Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký – Chương 37-39

    Thuộc truyện: Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

    37, tới cửa đòi nợ nam nhân…

    Những ngày dưỡng thương của Naaru cứ như vậy trôi qua trong bầu không khí ấm áp bình thản, Tôn Chí Tân và hắn luôn cố định mỗi buổi chiều đều ngồi trên khối đá lớn kia câu cá, cùng nhau hoan hô thu hoạch, cùng nhau mắng mấy con cá giảo hoạt. Naaru cảm thấy đây đúng là những ngày sung sướng nhất trong cuộc đời hắn, không có trọng trách của tộc trưởng, mỗi ngày đều có thu hoạch, có thể ăn thịt cá ngon, càng có thể không kiêng nể gì cất tiếng cười to, hưởng thụ ánh mặt trời, bãi sông, gió nhẹ, còn có Tôn Chí Tân ở bên, nhân sinh như thế, coi như không cầu gì hơn nữa.

    Dưỡng thương mấy ngày nay, Naaru quá thật sự rất sung sướng, bởi vì có vũ khí mới ống thổi tên, đặc biệt tinh chế lần thứ hai bôi độc, thu hoạch săn thú thẳng tắp tăng lên, mỗi ngày phân phối thức ăn luôn dư ra, nghĩa là thu hoạch vượt qua mức tiêu hao, có lợi cũng có thể giữ lại, làm cho người ta thực sự cao hứng. Vì thế hắn mới nán lại một hai ngày không đi lãnh đạo đám thợ săn săn thú.

    Trí giả Esuike luôn đứng ở lều của mình mỉm cười nhìn hai người vui đùa ầm ĩ, hắn kỳ thật rất muốn đi nhắc nhở Naaru trách nhiệm của tộc trưởng. Những thấy Naaru cười đến vô câu vô thúc như vậy, trong lòng liền luôn không đành lòng, tự lừa gạt an ủi nghĩ thương thế của hắn chưa tốt, thương thế của hắn chưa tốt, để cho hắn thoải mái vài ngày, sau đó chờ miệng vết thương của hắn hoàn toàn lành lại sẽ một lần nữa tiếp tục đứng lên chi huy bộ tộc. Đứa nhỏ này là hắn nhìn lớn lên, cực kỳ biết rõ lưng đeo trọng trách tộc trưởng có bao nhiêu mệt nhọc. May mắn, ông trời phái xuống tất đạt lạp sát a tô, cho hắn một đoạn thời gian khoái hoạt tốt đẹp. Nếu có thể, hắn sẽ chúc hai người cứ thế sinh hoạt, vĩnh viễn cũng không thay đổi. Nhưng…… Esuike thở dài, mùa đông sắp đến, ai còn cười được ?

    Kỳ thật miệng vết thương của Naaru bốn ngày trước đã được Tôn Chí Tân cắt chỉ, Naaru thể chất hơn người, qua bốn ngày miệng vết thương sớm đã khôi phục thất thất bát bát, ngược xuôi hoàn toàn không là vấn đề. Nhưng không biết là tâm tình gì quấy phá, Tôn Chí Tân lại giấu diếm tin tức này. nói thật, hắn thật sự thích này tám ngày này, như vậy khoái hoạt, như vậy thoải mái, nửa điểm cũng làm cho người ta không muốn lưu luyến thời không hiện đại. Trong tám ngày, hắn đã bước đầu nhận thức Naaru là một nam tử vĩ đại cỡ nào, hắn mặt ngoài thô lỗ nội tâm ôn nhu, làm cho Tôn Chí Tân đau đầu phát hiện chính mình hình như thật sự đối với hắn có một chút động tâm. động tâm với một gã nam tử…… Tôn Chí Tân có chút bị dọa, lại có chút cảm thấy đương nhiên, mâu thuẫn lại chần chờ , luôn kìm lòng không đậu cho phép Naaru tới gần, lại luôn hết hồn cự tuyệt hắn ở ngoài cánh cửa trong lòng.

    Có một bài hát như thế? yêu ngươi, cũng không phải là một chuyện thực dễ dàng. Huống chi đối phương với mình có cấu tạo sinh lý giống nhau, vô luận thế nào cũng cảm thấy thực kinh tủng. Đặc biệt là về chuyện đó, mỗi lần đều như trình diễn Hoa Sơn luận ‘kiếm’, kiếm đến súng đi làm cho Tôn Chí Tân càng 囧.

    Lúc này Tôn Chí Tân còn chưa nhìn ra, kỳ thật hắn đối với Naaru đã có hảo cảm bất thường, chỉ là còn muốn tiến thêm một bước…… đối với một người có tâm tính triệt triệt để để là thẳng nam như Tôn Chí Tân, vẫn có chút khó khăn.

    Ngày liền như vậy trôi qua, hoạt động câu cá dần dần lan rộng trong doanh địa . Nói đùa, tộc trưởng làm gương tốt mỗi ngày ngồi ở trên tảng đá cùng Zimmer của mình chơi đến hô to gọi nhỏ, người khác sao có thể không noi theo ? một là có cá để thu hoạch — bà vợ miệng rộng lưỡi dài nhà Khang sớm đã nói cho người trong toàn doanh địa biết, cá là thứ tốt, ăn rất ngon, trước kia không cách nào nuốt xuống là do vấn đề về cách chế biến. Ừ, tỷ như nàng, hiện tại sẽ làm cá, cùng Zimmer nhà tộc trưởng học , hắn tay nghề đệ nhất, nàng chính là Đệ nhị ! thứ hai hoạt động câu cá này quả thật tràn ngập mị lực hấp dẫn người ta, thử qua mấy lần sẽ rất khó không mê, xem, Naaru không phải là ví dụ tốt nhất à? Hắn hiện tại đã xuất phát trên con đường tiến đến cấp bậc người ham mê câu cá phát cuồng, mỗi ngày hăng hái còn hơn Tôn Chí Tân. Mặt khác tài nghệ của hắn cũng đã vượt qua Tôn Chí Tân, dã nhân chính là khác với người thường, về nhãn lực, tốc độ, phản ứng, độ nhanh nhẹn đều vượt trên Tôn Chí Tân một ít. Đây là ân điển mà thiên nhiên trong quá trình tiến hóa đã ban thưởng cho những dã nhân tiền sử như Naaru, Tôn Chí Tân có muốn cũng không học được, chỉ có thể uất ức nuốt nước mắt.

    Bởi vì câu cá không cần bỏ nhiêu sức lực, bãi sông cách doanh địa lại gần, lão nhân trong tộc đều học giống Naaru câu cá, một đám thực vui vẻ, cũng thực thỏa mãn, đối với người đã mang đến một hoạt động mà người già cũng có thể tham gia là Tôn Chí Tân tràn ngập yêu quý và ưa thích. Tôn Chí Tân bởi vậy nên nhân khí rất cao, rất có hương vị bạn của người già.

    Ngày thứ tám, Naaru câu lên một con cá rồi buông xuống cần câu, nhìn nước sông bắt đầu trầm mặc. Tôn Chí Tân nhìn bên mặt Naaru, một lát liền hiểu được giãy dụa trong lòng hắn, không biết sao lại hơi đau lòng.

