Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi – Chương 91-93

    Thuộc truyện: Thiếu Tướng Vợ Ngài Có Thai Rồi

    Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! [91] Thiệu Huyền, Chúng Ta Hẹn Hò Đi!

    *******

    Phi thuyền xuất phát, dần dần rời xa mặt đất, phòng ốc của nhân loại thu nhỏ, lồng phòng hộ của Lam tinh mở ra một lỗ hổng, chờ phi thuyền xuyên qua thì lỗ hổng kia lập tức biến mất, Lam tinh biến mất khỏi tầm mắt, xung quanh là một mảnh sương mù mờ mịt.

    Mà lúc này, Liên Kỳ Quang…

    “Chị dâu, cố nhịn một chút, qua vài ngày sẽ tới Bất Lạc tinh.” Nhìn cánh cửa toilet đóng chặt cùng âm thanh nôn mửa bên trong, Viên Linh thực gấp nhưng cũng không biết làm sao.

    “Cút!” Một âm thanh táo bạo đè nén từ bên trong vọng ra, Liên Kỳ Quang cuộn người, vẻ mặt tái nhợt, choáng váng đặc biệt quen thuộc cùng khó chịu lại cậu không ngừng hồi tưởng lại những phút giây chật vật mà bản thân đã sớm quên đi.

    “Chị dâu, cứ ở trong đó không được đâu, đi ra ngoài, nằm xuống giường có lẽ sẽ khỏe hơn đấy.”

    “Cút ngay cho tôi… ọe…” Dạ dày quặng lên từng cơn, Liên Kỳ Quang ngay cả mật đắng cũng muốn phun ra.

    “Chị dâu…”

    ‘Tít! Tít!’ Quang não trên tay truyền tới âm thanh, Liên Kỳ Quang mệt mỏi liếc mắt, thấy tin báo là Hạ Hầu Thiệu Huyền, không chút nghĩ ngợi liền cắt đứt.

    Mà bên kia, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn quang não bị ngắt, gương mặt vì nghĩ tới Liên Kỳ Quang mà nhu hòa chậm rãi có chút cứng đờ. Ánh mắt u ám lạnh lẽo nhìn chằm chằm quang não trên tay, ý đồ muốn soi ra thứ gì đó.

    Sau khi xác định bản thân không gọi nhầm số, gương mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền chậm rãi trầm xuống, cơ hồ sắp rớt xuống vụn băng. Nghiêm mặt, một lần nữa nhấn kết nối với quang não Liên Kỳ Quang.

    Vốn nghĩ có lẽ Liên Kỳ Quang vô tình bấm nhầm từ chối để tự an ủi bản thân, chính là nhìn quang não không ngừng gọi đi lại không ngừng bị cắt đứt, gương mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền có thể nói là đen như đít nồi.

    Chính là không giống lần đầu tiên, cơn giận vốn dĩ của Hạ Hầu Thiệu Huyền dần dần bị lo lắng thay thế. Cẩn thận nghĩ lại những cuộc trò chuyện của mình với Liên Kỳ Quang mấy ngày nay, hình như mình đâu có chọc nhóc con kia giận? Cho dù thật sự đang giận, mình gọi nhiều như vậy, nhóc con kia ngại phiền cũng nghe máy rồi mới đúng, sau đó sẽ như bình thường làm mặt lạnh, để mình phải nhận lỗi trước.

    Nhưng lần này…

    Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đi?

    Trong lòng lộp bộp một tiếng, Hạ Hầu Thiệu Huyền lại vội vàng gọi cho Liên Kỳ Quang, bất quá lần này lại hiện lên thông báo quang não Liên Kỳ Quang đã tắt, không thể kết nối.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút luống cuống bật dậy, nghĩ nghĩ, liền liên hệ với Viên Linh.

    Lần này không quá mấy giây đã kết nối.

    “Boss!” Viên Linh chào theo nghi thức quân đội.

    “Viên Linh, vợ tôi…” Hạ Hầu Thiệu Huyền mặt lạnh, còn chưa hỏi hết câu thì âm thanh nôn mửa kịch liệt đã truyền tới.

    Vốn này cũng không có gì, chính là ai bảo âm thanh này lại quen thuộc đến vậy?

    “Sao lại thế này!” Hạ Hầu Thiệu Huyền căng cứng thân mình, gương mặt lạnh lẽo đến mức làm trẻ con nhìn thấy phải khóc rống lên, cho dù là Viên Linh cách xa tới thiên sơn vạn thủy cũng chịu không nổi mà rùng mình, run bắn cả người.

    “Boss, chị dâu, chị dâu chị say phi thuyền.” Viên Linh nhăn nhó: “Từ lúc phi thuyền xuất phát, chị dâu vẫn luôn nhốt mình trong toilet, mặc cho tôi gọi thế nào cũng không chịu ra.”

    “…” Nhìn cánh cửa kim loại đóng chặt phía sau Viên Linh, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu chặt mày, ánh mắt hung ác tàn bạo.

    “Boss, mau khuyên một chút đi, từ giờ đến Bất Lạc tinh còn vài ngày nữa, nếu chị dâu vẫn không ăn không uống tự nhốt mình trong toilet thì sao chịu nổi?”

    “Phá cửa cho tôi!” Trầm mặc thật lâu, Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm giọng nói.

    “A?” Viên Linh sửng sốt, đợi đến khi hiểu được Hạ Hầu Thiệu Huyền nói gì thì câm nín.

    “Boss, này đâu phải nhà tôi, nếu phá rồi còn không phải bị tống vào tù sao. Hơn nữa, cho dù muốn thì cũng hữu tâm vô lực, tôi có dốc hết sức cũng không đấm lõm được miếng nào.”

