Phong mang – Chương 308-310

    Thuộc truyện: Phong Mang

    Chương 308: Phiên ngoại: Trung Đông (1A)

    Bộ phim [ Phong Mang ] này khiến cho tên tuổi Hàn Đông nổi tiếng trên toàn thế giới, nhân khí cao đến mức khiến người ta líu lưỡi. Tùy tiện đăng một status lên weibo đều là con số trên trời, tùy tiện biểu đạt một thái độ đều có thể khiến truyền thông đại tố văn chương. Thành quần fan thổ hào kết thành đội, đưa xe đến sân bay từ nghênh đón đến tiễn đi, mức độ phát hỏa vô tiền khoáng hậu.

    Có thể nói như vậy, Hàn Đông hiện tại cái gì cũng không thiếu, chỉ là không có tự do. Trừ bỏ ngày thường bị truyền thông “Nghiêm trành tử thủ”, ngay cả phạm vi hoạt động cùng diễn xuất đều bị giới hạn, rất nhiều lĩnh vực đối với hắn mà nói đã trở thành cấm địa.

    “Hiện tại chương trình thực tế đặc biệt hot, em cũng muốn tham gia.” Hàn Đông mong đợi nhìn Vương Trung Đỉnh.

    Vương Trung Đỉnh cự tuyệt không hề suy nghĩ:”Không được!”

    “Vì sao?” Hàn Đông chưa từ bỏ ý định.

    Vương Trung Đỉnh nói trắng:”Em sẽ tự hủy hình tượng.”

    Hàn đông nghiến răng nửa ngày cũng chưa nghĩ ra một câu phản bác, bởi vì lời này của Vương Trung Đỉnh nói đến…. quá đúng.

    Một lát sau, Hàn Đông lại khều Vương Trung Đỉnh nói, “Em muốn diễn phim cổ trang, em còn chưa thử thử qua nhân vật cổ đại.”

    Vương Trung Đỉnh lại phủ định:”Không được.”

    “Sao lại không được?” Hàn Đông nóng nảy,”Diễn cổ trang anh ngại cái gì?”

    “Bề ngoài của em quá mức tây hóa, diễn cổ trang làm trò cười.”

    Thực ra là Vương Trung Đỉnh cảm giác chân Hàn Đông quá dài, lúc quỳ gối dập đầu mông vểnh quá cao. Loại phim này, tự mình diễn ở nhà là được rồi.

    “Có thể cho em diễn một bộ điện ảnh đồng chí a? Tự biên tự đạo tự diễn, anh thấy thế nào?”

    Vương Trung Đỉnh chỉ quan tâm một việc:”Nhân vật còn lại ai diễn?”

    “Lý Thượng a! Anh ngẫm lại, để hắn diễn mĩ nam trên xe lăn, em diễn hảo cơ hữu chăm sóc một bước không rời, có bao nhiêu cảm động. Huống hồ ai cũng biết hai người bọn em không hợp, để hắn diễn người khác sẽ không đồn đãi, anh cũng sẽ không phải nghĩ lung tung, đúng không?”

    “Đúng cái gì mà đúng?”

    Vương Trung Đỉnh quát một tiếng chói tai lập tức đem Hàn Đông cúi đầu ngoan ngoãn.

    Kháo…. ta làm gì ngươi? Hàn Đông khó hiểu nhỏ giọng lầm bầm.

    Vương Trung Đỉnh lại không cho Hàn Đông cơ hội tìm hiểu lý do, trực tiếp bàn vào chính sự.

    “Em bảo Thẩm Sơ Hoa đến chỗ Triệu Lộ lấy một bản kế hoạch, hảo hảo chuẩn bị cho hội đấu giá từ thiện. Buổi chiều tôi còn có việc, sẽ không đi cùng được.””Nga.”

    Sau khi Vương Trung Đỉnh đi, Hàn Đông vụng trộm hỏi Nhị Lôi: “Mấy ngày này anh ta làm sao vậy? Mùi thuốc súng có chút nặng a!”

    Nhị Lôi bất đắc dĩ giải thích:”Cậu ngày một hỏa, áp lực của Vương tổng cũng lớn hơn. Mấy ngày hôm trước hệ thống tổng bộ của công ty liên tiếp bị hacker công kích, đối phương lấy số liệu đã đánh cắp làm uy hiếp, muốn ảnh khỏa thân của cậu, Vương tổng có thể không nóng nảy sao.”

    Thì ra là như vậy…. Hàn Đông vỗ vỗ vai Nhị Lôi:”Vậy nhờ anh khuyên nhủ anh ấy.”

    Nhị Lôi bất đắc dĩ cười cười:”Chỉ một mình tôi khai đạo không có tác dụng a? Cậu cũng phải tỏ thái độ chút. Thực ra nam nhân dù mạnh mẽ hơn nữa, cũng có thời điểm thiếu cảm giác an toàn.”

    Hàn Đông nháy mắt cảm thấy sứ mệnh trọng đại quấn thân, thở dài nói:”Ai, cũng là tôi không làm tròn nghĩa vụ của một nam nhân.”

    Nhị Lôi vừa muốn nói di động liền vang lên.

    “Được rồi, anh đi bận việc của mình đi.” Hàn Đông nói.

    Nhị Lôi cùng Vương Trung Đỉnh đi đến căn cứ ảnh thị, đang đi trên đường, Vương Trung Đỉnh đột nhiên mở miệng.

    “Dừng xe!”

    Nhị Lôi khó hiểu:”Làm sao vậy?”

    Vương Trung Đỉnh mạnh đẩy cửa xe, chạy mấy bước đến cửa một cửa hàng bán đồ người lớn. Rõ ràng trưng bày bên trong tủ kính kia, chính là búp bê tình dục lấy nguyên mẫu từ Hàn đại mỹ nhân.

    Hàn Đông chết cũng không nghĩ đến, hắn một đời chơi thứ đó, kết quả là chính mình lại trở thành búp bê tình dục.

    “Ai, ngài đây thật sự là ánh mắt tốt, loại này gần đây tiêu thụ đặc biệt tốt.” Bà chủ nhiệt tình tiến lên giới thiệu.

    Vương Trung Đỉnh âm mặt hỏi:”Đây là nào nhà máy nào sản xuất ra?”

    Bà chủ nhiệt tình vẫy tay giải thích:”Không cần lo lắng chất lượng, chỗ tôi đây đều là nhập hàng từ cơ sở chính quy. Ngài sờ thử xem, thứ đồ nhân tạo này, không khác gì người thật.”

    Nhị Lôi khụ một tiếng:”Cô lại chưa đụng qua người thật, như thế nào biết không gì khác biệt?”

    Lão bản nương mặt dày cười cười: “Đây không phải chỉ là cách nói thôi sao, có thể chạm vào người thật ai còn đến đây a? Kia không phải ăn no dửng mỡ sao!”

    Nhị Lôi một mặt đen nghịt.

    Bà chủ lại vạch nơi riêng tư của búp bê thổi phồng cho Vương Trung Đỉnh xem:”Ngài nhìn xem, làm rất chân thật.”

    Vương Trung Đỉnh vừa thấy nơi riêng tư là của nữ nhân, biểu tình trên mặt càng âm u.

