Thù đồ – Chương 34-36

    Thuộc truyện: Thù đồ

    Thù Đồ [34] O(∩_∩)O~

    *****

    Trầm Hi lại một lần nữa mơ thấy ác mộng!

    Lúc này cảnh trong mơ không còn là đêm cậu mười tám tuổi ở đời trước nữa mà là ngày mẫu thân mất lúc cậu còn nhỏ.

    Trầm Hi nhớ rõ đó là một ngày mưa rất to, cứ việc lúc ấy là giữa trưa nhưng sắc trời lại u ám như buổi tối. Phụ thân khi đó đã vài ngày không trở về nhà, Trầm Kế cùng Trầm thừa cũng bị cô cô mang tới Lý gia, cả Trầm gia chỉ có cậu cùng mẫu thân.

    Mấy ngày nay tình tự mẫu thân tựa hồ không tốt, sắc mặt tái nhợt, thường xuyên một mình ngẩn người. Lúc quản gia báo cho mẫu thân biết trưa nay phụ thân sẽ trở về, Trầm Hi nhìn thấy mẫu thân buồn bực ném vỡ mọi thứ trong phòng.

    Giữa trưa hôm đó, Trầm Hi từ sớm đã bị mẫu thân bảo đi ngủ trưa, chính là Trầm Hi ngủ không được, một mình buồn chán ôm bé gấu chơi trò thám hiểm trong Trầm gia. Không lâu sau phụ thân trở về, phụ thân cùng mẫu thân tranh cãi một trận kịch liệt nhất từ trước tới giờ. Người hầu đều trốn ra bên ngoài, Trầm Hi thực sợ hãi ôm bé gấu núp sau cầu thang. Cậu nghe thấy âm thanh mẫu thân ngày càng nhỏ, thẳng đến cuối cùng biến thành cầu xin, chính là phụ thân vẫn phẫn nộ như cũ, hung hăng mắng chửi mẫu thân. Cuối cùng phụ thân nổi giận đùng đùng trở về phòng, để lại mẫu thân một mình thất thần đứng ngoài hành lang.

    Trầm Hi không nghe rõ bọn họ tranh cãi chuyện gì, cậu vội vàng chạy tới an ủi mẫu thân, mẫu thân cũng không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn Trầm Hi cười cười, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái. Trầm Hi vĩnh viễn nhớ rõ cảm giác đôi môi lạnh băng của mẫu thân áp lên trán mình, thật lạnh, không có một chút sức sống. Mẫu thân hôn cậu, nắm tay cậu dắt về phòng xong thì quay đầu bước đi, Trầm Hi chỉ thấy bóng dáng mẫu thân rời đi.

    Chỉ chốc lát sau, trong sân truyền tới tiếng vật nặng rơi xuống đất cùng tiếng người hầu la hét thảm thiết. Trầm Hi tò mò đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, mẫu thân cả người toàn là máu nằm trong sân, im lặng nhìn những giọt mưa rơi trên người mẫu thân, trong mắt Trầm Hi là một mảng màu đỏ chói mắt.

    Trầm Hi ngây ngốc đứng bên cửa sổ, vẫn nhìn chằm chằm vào thi thể mẫu thân, thẳng đến khi ông ngoại nhận được tin chạy tới, cậu mới bị người hầu phát hiện không thích hợp.

    Qua ngày đó, Trầm Hi bị bệnh nặng một phen nên ngay cả lễ tang mẫu thân cũng không tham dự. Không biết có phải vì chịu kích thích quá lớn hay không, Trầm Hi khi bé hoàn toàn quên đi một màn này. Tới tận lúc cậu lái xe đâm về phía Điền Văn Diệu, lúc trước mắt chỉ còn một mảnh đỏ tươi mới nhớ tới buổi trưa kia.

    Từ đó suốt mười lăm năm, hai cơn ác mộng này luôn bám theo Trầm Hi.

    Giãy dụa mở mắt, Trầm Hi thở dốc ngồi dậy, lúc này chỉ mới hơn ba giờ sáng, cách hừng đông vẫn còn khoảng ba giờ. Trầm Hi không còn chút buồn ngủ nào, một mình ôm chăn ngẩn người trong bóng đêm, thẳng tới khi sắc trời sáng dần, Trầm Hi mới mệt mỏi nằm suống, muốn ngủ thêm một hồi.

    Lúc điện thoại vàng lên, Trầm Hi đang ngủ không an ổn, tiếng chuông cửa vang lên không ngừng đã đánh thức cậu hoàn toàn.

    “Alo!” Trầm Hi trầm giọng nói một tiếng, hiện giờ toàn thân cậu không có chút sức lực nào, chỉ muốn ngủ tiếp.

    “Trầm Hi?” Điện thoại vang lên một âm thanh xa lạ, ẩn ẩn mang theo một tia xác định.

    Trầm Hi xoa xoa trán: “Là tôi, anh là ai?”

    Đối Phương tựa hồ đang sắp xếp lời nói: “Anh là Lục Cách Sâm, anh muốn gặp mặt cậu.”

    “Lục Cách Sâm?” Trầm Hi đột nhiên tỉnh hẳn, cơn buồn ngủ nặng nề đột nhiên biến mất, nhớ tới lời lão K, Trầm Hi tỉnh rụi mở miệng: “Lục Cách Sâm là ai? Tôi hình như không biết anh.”

    Đối phương không trả lời vấn đề của cậu, chỉ dứt khoát nói: “Cậu có ở nhà không? Anh đang đừng trước cửa nhà cậu.”

    Trầm Hi thật không ngờ Lục Cách Sâm lại tìm tới cửa, không khỏi sinh ra tò mò với ý đồ của đối phương, vội vàng đổi một bộ quần áo, Trầm Hi ra mở cửa. Lúc tầm mắt chạm vào nhau, cả hai đều có chút sững sờ. Trong trí nhớ Trầm Hi hoàn toàn không có ấn tượng về người này, không hiểu vì sao đối phương lại tìm tới mình, mà Lục Cách Sâm vì bề ngoài Trầm Hi quá giống Hàn Du mà có chút xuất thần.

    Diện mạo Lục Cách Sâm thiên về mẫu thân hơn, không hề có chút bóng dáng của phụ thân, này vẫn luôn là tiếc nuối của mẫu thân anh. Cứ việc lúc thu thập tư liệu Lục Cách Sâm đã nhìn qua ảnh chụp của Trầm Hi, nhưng nhìn tận mắt vẫn làm anh rung động hơn hẳn. Loại rung động này làm Lục Cách Sâm nhận rõ sự tương liên huyết thống của mình cùng đối phương, cũng là thân nhân duy nhất còn trên đời này của anh.

    Ánh mắt Lục Cách Sâm trở nên nhu hòa, nhìn vẻ mặt thiếu thốn giấc ngủ của Trầm Hi thì rất không hài lòng: “Buổi tối cậu ít ra ngoài lêu lổng, ngủ sớm một chút đi.”

    Những lời này quá mức kì diệu, Trầm Hi nghi ngờ đánh giá người trước mắt, bộ dáng rất gầy, đeo mắt kính không gọng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, ánh mắt ban đầu từ dò xét đã biến thành thân thiết.

