩy cửa đi vào.

    Lý Thượng kinh ngạc: “Kiểm tra thân thể?”

    Tiểu Văn đuổi tới phía sau, đem theo máy đo chiều cao, thước đo góc và thước lá đo bán kính* tiến vào.

    “Từ lần chúng ta gặp mặt đã là mười ngày, trong đoạn thời gian này, chỉ cần cậu hơi lơ là chuyện ăn uống, số liệu sẽ bị thay đổi. Nếu có chênh lệch nhỏ, chúng ta còn có thể thừa dịp hai ngày này bù lại.”

    Lý Thượng không hiểu gì hết: “Chúng ta… gặp hồi nào?”

    Lương Cảnh không giải thích gì, chỉ hất cằm bảo Tiểu Văn động thủ.

    Lý Thượng lại bị lột sạch một lần nữa.

    Tiểu Văn cẩn thận tỉ mỉ đo đạc lại mỗi một bộ phận của Lý Thượng, ngoài trừ chiều cao Lương Cảnh từng nói, vòng mông, chân, vòng đùi, vòng cẳng chân với đường cong chân cũng phải đo. Cả quá trình tốn hết nửa giờ, đến khi Tiểu Văn xác định hoàn toàn chính xác, mới đưa cho Lương Cảnh xem.

    Lương Cảnh quét mắt nhìn bảng số liệu từ trên xuống dưới, biểu tình trên mặt ngày càng trầm trọng.

    Lý Thượng ở bên cạnh trộm nhìn hắn một cái, trong lòng dâng lên dự cảm bất an.

    Lương Cảnh trầm mặt tự mình nói tự mình nghe: “Lúc ấy rõ ràng thấy rất chính xác, cho dù có chênh lệch nhưng cũng không thể có sai số lớn như vậy…” Nói rồi đi đến cạnh Lý Thượng: “Tôi tự đo cho cậu.”

    Kết quả lần thứ hai đo vẫn như trước.

    Nếu nhìn bằng mắt thường, dáng người Hàn Đông và Lý Thượng không khác nhau lắm. Chỉ khi nào cởi quần áo ra đo, các chỉ số chênh lệch mới hiện ra. Như vòng mông, vòng chân chẳng hạn, có thể dùng một ít thủ đoạn. Nhưng chân Lý Thượng thiếu tới 18mm, chiều cao cũng không đủ, chuyện này không có khả năng bù lại trong hai ngày.

    “Cái quần này là của cậu sao?” Lương Cảnh đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

    Đầu lưỡi Lý Thượng cũng cứng lại: “Sao… sao vậy?”

    Tiểu Văn ở bên cạnh chen vào: “Tổng giám chúng tôi lúc đi trên đường nhìn trúng cậu, chờ tài xế qua tới nơi cậu đã đi rồi, chỉ còn lại một mảng rách của cái quần vướng vào hàng rào. Chúng tôi cũng vì tìm cậu mới tới Bắc Ảnh tổ chức tuyển người, bằng không cậu nghĩ một công ty lớn như chúng tôi còn thiếu diễn…”

    “Được rồi!” Lương Cảnh ngắt ngang lời Tiểu Văn, trực tiếp hỏi Lý Thượng: “Cái quần này rốt cuộc có phải của cậu không?”

    Lý Thượng biết rất rõ cái quần này có phải của mình hay không, nhưng hắn không muốn nói không phải. Tình cảnh hiện của hắn giống như chơi một vạn thắng ba trăm vạn, cuối cùng thua còn lại có một vạn, tuy rằng không lời không lỗ, nhưng khi đối mặt với vận may phía trước lại hoàn toàn khác nhau.

    “À… Ngài nói ngày đó sao? Tôi đánh nhau với người ta mới bị treo trên hàng rào.”

    Một câu xác minh hoàn toàn dập nát hy vọng của Lương Cảnh.

    “Vương Trung Đỉnh, xem ra anh quyết tâm muốn đuổi tôi.” Lương Cảnh cười lạnh.

    Tiểu Văn mở miệng khuyên nhủ: “Tổng giám, ngài đừng nóng vội, chúng ta còn hai ngày, thời gian này vẫn có thể đi tìm.”

    “Tìm? Đi đâu tìm?” Lương Cảnh đột nhiên gầm lên giận dữ, “Trên thế giới này sẽ tồn tại một người lớn lên dựa theo yêu cầu của người khác sao? Tôi đây tìm ròng rã ba tháng theo một cái khuôn mẫu, kết quả thì sao? Sai số gần hai cen-ti-mét! Cậu bảo tôi chấp nhận kiểu gì?!”

    Chương 23: Nói trước bước không qua!

    Trên máy bay, đi công tác từ Thượng Hải về, Phùng Tuấn và Vương Trung Đỉnh tán gẫu về chuyện của Lương Cảnh.

    “Anh nghĩ Lương Cảnh có tìm được người phù hợp điều kiện không?”

    Vương Trung Đỉnh đầu cũng chưa nâng lên, nói thẳng: “Không thể.”

    “Làm sao anh chắc chắn như vậy? Tôi thấy Lương Cảnh rất có tự tin!”

    Vương Trung Đỉnh so với hắn còn tự tin hơn: “Số liệu tôi đưa ra vốn dĩ đã trái với cấu trúc cơ thể người, sẽ không có ai đạt tới tiêu chuẩn đó.”

    Phùng Tuấn biết rõ còn cố hỏi: “Vậy anh còn bắt Lương Cảnh tìm?”

    “Không có cách khác, người này tham vọng quá nặng, công ty mười mấy phòng làm việc, giám chế nhiều như vậy, hắn còn muốn độc tài nắm quyền trong tay. Tôi nếu muốn ngăn hắn, thì phải chia cắt các hạng mục và tài nguyên trong tay hắn.”

    Phùng Tuấn buồn bực: “Sao anh không trực tiếp cắt quyền giám chế hắn đối với bộ phim này luôn?”

    Vương Trung Đỉnh đặc biệt nghiêm túc đáp: “Không phải mấy người luôn phàn nàn thái độ của tôi quá trắng trợn sao, thủ đoạn quá mức thô bạo sao? Cho nên lần này tôi uyển chuyển một chút.”

    Phùng Tuấn đen mặt, bây giờ nhân viên từ trên xuống dưới trong công ty đều hóng trò cười của Lương cảnh, anh xác định mình uyển chuyển sao?

    “Lỡ đâu, thực sự có một vị thần tiên như vậy, dáng người cố tình dài ra, phá vỡ cái gọi là ‘số liệu trái với cấu trúc cơ thể người’ của anh thì sao?” Phùng Tuấn trêu tức nhìn Vương Trung Đỉnh.

    Vẻ mặt Vương Trung Đỉnh cũng không chút động đậy: “Tôi đây cũng muốn được mở mang tầm mắt, nếu có người như vậy, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lăng xê hắn!”

    “Ha ha ha ha…”

    Xuống máy bay không đầy một lát, Vương Trung Đỉnh nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, lại phải vòng về sân bay.

    “Có chút việc nhà, công việc tạm thời không có tôi cũng không sao, cậu giúp tôi trông chừng công ty một chút.”

    Phùng Tuấn gật đầu: “Vậy còn Lương cảnh…”

    “Chơi đùa với hắn lâu một chút, rồi một phát tát chết luôn sau cũng được.”