    Nhị Lôi ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ:”Ít nhất chứng minh mấy nam nhân kia không có hứng thú đối với Hàn Đông thật, chỉ là mê luyến nhân vật nữ hư ảo ở trong phim.”

    Vừa nói xong, bà chủ liền như bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay nói:”Thì mấy ngươi là khẩu vị kia a! Sao không sớm nói chứ, nói tôi đã sớm lấy ra rồi. Trách không được vẫn luôn trầm mặt, thì ra là ta không hợp ý.”Nói xong hoả tốc chui vào kho, lấy ra hai búp bê hình nhân lấy chính Hàn Đông làm nguyên mẫu.

    Cuối cùng, Nhị Lôi vác hơn mười cái “Tồn kho” trên lưng, phía sau là gương mặt lạnh của Vương Trung Đỉnh.

    “Lát nữa phái người đến xưởng, lần ra nguồn gốc cho tôi!”

    Nhị Lôi vội gật đầu, “Phải phải phải, tôi lập tức phân phó người đi làm, anh đừng sinh khí.”

    ….

    Vì đảm bảo an toàn cho Hàn Đông, chủ sự hội đấu giá từ thiện không chỉ tăng thêm mấy chục bảo an bên cạnh hắn, còn đặc biệt an bài một phòng nghỉ hoàn toàn phong bế.

    Hàn Đông đang nhàn nhã chơi di động, Tiểu Lương đột nhiên xông tới nói, “Nguyên Trạch đến.”

    Sắc mặt Hàn Đông đổi đổi, hỏi, “Mang bao nhiêu người đến?”

    “Không nhiều, chỉ có hai.”

    Hàn Đông búng ngón tay kêu tách, “Trời cũng giúp ta, lát nữa nghĩ cách tóm lấy hắn.”

    “Anh muốn làm gì?” Tiểu Lương cả kinh.

    Hàn Đông nói, “Cướp giường về.”

    “Giường?”

    Hàn Đông gật gật đầu, “Cái giường này là tâm bệnh của Trung Trung, tôi thân một Đại lão gia không thể cứ ngồi nhìn như vậy, tôi phải cướp về, cho Trung Trung cảm giác an toàn.”

    Tiểu Lương có vẻ do dự, “Chắc chắn không? Vạn nhất xảy ra sự cố thì làm sao?”

    “Hắn chỉ mang theo hai người, ta ở đây hơn hai trăm, coi như một trăm đối phó một cũng đủ rồi.”

    Tiểu Lương ngẫm lại cũng đúng.

    Hội đấu giá từ thiện, Hàn Đông làm khách quý áp trục lên sân khấu, nháy mắt đưa tới cả sảnh tiếng hoan hô.

    “Mọi người yên lặng một chút, tôi hôm nay quyên góp đấu giá dây lưng DIY của chính mình….”

    Hàn Đông giới thiệu xong, MC tuyên bố đấu giá bắt đầu, giá khởi điểm là 3600, chưa đầy một lát đã bị thét lên 10 vạn. Fan cuồng không đáng sợ, đáng sợ là fan thổ hào, Hàn Đông mỗi lần tham gia đấu giá từ thiện, phía dưới đều sẽ tranh giành đến đầu rơi máu chảy.

    “15 vạn!”

    “20 vạn!”

    “30 vạn!”

    “….”

    “100 vạn!”

    Cả hội trường đều sôi trào, dây lưng giá khởi điểm 3600 bị thét lên 100 vạn? Quá khủng bố rồi.

    “100 vạn lần đầu tiên,100 vạn lần thứ hai,100 vạn lần….”

    “1000 vạn!” Đột nhiên một giọng nam đánh gãy.

    MC cho rằng mình nghe lầm, hỏi lại một lần, “Bao nhiêu?”

    Đối phương không chút do dự trả lời, “1000 vạn.”

    Toàn hội trường lặng ngắt như tờ, búa gõ xuống, thành giao!

    ….

    Trở lại phòng nghỉ, Thẩm Sơ Hoa còn đang chìm trong tại kích động khó có thể tự kiềm chế.”Anh nói người hét giá cuối cùng có phải Nguyên đại soái ca không?”

    Hàn Đông cố ý giả ngu, “Ai biết? Dù sao cũng là làm từ thiện, ai chẳng giống nhau.”

    Lúc này, Tiểu Lương đột nhiên chạy vào, hướng Hàn Đông làm thế tay, ám chỉ Nguyên Trạch đang đi tới bên này.

    “Mau ra tay, đừng để hắn chạy mất.” Hàn Đông hạ lệnh.

    Tiểu Lương nhanh nhẹn đi chấp hành nhiệm vụ.

    Hàn Đông một mình ngồi ở phòng nghỉ, ảo tưởng đến bộ dáng Vương Trung Đỉnh sau khi nhìn thấy chiếc giường lớn kia cảm động đến không thể tự kiềm chế, nghĩ đến rất hăng hái, cửa đột nhiên “Chi” một tiếng bật mở.

    Nhìn thấy Nguyên Trạch hờ hững tự nhiên đi vào, Hàn Đông đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh liền lộ ra tươi cười giễu cợt.

    “Đủ tự giác a.”

    Nguyên Trạch nói cũng không nói, trực tiếp đi đến trước mặt Hàn Đông, yên lặng nhìn hắn.

    Cứ việc Nguyên Trạch như trước lấy khí tràng áp đảo chấn Hàn Đông đến tiểu tâm can nhảy loạn, nhưng trong mắt Hàn Đông, Nguyên Trạch bất quá là bắt ba ba trong rọ, không có bất cứ tính nguy hiểm nào, chẳng qua thói quen cao lãnh mà thôi.

    “Cái dây lưng kia có phải cậu mua hay không?” Hàn Đông hỏi.

    Nguyên Trạch hỏi lại:”Đúng thì thế nào? Không phải thì thế nào?”

    Hàn Đông hừ lạnh nói:”Nếu là cậu mua thì tôi tiền chuộc về, một ngàn vạn tính như tôi quyên.”

    “Có tiền chính là nhân tính ha?” Nguyên Trạch vừa nói vừa dùng cái dây lưng kia quấn chặt vào tay. (không hiểu:))

    Quả nhiên… Hàn Đông một biểu tình khinh thường:”Tôi nhớ rõ quý công tử từng công khai tuyên bố ghê tởm loại người như chúng tôi đây, dám hỏi ngài hiện tại ném ngàn vạn mua dây lưng này để làm gì?”

    Nguyên Trạch khó chịu:”Cậu có thể đừng mỗi lần phản bác đều chọn một cái kiều đoạn này không? Rất thú vị sao?”

    “Kiều đoạn này quá kinh điển rồi, không có biện pháp, ha ha ha ha ha…” Hàn Đông đắc ý cười to.

    Nguyên Trạch hừ lạnh một tiếng:”Bỏ ra một ngàn vạn không tính là gì, ngày nào đó đem giường lớn người nào đó đã ngủ qua đem ra bán đấu giá, chỉ sợ một tỷ cũng chưa hết đi?”

    “Kháo, cậu dám bán đấu giá thử xem!” Hàn Đông vừa rống xong liền ý thức được cái gì, hừ hừ nói,”Chỉ sợ cậu không cơ hội này rồi, hôm nay liền phải vật quy nguyên chủ.”