    “Lục Cách Sâm?” Trầm Hi nghi hoặc mở miệng.

    Lục Cách Sâm gật đầu: “Tên của anh vốn là Hàn Cách Sâm, Lục là theo họ mẹ.”

    Trầm Hi không nói gì, cậu có chút không rõ ý tứ những lời này của đối phương.

    Lục Cách Sâm nhìn Trầm Hi hơi cong khóe miệng: “Hoặc là cậu nguyện ý gọi anh một tiếng biểu ca, phụ thân của anh là Hàn Du.”

    Những lời này thực sự đả kích Trầm Hi rất lớn, Trầm Hi khiếp sợ nhìn đối phương, một câu cũng không nói nên lời.

    Lục Cách Sâm đối với phản ứng của Trầm Hi rất hài lòng, nếu Trầm Hi nghe tin này mà bình thản thì anh phải đắn đo xem có nên nói thẳng hay không.

    Liếc mắt nhìn ra sau lưng Trầm Hi, Lục Cách Sâm vẫn mang bộ dáng nghiêm túc như cũ: “Anh có thể vào trong rồi nói không?”

    Trầm Hi hít một hơi thật sâu, gật đầu.

    Tính tình Lục Cách Sâm hiển nhiên là mạnh mẽ như gió cuốn sấm rền, mới vừa ngồi xuống liền lấy một phần văn kiện trong túi xách đưa tới trước mặt Trầm Hi: “Đây là báo cáo kiểm nghiệm DNA của anh và phụ thân năm đó, phía dưới là chữ kí của phụ thân, cậu có thể tìm người kiểm chứng. Nếu vẫn còn lo lắng, cậu có thể làm kiểm nghiệm DNA với anh, tuy không phải quan hệ cha con, nhưng gen của chúng ta cũng đủ gần.

    Trầm Hi không nghe đối phương nói, chỉ trực tiếp mở báo cáo, vội vàng xẹt qua phần nội dung, ánh mắt Trầm Hi dừng lại ở phần dưới cùng, hai chữ Hàn Du như rồng bay phượng múa, là chữ viết của cữu cữu, ngày kí là khoảng 16 năm về trước.

    Trầm Hi không nói gì, chuyện này làm cậu rung động vượt xa tưởng tượng.

    Nếu thân phận của Lục Cách Sâm là thật, như vậy vì cái gì năm đó cữu cữu không nói gì, chuyện này vì sao cũng không có ai biết? Mà sau khi cữu cữu qua đời, vì sao Lục Cách Sâm không tìm tới Hàn gia? Thậm chí Trầm Hi cũng muốn hỏi, nếu Lục Cách Sâm thật sự là biểu ca của cậu, như vậy vì sao một đời trước cũng chưa từng xuất hiện?

    Trầm Hi trầm mặc nhìn Lục Cách Sâm, Lục Cách Sâm chủ động mở miệng: “Cậu có gì muốn hỏi cứ hỏi, anh sẽ trả lời.”

    Trầm Hi khép lại báo cáo trong tay, nhìn về phía Lục Cách Sâm: “Anh cũng biết cữu cữu đã sớm qua đời, Hàn gia cũng không còn, dựa vào bản báo cáo này căn bản không chứng minh được gì cả.”

    Lục Cách Sâm giật nhẹ khóe miệng: “Anh cũng không tính toán chứng minh gì cả, chỉ cần cậu tin tưởng là tốt rồi.”

    Trầm Hi chống lại tầm mắt Lục Cách Sâm: “Tôi tin hay không tin có gì quan trọng sao?”

    Lục Cách Sâm không trả lời vấn đề này mà đổi chủ đề: “Trước đó anh kể cậu nghe một chuyện xưa.”

    Nhân vật chính trong chuyện xưa chính là Hàn Du, giống như đại đa số con cháu của thế gia Trung Kinh, Hàn Du sớm bị ông ngoại Trầm Hi đưa ra nước ngoài. Một lần trong bữa tiệc gặp gỡ đồng hương Hàn Du đã gặp Lục Đình từ nhỏ đã di dân ra nước ngoài, hai người vừa gặp đã yêu. Sau một năm ở chung, Hàn Du định nhân dịp lễ giáng sinh đưa Lục Đình về nước đính hôn, không ngờ Hàn Nhu ở nhà đang sống chết muốn gả cho Trầm Đức Hàn, Hàn phụ bất đắc dĩ bảo Hàn Du về nước một chút để khuyên nhủ Hàn Nhu. Hàn Du sau khi bàn bạc với Lục Đình thì một mình về Trung Kinh trước, không ngờ không lâu sau đó Lục Đình lại phát hiện mình có thai, mà lúc này lại truyền tới tin tức Hàn Du liên hôn với Điền gia. Lục Đình phẫn nộ bỏ đi, Hàn Du thương tâm hết sức không chịu buông tha tìm kiếm tin tức Lục Đình, này tìm kiếm suốt bảy năm, thẳng đến khi Hàn Nhu qua đời hai người mới vô tình gặp lại ở Trung Kinh.

    Hàn Du mừng như điên, nhưng cố tình lại phải vội tới lễ tang Hàn Nhu, vì không muốn chuyện thêm phức tạp, Hàn Du tính toán chờ qua lễ tang Hàn Nhu mới mang hai mẹ con Lục Đình về nhà, đồng thời để tránh cho Hàn phụ chịu nhiều kích thích, tin tức này bị Hàn Du tạm thời giấu kín. Chẳng qua bọn họ thật không ngờ gia đình chỉ mới đoàn tụ được vài ngày đã nghe tin Hàn Du qua đời. Lục Đình chịu đả kích quá lớn bị một trận bệnh không dậy nổi, nếu không phải còn phải chăm sóc cho Hàn Cách Sâm, Lục Đình đã sớm không chống đỡ nổi mà đi theo. Sau đó Lục Đình cũng có ý mang Hàn Cách Sâm về Hàn gia, nhưng lần nào cũng chỉ gặp thoáng qua Hàn phụ, đợi đến lúc Lục Đình một lần nữa tìm tới Hàn gia thì lại nghe được tin Hàn phụ qua đời.

    Mấy năm nay Lục Đình mang theo Lục Cách Sâm gian khổ sinh sống ở nước ngoài, vài năm trước, lúc Lục Cách Sâm thi đậu đại học thì bà cũng chết vì bệnh tật.

    Nói tới đây, Lục Cách Sâm nhìn qua Trầm Hi: “Nói cách khác, cậu chính là thân nhân cùng huyết thống duy nhất của anh trên đời này.”

    “Đây là nguyên nhân anh hi vọng tôi tin tưởng, bởi vì tôi là thân nhân duy nhất của anh sao?” Trầm Hi nghi hoặc hỏi.

    Lục Cách Sâm lắc đầu: “Anh hi vọng cậu tin tưởng bởi vì mục đích anh trở về lần này cần sự trợ giúp của cậu.”

    Lục Cách Sâm cuối cùng cũng nói tới chuyện chính, Trầm Hi bình tĩnh nhìn đối phương: “Tôi không hiểu ý tứ của anh, mục đích anh trở về là gì? Chẳng lẽ không phải muốn gặp lại tôi?”