    Lương Cảnh đang ở văn phòng bị bức cho hết đường xoay sở, đột nhiên nhận được điện thoại thông báo Vương Trung Đỉnh phải đi công chuyện 2 tuần lễ, máu lại sôi trào. Hai ngày quả thật vô lực, nhưng nếu là hai tuần thì khác. Trong giới giải trí chuyện phẫu thuật thẩm mỹ là bình thường, chỉnh hình thân thể cũng là hạng nhất trong đó. Lấy yêu cầu của Vương Trung Đỉnh, đạt tới tư cách có thể chỉnh hình đã là hiếm thấy, ví dụ như thân cao đủ 1m8, nhưng chân lại không đủ dài, cho dù nối xương, chân đạt yêu cầu nhưng chiều cao lại quá hạn. Huống hồ còn có vấn đề tỉ lệ từng phần trên chân, với trình độ y học hạn chế hiện nay, Lương Cảnh rất bất an.

    Một chồng tư liệu thật dày đột nhiên ập xống, khiến Lương Cảnh muốn điên đầu, nhưng số liệu của Lý Thượng đã cứu hắn.

    “Tổng giám anh mau xem, chiều cao của hắn cùng độ dài của chân đều kém 18mm!” Tiểu Văn kinh ngạc không thôi: “Rất trâu bò ha? Đích thực là quý nhân của chúng ta!”

    Lý Thượng cũng đã chuẩn bị tâm lý chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, kết quả Lương Cảnh lại xuất hiện trước mặt hắn quăng cho một bản hợp đồng.

    “Ký xong hợp đồng, lấy liền ba trăm vạn!”

    Nhưng điều kiện tiên quyết là, Lý Thượng phải chấp nhận một loạt các cuộc phẫu thuật chỉnh hình, hút mỡ rồi bơm thêm vào, kéo chân, hai cái trước thì ổn, nhưng cái cuối mang tính phiêu lưu rất lớn. Tiểu Văn thành thật giải thích cho Lý Thượng nghe những nguy cơ và tác hại của nó, bởi vì kỹ thuật này còn chưa hoàn thiện, không thể biết trước có để lại di chứng hay không.

    Ba trăm vạn, đối với người mới mà nói quả thực là cái giá trên trời, nếu là trước kia Lý Thượng có mơ cũng không mơ thấy. Huống hồ có hợp đồng, cho dù Lý Thượng không lấy được nhân vật này, Lương Cảnh cũng sẽ dùng cách khác để hắn kiếm tiền cho mình. Dựa vào tài nguyên và quyền thế trong tay Lương Cảnh, Lý Thượng nổi đã là chuyện không sớm thì muộn.

    Lương Cảnh lại cho hắn một bản hợp đồng, trên đó viết rõ ràng, nếu một khi cuộc phẫu thuật thất bại, toàn bộ phí trị liệu sau đó sẽ do Lương Cảnh gánh vác, hơn nữa còn bồi thường một trăm vạn phí tổn hại tinh thần.

    “Tôi sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ, nhưng cậu phải hiểu, thời gian suy nghĩ càng dài, thân thể cậu sẽ phải chịu tính mạo hiểm càng cao, khả năng hồi phục cũng càng thấp.”

    Chương 24: Tội càng thêm tội

    Lúc Lý Thượng đến bệnh viện thăm Hàn Đông, hắn còn đang rầu rĩ về phí trị liệu.

    “Mọe! Cái bệnh viện này thật hắc ám! Mới ở có vài ngày đã nuốt của tôi một vạn rưỡi! Trong tay tôi làm méo gì có tiền, đều là nhờ Diệp Thành Lâm trả giúp. Mà anh ấy còn có hơn nửa tháng nữa đã kết hôn, cũng là thời điểm phải dùng tiền, tôi cũng ngại mượn. Tôi còn định mượn nhỏ bạn gái, lại gọi cho cô ta không được! Haizzz, cậu nói coi, tại sao tôi không thể tìm được một người thiệt tình yêu mình chứ?”

    “Chính anh còn không biết vì sao nữa kia mà?” Lý Thượng cười ha ha.

    Hàn Đông ôm đầu, bộ dáng như thống khổ lắm.

    Lý Thượng hỏi: “Cha mẹ anh đâu? Bọn họ không biết anh nhập viện sao? Anh có thể tìm bọn họ mượn trước một ít.”

    “Cũng không phải thân thích gì, tôi mở miệng không được.”

    Lý Thượng cả kinh: “Không phải thân thích?”

    Hàn Đông thở dài: “Thôi lỡ nói rồi vậy để tôi đây nói hết cho cậu nghe, việc này tôi chưa từng kể với ai hết, thật sự xem cậu như anh em ruột mới nói cho cậu biết đấy nhé!” Kỳ thật Hàn Đông cũng không biết mình đã nói lời này với bao nhiêu người rồi, còn hận không thể cùng người quét đường tán gẫu về sơ yếu lý lịch của bản thân nữa kìa.

    “Tôi sinh ra có một bàn tay sáu ngón, mà người đời vẫn luôn nói rằng, trẻ con có sáu ngón tay sẽ khắc chết cha mẹ, cho nên cha mẹ tôi mới đem tôi cho bác trai làm con thừa tự. Sau này nhà bác trai cũng có con của mình, lại nghe nói trong thôn có nhà ba đứa con gái, vẫn luôn muốn có con trai chăm sóc mình trước lúc lâm chung, nên lại đem tôi đưa cho bọn họ, cũng chính là gia đình hiện tại của tôi.”

    Lý Thượng khó có thể tin được: “Thật sao?”

    Hàn Đông vươn tay trái ra: “Không tin cậu xem đi, chỗ này là vết sẹo lúc cắt mất ngón tay thứ sáu để lại.”

    Lý Thượng lại hỏi: “Vậy còn những người kia? Cha mẹ ruột của anh ấy?”

    “Chết rồi.” Hàn Đông nói không đến nơi đến chốn.

    “Chết rồi?”

    Hàn Đông sắc mặt âm u trả lời: “Tưởng là ném tôi đi thì sẽ không có việc gì sao? Tôi khắc chết bọn họ luôn!”

    Lý Thượng, “…”

    Hàn Đông quay trở lại chuyện chính: “Đúng rồi, cậu sống ở chỗ mới thế nào?”

    “Sắp ký hợp đồng rồi.” Lý Thượng nói.

    “Giỏi lắm! Người anh em, cậu phát tài rồi thì nhớ…” Hàn Đông trưng ra cặp mắt muốn ăn ké.

    “Anh không nói tôi cũng nói, chờ tôi ký hợp đồng xong, lập tức cho anh ba vạn. Một vạn rưỡi trả Diệp Thành Lâm, một vạn rưỡi còn lại anh tự giữ mà xài.”

    Hàn Đông bộ dạng vui sướng ngây ngất: “Cậu quả thật phát tài rồi!”

    Ba ngày sau đó, Diệp Thành Lâm chạy tới bệnh viện, liền thấy Hàn Đông hai chân cà nhắc thu dọn đồ đạc, vội vàng đi qua hỏi: “Cậu làm gì mà xuất viện gấp gáp thế? Thiếu tiền thì nói, anh cho cậu mượn!”