    Ba ba ba vỗ tay,”Các người có thể vào.”

    Bên ngoài không ai đáp lại.

    Mặt Hàn Đông lộ vẻ nghi hoặc, đi mấy bước tới cửa nhìn ra, bên ngoài vắng tanh, hơn hai trăm người tựa như bốc hơi như vậy.

    Kháo! Sao thế này?

    “Cậu gọi viện trợ?” Hàn Đông hỏi.

    “Không có.”

    Hàn Đông khó tin:”Vậy hai vệ sĩ kia như thế nào có thể đối phó hơn hai trăm người của tôi?”

    “Bởi vì tôi là mang đến hai đường muội.”Một tia sét oanh nổ trên đỉnh đầu Hàn Đông.

    Đường muội Nguyên Trạch…. vậy phải là mạo nhược thiên tiên, khuynh quốc khuynh thành như thế nào a! Đừng nói hai trăm “Tinh binh”, ngay cả “Thủ lĩnh” đây cũng muốn đi vây xem rồi.

    Quá âm hiểm, dứt khoát quá âm hiểm!

    Hàn Đông vừa muốn chửi người, đột nhiên phát hiện ánh mắt Nguyên Trạch nhìn mình có chút không thích hợp.

    “Cậu muốn làm gì?” Hàn Đông theo bản năng lùi về phía sau.

    Nguyên Trạch từng bước ép sát:”Cậu không phải vẫn nhớ thương cái giường gỗ kia sao? Tôi mang cậu đi gặp.”

    “Đừng đừng… đừng lại đây a, tôi nói cho cậu…. a a a a…. người tới a…. cứu mạng a…. bắt cóc….”

    Cuối cùng, Hàn Đông rốt cuộc được toại nguyện nằm lên chiếc giường lớn kia, chỉ tiếc cổ đã bị bộ khóa ở đầu giường trói lại, ngọai trừ nằm sấp không có lựa chọn nào khác.

    Mà Nguyên Trạch đang dựa trên trên vách tường cách đó không xa, vừa nhìn chăm chú vào Hàn Đông, vừa liên tục quất mạnh dây lưng trong tay, tiếng “Ba ba ba” giòn vang.

    “Cậu không phải muốn biết tôi mua dây lưng này dùng làm gì sao? Hiện tại nói cho cậu, đánh người.”

    Bắp thịt toàn thân Hàn Đông cơ hồ đều ở một khắc đó cứng lại, trong mắt lộ ra kiên cường không hề có sức ảnh hưởng.

    “Cậu dám!”

    Vừa dứt lời, trên mông liền trúng một phát.

    “Kháo, đánh thật a?” Hàn Đông khẩn trương.

    Nguyên Trạch hừ nói:”Bằng không cậu nghĩ là tôi đang tán tỉnh sao?” Dứt lời lại nâng dây lưng lên.

    “Đừng đừng đừng….” Hàn Đông khẩn cấp kêu ngừng,”Cậu đừng đánh chỗ này, cậu đổi đi, Vương Trung Đỉnh sẽ nghĩ nhiều.”

    “Lúc trước xông vào nhà tôi, thời điểm đấm hơn mười quyền lên mặt tôi, cậu có cho tôi thương lượng sao?”

    Hàn Đông lắc lắc mặt:”Như thế nào vẫn còn ghi thù đây?”

    “Bởi vì thù của tôi còn chưa hề báo!”

    “Ách….”

    Tiếp theo giây Nguyên Trạch liền đè eo lại Hàn Đông, hung hăng đến mấy cái trên mông. Nếu nói đây là đánh, chi bằng nói là trả thù ngụy trang chiếm tiện nghi.

    Hàn Đông ngao ngao kêu gào, cố lấy tay tách mở vòng khóa trên cổ nhưng không thành.

    “Tôi nhớ người nào đó am hiểu nhất là phá giải nút thắt cùng khóa mật mã, như thế nào? Thời khắc mấu chốt lại lơ là?”

    Hàn Đông cắn răng:”Trong tay lão tử ngay cả một công cụ cũng không có, lấy cái gì mở?”

    “Lúc cậu mộng du không phải thần thông quảng đại sao? Nếu không ngủ một giấc, nói không chừng tỉnh dậy lại trốn thoát rồi.”

    Trong lòng Hàn Đông các loại mắng chửi.

    Lúc này, di động Nguyên Trạch đột nhiên vang lên.”Được, tôi biết.” Thả di động xuống, Nguyên Trạch hướng Hàn Đông nói,”Tôi đi ra ngoài một chuyến, cậu thừa dịp này hảo hảo ngủ đi, tôi mong đến lúc trở về nhìn thấy giường trống không.”

    Cuối cùng, Nguyên Trạch tươi cười rời đi trong ánh mắt hận thù của Hàn Đông.

    Hàn Đông gấp đến độ trán ướt mồ hôi, tất yếu là phải nghĩ biện pháp trốn đi, không thể ngồi chờ chết. Nếu không đợi Vương Trung Đỉnh tới cứu, tình hình lại căng thẳng thêm.

    Đang cân nhắc, Hàn Đông đột nhiên mò thấy một cái kim băng. Đây là bảng tên đeo trong hội đấu giá, sau khi kết thúc chưa kịp tháo, vừa vặn hiện tại có thể sử dụng.

    Vì thế, Hàn Đông vội vàng tách lấy kim băng, dùng mũi kim chọc vào ổ khóa.

    Thế nhưng mân mê nửa ngày cũng chưa có chuyển biến gì, đây căn bản không phải khóa thông thường, mà là Nguyên Trạch định ra cho riêng hắn, khóa chống khiêu chống phá chống cắt.

    Con mẹ nó! Hàn Đông giằng co đến đầu óc u mê, cuối cùng ném kim băng, không có tác dụng.

    Không biết qua bao lâu, Hàn Đông lại cầm kim băng lên, chỉ là lần này hai mắt là nhắm nghiền. Giằng co thêm một trận vòng khóa không mở, lại buông tay.

    Đợi khi Nguyên Trạch trở về, Hàn Đông vẫn như trước nằm trên giường không nhúc nhích.

    “Tôi còn cho rằng đẩy cửa ra có thể chứng kiến kỳ tích đó.” Nguyên Trạch u u trêu chọc.

    Hàn Đông không hề có phản ứng.

    Nguyên Trạch nghiêng đầu qua liếc nhìn, Hàn Đông đã ngủ. Hắn thử gọi hai tiếng, Hàn Đông không phản ứng. Lại thử dùng dây lưng đánh một cái, Hàn Đông vẫn không phản ứng.

    Như vậy vẫn không tỉnh?

    Nguyên Trạch cẩn thận quan sát một chút, phát hiện Hàn Đông là ngủ thật không phải giả.

    “Người đâu.” Nguyên Trạch gọi bảo tiêu ở cửa.

    Sau khi bảo tiêu đi vào, Nguyên Trạch bảo gã thử đánh thức Hàn Đông. Bảo tiêu không nghĩ ngợi liền đánh lên một quyền, mặt Nguyên Trạch lúc ấy lập tức chuyển đen.

    “Không muốn sống nữaa?”