    “…” Hạ Hầu Thiệu Huyền nghiêm mặt không nói.

    Nhìn đối phương im lặng phóng khí lạnh, Viên Linh sợ run cả người, bất đắc dĩ, chỉ đành xoay người, dùng chân đá đá cửa, phóng đại âm thanh.

    “Chị dâu, Boss gọi tới này, mau mở cửa đi.”

    “…” Im lặng.

    “Chị dâu, đừng để Boss lo lắng, mau…”

    “Liên Kỳ Quang! Mở cửa ra!” Âm thanh trầm thấp pha lẫn bạo ngược đánh gãy lời Viên Linh. Hạ Hầu Thiệu Huyền cơ hồ sắp tức chết rồi, nhóc con hư hỏng này, mỗi lần có chuyện đều gạt anh, còn dám ngắt quang não của anh, đợi tới Bất Lạc tinh rồi xem anh làm thế nào thu thập.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền tức giận làm phía sau cánh cửa nhất thời im lặng, ngay cả âm thanh nôn mửa cũng không còn.

    “Liên Kỳ Quang! Mở cửa ra! Đừng để anh có lý do trừng phạt em! !” Tiếng rống giận tăng mạnh cơ hồ làm cánh cửa kim loại chấn động, Viên Linh hơi lùi ra sau, trong lòng thầm than, không hổ là chị dâu, có thể chọc Boss tức đến vậy mà vẫn an nhàn co đầu rụt cổ.

    Im lặng hồi lâu, một giọng nói yếu ớt từ sau cửa truyền ra: “Anh hiện giờ đã muốn phạt tôi?”

    “Mở cửa ra!” Liên Kỳ Quang lên tiếng làm Hạ Hầu Thiệu Huyền bình ổn lại cơn giận.

    “Anh muốn đánh tôi?”

    “Anh không đánh em! Mau đi ra.” Đè nén tức giận, Hạ Hầu Thiệu Huyền cố gắng làm âm thanh mình dịu đi.

    Phía sau cánh cửa lại im lặng. Thật lâu sau, cửa chầm chậm mở ra, Liên Kỳ Quang vịn cửa bước ra ngoài, vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt cũng không còn thần thái khi xưa, suy yếu vô lực. Nhìn thấy Liên Kỳ Quang như vậy, Hạ Hầu Thiệu Huyền thực đau lòng, nhưng gương mặt vẫn đầy khí lạnh như cũ.

    “Khó chịu.” Liên Kỳ Quang tựa vào cửa, cúi đầu, rầu rĩ nói.

    “Ở trong đó thì không khó chịu à?” Hạ Hầu Thiệu Huyền vừa tức vừa bất đắc dĩ.

    “Anh đừng có ồn, hiện giờ tôi là người bệnh.” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu ngốc ngốc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, giọng điệu vẫn nghiêm nghị như cũ.

    “Nếu không phải hiện giờ em không ở bên cạnh, tôi thực muốn đánh em.” Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngơ ngác của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút buồn cười.

    “Anh dám đánh, tôi sẽ không cùng anh sinh cục nắm nữa.” Liên Kỳ Quang dẩu mỏ, trong nhận thức của Liên Kỳ Quang, hai người kết hôn, sau đó sinh cục nắm thì chính là một gia đình.

    Chính là ở thời tận thế, bởi vì vi rút cùng chém giết, nhân loại đã không thể thụ thai bình thường, nên sau đó, số lượng người ngày càng ít đi, không cần tang thi, nhân loại cũng sắp bị diệt vong.

    Cậu cùng Hạ Hầu Thiệu Huyền kết hôn, vậy phải có một cục nắm, chính là làm sao mới có được? Cậu có tra qua, ở thế giới này, đứa nhỏ thông qua tinh tử cùng DNA từ cơ thể hai vợ chồng, sau đó trải qua quá trình bồi dưỡng đặc biệt tạo thành.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền tồn tại làm cậu thật sự muốn có một gia đình, mà như vậy thì cần có nắm, vì thế cậu vẫn luôn để tâm.

    Nhìn bộ dáng đúng lý hợp tình của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền khó có dịp kinh ngạc.

    Viên Linh thì trợn mắt há hốc, mình, mình hình như vừa nghe thấy chuyện không nên nghe đi?

    “Ai.” Hồi phục lại tinh thần, nhìn ánh mắt thực sạch sẽ của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền liền biết mình xong rồi, cả đời phải chịu thua nhóc con này, cơn giận tràn đầy trong lòng tan biến gần như không còn.

    “Vợ à, lên giường nằm đi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền ra dấu, Viên Linh hiểu ý, xoay người bước tới thu dọn giường.

    Liên Kỳ Quang chóng mặt đi theo sau Viên Linh, giống ngư ngã nhào mà chui vào trong, buồn bực không thèm hé răng.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày, ngược lại nói: “Viên Linh, đi lấy thuốc tới.”

    “Vâng!” Viên Linh giơ tay chào theo nghi thức quân đội, sau đó xoay người định rời đi, nhưng mới bước được hai bước đã bị ánh nhìn lạnh như băng tuyết của Hạ Hầu Thiệu Huyền làm rùng cả mình, vội vàng cởi bỏ quang não trên tay đặt xuống bên cạnh Liên Kỳ Quang, bản thân thì xoay người rời đi.

    “Vợ à, nằm yên đi.” Thấy Liên Kỳ Quang khó chịu củng tới củng lui trong chăn, Hạ Hầu Thiệu Huyền thực chịu không nổi.