    Lục Cách Sâm thở dài một tiếng: “Không tới một tháng, tất cả người trong Hàn gia đều chết sạch sẽ, tài sản Hàn gia lọt vào tay Trầm gia, tuy trên danh nghĩa là vì cậu. Nhưng chẳng lẽ nhiều năm như vậy cậu cũng không cảm thấy kì hoặc hay sao?”

    Sắc mặt Trầm Hi nhất thời nhuộm lên chút nghi hoặc: “Anh muốn nói gì?”

    Lục Cách Sâm lạnh giọng: “Năm đó chuyện phát sinh ở Hàn gia, chỉ cần để tâm một chút sẽ nhìn ra rõ ràng có người tính kế phía sau. Hàn gia suy tàn, người đắc lợi cuối cùng là ai. Cậu chẳng lẽ không biết?”

    Trầm Hi lớn tiếng đánh gảy lời Lục Cách Sâm: “Anh nói bậy, không có khả năng.”

    Lục Cách Sâm thương hại nhìn Trầm Hi: “Cậu không tin cũng có thể hiểu được, nhưng cậu có từng nghĩ tới Trầm gia mấy năm nay vì sao lại đối xử không tốt với cậu như vậy? Bất quá chỉ là làm chuyện có lỗi không dám đối mặt với cậu mà thôi, lại sợ cậu biết rõ sự thật nên mới dung túng dưỡng cậu thành bộ dạng hiện giờ.”

    Trầm Hi sững sờ nhìn Lục Cách Sâm nói không nên lời, Lục Cách Sâm trong lòng mềm nhũn nói chậm lại: “Cậu hảo hảo suy ngẫm một chút đi.”

    Trầm Hi lắc đầu, vẫn như cũ không chịu tin tưởng.

    Lục Cách Sâm thất vọng thở dài một hơi, đi tới trước mặt Trầm Hi: “Anh biết những chuyện anh nói hôm nay rất khó tin tưởng, nhưng cậu phải tin anh, anh tuyệt đối không có một câu nói dối, anh cho cậu một khoảng thời gian hảo hảo suy nghĩ, hiểu rõ rồi thì gọi điện cho anh.”

    Thấy Trầm Hi vô thức gật đầu, Lục Cách Sâm nghĩ nghĩ lại thêm một câu: “Anh hi vọng cậu có thể bình tĩnh suy nghĩ chứ không phải xúc động chạy tới chất vấn Trầm Đức Hàn, anh tin cậu không ngu ngốc như vậy.”

    Trầm Hi lại gật nhẹ một cái, Lục Cách Sâm yên lòng, anh thật sự lo lắng Trầm Hi quá kích động mà không chịu suy nghĩ chạy đi tìm Trầm Đức Hàn chứng thực, như vậy toàn bộ công sức anh vất vả đều uổng phí, may mắn, Trầm Hi vẫn không ngu ngốc tới mức đó.

    Lục Cách Sâm yên tâm, lại nhịn không được an ủi Trầm Hi vài câu, thẳng đến khi nhìn thấy tình tự Trầm Hi có chút khôi phục, Lục Cách Sâm mới không ngừng căn dặn Trầm Hi cẩn thận suy ngẫm những lời anh đã nói, sau đó hai người sẽ liên lạc.

    Trầm Hi lộ ra vẻ mặt mất hồn tiễn Lục Cách Sâm đi, trong nháy mắt đóng cửa lại, biểu tình trên mặt Trầm Hi đã trở nên có chút đăm chiêu.

    Những lời Lục Cách Sâm nói không ngừng quấy động trong đầu Trầm Hi, nghĩ nghĩ, Trầm Hi lấy điện thoại gọi cho lão K, đại khái kể lại những chuyện Lục Cách Sâm nói một lần.

    “Nói vậy, Lục Cách Sâm là biểu ca của cậu? Mà mục đích anh ta trở về lần này là muốn thay Hàn gia báo thù?” Lão K tổng kết nói.

    Trầm Hi ‘ừ’ một tiếng: “Tuy anh ta không nói rõ tới tìm tôi làm gì, nhưng tôi đại khái cũng đoán được. Về phần thân phận của anh ta, tôi tin là thật, chẳng qua những lời anh ta nói không nhất định là thật.”

    “Ý cậu là chuyện Hàn gia?”

    Trầm Hi xoa xoa trán, thở dài: “Chuyện Hàn gia năm đó càng có xu thế ngoài ý muốn liên tiếp hơn, bất quá nếu Lục Cách Sâm đã nói vậy, nói không chừng sau lưng còn có tin tức gì đó tôi không biết. Đáng tiếc đã qua quá lâu, rất nhiều chuyện không tra được.”

    Lão K ‘nga’ một tiếng: “Chỉ cần từng phát sinh thì nhất định sẽ để lại dấu vết, phương diện này tôi là người trong nghề, để tôi thử xem có thể tìm ra manh mối nào không.”

    “Tốt, tôi sẽ chuyển bản báo cáo xét nghiệm DNA của Lục Cách Sâm cho ông, ông sẵn tiện điều tra một chút.”

    Trầm Hi dặn dò lão K chuyện phải làm xong thì một mình ngồi trên ghế sô pha trầm tư.

    Mục đích Lục Cách Sâm tìm cậu hẳn không ngoài việc muốn khuyên cậu liên thủ, nếu vậy cậu nên đáp ứng hay không? Đáp ứng thì sau đó hai người sẽ phân công thế nào? Xem bộ dáng Lục Cách Sâm thì tựa hồ muốn khuyên bảo cậu tiến vào Trầm thị, điểm này tuyệt đối chính là sự khác biệt của hai người, cậu phải làm thế nào thuyết phục đối phương?

    Trầm Hi đau đầu ngồi dựa vào sô pha, cậu còn cần phải cân nhắc một chút về năng lực của Lục Cách Sâm, cậu cũng không hi vọng một sự giúp đỡ hi vọng thì ít mà cản trở thì nhiều.

    Chuông cửa một lần nữa vang lên, đánh gảy suy nghĩ của Trầm Hi. Trầm Hi nhăn mặt nhíu mày không đoán ra người nào tới tìm mình?

    Chần chờ mở cửa, đập vào mi mắt chính là vẻ mặt mang theo ý cười của Lý Minh Hiên.

    Hoàn Chương 34.

    Thù Đồ [35] O(∩_∩)O~

    *****

    “Biểu ca!”

    Ý cười trên mặt Lý Minh Hiên lúc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trầm Hi thì liền chuyển thành quan tâm: “Sao thế, tối qua ngủ không ngon à?”

    Trầm Hi gật gật đầu, bước vào trong: “Thấy ác mộng.”

    Lý Minh Hiên đi theo sau: “Muốn ngủ thêm một lúc không?”

    Mấy chữ ‘ngủ thêm một lúc’ xoay vòng trong đầu Trầm Hi, Trầm Hi dừng bước, xoay mặt nhìn Lý Minh Hiên: “Biểu ca ngủ cùng sao?”