    Hàn Đông quay lại nhìn Diệp Thành Lâm, diễn cảm khổ bức tới nổi có thể ghi vào kỷ lục Guinness.

    “Em không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa!”

    Diệp Thành Lâm sốt ruột: “Cậu lại gây chuyện gì nữa?”

    “Đêm qua em đi gặp ân nhân để cảm tạ, kết quả anh biết sao không? Người ân nhân kia chính là thanh niên tốt chín năm trước em làm hại! Càng chết người hơn là, hắn thật sự yêu đàn ông! ! Điểm chết người nhất chính là, người yêu hắn cũng là người tốt, bởi vì sự cố đó mà mất đi đầu ngón chân*! ! ! Em muốn lấy công chuộc tội, kết quả tội càng thêm tội! ! ! !”

    ( *Sự kiện này có bên bộ Thế Bất Khả Đáng, cp ân nhân của Hàn Đông là nhân vật chính bên bển =]] Mấy năm trước Hàn Đông chat sex với Hạ Diệu. Về sau người yêu của Hạ Diệu là Viên Tung vì Hàn Đông mà phải mất mấy đầu ngón chân. Anh trai của Hạ Diệu lại là người có thù tất báo, ổng mà biết họa do Hàn Đông gây ra là ổng sẽ trả thù, cho nên Hàn Đông mới sợ như vậy =]])

    “Sau đó thì sao? Người ta không liều mạng với cậu à?”

    “Sao lại không liều mạng? ! Nếu không phải em xuất tuyệt chiêu chống cự, đã sớm bị nghiền thành bã!”

    Diệp Thành Lâm không biết nên nói gì: “Cậu cũng thật biết cách tạo nghiệt đi!”

    “Hai người đều là người tốt!” Hàn Đông đấm ngực dậm chân: “Em phải chịu bao nhiêu báo ứng bọn họ mới không khắc chết em đây?”

    Hàn Đông giống như đã thấy Nguyệt Lão bưng chậu nước sôi, Hồng Nương cầm roi da phẩy phẩy, cười lạnh đi về phía hắn… Xem ra kiếp này đã không thể tránh khỏi!

    Chương 25: Có thể từ từ bồi dưỡng

    Lý Thượng cuối cùng chấp nhận phẫu thuật kéo chân, bác sĩ cắt xương của hắn, rồi nối hai đầu xương lại bằng hai miếng thép, dùng một cái khung nặng 5kg cố định bên ngoài. Phương thức này sẽ kích thích các mô xương và thịt, dây thần kinh, mạch máu bên trong phân chia tế bào, sản sinh mô mới, tới khi đạt được chiều dài cần thiết.

    Cuộc phẫu thuật đã hoàn thành vào hai ngày trước, đau đớn chẳng những không giảm mà ngược lại càng có xu thế nghiêm trọng hơn. Nhiều lần Lý Thượng muốn kêu bác sĩ giúp mình trở lại như ban đầu, nhưng nghĩ tới những thứ có thể đạt được liền cắn răng chịu đựng.

    Nhưng mà, đây chỉ là sự khởi đầu của một cơn ác mộng.

    Ngày thứ ba, bác sĩ bắt đầu di chuyển đinh ốc trên bộ khung cố định bên ngoài, thẳng tay kéo thêm 1mm nữa. Trong trong quá trình thực hiện, Lý Thượng đau muốn ngất đi, phòng bệnh giống như lò giết mổ, tiếng gào thét khiến người khác phải rùng mình.

    Gian nan nhất là buổi tối, giường bệnh tựa như một đài hành hình, Lý Thượng vẫn còn bị ‘tra tấn’ bên trên, không dám gọi điện thoại, sợ chỉ cần mình vừa mở miệng là kêu cứu. Loại cô độc này, bất lực và dày vò này, khiến hắn ngày sau mỗi khi nhớ lại vẫn còn hãi hùng.

    Ngoại trừ hai ngày chuẩn bị và hai ngày hồi phục, Lý Thượng đã phải chịu mười ngày như bị tra tấn!

    Mười ngày này, hắn sụt mất mười ba cân!

    Cho nên vòng chân không đạt tiêu chuẩn lúc trước cũng xem như tạm được, chỉ là mông cần bơm thêm mỡ, công cuộc cải tạo ‘nam chính hoàn mỹ’ cứ như vậy đại cáo thành công.

    Vào lúc lấy khung thép ra, cảm xúc lớn nhất của Lý Thượng là: Không có tiền nào tự động bay tới! Vô luận dùng phương thức nào để có được, cũng sẽ phải trả cái giá ngang nhau.

    Cách ngày, Lương Cảnh lái xe đến đón.

    Nếu là quá trình hồi phục bình thường, thời kỳ nghỉ dưỡng ít nhất là ba tháng, nhưng Lý Thượng hiện tại không thể như vậy. Không còn cách nào khác, lần này do Vương Trung Đỉnh mở miệng đòi gặp, nếu có rãi đinh đầy đất Lý Thượng cũng phải giẫm lên mà đi.

    Lý Thượng vốn tưởng rằng thống khổ đã vượt qua rồi, nhưng khi hai chân vừa chạm đất, hắn mới biết được cái gì gọi là địa ngục. Loại đau đớn từ trong xương này cơ hồ khiến hắn thở không nổi chứ đừng nói phải cất bước, cử động một chút đã đầu váng hoa mắt.

    “Nếu không thì để chúng ta nâng cậu ấy lên xe.” Vệ sĩ bên cạnh đề nghị.

    Lương Cảnh quả quyết cự tuyệt: “Không được, phải để cậu ta tự đi. Bây giờ không đi, tới lúc gặp Vương tổng càng đi không nổi.”

    Lý Thượng đã không còn đường lui, khổ hình tàn nhẫn như vậy cũng đã chịu đựng được, nếu bây giờ bỏ cuộc, cảm giác sẽ không còn là tiếc nuối nữa, mà là đáng sợ. Huống hồ hắn chỉ cần đi vài bước thôi, trở về còn có thể tiếp tục điều dưỡng.

    Nghĩ như vậy, Lý Thượng cắn răng, mặc kệ cảm giác đau đớn của mình, bước đi đầy bi tráng.

    “Vương tổng, người đã mang đến cho ngài.” Lương Cảnh nói.

    Lý Thượng gian nan điều chỉnh nét mặt: “Chào Vương tổng, tôi là Lý Thượng.”

    Vương Trung Đỉnh mỉm cười gật đầu, rồi sau đó đánh giá toàn thân Lý Thượng một cái, không cần dụng cụ đo cũng có thể nhìn ra số liệu thân thể của hắn đã phù hợp với yêu cầu.

    “Anh thật sự rất lợi hại.” Vương Trung Đỉnh nói với Lương Cảnh.

    Lương Cảnh cười cười: “Không liên quan đến tôi, đều là do cậu ấy.”

    Không ngờ, lời nói tiếp theo của Vương Trung Đỉnh lại là: “Số liệu thì đúng rồi, nhưng cảm giác lại không đúng.”

    Mặt Lương Cảnh nháy mắt lạnh cứng: “Ngài có ý gì?”

