Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi – Chương 94-96

    Thuộc truyện: Thiếu Tướng Vợ Ngài Có Thai Rồi

    Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! [94] Thiệu Huyền, Đánh Một Trận Đi

    ******

    “Tỉnh?” Thấy Liên Kỳ Quang có động tĩnh, Hạ Hầu Thiệu Huyền buông thứ trong tay, đi tới bên giường ngồi xuống.

    “Anh về khi nào vậy?” Dụi dụi mắt, đầu óc Liên Kỳ Quang vẫn chưa kịp hoạt động.

    “Vừa về thôi, hôm qua lại thức đêm chơi game à?” Một tay dụi mắt, một tay mơ màng kéo cái quần trùm lên đầu, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn mà bất đắc dĩ.

    “Không có chơi game.” Giơ hai móng vuốt ngoan ngoãn để Hạ Hầu Thiệu Huyền giúp mình mặc quần áo, thấp giọng rầm rì.

    “Máy tính còn chưa tắt kìa, còn nói không chơi game, vẫn chưa qua nổi ải ba đi.”

    “Tôi không chơi game.” Nhớ tới đủ loại đáp án cùng đề nghị của đám người trên mạng lúc đêm qua, Liên Kỳ Quang không biết vì sao đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên.

    “Thế vợ hơn nửa đêm không chịu ngủ là nghĩ tới ai hả?” Hạ Hầu Thiệu ôm Liên Kỳ Quang vào lòng, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ cổ bé con trong lòng, âm thanh trầm thấp.

    “Nghĩ tới anh.” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, cắn một ngụm lên cằm Hạ Hầu Thiệu Huyền, dẩu mỏ.

    “Cả đêm qua anh không về!” Cố gắng động não tìm từ.

    “A…” Đối với sự lên án của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền cười nhẹ thành tiếng.

    “Được rồi vợ, mau dậy nào, anh dẫn em đi ăn cơm.” Ôm Liên Kỳ Quang xuống giường, nửa ôm nửa đẩy nhét người vào phòng tắm.

    “Tôi không muốn uống dịch dinh dưỡng.” Từ trong tay Hạ Hầu Thiệu Huyền giãy ra, Liên Kỳ Quang lộ ra cái đầu.

    “Không uống, mau vào đi.” Đẩy đẩy bé con vào trong, đóng cửa lại.

    Trở lại phòng, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn chiếc giường bị Liên Kỳ Quang biến thành lộn xộn, nhận mệnh bắt đầu thu dọn.

    Liên Kỳ Quang nhanh chóng đánh răng rửa mặt, mặc vào một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình cùng chiếc quần thể thao có màu vàng nhạt, nắm tay Hạ Hầu Thiệu Huyền ra khỏi phòng.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền là chỉ huy cao cấp nhất ở Bất Lạc tinh, có phòng riêng sát bên sân huấn luyện trong căn cứ. Ra khỏi phòng, ánh mặt trời chiếu rọi đâm vào mắt Liên Kỳ Quang. Dọc đường đi đi ngang qua sân huấn luyện của binh sĩ, tất cả đều im im lén lút đánh giá Liên Kỳ Quang, vẻ mặt quỷ dị, muốn nói lại thôi. Mà ánh mắt nhìn về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền lại không dấu được vẻ hung ác, tựa hồ chỉ hận không thể chém Hạ Hầu Thiệu Huyền thiên đao vạn quả.

    “Anh thật sự là chỉ huy cao cấp nhất à?” Liên Kỳ Quang đưa tay chỉ nhóm quân binh trên sân đang phóng ánh mắt sắc bén như dao về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    “…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    “Chào Boss! ! Chào chị dâu! !” Nhóm quân sĩ đội một đang chạy bộ ngang qua Liên Kỳ Quang thì ngừng lại, thẳng tắp chào theo nghi thức quân đội, khí thế mười phần rống to.

    “Boss!” Hiên Lãng dẫn đầu hướng Hạ Hầu Thiệu Huyền chào theo nghi thức quân đội, híp mắt thâm trầm liếc nhìn Liên Kỳ Quang, ánh mắt chợt lóe sáng, lúc nhìn tới Hạ Hầu Thiệu Huyền thì tràn đầy khinh bỉ.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày, nghi hoặc tồn tại nãy giờ làm anh cúi đầu nhìn về phía Liên Kỳ Quang ở bên cạnh. Ưu thế chiều cao làm anh không quá khó khăn đã thấy mái tóc mềm mại của Liên Kỳ Quang cùng chiếc áo sơ mi bị mở hai nút. Tự nhiên cũng dễ dàng thấy được một loạt dấu vết mờ ám chi chít trên cổ cùng phần xương quai xanh tinh xảo, một đường đi xuống, cực kỳ ái muội.

    Mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền thoáng cái đen xì.

    “Khụ! Boss.” Hiên Lãng dụi dụi mũi, đè thấp giọng.

    “Tôi biết Boss đã lâu mới gặp chị dâu, trong lòng nhớ nhung, chính là, chị dâu hẳn vẫn chưa trưởng thành đi.”

    “…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    “Boss, tuy đều là anh em, tuyệt đối ủng hộ anh, nhưng dù sao gì kia với vị thành niên là phạm pháp a.”

    “…”

    “Hiên Lãng!”

    “Vâng!” Khí thế lạnh lùng bóng tới làm Hiên Lãng giật mình vội vàng đứng nghiêm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

    “Hôm nay huấn luyện gấp đôi!”

    “A? Vì cái gì! !” Hiên Lãng mở to mắt.

    “Gấp bốn!”

    “Boss này…”

    “Gấp sáu!”

    “…”

    “Chúng tôi đã biết!” Không đợi Hiên Lãng lại mở miệng kêu oan, một đám quân sĩ phía sau đã vội vàng chạy tới bịt miệng.

    “Boss cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giám sát kĩ càng.” Đám người áp chế Hiên Lãng đang giãy dụa, cười nói.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền mắt lạnh quét đám người, nắm tay Liên Kỳ Quang rời đi.

    “Tôi nói là tất cả.”

    “…” Hóa thạch theo gió.

    Boss! Sẽ chết người đó!

    “Bọn họ làm sao vậy?” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, mặt không biểu cảm mở miệng.

    “Đừng để ý tới bọn họ, một đám thiếu đánh ấy mà.” Hạ Hầu Thiệu Huyền xoay người giúp Liên Kỳ Quang cài lại hai chiếc nút, sau đó cởi áo khoác của mình khoác lên người cậu.

    “Nóng.” Liên Kỳ Quang nhíu mày, khó chịu kéo kéo nút áo trên cổ.

    “Vợ à, phải cài nút, ngoan nào.”

    “Vì cái gì?” Cổ bịt kín làm ngữ khí Liên Kỳ Quang có chút nặng nề.

    “…Quần áo không chỉnh tề không được vào nhà ăn.”

    “…” Cánh tay đang túm áo của Liên Kỳ Quang khựng lại.

    “Thiệt à?”

    “Ừ.” Không chút áp lực nói dối, nương theo ưu thế chiều cao, lén lút cài lại nút áo bị mở ở trên cùng, bình tĩnh dẫn vợ yêu đi tới nhà ăn.

    Bởi vì không phải thời gian dùng cơm nên bên trong không có nhiều người, nhưng này cũng không hề suy giảm sức hấp dẫn làm người ta phải quay đầu nhìn lại của Liên Kỳ Quang. Hạ Hầu Thiệu Huyền tìm chỗ ngồi cho Liên Kỳ Quang, sau đó mới đi lấy đồ ăn.

    “Ăn đi, chốc nữa anh dẫn em đi tham quan căn cứ.” Đẩy khay thức ăn tới trước mặt Liên Kỳ Quang, xoa xoa tóc cậu, Hạ Hầu Thiệu Huyền lấy máy tính ra, bắt đầu xứ lý số công việc còn tồn lại tối qua.

    “Kỳ huấn luyện trước tôi không được hạng nhất.” Liên Kỳ Quang vừa cào cơm vừa rầu rĩ mở miệng.