    Bảo tiêu bị mắng trợn tròn mắt, biểu tình Nguyên Trạch cũng có một khắc ngưng trệ. Qua một lúc lâu hai người mới ý thức được, dù cho trúng một quyền nặng như vậy, nghe được tiếng mắng lớn như vậy, Hàn Đông như trước không tỉnh.

    “Đây đến cùng là làm sao?” Trên mặt Nguyên Trạch ẩn ẩn một tia bất an.

    Bảo tiêu đoán:”Có khi nào là hôn mê?”

    “Đang yên ổn như thế nào lại hôn mê?”

    “Không phải có một nguyên nhân chí tử là tư thế này hít thở không thông sao? Khi người nào đó bị trói buộc trong thời gian dài, đương nhiên sẽ khiến cho hô hấp không thuận.”

    “Cổ hắn chỉ là bị giữ không phải bị thắt, huống hồ tứ chi đều có thể hoạt động, sao lại hít thở không thông?”

    “Nhưng mà hắn vẫn nằm sấp không thể lật người, thời gian kéo dài cũng sẽ ảnh hưởng hô hấp đi?” Bảo tiêu rụt rè phân tích.

    Nguyên Trạch lạnh mặt trầm tư một lát, rốt cuộc mở miệng nói:”Trước tháo khóa trên cổ hắn ra.”

    Kết quả, bảo tiêu mang chìa khóa tới, lại mở như thế nào cũng không ra nữa.

    “Cái tình huống gì đây?” Nguyên Trạch biến sắc.

    Bảo tiêu nói:”Hình như là khóa bị động tay chân rồi.”

    “Động tay chân?” Nguyên Trạch bán tín bán nghi,”Để tôi thử xem.”

    Bảo tiêu đưa chìa khóa cho Nguyên Trạch, Nguyên Trạch thử qua vẫn là kết quả như vậy. Tâm khóa bị chọc hỏng, trạng thái này là bị phế rồi.

    Nguyên Trạch sai người tìm đến các loại công cụ đều mở không được, thậm chí gọi thợ đặc chế khóa này đến, cũng tỏ vẻ bất lực.

    Nguyên Trạch như thế nào cũng không nghĩ đến, Hàn Đông cư nhiên dùng phương pháp ngược lại. Khóa là cạy không được, nhưng người ta chọc cho mở cũng mở không ra nữa.

    “Nguyên tổng, có cần phá giường không?” Có người đề nghị.

    Nguyên Trạch lập tức phản bác:”Phá cái gì mà phá?”

    “Nhưng mà khóa này độ cứng rất cao, chắc chắn phải dùng loại máy đặc biệt chuyên cắt mở. Huống hồ ngài xem tình hình của hắn hiện tại, chậm trễ thêm chỉ sợ….”

    Nguyên Trạch liếc nhìn Hàn Đông mở miệng nói, “Trước đến bệnh viện.”

    “Đến bệnh viện? Tình trạng này đi bệnh viện như thế nào?”

    “Mang theo giường đi.”

    “….”

    Cuối cùng, bảo tiêu thật sự chuyển cả người lẫn giường ra khỏi phòng, nâng đến xe tải, lái đến bệnh viện.

    Kết quả không cần nghĩ, xe chạy không đến 2 km, liền bị một đám người mai phục.

    Nguyên Trạch sớm đã có chuẩn bị tâm lý, biết một chiêu này của Hàn Đông là tính toán gì. Trước đem chính mình “buộc” cùng với giường, cứ như vậy cả người lẫn giường đều trở về rồi. =))))) e chịu

    Nhưng Nguyên Trạch cũng không cách nào làm gì được hắn, bởi vì Nguyên Trạch không biết bản lĩnh mộng du tránh tai họa đánh chết không tỉnh của Hàn Đông. Lo lắng cứ tiếp tục giằng co như vậy tình hình Hàn Đông không ổn, cho nên dù không cam tâm cũng chỉ có thể lui một bước thả người.

    Vì thế, Hàn Đông cứ như vậy hữu kinh vô hiểm về tới trong nhà.

    (hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện nguy hiểm nhưng cuối cùng lại an toàn)

    Chương 309: Phiên ngoại: Trung Đông (1B)

    Thời điểm Vương Trung Đỉnh gấp trở về, Hàn Đông còn đang nằm sấp trên giường ngủ.

    Nguyên bản Vương Trung Đỉnh nhìn thấy búp bê tình dục “nguyên mẫu Hàn Đông ” đã tức giận không thôi, lại nghe nói Hàn Đông bị Nguyên Trạch “cướp” đi, huyết áp vù vù tiêu thăng. May mà trở về nhìn thấy hắn vẫn bình yên vô sự, còn có giường lớn ngày đêm mong nhớ. Vốn muốn cảm động một chút, kết quả phát hiện vòng khóa trên cổ Hàn Đông, sắc mặt lập tức thay đổi….

    Cái cảnh tượng bị khóa ở cổ cưỡng chế nằm sấp này, thật sự dễ dẫn người ta đến suy nghĩ vẩn vơ.

    Tuy rằng Hàn Đông quần áo chỉnh tề, nhưng không chừng là vì đi đến bệnh viện mà cố ý mặc lại.

    Vì thế, Vương Trung Đỉnh cởi quần áo Hàn Đông ra kiểm tra tỉ mỉ.

    Kết quả, chỗ nào cũng không có vấn đề gì, chỉ có trên mông như ẩn như hiện vết hồng ngân khiến ánh mắt Vương Trung Đỉnh trầm xuống.

    Vừa vặn lúc này Hàn Đông tỉnh dậy, cũng không thèm nhìn xem người trước mắt là ai, liền hét lớn một tiếng:”Ngươi muốn làm gì?”

    Nửa ngày không nghe thấy đáp lại, Hàn Đông mới ý thức được không đúng.

    “Nha? Em thế nào đã trở lại rồi?”

    Vương Trung Đỉnh hỏi:”Em đi làm gì?”

    Hàn Đông chỉ chỉ vòng khóa trên cổ:”Anh trước mở cái này ra, em lại nói với anh.”

    “Không giải được, khóa hỏng rồi.”

    Hàn Đông đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo như là minh bạch cái gì, cười ha ha nói:”Em biết, em biết rồi, trách không được giường cũng trở về. Không nghĩ tới a, ngủ một giấc này thật đúng là dùng được, ha ha ha ha ha….”

    Vương Trung Đỉnh lại không có nửa điểm vui vẻ, như trước chấp nhất một vấn đề:”Em đi làm gì?”

    Hàn Đông nhu tình chân thành:”Đi tìm cảm giác an toàn cho anh.”

    Vương Trung Đỉnh kéo vòng khóa, tức giận chất vấn:”Em chính là tìm cảm giác an toàn cho tôi như vậy?”

    “Không phải, anh hiểu lầm rồi, là như vậy…. cái kia, anh trước giúp em cắt vòng khóa này ra, cắt xong em lại giải thích….”

    Vương Trung Đỉnh nói:”Không cần thiết đi?”

    “Không cần thiết?”

    “Như vậy rất tốt.” Vương Trung Đỉnh vừa nói vừa tìm đến một sợi dây thừng, lại trói eo Hàn Đông treo lên.

    ….

    Tư thế như vậy, dùng dáng người tuyệt mỹ của Hàn Đông này, trưng bày ra, là một hoạt sắc sinh hương đến thế nào?

    Người khác xem [ Phong Mang ] vì Hàn đại mỹ nhân tuyệt sắc, Vương Trung Đỉnh lại cảm giác ở trên giường Hàn Đông mới là đại minh tinh chân chính, một tiên phẩm vĩnh viễn nhìn không mỏi mắt, bày ra bất cứ tư thế nào cũng có thể khiến y cứng trong giây lát.”Kháo, anh thật sẽ chơi?”

    Hàn Đông ngoài miệng mắng, nhưng âm cuối kéo dài kia rõ ràng muốn truyền đến Vương Trung Đỉnh một tín hiệu bất đồng —- ta thích.

    Vương Trung Đỉnh hung hăng kéo dây lưng Hàn Đông, lực đạo kia phải gọi là tinh chuẩn. Quần da vừa vặn cởi ra một chút, lộ cũng chưa lộ hết, như ẩn như hiện.

    “A….”

    Hàn Đông cảm giác có thứ gì đó dày đặc đâm vào da, đau đớn kèm theo ngứa ngáy như dòng điện xông thẳng lên trung khu thần kinh đại não, chọc hắn đến eo lưng run rẩy.

    Đó là răng nanh Vương Trung Đỉnh đang tàn sát bừa bãi viên thịt trên mông hắn, nếu đã luyến tiếc cái đá kia thì cắn đi, hung hăng cắn, răng nanh khóa lại ở bên ngoài, đầu lưỡi thì phát lộng bên trong, lúc mạnh lúc nhẹ, lửa giận cùng yêu thương.

    “Trung Trung…. xuống một chút….”

    “Quần còn nguyên đi xuống như thế nào?”

    Hàn Đông đành phải tự mình đem quần đang kẹt một nửa hoàn toàn cởi khỏi mông.

    Một lát sau….

    “Trung Trung…. vào trong đi….”

    “Em kẹp chặt như vậy tôi vào trong như thế nào?”

    Hàn Đông muốn tách chân ra, bất đắc dĩ quần lại kẹt chặt trên đùi. Hắn định cởi toàn bộ quần, lại bị Vương Trung Đỉnh giữ chặt cổ tay.

    Hàn Đông nháy mắt minh bạch Vương Trung Đỉnh có ý gì rồi.

    “Bà nội anh, lại còn làm trò này….”

    Từng là lưu manh, hiện nay cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tự mình tách giang rộng hai tay, tùy ý “chính nhân quân tử” này hành hạ.

    Vương Trung Đỉnh móc ra vật cứng đã thẳng tắp như trụ, quật vào khe rãnh trung tâm chỗ ngứa của Hàn Đông.

    Hàn Đông lập tức chịu không nổi nữa, hai cẳng chân thon dài hung hăng định trụ tại đầu gối Vương Trung Đỉnh, cái mông nhún nhún đụng đụng cái “Cán súng” phía sau kia.

    “Nhanh lên chút….”

    Vương Trung Đỉnh bình thường kỹ tính, ở trên giường lại càng cằn nhằn.

    “Muốn bị làm chỗ nào?” Hỏi Hàn Đông.

    Hàn Đông giả vờ rụt rè, xấu hổ trả về một câu:”Đều đã ở trước họng súng của anh, còn phải hỏi?”

    Vương Trung Đỉnh càng muốn hỏi, không nghe được đáp án cứ không động.

    Hàn Đông miệng rụt rè nhưng mông không rụt rè, giương lên một tư thế muốn nuốt đại điểu. Nhưng eo lưng đang bị treo, vừa đụng một cái liền bị kéo trở về. Cuối cùng nhịn không được nữa tất lộ nguyên hình, lời thô tục lập tức ra khỏi miệng.

    “Cúc hoa muốn bị anh làm…. làm em mau lên….”

    Vương Trung Đỉnh sau khi làm công tác chuẩn bị sẵn sàng, nháy mắt thúc vào.

    Hàn Đông được thỏa mãn sau một hồi bị đè nén liền phát ra rên rỉ thật lớn, trong âm điệu tràn ngập mùi vị huân tanh cùng tình dục.”Tiểu tiện nhân…”

    Vương Trung Đỉnh tuy rằng ngoài miệng mắng, trong mắt lại là cuồng nhiệt cùng mê luyến cực điểm. Đây là đối tượng bao nhiêu người mơ tưởng, hiện tại lại chỉ thuộc về y, đặc biệt cho một mình y hung hăng đâm chọc.

    “A —- Trung Trung —-”

    Vương Trung Đỉnh vừa vặn thống lên cái điểm kia, nghiền áp một phen không lưu đường sống, đâm Hàn Đông nháy mắt phát ra ngao ngao mang theo tiếng khóc nức nở.

    “Còn muốn không?” Vương Trung Đỉnh hỏi.

    Hàn Đông khẩn cấp cầu xin:”Muốn…. muốn….”

    “Muốn như thế nào?”

    Hàn Đông loại thời điểm này vẫn còn bán manh, dùng trình độ tiếng Anh sứt sẹo năn nỉ nói:”Fuck me harder….”

    Ngươi đủ rồi…. Vương Trung Đỉnh hơi kém đem hắn nuốt vào trong bụng.

    Thời gian sau đó liền là một trận kích tình, Vương Trung Đỉnh liên tiếp thô bạo dâm vào dũng đạo nhỏ hẹp, ở bên trong phiên vân phúc vũ. Mông tròn của Hàn Đông bị dây thừng treo lên làm thành hình cung xinh đẹp, hai cái đại chân dài tuyệt mỹ tự do đung đưa, trực tiếp kích thích thị giác Vương Trung Đỉnh đến đào rỗng mạch máu.

    Hàn Đông lại vẫn ngại chưa đủ, ngoài miệng còn chưa dâm đãng xong.

    “Đại vương…. sủng hạnh em đi…. em chính là tiểu tiện nhân của anh…. chỉ thích anh hung hăng làm….”

    Vương Trung Đỉnh nháy mắt càng hưng phấn, hai tay nắm chặt đầu gối Hàn Đông kéo ra phía ngoài, điên cuồng đâm vào tử địa yếu ớt kia.

    “A a a…. mẹ nó muốn chết….”

    Hàn Đông đang ngao ngao kêu thích, đột nhiên một ngón tay lớn thò đến phía trước người hắn thưởng thức, khoái cảm nháy mắt như bom nổ thẳng vào tâm trí, bức bách Hàn Đông rên rỉ không dứt, mĩ mông chợt đổ một tầng mồ hôi, bạch trọc phun ra.

    “Không được…. nghỉ một lát….”

    Vương Trung Đỉnh lại không cho một cơ hội dịu xuống Hàn Đông, lần nữa xông vào phiên vân phúc vũ.

    Đổi lại bình thường, Hàn Đông sớm đã thả hai chân dán trên giường rồi, hôm nay eo bị treo lên, chỉ có thể giơ cao mông tiếp tục được Vương Trung Đỉnh chiến đoạt, thích đến gào khóc điên loạn.

    “Suốt ngày bắt tôi lo lắng đề phòng, em nói, em có nên bị chỉnh không?”

    “Nên, nên, chỉnh chết em đi….”