    “Ngô.” Liên Kỳ Quang lật người lại, ôm chăn mệt mỏi tựa vào đầu giường, ỉu xìu nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    “Vợ à, thấy cái nút ở bên cạnh không?” Thấy vợ yêu mất tinh thần như vậy, Hạ Hầu Thiệu Huyền bắt đầu tìm cách chọc cậu vui.

    “Ân.”

    “Nhấn nó đi.”

    Liên Kỳ Quang nhấc mắt, tùy tay nhấn một cái, nhất thời một màn hình giả lập xuất hiện lơ lửng trước mặt.

    “ Góc dưới bên phải.”

    “…” Không biết Hạ Hầu Thiệu Huyền muốn làm gì, Liên Kỳ Quang ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn.

    Theo tin tức xác nhận, chỉ nghe ‘ken két’ một tiếng, vách tường kim loại trước mặt Liên Kỳ Quang bắt đầu di động. Liên Kỳ Quang ngẩn ra, ánh mắt giật giật.

    Theo những tấm kim loại di động, bức tường kim loại màu ngân bạc to lớn bị thay thế bằng thủy tinh trong suốt đặc thù, mà cảnh sắc bên ngoài phi thuyền cũng đập thẳng vào mắt Liên Kỳ Quang.

    Liên Kỳ Quang chậm rãi ngồi dậy ngay ngắn, chăm chú nhìn ra ngoài, ánh mắt dần sáng bừng.

    Các hành tinh mênh mông vô số, bóng tối cắn nuốt vạn vật, vì sao rải rác, các thiên hà giao thoa nhau tọa lạc trong vũ trụ mênh mông thần bí.

    Những ngôi sao trôi nổi trên bầu trời làm người ta cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, trong vũ trụ mên mông bát ngát này, mình cũng chỉ là một hạt bụi mà thôi.

    Nhìn ánh mắt tỏa sáng của Liên Kỳ Quang, trong mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền cũng chậm chậm lộ ra ý cười. Những ánh sao trời rơi vào trong mắt Liên Kỳ Quang, mà trong mắt anh, cho dù là ngôi sao xinh đẹp nhất vũ trụ này cũng không thể làm anh để mắt như người này.

    “Đẹp không?” Hạ Hầu Thiệu Huyền phóng nhẹ âm thanh.

    “Ừm, đẹp lắm.” Liên Kỳ Quang gật đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài phi thuyền, không chớp cái nào.

    Từ ngày tận thế thì không bao giờ thấy được các vì sao nữa, khi đó mỗi lần Liên Kỳ Quang ngẩng đầu nhìn về phía không trung u ám thì đều nghĩ, vì sao trong sách miêu tả rốt cuộc có hình dạng gì, cũng giống như bức tranh minh họa sao?

    Hiện giờ nhìn hết thảy, Liên Kỳ Quang cảm thấy so với những bức tranh kia đẹp hơn rất nhiều.

    “Vợ à, chờ em tới Bất Lạc tinh, chúng ta cùng ngắm sao.”

    “Nơi đó cũng có sao à?” Liên Kỳ Quang quay đầu lại, không biểu cảm nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    “Ừ, so với ở đó còn đẹp hơn. Bất Lạc tinh nằm ở biên giới Lam tinh, rất gần các vì sao, vì thế nhìn cũng rõ hơn.” Khóe miệng Hạ Hầu Thiệu Huyền cong lên gợi thành một mạt cười.

    Liên Kỳ Quang nghiêng đầu nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, trầm mặc hồi lâu thì đột nhiên mở miệng.

    “Thiệu Huyền, chúng ta hẹn hò đi.”

    “… hẹn hò, là cái gì?”

    “Trong sách nói, hẹn hò là một giai đoạn tìm kiếm bạn đời của nhân loại, ở cùng nhau, trò chuyện cùng nhau, tìm ra những điểm thích hợp.”

    “Chính là vợ à, chúng ta đã ở cùng một chỗ rồi.”

    “Vậy cũng được, hẹn hò có thể xúc tiến hiểu biết giữa song phương, bởi vì nhận thức không ngừng lớn dần cùng thay đổi, nếu hai bên không hẹn hò nhiều sẽ bắt đầu phiền chán, sau đó sẽ thích người khác, theo khoa học thì chính là ngoại tình.”

    “… vợ à, anh thực không yên tâm về em a.” Hạ Hầu Thiệu Huyền lo lắng nhìn Liên Kỳ Quang.

    “…” Liên Kỳ Quang mím môi, khô khan tiếp tục truyền thụ ‘tri thức’ học hỏi được từ sách vở cho Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    “Chúng ta hiện giờ thuộc về loại hẹn hò yêu đương, thực nghiêm túc.”

    “Thế hẹn hò phải làm thế nào?” Hạ Hầu Thiệu Huyền bắt đầu âm thầm tính toán, nghĩ xem làm thế nào cho vợ mình một buổi hẹn thực hài lòng.

    “Chúng ta có thể đi dạo phố, tản bộ, ăn cơm, xem phim. Hơn nữa, hẹn hò là hai người, không thể gọi thêm người khác.” Nghĩ tới vấn đề quan trọng, Liên Kỳ Quang nghiêm túc dặn dò.

    “Chỉ hai chúng ta?” Ánh mắt sâu thẳm của Hạ Hầu Thiệu Huyền rõ ràng sáng ngời.

    “Ừ!”

    “Thế chúng ta hẹn hò đi vợ.” Hai người? Cầu còn không được.

    “Tốt!” Gật đầu.

    “Vợ, hai ta hẹn hò mỗi ngày được không?”

    “…” Liên Kỳ Quang.

    Hoàn Chương 91.

    Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! [92] Anh Hẳn Nên Cho Tôi Một Cái Ôm

    ******

    Ở trên phi thuyền sống một ngày dài đằng đẵng như một năm, nhưng có Hạ Hầu Thiệu Huyền dỗ nên cũng không còn quá khổ sở, uống xong thuốc chống say, Liên Kỳ Quang cũng không còn choáng váng khủng khiếp như khi nãy, cũng không còn ói liên tục.

    Liên Kỳ Quang vẫn thực kén chọn, nhưng mấy ngày nay bị gây sức ép làm cậu chẳng còn tâm tư so đo ăn uống, dạ dày cứ quay cuồng khó chịu làm dịch dinh dưỡng chan chát uống vào miệng cũng trở thành không có hương vị.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền mỗi ngày đều tận lực bồi Liên Kỳ Quang, lúc dỗ cậu ngủ say rồi mới đẩy mạnh tốc độ hoàn thành công tác. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngày càng gầy ốm của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền thực đau lòng, cũng thực bất đắc dĩ, dù sao chuyện say phi thuyền này không thể dựa vào ngoại lực giải quyết, chỉ có thể do Liên Kỳ Quang tự thích ứng.

    Hành trình kéo dài mấy ngày, ngay lúc Liên Kỳ Quang táo bạo muốn hủy phi thuyền thì Bất Lạc tinh đã ở ngay trước mặt.

    “Chị dâu, tới Bất Lạc tinh rồi.” Viên Linh đi tới.

    Liên Kỳ Quang mệt mỏi ngẩng đầu, xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh nhìn tinh cầu màu đỏ sậm ngay trước mắt, mím môi, không hé răng.

    “Chị dâu, từ giờ đến lúc xuống phi thuyền chỉ còn không tới một tiếng, chị dâu muốn thu dọn một chút không?”

    “Ừ.” Rầu rĩ đáp một tiếng, nhưng vẫn chui rúc trên giường không động đậy tẹo nào.

    Viên Linh xoa xoa mi gian, thực bất đắc dĩ. Mấy ngày nay, anh chân chính kiến thức được Liên Kỳ Quang ‘khó hầu hạ’ cỡ nào, không hài lòng liền rút đao ra dọa người. Có lúc cho dù không động thủ nhưng lại càng dọa người hơn. Cậu ta cứ vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm anh, thẳng tới lúc da gà da vịt của anh đều nổi lên hết.

    Không biết anh nhát gan sao a! ! !

    “Chị dâu…”

    “Đi ra ngoài.” Liên Kỳ Quang cúi đầu chỉ lộ ra mái tóc bù xù, toàn thân bắt đầu tỏa ra áp suất thấp.

    “Vâng.” Bị áp khí âm trầm trên người Liên Kỳ Quang làm run bắn cả người, Viên Linh không nói hai lời, nhanh chóng chạy khỏi phòng.

    “Chống đỡ đi vào toilet, thay bộ quần áo đã có nhiều nếp nhăn. Nhìn hình ảnh chính mình trong gương, ánh mắt Liên Kỳ Quang chợt hiện lên một tia u ám.

    Ngón tay xẹt qua xương quai xanh, một con rắn bạc quấn quanh bên cổ, há to miệng.

    Con rắn này cậu đã từng thấy, cái lần đầu tiên tới Hạ Hầu gia, lúc thay quần áo đã phát hiện, chỉ là khi ấy vì bên ngoài hối thúc, hơn nữa ấn ký cũng không hiện rõ nên Liên Kỳ Quang không quá để ý. Chính là, hiện giờ cho dù có muốn làm lơ cũng không được, ấn ký càng lúc càng rõ, liếc mắt nhìn qua hệt như được in lên. Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, nó giống như trời sinh đã có, khắc sâu trong da thịt.

    Ngón tay nhẹ nhàng vuốt xà văn, Liên Kỳ Quang thầm suy tư, cậu cứ cảm thấy dường như mình đã thấy ấn kỳ này ở nơi nào, chính là nghĩ mãi vẫn không ra.

    Đột nhiên, phi thuyền truyền tới một trận dao động, Liên Kỳ Quang đưa tay chồng đỡ, gương mặt thoáng chốc trắng bệch, cơn ghê tởm vốn đã ám chế lại bắt đầu cuồn cuồn.

    Liên Kỳ Quang nhắm mắt lại, thật lâu sau mới dịu xuống, nhìn bản thân chật vật của mình trong gương, Liên Kỳ Quang nhíu mày, cũng không còn tâm tư để ý tới ấn ký kia, vội vàng mặc quần áo.

    Ước chừng một giờ sau, phi thuyền thả chậm tốc độ, đáp xuống. Liên Kỳ Quang mặc quần áo thể thao màu đen, tay đút trong túi, mặt không biểu cảm đi theo phía sau Viên Linh. Vành nón rộng thùng thình che khuất gương mặt tái nhợt của cậu, chỉ lộ ra cái cằm tinh xảo.

    “Chị dâu, cẩn thận một chút.” Viên Linh chắn trước mặt Liên Kỳ Quang, thấp giọng nhắc nhở.

    Cửa phi thuyền bị mở ra, tiếng khí đè nén cũng gió lốc gào thét ập thẳng vào mặt, Liên Kỳ Quang híp mắt, nghiêng mặt né tránh bụi đất xông tới.

    “Chị dâu, đi thôi.” Viên Linh nghiêng người, ý mời Liên Kỳ Quang.

    Lãnh tĩnh đi theo Viên Linh theo thống đạo bước xuống phi thuyền. Khoảnh khắc hai chân đạp lên mặt đất, thân mình vẫn căng cứng của Liên Kỳ Quang chậm rãi thả lỏng, cái đầu vẫn mơ hồ choáng váng suốt mấy ngày nay cũng vững vàng trở lại.