    “Không cần quá để ý việc này, không cần thiết.” Chương trình giáo dục trong học viện chỉ là những tri thức cơ bản trên sách vở, làm quân nhân thì phải tích lũy kinh nghiệm từ chiến đấu thực tiễn. Hạng nhất hay hạng chót cũng thế, lúc gặp địch nhân, chẳng lẽ lấy bài thi ra cho bọn chúng xem rồi bảo ‘tôi là học viên giỏi nhất học viện, đừng có động vào tôi’, đúng là hài hước.

    “Chính là không thể tốt nghiệp sớm.” Liên Kỳ Quang nâng mặt lên khỏi mâm cơm, miệng ngậm đầy thức ăn, phình phình, thoạt nhìn hệt như một con chuột hamster đang tức giận.

    “Nếu em thật sự muốn tốt nghiệp sớm, anh nói một tiếng với bên học viện là được.” Thấy vợ mình bực bội, Hạ Hầu Thiệu Huyền thoát ra khỏi mớ công việc, đưa tay nhéo nhéo mặt Liên Kỳ Quang.

    “Hành vi này của anh theo khoa học gọi là đi cửa sau, chỉ có kẻ ngốc mới dùng.” Né tránh bàn tay tác quái của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang thực nghiêm túc nói.

    “Là có quan hệ chứ không liên quan gì tới ngốc.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhéo mũi Liên Kỳ Quang, mỉm cười. Này làm đám người đang lén lút nhìn trộm suýt chút nữa lọt cả tròng mắt ra ngoài.

    Nhìn gương mặt mang theo ý cười của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, có chút ngây ngô.

    “Ăn cơm đi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền thu tay lại, chuẩn bị một lần nữa đặt lực chú ý vào công việc.

    “Anh không cần theo bồi tôi.” Liên Kỳ Quang nắm lấy tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, nghiêm túc nói.

    “Thế em có tức giận không?” Hạ Hầu Thiệu Huyền vươn tay giúp Liên Kỳ Quang phủi đi hạt cơm dính bên má, trầm giọng nói.

    “Tôi sẽ về nhà.”

    “Kia đúng là may mắn, anh không rời khỏi em.” Hạ Hầu Thiệu Huyền bất đắc dĩ.

    “Tốt lắm! Mau ăn cơm đi.” Thấy Liên Kỳ Quang bắt đầu chuyển đề tài, Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặt, tỏ vẻ uy nghiêm.

    “Lần trước tôi nói muốn nói cho anh nghe một bí mật.” Không có đồ ăn ngon, không có gì vui để chơi, gia sản tích lũy cũng không còn, không gian hoang tàn làm Liên Kỳ Quang buồn chán đến chẳng muốn suy nghĩ.

    “Bí mật gì?”

    “Chờ đến tối chỉ còn hai chúng ta thì nói cho anh nghe.”

    “Tốt, anh chờ, ăn cơm đi.”

    Nhìn ra Hạ Hầu Thiệu Huyền không để tâm, Liên Kỳ Quang rụt tay lại, mím môi, tiếp tục cào cơm.

    Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngốc ngốc của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền lắc đầu, khó nén được ý cười.

    Ăn cơm xong, Liên Kỳ Quang đi theo sau Hạ Hầu Thiệu Huyền rời khỏi nhà ăn, đi tới sân huấn luyện. Quân phục của Hạ Hầu Thiệu Huyền mặc trên người Liên Kỳ Quang khá rộng, giống hệt như con nít mặc đồ người lớn. Tay áo quá dài làm Liên Kỳ Quang cứ vẫy tới vẫy lui, vài lần suýt chút nữa vẩy trúng mặt mình. Nhưng bất đắc dĩ tay kia bị Hạ Hầu Thiệu Huyền nắm, chỉ có thể thỉnh thoảng lại đưa lên mặt cọ cọ, làm Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn mà khóe miệng nhịn không được nhếch cao.

    Đi theo Hạ Hầu Thiệu Huyền vào sân huấn luyện, từ thật xa đã nghe thấy tiếng hô rung trời. Nhóm quân sĩ đang ở trên sân tiến hành những bài huấn luyện buồn chẻ chán nản đã làm hết ngày này qua ngày khác.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền cùng Liên Kỳ Quang tới làm bọn họ phân tâm, lén đưa mắt qua đánh giá, vài lần suýt chút nữa phạm lỗi.

    “Boss!”

    “Chào boss!”

    “Boss…”

    Lúc đi ngang qua, nhóm quân sĩ chào hỏi với Hạ Hầu Thiệu Huyền, một khắc bước vào đây, gương mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền đã không còn độ ấm như khi đối mặt với Liên Kỳ Quang, chỉ còn lại nghiêm nghị cùng lạnh lùng, tỏa ra uy nghiêm kiên định làm người ta run sợ. Đối mặt chào hỏi của binh lính, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ im lặng đáp lại.

    Trung tâm sân huấn luyện, một đám binh lính vây quanh đang lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, kêu gào, trợ uy, náo nhiệt cơ hồ muốn thổi tung nóc căn cứ.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền thong dong tiến tới làm cả đám im bặt, thẳng tắp hướng về phía anh chào theo nghi thức quân đội.

    “Chào boss!”

    “Boss!” Hai người Viên Linh cùng Trọng Mục bị vây bên trong đi tới, thân mặc một kiện quần áo đen, mặt đầy mồ hôi cùng vết bằm xanh xanh tím tím.

    “Ai thua?” Hạ Hầu Thiệu Huyền lạnh giọng hỏi.

    “Báo cáo Boss, thực lực hai tụi tôi ngang nhau, không phân cao thấp.” Trọng Mục đứng thẳng, lớn tiếng nói.

    Viên Linh ở bên cạnh che mặt, trong lòng lệ rơi đầy mặt.

    ‘Tiêu rồi! Cái tên ngốc này!’

    “Cậu cảm thấy có thể thắng được không?”

    “Báo cáo! Có thể! !” Khí thế mười phần, trong mắt là ngọn lửa phừng phừng, nhìn Viên Linh hệt như muốn tuyên chiến.

    “Khí thế không tồi, sau khi hoàn thành huấn luyện thì làm thêm năm ngàn cái hít đất đi.”

    ‘Viu’ Ngọn lửa phừng phừng thoáng cái tắt phụt, xì ra một làn khói trắng, Trọng Mục cả người đều tan thành mây khói.

    “Còn cậu? Có thể thắng không?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn về phía Viên Linh.

    Viên Linh run bắn: “Boss, tôi trả lời hay không trả lời thì tốt hơn?”

    “…”

    “Kia, cái kia, ý là, có cái nào nhẹ hơn hít đất năm ngàn cái không a.”

    “Năng lực chính mình mà cũng không rõ, sau khi huấn luyện, hít đất một vạn lần.” Trầm giọng quát.

    “…” Viên Linh.

    Boss! Anh cố ý trả đũa đi! ! ! !

    “Vâng!” Âm thanh mệt mỏi.

    “Còn thất thần cái gì? ! Huấn luyện đi!” Mắt lạnh quét một vòng, khí thế sắc bén.

    “Vâng! !” Một tiếng gào to, tất cả chạy tứ tán.

    “Anh so với tôi còn hung hơn.” Liên Kỳ Quang mặt than mở miệng.

    Khi trước, cậu huấn luyện tân binh theo quy tắc động thủ không động khẩu, làm đám nhóc thối kiêu ngạo ương ngạnh không ai bì kịp kia bị thu thập đến dễ bảo, đặc biệt là lúc mới đầu, cơ hồ ngày nào cũng bị đánh đến mặt mũi bằm dập được người nâng ra khỏi sân huấn luyện. Sau đó bị cậu đánh thành thói quen, không còn ai dám nói bậy trước mặt cậu.

    “Sợ?” Hạ Hầu Thiệu Huyền xoa xoa đầu Liên Kỳ Quang, ý lạnh trong mắt thoáng chốc tan hết.

    “Không sợ!” Tôi còn ác hơn.

    Nhìn Liên Kỳ Quang mặt than hất cằm, vẻ mặt ‘ngạo kiều’, băng tuyết toàn thân Hạ Hầu Thiệu Huyền cơ hồ tan chảy hết.

    Thiếu tướng đại nhân mới vừa nãy còn khí thế ngất trời, oai phong lẫm liệt nhắt mắt đã xuân về hoa nở, tứ quý như xuân, nhất thời đám binh lính huấn luyện xung quanh đang dòm lén run tay, ‘ầm ầm’ ngã xuống đất, nhất thời toàn cảnh là một mảnh người ngã ngựa đổ.