    Câu ‘ngủ cùng’ của Trầm Hi nói vô cùng tự nhiên, hệt như hỏi Lý Minh Hiên ‘cùng ăn cơm’ vậy, trái tim Lý Minh Hiên đập mạnh, thấy ánh mắt Trầm Hi không phải nói đùa, giãy dụa nửa ngày mới do dự gật đầu.

    Trầm Hi thấy Lý Minh Hiên gật đầu thì vô cùng hài lòng, chủ động đưa tay kéo Lý Minh Hiên xuyên qua phòng khách vào phòng ngủ. Phòng ngủ vẫn còn bộ dáng trước khi cậu ngủ tối qua, màn che kín mít, ánh sáng lờ mờ. Trầm Hi vô cùng tự nhiên thay quần áo trên người thành đồ ngủ, sau đó leo lên giường chiếm một nửa, nửa còn lại chừa cho Lý Minh Hiên.

    Tầm mắt Lý Minh Hiên kìm không đậu vẫn giằng co trên người Trầm Hi, ánh mắt sâu thăm thẳm. Chú ý thấy Trầm Hi chừa một nửa không gian cho mình, Lý Minh Hiên thầm thở dài, đè nén xúc động muốn bổ nhào về phía Trầm Hi xuống, nhẹ nhàng chậm chạp nằm xuống bên người Trầm Hi.

    Trầm Hi chủ động cọ cọ qua, vùi vào lòng Lý Minh Hiên nặng nề ngủ.

    Trong lòng Lý Minh Hiên tràn đầy tình dục nhưng lúc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trầm Hi thì chuyển thành thương yêu, đưa tay ôm cậu sát vào người mình, nhẹ nhàng vỗ về.

    Này không phải lần đầu tiên Trầm Hi chủ động chui vào lòng anh, cơ hồ mỗi đêm Lý Minh Hiên lưu lại, Trầm Hi đều cọ tới. Lý Minh Hiên ẩn ẩn cảm nhận được Trầm Hi tựa hồ có chút quyến luyến ôm ấp của mình, không hề dính tới tình dục, chỉ là thích anh ôm mà thôi.

    Nghĩ tới những chuyện Trầm Hi trải qua lúc bé, Lý Minh Hiên nói không nên lời tư vị phức tạp trong lòng mình, chỉ là càng ôm chặt người trong lòng hơn nữa.

    Thời gian qua rất nhanh, đảo mắt đã gần chạng vạng. Lý Minh Hiên nằm tựa nửa người vào đầu giường, một bên tùy tay lật xem mớ tạp chí giải trí Trầm Hi đặt bên giường, một bên dành lực để ý tới Trầm Hi đang ngủ trong lòng mình. Mắt thấy Trầm Hi có dấu hiệu tỉnh lại, Lý Minh Hiên đặt tạp chí xuống, theo bản năng vuốt mái tóc rối bù vì ngủ của Trầm Hi.

    Trầm Hi mơ mơ màng màng mở mắt, Lý Minh Hiên ôn ngu nói: “Tỉnh?”

    Mê mang nhìn Lý Minh Hiên một cái, Trầm Hi không trả lời, ngược lại có tính toán nhắm mắt ngủ tiếp.

    Lý Minh Hiên nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu: “Ngủ nửa thì tới ngày mai mất, Tiểu Hi không định ăn cơm tối sao?”

    Nghĩ tới mình đã một ngày không ăn gì, Trầm Hi giãy dụa đứng lên, vừa xoa trán vừa tự nhiên mở miệng: “Ăn gì?”

    “Tiểu Hi muốn ăn gì?”

    “Ăn món cay Tứ Xuyên đi.” Trầm Hi thuận miệng nói.

    Lần trước đồ ăn Lý Minh Hiên mang tới vì để quá lâu nên đã vứt đi, Trầm Hi tuy không ăn nhưng vẫn nhớ kĩ hương vị kia. Lúc này vừa mới tỉnh ngủ, ngủ lại ngon, không biết thế nào liền nghĩ tới.

    Lý Minh Hiên gật đầu: “Tốt, để anh bảo Diệp Hàn tự tay xuống bếp làm cho em ăn.”

    “Diệp Hàn?”

    “Chính là người thanh niên em gặp lần trước.”

    Trầm Hi suy nghĩ một chút liền hiểu ra Lý Minh Hiên nói tới ai, lần trước ở quán cay Tứ Xuyên cậu phát hỏa với Lý Minh Hiên một trận vừa vặn bị người nọ nhìn thấy, hiển nhiên người nọ chính là Diệp Hàn. Tuy không biết Diệp Hàn cùng quá ăn kia có quan hệ gì, bất quá nếu Lý Minh Hiên đã nói vậy thì nhất định Diệp Hàn rất có tay nghề, Trầm Hi tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

    Rất nhanh liền rửa mặt thay quần áo, Trầm Hi đang định theo Lý Minh Hiên ra ngoài thì lão K gọi tới.

    Trầm Hi bình tỉnh nghe máy: “Tinh Hải, sao đó?”

    Hai chữ Tinh Hải làm lão K rùng mình một phen, nhưng ông lập tức hiểu được, cố ý nhỏ giọng: “Cao Thu Lâm đáp ứng hợp tác với chúng ta, ngày mai ông ta sẽ liên hợp với một ít thành viên hội đồng quản trị hướng ban giám đốc buông tha kế hoạch hợp đồng dây chuyền của Trầm Kế.”

    Trầm Hi ‘ừ’ một tiếng: “Nếu ông ta đã nói vậy thì sớm ngày mai chúng ta liền thả tin ra ngoài đi.”

    “Không thành vấn đề!” Lão K dứt khoát đáp lại một câu, sau đó lập tức tò mò nói: “Hiện giờ cậu đang ở cùng ai thế? Từ từ, đừng nói, để tơi đoán thử xem nào!”

    “Lý Minh Hiên?” Lão K thử mở miệng.

    Trầm Hi mỉm cười: “Ừ, biểu ca ở bên cạnh tôi.”

    “Cậu thật sự là kẻ điên!” Lão K cảm thấy chỉ có những lời này có thể hình dung hành vi của Trầm Hi.

    Trầm Hi cười khẽ thành tiếng: “Cám ơn đã khen!”

    Hai chữ biểu ca hấp dẫn lực chú ý của Lý Minh Hiên, anh quay đầu nhìn Trầm Hi: “Bằng hữu của em à?”

    Trầm Hi gật đầu, thản nhiên nói: “Vương Tinh Hải, biểu ca còn nhớ ông ấy không? Ông ấy thế nhưng có ấn tượng rất sâu sắc với biểu ca nha.”

    Lý Minh Hiên nghĩ tới âm thanh uốn éo lần trước, không thích Trầm Hi có quan hệ với người nọ lắm, nhưng lại cảm thấy mình không có lập trường để quản nên chỉ làm bộ không để ý hỏi: “Ông ta tìm em làm gì?”

    Trầm Hi thuận miệng nói: “Tôi với ông ta cùng mở một công ty điện ảnh, ông mới gọi điện tới nói đã kí hợp đồng với Trần Chí Vĩ, định thả tin nhận người tham gia kế hoạch làm phim.”

    “Làm phim?” Lời Trầm Hi nói hiển nhiên làm Lý Minh Hiên rất ngoài ý muốn: “Sao Tiểu Hi lại muốn làm bên lĩnh vực này?”