    Chờ hai người xuống, thông đạo thu hồi, bắt đầu nâng lên.

    “Bọn họ cần phải quay về.” Thấy ánh mắt Liên Kỳ Quang vẫn nhìn chằm chằm phi thuyền, Viên Linh mở miệng giải thích.

    “…” Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, trầm mặc không lên tiếng.

    “Chị dâu, đi thôi.”

    “…” Liên Kỳ Quang.

    “Chị dâu?” Thấy Liên Kỳ Quang vẫn đứng yên bất động, Viên Linh có chút nghi hoặc quay đầu lại.

    “…” Không để tâm tới lời thúc giục của Viên Linh, Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, mặt than nhìn một mạt màu đen kiên nghị cao ngất cách đó không xa.

    Viên Linh đi tới bên cạnh, theo tầm mắt Liên Kỳ Quang nhìn qua, chờ đến lúc thấy rõ người đến là ai thì nhất thời mở to mắt, há hốc miệng, có chút nói năng lộn xộn.

    “Bo… Boss…”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền đón cuồng phong thẳng bước đi tới chỗ Liên Kỳ Quang, gương mặt kiên nghị lạnh lùng lại càng tăng thêm phần lãnh liệt, cứng rắn.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền dừng lại trước mặt Liên Kỳ Quang, con ngươi sâu thẳng nhìn chằm chằm nhóc con mà mình tâm tâm niệm niệm đang đứng ngay trước mắt, bên trong là nhiệt tình quay cuồng làm người ta khiếp đảm.

    Liên Kỳ Quang ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, ngơ ngác nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, không biểu cảm mở rộng đôi tay: “Anh hẳn nên cho tôi một cái ôm.”

    Trầm mặc nhìn Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền thật lâu không nói gì. Liên Kỳ Quang vẫn duy trì tư thế giang rộng tay, biểu tình không đổi.

    Cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên dùng sức ôm Liên Kỳ Quang vào lòng, động tác mạnh mẽ làm Liên Kỳ Quang phát đau, cơ hồ là muốn nhấn cậu hòa tan vào da thịt anh.

    “Anh tới đón tôi.” Nương theo lực đạo ôm lấy cổ đối phương, ngẩng mặt, ngốc ngốc nói.

    “Ngạc nhiên không?” Hạ Hầu Thiệu Huyền vùi mặt vào bên cổ Liên Kỳ Quang, hít hương cỏ xanh thơm mát đặc biệt trên người vợ mình, âm thanh không áp chế được ý cười.

    “Anh không về nhà đón tôi.”

    “Anh muốn, chính là khoảng thời gian này Bất Lạc tinh quá hỗn loạn, không thể rời đi.” Anh sao lại không muốn đi, lúc biết tin Liên Kỳ Quang có kì nghỉ, anh đã lập tức muốn chạy tới bên cạnh.

    “Thiệu Huyền.”

    “Ân?”

    “Tôi thích anh.”

    Ở khu huấn luyện, trong lúc hôn mê quay về thời tận thế, khoảnh khắc kinh hoảng cùng vô thố kia làm cậu không biết mình nên sống tiếp thế nào.

    Lúc ban đầu chỉ lẻ loi cô độc sinh tồn trong bóng tối đã tạo thành thói quen không cầu mong gì cả. Chính là, sau khi có được ánh sáng, phải trở lại bóng tối thì đúng là địa ngục.

    Chưa từng biết đến thế giới này, cũng chưa từng gặp nhiều người như vậy, cũng không ai giống như Hạ Hầu Thiệu Huyền, trong thời tận thế, cậu còn sống chỉ vì sinh tồn. Nhưng sau khi có được hết thảy, trở lại nơi đó, cậu đột nhiên không tìm thấy lí do để sống.

    Bừng tỉnh khỏi giấc mơ, hết thảy mọi thứ chân thật xung quanh cũng không thể làm cậu an tâm, ngược lại lại càng hoảng hốt hơn, tất cả, có phải một ngày nào đó lại biến mất, cuối cùng không thể quay lại?

    Liên Kỳ Quang đột nhiên bày tỏ làm Hạ Hầu Thiệu Huyền sửng sốt, cúi đầu nhìn vợ yêu, gương mặt nhỏ nhắn không chút biểu tình nhưng lại làm anh nhìn ra một tia vô thố cùng mờ mịt.

    “Vợ à, làm sao vậy? Có phải có ai khi dễ vợ không?” Nâng mặt Liên Kỳ Quang, ngón tay mang theo vết chai chậm rãi ma xát mi mắt cậu. Con ngươi đen láy sâu thẳm bắt đầu quay cuồng.

    “Anh sẽ biến mất sao?” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, lãnh tĩnh nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, hỏi ra nghi vấn trong lòng.

    “Sẽ không.”

    “Kia, anh sẽ chết sao?”

    “…”

    “Anh sẽ chết sao?” Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên im lặng làm Liên Kỳ Quang truy hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm đối phương.

    “Sẽ không.” Trầm mặc hồi lâu, Hạ Hầu Thiệu Huyền đặt một tay lên đầu Liên Kỳ Quang, âm thanh trầm thấp mang theo kiên định.

    “Chào chị dâu! !” Âm thanh đặc biệt chỉnh tề vang lên từ phía sau Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, chỉ thầy Trọng Mục cùng Hiên Lãng nhếch miệng cười tươi rói.

    “Đi thôi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền buông Liên Kỳ Quang ra, bàn tay cứng rắn mạnh mẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, xoay người đi về phía phi hành khí.