    Gương mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền thoáng chốc lại khó coi.

    “Thiệu Huyền.” Liên Kỳ Quang giãy khỏi tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, lùi về sau hai bước, thả lỏng tay chân, cuộn ống tay áo lên khuỷu tay, làm ra tư thế tấn công, khí thế bức người nhìn chằm chằm Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    “Chúng ta đánh một trận đi.”

    ‘Rắc’ xung quanh truyền tới tiếng cằm bị trật khớp.

    Nhìn Liên Kỳ Quang hứng thú dào dạt, Hạ Hầu Thiệu Huyền bất đắc dĩ, tiến tới xoa đầu cậu.

    “Em đang hướng anh khiêu chiến sao, vợ?”

    “Ừm!” Gật mạnh đầu: “Anh rất mạnh, tôi phải đánh một trận với anh mới được.”

    “Không được!”

    “…” Liên Kỳ Quang.

    “Ít nhất thì hiện giờ không được.” Nhìn ra Liên Kỳ Quang còn muốn nói gì đó, Hạ Hầu Thiệu Huyền vội vàng cản lại. Anh không đảm bảo, nếu vợ mình chốc nữa ‘làm nũng’ này nọ thì mình có thể chịu nổi hay không.

    “Vì sao không được?”

    “…” Anh có thể nói vì anh không muốn người ta nhìn thấy dấu hôn trên người vợ sao?

    “Em ngồi phi thuyền vài ngày, sức khỏe vẫn chưa khôi phục, chờ nghỉ ngơi vài ngày rồi anh sẽ tỷ thí với em.”

    “Không gạt tôi chứ?”

    “Anh có khi nào gạt em chưa?” Hình như vẫn luôn lừa.

    “…tốt!” Nghĩ nghĩ, mặt không biểu cảm gật đầu: “Tôi chờ!”

    “Đi thôi, anh dẫn em đi xem nơi khác.” Thấy Liên Kỳ Quang gật đầu, vừa bất đắc dĩ vì vợ mình bị lừa quá dễ, vừa áy náy vì tín nhiệm của đối phương, bất quá rất nhanh, chút áy náy kia đã bị Hạ Hầu Thiệu Huyền phủi bay sạch sẽ.

    “Sách nói, phải nghiêm giáo thì quân mới mạnh. Thiệu Huyền, binh của anh thực yếu.” Mặt không biểu cảm nhìn lướt qua đám binh lính đang bò dậy khỏi mặt đất, ngốc ngốc nói.

    “…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    “Tất cả! Hôm nay huấn luyện gấp đôi! ! !”

    Hoàn Chương 94.

    Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! [95] Thiệu Huyền Mất Khống Chế

    ******

    Nếu xét theo phần trăm thì trừ bỏ cấm địa quân sự cần quyền hạn cao nhất, Liên Kỳ Quang theo Hạ Hầu Thiệu Huyền đi gần nửa vòng căn cứ, sau đó trong một trận kêu rên thảm thiết vung ống tay áo nhàn nhã rời đi.

    Ban ngày ở Bất Lạc tinh rất ngắn, sắc trời đã bắt đầu tối, Liên Kỳ Quang ôm một mô hình phi thuyền chiến đấu, tâm tình đặc biệt tốt quay về phòng của Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    “Thích lắm à?” Tiếp nhận áo khoác Liên Kỳ Quang cởi ra vắt qua một bên, Hạ Hầu Thiệu Huyền xoay người liền thấy Liên Kỳ Quang đang ngồi bên giường, hai chân đong đưa, thực chuyên chú đùa nghịch mô hình phi thuyền chiến đấu trong tay.

    “Anh xem.” Liên Kỳ Quang giơ mô hình lên, ánh mắt có chút tỏa sáng. Cũng không biết là đụng tới chỗ nào, mô hình trong tay đột nhiên biến đổi, gộp lại, sau đó một lần nữa lắp ráp, biến thành hình người.

    “Biết biến hình! Hệt như Transformers vậy.”

    “Mấy thứ này anh có rất nhiều, thích thì cho em hết.” Tuy không hiểu Transformers mà Liên Kỳ Quang nói là gì, nhưng thấy vợ yêu cao hứng như vậy, Hạ Hầu Thiệu Huyền cũng cảm thấy vui vẻ.

    “Tôi thấy thực thần kỳ.” Liên Kỳ Quang tỉ mỉ quan sát từng linh kiện của phi thuyền không gian trong tay, biểu tình chuyên chú: “Anh biết lái không?”

    “Biết.”

    “Thật à?” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, trong mắt mang theo kinh ngạc.

    “Ừ.” Hạ Hầu Thiệu Huyền cong môi, đưa tay đặt lên đầu Liên Kỳ Quang: “Nếu em muốn học, chờ tốt nghiệp rồi tới đây, anh dạy em.”

    “Tôi muốn học.” Tựa hồ sợ Hạ Hầu Thiệu Huyền đổi ý, Liên Kỳ Quang nhấn mạnh.

    Nhìn ánh mắt đen lay láy của cậu, Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu cắn khẽ cái miệng nhỏ, cười cười, sau đó đứng dậy rời khỏi bên giường.

    “Học lái phi thuyền không thể so với xe huyền phù, rất vất vả.”

    “Tôi không sợ vất vả.”

    “Vậy thì tốt rồi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đi vào phòng tắm, bỏ quần áo vào máy giặt tự động, sau đó xoay người đi tới tủ đồ bên cạnh.

    “Đói bụng chưa? Anh bảo người đưa chút đồ ăn tới?”

    “Tôi không đói.” Liên Kỳ Quang ôm mô hình, mặt không chút biểu cảm nhìn bóng dáng Hạ Hầu Thiệu Huyền đi qua đi lại, vệt ám trong mắt lưu chuyển, hệt như nắm bắt gì đó.

    “Vợ à, không ăn cơm là không được.” Hạ Hầu Thiệu Huyền ngừng lại động tác trong tay, đi tới bên người Liên Kỳ Quang, xoa xoa tóc cầu, âm thanh trầm thấp ổn trọng làm người ta cảm thấy thực kiên định.

    “Sẽ không cao được.”

    “Tôi đưa anh tới một nơi.” Bị bàn tay Hạ Hầu Thiệu Huyền đè nặng, Liên Kỳ Quang có chút gian nan ngửa đầu, ngốc ngốc nói.

    “Hôm nay đã trễ rồi, ngày mai lại đi, không phải em đã mệt rồi à?”

    “Đó là địa bàn của tôi.” Liên Kỳ Quang nắm lấy bàn tay to lớn của anh, nghiêm túc nói.

    “Địa bàn của em?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nheo mắt, âm thanh trầm thấp ẩn ẩn trêu đùa.

    “Tôi mang anh đi, được không?”

    “Tốt.” Không đành lòng nhìn biểu tình thất vọng của vợ yêu, thấy Liên Kỳ Quang rất nghiêm túc, Hạ Hầu Thiệu Huyền cũng nghiêm nghị hẳn.

    Liên Kỳ Quang nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười ngơ ngác. Hạ Hầu Thiệu Huyền thấy vậy, nhu hòa trong mắt lại càng sâu, đưa tay muốn xoa mặt vợ yêu, chính là không chờ anh chạm vào, Liên Kỳ Quang đã đột nhiên biến mất tại chỗ.

    Động tác của Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút cứng đờ, con ngươi đen láy thẳng tắp nhìn chằm chằm vị trí Liên Kỳ Quang biến mất, khí lạnh trên người dần tăng lên.

    (Trong không gian)

    Liên Kỳ Quang mặt than nhìn xung quanh trống rỗng, ánh mắt có chút mờ mịt.

    “Thiệu Huyền! Thiệu Huyền! ? Anh ở nơi nào! ! ?”

    Lớn giọng gọi vài tiếng, chính là xung quanh một mảnh vắng lặng, làm gì có người nào.

    Nguy rồi! Cậu để lạc Thiệu Huyền mất rồi!

    Liên Kỳ Quang có chút luống cuống, chui đầu vào trong rừng cây rậm rạp, muốn tìm Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    Đã hơn nửa tiếng trôi qua, Hạ Hầu Thiệu Huyền cứng đờ đứng bên giường, hai nắm tay nắm chặt, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng nhìn chằm chằm vị trí Liên Kỳ Quang biến mất.