    Khóe miệng Trầm Hi nhếch lên ý cười mỉa mai: “Bởi vì tôi không biết làm gì khác, chỉ có cái này đơn giản nhất, chỉ cần viết chi phiếu là được.”

    Lý Minh Hiên bị nghẹn nói không nên lời, Trầm Hi tựa hồ còn cảm thấy chưa đủ, liền bổ sung thêm một câu: “Nếu tôi không tính toán tiến vào Trầm thị thì cũng phải tìm chuyện để làm, bằng không cứ ở không ăn chơi như vậy, phụ thân sao an tâm được? Nói không chừng còn tưởng tôi đang ở sau lưng tìm cách.”

    Giọng điệu Trầm Hi mang theo ý trào phúng nhàn nhạt, Lý Minh Hiên không nói nên lời cảm xúc của mình khi nghe xong, chỉ cảm thấy chua xót vô cùng. Anh muốn mở miệng an ủi Trầm Hi, nhưng lý trí lại biết rõ đó chính là sự lựa chọn tốt nhất cho Trầm Hi, nhất thời trong lòng rối thành một nùi.

    Trầm Hi tựa hồ không để ý tới rối rắm của Lý Minh Hiên, hưng trí bừng bừng leo lên xe thúc giục Lý Minh Hiên mau lái xe, cậu thực sự đói muốn chết.

    Lý Minh Hiên nhìn gương mặt hưng phấn vui sướng của Trầm Hi, trong lòng ẩn ẩn nảy sinh một ý niệm, nếu Trầm Hi thực sự không có tâm với Trầm thị, anh cùng Trầm Hi ở cùng một chỗ thì phản đối giảm đi bao nhiêu? Nhưng nghĩ lại cho dù Trầm Hi biểu thị mình không có tâm với Trầm thị thì cũng làm gút mắt quyền lợi sau lưng Trầm Hi giảm đi một chút, quan hệ huyết thống giữa hai người vẫn không thay đổi. Trầm Hi phỏng chừng tuyệt đối không thể tưởng tượng anh lại ôm ý niệm xấu xa muốn ở cùng một chỗ với cậu trong đầu đi?

    Lý Minh Hiên vì những lời này của Trầm Hi mà lo được lo mất, dọc theo đường đi cứ nhấp nhô không ngừng.

    Sáng sớm hôm sau, giới truyền thông vẫn luôn chú ý sự việc Vân Nhu rất nhanh liền phát hiện trên mạng xuất hiện một tuyên bố mới của Vân Nhu.

    ‘Tất cả sản phẩm của Vân Nhu sắp tới một lần nữa sẽ tuyển chọn nguyên vật liệu cùng phương pháp pha chế mới để nâng cấp sản phẩm, cũng biểu thị sẽ không dùng nguyên liệu sản sinh dioxane làm dầu gội, bởi vì vấn đề kỹ thuật không chỉ tồn tại trong sản phẩm của Vân Nhu mà là vấn đề chung của tất cả các sản phẩm dầu gội, nhưng sau khi nâng cấp sản phẩm mới của Vân Nhu sẽ hoàn toàn giải quyết vấn đề này.’

    Tuyên bố này lại nhanh chóng được lan truyền, tất cả sản phẩm dầu gội đầu trên thị trường cho dù là trong nước hay ngoài nước đều dính đạn, sự kiện dioxane một lần nữa bị đẩy lên cao trào.

    Cứ việc nhân viên Vân Nhu phản ứng nhanh chóng cắt bỏ tin tức này, cũng tuyên bố với bên ngoài tin tức này không phải Vân Nhu tuyên bố mà bị hacker xâm nhập cố ý đưa tin xuyên tạc, nhưng mặc dù có thật hay không, chuyện dioxane kiêng kị trong ngành sản xuất vẫn hoàn toàn bại lộ.

    Hết thảy đều dựa theo kí ức đời trước của Trầm Hi mà phát triển, bởi vì tuyên bố này mà cả ngành sản xuất đều bị cuốn vào, vô số công ty dầu gội lớn nhỏ đưa tin bác bỏ lời đồn, nhưng rất nhanh một phần báo cáo các sản phẩm dầu gội được kiểm tra có chất dioxane được tung ra, nhìn nhãn hiệu trong danh sách, giới truyền thông hoàn toàn sôi trào!

    “A Kế, con rốt cuộc đã làm thế nào vậy?” Trầm phụ cố gắng nén cơn giận, tận lực làm giọng điệu mình vẫn ôn hòa. Vừa này ở cuộc họp ban giám đốc bị Cao Thu Lâm cùng một đám thành viên hội đồng quản trị châm chọc cùng khiêu khích một phen đã làm Trầm phụ mất mặt một trận.

    Trầm Kế đứng trước mặt Trầm phụ, ánh mắt ẩn ẩn lộ ra thất vọng: “Phụ thân, người cũng cho là tin tức này do con bày kế đăng lên sao?”

    Trầm phụ giận tái mặt: “Phụ thân nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là… những người khác nghĩ thế nào.”

    Trầm Kế không mở miệng, Trầm phụ nói tiếp: “Con có biết hay không, tuyên bố này vừa tung ra chính là đắc tội cả ngành sản xuất dầu gội, cho dù vụ việc dioxane qua đi, con cảm thấy Vân Nhu còn có thể tiếp tục tồn tại sao?”

    Những lời này của Trầm phụ tựa hồ ám chỉ gì đó, Trầm Kế không khỏi phản bác: “Vân Nhu đã gánh tội của cả ngành sản xuất, cùng hiện giờ có gì khác biệt đâu?”

    “Công bằng cạnh tranh cùng bị cả ngành sản xuất liên thủ lật đổ, con nói có gì khác không?” Trầm Phụ tức giận nói.

    Trầm Kế tỉnh táo lại: “Nhưng tuyên bố này không phải do con sắp xếp, nhưng chung quy cũng là sai lầm của con, mặc kệ ban giám đốc xử phạt thế nào con cũng tự mình gánh chịu. Chẳng qua Vân Nhu là toàn bộ tâm huyết của con, đối với việc xoay chuyển lĩnh vực của Trầm thị sau này rất quan trọng, con hi vọng ban giám đốc có thể thận trọng suy xét bất cứ quyết sách nào về Vân Nhu.”

    Nói tới đây, Trầm Kế không khỏi nhẹ giọng: “Phụ thân, người đã nói luôn duy trì con.”

    Giọng nói tràn đầy mong chờ của Trầm Kế lọt vào tai Trầm phụ, ông nhìn sâu vào đứa con cả mình coi trọng nhất, thở dài một hơi: “A Kế, con cũng biết mặc kệ ta làm gì cũng vì tốt cho con.”

    “Phụ thân?” Trong lòng Trầm Kế có dự cảm không tốt.

    Lời nói tiếp theo của Trầm phụ liền chứng thực dự cảm của Trầm Kế: “Sáng nay cuộc họp ban giám đốc đã quyết định hủy bỏ hợp đồng dây chuyền sản xuất, phụ thân đã đồng ý.”