    “Boss…” Trọng Mục hí hửng chạy tới, mở cửa phi hành khí.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền mắt lạnh liếc Trọng Mục, nắm tay Liên Kỳ Quang bước lên phi hành khí, không đợi Trọng Mục đuổi kịp đã ‘ầm’ một tiếng đóng sầm cửa lại.

    “Qua bên kia!”

    “…” Trọng Mục.

    Phi hành khí khởi động, văng một đống bụi đất vào mặt Trọng Mục.

    “Kẻ đần không có mắt!” Hiên Lãng trở mặt xem thường, xoay người đi tới chỗ chiếc phi hành khí bên kia.

    “Boss cùng vợ đã bao lâu không gặp rồi, cậu còn xáp qua, Boss không đập cậu một trận là nể mặt chị dâu lắm ấy.”

    “Bên quân doanh chuẩn bị tốt chưa?” Viên Linh nhảy lên phi hành khí, mở miệng hỏi.

    “Yên tâm đi, tôi đã làm thì khỏi phải lo.”

    “Chúng ta làm vậy Boss sẽ không giận chứ?” Ngẫm lại đám người bên quân doanh, Trọng Mục vẫn không dấu được lo lắng, vì cái gì cứ luôn cảm thấy như đại họa sắp ập tới.

    “Yên tâm! Chúng ta làm vậy là cấp mặt mũi cho Boss! Tuyệt đối sẽ làm chị dâu kinh hỉ!” Hiên Lãng vỗ vỗ ngực, vẻ mặt ‘cứ tin vào tôi’.

    Chính là, thật sự sẽ kinh hỉ sao?

    Hoặc là…

    Hoàn Chương 92.

    Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! [93] Hoan Nghênh Chị Dâu Đến Thị Sát Bất Lạc Tinh

    ******

    Trên phi hành khí, Liên Kỳ Quang dựa bên cửa sổ không chút chớp mắt nhìn đám người tới lui xuyên qua những kiến trúc bằng kim loại, từng thấy sự phồn hoa cùng rộng rãi của Lam tinh, giờ nhìn thấy một tinh cầu nhỏ bé lại náo nhiệt như vậy thì cũng khá ngạc nhiên.

    “Đó đều là cư dân bản địa có của Bất Lạc tinh.” Hạ Hầu Thiệu Huyền từ phía sau ôm Liên Kỳ Quang vào lòng, mở miệng giải thích.

    “Không có xe à?”

    “Bất Lạc tinh không thể so với Lam tinh, chẳng qua chỉ là một tinh cầu biên giới nho nhỏ, vì thế người dùng xe huyền phù rất ít. Hơn nữa, đây là biên giới, phải luôn đề phòng thể biến dị, không người nào dám tùy tiện ra ngoài. Bọn họ, phần lớn đều sinh ra ở Bất Lạc tinh, cơ hồ cả đời cũng chưa từng rời khỏi đây.”

    “So với thời tận thế vẫn hạnh phúc hơn nhiều.” So với thời kì tận thế chỉ toàn bóng tối, nguy cơ rình rập bốn phía kia thì đây đã là thiên đường.

    “Chưa từng được trải nghiệm kiếp nạn ba ngàn năm trước, không ai có thể đánh giá được những năm đó đen tối thế nào.” Tri thức của nhân loại bị giới hạn trong những văn tự khô cằn, không tự trải nghiệm, nhân loại không thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng khi đó.

    “…” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, liếc mắt nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Hạ Hầu Thiệu Huyền, mấp mé miệng không nói thêm gì.

    Phi hành khí một đường lao vun vút, ước chừng nửa giờ thì bắt đầu chậm rãi ngừng lại.

    “Boss, tới rồi.” Máy truyền tin vang lên giọng Trọng Mục.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu nhìn xuống lòng ngực, Liên Kỳ Quang vốn đã hơi buồn ngủ cũng chầm chậm mở mắt.

    “Mệt à?”

    “Ân.” Rầu rĩ gật gật đầu.

    “Đi thôi, trở về ngủ.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng dậy, nắm lấy tay Liên Kỳ Quang.

    Cửa phi hành khí mở ra, Liên Kỳ Quang cố mở mắt, mơ mơ màng màng tùy ý để Hạ Hầu Thiệu Huyền nắm tay mình dẫn đi, loạng choạng đi ở phía sau, vài lần đập phải tấm lưng cứng rắn của Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    Nhìn Liên Kỳ Quang gục gặc đầu hệt như gà mổ thóc, ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền ẩn ẩn mang theo ý cười.

    Xuống phi thuyền, một cơn gió lạnh đập thẳng vào mặt, Liên Kỳ Quang rùng mình, đầu óc vốn mơ mơ màng màng nhất thời cũng thanh tỉnh không ít.

    “Chào! Chị! Dâu!” Âm thanh chỉnh tề vang vọng đất trời, chấn động làm đầu óc Liên Kỳ Quang vang ong ong.

    Liên Kỳ Quang ngốc ngốc ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nhìn một đám nam nhân mặc quân trang màu đen bên dưới, đầu óc thoáng chốc không kịp xoay chuyển.

    “Chị dâu thực đáng yêu ~~~~”

    “Thực ngoan a! Thực muốn mua một nhóc như thế về nhà! !”

    “Đứa nhỏ này vẫn còn là vị thành niên đi?”

    “Chậc chậc! Nhỏ như vậy, Boss thực không biết xấu hổ mà!”

    Này là suy nghĩ trong lòng của đám quân nhân.

    “Chuẩn bị! !” Một tiếng gầm lớn, tựa như tiếng sấm. Ngay sau đó tiếng hát gào thét thảm thiết vang vọng khắp quân doanh, xoay mòng trên không trung, thật lâu vẫn không tiêu tan.