    “Naaru……”

    Naaru hít một hơi thật sâu, chua xót cười nói:“Ta thủy chung là tộc trưởng.”

    Tôn Chí Tân nhe răng cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn:“ tộc trưởng Vĩ đại mà dũng cảm!”

    Naaru buồn nói:“Ta không muốn làm tộc trưởng, ta muốn giống như vậy ngày ngày có thể cùng ngươi cùng nhau câu cá. Xem mặt trời mọc, nhìn ngươi cùng ta chờ mặt trời lặn.”

    Lời nói hàm chứa tình ý làm cho Tôn Chí Tân có chút rung động, có những lúc hắn chính là còn lý trí hơn cả Naaru, nhân tiện nói:“Nhưng không được. Chưa ăn thì ngày mai mặt trời mọc lên cũng nhìn không thấy! Còn có hơn một trăm người đang chờ ngươi dẫn dắt. Mùa đông đã đến ngay trước mắt, để có thể sinh tồn, người làm tộc trưởng là ngươi sẽ phải làm càng nhiều chuyện, vì tộc đàn, cũng vì chính mình. Nhiệm vụ nặng nhất luôn sẽ rơi xuống những người có năng lực nhất, là vinh dự, cũng là trách nhiệm. Naaru, ta cũng dựa vào ngươi mà.”

    Naaru bỗng nhiên xoay người, một phen ôm chặt Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân cả người cứng đờ, thở dài không đẩy hắn ra, đưa tay ôm Naaru, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

    “để ta ôm một lát.” Naaru bả đầu chôn ở đầu vai Tôn Chí Tân buồn nói.

    Mỗi người đều sẽ có lúc yếu ớt, giống Naaru, chỉ biết đem yếu ớt của hắn biểu hiện trước mặt mình. Hiểu được điểm ấy, Tôn Chí Tân có chút kinh hỉ, có chút thụ sủng nhược kinh, lại dâng lên khôn kể đau lòng. nam nhân Này, vi quá mức vĩ đại, cho nên hai vai mới gánh vác trách nhiệm nặng nề, vĩnh viễn không thể thư thái trải qua những ngày tháng của bản thân.

    “Phải.” Tôn Chí Tân nhẹ giọng nói:“Ta ở phía sau ngươi, vô luận chuyện gì, cùng nhau chống đỡ. Ta không phải kẻ yếu, nhưng ta hy vọng ngươi so với ta càng phải kiên cường. Trong lòng ta Naaru, dũng cảm mà không sợ, là nam nhân đỉnh thiên lập địa!”

    “Ta có tốt như vậy sao ?” Naaru ông thanh ông khí nói.

    “So với ta nghĩ còn hoàn hảo hơn.” Tôn Chí Tân thực khẳng định.

    “Vậy ngươi vì sao không chịu chấp nhận ta ?”

    Tôn Chí Tân nhất thời liền 囧 . Gia, ta với ngươi đều là nam nhân có được hay không…… Ta cũng không phải gay, gánh nặng tâm lý đè chết người.

    “Ách, này…… Ai nha, ta nhìn thấy có cá nhảy ra khỏi mặt nước !” Tôn Chí Tân bắt đầu nói loạn.

    “Tiểu tân.”

    “hử ?”

    “Buổi tối cho ta làm, mấy ngày rồi , ngươi đều lấy miệng vết thương làm cớ, ta rất khó chịu.”

    Tôn Chí Tân lông tơ dựng thẳng, có chút hoài nghi Naaru có phải giả yếu ớt dụ dỗ mình hay không. Không phải sao có thể nhanh như vậy liền nghĩ đến chuyện đó ?

    Quả nhiên là cầm thú a cầm thú !

    “Không được !” Tôn Chí Tân vẫn không tiếp thụ được nam nam tính sự.

    “Tiểu tân……” Naaru kéo dài thanh âm, đại hình khuyển giống nhau ở trên người Tôn Chí Tân cọ đến cọ đi, Tôn Chí Tân hoảng sợ phát hiện trong váy da của hắn thứ kia quả nhiên bừng bừng phấn chấn dựng lên, đứng vững cọ xát bụng dưới của mình như đòi mạng. Dưới váy da của hắn được nó mở rộng, chớp mắt đã vượt qua hà giới Sở Hán, vươn vào trong váy da thú của mình quấy rối. Cảm giác này thật sự quái dị, làm cho người ta tâm hoảng ý loạn, lại nhiều thêm chút ngọt ngào như mật mà trước kia không có, Tôn Chí Tân sợ đến chỉ muốn xách dao chém người..

    “Naaru !” Tôn Chí Tân quái kêu.

    “Ở !” Naaru ngẩng đầu, Tôn Chí Tân liền thấy hắn cười tủm tỉm , ý đồ ghé miệng cắn mình.

    “Đem thứ kia của ngươi…… Xuất ra đi ! còn có rất nhiều người ở bờ sông câu cá !”

    “Ai thích xem thì cứ xem.” Dã nam nhân không thèm quan tâm.

    Tôn Chí Tân không thể nhịn được, rống giận:“Trời ạ! ngươi không biết xấu hổ, nhưng ta biết !”

    Naaru thấy Tôn Chí Tân tức giận, thu liễm một ít, lập tức mặt lại dán lên nét cười nịnh bợ: “Có phải không có ai khác là có thể hay không? Chúng ta về lều!”

    Hãn…… Đây có phải ban ngày tuyên dâm trong truyền thuyết?

    Tôn Chí Tân bị Naaru bắt được lỗ hổng trong lời nói, quẫn đến chỉ muốn tìm cái hố chôn sống chính mình. Đang lúc thẹn quá hóa giận tính ra tay hành hung, chợt nghe trong doanh địa có người kinh hỉ kêu lên: “Qigeli ! các ngươi đã trở lại ? !”

    sau đó vang lên tiếng Qigeli trả lời trầm ổn hữu lực:“Đã trở lại.”

    Naaru cùng Tôn Chí Tân dừng lại động tác, hai người liếc nhìn nhau một cái, Naaru liền tựa vào trên người Tôn Chí Tân thu liễm dục vọng, rất nhanh trở lại làm tộc trưởng Naaru bình tĩnh trầm ổn. Tôn Chí Tân thầm khen một tiếng, quả nhiên là nam nhân vĩ đại!

    Đợi Naaru tỉnh táo lại, Tôn Chí Tân kéo hắn một phen, nói:“Đi qua nhìn xem.”

    Hai người sánh vai đi, đi vào trung tâm doanh địa thấy nhóm người Qigeli quả nhiên đã trở về. thợ săn cụt tay biểu tình vẫn như vậy kiên nghị quả cảm, thân thể bởi vì tám ngày mệt nhọc mà trở nên đen gầy một vòng, hai ánh mắt thần lại hữu thần, mang theo vui sướng vì hoàn thành nhiệm vụ, một lần nữa khôi phục niềm tin vào bản thân.

    Mỗi một lần thấy hắn, Tôn Chí Tân đều bị khí tràng của hắn thuyết phục, đồng thời cũng sẽ nhịn không được tiếc hận bên tay đã mất đi kia.

    “Qigeli !” Tôn Chí Tân không chút nào che dấu vui mừng của mình khi thấy hắn

    “Tôn Chí Tân, ta đã thành công trở lại.” Qigeli ánh mắt thản nhiên , lại vẫn giấu không được sự vui sướng khi gặp lại Tôn Chí Tân.