    “Kịch bản được điều chỉnh một chút, nam chính nằm vùng, lúc trước yêu cầu nằm ở gương mặt, bây giờ lại cần khí chất. Tôi cần một người có thể giả nữ, nhưng không chỉ cần vẻ kinh diễm, mà còn phải diễn xuất thành thạo, dáng người phải thật tốt để có thể mặc trang phục của cả nam lẫn nữ.”

    Xúc động muốn ‘lật bàn’ của Lương Cảnh sắp vọt lên tới não rồi, lấy tài nguyên và nguồn nhân mạch trong tay hắn, tùy tiện nhảy qua một công ty khác cũng có thể hô mưa gọi gió, hắn hoàn toàn không cần phải chịu chèn ép như thế này. Nhưng mà, cũng giống như Lý Thượng, là một người đã từng trả cái giá quá lớn, dũng khí đánh cược không còn nữa rồi.

    “Bất quá…” Vương Trung Đỉnh nhìn Lý Thượng chăm chú, đến khi trán hắn rỉ ra một giọt mồ hôi nhỏ như hạt đậu chậm rãi lăn xuống mới chịu mở cái miệng vàng của mình: “Người này, có thể từ từ bồi dưỡng!”

    Chương 26: Thằng trời đánh!

    Lương Cảnh vẫn mất đi quyền làm tổng giám bộ phim.

    Lý Thượng cũng từ phòng đơn đổi sang phòng tập thể của ký túc xá, tuy rằng đãi ngộ giảm xuống, nhưng tâm tình so với lúc trước tốt hơn nhiều. Có bạn cùng phòng cùng nhau luyện tập, cuộc sống sẽ không mờ mịt buồn tẻ nữa.

    “Sau khi thảo luận, nghệ danh của cậu sẽ là Lý Thiên Bang. Xuất thân từ gia đình nghệ thuật, ông nội là người quản lý hiệp hội nghệ thuật Trung Hoa ở Mĩ. Năm 10 tuổi theo cha mẹ định cư ở Mĩ, tốt nghiệp học viện hí kịch Yale. Vào một lần cậu đến Trung Quốc tham dự một buổi triển lãm nghệ thuật thì được giám chế Lương nhìn trúng rồi mời đến công ty…”

    Có vài người cũng giống Lý Thượng, được bọc bởi các loại ‘bao bì’ khác nhau. Vì tránh cho sau này nghệ sĩ đấu đá lẫn nhau mà tung tin bậy, nên gia cảnh thật của bọn họ đều được thay đổi. Những người phẫu thuật thẩm mỹ như Lý Thượng càng khỏi phải nói tới.

    “Từ hôm nay trở đi, mọi người cần đổi mới toàn bộ phương thức liên lạc, công ty sẽ cung cấp cho mọi người số điện thoại riêng, không được liên hệ với bạn bè để tránh các loại rắc rối khi ra mắt. Đương nhiên, một khi đã chính thức trở thành người mới, có năng lực xã giao và ứng phó tình huống, tôi sẽ thả mọi người tự do trở lại.”

    Hàn Đông xuất viện đã hơn một tuần lễ, vô số lần gọi điện cho Lý Thượng nhưng không có ai bắt máy. Lúc này hôn sự của Diệp Thành Lâm đã vào giai đoạn đếm ngược thì tài khoản của hắn vẫn là cái dạng nghèo rớt mồng tơi, còn có mấy trăm đồng.

    “Mẹ nó! Bố biết thằng thối này không dựa dẫm gì được mà!”

    Hàn Đông tuy mắng nhưng cũng chưa từ bỏ ý định, bình thường đám bạn xấu của của hắn xưng huynh gọi đệ anh anh em em, lúc cần vay tiền thì trốn mất dép. Chỉ riêng Lý Thượng đã nói đồng ý sẽ cho hắn, không tìm nó còn có thể tìm ai?

    Vừa định ra khỏi cửa, Hàn Đông đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, công ty Lý Thượng ký hợp đồng là công ty điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh. Nếu hắn đi tìm Lý Thượng, lỡ đâu gặp phải Vương Trung Đỉnh thì sao?

    Hàn Đông bấm đốt ngón tay tính toán, có điềm xấu!

    Không được, mình phải hóa trang…

    Hàn Đông mang một đôi giày cũ mèm, phía dưới phối một cái quần mà đũng quần dài tới đầu gối, quần bông bên trong ẩn ẩn hiện hiện. Khóe miệng bôi nhọ nồi, rải lên tóc đá vụn với xỉ than, hai má dán bảy cục mụt ruồi, trên mụt còn cắm thêm vài cọng lông… sợ chưa đủ bẩn lại lăn hai vòng trên đất, ngại không đủ ấn tượng tiếp tục xịt thêm chút thuốc diệt côn trùng cho ‘thơm’.

    Con yêu quái này cứ như vậy mà xuất môn! !

    Kết quả có thể tưởng tượng được, Hàn Đông ngay cả cửa lớn công ty cũng không được vào.

    Cuối cùng anh cảnh vệ lạnh lùng nghiêm túc cũng phải bày ra vẻ mặt thảm thương cầu xin hắn: “Anh hai! Lạy anh! Anh có thể cách tôi xa xa một chút không? Bữa trưa của tôi muốn trào lên cổ họng rồi.”

    “…”

    Một chiếc xe chở người đại diện và người mới chậm rãi chạy đến cửa, một người trợ lý đang ăn gì đó đột nhiên ụa một tiếng, âm thanh nôn khan bất nhã, lập tức xấu hổ chỉ ra ngoài xe: “Xin lỗi, tại thằng kia trông gớm quá …”

    Lý Thượng quét mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy người này quen quen.

    Cùng lúc đó, Hàn Đông cũng nhìn thấy hắn, vội vàng chạy qua chặn xe lại.

    “Ê ê, dừng một chút!”

    Bạn cùng phòng của Lý Thượng mở cửa kính xuống, kết quả bị mùi hương xông cho chết ngất, phải đóng lại, chỉ có thể hỏi từ bên trong: “Anh là ai vậy?”

    Hàn Đông lớn tiếng kêu: “Lý Thượng! Tôi là Hàn Đông nè! Mau ra đây!”

    Người đại diện lạnh giọng chất vấn: “Lý Thiên Bang, cậu biết người này sao?”

    Nếu là bình thường, Lý Thượng có thể còn có thể tặng cho Hàn Đông một cái chớp mắt, nhưng với bộ dáng hiện tại… Lý Thượng ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nhiều một cái.

    “Không biết.”

    Thấy xe vẫn lái đi, Hàn Đông nhịn không được chửi ầm lên.

    “Lý Thượng, thằng trời đánh này!”

    Mới vừa mắng xong, một chiếc xe đắt tiền khác ở phía sau bấm còi inh ỏi.

    Chương 27: Người không ra người, quỷ không ra quỷ!

    Hàn Đông vừa quay đầu lại, liền đối diện với gương mặt lạnh như băng không ai bì nổi của Phùng Tuấn.

    Tài xế nôn bóng bầm còi mấy lần.

    Hàn Đông vốn đang khó chịu, lại nhìn thấy lũ mặt người dạ thú cao cao tại thượng, tự cho là đúng này bày ra bộ dáng kỳ thị trắng trợn đối với dân đen, ngọn lửa trong lòng ngọn cháy lên hừng hực.

    “Bấm còi cái mẹ gì? Ông không có điếc !”