    Mới đầu là kinh ngạc, tiếp đó là hoài nghi, cuối cùng bắt đầu kinh hoảng.

    Trước không nói tới bốn phía đóng kín, xin hỏi cả tinh cầu này, có kẻ nào ngu xuẩn không sợ chết đến mức chạy tới phòng Hạ Hầu Thiệu Huyền anh bắt người?

    Hạ Hầu Thiệu Huyền phóng dị năng, tìm kiếm khắp phòng, chính là Liên Kỳ Quang hệt như đột nhiên bốc hơi vậy, ngay cả một chút tung tích cũng không có.

    Dị năng của Liên Kỳ Quang thế nào anh rõ hơn ai hết, tuy lợi hại nhưng chưa đủ bản lĩnh trốn thoát ngay dưới mí mắt anh.

    Vợ, rốt cuộc đi nơi nào?

    Không mùi, không dị năng dao động, biến mất vô tung vô ảnh, cứ như không khí vậy, hệt như chưa từng tồn tại trên thế giới này.

    Là dị năng giả, không có dị năng dao động chỉ có một tình huống, tử vong.

    Băng sương trên mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền trải rộng, lãnh ngạng trầm xuống, nhưng trong lòng thì đã sớm loạn thành một đoàn, dị năng vùn vụt vận chuyển, lấy bản thân làm trung tâm, điên cuồng phóng ra ngoài tìm kiếm, kéo dài tới vài dặm.

    Cùng lúc, Liên Kỳ Quang ở trong không gian lang thang nửa ngày vẫn tìm không thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền, cảm giác tĩnh mịch xung quanh làm trong lòng cậu có chút buồn bực, đạp đạp lớp cỏ dưới chân, Liên Kỳ Quang thầm mặc niệm, nháy mắt biến mất trong không gian.

    Liên Kỳ Quang rời khỏi không gian, chỉ cảm thấy thân thể nhoáng một cái, vừa mới rơi xuống giường, còn chưa kịp xem xét xung quanh thì trước mắt tối sầm, cả người bị một lực mạnh giam cầm.

    “Thiệu Huyền…” Mùi hương quen thuộc làm Liên Kỳ Quang bỏ đi băng tuyết đã ngưng tụ trong lòng bàn tay, ngốc ngốc mở miệng.

    “Em đã đi đâu! !” Hạ Hầu Thiệu Huyền buông Liên Kỳ Quang ra, đôi tay to lớn nắm chặt bả vai cậu, tức giận quát. Trong con ngươi u ám là cuồng bạo đang quay cuồng, ẩn ẩn sát khí, khủng bố đến mức làm người ta hít thở không thông.

    Bàn tay Hạ Hầu Thiệu Huyền chắt chặt bả vai Liên Kỳ Quang, lực đạo cơ hồ muốn bóp nát cậu, cơn đau đớn đến tận xương làm Liên Kỳ Quang cảm giác ngón tay Hạ Hầu Thiệu Huyền dường như đã bấu xuyên vào trong da thịt.

    Thấy Liên Kỳ Quang không nói, huyết tinh trong mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền càng tăng thêm, con ngươi ẩn ẩn chuyển thành màu đỏ ngầu làm người ta sợ hãi.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền một tay đẩy ngã Liên Kỳ Quang xuống giường, tiếp đó bổ nhào tới, hung hăng cắn lên môi cậu.

    Nụ hôn này không miên man ôn nhu đầy tình ý như trước kia, mà hệt như dã thú tàn bạo chỉ biết chém giết.

    “Đau.” Đau đớn trên môi cùng mùi tanh của máu chậm rãi tản ra trong miệng làm Liên Kỳ Quang nhíu mày, hai tay chống đẩy tiến công của Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    Chính là lúc này Hạ Hầu Thiệu Huyền đã bị lửa giận thổi quét, Liên Kỳ Quang vốn kinh hoảng nhưng dần dần cũng bị tức giận thay th61, ngọn lửa phừng phừng khắp người.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền một tay kiềm chặt cổ tay mảnh khảnh của Liên Kỳ Quang, giam cầm trên đỉnh đầu, tay kia thì mạnh mẽ xé toạt quần áo, không chút lưu tình để lại những ấn ký trên làn da nõn nà như ngọc của Liên Kỳ Quang.

    “Thiệu Huyền! Đau!” Liên Kỳ Quang nhăn mặt nhíu mày, hành động của Hạ Hầu Thiệu Huyền làm cậu đau đớn đến cong người.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền điên cuồng cắn xé môi Liên Kỳ Quang, hung ác bạo ngược càng quét khoang miệng, mùi máu tanh tanh lan tràn trong miệng lại càng kích thích Hạ Hầu Thiệu Huyền tàn sát bừa bãi hơn.

    “Anh buông ra! Buông!”

    “Boss! Chín giờ tối nay có hội nghị toàn quân.” Âm thanh Viên Linh từ ngoài cửa vọng vào.

    “Cút! !” Dị năng hỗn loạn phóng ra ngoài, mang theo cơn giận đang cố đè nén.

    “Tê!” Viên Linh cả kinh, cả người ngã bật về sau, nặng nề đập vào tường, gương mặt trắng bệch, lồng ngực bỏng rát đau đớn.

    “Chậc! Lại cãi nhau à?” Viên Linh đã bị đánh thành thói quen xoa xoa ngực, nhỏ giọng than thở, chỉ đành yên lặng rời đi.

    “Nếu anh không buông, tôi sẽ tức giận.” Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, trong mắt là một mảnh âm u.

    “Hậu quả tôi tức giận thực nghiêm trọng, cam đoan anh không muốn nhìn thấy.”

    Hạ Hầu Thiệu Huyền từ trên cao nhìn xuống, miệng vết thương lộ ra màu máu đỏ tươi làm ánh mắt anh đau đớn. Viên Linh đột nhiên đánh gảy làm anh thanh tỉnh lại đôi chút, tình tự bạo ngược cũng chậm rãi bình phục.

    Trầm mặc hồi lâu, Hạ Hầu Thiệu Huyền chậm rãi cúi thấp người, động tác mềm nhẹ ôm Liên Kỳ Quang vào lòng, chôn mặt vào tóc cậu, ngửi hương vị tươi mát đại biểu cho sinh mệnh trên người cậu, bình phục tâm tình.

    Nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, ánh mắt Liên Kỳ Quang lóe lóe, miệng nhấp nháy, có chút gian nan rút ra một cánh tay, vòng qua đặt trên lưng Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    Ánh sáng xanh biếc từ lưng chậm rãi rót vào trong cơ thể Hạ Hầu Thiệu Huyền, theo đó, anh cảm thấy cỗ huyết tinh quay cuồng đau đớn trong cơ thể từng chút từng chút tiêu tán.

    “Dị năng phản phệ?” Liên Kỳ Quang trừng mắt: “Anh sắp đột phá?”

    “Ừm.” Hạ Hầu Thiệu Huyền lên tiếng, âm thanh cơ hồ nhỏ tới không thể nghe thấy.

    “Đã bao lâu rồi?”

    “Hai tháng.”

    “Anh ngu ngốc à? Nếu biết sắp đột phá còn không nhanh chóng tìm chỗ yên tĩnh, dị năng đã gần đạt tới giới hạn, có chút sai lầm sẽ tẩu hỏa nhập ma ngay.” Liên Kỳ Quang khẽ nhíu mày.

    “Dị năng đột phá, bản thân rất khó khống chế tình tự, huống chi dị năng của anh còn cường đại đến vậy.”

    “Thực xin lỗi, đã dọa em.”

    “Anh biết rõ hiện giờ không thể khống chế tình tự bản thân mà còn kích động lớn đến vậy, là ai chọc anh? Nói đi, tôi giúp anh chém người.”

    “…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.

    “Anh buông tôi ra, tôi tìm bác sĩ tới kiểm tra cho anh.”

    “Không có việc gì.”

    “Thiệu Huyền…”

    “Ôm một hồi, để anh ôm một hồi là tốt rồi, ngoan.”

    “…” Liên Kỳ Quang.

    Trời đã tối, trong phòng không bật đèn, theo ánh sáng mặt trời bên ngoài cũng dần dần tối sầm.