    Vương Trung Đỉnh siết chặt eo Hàn Đông, hung hăng dùng hạ thân đánh tới, theo tiếng ba ba ba hung hãn, rốt cuộc gầm nhẹ một tiếng nặng nhọc lại gợi cảm.

    Tiếp, Vương Trung Đỉnh tháo dây thừng trên eo Hàn Đông, Hàn Đông lập tức giống như bãi bùn nhão chảy xuống giường, thở hổn hển một trận.

    Vương Trung Đỉnh cẩn thận hướng đầu Hàn Đông lại đây, yên lặng nhìn hắn.

    Hàn Đông cũng trừng mắt to nhìn y.

    Qua một đoạn thời gian thật dài, Vương Trung Đỉnh mới mở miệng hỏi:”Mông là làm sao?”

    “Mông? Mông làm sao?” Hàn Đông cố ý giả ngu.Vương Trung Đỉnh gõ một cái lên đầu hắn:”Xem bộ dạng này.”

    Hàn Đông cười hắc hắc, cánh tay ôm chầm đến lấy cổ Vương Trung Đỉnh, nị oai hết một trận mới thừa nhận.

    “Hắn đánh em.”

    Cơ bắp toàn thân Vương Trung Đỉnh rõ ràng cứng đờ, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống.

    “Hắn đánh vào mông?”

    Hàn Đông gật gật đầu.

    “Dùng cái gì đánh?” Vương Trung Đỉnh hỏi.

    “Dây lưng.”

    Ngữ khí Vương Trung Đỉnh không tốt hỏi:”Là đánh thật?”

    Hàn Đông vội gật đầu:”Không phải tán tỉnh.”

    “Ai hỏi em có phải là tán tỉnh hay không? Tôi là hỏi em đánh có nặng hay không?”

    “Nặng, nặng.”

    Vương Trung Đỉnh lập tức đen mặt:”Mẹ nó! Cư nhiên dám động thủ với người của ta?”

    Hàn Đông cho rằng Vương Trung Đỉnh sẽ chất vấn hắn vì cái gì Nguyên Trạch chọn đánh mông? Vì cái gì không đánh chỗ khác? Có phải là lại trêu chọc hắn linh tinh hay không? Kết quả Vương Trung Đỉnh nửa điểm chỉ trích cũng không có, vỏn vẹn chỉ bởi vì Hàn Đông bị đánh mà đau lòng.

    “Trung Trung…. anh hiện giờ vì sao đối với em tốt như vậy?” Hàn Đông nhịn không được hỏi.

    “Tôi lúc trước đối với em không tốt?”

    Vương Trung Đỉnh vừa nói vừa nằm sấp lên người Hàn Đông, hai tay vò vào trong tóc, yên lặng nhìn hắn.

    Hàn Đông có tật xấu, chỉ cần mặt Vương Trung Đỉnh cách hắn không đến 2cm, liền sẽ không chút do dự hôn lên. Quả nhiên, Vương Trung Đỉnh vừa ghé sát vào, Hàn Đông liền cái gì cũng không hỏi, trực tiếp cạy khớp hàm thâm nhập vào.

    Vương Trung Đỉnh cũng có tật xấu, chỉ cần y đè Hàn Đông xuống, liền muốn bắt hai cái chân kia cuốn lấy eo mình. Quả nhiên, hôn hôn liền đưa tay nâng chân Hàn Đông lên, dứt khoát bắt chéo vòng lên thắt lưng của mình.

    Không khí rất nhanh lại nóng lên.

    Môi Vương Trung Đỉnh rời khỏi miệng Hàn Đông, di chuyển xuống hầu kết, xương quai xanh của hắn, ngay sau đó liền đến chỗ tiểu nhũ hoàn kia, dùng răng trêu đùa.

    “Ngô….” Eo Hàn Đông run rẩy một trận.

    Nói đến xuyên cái nhũ hoàn này, hồi ức của Vương Trung Đỉnh đến nay còn như mới. Nguyên bản y không yêu cầu loại này, là Hàn Đông tự mình nhất định muốn chơi kích thích, nói như vậy rất cool rất gợi cảm. Vương Trung Đỉnh không lay chuyển được hắn, đành phải đáp ứng.

    Bởi không muốn để người khác đụng vào vị trí này, Vương Trung Đỉnh chỉ có thể tự mình động thủ. Lúc ấy chọc qua một cái, tiếng tru của Hàn Đông so với lúc cao trào bình thường còn hăng hái hơn, Vương Trung Đỉnh đau lòng đến mức suốt mấy đêm đều mơ ác mộng.

    Bất quá sự thật chứng minh chút chịu tội ấy không vô ích, Vương Trung Đỉnh quả nhiên thích hơn cái bên cạnh kia.

    Đầu lưỡi đảo qua cái bụng bằng phẳng, lại đến mặt trong hai chân.

    Vương Trung Đỉnh tách hai cái đùi thẳng tắp của Hàn Đông ra, chiều dài vừa vặn với giường lớn. Nếu có độ dẻo dai của Du Minh, hai mũi chân Hàn Đông đã có thể thò ra ngoài giường rồi.

    Tiêu chuẩn cao như thế. Lực dụ hoặc lớn như thế, người nào có thể không tâm động?

    Vì thế từ bắp đùi đến mắt cá chân, đầu lưỡi Vương Trung Đỉnh uốn lượn xoay hơn hai mét, đến khi không chỗ nào là không có vết hôn cùng dấu răng.

    Hàn Đông lại bị treo lên, bụng nâng lên cọ cọ dưới khố Vương Trung Đỉnh

    “Còn muốn….”

    Vương Trung Đỉnh cố ý đùa hắn, “Tôi không còn sức.”

    “Không có việc gì, em tự mình đến.” Giọng điệu đàn ông chân chính.

    Vương Trung Đỉnh quyết đoán thỏa mãn hắn, “Một gậy” vừa xuống liền nghe thấy tiếng Hàn Đông thích kêu sảng khoái lâm ly.

    Tiếp, Vương Trung Đỉnh lại xuống phía dưới người Hàn Đông, để Hàn Đông tự mình ngồi trên hạ thân mình. Bụng kia xoay đến phải gọi là phấn thích, gương mặt dâm đãng tự cấp tự túc cho Vương Trung Đỉnh xem đến vui vẻ.

    “Cười cái gì?” Hàn Đông hỏi.

    Vương Trung Đỉnh không nói gì, hai tay nắm chặt hai đầu gối Hàn Đông hung hăng ép xuống, nâng cả mông khỏi ra giường. Lập tức Hàn Đông quên trời quên đất, va chạm kình bạo như nhịp trống, bắt đầu tàn sát bừa bãi.

    “A a a a…… Thích nhìn anh như vậy…… Thích nhìn đại điểu làm tiểu cúc hoa……”

    Hàn Đông thô tục nháy mắt chọc trúng điểm H của Vương Trung Đỉnh, ánh mắt Vương Trung Đỉnh hiện lên hùng quang, gân xanh trên cánh tay bạo nổi, lực đạo hung bá như là muốn xỏ xuyên qua cả người Hàn Đông. Tay Hàn Đông năm giữ vòng khóa, tránh cho cổ không bị lực va chạm quá lớn làm bị thương.