    “Phải ! ta đã thấy . Hoan nghênh trở về, dũng sĩ dũng cảm!” Tôn Chí Tân kìm lòng không đậu mở ra song chưởng.

    Qigeli giật mình, đột nhiên nhếch miệng lộ ra một nụ cười lớn, đi lên tiến đến ôm thật mạnh Tôn Chí Tân. Chưa thấy qua động tác hoan nghênh vô cùng nhiệt tình, nhưng Qigeli một chút liền đã hiểu.

    Hai người vỗ lưng nhau bồm bộp, cùng nhau cười ha ha. Naaru nhìn xem có chút ghen tị, mặt kéo thật dài, lại cố gắng chịu đựng không chạy đến tách hai người ra.

    Lại nhìn những người khác, vẻ mặt cũng là phong trần mệt mỏi, hai nữ nhân vì thể lực chống đỡ hết nổi đã ngồi dưới đất thuận khí. Trong lòng Tôn Chí Tân lại cảm kích, lại đau lòng, bản năng vội vàng nói:“Nhanh đi Lều của Naaru ngồi một lát, ta nấu canh chua, chua chua ngọt ngọt rất tốt, đều ăn uống nghỉ ngơi một lát. ghe kinh lịch thú vị của các ngươi. Mọi người trong tộc đều cảm kích các ngươi, đã vất vả rồi!”

    Lại thúc Naaru, muốn hắn cũng nói gì đó. Naaru cười nói:“ ta muốn nói ngươi nói cả rồi. Nói còn tốt hơn ta.”

    bảy người Còn lại cười rộ đứng lên, vì loại nghênh đón nhiệt liệt này mà trong lòng ấm áp. Zimmer của tộc trưởng quả nhiên là người không tệ, khó trách mọi người đều thích hắn.

    Tôn Chí Tân buông Qigeli ra, nói:“Mang về bao nhiêu muối.”

    Qigeli cười lộ cả răng:“Đầy hết các sọt !”

    “Nhiều như vậy ?” Tôn Chí Tân mừng rỡ, quả thực là vui mừng ngoài mong đợi, trong tộc mang đi đổi bao nhiêu đồ hắn cũng biết, nửa điểm cũng không lường trước là sẽ đổi về được nhiều như vậy.

    “Ngươi xem.” Qigeli vươn tay chỉ. Tôn Chí Tân mới phát hiện mình thấy tám người trở về mà cao hứng, quên đi xem muối đổi về. thần thái này của hắn ở trong mắt Qigeli, ại nhịn không được ánh mắt một trận ấm áp, trong phút chốc đột nhiên có cảm giác kẻ sĩ sẵn sàng chết vì người tri kỷ.

    “Oa 噻 噻 !” Tôn Chí Tân nhịn không được thốt ra một câu hiện đại, đã thấy tám sọt muối không nhỏ, tuy rằng đen đen nhìn không đẹp lắm, nhưng quả thật là muối biển thô hàng thật giá thật, thậm chí nó còn phát ra mùi biển tươi mới.

    “Qigeli, lợi hại !” Nhất thời xúc động, lại muốn đi ôm hắn. Naaru càng ghen tức, sắc mặt bất duyệt giữ chặt Tôn Chí Tân. ý tứ Gì? Zimmer của mình không thích ôm mình, thấy nam nhân khác lại gần, coi hắn như chết rồi?

    Qigeli buồn cười nhìn thoáng qua vẻ mặt ghen tuông của tộc trưởng, sắc mặt nhất cáng, nói tiếp:“Ta còn dẫn theo những người khác trở về.”

    Naaru ngẩn ra:“Cái gì ?”

    “Là người của tộc gió biển, có chuyện trọng yếu cùng chúng ta thương lượng. Tộc trưởng, trước để bọn họ tiến doanh địa đi. Bọn họ chỉ mười người, rất an toàn. Hơn nữa bọn họ đã hứa, không có địch ý với chúng ta.”

    Tôn Chí Tân quay đầu nhìn Naaru, hắn biết người tiền sử trọng tín, nhưng hắn trong khung có gian hoạt giả dối của người hiện đại, tâm phòng bị nồng đậm, vẫn không tin tưởng lắm.

    nghĩ rằng phải nhắc nhở Naaru một câu, tâm hại người có thể không có, nhưng tâm phòng người nhất định phải có, đã thấy Naaru cúi đầu tự hỏi, không đành lòng ở trước mặt người ngoài làm hắn mất mặt mũi, liền câm miệng không nói.

    Naaru trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói:“Ở xa tới đều là khách, trước đem người mời vào.”

    Qigeli lên tiếng, xoay người đi mời người. nhân Có hại nhân này tâm không thể có, phòng nhân chi tâm không thể bên phất ở vô,

    Một lát sau, một hàng mười người chậm rãi đi vào doanh , cầm đầu đúng là người giống hải tặc Tôn Chí Tân từng nhìn thấy kia.

    “Naaru tộc trưởng, lại gặp mặt .”

    “xin chào, Tiger tộc trưởng.”

    Hai nam nhân đến gần nhau, không ôm, không bắt tay, đều là trịnh trọng đánh giá đối phương, khi cách nhau một thước mới dừng lại. Tôn Chí Tân mị hí mắt, rõ ràng phát hiện vị Tiger tộc trưởng này cùng Naaru đồng dạng cao lớn, đồng dạng vĩ đại kiệt xuất, cả người một chút đều tản ra một hơi thở lãnh tụ người khác không có.

    38, duy kinh hải tặc dạng nam nhân…

    Liền thấy trong nhóm người này tất cả đều là đàn ông cao lớn tráng niên, trừ bỏ vị tộc trưởng đi đầu ra, còn lại toàn bộ trần trụi hệt như trẻ con mới sinh. Tôn Chí Tân nghĩ bọn họ khi xuất phát khẳng định là có mang theo vũ khí, hiện tại tất nhiên là không cho phép mang vào mà đặt ở ngoài doanh địa, cho nên mới ở trần hoàn toàn như vậy. Lỏa nam a, lại thấy lỏa nam, như không mất tiền hoành tráng đứng trước mặt ngươi, một chút cũng không quẫn bách khi xích thân lộ thể, một đám thật sự thản nhiên, lại hùng tráng kiện mỹ, thứ tượng trưng nam tính không hề cố kỵ vung đến lắc đi. Nếu có hủ nữ ở đây, chỉ sợ sẽ lập tức che mặt thét chói tai, lại từ kẽ ngón tay hở thật rộng lén nhìn xem. Nhưng Tôn Chí Tân không phải hủ nữ, sau khi đã nhìn quen mọi người ở thời hiện đại đều ra vẻ đạo mạo nhét mình trong quần áo, hiện tại thực dối trá thích ứng không được với loại thản nhiên này, ánh mắt mất tự nhiên quay loạn nơi nơi, chính là không dám nhìn một đoạn ở giữa thân đối phương kia.

    Trong mười người, hải tặc nam nhân thật sự quá bắt mắt, làm cho Tôn Chí Tân muốn không chú ý đến hắn cũng khó. Chín nam nhân ở trần ở giữa chi có một người duy nhất mặc váy da thú , giống như hạc trong bầy gà, thập phần dễ thấy.