    Liên Kỳ Quang nằm trên giường, mặt than nhìn trần nhà trống rỗng, tiếng hít thở vững vàng vang bên tai làm cậu cơ hồ nghĩ rằng Hạ Hầu Thiệu Huyền đang ngủ.

    “Đau không?” Đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm vào vết thương, âm thanh trầm thấp vang bên tai, hơi thở ấm áp phả vào cổ, ngứa.

    “Không đau, quen rồi.” Năm đó cơ hồ không có ngày nào lành lặn, mỗi lần đều là thương cũ chưa lành đã có thêm thương mới.

    “Thực xin lỗi, vợ.” Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm chặt Liên Kỳ Quang, cảm nhận cơ thể ấm áp cùng nhịp tim của vợ yêu. Anh không dám bật đèn, không dám nhìn thương tích trên người cậu, là vết thương do một tay anh gây ra.

    Tuy vừa nãy là anh nhất thời mất lí trí, nhưng sức lực anh lớn thế nào anh rõ hơn bất kì ai khác. Tuy không dùng dị năng, nhưng vết thương trên người Liên Kỳ Quang tuyệt đối không nhẹ.

    “Anh tốt lắm.” Ít nhất vẫn còn có thể kiềm chế, lúc trước ở căn cứ từng có một dị năng giả vì dị năng đột phá, nhất thời không thể khắc chế bản thân, kết quả bị phản phệ, tuy còn sống nhưng cũng chẳng khác biệt gì tang thi, tang thi ăn thịt người, còn người nọ thì chẳng phân biệt được địch ta, tàn sát toàn bộ. Cậu nhớ rõ chuyện này như vậy vì người nọ vừa vặn từng là đội hữu cùng cậu ra ngoài tìm kiếm vật tư, lúc hoàn thành nhiệm vụ quay về căn cứ mà nổi cơn điên, là chính tay cậu chém chết.

    “Vợ à, em, vừa nãy đã đi nơi nào?” Hạ Hầu Thiệu Huyền vẫn không quên chuyện Liên Kỳ Quang đột nhiên biến mất, nhớ tới kinh hoảng cùng trống trỗng ban nãy, đôi tay đang ôm Liên Kỳ Quang lại siết chặt hơn nữa.

    “Không gian.” Liên Kỳ Quang mím môi, giọng điệu có chút tức giận: “Tôi cứ tưởng có thể đưa anh vào, không ngờ lại không được.”

    “Không gian?” Hạ Hầu Thiệu Huyền ngẩng đầu, có chút nghi hoặc.

    “Không gian không phải không thể chứa vật sống sao?”

    “Đó là không gian riêng của tôi, có thể chứa vật sống, không giống không gian khí, cần có ngoại vật chịu tải. Nó ở ngay trong cơ thể tôi. Trong đó có đất, có cây cối, có suối nước, hệt như một khu rừng rậm thật lớn, bất quá không phải rừng hiện giờ, nó là loại thực vật không có lực công kích, giống như địa cầu ba ngàn năm trước ấy.” Liên Kỳ Quang cố gắng miêu tả tình huống cùng đám thực vật trong không gian.

    “Thực vật cổ?” Âm thanh Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm xuống.

    “Ưm.”

    “Không gian lớn cỡ nào?”

    “Rất lớn, vô tận luôn. Vốn nó không lớn như vậy, bên trong chứa rất nhiều đồ, chính là không biết vì sao không gian đột nhiên biến dị, tài sản của tôi biến mất hết, giờ tôi là người nghèo kiết xác a.” Nhớ tới không gian trở thành phế thải, tâm tình Liên Kỳ Quang cực kỳ tệ.

    “Vợ à, chuyện này không thể nói với bất kì kẻ nào, biết không?” Không gian vô cùng vô tận có thể chứa vật sống, thực vật cổ chưa biến dị, đất đai chưa bị ô nhiễm, này đại biểu cái gì, Hạ Hầu Thiệu Huyền không cần nghĩ cũng biết.

    Đám lão già trong phòng thí nghiệm kia anh không mấy để tâm, chính là, nếu bí mật này bại lộ thì không chỉ bọn họ bị kinh động, mà là cả tinh cầu. Trước mặt tinh cầu, trước mặt chính phủ, cho dù là anh thì cũng chỉ bất lực.

    “Tôi biết.” Lúc ở thời tận thế, người đánh chủ ý vào không gian của cậu cũng không ít.

    “Ngày mai anh không cần ở cùng tôi, cứ chuyên tâm đột phá đi.” Liên Kỳ Quang ôm cổ Hạ Hầu Thiệu Huyền, rầu rĩ gặm cắn bả vai cứng rắn như thép của anh.

    “Không vội.”

    “Anh còn muốn công kích tôi à? Nói không chừng lần sau anh sẽ giết chết tôi, tôi không phải đối thủ của anh.”

    “Đừng nói bậy.” Hạ Hầu Thiệu Huyền quát khẽ.

    “Ngày mai anh đừng đi theo tôi.” Liên Kỳ Quang khó chịu giật giật, Hạ Hầu Thiệu Huyền nằm nghiêng, ôm lấy Liên Kỳ Quang, để cậu thoải mái tựa vào người mình.

    “Vợ à, anh thật sự không vội.” Hạ Hầu Thiệu Huyền xoa nhẹ mái tóc mềm mại của bé con, bất đắc dĩ nói.

    “Anh gặp phải bình cảnh à?” Liên Kỳ Quang ngồi dậy, nhìn chằm chằm Hạ Hầu Thiệu Huyền, con ngươi đen láy lòe lòe tỏa sáng trong bóng tối.

    “…ừm.” Nhớ tới bản thân hai tháng này đụng phải bình cảnh không tiến không lùi, Hạ Hầu Thiệu Huyền thản nhiên đáp.

    “Tinh hạch tôi đưa anh đâu?”

    “…”

    “Anh đưa cho người khác à?” Liên Kỳ Quang nhíu mày.

    “Những cái có thể dùng anh đều để lại.”

    “Vậy là anh vẫn cho người khác.” Nghĩ tới tiền của mình bị người khác cầm đi, Liên Kỳ Quang cảm thấy thực khó chịu.

    “Tinh hạch dị năng không thích hợp, anh không thể dùng.”

    “Kia cũng không được, đó là tiền của tôi.”

    “Ừ, là lỗi của anh, thực xin lỗi.” Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn gò má phồng lên giận dỗi của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền bất đắc dĩ ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng an ủi.

    Bị Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm lấy, Liên Kỳ Quang mặt than để lại một dấu răng thật sâu trên người anh, Hạ Hầu Thiệu Huyền bất đắc dĩ, nhưng vì để vợ mình bớt giận, anh cứ để mặc cậu phát giận.

    “Không giận nữa?” Thấy Liên Kỳ Quang nằm úp sấp xuống, Hạ Hầu Thiệu Huyền cười nhẹ.

    “…” Liên Kỳ Quang mặt than liếc mắt một cái, giãy khỏi vòng tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, ngồi dậy.

    “Này cho anh.” Liên Kỳ Quang từ không gian lấy ra hai lọ thủy tinh đưa cho Hạ Hầu Thiệu Huyền, chất lỏng bên trong lóng lánh sắc lam.

    “Đây là?” Nhận lấy, sức mạnh nháy mắt thổi quét làm Hạ Hầu Thiệu Huyền cả kinh.

    “Lúc đột phá thì dùng cái này, màu nhạt một chút là pha loãng theo tỷ lệ 1:10, còn thuần sắc là nguyên chất nhất.”

    “Nhóm bạn học của em liên tục đột phá dị năng chính là uống thứ này?” Nhìn lọ nước trong tay, Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên nhớ ra bản báo cáo nhóm bạn học gặp chuyện không may của Liên Kỳ Quang.

    “Ừm.”

    “…”

    “Tuy sức mạnh của nước này rất lớn, nhưng cũng rất đau đớn, anh phải cố nhịn xuống.

    “Em đã dùng rồi?”

    “Ừ.”

    “Dị năng của em hiện giờ là bậc nào?”

    “Bậc huyền.” Chỉ cần cậu cố gắng hơn, nhất định rất nhanh sẽ khôi phục thực lực như đời trước.

    “Bậc huyền, lần trước không phải…”

    “Lần trước là tôi làm bừa.” Liên Kỳ Quang cau cau mũi, ngẩng đầu nhìn không khí trên đỉnh đầu, không nhìn tới mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền, nhàn nhạt nói.