    Vương Trung Đỉnh ngồi ở ghế sau mở cửa sổ xe xuống: “Xảy ra chuyện gì?”

    Hàn Đông vừa nhìn thấy Vương Trung Đỉnh, hung hăng bành trướng vừa rồi tựa như bóng bay đột nhiên bị xì hơi, bay tán loạn xung quanh rồi xẹp lép rớt xuống đường.

    “Một tên ăn mày cản đường ấy mà.” Tài xế mặt không chút thay đổi trần thuật.

    Hàn Đông vốn đã chuẩn bị rút lui, kết quả nghe thấy câu đó lại vọt tới cửa xe chỗ tài xế gây hấn: “Ông nói ai là ăn mày? Có ngon thì lăn ra đây!”

    Vương Trung Đỉnh không lên tiếng, tài xế cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

    Hàn Đông vốn định chửi thêm hai câu nữa, kết quả phát hiện Vương Trung Đỉnh đang dòm mình lom lom, tâm đột nhiên yếu ớt.

    Không phải bởi vì hắn xấu xí, mà là vì hắn sợ mình không đủ xấu xí. Vì an toàn, hắn trực tiếp chỉa mũi dùi lên người phu quân tương lai: “Nhìn cái mẹ gì mà nhìn? Muốn chết hả?”

    Lời này vừa nói ra, vệ sĩ phía sau đứng bật dậy, kết quả bị Vương Trung Đỉnh bắt ngồi trở lại.

    “Chúng ta đi đi, cẩn thận một chút, đừng có đụng của hắn.”

    Giọng điệu hờ hững và ân cần dặn dò của Vương Trung Đỉnh khiến đám lông trên nốt ruồi của Hàn Đông dựng hết cả lên, trong lòng sợ hãi không thôi: Đậu má, đừng nói với cái loại đức hạnh này mà anh ta cũng động tâm nha?

    Mà cách đó xa xa, bên trong xe, một âm thanh bình thản nhưng nhiệt độ thì muốn đóng băng cả xe vang lên

    “Sau này đừng để tôi thấy cái loại người không ra người, quỷ không ra quỷ đó nữa.”

    Phùng Tuấn gật đầu: “Vâng, Vương tổng, tôi sẽ dặn bộ phận hành chính và hậu cần nghiêm khắc quản lý khu vực trước cổng.”

    Hàn Đông vừa trở lại chỗ ở đã nhận được một tin nhắn, có người chuyển vào tài khoảng của hắn ba vạn, còn kèm theo một câu: Đã từng đáp ứng anh nên không cần trả lại.

    Má! Tao thèm chắc!

    Vì thế, Hàn Đông đem số tiền kia trả về tài khoản đã chuyển cho mình.

    Diệp Thành Lâm đẩy cửa phòng ra, thấy Hàn Đông ngồi dưới đất liền trố mắt giật mình, quần áo hắn vẫn chưa thay, ‘tẩy trang’ cũng chưa tẩy, người như vậy hòa với đồ đạc bê bối xung quanh thật phù hợp.

    “Lạy hồn, cậu làm anh sợ muốn chết!”

    Hàn Đông vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Ngồi đi.”

    “Anh đứng được rồi.” Diệp Thành Lâm vẻ mặt ghét bỏ: “Sao lại bẩn vậy?”

    Hàn Đông chậm rãi nói: “Lý Thượng đi rồi, không có ai cho dọn phòng cho em.”

    “Đúng rồi, không phải cậu nói hôm nay đi tìm hắn sao?”

    “Tìm rồi, mà nó bơ em.”

    Diệp Thành Lâm không thể không nói ra sự thật: “Hai đứa mới quen nhau được vài ngày, người ta mắc mớ gì phải thật tâm thật dạ đối xử với cậu? Hơn nữa, cậu không phải đã sớm biết hắn là bạch nhãn lang sao?”

    “Không muốn nói chuyện này nữa.” Hàn Đông ngẩng đầu nhìn Diệp Thành Lâm: “Anh phải về quê kết hôn sao?”

    “Vớ vẫn, ở đây ngay cả phòng cũng không có, kết hôn kiểu gì?”

    Hàn Đông nghĩ đến quê của Diệp Thành Lâm là ở Quý Châu, trong lòng rất không vui: “Vậy sau này anh còn lên Bắc Kinh không?”

    “Lên chứ! Dù chỉ để nhìn cậu cũng phải lên!” Diệp Thành Lâm cười.

    Tâm tình Hàn Đông thoải mái hơn: “Vậy sao anh chưa dọn phòng? Còn có vài ngày là đi rồi, đến lúc đó kịp không?”

    “Một đống rách nát mang làm gì, dọn dẹp một chút là được. Trước khi đi anh phải ở đây làm một bữa tiệc rượu, mời mấy bạn bè thân thiết ở Bắc Kinh, tới lúc đó dọn cũng không muộn.”

    “Ừ, đến lúc đó em dọn phụ anh.”

    Chương 28: Một

    Vì để mau chóng trả tiền nợ, Hàn Đông lại làm nghề cũ.

    Tìm một đoạn đường tương đối rộng rãi, ngồi trên cái bản nhỏ đã trung thành theo mình nhiều năm, phía sau dựng bảng hiệu, một hàng chữ ngay ngắn được viết trên đó —— tướng mạo, nhân duyên, đoán chữ, phong thuỷ.

    Phàm là người có chút phong phạm của một đại sư, sẽ không công khai ghi giá cả. Người đến xem bói tự trả tiền, nhiều hay ít cũng không sao. Thông thường, người đến xem đều thành tâm thành ý, Hàn Đông phán chuẩn thì nguyện ý trả nhiều.

    Đương nhiên cũng có người cố tình bới móc gây chuyện, chiều nay đã có vài vị rồi.

    “Đại sư, ngài tính xem hôm qua tôi ị được mấy cục?”

    “Tôi nữa tôi nữa, đại sư, ngài tính coi tôi có cho tiền ngài không?”

    Thấy Hàn Đông không nói gì, cả bọn cười vang bỏ đi, vừa đi vừa dương dương tự đắc, ồn ào như sợ người khác không nghe được.

    “Thầy tướng số? Vớ va vớ vẩn ! Mạng của ông mày nằm trong tay mình!”

    “Hắn mà là thầy tướng số thiệt, thì đâu tới nỗi ngồi đầu đường xó chợ như vầy!”

    “Ha ha ha ha ha…”

    Hàn Đông điềm nhiên hút thuốc, mắt chớp cũng không chớp một cái.

    Lý Thượng huấn luyện không được mấy ngày, đã cảm thấy áp lực quá lớn.

    Năm người cùng phòng với hắn đều xuất thân chính quy. Hơn nữa có một người cùng phòng với hắn năm đó lấy được bằng tốt nghiệp hạng nhất khoa diễn xuất ở Bắc Ảnh, cũng bởi vì không có mối quan hệ, không có bối cảnh, tốt nghiệp đã nhiều năm nhưng vẫn đóng vai phụ. Người đó vừa nhắc tới lịch sử đầy máu và nước mắt của mình, Lý Thượng không tự giác nhớ tới Hàn Đông đã ngồi chờ ròng rã suốt năm năm, có đôi khi nửa đêm tỉnh lại phát hiện hắn còn đang xem kịch bản, Lý Thượng cảm thấy mình rất tội lỗi.