    Hắn cao ngang Naaru, diện mạo mắt ưng mũi cao, vầng trán rộng lớn cùng với cái cằm vuông vức chính trực dương cương. Hai mắt ẩn trong hốc mắt rất sâu, ánh mắt lợi hại lại mang theo một loại bản năng chiếm đoạt của giống đực. Con ngươi của hắn hiện lên màu xám nhạt, nhìn qua có chút lãnh khốc vô tình, hoặc như ánh mặt trời chiếu không vào được, tản ra vị đạo lạnh lẽo như băng. Toàn thân cũng giống Naaru thon dài kiện mỹ, trải khắp những cuộn cơ tràn ngập sức sống, không phồng lên khoa trương mà là vừa đúng, cũng là một thân thể kết hợp hoàn mỹ giữa lực lượng và nhanh nhẹn. Hắn so với Naaru trắng hơn một ít, làn da không thô ráp như Naaru mà có vẻ co dãn lại căng chặt, làm cho người ta liên tưởng đến da lông bóng loáng của loài báo săn. Lại nhìn tay cùng chân hắn, bàn tay to rộng mười ngón thon dài, chân lớn mà trầm ổn, là một người nội liễm mà khí chất cường đại.

    Đứng đối diện Naaru, người này một chút cũng không rơi vào thế hạ phong, cơ ngực bằng phẳng, cơ bụng đều đều từng hình khối, lúc đến bụng thì thu thành đường cong lưu sướng, cơ bắp chỗ bụng phẳng mà rắn chắc, phía dưới váy da, thứ đặc thù nam tính gồ lên cao cao. Vô luận nhìn thế nào, cũng là một người đàn ông anh hùng vĩ đại hơi thở giống đực tản ra bốn phía.

    Tôn Chí Tân không thể khống chế đem hắn so với Naaru, Naaru tính cách trầm ổn, người này mang theo tính xâm lược lợi hại; Naaru hào sảng, giống một đoàn liệt hỏa, người này nội liễm ngạo nghễ, giống băng bọc hỏa diễm; đồng tử trong mắt Naaru ôn hòa mà đa tình, người này lãnh khốc mà lý trí; Naaru càng cứng cỏi dũng cảm, người này càng hung mãnh nhạy bén; Naaru giống như Lang Vương của bầy sói, người này càng giống báo săn tao nhã trong núi rừng. Đúng, tao nhã, Tôn Chí Tân tìm nửa ngày rốt cuộc đặt từ này lên hắn. Tuy rằng dùng tao nhã để hình dung một người tiền sử có chút buồn cười, nhưng trên người hắn chính là có loại hương vị này, như một công tử quý tộc không gặp thời, bởi vì hoàn cảnh mà không thể không trở thành hải tặc.

    Tóm lại, người này tuyệt đối không phải nhân vật dễ đối phó, Tôn Chí Tân hạ định nghĩa như vậy cho hắn.

    Tôn Chí Tân nhìn hắn, hắn nhìn Tôn Chí Tân, thấy Tôn Chí Tân dùng ánh mắt không sợ hãi kẻ mạnh cùng mình đối diện, ánh mắt bằng phẳng mà trực tiếp, đồng tử sáng tỏ như bầu trời xanh lại lộ ra vài phần tò mò, một đôi con ngươi xinh đẹp tối như mực làm cho người ta kinh dị. Người nọ như không đoán trước được thoáng giật mình, lập tức nhìn Tôn Chí Tân lộ ra một nụ cười như hắc báo: “Ta tên là Tiger. Ngươi có phải là đệ thân bị Naaru cướp đi của ta không?”

    Một câu xuất khẩu, sắc mặt mọi người đại biến, đồng tử Naaru như lang lập tức rút lại, hắn cùng với Tiger bắt đầu có hương vị giương cung bạt kiếm.

    Quả nhiên sắc bén mà gan lớn, tay không vũ khí đối mặt Naaru lại dám phát ra bản tính chiếm đoạt của mình.

    Tôn Chí Tân nửa điểm cũng không bị hơi thở xâm lược lợi hại của hắn đánh lui, bình tĩnh tự nhiên mỉm cười:“ đệ thân của ai cũng không phải, ta chính là ta, Tôn Chí Tân.”

    Tự tin, tiêu sái, bình tĩnh, cùng với hơi thở tinh anh mà giáo dục hiện đại dạy nên, chính là phong thái Tôn Chí Tân phát ra hiện tại. ánh mắt Tiger đột nhiên sáng ngời, nhìn chằm chằm Tôn Chí Tân như báo săn khóa chặt con mồi. Naaru sắc mặt trầm xuống, buồn bực liếc nhìn Tôn Chí Tân một cái.

    Là người còn sợ người nhìn ? Tôn Chí Tân sáng sủa cười:“Hoan nghênh ngươi đến, tộc trưởng Tiger của bộ tộc gió biển, hy vọng ngươi đến đây thoải mái như ở nhà.” Dừng dừng, trên mặt mang theo ý có lỗi, phong độ phiên phiên khẽ gật đầu với hai người đàn ông đang trừng nhau như gà chọi bên kia, mỉm cười nói:“Hai vị tộc trưởng có chuyện trọng yếu muốn thương lượng, chúng ta sẽ không quấy rầy .”

    Tiger sắc mặt giật giật, Tôn Chí Tân gật đầu khí độ ngàn vạn, hơn nữa câu hoan nghênh kia của hắn nhìn như vô tình, trong câu nhấn mạnh nhà và thoải mái, nghe như là một loại cảnh cáo. Người này thật không đơn giản, quả không uổng mình đến lần này, ánh mắt của Tiger càng thêm lóe sáng.

    Xoay người giữ chặt Qigeli, Tôn Chí Tân lại lộ ra nụ cười nhiệt thành không giống giải quyết việc chung:“Qigeli, không phải chuyện của chúng ta. Đi, đi nếm thử tay nghề của ta.”

    Qigeli to gan lớn mật , nghe vậy cũng cười, không nói một lời tùy Tôn Chí Tân đưa mình rời đi.

    Naaru cùng Tiger bị lưu lại phòng bị trừng mắt nhìn nhau, hơi thở ngụy trang hòa bình hữu hảo khi còn Tôn Chí Tân không sót lại chút gì.

    trừng mắt nhìn một lát, Tiger đánh vỡ trầm mặc trước, nói:“Naaru, người từ xa đến là khách, ngươi dùng thái độ như vậy chiêu đãi ?”

    Naaru triển lộ ra sắc bén chưa từng thấy trước mặt Tôn Chí Tân:“Còn phải xem ngươi dùng thái độ gì. Nếu ngươi thực sự muốn làm khách, ta sẽ coi ngươi như khách. Nếu ngươi không hành xử như khách, ta cũng không sợ vũ khí của mình và tộc nhân nhiễm máu tươi !”

    Tiger mở tay ra:“Ta cái gì cũng không đem theo.”

    Naaru hừ một tiếng, nói:“Đến chỗ trí giả trao đổi.”