    “Khi đó dị năng của tôi bậc sĩ, vì dùng một viên tinh hạch bậc huyền mà nháy mắt kích phát.”

    “Em đúng là nhóc con hư hỏng.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay nhéo mặt Liên Kỳ Quang, nghiến răng nghiến lợi nói. Dùng tinh hạch nháy mắt kích phát dị năng, này tuyệt đối là đả thương địch một ngàn nhưng cũng tự làm hại bản thân hết tám trăm. Nói nghiêm trọng thì chính là đồng quy vu tận, cho dù còn sống thì cũng tổn thương nặng nề.

    “Tôi mệt.” Mặt không biểu cảm tùy ý để Hạ Hầu Thiệu Huyền véo mặt, Liên Kỳ Quang ngốc ngốc nói.

    “Ngủ đi!” Trong lòng tức giận nhưng Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ trầm mặt ấn Liên Kỳ Quang vào lòng, nằm xuống, kéo chăn phủ kín cả hai người.

    “Tôi…”

    “Không cho nói, ngủ.”

    “… tôi chỉ muốn nói, tôi muốn đi WC.”

    “…”

    Hoàn Chương 95.

    Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! [96] Uy Hiếp

    ******

    Trời còn chưa sáng tỏ, Hạ Hầu Thiệu Huyền đã rời khỏi giường, có lẽ, nên nói là cả một đêm này anh không ngủ.

    Nhìn Liên Kỳ Quang co rụt người ngủ thực say bên cạnh, Hạ Hầu Thiệu Huyền thả chậm động tác, cẩn thận xuống giường, mặc quần áo.

    Thu thập xong hết thảy, Hạ Hầu Thiệu Huyền đi tới bên giường ngồi xuống, lẳng lặng nhìn bên mặt Liên Kỳ Quang, vết máu bên môi đã khô nhưng những vết thương loang lổ màu đỏ hồng lại thực chói mắt. Hạ Hầu Thiệu Huyền cau mày, hai nắm tay siết chặt có chút run lên khe khẽ.

    Trầm mặc hồi lâu, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhấc chăn, đưa tay lần tới vạt áo Liên Kỳ Quang, lúc sắp chạm vào người cậu, Liên Kỳ Quang vốn đang nhắm mắt say ngủ đột nhiên mở bừng mắt, một tay chế trụ cổ tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, con ngươi đen láy lộ ra sát khí lạnh lẽo, huyết khí cuồn cuộn làm người ta rợn da gà.

    Thân mình Hạ Hầu Thiệu Huyền cứng đờ, ánh mắt giật giật, sức mạnh theo phản xạ tụ lại.

    Nhìn thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền, sát khí trong mắt Liên Kỳ Quang chậm rãi tản đi, tay cũng thả lỏng giam cầm, khôi phục lại gương mặt không biểu cảm.

    “Anh dậy rồi.” Liên Kỳ Quang rầm rì một tiếng, mơ mơ màng màng dụi dụi mắt.

    “Làm ồn em à?” Thu lại ý tứ không rõ trong mắt, Hạ Hầu Thiệu Huyền xoay người điểm điểm mi tâm Liên Kỳ Quang.

    “Tôi còn muốn ngủ.”

    “Thế ngủ tiếp đi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nắm tay cậu, sau đó lần tay vào trong vạt áo, muốn xốc lên.

    “Không được nhìn.” Liên Kỳ Quang trở mình né tránh tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, cuộn chăn lăn vào trong giường.

    “Để anh xem một chút, nghe lời.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhích người vào bế Liên Kỳ Quang trở lại, lật chăn, thật cẩn thận xốc quần áo. Tuy đã làm đủ chuẩn bị, nhưng lúc nhìn thấy một mảnh xanh xanh tím tím ghê người trên cơ thể Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền vẫn nhịn không được thầm căm hận bản thân, gương mặt vốn cứng rắn lạnh lùng lúc này lại càng đen hơn.

    “Anh đưa em tới phòng y tế.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng lên, muốn ôm Liên Kỳ Quang đi.

    “Không cần! Mất mặt!” Liên Kỳ Quang ngồi dậy, dùng chăn quấn mình thành một cục bông, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ cảm thấy trái tim mình run rẩy. Vợ yêu mà mình vẫn luôn yêu thương che chở, người khác chỉ chạm vào một đầu ngón tay thôi anh đã không vui, kết quả lúc này bản thân lại làm em ấy tổn thương.

    “Vợ à.” Hạ Hầu Thiệu Huyền tiến tới, kéo Liên Kỳ Quang lại, giúp cậu chỉnh lại chăn: “Hảo hảo nghỉ ngơi đi, mấy ngày này anh phải cố gắng đột phá, không thể ở cùng em. Anh sẽ bảo Viên Linh tới, cần gì, muốn gì, cứ phân phó cậu ta.”

    “Ừm.” Cúi đầu đáp một miếng, Liên Kỳ Quang trở mình, vùi mặt vào chăn.

    Hạ Hầu Thiệu Huyền vỗ vỗ Liên Kỳ Quang, xoay người đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, bước chân Hạ Hầu Thiệu Huyền thoáng dừng lại, quay đầu nhìn bé đà điểu đang cuộn mình trong ổ chăn, ánh mắt xẹt qua một tia phức tạp.

    Vừa nãy sát khí cùng cuồng bạo thoáng hiện trong mắt Liên Kỳ Quang, không phải anh không phát hiện, anh vẫn hiểu rõ vợ mình không đơn giàn, đánh nhau rất lợi hại, còn có rất nhiều bí mật, chính là hết thảy anh đều có thể tìm ra lí do tự giải thích, nhưng sát khí kia, không trải nghiệm thi sơn biển máu thì không thể nào có được. Người có khí thế như vậy nhất định đã từng trải qua địa ngục đáng sợ vô cùng.

    Chính là, Liên Kỳ Quang từ khi chào đời vẫn luôn sinh hoạt ở khu ba, đừng nói nguy hiểm, ngay cả trộm cướp đánh nhau cũng chưa từng thấy, sao lại…

    Vợ, em rốt cuộc đã trãi qua chuyện gì?

    Hạ Hầu Thiệu Huyền thu hồi ánh mắt, mở cửa, nâng chân rời khỏi phòng.

    Anh một lòng muốn tạo cho vợ mình một mảnh trời sáng lạn, chính là Liên Kỳ Quang chỉ nguyện cho anh nửa đời tương lai chứ không muốn anh bước vào quá khứ.

    Nháy mắt cánh cửa phòng khép lại, Liên Kỳ Quang vốn đang ngủ say đột nhiên mở mắt, đôi ngươi u ám lưu chuyển, ẩn ẩn sâu kín không rõ.

    Cậu biết, vừa nãy mình nhất định làm Hạ Hầu Thiệu Huyền nảy sinh nghi ngờ, hơn nữa mình giả ngu, hàm hồ cho qua chuyện nhất định làm anh không thoải mái.

    Chính là, Thiệu Huyền, không phải không muốn để anh biết quá khứ của tôi, mà là nó cùng anh có ba ngàn năm khoảng cách, là ba ngàn năm, xa xôi như thế, không đơn giản là khoảng cách mà còn là thời gian quên lãng cùng vùi lấp, anh tìm được tôi sao?

    Ngủ thẳng giấc tới tận giữa trưa, Liên Kỳ Quang đầu tóc bù xù mỹ mãn bò dậy, duỗi thắt lưng, thần thanh khí sảng.

    Hé ra gương mặt than, Liên Kỳ Quang vào phòng tắm, nhìn những vết xanh xanh tím tím trên người, Liên Kỳ Quang mím môi, từ không gian tìm được một chiếc áo thể thao cổ cao vàng nhạt mặc vào. Lại lấy người máy chửa bệnh mini, xóa hết dấu vết bị thương rồi xoa xoa cái bụng rỗng ra khỏi phòng.

    “Chị dâu!” Liên Kỳ Quang vừa đi xuống lầu, Viên Linh liền chạy tới đón, thẳng tắp chào theo nghi thức quân đội: “Chị dâu, boss nói mấy ngày này có việc, bảo tôi tới bồi.”

    “Ừ.” Không biểu cảm đáp.