    Hảo hảo một khúc quân ca lại bị cả đám bọn họ rống tới đỏ mặt tía tai, nứt đá xuyên mây, long trời lở đất.

    ‘Này là sao vậy?’ Liên Kỳ Quang ngây ngốc, ngơ ngác ngẩng mặt nhìn về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền, thấy mặt đối phương lúc này đã đen như mực.

    Khúc quân hành kết thúc, mấy ngàn quân nhân đồng loạt nghiêm.

    ‘Răng rắc!’ Chỉ nghe một trận tiếng súng lên đạn, mấy ngàn quân nhân rút súng, dùng tư thế tiêu chuẩn theo sách giáo khoa nâng súng lên đạn.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền thấy vậy thì biến sắc, không nói hai lời, đột nhiên đưa tay ôm Liên Kỳ Quang vào lòng, đôi tay to lớn bịt tai cậu lại.

    ‘Đùng đùng đùng…’ Tiếng súng vang dội khắp Bất Lạc tinh, chấn động đến ù cả tai. Viên đạn bay vút lên bầu trời hình thành một trận mưa đạn vàng chóe, liếc mắt nhìn qua thực làm lòng người kinh sợ.

    ‘Soạt!’ Thu súng, nghiêm, động tác nhất trí, đồng loạt chào theo nghi thức quân đội, âm thanh to rõ, đinh tai nhức óc.

    “Hoan nghênh chị dâu tới thị sát Bất Lạc tinh, thiếu tướng đại nhân uy vũ khí phách, hết thảy đều tốt, không có thói hư tật xấu. Xin chị dâu minh xét!”

    “…” Liên Kỳ Quang.

    “Chào, chào mọi người.” Mặt than nâng tay lên, lờ mờ chào lại theo nghi thức quân đội.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền nghiêm mặt, đưa tay nắm lấy tay Liên Kỳ Quang kéo xuống, ánh mắt lãnh liệt quét mấy ngàn quân binh, âm thanh phát ra răng rắc rớt xuống vụn băng.

    “Tất cả! ! Sân huấn luyện! Chạy không chết thì đừng trở về!”

    “…” Hạ Hầu Thiệu Huyền phát hòa làm cả đám quân nhân choáng váng, này là sao? Cãi nhau với vợ à? ?

    “Cút hết đi! !” Khí thế trên người không chút lưu tình phóng xuất ra ngoài, nhất thời mọi người chỉ cảm thấy cả người chợt lạnh, cả người run run, không nói hai lời liền co cẳng bỏ chạy.

    “Rõ! !”

    Mấy ngàn quân binh vốn tập kết lập tức giải tán, một trận bụi mù bốc lên, sân tập vốn chật kín nháy mắt trống lốc đìu hiu.

    “Bọn họ, không thích tôi à?” Liên Kỳ Quang nâng gương mặt đang vùi trong lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền lên, khô khan hỏi.

    “Bọn họ chỉa súng về phía tôi.” Chỉ tay về phía bãi sân trống rỗng, nghiêm mặt nói.

    “… chúng có bệnh ấy!” Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm Liên Kỳ Quang đi vào trong quân doanh, trong lòng bắt đầu mưa rền gió dữ.

    Đám nhóc này, muốn chết mà! !

    Nhóm quân binh còn đang nghiên cứu nhân sinh ở sân huấn luyện cảm thấy cả người run lẩy bẩy, con đường trước mặt là một mảnh hắc ám a ~~~

    Liên Kỳ Quang bị Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm về tới phòng, sau khi buông cậu xuống, Hạ Hầu Thiệu Huyền liền xoay người đi ra ngoài. Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, mặt không biểu cảm nhìn theo hướng đối phương rời đi, cởi giày, chui vào trong ổ chăn của Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền ra ngoài không bao lâu đã quay lại, nhìn một cục tròn trong ổ chăn thì bước chân hơi khựng lại, ánh mắt xẹt qua một mạt ôn hòa.

    “Vợ à, dậy đi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền ngồi xuống bên giường, đưa tay kéo kéo chăn.

    “…” Liên Kỳ Quang kéo chăn xuống, lộ ra cái đầu bù xù.

    “Vợ, uống cái này đi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền xách Liên Kỳ Quang ra, săn sóc đưa qua một túi nước màu màu đỏ.

    “Cái gì vậy?”

    “Bất Lạc tinh khác với Lam tinh, uống thuốc này đi, bằng không sẽ cảm thấy khó chịu.”

    Nhìn chất lỏng màu đỏ trong tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang nhíu nhíu mày, ánh mắt rõ ràng lộ ra không thích.

    Đưa tay nhận lấy, Liên Kỳ Quang khẽ nhắm mắt lại, ực một phát uống hết. Mùi vị chua xót pha lẫn với cay đắng lan tràn trong khoang miệng, sắc mặt Liên Kỳ Quang biến đổi, ‘rốp’ một tiếng, cắn ống hút.

    “Vợ à, cái này không thể ăn đâu.” Hạ Hầu Thiệu Huyền căng cứng, vội vàng rút ống hút trong miệng Liên Kỳ Quang ra, vừa tức vừa buồn cười.

    “Khó uống như vậy à?” Thấy gương mặt vẫn luôn bất biến của Liên Kỳ Quang nhăn thành một đoàn, dùng sức căn chăn nhai nhai, Hạ Hầu Thiệu Huyền bất đắc dĩ xoa xoa mái tóc mềm mượt của cậu.