    “Cái gì?” Trầm Kế không dám tin mở miệng: “Phụ thân, người có biết bản hợp đồng kia hiện giờ quan trọng thế nào với Vân Nhu không? Chúng ta đã đặt tiền cọc rồi, hiện giờ đột nhiên hủy hợp đồng, không chỉ mất tiền cọc, công ty còn phải đưa tiền bồi thường hợp đồng, phụ thân, người sao lại đồng ý?”

    Trầm phụ liếc mắt nhìn Trầm Kế một cái, thản nhiên mở miệng: “Nếu bước tiếp theo của công ty là loại bỏ Vân Nhu, trước tiên hủy bỏ dây chuyền thì có vấn đề gì đâu.”

    Trầm Kế cảm thấy tai mình ong ong, gào to: “Phụ thân, Vân Nhu là tâm huyết của con.”

    Biểu tình trên mặt Trầm phụ vô cùng lạnh lùng hà khắc: “A Kế, trong lòng con Vân Nhu quan trọng hay Trầm thị quan trọng?”

    “Phụ thân!” Trầm Kế rất bất ngờ khi Trầm phụ đột nhiên hỏi như vậy.

    Trầm phụ lạnh giọng mở miệng: “Trầm Hi đã sắp 23 tuổi, con không quên nội dung bản di chúc trong tay luật sư đi?”

    “Phụ thân!” Giọng điệu Trầm Kế mềm xuống.

    “Một khi Trầm Hi 23 tuổi, di chúc của ông nội ngươi lập năm đó sẽ lập tức có hiệu lực, số cổ phần công ty mấy năm nay phụ thân nắm giữ sẽ bị chia đều cho ba anh em các con, đến lúc đó quyền lực của của ba đứa trong ban giám đốc đều ngang nhau. A Kế, con có nghĩ tới hay chưa, đám người trong ban giám đốc kia nguyện ý để con ngồi lên hay nguyện ý để Trầm Hi ngồi?”

    Trầm Kế trầm mặc, Trầm phụ lạnh lùng nói tiếp: “Cao Thu Lâm có chủ ý gì phụ thân còn không biết sao, lão già này muốn mượn vụ Vân Nhu ảnh hưởng tới năng lực của con, dao động tín nhiệm của mọi người dành cho con. A Kế, hiện giờ là thời khắc mấu chốt, Vân Nhu nếu không phải có Trầm thị duy trì thì nhất định không thể xoay chuyển, nếu con cứ cố bám víu Vân Nhu, quyết định của con sẽ đi ngược với ban giám đốc. Nhóm cổ đông không thích kéo dài, bọn họ chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt. Đến lúc không còn cổ đông duy trì, mặc kệ làm gì cũng vô ích. Vân Nhu trước đó đã kiếm được không ít tiền, hiện giờ từ bỏ nó, cổ đông cảm thấy thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, sẽ cảm thấy con rất quyết đoán.”

    Trầm Kế lại tiếp tục trầm mặc, Trầm phụ nhẹ giọng hơn: “A Kế, phụ thân biết Vân Nhu có ý nghĩa đặc biệt đối với con, đối với ta Vân Nhu sao lại không có ý nghĩa đặc biệt cơ chứ. Nhưng hiện giờ là thời khắc quan trọng, trước khi di chúc của ông nội con công bố, nhất định phải xác lập địa vị người thừa kế của con.”

    Trầm Kế trầm mặt nghe Trầm phụ nói xong buổi nói chuyện này, cái gì cũng không nói, không chút đổi sắc nhỏ giọng nói: “Phụ thân, con đã biết, con ra ngoài trước.”

    Trầm phụ nhìn theo thân ảnh mất mác của Trầm Kế, trong đầu nhớ tới bộ dáng cố ý muốn lập di chúc của phụ thân năm đó, thở thật dài một hơi. Phụ thân vì lợi ích của Trầm thị mà cả đời dốc hết tâm huyết, cuối cùng vẫn không vượt qua được tình cảm áy áy đối với Trầm Hi. Nếu không phải bức di chúc của phụ thân năm đó, A Kế hôm nay cần gì phải khó cả đôi đường như vậy.

    Hoàn chương 35.

    Lời tác giả: trong tâm lý học có một từ gọi là đói khát da thịt, ý chỉ trước đây rất hiếm khi được mẫu thân ôm, đứa nhỏ sau khi trưởng thành sẽ hình thành một khát vọng sâu sắc muốn được yêu thương, được quan tâm, được an ủi, nếu cảm giác này quá mức mãnh liệt sẽ tạo ra một loại bệnh về nhu cầu tình cảm. Trong quá trình Trầm Hi trưởng thành, mặc kệ là người yêu hay người thân đều cực kì khiếm khuyết tình cảm, tôi cảm thấy Trầm Hi chính là mắc phải căn bệnh này o(╯□╰)o

    Thù Đồ [36] O(∩_∩)O~

    *****

    Vấn đề Trầm phụ lo lắng, lúc này Trầm Hi hoàn toàn không biết, lực chú ý của cậu đặt hết lên sự kiện dioxane.

    Giống như trong trí nhớ Trầm Hi, sự kiện dioxane náo động trên truyền thông cùng mạng internet khoảng nửa tháng thì rốt cuộc oanh oanh liệt liệt thì bị kéo rớt tấm màn che. Tất cả các thương hiệu dầu gội trong thị trường trong nước rất có khả năng toàn bộ đều phải hướng người tiêu dùng xin lỗi, còn hứa hẹn mau chóng nâng cấp phương pháp điều chế, tận lực giảm bớt khả năng lưu lại dioxane trong sản phẩm. Các thương hiệu quốc nội tuyên bố rõ ràng, sẽ hợp tác hoàn toàn tiêu trừ vấn đề nguyên vật liệu lưu lại dioxane. Nhưng nếu có tâm chú ý sẽ phát hiện trong các thương hiệu này không hề có tên Vân Như, Vân Nhu đã bị cả ngành sản xuất liên thủ loại trừ đã trở thành xu hướng tâm lý bình thường.

    Trầm Hi nghĩ tới tin tức mình vừa thu được, ban giám đốc Trầm thị đã quyết định phia nhỏ Vân Nhu bán đi cùng bộ dáng mất hồn của Trầm Kế mấy ngày nay. Trầm Hi nhàn nhạt mỉm cười. Vân Nhu chính là bước đầu tiên của cậu, hiện giờ nên bắt đầu đi bước thứ hai. Lấy điện thoại, Trầm Hi dựa theo số liên hệ Lục Cách Sâm lưu lại lần trước gọi đi.

    Trong một quán cà phê ven đường, Lục Cách Sâm im lặng ngồi trong góc, ung dung quan sát cửa ra vào. Anh cùng Trầm Hi hẹn ba giờ gặp mặt ở đây, nhưng thấy đã gần tới giờ mà thân ảnh Trầm Hi vẫn chưa xuất hiện. Lục Cách Sâm không khỏi nhíu mày, lần này là Trầm Hi chủ động hẹn gặp, cách lần bọn họ gặp mặt lần trước là đúng một tuần.