    “Chị dâu, để tôi đưa chị dâu tới phòng ăn.” Viên Linh mỉm cười một chút, làm ra tư thế mời.

    Cái bụng kêu ột ột mãi không ngừng, Liên Kỳ Quang ỉu xìu không thèm nhấc mắt, mặt than đi theo.

    Được Viên Linh đưa tới phòng ăn, dùng cơm xong, sau đó dưới sự đề cử cực lực của Viên Linh, Liên Kỳ Quang bình tĩnh theo đối phương đi tới sân huấn luyện.

    “Chào chị dâu!”

    “Chào chị dâu! !”

    “Chị dâu…”

    Liên Kỳ Quang tới rõ ràng châm lên niềm hưng phấn của đám quân lính, ai ai cũng thực tinh thần chạy tới chào hỏi.

    Vợ của boss tới Bất Lạc tinh chơi, chuyện này từ một tháng trước đã dấy lên sóng to gió lớn trong căn cứ, chiếm giữ vị trí tin tức hot nhất thật lâu vẫn không bị đá xuống.

    Vợ của boss a! Kia chính là tin tức lớn, rốt cuộc là anh hùng hảo hán nào cường hãn đến mức có thể thu thập Hạ Hầu Thiệu Huyền sắt thép.

    Sau đó Liên Kỳ Quang tới, lại được Hạ Hầu Thiệu Huyền xem như bảo bối giấu đi, đến giờ mới thấy xuất hiện, đừng nói chào hỏi, ngay cả khoảng cách ba mét xung quanh cũng không có một bóng người.

    “Chị dâu!” Hiên Lãng đang tiến hành huấn luyện cực hạn, từ rất xa thấy Liên Kỳ Quang, không nói hai lời liền chạy tới, toét miệng gào.

    Liên Kỳ Quang ngẩng đầu không chút biểu cảm nhìn Hiên Lãng cao hơn mình không ít, trên người mặc quân phục chuyên dụng màu đen, lưng hùm vai gấu, tay thiết quyền đồng, yên lặng lùi về sau hai bước.

    Động tác của Liên Kỳ Quang làm Hiên Lãng sửng sốt, cúi đầu nhìn cơ thể đầy mồ hôi như mới từ dưới nước bước ra của mình, lập tức nhếch miệng cười.

    “A… vừa mới huấn luyện xong, chưa kịp thay quần áo.”

    Viên Linh ở bên cạnh trừng mắt xem thường, chị dâu biểu thị rõ ràng như vậy, ai nhìn không hiểu chứ.

    “Chị dâu.” Viên Linh tiến tới, mở miệng an ủi.

    “Bây giờ cậu còn nhỏ, cứ yên tâm, sau này nhất định…” Viên Linh quay đầu nhìn về phía Hiên Lãng, có chút cứng ngắc nhìn cơ thể cường tráng rắn chắc, gương mặt thô cuồng cùng làn da lúa mạch nâu đen. Ngược lại xem xét thân thể nhỏ xinh yếu ớt, ngũ quan xinh xắn, làn da trắng nõn của Liên Kỳ Quang, hấp hé miệng, khô khan hộc ra một câu.

    “Sau này cậu nhất định có thể cao lớn như Hiên Lãng.”

    “Anh biết lái phi thuyền không?” Liên Kỳ Quang nhìn Hiên Lãng, mặt than mở miệng.

    “A?” Trọng Mục sửng sốt, có chút không theo kịp suy nghĩ.

    “Anh biết lái phi thuyền không? Thiệu Huyền nói muốn dạy tôi.” Nếu Hạ Hầu Thiệu Huyền ở đây lúc này, nhất định có thể nhìn ra một tia khoe khoang cùng thị uy trên gương mặt lãnh tĩnh của Liên Kỳ Quang.

    “Biết.” Không hiểu được dụng ý của Liên Kỳ Quang, Hiên Lãng ngốc ngốc gật gật đầu: “Này là yêu cầu cơ bản nhất để tiến vào Sát Huyết Lang.”

    “…” Liên Kỳ Quang.

    “Chị dâu, không sao chứ?” Nhạy bén cảm nhận được áp khí đang đè nén từ người Liên Kỳ Quang, Viên Linh nhỏ giọng hỏi.

    ‘Xoẹt!’ Thiên Minh quét ngang, chỉ thẳng về phía Trọng Mục: “Anh! ! Đánh với tôi một trận!”

    “…” Hiên Lãng.

    “…” Mọi người.

    “Cái kia, chị dâu à…” Nhìn Thiên Minh trước mắt, Hiên Lãng nuốt nuốt nước miếng: “Tôi không nói gì sai đi.”

    “Tôi muốn đánh một trận với anh.” Liên Kỳ Quang lạnh lùng nhìn Hiên Lãng, lặp lại.

    “Chị dâu, đừng tức giận, tôi phụng mệnh boss bảo vệ chị dâu, nếu lỡ chị dâu xảy ra chuyện, boss nhất định sẽ lột sống tôi a.” Viên Linh thấy tình huống không ổn, liền vội vàng chạy tới chắn giữa hai người.

    “Anh, đánh một trận với tôi.” Không để tâm tới Viên Linh chắn trước mặt, Liên Kỳ Quang tăng lớn âm thanh.

    Sân huấn luyện chìm trong một mãnh yên tĩnh quỷ dị, vô luận là đang huấn luyện hay không, tất cả đều ngừng lại, sắc mặt lưỡng lự nhìn ba người đang giằng co.

    Liên Kỳ Quang vô luận nhìn theo góc độ nào cũng hệt một quý công tử mảnh mai được dưỡng ra từ lồng kính, hơn nữa bọn họ còn biết rõ, Liên Kỳ Quang hiện giờ là tân sinh năm nhất của học viện quân sự, sao có thể so với Hiên Lãng đã chém chiết trên chiến trường nhiều năm?

    Không nói gì khác, chỉ so sánh khổ người hai bên, Liên Kỳ Quang gầy yếu tinh tế, hơn nữa gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn, da dẻ trắng nõn, đừng nói đánh nhau, chỉ đưa tay đụng một chút thôi cũng sợ chọt thủng một lỗ.

    Nhìn lại Hiên Lãng, cao lớn thô kệch, thô to vạm vỡ, cao hơn Liên Kỳ Quang một khúc, Hiên Lãng tùy tiền tát một cái thôi cũng đủ đập bẹp Liên Kỳ Quang. Nói ra thì, Hiên Lãng là ai chứ? Là cao thủ số một số hai trong Sát Huyết Lang, trong căn cứ không có mấy người có thể chiếm được tiện nghi.

    Bọn họ đối với Liên Kỳ Quang tuy hiếm lạ nhưng chỉ giới hạn ở danh hiểu phu nhân thiếu tướng mà thôi, nếu luận đao thương, trên chiến trường, Liên Kỳ Quang thuộc thành phần cản trở, chuyên hại chết đội hữu.

    Hiện giờ thấy Liên Kỳ Quang kiêu ngạo, không biết tốt xấu, cố tình gây sự như vậy, sắc mặt mọi người đều có chút không tốt.

    “Đánh với tôi một trận.” Liên Kỳ Quang kiên trì, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hiên Lãng.

    “Này! Hiên Lãng, nếu chị dâu kiên trì vậy thì cứ động đầu ngón tay chơi với chị dâu một chút, coi như giải buồn đi.” Đám người xung quanh kêu lớn, biểu tình khó nén trào phúng.

    “Đúng đó Hiên Lãng, dành ra một phút bồi chị dâu đi.”

    “Hiên Lãng, cẩn thận chút, đừng làm người ta khóc nha.”

    Một người mở miệng, đám xung quanh cũng bắt đầu nhao nhao, nhất thời cả sân huấn luyện có chút mất khống chế, huyên náo không chịu nổi.

    “Làm gì đó hả! Nháo ngất trời, mau quay lại huấn luyện!” Thấy tình huống bắt đầu không thể khống chế, Viên Linh có chút gấp gáp.

    “Đủ rồi! Đều im miệng hết cho ông! !” Tiếng gầm giận dữ vang vọng thật lâu vẫn không tiêu tan, Hiên Lãng buồn bực nhìn xung quanh, cau mày.

    Hiên Lãng phát hỏa, đám người xung quanh lập tức ngậm miệng, trường hợp dần dần tĩnh lặng.