    Mệt mỏi một ngày, người đại diện dẫn bọn hắn đến câu lạc bộ đêm thả lỏng.

    Có lẽ phải chịu nhiều áp lực, được một lần vui chơi nên mấy người này quẩy tưng bừng, người đại diện vừa rời khỏi càng không thèm kiêng kỵ. Lý Thượng còn thấy có một người trong đó cắn thuốc, mới khiển trách hỏi: “Cậu chơi cái đó để làm gì?”

    “Ở nước ngoài cái này đâu phải hàng cấm, rất nhiều người không lạ lẫm gì. Thực ra nó không gây nghiện, không tin cậu thử xem…”

    Lý Thượng né qua một bên.

    Càng đến nửa đêm nơi này càng hỗn loạn, Lý Thượng lần đầu thấy mấy cô vũ công trần truồng nhún nhảy, áp lực mấy ngày nên nơi đũng quần rất nhanh đã có cảm giác. Mấy người kia cũng giống vậy, nhao nhao lên đòi phụ nữ.

    Lý Thượng có chút băn khoăn: “Nếu người đại diện biết, sẽ không tốt đâu!”

    “Cậu cho là cậu không chơi, cô ta sẽ tưởng cậu ngoan hiền sao? Lòng dạ người ta còn rõ ràng hơn cậu đấy!”

    “Nói không chừng người đại diện bây giờ đang bận lăn lộn trên giường ngôi sao nào ấy chớ, ha ha ha…”

    Cuối cùng Lý Thượng cũng không tham dự, không phải không muốn, mà là chân hắn chưa khỏi, không thể vận động mạnh. Lúc sau có một cô chủ động sáp tới trêu chọc, nói là có thể khẩu giao, cũng không biết có phải nhờ cuộc phẫu thuật đã tôi luyện nghị lực cho mình hay không, Lý Thượng liền đuổi cô ta đi.

    Sáu người một đêm không về.

    Ngày hôm sau cấp trên thông báo —— ngoại trừ Lý Thiên Bang, còn lại cút đi!

    Hợp đồng thử việc của mấy người này chỉ có ba tháng, hai chữ “cút đi” có nghĩa là đám người không đủ tư cách phải cuốn gói về nhà.

    Tin tức tới quá đột ngột, ngay cả Lý Thượng là người duy nhất may mắn được ở lại cũng đổ một thân mồ hôi lạnh.

    Có người trước khi đi mới tâm sự: “Ba mẹ tôi vì để tôi ký hợp đồng mà đã vét sạch của cải.”

    Là bạn cùng phòng của mình, Lý Thượng không đành lòng nhìn hắn.

    So với Lý Thượng đang thổn thức, người đại diện vốn như chị ruột của bọn hắn lại cười lạnh.

    “Trong mắt Vương tổng, háo sắc là điều tối kỵ. Qua không được cửa này thì hết thảy không cần bàn nữa.”

    Lý Thượng giờ khắc này mới ý thức được, thì ra ‘trận cuồng hoang’ tối qua chỉ là một bài kiểm tra.

    “Nhưng bọn họ đã rất cố gắng! Chỉ là chịu áp lực quá lâu, lại thêm chút rượu, cũng không cần vì một sai lầm liền…”

    Người đại diện giơ một ngón tay ra, cắt ngang những lời cầu tình của Lý Thượng.

    “Một, chỉ cần một vụ bê bối, cũng có thể dìm chết một siêu sao.”

    Chương 29: Vị trí kia

    Buổi tối, sau khi kết thúc công việc, Hàn Đông đi về phía trạm xe buýt, đi ngang qua một tiệm spa, có một cô gái xinh đẹp quần áo ít vải, trang điểm thật đậm tặng cho hắn một cái mị nhãn: “Anh trai, mau vào đây…”

    Còn chưa nói xong, Hàn Đông đã chui vào.

    Bà chủ sắp xếp cho Hàn Đông một gian phòng nhỏ, một cô gái khác đến xoa xoa lưng hắn, giọng nói ngọt ngào ám chỉ: “Anh trai, chỗ tụi em nếu là lần đầu thì sẽ được mát xa miễn phí.”

    Tay cô gái này mềm mại không xương, bất kỳ gã đàn ông nào bị chạm vào đều chịu không nổi, hơn nữa còn hòa với cái giọng ngọt như mía lùi này.

    Vì thế, Hàn Đông kiềm không nổi mở miệng hỏi: “Vậy ‘tăng giá trị phục vụ’ thì bao nhiêu tiền?”

    “Còn phải xem anh muốn tăng kiểu gì nha, bình thường thì một trăm.”

    Hàn Đông lại hỏi: “Cái cô bên ngoài thì sao?”

    “Anh nói San San đứng ở cửa chào khách ấy hả? Cô ta thì mắc nha, thấp nhất cũng phải ba trăm.”

    “Mắc vậy! Cô đó buôn bán cũng quá lời rồi!”

    “Người ta là chiêu bài mà!”

    Hàn Đông không để cô gái này tiếp tục xoa bóp nữa, đi tới cửa bắt chuyện với cái cô được gọi là chiêu bài kia.

    “Người đẹp, di động của anh hết pin rồi, cưng cho anh mượn dùng một chút được không?”

    San San lăn lộn trong cái nghề này đã lâu, làm sao không hiểu được tâm tư Hàn Đông. Không thèm nghĩ ngợi liền đưa cho hắn.

    Sau khi Hàn Đông đi rồi, cô gái bên trong mới đi ra nói chuyện với San San: “Cái người kia là người đầu tiên tôi mát xa miễn phí đó! Cô nói xem, có phải hắn muốn theo đuổi cô không?”

    San San vặn eo mắng: “Đi chết đi!”

    Vừa mới xuống xe buýt, Hàn Đông liền gọi vào số điện thoại đã trộm ghi nhớ: “A lô? Là mẹ của San San phải không ạ? Dì khỏe chứ, con là bạn của San San, thật ngại quá, làm phiền dì rồi…”

    Năm phút đồng hồ sau, từ đầu bên kia di động truyền đến tiếng mẹ San San khóc lóc: “Cậu trai, thật cám ơn cậu, nếu không phải cậu nói cho dì, dì đến bây giờ chẳng hay biết gì… haizz…”

    “Dì đừng khách khí, đây là chuyện con nên làm.”

    Cúp điện thoại, Hàn Đông mới phát hiện lúc này mình đã đi đến cửa trường quay Bắc Ảnh, bây giờ đã hơn tám giờ, vẫn như ngày trước có không ít người ngồi ở đây chờ ca diễn đêm. Nhìn nhìn mấy gương mặt quen thuộc, Hàn Đông không khỏi bước nhanh hơn.

    “Ồ, đây không phải Hàn đại tiên sao? Sao gần đây không thấy mặt mũi đâu hết vậy?”

    “Ừ, có phải lại đi theo mông Lý Thượng để được thơm lây không?”

    “Haizzz… Tính tính toán toán nhiều năm như vậy, không tính cho mình nổi mà lại để người khác nhặt được một cái tiện nghi lớn, tôi thấy uổng cho cậu ghê!”

    Hàn Đông giả vờ không nghe thấy, chạy về phía một cái cửa hàng.