    Tiger từ chối cho ý kiến cười cười, đi theo Naaru. chín tộc nhân đi theo phía sau, đến ngoài lều của Esuike theo quy củ canh giữ ở bên ngoài nghỉ ngơi, một người cũng không tiến vào. Đây là quy củ của bộ tộc nguyên thủy, lều trí giả không có việc không phải ai cũng có thể tùy tiện vào

    trong lều Naaru, Tôn Chí Tân cùng những tộc nhân đi trao đổi muối trò chuyện với nhau thật vui. Hai nữ nhân có một người kêu Shiren mồm miệng đặc biệt lanh lợi, vui vẻ tỉ mỉ kể lại.

    “……Lúc sắp đến bộ tộc Gió Biển đột nhiên xuất hiện một con heo răng nhọn, ta rất sợ hãi. Nếu không phải Jigelli che miệng, ta đã kêu lên rồi..”

    Tôn Chí Tân cười ha ha nói:“Vậy ngươi sao không kêu ?”

    Quen Tôn Chí Tân một lần, đều biết người này nửa điểm cái giá cũng không, Shiren liền cười nói:“Nhờ có Qigeli. May mắn động tác của hắn mau, bằng không đã xảy ra đại sự.”

    Tôn Chí Tân nhìn về phía Qigeli, Qigeli liền tiếp lời ngắn gọn giải thích:“Lợn răng nhọn chưa bao giờ đi một miình, đều là một con thủ lĩnh dẫn theo một đàn, ít thì bảy tám con, nhiều có thể đến tận ba mươi mấy, rất khó xử lý. Nói như vậy, chỉ cần đánh một con, cả đám phải đánh với cả đàn còn lại. Chúng nó tuy rằng thịt ngon, nhưng da dày, rất khó sát thương. Đồng thời tính tình chúng nó dữ dằn, một con bị công kích thì cả đàn xông lên, sức phòng ngự cường đại hơn nữa lực công kích không thấp, đối đầu với chúng luôn sẽ thiệt thòi lớn.”

    Shiren lại nói:“May mắn có Qigeli và những thợ săn khác, một đường qua lại hữu kinh vô hiểm.”

    “Rất lợi hại !” Tôn Chí Tân cười tủm tỉm nhìn về phía Qigeli.

    Đối với Tôn Chí Tân khen ngợi không chút nào che dấu, Qigeli chỉ như không có việc gì cười cười, đưa ra một thứ cho Tôn Chí Tân xem:“Ngươi có biết thứ này hay không ?”

    Tôn Chí Tân vừa thấy, nhất thời vừa mừng vừa sợ:“Đây là gừng ! ngươi làm sao tìm được ?”

    Lật xem thứ trong tay, chỉ thấy là một khối rễ cây lớn bằng nửa bàn tay, liếc mắt nhìn qua thịt chất đầy đặn, hình bẹp, hiện lên màu vàng gừng, còn mang theo hương thơm cay nồng độc hữu tuyệt đối không thể nhận sai, còn không phải là một củ gừng già sao!

    Qigeli nhẹ nhàng thở ra, hơi mím môi, nói:“Trước kia thấy bộ tộc khác dùng nó làm thuốc, lần này ra ngoài thấy — gần chỗ cắm trại của chúng ta liền thuận tay đào chút. Ta thấy ngươi biết nhiều thứ kì quái , liến lấy về

    Tôn Chí Tân cầm củ gừng cười đến không khép miệng. Gừng, làm thuốc chữa bệnh phòng bệnh , trị ngoại cảm phong hàn, mũi không thông khí, chảy nước mũi, đau đầu phát sốt hoặc bị lạnh sau khi đi mưa, đau bụng cũng chữa được, còn có thể trị liệu viêm dạ dày mãn tính, chóng mặt buồn nôn, còn có thể trị ho khan cho trẻ em; mặt khác với các bệnh phong hàn đau xương đau khớp cũng có hiệu quả không sai, gần đây còn được dùng để trị liệu mấy tật xấu như tóc rụng tóc thưa, nói ngắn gọn, thật sự là một thứ tốt tác dụng rất nhiều. Mà Tôn Chí Tân thấy gừng kinh hỉ vô hạn, còn là thấy được tác dụng làm gia vị của nó. Thứ này có thể khử tanh ướp thơm, hết thảy những thứ nặng mùi chỉ cần có nó, hương vị sẽ thay đổi càng thêm ngon miệng. Cho dù là nấu canh, xắt hai lát ném vào, canh cũng sẽ trở nên càng thơm.

    Trong lòng mừng rỡ, cuống cuồng chụp lưng Qigeli:“Làm sao tìm được ? đây chính là thứ rất tốt !”

    “cách doanh địa chúng ta có chút xa, ước chừng có hai ba ngày đường, bất quá ta có đánh ký hiệu ở đó, cũng đào một ít trở về. Ngươi chừng nào thì muốn ?”

    “Hiện tại !”

    Qigeli cười cười, ra ngoài trong chốc lát lại trở về, ôm đến một đống gừng.

    một đống kia ước chừng có gần mười cân, phần lớn đều còn cành lá. Mà gừng là loài thực vật dễ sống, có cành có lá lại càng dễ. Tôn Chí Tân vui quá đỗi, bất chấp đang nói chuyện với mọi người, đem gừng Qigeli lấy đến để lại một ít ở trong lều, vội vội vàng chạy đi, đem phần lớn đến khu rừng đối diện bên sông nhỏ trồng xuống. Lúc này muốn thu hoạch gừng non là không có khả năng , nhưng chúng nó trồng xuống là có thể tiếp tục sinh trưởng, đồng thời cam đoan sẽ không hỏng mất, có thể liên tục thu thập gừng già. Trong lòng Tôn Chí Tân đã nghĩ, có rảnh sẽ đến chỗ Qigeli đánh dấu kia một chuyến, đem toàn bộ gừng nơi đó mang hết về. Thứ này vô luận làm thuốc hay gia vị, đều là thứ tốt !

    Qigeli nhìn Tôn Chí Tân một đầu mồ hôi chạy tới chạy đi, nhịn không được nhếch khóe miệng cười. hành động kia, chính là đối với mình khẳng định. Lúc ấy thầm nghĩ thứ này có lẽ có tác dụng, liền không để ý thành viên đổi muối khác phản đối, đào 1 chút trở về. Bởi vì tất đạt a sát lạp tô lai lịch bất phàm, có lẽ thứ này đến trong tay hắn có thể phát huy công năng thần kỳ. Hiện tại xem, quả nhiên là như thế, chỉ nhìn thái độ coi như bảo bối của hắn thì biết đó là thứ vô cùng tốt.

    “Thực sự tốt như vậy ?” Shiren hỏi.

    Có người tiếp lời nói:“Nhìn phản ứng của Tôn Chí Tân là biết. May mà Qigeli đào trở về. Vẫn là lão thợ săn của chúng ta ánh mắt lợi hại ! ha ha, ta lúc ấy cũng phản đối. May mà hắn không có nghe lời của ta.”

    Qigeli liền lại mỉm cười, nói trong lòng không có cảm giác thành tựu, đó là giả .

    Qua một lúc Tôn Chí Tân trồng gừng trở về, đối với Qigeli sáng sủa cười to:“Nếu một ngày bộ tộc du mục trao đổi cùng chúng ta, ta có thể nói cho ngươi, thứ ngươi lấy trở về này một khối có thể đổi một con dê !”