    Hiên Lãng nhìn Liên Kỳ Quang trước mặt, có chút bất đắc dĩ nhu nhu mũi, thở dài: “Chị dâu đừng nói đùa mà, thân thủ của chị dâu tôi không phải chưa từng thấy qua, sao là đối thủ của chị dâu được.”

    Tam hệ dị năng bậc huyền, mà bản thân anh thì đã dừng ở bậc sĩ nhiều năm, đừng nói tam hệ dị năng, chỉ tùy tiện phóng một hệ thôi đã đủ KO.

    Cách biệt một cấp còn đỡ, nhưng một bậc thì chẳng khác nào trời với đất.

    Hiên Lãng biết rõ, chính là những người khác thì không, thấy Hiên Lãng nhận thua, nhất thời một mảnh ồ lên, lại bắt đầu tranh cãi ầm ĩ.

    “Hiên Lãng! Thân phận thì thân phận, nhưng thi đấu cũng như chiến đấu, trên chiến trường sao có thể giảng nhân tình?”

    “Hiên Lãng, con mẹ nó đừng có dọa người!”

    “Hiên Lãng, nhục thì nhục một mình mình thôi, đừng có làm nhục bộ quân phục mặt trên người, lai chi tức chiến! Sát Huyết Lang không chấp nhận đào binh.”

    “…”

    “Con mẹ nó các người muốn hại chết tôi à! !” Thấy ánh mắt Liên Kỳ Quang dần dần tăng thêm chiến ý, Hiên Lãng nổi nóng mắng đám người khiêu khích.

    “Anh….”

    “Chị dâu!” Thấy Liên Kỳ Quang lại muốn mở miệng, Viên Linh vội vàng chạy tới chắn ngay trước mặt Hiên Lãng.

    “Chị dâu! Tôi chỉ mới bậc sĩ cấp một thôi, căn bản không chịu nổi một chiêu, chị dâu đánh với cậu ta đi! Nhóc này lợi hại! Một mình có thể quật ngã ba người như tôi!”

    “…” Viên Linh.

    Hiên Lãng, cái tên không biết xấu hổ này! ! Có người lại hãm hại anh em như vậy à? Là anh một đập ba mới đúng đi?

    Thấy Liên Kỳ Quang dời ánh mắt về phía mình, Viên Linh vội rụt cổ.

    “Chị dâu, còn không rõ tôi thế nào sao? Lần trước chị dâu thu thập một trận, tôi nằm nửa tháng còn chưa khỏe hẳn.”

    “Hả? Cậu đã bị đập rồi à?” Hiên Lãng từ phía sau Viên Linh ló đầu ra.

    “Vô nghĩa! Cậu cũng thế à! ?” Viên Linh trừng Hiên Lãng.

    “Chưa, chỉ mới thấy chị dâu đánh người thôi, thực hung tàn.”

    Thấy hai người đẩy đẩy kéo kéo, ánh mắt Liên Kỳ Quang trầm xuống, chiến ý khó lắm mới dâng lên được tí tẹo cũng biến mất không còn xót chút gì.

    Thu lại Thiên Minh cất vào không gian, Liên Kỳ Quang xoay người bỏ đi.

    “Ai! Chị dâu, đi đâu vậy?” Hiên Lãng gào to, nhưng Liên Kỳ Quang ngay cả ánh mắt cũng không thèm vứt qua.

    Liên Kỳ Quang một đường thẳng tiến nhưng lại bị ba tầng trong ba tầng ngoài binh lính vây xem chặn đường.

    “Chị đâu, tôi đánh với chị dâu…” Một nam nhân thân thể cường tráng từ trong đám người bước ra, hùng hổ nhìn Liên Kỳ Quang, giọng nói mang theo khinh thường. Chính là còn chưa chờ người nọ nói xong, Liên Kỳ Quang đã trực tiếp bỏ lơ, bình tĩnh từ bên cạnh xẹt qua.

    “Này! Này…” Nam nhân bị bỏ lơ tức giận, xông tới muốn ngăn Liên Kỳ Quang. Chính là Liên Kỳ Quang ngay cả đầu cũng không quay lại, tay trái vung lên, hàn băng phóng ra, người nọ cả kinh, vội vàng đưa tay, một tấm khiên đất dựng đứng trước mặt, chính là gai băng không bị ngăn cặn, ngay cả một chút trở ngại cũng không có, hệt như xuyên qua đậu hủ phóng thẳng trới trước mặt nam nhân.

    Gai băng phóng qua sát bên cổ, cắm phập xuống đất, mùi máu nhàn nhàn từ cổ từng chút tràn ra, nam nhân cương cứng tại chỗ, hai mắt trừng to hoảng sợ, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng không hề dừng lại chút nào của Liên Kỳ Quang.

    Xung quanh là một mảnh im lặng quỷ dị.

    Liên Kỳ Quang một đường thẳng tiến, đi tới đâu mọi người liền dạt ra đến đó, vì cậu mở ra một con đường.

    Liên Kỳ Quang bước ra khỏi phòng vây thì dừng lại, đưa lưng về phía đám người, sườn mặt hơi cúi, mái tóc lòa xòa trước trán tạo thành bóng ma.

    Liên Kỳ Quang chậm rãi vươn tay phải, băng sương xoay tròn trong tay. Đột nhiên, Liên Kỳ Quang quỳ một gối xuống, tay phải đặt trên mặt đất, băng sương bắt đầu phóng ra bốn phương tám hướng, tốc độ cực nhanh làm đám người không kịp trốn tránh.

    Băng đông lại, lan tràn khắp sân huấn luyện rộng vài dặm, tất cả binh lính trên sân đều vận dụng dị năng ngăn cản, chính là dưới hàn băng này dị năng của bọn họ mong manh yếu ớt hệt thủy tinh, nháy mắt đã vỡ nát. Hàn băng đông cứng hai chân bọn họ, trói buộc hành động, hơn nữa còn nhanh chóng lan tràn lên trên.

    Trong chớp mắt, cả sân huấn luyện rộng lớn đã bị đóng băng, liếc mắt nhìn lại là cả một mảnh băng thiên tuyết địa trắng toát. Đương nhiên, nếu có thể xem nhẹ đám người bị đóng băng nửa người kia.

    Liên Kỳ Quang đứng dậy, thản nhiên mở miệng.

    “Tôi, bây giờ không muốn đánh nhau.” Chuyện cậu không muốn, ai cũng không thể ngăn cản.

    Liên Kỳ Quang nâng chân rời đi, lúc bóng dáng sắp biến mất thì tay phải búng tách một cái, băng giá cả vài dặm thoáng chốc vỡ vụn, băng tuyết bay đầy rời, đặc biệt xinh đẹp.

    Nhóm binh sĩ bị đông lạnh cả người run bần bật, đứng tại chỗ mà dậm chân, trong lòng cũng tràn đầy rung động cùng không thể tin.

    Công kích quần thể, nháy mắt có thể phóng dị năng ra vài dặm, còn có thể khống chế linh hoạt đến vậy, tuy phần lớn nguyên do là do bọn họ khinh địch, nhưng xét kỹ thì dị năng của chị dâu tuyệt đối không thấp hơn bậc huyền đi?

    Còn chưa tới hai mươi tuổi, vẫn còn là vị thành niên, học trò năm nhất…

    Cả đám binh lính hiện giờ chỉ thầm mắng má nó, này còn để người ta sống không chứ? Đã có một Hạ Hầu Thiệu Huyền biến thái, giờ lại thêm một kẻ yêu nghiệt, huống chi hai người này lại còn kết thành đôi, nghịch thiên a! !

    “Dị năng hệ băng…” Viên Linh kinh ngạc nhìn tuyết rơi đầy bầu trời, nhất thời không thể hồi phục tinh thần.

    Không phải cậu ta có dị năng hệ mộc sao? Sao giờ lại…

    Chẳng lẽ…

    “Chậc! Dị năng của chị dâu lại tinh tiến rồi, không phải đã đột phá bậc huyền, tiến vào bậc không như boss nhà mình rồi đi?” Hiên Lãng lắc đầu.

    May mắn vừa nãy không đánh, bằng không, chết chắc.

    Hoàn Chương 96.

    Thuộc truyện: Thiếu Tướng Vợ Ngài Có Thai Rồi