    Vương Trung Đỉnh còn ngại như vậy không tận lực, dứt khoát trực tiếp đặt cẳng chân Hàn Đông lên trên vai, tay nâng phiến mông hắn hung hăng va chạm. Đâm đến vòng eo Hàn Đông loạn chiến, mông cũng rung chuyển theo giường lớn xóc nảy.

    “Làm em…… Làm em…… Dùng đại điểu dụng sức làm……”

    “Dùng đại điểu của ai?” Vương Trung Đỉnh hỏi.

    Hàn Đông không chút khách khí, thốt ra lời buồn nôn.

    “Của anh…… lão công của em……”

    Vương Trung Đỉnh kích động đến không thể khống chế, một phen luật động có thể nói là hung tàn khiến hai người tiến lên “Thiên Địa Đồng Xuân”.

    Sau khi xong việc, Vương Trung Đỉnh chỉ vào bạch trọc trên ngực chất vấn Hàn Đông: “Nên làm sao đây?”

    Hàn Đông đặc biệt tự giác vươn ra đầu lưỡi, bằng phương thức dâm đãng lại xinh đẹp liếm láp khiến Vương Trung Đỉnh lại lần nữa “Động thân “.

    “Anh muốn làm gì?” Hàn Đông rõ ràng có chút không tiêu rồi.

    Vương Trung Đỉnh cố ý ghé sát đến mặt Hàn Đông, nói:”Là em câu dẫn tôi.”

    “Ai câu dẫn anh?” Hàn Đông vừa nói xong liền hôn lên Vương Trung Đỉnh.

    Vương Trung Đỉnh cũng không chút khách khí ra lệnh:”Đưa chân lên trên thắt lưng tôi.”

    Hàn Đông âm thầm lầu bầu: Còn nói không ăn dấm chua……

    Chương 310: Trung đông (1c)

    Tập đoàn Trung Đỉnh nhờ có [ Phong Mang ] này mà ổn định ngồi trên cái ghế công ty giải trí hàng đầu nội địa, Hằng Vũ truyền thông cũng không cam chịu lép vế, cuối tháng ba chính thức niêm yết, ngay ngày đầu tiên giá cổ phiếu liền bạo tăng 168.74%, Thái Bằng làm cổ đông lớn nhất tự nhiên cầm quyền, trải qua ngày tốt đẹp “Ngồi nhìn vạn dặm giang sơn, cười ngắm giai lệ ba ngàn”.

    Bất quá cái gì cũng có giá của nó, giống như Hàn Đông vậy, thân phận thay đổi cũng khiến Thái Bằng mất đi không ít thời gian cá nhân. Các loại vấn đề cần giải quyết khi niêm yết, thói quen ngày thường phủi tay cho cấp dưới, hiện nay cũng không thể không tự thân vận động. Sau một thời gian dài, ngay cả hán tử cứng cáp như Thái Bằng này cũng có chút ăn không tiêu.

    May mà nghệ sĩ nữ trong công ty rất “chăm sóc” gã, hôm nay đưa tới một đĩa DVD, ngày mai đưa tới một đống ảnh nóng, ngày mốt dứt khoát đưa tới một đoạn video khỏa thân, cung cho chủ tịch tiêu khiển giải trí.

    Thế nhưng có câu “không chiếm được mới là tốt nhất”, Thái Bằng tuy rằng duyên với nữ nhân rất tốt, thế nhưng vẫn không nhịn nổi tâm tư bất chính. Chủ tịch nhà người ta đều đem tâm tư đặt ở trên người nghệ sĩ của mình, gã thì hoàn toàn ngược lại, trên mặt bàn, trong hộp thư, lịch sử tìm kiếm tất cả đều là các loại động thái của đối thủ lớn nhất.

    Trợ lý vừa đưa lên trailer phim của một nhất tỷ, Thái Bằng không thèm nhìn một cái, liền chuyển hướng mở ra một tin tức về Hàn Đông. Mẩu tin không đến hai trăm chữ, ước chừng nhìn đến nửa giờ có hơn.

    “Tiểu tử này gần đây bận rộn cái gì?”

    Trợ lý nói: “Nghe nói qua lại rất thân thiết với Lý Thượng.”

    “Hắn không đâu liên lạc với cái tên tàn phế kia làm gì?” Thái Bằng nhắc tới Lý Thượng vẫn là đầy vẻ khinh thường.

    “Nghe nói Lý Thượng gần đây muốn ghép chân giả, Hàn Đông vì chuyện này mà chạy đông chạy tây.”

    Thái Bằng hừ một tiếng:”Không có việc gì ăn no rửng mỡ.”

    Bất quá chưa đầy một lúc, Thái Bằng lại nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi nheo lại.

    “Vương Trung Đỉnh có đi cùng hắn không?”

    Trợ lý nói:”Hình như không có đi, Vương tổng vốn đã không thích Lý Thượng, như thế nào lại làm gì cho hắn?”

    “Bên phía Lý Thượng tiến triển thế nào?”

    “Cái này…… Tôi cũng không rõ lắm, có cần hỏi thăm chút không?”

    “Nhanh đi.”

    Sau khi trợ lý đi, Thái Bằng ngửa người tựa trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, chưa đầy một lúc liền ngủ.

    Không biết qua bao lâu, tiếng đập cửa vang lên.

    Thái Bằng cố sức đem mí mắt mở ra, hừ nói:”Vào đi.”

    “Chủ tịch, điều tra ra rồi, Lý Thượng hôm nay sẽ giải phẫu, Hàn Đông vẫn luôn bồi ở bên đó.”

    “Vương Trung Đỉnh đến không?” Thái Bằng hỏi.Trợ lý lắc đầu:”Không, tôi đã hỏi rồi, Vương tổng hôm nay đi họp.”

    Mệt mỏi trên mặt Thái Bằng bỗng hoàn toàn biến mất, nháy mắt đứng lên, vung tay với trợ lý: “Mang theo vài người, đi theo tôi.”

    “Chuyến tham ban buổi chiều……”

    “Không đi!” Thái Bằng hừng hực bước ra cửa.

    Trên đường, trợ lý cảm khái cùng Thái Bằng:”Anh nói, cùng là chủ tịch kiêm tổng giám đốc, vì cái gì Vương tổng nhàn nhã như vậy? Mỗi ngày cùng Hàn Đông chạy đông chạy tây, chuyện công ty không cần phải làm sao?”

    “Lão tử nếu bên cạnh có Hàn Đông, lão tử cũng nhàn như vậy!”

    Trợ lý vốn là định thông qua mắng xéo Vương Trung Đỉnh làm việc không đàng hoàng để nịnh hót Thái Bằng, nào nghĩ đến Thái Bằng thế nhưng lại nghiêng về Vương Trung Đỉnh, vì thế không cam lòng lại thêm một câu.

    “Tôi chỉ là cảm thấy Vương tổng bám sát Hàn Đông quá chặt chẽ.”

    “Như vậy đã chặt chẽ? Lấy độ nổi tiếng của hắn hiện tại, đổi là tôi đã sớm nhốt trong lồng sắt.”

    Được rồi…… Trợ lý yếu ớt đáp lại: “Coi như tôi chưa nói gì.”

    Hai mươi phút sau, Thái Bằng đi tới bệnh viện nơi Lý Thượng làm phẫu thuật.

    Hàn Đông đang chờ bên ngoài phòng giải phẫu, bên cạnh một bảo tiêu cũng không có, vừa nhìn là biết gạt Vương Trung Đỉnh mới tới được.

    Thời điểm Thái Bằng đi đến, Hàn Đông còn đang vùi đầu chơi di động, một chút cũng không ý thức được một con quái vật lớn đang tiến về phía mình.

    “Thật là rất trọng tình nghĩa nha.” Thái Bằng đứng ngay bên cạnh Hàn Đông.

    Hàn Đông cả kinh:”Anh như thế nào lại chạy đến đây?”

    Thái Bằng u u trả lời:”Tốt xấu cũng từng là nghệ sĩ công ty tôi, tôi đến quan tâm hắn không được sao?” Dứt lời liền ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông, nhìn chằm chằm vào hắn như hổ rình mồi.

    Hàn Đông không chút nào ý thức được nguy hiểm cận kề, còn chỉ Thái Bằng uy hiếp:”Tôi nói cho anh biết, anh nếu dám thừa dịp lại xuống tay với Lý Thượng, lão tử tuyệt đối không khách khí!”

    Thái Bằng cười, “Ai nói tôi đến vì Lý Thượng?”

    Mặt Hàn Đông hơi hơi biến sắc.

    Thái Bằng rất không phúc hậu vươn móng vuốt giữ hai bên má Hàn Đông, “Tôi là tới vì cậu.”

    “Cả nhà ngươi! Cút xa một chút, a a a a……”

    Hàn Đông trực tiếp bị Thái Bằng vác ra khỏi bệnh viện, khiêng đến phòng xe của mình.

    “Cậu biết lão tử đợi cơ hội này bao lâu rồi không?”

    Hàn Đông lớn tiếng:”Ngươi nếu dám cưỡng ép, ta sẽ hận ngươi cả đời!”

    Thái Bằng hừ nói:”Tôi sớm đã nhìn ra, tôi nếu là không cưỡng ép cậu, cậu cũng sẽ không bao giờ vừa ý tôi, không bằng tự cho mình thống khoái một phen, cũng không uổng phí một hồi si mê.””Thao cả nhà ngươi, cút cho ta! cút! cút……”

    Đón lấy tràng chửi mắng của Hàn Đông, Thái Bằng một phen xé hết quần áo, bóc từ đầu đến chân không còn một mảnh, ngay cả một sợi chỉ cũng không lưu lại. Mà hai cái đại chân dài của Hàn Đông, cũng bị treo lên hai bên thùng xe.

    “Thật dài a……” Thái Bằng vừa âu yếm vừa u u tán thưởng,”Thường xuyên dưỡng đi? Mịn như vậy.”

    Hàn Đông cắn răng không thốt một tiếng.

    Tay Thái Bằng vỗ về một hồi liền lan đến vùng cấm địa, ngón tay thô ráp nhu nhu trên nếp uốn.

    Hàn Đông lập tức run run một trận, ánh mắt mang theo sát ý ném về hướng Thái Bằng.

    “Nơi này thường xuyên bị Vương Trung Đỉnh làm đi? Mẫn cảm như vậy?”

    Hàn Đông cắn môi cố nén.

    Nhưng mà Thái Bằng lại cầm ra một món “đồ chơi điện” tần suất cao, thưởng thức trước mặt Hàn Đông.

    “Tôi nhớ rõ cậu đặc biệt thích thứ này, từ lúc mượn qua ở chỗ của cậu, tôi mỗi ngày đều nghiên cứu. Hiện tại tôi cầm trong tay chính là vật phẩm mới nhất, vừa chấn động vừa phun dược, mấy ngày trước đã tìm một tiểu người mẫu thử qua, thích đến kêu cha gọi mẹ.”

    “Ngươi con mẹ nó không phải người.” Hàn Đông nghiến răng nghiến lợi.

    Thái Bằng không chút nào để bụng Hàn Đông nhục mạ, trực tiếp đem món đồ chơi kia nhét vào kẽ mông hắn.

    “A a a a…… Không được……”

    Hàn Đông giãy dụa đến dây thừng vang lên chi chi, cái mông liều mạng tránh né xoay động, hai cái đại chân dài run rẩy, đem loại dụ hoặc thị giác này câu đến cực hạn.

    Thái Bằng rốt cuộc nhịn không được nữa, trực tiếp thả đại điểu đã bạo trướng, bịt kín miệng Hàn Đông.

    “Liếm cho lão tử, nhanh chút!”

    Hàn Đông ban đầu không chịu, sau lại bị đồ chơi kích thích đến toàn bộ ý chí đều mờ mịt, đầu lưỡi không tự chủ động lên.

    Cảm giác được Hàn Đông “Đáp lại”, cả người Thái Bằng tựa như phát điên rồi, hung hãn đưa đẩy trong miệng Hàn Đông. Sau lại dùng đầu lưỡi thay thế dương v*t, một bên triền miên hôn cùng Hàn Đông, một bên nói tình thoại hỗn loạn.

    “Đông Đông, Đại Bảo Bối…… cậu có biết lão tử hiếm lạ cậu bao nhiêu không? Có biết lão tử muốn làm cậu như thế nào không? Lão tử mỗi ngày nằm mơ cũng là cậu……”

    Đang kích động, đột nhiên cửa sau bị người đá văng.

    Thái Bằng mạnh quay đầu, nhìn thấy gương mặt đáng ghét của Vương Trung Đỉnh.

    Nhưng mà ra ngoài dự kiến của gã làVương Trung Đỉnh thấy một màn như vậy lại không có nổi giận, mà là vẻ mặt lạnh lùng.

    “Ngươi hiện tại cũng là đang nằm mơ.” Vương Trung Đỉnh nói.

    Nắm tay Thái Bằng siết chặt đến vang lên kèn kẹt, “Ngươi như thế nào biết lão tử đang nằm mơ?”

    Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời, “Bởi vì nằm mơ ta cũng sẽ đề phòng ngươi.”

    “Đinh đông –”

    Tiếng chuông cửa cuối cùng vẫn là tàn nhẫn vang lên bên tai Thái Bằng, Thái Bằng mở mắt ra, bản thân vẫn đang ngồi ở trước bàn làm việc, chẳng qua đầu đầy mồ hôi, nơi đũng quần gồ lên một khối.

    “Chủ tịch, điều tra ra rồi, Lý Thượng đã làm xong phẫu thuật.”

    Hai con mắt Thái Bằng đỏ rực hung hăng trừng mặt bàn không nói lời nào.

    “Chủ tịch?” Trợ lý thử gọi một tiếng.

    Thái Bằng nổi giận:”Ngươi con mẹ nó không thể chờ đến tối hãy tiến vào sao?”

    “Tối…… Tối nay?”

    “Ít nhất để lão tử mắng y mấy câu a!”

    Trợ lý nghe thấy giống như lọt vào trong sương mù:”Mắng…… Mắng mấy câu?”

    “Cút ra đi!”

    “Vâng, vâng, tôi lập tức đi ra ngoài……”

    Trợ lý đi khỏi, Thái Bằng hung hăng đập một quyền lên bàn làm việc, mẹ kiếp!!!

    Thuộc truyện: Phong Mang