    “Khó uống, so với vị thịt người còn khó chịu hơn.” Liên Kỳ Quang rầu rĩ đẩy cái tay đang cầm ống hút của Hạ Hầu Thiệu Huyền qua một bên.

    “Nói ngốc gì đó, em từng ăn thịt người sao mà biết?”

    “…” Động tác của Liên Kỳ Quang hơi khựng lại, gương mặt vùi dưới chăn tối sầm, khóe môi hơi mím, trầm mặc không nói.

    “Không có.” Im lặng hồi lâu, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, gương mặt đã không còn biểu tình.

    Nhìn gương mặt nhỏ nhắn lãnh tĩnh, bàn tay vốn đang xoa tóc Liên Kỳ Quang hơi khựng lại, trầm mặt nhìn vào ánh mắt cậu, không bỏ xót mạt ảm đạm chợt lóe trong đáy mắt đối phương.

    Trầm mặc hồi lâu, Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên cúi thấp người, cắn lên đôi môi khẽ nhếch của Liên Kỳ Quang.

    “Ngô…” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, mờ mịt mở to hai mắt.

    Răng nanh Hạ Hầu Thiệu Huyền nhẹ nhàng day nghiến môi Liên Kỳ Quang, bàn tay đặt trên đỉnh đầu cậu chậm rãi di động, để cậu ngã xuống giường, bản thân thì đè áp lên.

    “Ngô, khó chịu.” Liên Kỳ Quang nhíu mày, đôi tay nhỏ bé ôm lấy mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền, lầm bầm.

    “Vợ à, anh rất nhớ em.” Hạ Hầu Thiệu Huyền thấp giọng thì thầm, không thể thỏa mãn với đôi môi Liên Kỳ Quang, bắt đầu chậm rãi xâm nhập, tiến công chiếm đóng thành trì, đẩy sâu phút triền miên này.

    Bàn tay to mạnh mẽ đảo qua cổ Liên Kỳ Quang, chậm rãi mò vào trong quần áo, có chút thô bạo xé mở.

    Càn quét trong khoang miệng mềm mại của Liên Kỳ Quang, vị đắng chát nhàn nhạt theo nụ hôn này lan tràn trong miệng, Liên Kỳ Quang thấp giọng ngâm khẽ, hai tay vô lực rũ xuống, ánh mắt ướt át lộ ra vô thố cùng mê mang nồng đậm.

    Nụ hôn của Hạ Hầu Thiệu dời khỏi môi Liên Kỳ Quang, bắt đầu dời qua má, cằm, từng chút từng chút di động xuống dưới, ở cổ cùng xương quai xanh của Liên Kỳ Quang không ngừng để lại ấn ký ám muội.

    “Thiệu Huyền, khó chịu…” Âm thanh mềm mại ấm ách đầy hấp dẫn vang lên khe khẽ bên tai Hạ Hầu Thiệu Huyền. Liên Kỳ Quang bất an vặn vẹo thân mình, da thịt lộ ra ma xát lên thân thể đối phương, mang tới lửa nóng bừng bừng cùng cảm giác vội vàng xao động.

    Chính là ngay khoảnh khắc này Hạ Hầu Thiệu Huyền nháy mắt thanh tỉnh, cúi đầu nhìn bé con dưới thân, quần áo hé mở, những vết hôn đỏ hồng chi chít trải rộng trên làn da trắng nõn, con ngươi đen láy mê mang ướt át, mờ mịt nhìn mình.

    Nhìn Liên Kỳ Quang như vậy, hạ thân Hạ Hầu Thiệu Huyền căng cứng, một luồng nhiệt thổi quét toàn thân, làm anh muốn đá lí trí qua một bên. Chính là, anh biết mình không thể, bảo bối của anh còn quá nhỏ, sẽ làm cậu bị thương mất.

    “Thiệu Huyền…”

    “Vợ à, ngủ đi.” Đè nén cuồng bạo cùng tàn sát trong cơ thể, Hạ Hầu Thiệu Huyền cẩn thận vì Liên Kỳ Quang chỉnh lý lại quần áo, đắp chăn.

    “Chính là tôi muốn ra ngoài chơi.”

    “Trước nghỉ ngơi đã, ngày mai sẽ mang em đi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền ấn một nụ hôn lên môi cậu, không ở lại thêm nữa, cơ hồ có chút chật vật rời đi.

    “Anh đi đâu?” Thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền phải rời đi, Liên Kỳ Quang mở miệng gọi lại.

    “Anh, anh còn chút việc, em ngủ trước đi, chốc nữa anh sẽ quay lại.” Dứt lời, Hạ Hầu Thiệu Huyền liền vội vàng rời đi.

    Nhìn cánh cửa bị Hạ Hầu Thiệu Huyền đóng sầm lại, Liên Kỳ Quang tràn đầy nghi hoặc.

    Giật giật thân mình, muốn kéo tấm chăn bị Hạ Hầu Thiệu Huyền trùm kín xuống, chính là đột nhiên phát hiện một điều làm hành động của cậu khựng lại.

    Liên Kỳ Quang yên lặng xốc chăn, cúi đầu nhìn xuống.

    Trầm mặc hồi lâu, sau đó vói tay vào trong sờ sờ, tựa hồ muốn xác định gì đó.

    Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, cũng không biết trải qua bao lâu, Liên Kỳ Quang sửng sốt từ trong ổ chăn bò dậy, từ trong không gian lôi máy tính ra, vẻ mặt nghiêm nghị mở máy, tìm mục giải đáp thắc mắc.

    Sau đó gõ…

    “Tiểu kê kê không mềm xuống phải làm sao bây giờ?”

    Hoàn Chương 93.

    Thuộc truyện: Thiếu Tướng Vợ Ngài Có Thai Rồi