    Lục Cách Sâm đối với việc lâu như vậy Trầm Hi mới tìm mình cũng không quá bất ngờ, Trầm Hi cũng không ngốc, không có khả năng anh nói gì sẽ tin đó, trong khoảng thời gian này Trầm Hi cũng đủ để tìm người xác nhận bản báo cáo DNA kia là thật hay giả. Huống chi tin tức anh lộ ra lần trước đối với Trầm Hi mà nói cũng không khỏi khiếp sợ đi, Trầm Hi cũng cần thời gian tiêu hóa. Sự thực, Lục Cách Sâm dự định cho Trầm Hi một khoảng thời gian là mười ngày, anh tin tưởng mười ngày đã đủ để Trầm Hi làm ra sự lựa chọn, nếu mười ngày sau Trầm Hi vẫn không có tin tức gì thì anh sẽ thay đổi kế sách.

    May mắn hôm nay Trầm Hi chủ động liên hệ với anh, còn hẹn sẵn địa điểm cùng thời gian gặp mặt, chẳng qua, Lục Cách Sâm nhìn lướt qua đồng hồ, đối với việc Trầm Hi chậm trễ không xuất hiện bắt đầu có chút lo lắng.

    “Hoan nghênh quý khách!” Âm thanh máy móc từ cửa điện tử vang lên.

    Lục Cách Sâm theo bản năng ngẩng đầu nhìn, Trầm Hi mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen, đeo kính râm che khuất cả nửa gương mặt đẩy cửa tiến vào. Lục Cách Sâm đang định đứng dậy chào hỏi Trầm Hi thì Trầm Hi đã thấy anh, đi tới góc phòng.

    “Thật xin lỗi, tôi tới muộn.” Trầm Hi vừa ngồi xuống liền tháo kính râm, mở miệng xin lỗi.

    Lục Cách Sâm vốn định nói ‘không sao’ nhưng thấy bộ dáng Trầm Hi lại lắp bắp kinh hãi, lời nói tới bên miệng cũng biến thành: “Mấy hôm nay cậu không ngủ tốt sao?”

    Sắc mặt Trầm Hi tái nhợt, trong mắt còn ẩn ẩn tơ máu, rõ ràng là bộ dáng không nghỉ ngơi tốt.

    Trầm Hi khẽ nhíu mày khó nhận ra, tự nhiên không giải thích mình vì đoạn thời gian trước quen với ôm ấp của Lý Minh Hiên, mà một tuần nay Lý Minh Hiên đã tới Hải Thành công tác, làm giấc ngủ của cậu so với trước kia lại càng tệ hơn. Thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, bộ dáng này vừa lúc lại rất phù hợp với vai diễn Trầm Hi cần sắm vai, Trầm Hi bình tĩnh liếc mắt nhìn Lục Cách Sâm, trong mắt Lục Cách Sâm, mặc kệ cậu vô tâm thế nào, sau khi biết sự thực năm đó cũng khó tránh thống khổ trằn trọc đi.

    Quả nhiên, bộ dáng của Trầm Hi lúc này làm Lục Cách Sâm quả thực nghĩ như vậy, trong lòng mềm nhũn, giọng điệu cũng ôn hòa hơn vài phần: “Anh biết sự thật nhất định làm cậu cảm thấy thống khổ, nhưng trên người cậu có chảy một nửa dòng máu Hàn gia, anh không thể cứ để cậu sống trong dấu diếm.”

    Trầm Hi cười khổ gật đầu: “Tôi biết, kì thật tôi hẳn nên cám ơn anh. Trước kia tôi vẫn không hiểu vì sao phụ thân lại chướng mắt tôi, hóa ra nguyên nhân chính là vậy. Còn có ông ngoại, lúc nhỏ người đối xử với tôi tốt nhất chính là ông ngoại, tôi sẽ không để ông ngoại…”

    Trầm Hi không nói thêm gì nữa mà đổi đề tài: “Anh tìm tới tôi, nói vậy hẳn không chỉ muốn nói cho tôi biết chuyện này đi, anh muốn làm gì?”

    Trầm Hi nhìn chằm chằm Lục Cách Sâm, tầm mắt Lục Cách Sâm cùng Trầm Hi chạm vào nhau, nhẹ nhàng hộc ra hai chữ: “Báo thù!”

    Cơ thể Trầm Hi rõ ràng run bắn lên, lập tức cúi đầu, dùng sức siết chặt nắm tay, nửa ngày sau, Trầm Hi ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định nhìn về phía Lục Cách Sâm: “Anh muốn tôi làm gì?”

    Lục Cách Sâm nhìn Trầm Hi thật sâu, chậm rãi mở miệng: “Không phải một mình cậu, mà là chúng ta cùng nhau.”

    Vẻ mặt Trầm Hi có chút biến hóa, Lục Cách Sâm lại đột nhiên chuyển đề tài: “Cậu có biết sự việc dioxane không?”

    Trầm Hi hiển nhiên không hiểu ý tứ Lục Cách Sâm, nhưng vẫn do dự gật đầu.

    Lục Cách Sâm dứt khoát mở miệng: “Sự kiện này chính là cơ hội của chúng ta.”

    Mắt thấy Trầm Hi vẫn không hiểu, Lục Cách Sâm không khỏi tỉ mỉ giải thích: “Nguyên nhân gây ra sự kiện dioxane là Vân Nhu, Vân Nhu cậu cũng biết đi, là công ty con của Trầm thị, toàn quyền do Trầm Kế phụ trách.”

    Trầm Hi gật đầu, Lục Cách Sâm tiếp tục nói: “Vốn Vân Nhu phát triển không tệ, vì Trầm thị cống hiến không ít lợi nhuận, nhưng từ khi sự kiện dioxane bùng nổ tới nay, Vân Nhu lâm vào khốn cảnh rất lớn, có thể nói khốn cảnh của Vân Nhu cũng chính là khốn cảnh của Trầm Kế. Bởi vì Trầm Kế nhất định sẽ không chịu từ bỏ Vân Nhu, ban giám đốc hiện tại rất bất mãn Trầm Kế, nguyên bản địa vị người kế thừa như ván đã đóng thuyền của Trầm Kế cũng bắt đầu dao động. Lúc này chính là cơ hội của cậu, chỉ cần cậu thừa dịp này tiến vào Trầm thị, anh sẽ nghĩ biện pháp để cậu chiếm được sự duy trì của ban giám đốc, thay thế vị trí của Trầm Kế. Chỉ cần cậu đứng vững ở Trầm thị, Trầm thị về sau không phải nằm trong tay cậu sao.”

    Lục Cách Sâm nói tới đây thì không nói thêm gì nữa, nhưng ý tứ của anh ta đã lộ ra hoàn toàn. Chỉ cần Trầm Hi nắm quyền lớn trong Trầm thị, cậu muốn gây sức ép thế nào cũng được, đến lúc dó cho dù Trầm phụ cùng Trầm Kế có ngăn cản cũng không có biện pháp.

    Lục Cách Sâm nghĩ rất tốt, đáng tiếc Trầm Hi không tính toán làm vậy. Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Lục Cách Sâm, Trầm Hi chậm rãi lắc đầu: “Chuyện anh nói tôi làm không được.”

    “Cậu nói cái gì?” Vẻ mặt Lục Cách Sâm không dám tin, kinh ngạc nhìn Trầm Hi.

    Trầm Hi gục đầu xuống: “Anh tựa hồ đã quên, phụ thân sẽ không để tôi tiến vào Trầm thị, chỉ cần nảy sinh một chút ý niệm trong đầu, phụ thân sẽ lập tức có biện pháp bắt bí tôi.”

    Lục Cách Sâm không ngờ Trầm Hi lo lắng vấn đề này, sắc mặt dịu lại, thở phào một hơi: “Này cậu không cần lo lắng, anh tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp.”

    Trầm Hi vẫn lắc đầu: “Cho dù vào được Trầm thị, có phụ thân cùng anh cả, sự tình cũng không đơn giản như anh nghĩ. So với tôi, tôi cảm thấy Trầm Thừa càng thích hợp hơn.”

    “Trầm Thừa?” Lục Cách Sâm kinh ngạc nhìn Trầm Hi, bộ dáng như cậu đang nói đùa.

    Gương mặt Trầm Hi hiện lên một tia mỉa mai: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy vậy sao? Giống như lời anh nói, tình thế của Trầm Kế lúc này rất gian nan, đây là cơ hội của tôi, nhưng cũng là cơ hội của Trầm Thừa. Bất đồng với sự kiêng kị phụ thân dành cho tôi, Trầm Thừa chính là em ruột của Trầm Kế, hiển nhiên trong tình hình này phụ thân càng yên tâm để Trầm Thừa tạm thời thay thế chức vị của Trầm Kế.”

    Trầm Hi nói tới đây, Lục Cách Sâm đã hoàn toàn hiểu ý của cậu, không khỏi do dự.

    Điều Trầm Hi nói đối với Lục Cách Sâm thực sự là một sự hấp dẫn rất lớn, suy nghĩ một chút, có gì càng thống khoái hơn việc nhìn hai đứa con ruột của Trầm Đức Hàn vì tranh đoạt gia sản mà trở mặt thành thù cơ chứ? Huống chi so với Trầm Hi bị Trầm phụ kiêng kị, Trầm Thừa hoàn toàn không cố kị điều gì, trong quá trình đó anh cũng có thời gian động chút tay chân. Lục Cách Sâm thầm đánh giá Trầm Thừa sau những lần gặp mặt, bất đồng với Trầm Kế xuất sắc, Trầm Thừa thực sự không đáng nhắc tới. Một người kế thừa không có năng lực, Trầm gia suy tàn thoạt nhìn lại càng suông sẻ hơn, như vậy so với cứng rắn để Trầm Hi xuất đầu vẫn tốt hơn nhiều.

    Điều duy nhất Lục Cách Sâm lo lắng chính là Trầm Kế cùng Trầm Thừa là anh em ruột, hơn nữa quan hệ lại không tệ.

    Trầm Hi nhìn ra do dự của Lục Cách Sâm, cười lạnh: “Từ xưa tới nay anh em ruột thịt vì gia sản mà xích mích không biết đã có bao nhiêu? Trầm Thừa trước kia là không có hi vọng, nhưng hiện giờ anh lại đặt hi vọng trước mặt anh ta, anh cảm thấy Trầm Thừa sẽ làm thế nào?”

    Trầm Hi không nói, bất đồng với cậu ngay từ ban đầu đã bị Trầm phụ xem là đứa con bỏ đi, Trầm Thừa xét theo một mặt nào đó không phải cũng là đứa con bỏ đi sao? Chẳng qua Trầm phụ trong một phạm vi nào đó sẽ cho Trầm Thừa có cơ hội lựa chọn, mà bản thân cậu thì bị tước đoạt hết tất cả.

    Hiện giờ một cơ hội trước giờ chưa từng nghĩ tới lại xuất hiện trước mắt, cho dù ban đầu Trầm Thừa không động tâm, nhưng qua một thời gian dài, cậu cũng không tin Trầm Thừa không động tâm. Hưởng qua tư vị quyền lợi, Trầm Thừa còn có thể cam tâm tình nguyện dâng mọi thứ trong tay đến trước mặt Trầm Kế sao?

    Huống chi, Trầm Thừa rất nhiều năm nay vẫn luôn núp dưới bóng lưng Trầm Kế, có lẽ Trầm Thừa không nhận ra, nhưng nếu có người luôn ở bên tai khuyến khích anh ta, một thời gian dài, Trầm Thừa vẫn còn kính yêu Trầm Kế như trước sao? Tục ngữ nói một núi không thể chứa hai hổ, nếu Trầm Thừa ngồi lên chức vị của Trầm Kế, Trầm Kế sẽ làm thế nào? Anh ta có thể chịu đựng để Trầm Thừa chỉ trỏ làm việc sao? Trầm Hi cơ hồ đã nhìn thấy ngày hai anh em bất hòa.

    Lục Cách Sâm vẫn còn do dự, Trầm Hi mờ mịt nhìn đối phương. Thừa dịp Trầm Kế bị Vân Nhu liên lụy đẩy Trầm Thừa lên chính là tính toán của cậu, chẳng qua phương diện này, nan đề duy nhất là phải làm thế nào sắp đặt người của mình tới bên cạnh Trầm Thừa?

    Vốn Trầm Hi định mượn người của Cao Thu Lâm, chính là Lục Cách Sâm xuất hiện đã hoàn toàn giải quyết vấn đề này. Một người được Trầm Đức Hàn tin cậy, một thanh niên trẻ tuổi phẩm hạnh tốt đẹp như Trầm Kế, còn có ai thích hợp hơn?

    Lục Cách Sâm suy nghĩ bất quá chỉ trong nháy mắt, rất nhanh liền có quyết định: “Cậu nói không sai, Trầm Thừa so với cậu càng thích hợp hơn.”

    Nếu đã xác định cho Trầm Thừa cơ hội leo lên, tính toán trước đó của Lục Cách Sâm cần phải bố trí lại một lần nữa. Về phần Trầm Hi, Lục Cách Sâm cũng chỉ hi vọng lúc cần cậu xuất hiện, Trầm Hi sẽ không cự tuyệt.

    Hai người nói xong, nhất thời liền im lặng.

    Lục Cách Sâm nhìn bộ dáng trầm mặc của Trầm Hi, cố gắng thả lỏng giọng điệu: “Cậu về trước nghỉ ngơi đi, chuyện này để anh sắp xếp là tốt rồi.”

    Gương mặt Trầm Hi lộ ra một tia ngoài ý muốn, lập tức gật đầu. Chẳng qua lúc cậu đứng dậy rời đi, Lục Cách Sâm đột nhiên gọi lại, ánh mắt tha thiết: “Anh vẫn chưa nghe cậu mở miệng gọi anh một tiếng biểu ca, không biết hiện tại anh có thể nghe không?”

    Trầm Hi trong nháy mắt có chút sững sờ, rất nhanh liền nhỏ giọng mở miệng: “Biểu ca.”

    Nháy mắt mở miệng, trong đầu Trầm Hi đột nhiên xuất hiện thân ảnh Lý Minh Hiên. Trầm Hi lắc lắc đầu, lộ ra một nụ cười với Lục Cách Sâm.

    Thuộc truyện: Thù đồ