    Lần này, ngay cả Qigeli cũng ngạc nhiên, nửa điểm cũng nghĩ đến thứ mình mang về lại có lợi hại như vậy. Kết quả là mọi người đều hưng phấn, đều tưởng tượng tương lai một ngày dùng một khối gừng đi đổi một con dê

    Sau khi hưng phấn mọi người lại tiếp tục nói chuyện, Qigeli còn nói khoai sọ, đoàn người phát hiện không ít, vừa đi vừa đào lấy, dùng nó nướng chín ăn, giải quyết vấn đề rất lớn. Shiren còn phát hiện dùng khoai sọ và thịt nấu với nhau, nấu canh vừa nồng lại vừa thơm, thực dễ dàng làm cho người ta ăn no, thật sự là thứ tốt. Bất quá khi cùng bộ tộc gió biển nhân trở về, đoàn người lại một khối khoai sọ đều không đào, hoàn toàn dựa vào săn bắt con mồi để no bụng, không muốn để cho đối phương biết tác dụng của khoai sọ.

    Tôn Chí Tân nghe đến đó lại nhịn không được mà cười, ai nói người nguyên thủy ngu ngơ, những việc cần gian hoạt như bảo trì ưu thế, thứ tốt phải giấu riêng bọn họ đều biết. Cái gọi là khẳng khái nhiệt tình hào phóng là chỉ đối với tộc nhân của mình mới hào phóng, đối đãi với người ngoại tộc cũng thực gian trá phòng bị.

    Đang định hỏi Qigeli nguyên nhân bộ tộc gió biển theo trở về, thình lình nghe có người ở lều kêu lên:“Tôn Chí Tân, trí giả mời ngươi tới chỗ hắn.”

    Tôn Chí Tân giật mình, cùng Qigeli liếc nhau, đều thấy được khó hiểu trong mắt đối phương.

    Hai tộc trưởng thương lượng, kêu Tôn Chí Tân đi làm cái gì ?

    Qigeli trấn an liếc nhìn Tôn Chí Tân một cái, nói:“Không phải sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi.”

    Tôn Chí Tân gật gật đầu, hắn không lo lắng cái này, mình cũng không kẻ trói gà không chặt. Luận đấu trí, người tiền sử sao có thể so với được với hắn đã lăn lộn trong lòng người ở xã hội hiện đại? Còn nói đến đấu thể lực, nếu thật sự phải dùng hết tâm tư lấy mạng đổi mạng, ngay cả Naaru cũng không thể so sánh với hắn. Bởi vì Naaru chỉ quen vật lộn cùng dã thú đổi lấy thức ăn, còn Tôn Chí Tân làm người hiện đại thì càng thành thạo đánh nhau chết sống với con người, bởi vì ở thời đại mà hắn sống, kẻ địch cường đại nhất của con người lại chính là chủng quần của mình.

    Lập tức hướng Qigeli gật gật đầu, nói:“Yên tâm, ta đi nhìn xem.”

    39, bốn nam nhân nhất đài hí

    Lúc đi vào trong lều của Esuike, quả nhiên thấy ba người đều đã ở đó. ấy bếp giữa lều làm trung tâm, ba người ngồi thành hình tam giác vây quanh. Esuike ngồi ở trước nồi, Naaru và Tiger phân biệt ngồi hai bên hắn, một trái một phải ngồi đối xứng qua bếp ở giữa.

    khi vào lều Tôn Chí Tân nhìn chung quanh một vòng, ngồi xuống đối diện Esuike, cùng Esuike trước sau ngồi đối xứng qua bếp. Hắn ngồi xuống, tình thế liền trở nên có chút vi diệu, trở thành thế cục bốn bên đối diện nhau.

    lông mi Tiger nhíu nhíu, bất động thanh sắc liếc nhìn Tôn Chí Tân một cái, trong mắt hứng thú phát ra càng nồng hậu.

    Lúc trước khi ba người ngồi xuống thương lượng, Naaru trước sau như một không nói quá nhiều, mà cơ hồ luôn luôn là trí giả Esuike nói này nói kia, giống vị trí giả Luomende trong tộc mình nói nhiều thấy ghét. Nói suông nửa ngày, một câu cũng không nói vào trọng điểm, nhưng làm cho Tiger không thể không thật cẩn thận lựa chọn từ ngữ trả lời, bởi vì vị trí giả này khó đối phó giống vị trí giả trong tộc mình kia, nhìn như không chút để ý đang nói chuyện phiếm, kỳ thật đều đang nói bóng nói gió dò hỏi tình huống tộc mình. Trí giả, quả nhiên đều là những người thực đáng ghét

    Thẳng đến Trí giả Esuike phái người đi mời Tôn Chí Tân, Tiger mới càng thêm lưu ý. Từ khi nào thì tộc trưởng cùng trí giả tiến hành thương nghị cũng cần mời những người khác ? đặc biệt là Tôn Chí Tân, vô luận là đệ thân hay là tộc viên, theo lý thuyết trường hợp như vậy hắn cũng không nên tham dự. Bởi vì quan hệ đệ thân là vì nữ nhân quá ít mà không thể không xuất hiện, địa vị này luôn luôn không cao, hành động này của Esuike có điểm đặc biệt. Như thế liền càng vững chắc hình tượng của Tôn Chí Tân trong tưởng tượng của Tiger, người này quả nhiên không đơn giản!

    Sau khi Tôn Chí Tân tiến vào, lại không phải đến ngồi bên Naaru, mà là tự hành ngồi xuống đối diện Esuike. Chứng tỏ vô luận hắn có tâm hay vô tâm, người này sẽ không thuận người khác mà sinh tồn , ít nhất hắn không có tâm thái dựa vào người khác mà sinh tồn. Động tác hắn đi đến ngồi xuống quá tùy ý, tùy ý tựa như đương nhiên. Phải có bao nhiêu tự tin, bao nhiêu bản sự mới có thể như không có việc gì an vị ngay trước mặt hai tộc trưởng cùng một trí giả như vậy ? Tiger trong lòng suy nghĩ , chân chính đối với Tôn Chí Tân sinh ra hứng thú.

    Mà Naaru thấy Tôn Chí Tân ngồi đối diện Esuike, mà không phải bên cạnh mình, trên mặt dấu đi tức giận, nhưng giận dữ và ghen tuông trong ánh mắt lại phát thẳng tắp về phía Tôn Chí Tân. Lúc mình bị thương người này vẫn luôn theo bên người, tìm mọi cách làm cho mình vui vẻ, vết thương vừa tốt liền ném mình sang một bên, thật sự là không đáng yêu!

    Tôn Chí Tân ngồi xuống, liền cảm giác được ánh mắt Tiger và Naaru đều tập trung trên người mình.