    Sáng sớm hôm sau, một ‘đại mỹ nữ’ mặc một cái áo màu đen cổ lọ, váy bút chì màu hồng nhạt bó sát người, trên mặt trét một lớp phấn thật dày, đôi môi hồng mọng kiều diễm. Đội thêm một cái nón đen, mang một cái túi da, cả thân cao gầy khêu gợi xuất hiện trên phố.

    Lúc đi ngang qua cửa trường quay Bắc Ảnh ngày hôm qua, mấy gã trêu chọc Hàn Đông hai mắt đều dựng thẳng.

    “ĐCM, mau nhìn nhỏ kia kìa, dòm chân của nó kìa! ! !”

    “Ôi lạy hồn! Cái dáng người này quả thực …”

    Hàn Đông cười lạnh trong lòng: Bọn ngu này…

    Xe buýt đến, Hàn Đông lại tới thăm tiệm spa hôm qua, trước ánh mắt sững sờ của bà chủ mà chậm rãi đi đến quầy tiếp tân, khí phách đập ‘hồ sơ xin việc’ lên bàn.

    “Xin việc!!”

    “Được, được…” Bà chủ gật đầu lia lịa: “Ngày hôm qua có một đứa nghỉ rồi, đang cần người mới đây, cô muốn làm ở vị trí nào?”

    Hàn Đông chỉ chỉ vị trí trống trước cửa: “Vị trí kia.”

    Chương 30: Rất đáng tiếc!

    Sau khi bà chủ đồng ý, hai người thương lượng vấn đề thù lao.

    Hàn Đông nói: “Tôi chỉ kéo khách chứ không tiếp khách.”

    Mặt bà chủ lập tức sụ xuống: “Một lần tiếp được 300, chia 5:5. Kéo khách chỉ có thể tính theo ngày, một ngày 100, sao?”

    Hàn Đông nghĩ nghĩ, nói: “Như vậy đi, kéo được một người trích phần trăm 10, trên 100 thì trích phần trăm 20.”

    Trên 100? Bà chủ cảm thấy Hàn Đông đang mơ sảng, tuy rằng bà rất đánh giá cao Hàn Đông, nhưng với quy mô của cái tiệm này thì… Bữa nào đắt khách cũng chỉ khoảng hai mươi mấy người, bây giờ lại là mùa ế, công nhân đều vội vàng về nhà ăn tết với vợ hết cả rồi, đi đâu kéo được nhiều người như vậy?

    “Cô nên suy nghĩ kỹ, một ngày nhiều khi kéo còn không được 10 người.”

    Hàn Đông xác định nói: “Tôi mời được bao nhiêu người thì lấy bấy nhiêu.”

    “Được, vậy cứ như cô nói đi.”

    Vì thế, Hàn Đông bắt một cái ghế để trước cửa, bắt chéo hai chân ngồi đó, hai mắt lại không nhìn trên đường, cúi đầu nghịch di động chơi trò chơi.

    “Cô như vậy làm sao kéo được khách?” Bà chủ có chút nóng nảy: “Cô phải đi trên đường, chủ động mời gọi người ta.”

    “Không cần.” Hàn Đông đầu cũng không nâng: “Trong vòng 10 phút nếu không có ai, tôi cho bà 10 tệ.”

    Quả nhiên, không đến năm phút đồng hồ, một ông trung niên đầu hói đi tới, cười híp mắt nói chuyện với Hàn Đông: “Tiểu thư, chỗ này có mát xa đúng không?”

    Hàn Đông chỉ ngón tay vào trong, bà chủ lập tức nhiệt tình chào đón: “Nào, nào, mời ngài vào.”

    Có một số người kỳ lạ như thế, không có chút bộ dáng nào của con gái, mặt cũng không xinh, nhưng trang điểm lên lại vô cùng kinh diễm. Hơn nữa, Hàn Đông còn sở hữu hai cái đùi đẹp cấp đế vương, tùy tiện lắc lắc hai cái, cũng có thể câu được một người, không ai chạy thoát nỗi.

    Cục diện nhiều ngày ế ẩm liên tục được phá vỡ, đắt khách tới không thể ngăn cản.

    Trong tiệm chỉ có bảy tám đứa, không đầy một lát đã không đáp ứng nổi. Khoa trương một chút là, trận thế xếp hàng kia so với nhà vệ sinh công cộng trong mùa du lịch mồng một tháng năm còn đông đúc hơn.

    “Tôi nói này người anh em, anh xong chưa vậy? Chúng tôi đã chờ rất lâu rồi!”

    “Đúng đó, tôi chờ cả tiếng đồng hồ rồi!”

    “Còn không tôi lôi đầu anh ra đấy!”

    Ngoại trừ đám đàn ông ‘kinh tế có hạn’ thường xuyên đến nơi này, mà còn có mấy vị đại gia lúc bình thường không thèm tiêu phí tiền của cho loại tiệm rẻ mạt này, vào cửa đã nói thẳng: “Tôi muốn cái người trước cửa kia.”

    Nếu vào ngày bình thường mà có loại khách quý này, bà chủ khẳng định sẽ vội vàng nịnh bợ, mặc cho mấy người muốn chọn ai thì chọn, không hài lòng ngài cứ trực tiếp ném ra ngoài! Nhưng hôm nay thì khác, nói thẳng ra một câu.

    “Cô ấy chỉ mời khách chứ không tiếp khách.”

    “Tôi ra hai ngàn!”

    Ông có ra hai vạn bà cũng không thèm! Lỡ đâu độ mẫn cảm của ông thấp, vào trong phòng tốn hết hai tiếng, tôi phải tổn thất bao nhiêu khách hả?

    Ba ngày sau, Hàn Đông đếm tiền. Lúc trước ngồi coi bói cũng kiếm được chút chút, gom lại cũng được một vạn. Cứ theo đà này, hắn chỉ cần giả gái thêm hai ngày là đủ tiền trả nợ.

    Nghĩ như vậy, Hàn Đông thở phào một hơi. Nhắm mắt lại lắng nghe tiếng hít thở đều đều ở phòng đối diện, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.

    Mấy ngày gần đây của Lương Cảnh không được thuận buồm xuôi gió lắm, ở chỗ Vương Trung Đỉnh thì bị cho ăn canh ‘bế môn’ không tiếp khách, bộ phim nhựa đầu tiên làm giám chế chỉ được tiếng tầm thường, sự nghiệp bắt đầu trì trệ. Hơn nữa quan hệ của hắn với người trong công ty rất căng thẳng, chỉ cần sẩy chân một cái sẽ có người cỡi lên đầu.

    Trên xe, tổng biên kịch của bộ phim nhựa đang giải thích với Lương Cảnh: “Tôi nào dám đưa ra cái ý kiến kia? Mà cũng không phải muốn là có thể tùy tiện thêm vào một đoạn diễn, nếu thêm thì phải sửa hai phần ba kịch bản, mất bao nhiêu công sức!”

    Lương Cảnh vẻ mặt sầu lo hút thuốc: “Tôi biết anh không dính dáng đến, tôi chỉ muốn anh nói chuyện với Vương tổng sửa chửa như vậy sẽ không ổn. Từ trước đến nay Vương tổng vẫn luôn tôn trọng những người tri thức như các anh, lời anh nói so với tôi có trọng lượng hơn.”

    “Vấn đề là…” Tổng biên kịch do dự nửa ngày mới mở miệng, “Tôi cảm thấy ý của Vương tổng cũng tốt lắm! Như vậy xung đột mâu thuẫn càng mạnh, cao trào hơn, hấp dẫn hơn. Nếu không… tổng giám Lương anh thử tìm thêm lần nữa đi?”

    Lương Cảnh cố nén không phát giận tại chỗ, tìm cái gì mà tìm? Ông mày bây giờ ngay cả tư cách tìm cũng không có!

    Hắn không cam lòng, thật sự không cam lòng.

    Vương Trung Đỉnh càng làm khó dễ hắn, tâm lý muốn kháng mệnh của hắn lại càng mãnh liệt.

    Đang đi đột nhiên kẹt xe , Tiểu Văn mở cửa sổ xuống xem xét tình huống bên ngoài, hình như một tiệm phía trước có quá nhiều xe đỗ lại gây tắc nghẽn giao thông, hiện tại cảnh sát giao thông đang giải tán bớt.

    “Tiệm gì mà đông khách dữ vậy?” Tiểu Văn vừa chậm rãi cho xe lăn bánh vừa tò mò nhìn ra ngoài, rốt cục tìm ra ngọn nguồn gây ra kẹt xe…

    Kít ——

    Đột nhiên phanh lại, khiến Lương Cảnh và tổng biên kịch không hề phòng bị đập mạnh về phía trước.

    “Cậu làm gì đấy hả?” Lương Cảnh gầm lên.

    Tiểu Văn xấu hổ: “Thiếu chút nữa… đã tông vào đuôi xe.”

    “Cậu không lo lái xe đi còn nhìn cái quỷ gì?”

    Tiểu Văn vội chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Chân cô kia thật dài!!”

    Nhắc tới chân dài Lương Cảnh lại sinh khí, nghiêm mặt trả về một câu: “Trong khoảng thời gian này cậu nhìn chân dài còn chưa đủ sao?”

    “Thật sự rất dài, so với Lý Thượng còn dài hơn.”

    Tiểu Văn vừa nói như thế, Lương Cảnh mới liếc mắt một cái, thái độ như tôi sẽ rất hân hạnh nếu được ngài nhận cái liếc mắt này, kết quả liếc một cái hai mắt liền bị đóng đinh.

    Có cảm giác như đã từng gặp qua ở đâu rồi…

    “Không phải kịch bản mới thêm một phần giả gái sao? Anh có thể nghĩ đến cô ta một chút!” Tiểu Văn cực kỳ hứng thú nhắc nhở.

    Lương Cảnh nghiêng mặt nhìn hắn một cái: “Não cậu bị úng nước hả? Trong kịch bản là nam giả nữ, không phải nữ giả nam!”

    “À quên.”

    Lương Cảnh thu hồi ánh mắt lại, thúc giục Tiểu Văn: “Lo lái xe đi!”

    Tiểu Văn không khỏi cảm thán: “Haizz… Thật đáng tiếc!”

    Lúc Hàn Đông đang vùi đầu chơi trò chơi trong điện thoại, đột nhiên có một bàn tay thò lên cổ hắn, muốn túm lấy cái khăn lụa hắn dùng để che hầu kết.

    “Cô em, cổ của em đẹp như vậy, che đi rất đáng tiếc.”

    Hàn Đông chụp lấy cổ tay gã đàn ông, nhả ra hai chữ: “Tôi lạnh.”

    “Lực tay không nhỏ nhỉ!” Gã bắt đầu đùa giỡn mấy ngón tay trong găng tay của Hàn Đông: “Anh thích nhất con gái có ngón tay đẹp, vừa mịn màng lại vừa dài, tựa như chân của em vậy.”

    Nói xong liền khom người giả vờ xem Hàn Đông chơi game, trên thực tế lại đang giở trò với hai cái đùi đẹp mê người mà gã đã thèm nhỏ dãi nhiều ngày.

    Hàn Đông phiền muốn chết, đ* mẹ! Còn lưu manh hơn cả ông mày!

    “Cô em, anh vì em đã đến đây ba ngày liên tiếp, nếu em không tiếp khách thì ít ra cũng làm cái gì khác đi!”

    Hàn Đông vén mí mắt lên nhìn gã: “Vậy anh muốn làm gì?”

    “Vào trong uống trà với anh, tâm sự một chút anh cũng thỏa mãn.”

    Hàn Đông trực tiếp hét giá: “Năm nghìn!”

    Không ngờ ngày hôm nay còn gặp được đại gia, hắn không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng! Đương nhiên, Hàn Đông thân là lưu manh, lòng dạ tựa như gương, phản chiếu hết thảy, rõ ràng mục đích của gã này không chỉ muốn uống trà nói chuyện phiếm. Chẳng qua vì năm nghìn, để có tiền mừng cho hôn sự của Diệp Thành Lâm, Hàn Đông chỉ có thể bí quá hoá liều.

    Quả nhiên, sau khi đóng cửa lại gã liền lộ ra bộ mặt thật.

    Ban đầu là nói chuyện phiếm với Hàn Đông, ngẫu nhiên ăn chút đậu hủ, nhưng cũng trong phạm vi Hàn Đông có thể chịu được. Sau đó nói chuyện không còn thỏa mãn được gã, liền nằm úp sấp trên giường bảo Hàn Đông đấm bóp cho.

    “Chỗ của em là tiệm spa, đấm bóp lưng một chút chắc là được đúng không?” Nói xong liền vung ra hai ngàn: “Đây là tiền boa.”

    Hàn Đông vì hai ngàn đồng đành kiên trì hầu hạ gã, nhưng gã vẫn chưa thấy đủ, cái chân thối thâm ý cọ cọ lên đùi Hàn Đông, cọ lên bắp đùi suýt tý nữa đã cọ đến mảnh đất nguy hiểm rồi.

    “Cô em, còn loại phục vụ nào khác không?”

    Hàn Đông nhìn cái ví gã cầm lắc lắc trước mặt hỏi: “Anh muốn loại phục vụ nào?”

    Gã liền lộ ra vẻ mặt thèm muốn ghê tởm: “Loại nào đủ kích thích, đủ sung sướng, có thể khiến anh cả đời khó quên.”

    “Vậy trước tiên anh đưa năm nghìn đi đã, ai biết phục vụ xong rồi anh lại ăn quỵt thì sao.”

    Gã cười cười ngắt má Hàn Đông một cái: “Bé con, thật tính toán chi ly mà!” Nói xong liền đưa tiền cho Hàn Đông, bộ dáng khẩn cấp lắm rồi.

    “Xem cho kỹ nha!” Hàn Đông xé khăn lụa, lột áo, kéo dây thắt lưng…

    Không khí cả phòng như bị đông lạnh.

    Môi gã đàn ông co rúm lại rồi run rẩy như cái máy phát điện cao thế.

    Cuối cùng, Hàn Đông móc cặp vú giả ra đập vào mặt gã, giọng điệu vừa vui vẻ vừa trêu tức nói: “Đủ kích thích chưa? Đủ sung sướng chưa? Đủ cho mày cả đời khó quên chưa?”

    “…”

    Thuộc truyện: Phong Mang