    Naaru tức giận, xem nhẹ ! không biết vì sao, Tôn Chí Tân hiện tại chính là trong lòng không chút sợ hãi, Naaru có tức giận với hắn mấy đi nữa cũng sẽ chẳng làm gì, hắn chính là một con hổ giấy, không cần sợ. Hơn nữa, muốn hắn giống một tiểu nam nhân ngồi bên người hắn — chỉ là nói nhảm mà thôi ! trừ phi trời sụp, không thì hắn tuyệt đối làm không ra việc dọa người như vậy. mình là đại nam nhân, thể diện và cốt khí của nam nhân hắn không bỏ xuống được

    Về phần Tiger, Tôn Chí Tân cũng không sợ hắn. Tộc trưởng thì sao ? Naaru chẳng phải cũng là tộc trưởng ? mặc kệ hắn. Không nói đến Tiger còn là tộc trưởng tộc khác, quan hệ tám cây gậy với không tới, để ý cái đản nhà ngươi! nói thực ra, lần đầu tiên nhìn thấy hắn khi hắn toàn thân phát ra hương vị xâm lược khiến cho Tôn Chí Tân không vui. Nam nhân thường thường chính là như vậy, khi gặp mặt đánh giá một phen, khi nhận thấy đối phương mạnh hơn mình, vậy rất khó sinh ra hảo cảm, đặc biệt đối với người có tính xâm lược như vậy.

    Đột nhiên thấy ánh mắt Tiger lưu động đánh giá trên người mình dừng ở chiếc đồng hồ casio trên cổ tay xem hồi lâu, như đang nghiên cứu đó là thứ gì, tinh quang trong mắt sáng quắc mang theo ý tứ tràn đầy miệt mài theo đuổi. sau đó ánh mắt tiếp tục du tẩu, cuối cùng dừng trên người mình một chút cũng không dao động, Tôn Chí Tân ngạc nhiên, theo bản năng theo ánh mắt hắn hướng giữa hai chân mình nhìn lại.

    Úc,tmd !

    Nguyên lai là mình lộ sạch sẽ!

    Kia váy da quá ngắn, chỉ có thể che khuất bên hông, bên trong lại không có quần lót. Huống chi bộ dạng vật kia của Tôn Chí Tân cũng thuộc loại mãnh nam thô trưởng, ngồi xuống không cẩn thận, phần đầu thứ hình trụ liền trực tiếp rũ xuống đất…… Hậu quả đương nhiên là lộ ra ngoài váy da, mời người xem thoải mái.

    Tôn Chí Tân vừa quẫn lại vừa giận, lập tức thầm nghĩ hô to một tiếng:“Nhìn, có người ngoài hành tinh!” phân tán lực chú ý của mọi người

    Trên thực tế hắn cái gì cũng không kêu, động tác thong thả mà không dẫn chú ý của hai người còn lại thu hai chân quỳ lên, cho cái thứ kia lùi về giấu kín, cuối cùng bảo trì tư thế ngồi đoan trang hiền lành của phụ nữ Nhật Bản — tức là hai chân kẹp chặt, thân thể bày thành tư thế quỳ, mông ngồi lên trên bắp chân cùng bàn chân của mình, hai tay xếp lại đặt lên đùi — đương nhiên là để đè lại váy da lộ liễu. Sau đó ưỡn ngực, hóp bụng, trên mặt lộ ra biểu tình thần thánh không thể xâm phạm giống như Quan Thế Âm Bồ Tát.

    Tiger ngạc nhiên, sau đó trong mắt tản ra tiếu ý khó nhịn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tôn Chí Tân lại nhiều thêm hương vị trêu chọc. Người này quá thú vị , người như vậy, phản ứng như vậy, động tác như vậy, cùng với tư thế ngồi, hắn là lần đầu nhìn thấy.

    Tôn Chí Tân không thể xem nhẹ tiếu ý trong mắt Tiger, càng xấu hổ túng quẫn, theo bản năng cúi đầu tránh đi ánh mắt hắn, trên mặt không thể khống chế đỏ mặt nổi giận. Lập tức lại cảm thấy không cam lòng, chính mình một đại nam nhân, còn có thể chỉ mặt một gã đàn ông khác hô to phi lễ hay sao? Liền ngẩng đầu, tức giận trừng Tiger một cái.

    Hắn lại không biết mình vốn khác với người ở thời không này nhân, tinh ranh hơn, tuấn tú hơn, một đôi mắt mặc ngọc hắc bạch phân minh tựa tinh không như vẩy mực mà thành. giờ lé mắt trừng sang, trên má nhiễm sắc đỏ, đúng là vô cùng phong tình !

    Tiger trong phút chốc ngây người, trong mắt dưới nháy lập tức nhiễm một tầng dục vọng, tim ngừng một nhịp, rồi sau đó nhảy lên càng nhanh hơn. trong khoảnh khắc hắn liền hiểu được vì sao khi nói đến Tôn Chí Tân Trên mặt Naaru sẽ toát ra thần sắc kỳ quái đó. Nếu đổi lại là bên người mình có người như Tôn Chí Tân, hắn cũng sẽ dấu đi không cho ai thấy. tỷ như hiện tại, người nọ bày ra tư thế ngồi kia, Tiger mới giựt mình thấy cần cổ dài nhỏ thanh tú đến thần kỳ, còn rất trắng trẻo, tóc tơ sau cổ cuốn khúc hơi hơi rung động trong vầng sáng ấm áp còn sót lại của ánh tịch dương, quét vào lòng người ngứa ngáy. Cảnh này khiến cho Tiger muốn nhảy dựng lên, một bàn tay che lấy sau cổ Tôn Chí Tân, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy một tầng tơ mịn rung động làm người ta mềm yếu đến phát run kia nữa.

    Biến hóa thần sắc của Tiger trong chớp mắt đó Tôn Chí Tân thấy được. Trước kia hắn chưa bao giờ chú ý tới chuyện này, nhưng là…… Từ khi cùng Naaru dây dưa không rõ, hắn đã bắt đầu đối với phương diện này có nhận thức, tuyệt đối sẽ không xem nhầm dục vọng trong mắt Tiger. Trong lòng không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ, không phải a, mình từ khi nào được nam nhân ưu ái như vậy? dễ dàng biến thành trái bánh thơm. chẳng lẽ thời không này bởi vì nữ nhân quá ít, giống đực không chỗ phát tiết, nam nhân cứng rắn như mình cũng có thể dễ dàng phát tình ? thật sự là cẩu huyết !

    Trong lòng bi phẫn thở dài , ấn tượng đối với Tiger ngồi bên trái càng thêm không tốt, càng cảm thấy người này mười phần muốn gây sự.

    Đương nhiên, chỉ có thể nghĩ như vậy trong lòng, cũng không thể phát tác tính tình, chỉ cố gắng xem nhẹ hơi thở tràn đầy ý tứ chiếm đoạt càng ngày càng nặng của Tiger, hướng về Esuike mỉm cười:“Trí giả bảo ta đến có chuyện gì ?”

    Lúc này Naaru có trì độn cũng phát hiện ánh mắt càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Tôn Chí Tân của Tiger, trong lòng tức giận , trầm giọng nói:“Đương nhiên là tìm ngươi thương lượng chuyện trọng yếu. Hắc ! Tiger ! hắn là Zimmer của ta !”

    “Nga ?” Tiger nhướn mày, khuôn mặt tuấn tú càng thêm vẻ tà khí:“Dựa vào cái gì nói hắn là Zimmer của ngươi, mà không phải Zimmer của ta ? ta nhớ rõ chúng ta lần trước quyết đấu cũng không có hoàn thành đã bị gián đoạn. Mà chuyện giữa ta và ngươi dừng lại giữa chừng là vì sự có mặt của hắn, hắn đè chết người chúng ta còn đang dùng quyết đấu để chia nhau, hắn nên bồi thường. Cho nên, hắn hẳn là cũng là Zimmer của ta.”

    Naaru không phản bác, trên mặt một mảnh xanh mét. Tôn Chí Tân sáng suốt câm miệng, không rên một tiếng, trong lòng cũng là rối rắm đến cực điểm. Thật là, lúc trước vì sao rớt chuẩn như vậy? cơ hội nhỏ hơn trúng xổ số còn bị mình ngã trúng. Chị béo kia chết tử tế không chết lại vì làm đệm thịt cho mình mà chết, quả nhiên là một mạng đền một mạng, chết còn tốt hơn sống, mình không chỉ phải trả nợ không nói, bây giờ còn phải lấy thân phận một người nam nhân bị hai nam nhân tranh đoạt……

    Tiger lại quay đầu nhìn về phía Esuike, nói:“Cơ trí trí giả, ta tin tưởng ngươi công chính . Ngươi tới phân xử, Tôn Chí Tân là Zimmer của hắn, hay là Zimmer của ta ? nếu không, chúng ta tái quyết đấu một lần, phân thắng bại ?”

    Esuike đại thị xấu hổ, hắn có thể nói giúp Naaru, nhưng không thể không phân rõ phải trái, bởi vì hắn là trí giả, ở bộ tộc đảm đương thân phận trọng tài. Trong tranh chấp giữa hai tộc trưởng hắn phải làm tuyệt đối công chính, nếu không sẽ dẫn tới đổ máu giữa hai bộ tộc. Tiền sử nam nhân không thiếu nhất là cái gì ? chính là đảm lượng và tâm huyết, một lời không đúng xông lên ngươi chết ta sống chỉ là cơm bữa. Nếu là thành viên khác của bộ tộc tranh chấp kiểu này còn dễ xử, nhưng trước mắt là hai tộc trưởng, một lời không đúng, dẫn đến chính là hai bộ tộc xung đột, Esuike không thể không suy xét.

    Cố tình chuyện này Tiger lại là có lí . Lúc trước hắn ra chủ ý để Naaru mạnh mẽ ép Tôn Chí Tân trở thành đệ thân, chính là sợ chuyện này. Nhưng hắn phòng được bộ tộc khác, chính là phòng không được Tiger. Còn một lòng chờ đợi Tiger sẽ quên đi chuyện này, nhưng hắn cuối cùng vẫn tìm tới cửa. Mới đầu hắn nghĩ Tiger chỉ là vì mặt mũi nam nhân, t thuần túy là muốn đòi về vật sở hữu của mình — cái này còn dễ nói, cùng lắm thì dùng con mồi bồi thường cho hắn là được. Nhưng hiện tại nhìn hắn đối với Tôn Chí Tân càng ngày càng cảm thấy hứng thú, Esuike liền đau đầu phát hiện chuyện này không dễ dàng như vậy. Nếu Tiger thật sự muốn dùng lý lẽ để tranh đoạt, giữ được Tôn Chí Tân ở lại bộ tộc thật đúng là rất khó khăn.

    Quả nhiên, Naaru hàm hậu đã mở miệng nói:“Muốn bao nhiêu con mồi, ngươi nói, ta đáp ứng ngươi ! muốn quyết đấu, ngươi chọn thời gian, ta nguyện phụng bồi !”

    Nghe xong lời này, Tôn Chí Tân và Esuike đều nhịn không được ở trong lòng thở dài. Một người hàm hậu trung thực a, sao lại vô tâm kế như vậy ? ngươi thốt ra lời này, Không phải là chứng thực địa vị và tầm quan trọng của Tôn Chí Tân? sao có thể không khiến người khác mơ ước ?

    Nghĩ lại Tôn Chí Tân lại có chút nổi giận, nói quyết đấu liền quyết đấu, xem ta là người chết sao?nnd ngươi thắng còn dễ nói, thua ta phải đổi thành bị người khác đè? Tức giận dâng lên vượt qua lo lắng và bất an về Naaru khi nghe thấy phải quyết đấu, còn cả một tia không tha đã trở nên càng lúc càng nặng trong lòng hắn kia..

    Hiện tại đầu óc Tôn Chí Tân đang nhanh chóng vận chuyển, vắt hết óc suy nghĩ giải quyết khốn cảnh này như thế nào.

    Không đợi hắn nghĩ ra được, chợt nghe Esuike bình tĩnh nói:“Quyết đấu là việc của hai người các ngươi, vốn ta không có quyền hỏi đến. Nhưng là một trí giả, ta phải nhắc nhở các ngươi một sự kiện: mùa đông sắp đến, vô luận khi quyết đấu các ngươi ai thắng, ai thua nhất định đều mất đi tộc trưởng của mình. bản lĩnh các ngươi tương xứng, cho dù là thắng, cũng sẽ thắng thảm. sinh tồn của Bộ tộc mới là trọng yếu nhất, tổn thất một vị tộc trưởng, lưu lại một vị tộc trưởng không thể đảm đương trọng trách, mùa đông sắp đến sẽ sinh ra hậu quả gì, ta nghĩ không cần nhiều lời. Cho nên, việc này vô luận tương lai thế nào, hiện tại phải kéo dài đến sau mùa đông hẵng nói. Hai vị có ý kiến sao ?”

    Trong lòng Tôn Chí Tân nhảy dựng, lập tức dâng lên một loại kinh hỉ vì Naaru tạm thời được an toàn. không nhìn Esuike nhưng trong lòng lại đối với ông lão này lần đầu tiên dâng lên vô tận bội phục. quả nhiên gừng càng già càng cay ! hắn nói một phen, nói trắng ra chính là một chữ kéo, còn kéo đầy quang minh chính đại, ai cũng không phản đối được! Lão nhân vẻ mặt âm lãnh này đội danh hiệu trí giả, quả nhiên là có bản lĩnh!

    Nghe xong Lời Esuikie, Tôn Chí Tân hiện tại đã biết, chuyện quyết đấu cũng không phải là là chuyện tốt gì. Thua sẽ phải trả giá bằng sinh mệnh. Mà như lời của Esuike, hai người bản sự ngang nhau, thắng cũng là thắng thảm. Nói vậy, nếu có thể thôi thì thôi đi, tốt nhất kéo dài tới vô cùng vô tận

    Lập tức giương mắt liếc nhìn Naaru một cái, trong ánh mắt đã nói thực rõ ràng: Ngươi dám nhắc lại chuyện quyết đấu, ta thì cho ngươi biết mặt!

    Lại đảo mắt liếc nhìn Tiger một cái, trong ánh mắt cũng biểu đạt thật sự rõ ràng: Đầu ngươi bị nước vào à? ngươi thua sẽ làm cho bộ tộc của mình thiếu đi một tộc trưởng. Ngươi nếu thắng , hai người bản lĩnh không khác biệt, nghĩ ông đây sẽ sống với một kẻ tàn phế? ngươi là lợn à!

    Một trái một phải, phân biệt trừng hai người hai bên mỗi bên một cái, nửa điểm cũng không cảm giác được biểu hiện của mình hiện tại hệt như một lão bà dữ dằn vô pháp vô thiên……….

    Thuộc truyện: Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký