Thù đồ – Chương 49-51

    Thuộc truyện: Thù đồ

    0
    Thù Đồ [49] O(∩_∩)O~

    *****

    Lâm Diệu hành động rất nhanh, sau hôm Lý Minh Hiên gọi điện tới, anh đã liên lạc với người bên cục điện ảnh, rất nhanh bản chính của «Nghịch Lâu» đã bị đưa về tổ làm phim.

    Này có ý nghĩa gì tất cả mọi người đều hiểu rõ, Chu Tiểu Chu là người nóng nảy đầu tiên. Bộ phim này là tất cả tâm huyết của ông, một khi không được công chiếu, mấy tháng nay vất vả lãng phí không nói, quan trọng là ông không thể ăn nói với nhà đầu tư.

    Chu Tiểu Chu trước tiên liền tìm tới Hách Chấn Dân, lại bị báo là Hách Chấn Dân vì vấn đề tác phong đã bị điều tới tổ tư liệu, không còn quản chuyện thẩm tra. Chu Tiểu Chu thầm cả kinh, bất chấp việc tìm kiếm Hách Chấn Dân mà bắt đầu tìm hiểu nguyên do bộ phim bị cấm trình chiếu. Nhưng mặc cho Chu Tiểu Chu tìm hiểu thế nào vẫn không có một lời rõ ràng, chỉ mỗi một câu trả lời là nội dung phim không phù hợp với yêu cầu của cục điện ảnh. Chu Tiểu Chu ẩn ẩn đoán được có thể mình đã đắc tội với người ta, nhưng rốt cục đã đắc tội với ai cũng không biết.

    Vẫn là một người dùng cơm chung lần đó nhắc nhở ông, có phải chuyện lần trước đã chọc tới Trầm Hi hay không, dù sao trong giới đều biết Phương Lạc Duy là người của Trầm Hi. Chu Tiểu Chu cẩn thận suy nghĩ lại thì cũng cảm thấy nghi ngờ chuyện này do Trầm Hi đứng sau gây ra, nhưng ông cứ cảm thấy Trầm Hi bất quá chỉ là một cậu ấm có chút tiền mà thôi, Trầm gia tuy có thế lực rất lớn, nhưng trong giới giải trí không có dây dưa, bằng không Chu Minh Mị cũng không phó thác Trầm Dung cho ông.

    Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Tiểu Chu vẫn tìm Trầm Dung nói một tiếng, hi vọng Trầm Dung có thể nghĩ biện pháp, mặc kệ thế nào, Trầm Dung cũng là người của Trầm gia, Trầm phụ khẳng định sẽ không để Trầm Dung lỗ nặng như vậy. Trầm Dung mỉm cười đáp ứng Chu Tiểu Chu, nhưng lúc quay người vẻ mặt liền trở nên thâm trầm.

    Hách Chấn Dân vừa xảy ra chuyện, Trầm Dung liền đoán được đã xảy ra chuyện gì, này nhất định là Trầm Hi ở sau lưng giở trò quỷ. Làm Trầm Dung khó hiểu chính là Trầm gia không hề có người trong giới, Trầm Hi bất quá chỉ là một bao cỏ có tiền, nó rốt cuộc làm thế nào liên hệ với người của cục điện ảnh? Nghĩ tới số vốn mình đã đầu tư vào bộ phim này, mỗi lần nghĩ tới Trầm Dung liền cảm thấy đau đớn.

    Hoàn toàn bất đồng với suy nghĩ của người ngoài, số tiền đầu tư bộ phim này căn bản không phải do Trầm phụ ra tiền, nó chính là số tiền cậu cùng mẫu thân dành dụm mấy năm nay. Trầm phụ tuy có vẻ rất thích mẹ con cậu, nhưng chỉ chuyển tên mấy căn hộ cho bọn họ cùng cung cấp tiền gia dụng mỗi năm mà thôi, mỗi khi đề cập tới cổ phiếu cùng tài sản của Trầm thị, Trầm phụ chưa bao giờ đồng ý. Cứ việc dựa vào vào số tiền đó Trầm Dung cùng Chu Minh Mị sống cũng không tệ, nhưng so với Trầm Hi tùy ý tiêu tiền, hay Trầm Thừa hoàn toàn không có bất cứ khái niệm nào về tiền thì Trầm Dung thật sự nhịn không được mà ghen tị thật sâu. Đều là đứa con của phụ thân, dựa vào cái gì mà cậu không có gì cả?

    Cố gắng áp chế tình tự ghen tị trong lòng, Trầm Dung nghĩ tới đầu tiên là Trầm Thừa, chuyện này cậu cũng không hi vọng kinh động tới Trầm phụ, mà người duy nhất ở Trầm gia cậu có thể nói chuyện cũng chỉ có Trầm Thừa.

    Mấy ngày nay Trầm Thừa ở công ty rất thuận buồm xuôi gió, rất có cảm giác đường làm quan rộng mở, ngay cả Cao Thu Lâm luôn chướng mắt với Trầm Kế cũng khen ngợi Trầm Thừa không thôi. Trầm Thừa rất cao hứng, tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng ẩn ẩn cũng sinh ra ý niệm mình không hề thua kém anh cả trong đầu.

    Ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Trầm Dung, Trầm Thừa nghĩ tới trước tiên chính là lời cảnh cáo nghiêm khắc của anh cả, nhưng rất nhanh lời Lục Cách Sâm từng nói liền hiện lên trong đầu cậu. Làm tổng giám đốc Trầm thị, cậu phải có phán đoán của mình chứ không nên bị phán đoán của người khác ảnh hưởng. Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, Trầm Thừa liền nhấn nút tiếp cuộc gọi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

    Điện thoại được kết nối, Trầm Dung không khỏi vui vẻ, cậu vốn còn sợ Trầm Thừa vì Trầm Kế cảnh cáo lần trước mà sau này không chịu nghe điện thoại của mình nữa, tuy cậu tin tưởng mình có thể lừa Trầm Thừa, nhưng hiện giờ sự tình khẩn cấp, cậu cũng không có thời gian lãng phí trên người Trầm Thừa. Hiện giờ Trầm Thừa chịu nhận điện thoại, cậu càng nắm chắc chuyện này Trầm Thừa nhất định sẽ quản. Quả nhiên sau khi Trầm Dung nói đại khái mọi chuyện một lần, cố gắng tỏ vẻ Trầm Hi chén ép mình, Trầm Thừa lập tức phẫn nộ, không cần Trầm Dung nói thêm gì đã tự động ôm đồm chuyện này vào người.

    Dùng Trầm Hi kích thích Trầm Thừa vĩnh viễn là bách phát bách trúng, Trầm Dung hài lòng cúp điện thoại.

    Trầm Thừa nhìn chằm chằm điện thoại mà phát sầu, đừng thấy cậu bị Trầm Dung kích thích mà xúc động ôm chuyện này, nhưng trong lòng cậu vẫn hiểu rõ mình không có phương pháp với giới giải trí, chuyện này vẫn cần tìm người hỗ trợ. Trong đầu hiện lên vài người có khả năng giúp đỡ, anh cả không thích Trầm Dung, chuyện này không thể nói với anh cả, anh họ cùng anh cả lại rất thân thiết, khẳng định cũng không thể nhờ anh họ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tìm Điền Văn Diệu nghĩ chủ ý.

    Lúc gọi điện thoại, Điền Văn Diệu vừa mới đưa vị hôn thê về nhà, nghe thấy Trầm Thừa kể lại chuyện, Điền Văn Diệu không khỏi sửng sốt, nghiền ngẫm mỉm cười.

    “Trầm Dung trực tiếp tìm cậu?”

    Trầm Thừa khó hiểu: “Đúng, làm sao vậy?”

    Điền Văn Diệu cười cười: “Không có gì, cậu vừa nói Trầm Hi chén ép Trầm Dung sao?” Không đợi Trầm Thừa trả lời, Điền Văn Diệu lại chuyển đề tài: “Nói ra thì, sau khi Trầm Hi xuất ngoại thì chưa từng liên lạc với tôi, lần này trở về cũng không thấy Trầm Hi tới Thù Đồ, cậu biết mỗi ngày Trầm Hi làm gì không?”

    Trầm Thừa mất kiên nhẫn: “Trước kia không phải cậu ngại Trầm Hi phiền phức sao, quản nó làm cái gì, mau ra nghĩ cách giúp tôi đi.”

    Điền Văn Diệu cười nhạo: “Từ lúc nào cậu để bụng chuyện Trầm Dung như vậy? Cẩn thận anh cả lại giáo huấn cậu một trận đấy.”

    Trầm Thừa mất hứng: “Cậu rốt cuộc có nghĩ ra cách gì hay không?”

    “Cách thật ra cũng có, cậu biết Lâm Diệu không?”

    “Lâm Diệu? Ông chủ công ty giải trí Thịnh Thế?”

    “Ừ, Lâm Diệu trong giới giải trí có thể nói là quan hệ rất rộng rãi, tôi nghe nói anh ta là bạn học của Lý Minh Hiên, cậu tìm tôi không bằng trực tiếp tìm anh họ, có một câu của anh ta thì bất quá chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

    “Không được, nếu anh họ biết thì anh cả thế nào cũng biết, anh cả không thích Trầm Dung cậu cũng không phải không biết.”

    Điền Văn Diệu lắc đầu: “Nếu không có Lý Minh Hiên thì chỉ có thể để tôi tự ra mặt, bất quá tôi cùng Lâm Diệu có quan hệ rất bình thường, có thể nhờ được không vẫn không nói trước được.”

    Trầm Thừa không thèm để ý: “Cậu không phải nói chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi sao, có mặt mũi hai nhà chúng ta, Lâm Diệu sao có thể không đáp ứng.”

    Điền Văn Diệu vốn định nói chuyện này liên lụy tới Trầm Hi, Lâm Diệu rất có thể không muốn vì một đứa con riêng mà bỏ qua mặt mũi của Trầm Hi, nhưng nghĩ tới có Trầm Thừa đứng sau lưng Trầm Dung, thấy thế nào cũng có sức thuyết phục hơn Trầm Hi.

    Hai người lại tùy ý nói chuyện phiếm vài câu, Điền Văn Diệu cúp điện thoại rồi không khỏi nghĩ tới Trầm Hi.

    Năm đó Trầm Hi đột nhiên quyết định xuất ngoại, hơn nữa đi suốt năm năm lại không hề liên lạc với mình, Điền Văn Diệu lúc đầu cũng không để ý, chẳng qua những lúc ở một mình thỉnh thoảng cũng nhớ tới thiếu niên luôn nghĩ mọi cách để lấy lòng mình. Tuy Điền Văn Diệu không thích Trầm Hi nhưng cũng không ngại hưởng thụ cảm giác được người ta ngưỡng mộ. Lại nói tiếp, trước kia Trầm Dung cùng Trầm Hi đều thích bám sau lưng mình, nhưng so ra thì Trầm Dung vẫn làm người ta thích hơn Trầm Hi. Nhưng vài năm nay, Trầm Dung không hề có chút tiến bộ nào, ngay cả công phu trên giường cũng vậy, mình quả thực có chút chán ngấy. Không biết năm năm không gặp, Trầm Hi có biến hóa gì hay không?

    Tâm tư Điền Văn Diệu vừa chuyển, gọi điện thoại cho Trầm Dung.

    Thấy điện thoại hiển thị cuộc gọi tới, trái tim Trầm Dung không khỏi nhảy dựng, do dự nhìn cái tên hiện trên màn hình khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn nhịn không được nhận cuộc gọi.

    “Alo!” Trầm Dung cố gắng làm âm thanh mình hơi lạnh nhạt một chút.

    Điền Văn Diệu bên kia đầu dây cười khẽ: “Sao không gọi điện cho tôi mà tìm Trầm Thừa?”

    Trầm Dung sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “Anh hai tìm anh?”

    Điền Văn Diệu không để tâm ‘ừ’ một tiếng: “Chuyện này Trầm Thừa phải dấu Trầm Kế, trừ bỏ tôi, em nói xem nó còn có thể tìm ai? Thay vì vòng vèo như vậy, không bằng trực tiếp tìm tôi có phải đơn giản không.”

    Trầm Dung không nói gì, Điền Văn Diệu cười khẽ thành tiếng: “Sao nào?”

    Trầm Dung nhỏ giọng nói: “Không phải anh phải ở cùng vị hôn thê sao?”

    Điền Văn Diệu ngẫm nghĩ mở miệng: “Cô ta là cô ta, em là em, em hi vọng tôi dành hết thời gian của mình cho cô ta à?”

    “Đương nhiên không phải.” Trầm Dung không khỏi cãi lại.

    Điền Văn Diệu mỉm cười: “Tối nay tôi chờ em ở chỗ cũ, cẩn thận một chút, đừng để phóng viên chụp được.”

    Trầm Dung khẽ đáp lại, cậu biết Điền Văn Diệu muốn gặp mình để làm gì, cậu cũng biết Điền Văn Diệu không có khả năng ở cùng mình một chỗ, nhưng cậu vẫn luôn nhịn không được mà hi vọng xa vời, nếu Trầm phụ chịu nhận cậu về Trầm gia, Điền Văn diệu có thể nào sẽ để tâm tới cậu hơn hay không?

    Trầm Dung nắm chặt di động, cậu muốn cũng không nhiều, cậu chỉ muốn có được hết thảy những thứ vốn thuộc về mình mà thôi.

    Hoàn Chương 49.

    Thù Đồ [50] O(∩_∩)O~

    *****

    “Nghiệt tử!”

    Cùng với tiếng gầm lên chính là âm thanh bàn tay vỗ mạnh lên mặt bàn.

    Điền Đào Bình nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm mớ ảnh chụp lác đác trên bàn, ảnh chụp hai người trong hình rất rõ, cả người trần trụi dây dưa cùng một chỗ. Điền Đào Bình cảm thấy ông sắp tức chết rồi. Ông vẫn biết Điền Văn Diệu rất ong bướm, nhưng người trẻ tuổi, có ai mà không đam mê, không phải ai cũng giống như con trai của Lý Tích Vĩnh, chỉ cần Điền Văn Diệu biết chừng mực, lúc kết hôn biết hồi tâm là tốt rồi. Nhưng Điền Đào Bình không thể nào ngờ Điền Văn Diệu lại không biết kiêng nể như vậy, đã ăn mệt từ đứa con riêng của Trầm gia một lần, cư nhiên lại còn tiếp tục dây dưa.

    Điền Đào Bình nổi giận tìm điện thoại, hận không thể làm tên nghiệt tử suốt đêm không về lập tức xuất hiện trước mặt mình.

    “Mới sáng sớm mà ông đã bực bội vớ vẩn gì đó? Văn Diệu không phải chỉ không về tối qua thôi sao, này cũng đáng cho ông bực?” Mẫu thân Điền Văn Diệu ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh của Điền phụ, bất mãn đi vào.

    Những lời này của Điền mẫu hệt như đổ thêm dầu vào lửa, hoàn toàn chọc Điền phụ bùng nổ: “Tôi bực bội vớ vẫn, sao bà không hỏi thử xem con trai ngoan của bà đã làm cái gì?”

    Điền mẫu cũng không để ý tới những lời Điền phụ nói: “Văn Diệu có thể làm cái gì? Chắc lại đi bar giải trí bị đám phóng viên chụp hình viết lung tung một phen thôi, yên tâm, nó biết đúng mực.”

    “Nó biết đúng mực? Nó mà biết thế thì sẽ không hết lần này đến lần khác làm ra sự tình này, tên nghiệt tử này!”

    Điền mẫu bất mãn: “Một bó tuổi rồi, đừng có hở một tí là mắng Văn Diệu, chúng ta cũng chỉ có một đứa con này thôi.”

    Nếu là bên ngoài, Điền mẫu nói vậy, cho dù là chuyện gì Điền phụ cũng nhẫn nhịn bỏ qua, nhưng lúc này đây, Điền phụ nghe xong lời bà thì càng tức giận hơn.

    “Đều là tại bà, chỉ vì có mỗi mình nó nên cái gì bà cũng chiều, lần này trở về tôi nhất định sẽ đánh gảy chân nó.”

    Điền phụ vừa nói vừa quơ mớ ảnh trên bàn đưa cho Điền mẫu, biểu tình thờ ơ trên mặt Điền mẫu sau khi nhìn thấy rõ nội dung trong bức ảnh thì trở thành sợ hãi.

    “Đây là Văn Diệu cùng đứa con riêng của Trầm gia? Chuyện khi nào?”

    Điền phụ lạnh lùng mở miệng: “Bà xem ngày tháng trên ảnh đi, từ vài năm trước đến mấy hôm trước đều có, nghiệt tử này mấy năm nay vẫn cùng Trầm Dung kia duy trì liên lạc.”

    Điền mẫu giật mình mở miệng: “Sao có thể? Nó không phải nói chỉ chơi đùa với đứa con riêng kia thôi sao? Sao lại vẫn tiếp tục liên lạc, chẳng lẽ bài học năm năm trước vẫn chưa đủ sao?” Điền mẫu càng nghĩ càng giận: “Nhất định là đứa con riêng kia dụ dỗ Văn Diệu, thật là có mẹ thì tất có con, đều là loại đi dụ dỗ đàn ông.”

    Điền phụ hừ lạnh một tiếng: “Gọi điện thoại cho tên nghiệt tư kia, bảo nó lập tức lăn về cho tôi. Thuận tiện gọi cho Phương gia thăm dò thử xem, xem Gia Dĩnh có nhận được mấy thứ khó coi này không. Hôm qua lão Phương còn nói với tôi chọn ngày tổ chức đám cưới cho Văn Diệu cùng Gia Dĩnh, bà bảo tên nghiệt tử kia khoảng thời gian này an phận ở trong nhà đi.”

    Điền mẫu đáp một tiếng, Điền phụ gom đám ảnh chụp lại: “Tôi qua Trầm gia một chuyến, Trầm Đức Hàn cũng nên quản kĩ đứa con riêng kia.”

    Điền phụ vừa ra ngoài, Điền mẫu lập tức gọi điện thoại tới Phương gia.

    “Bác gái.” Giọng nữ trong điện thoại vẫn nhu thuận như cũ.

    Điền mẫu liền cười hòa ái: “Gia Dĩnh a, con đang làm gì đó? Qua vài ngày nữa chính là ngày kỉ niệm con và Văn Diệu đính hôn được ba năm, bác mới thương lượng với bác trai một chút, định ngày đó sẽ mời một ít bằng hữu bên thông gia tụ họp một buổi, con thấy sao?”

    Người bên kia đầu dây tựa hồ có chút chần chờ: “Bác gái, như vậy có phải rất phiền không?”

    “Đứa nhỏ này, phiền gì đâu, bác lớn tuổi rồi nên rất thích không khí náo nhiệt a.”

    “Cám ơn bác gái, bác thật tốt!” Nghe thấy âm thanh làm nũng của Phương Giai Dĩnh, Điền mẫu cười càng hòa ái hơn. Xem ra bên Gia Dĩnh không nhận được mớ ảnh chụp này, bằng không sao có thể cười nói với mình như vậy, thế là tốt rồi, bảo Văn Diệu khoảng thời gian này dỗ dành Gia Dĩnh một chút, cứ kết hôn trước rồi nói sau.

    Điền mẫu suy nghĩ rất hoàn mỹ, nhưng lại không biết trong mắt người bên kia đầu dây lúc này tràn đầy sự mỉa mai.

    Phương Giai Dĩnh không chút biến sắc cúp điện thoại, hung hăng ném mớ ảnh chụp trong tay xuống đất, trong những bức hình lả tả dưới đất, Điền Văn Diệu vẻ mặt mê loạn ôm lấy Trầm Dung.

    Điền Văn Diệu không thương cô, kì thật cô đã sớm có cảm giác. Một người đàn ông không yêu mình, trái tim không đặt trên người mình, nữ nhân ở bên cạnh gã vĩnh viễn là người biết trước nhất. Chẳng qua nữ nhân kia có đâm thủng lời nói dối của gã hay không mà thôi, mà có nữ nhân lại tình nguyện đắm chìm trong những lời nói dối, giả vờ hạnh phúc.

    Cô dùng Điền Văn Diệu đã đính hôn ba năm, kì thực ngày đính hôn của bọn họ vốn đã tổ chức vào năm năm trước, chẳng qua năm đó trên mạng đột nhiên tuôn ra đoạn video quan hệ giữa Điền Văn Diệu cùng Trầm Dung, kế hoạch đính hôn của hai nhà cũng đành gác lại. Cô còn nhớ rõ vẻ mặt tiều tụy của Điền Văn Diệu khi đó lúc sám hối với mình, gã nói bất quá là nhất thời uống quá chén, không ngờ Trầm Dung lại nhân cơ hội kéo gã lên giường.

    Sau sự kiện đó, tất cả mọi người đều khuyên cô tha thứ Điền Văn Diệu, phụ thân nói đám cưới giữa hai nhà Điền Phương đối với song phương đều có lợi, bảo cô không nên hành động cảm tính. Mẫu thân cũng an ủi, đàn ông chính là vậy, thời trẻ rất thích ăn chơi, chờ khi kết hôn sẽ tốt hơn. Huống chi Điền Văn Diệu chơi đùa còn là đàn ông, cô không cần lo lắng một lúc nào đó sẽ đột nhiên lòi ra một đứa con riêng làm người ta ghét bỏ. Ngay cả đám bạn bè bên cạnh cũng nói Điền Văn Diệu rất xuất sắc, dù sao có nhược điểm Trầm Dung này, cũng không sợ sau này Điền Văn Diệu dám đối xử không tốt với cô.

    Lúc ấy cô đã làm thế nào? Không chỉ tha thứ Điền Văn Diệu, lại còn ở khắp nơi cố gắng chống đỡ gã, có trường hợp gì cũng kiên trì cùng Điền Văn Diệu ra mặt, chính vì muốn chứng minh tình cảm của bọn họ còn chắc hơn vàng.

    Nghĩ lại, năm đó bản thân cô thật khờ, Phương Giai Dĩnh tự giễu mỉm cười.

    Cô đã lừa bản thân năm năm, hiện tại thật sự không lừa nổi nữa.

    Tầm mắt một lần nữa đảo qua mớ hình trên mặt đất, dừng lại địa chỉ email ở phía sau một tấm hình, ánh mắt Phương Giai Dĩnh hiện lên một tia lạnh lẽo. Lãng phí năm năm tuổi thanh xuân, cô nên lấy thứ gì đáp trả cho Điền Văn Diệu đây?

    ***

    Sáng hôm nay, lão K nhận được một email theo dự kiến, người gởi có tên là Phương Giai Dĩnh, chẳng qua nội dung thật sự làm lão K lắp bắp kinh hãi.

    “Hợp tác?” Cho dù là Trầm Hi, lúc nghe thấy lời lão K cũng không khỏi giật mình.

    “Không tồi, tôi vốn nghĩ cô ta vẫn không chịu tin tưởng, muốn càng nhiều chứng cứ hơn, không ngờ lại trực tiếp tỏ ý muốn hợp tác. Có vẻ cô ta nghĩ chúng ta muốn phá hư đám cưới giữa hai nhà Điền Phương, chủ đồng biểu thị có chung mục đích với chúng ta.” Lão K nói tới đây thì chần chờ hỏi Trầm Hi: “Cậu nói xem có phải cô ta bị kích thích quá lớn không?”

    Trầm Hi cười khẽ: “Nữ nhân bình thường khi phát hiện chồng chưa cưới ngoại tình sẽ hủy bỏ hôn ước đi? Huống chi Điền Văn Diệu ngoại tình… đã là lần thứ hai, mà đối tượng lại là cùng một người.”

    “Tuy có thể giải thích như thế, nhưng cậu biết cô ta định làm gì không?”

    “Làm gì?”

    “Cô ta định trong lễ kỉ niệm đính hôn vài ngày sau sẽ công bố số ảnh chụp cùng đoạn phim này trước mặt tất cả mọi người.”

    Trầm Hi sửng sốt, thật không ngờ Phương Giai Dĩnh lại quyết tuyệt như vậy. Một khi những thứ này dùng phương thức kia xuất hiện trước mắt mọi người, quan hệ của Điền gia cùng Phương gia phỏng chừng sẽ hoàn toàn chấm dứt. Theo quan hệ của Trầm gia với Điền gia, hẳn ngày đó Trầm phụ cũng tới dự, nếu Phương Giai Dĩnh thật sự công bố đoạn phim đó, Trầm Hi quả thực có thể đoán được danh dự của hai nhà Điền Trầm sẽ mất sạch, cho dù là Phương gia cũng khó trốn khỏi kết cục bị dị nghị.

    Lão K chần chờ đáp ứng, sau đó nhịn không được hỏi một câu: “Ngày đó cậu có đi không?”

    “Vì cái gì không đi?” Trầm Hi hỏi ngược lại, một cơ hội thấy Trầm phụ bị bẽ mặt, vì cái gì cậu lại không đi?

    Lão K tựa hồ muốn nói gì đó, nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

    Cúp điện thoại, trong lòng Trầm Hi rất ấm áp, phỏng chừng lão K sợ ngày đó cậu sẽ bị liên lụy, bị mọi người chỉ trỏ. Chính là con riêng cũng không phải cậu, có gì phải sợ mất mặt chứ. Cũng không biết Trầm Kế cùng Trầm Thừa sẽ thế nào đây? Trầm Hi không khỏi mong chờ.

    ***

    “Nghiệt tử!” Lúc này người mắng chửi không phải Điền phụ mà đổi lại là Trầm phụ.

    Trầm phụ tức tới phát run, run rẩy chỉ vào mớ ảnh chụp trước mặt mà nói không nên lời. Ông thật sự không ngờ Trầm Dung cư nhiên lại dám tiếp tục quan hệ với Điền Văn Diệu, lại còn bị người ta chụp được. Xem bộ dáng rõ ràng của hai người trong hình, hiển nhiên đối phương có chuẩn bị mà tới.

    Trầm phụ hít một hơi thật sâu, nhìn qua phía Điền phụ: “Ảnh chụp này làm sao có được?”

    Điền phụ nghiêm mặt: “Được gửi tới sớm nay.”

    “Đối phương có ra yêu cầu gì không? Có manh mối gì không?” Trầm phụ truy hỏi, hiển nhiên nghi ngờ đối phương có mục đích dọa dẫm.

    Điền phụ liếc mắt nhìn Trầm phụ thật sâu, điều Trầm phụ nghi ngờ không phải ông chưa nghĩ tới, không có khả năng không đưa ra yêu cầu gì. Ông tin tưởng mình đã rất cẩn thận, không quên bất cứ manh mối nào.

    So với dọa dẫm không có mục đích, ông ngược lại càng nghi ngờ Trầm Dung hơn. Ảnh chụp này thật sự quá rõ, giống như canh giữ sẵn ở sát bên cạnh mà chụp. Đoạn phim năm năm trước ông đã từng nghi ngờ Trầm Dung, chẳng qua cuối cùng không giải quyết được gì. Lúc này mặc kệ có phải Trầm Dung hay không, để tránh phiền phức sau này, ông phải hoàn toàn chặt đứt tâm tư Trầm Dung. Đứa con của Điền Đào Bình ông tuyệt đối không thể có quan hệ với một người đàn ông, hơn nữa lại còn là một đứa con riêng không được thừa nhận.

    Ý niệm vừa lóe lên trong đầu, Điền phụ lắc đầu, mở miệng nói đầy thâm ý: “Tôi nghi ngờ ảnh chụp này hướng về phía hôn sự của Văn Diệu cùng Gia Dĩnh mà tới, ông cũng biết hai đứa nó đã sắp kết hôn, khó tránh có vài người khó chịu làm ra chút chuyện cay độc.”

    Hàm ý trong lời Điền phụ quá rõ ràng, ám chỉ hết thảy đều do Trầm Dung gây ra, Trầm phụ không khỏi hừ nhẹ một tiếng: “Con của Trầm Đức Hàn tôi không đê tiện như vậy.”

    Điền phụ giận mà không làm được gì: “Đức Hàn, chúng ta là bạn bè nhiều năm rồi, ông cũng đừng trách tôi nói thẳng. A Kế cùng A Thừa do chúng ta nhìn thấy mà lớn lên, hai đứa nó là đứa nhỏ tốt thì khỏi phải nhiều lời. Cho dù ông không thích Trầm Hi nhưng bất quá đứa nhỏ này bất quá cũng chỉ ham chơi một chút chứ không có tật xấu gì lớn lao. Nhưng Trầm Dung bất quá chỉ là một đứa con riêng không được thừa nhận, trước mặt ông nó tỏ vẻ không tệ, nhưng sau lưng ông có biết bộ dáng nó thế nào không? Năm năm trước nó bất quá chỉ mới 18 tuổi đã dám nhờ vào A Thừa để tiếp cận Văn Diệu, cuối cùng còn bò lên tận giường, năm năm sau nó lại làm cái gì, có ai đoán được chứ?”

    Lời nói của Điền phụ thật sự quá thẳng thắn, sắc mặt Trầm phụ không khỏi lạnh xuống.

    Điền phụ cũng không để ý, vỗ vỗ vai Trầm phụ: “Đức Hàn, tôi chỉ có một đứa con là Văn Diệu thôi, lúc còn trẻ nó có thể ham chơi một chút, nhưng mấy năm nay tình cảm của nó với Gia Dĩnh cũng không tồi, tôi đã sớm chờ ôm cháu, thật không muốn nó dây dưa mập mờ với một người đàn ông nữa.”

    Trầm phụ hừ lạnh: “Ông nghĩ tôi thích nhìn con trai mình dây dưa với một tên đàn ông à?”

    Điền phụ lắc đầu: “Sao có thể chứ? Chẳng qua Văn Diệu đã sắp kết hôn, tôi lo lắng nó với Trầm Dung lại lui tới, lỡ như bị phóng viên chụp được thì phiền phức, dù sao cách chuyện lần trước chỉ có năm năm ngắn ngủi. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ trông chừng Văn Diệu, hi vọng Đức Hàn ông cũng có thể nhắc nhở Trầm Dung một chút.”

    Nói đi nói lại vẫn cảm thấy là Trầm Dung dụ dỗ Điền Văn Diệu, Trầm phụ tuy rất bất mãn nhưng cũng không có cách nào cãi lại, hừ lạnh một tiếng, nặng nề đáp ứng.

    Tiễn Điền phụ, tầm mắt Trầm phụ dừng lại trên ảnh chụp Điền phụ lưu lại, sắc mặt một lần nữa trở nên âm trầm.

    Hoàn Chương 50.

    Thù Đồ [51] O(∩_∩)O~

    *****

    Chuyện ảnh chụp Trầm Dung rất nhanh đã biết.

    Lúc nhận được điện thoại của Điền mẫu, Trầm Dung đang bị Điền Văn Diệu đặt dưới thân. Điền Văn Diệu thờ ơ cầm điện thoại nhìn một cái, vẻ mặt khẽ biến, hướng về phía Trầm Dung làm động tác đừng lên tiếng. Lúc đó Trầm Dung chính là suýt chút nữa đã lên tới đỉnh, Điền Văn Diệu đột nhiên ngừng lại, khoái cảm tích lũy lại không thể phát tiết, Trầm Dung bất mãn quấn lấy thắt lưng Điền Văn Diệu, ngọt nị nhỏ giọng rên rỉ.

    Ánh mắt Điền Văn Diệu hiện lên một tia mất kiên nhẫn, cảnh cáo nhéo Trầm Dung một phen, nhưng cũng không đẩy đối phương ra. Thẳng đến khi Điền mẫu nói tới ảnh chụp, Điền Văn Diệp lập tức cả kinh, đột nhiên đứng lên: “Cái gì?”

    Động tác của Điền Văn Diệu quá đột ngột, Trầm Dung không hề phòng bị bị hất ngã lên giường, ý thức quay về, Trầm Dung theo bản năng nhìn về phía Điền Văn Diệu, đối diện là ánh mắt tối tăm của đối phương.

    “Làm sao vậy?” Trầm Dung tràn đầy khó hiểu.

    Điền Văn Diệu âm trầm nhìn chằm chằm Trầm Dung nửa ngày: “Có phải em thuê người chụp lén chúng ta không?”

    “Thuê người chụp lén?” Trầm Dung kinh hãi lập lại, lập tức nghĩ tới gì đó, vẻ mặt hoảng hốt: “Chẳng lẽ trên mạng lại tuôn ra cái gì?”

    Bộ dáng cuống cuồng của Trầm Dung cũng không giống giả vờ, Điền Văn Diệu cẩn thận quan sát Trầm Dung nửa ngày, trong lòng bình tĩnh lại. Nhanh chóng mặt quần áo, Điền Văn Diệu lạnh lùng nói ra chuyện ảnh chụp, sau đó trực tiếp bỏ lại Trầm Dung còn đang trần truồng, mở cửa rời đi.

    Điền Văn Diệu đi rồi, Trầm Dung mới phản ứng lại, nhớ tới chuyện ảnh chụp Điền Văn Diệu nhắc tới, Trầm Dung cũng không màn tắm rửa, trước tiên nghĩ tới mẹ, liền vội vàng chạy về nhà.

    ‘Ba’ một tiếng giòn tan, bên má trái Trầm Dung nhanh chóng đỏ ửng.

    “Mẹ nhớ rõ đã cảnh cáo mày đừng có dính líu gì tới Điền Văn Diệu nữa rồi mà!” Chu Minh Mị lạnh giọng mở miêng.

    Trầm Dung đứng trước mặt Chu Minh Mị, cúi đầu không nói gì.

    Chu Minh Mị áp chế cơn tức giận trong lòng: “Mày ở sau lưng mẹ liên hệ với nó bao lâu rồi?”

    Trầm Dung cắn môi, nhỏ giọng mở miệng: “Vẫn luôn giữ liên hệ.”

    “Vẫn luôn? !” Chu Minh Mị giận dữ: “Mày xem lời nói ngày thường của mẹ là gió thoảng bên tai, nhưng vừa xảy ra chuyện thì liền nghĩ tới người mẹ này của mày, đúng là đứa con ngoan.”

    Ba chữ ‘đứa con ngoan’ lọt vào tai Trầm Dung, gương mặt Trầm Dung lập tức hiện lên một tia áy náy.

    Chu Minh Mị không chú ý tới biểu tình Trầm Dung, trong lòng vội vàng suy tư khả năng Trầm phụ biết chuyện này lớn bao nhiêu.

    Cửa truyền tới tiếng đập cửa nhè nhẹ, âm thanh của người hầu ở bên ngoài vang lên: “Phu nhân, Trầm tiên sinh vừa gọi điện nói sẽ tới.”

    Trầm Dung nhất thời cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Chu Minh Mị, Chu Minh Mị không chút biến sắc: “Tôi biết rồi.”

    Người hầu nhanh chóng rời đi.

    Nhìn lướt qua biểu tình Trầm Dung, Chu Minh Mị lạnh lùng nói: “Xem ra phụ thân mày đã biết chuyện.”

    Trầm Dung không khỏi kinh hoảng: “Mẹ, làm sao bây giờ?”

    Chu Minh Mị giận tái mặt: “Chuyện này đã thế này, mặc kệ phụ thân mày nói gì, mày phải một mực nói là Điền Văn Diệu quấn quít mày, là nó bức bách mày, nhớ kĩ chưa?”

    Trầm Dung do dự, Chu Minh Mị cười lạnh: “Lúc này rồi mà mày còn muốn bảo vệ Điền Văn Diệu? Nó là người thừa kế không thể thiếu của Điền gia. Còn mày là ai? Một đứa con riêng không được thừa nhận của Trầm gia, mày muốn một lần nữa bị trục xuất ra nước ngoài sao?”

    Trầm Dung thầm đấu tranh trong lòng, Chu Minh Mị tức giận không thèm tranh luận nữa, nhìn chằm chằm Trầm Dung: “Bị người ta ép buộc hay tự mình sáp tới, tự chọn một cái đi?”

    Trầm Dung cắn chặt môi, cuối cùng chậm rãi gật đầu.

    Chu Minh Mị hài lòng liếc mắt nhìn Trầm Dung, đưa tay chờ mặt cậu: “Tí nữa phụ thân tới, phải nhớ kĩ những gì mình nên nói, hiểu không?”

    “Con biết rồi!” Trầm Dung nhỏ giọng nói.

    Lúc Trầm phụ tới, đẩy cửa ra thì nhìn thấy Trầm Dung ngồi trong phòng khách đàn piano, vẻ mặt rất nghiêm túc, Chu Minh Mị khẽ mĩm cười đứng ở phía sau, nhẹ nhàng gõ nhịp.

    Trầm phụ vốn rất tức giận, nhưng thấy một màn này thì tiêu tán không ít, nhưng nhớ tới số ảnh kia, vẫn lạnh mặt.

    “Trầm tiên sinh!” Âm thanh cung kính của người hầu vang lên, hai người trong phòng giống như mới chú ý Trầm phụ xuất hiện. Chu Minh Mị kinh hỉ nhìn qua: “Đức Hàn!”

    Kinh hỉ trong mắt Chu Minh Mị quá rõ ràng, hành động muốn ném mớ ảnh chụp qua của Trầm phụ bị kiềm hãm, chỉ có thể nhìn Chu Minh Mị đi tới nghênh đón, ân cần giúp mình cởi áo khoác.

    Trầm Dung theo sát Chu Minh Mị đứng trước mặt Trầm phụ, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ: “Phụ thân!”

    Trầm phụ lạnh lùng lên tiếng, lướt qua Trầm Dung ngồi xuống sô pha trong phòng khách.

    “Khoảng thời gian này, con thường ở cùng ai?” Trầm phụ nhìn Trầm Dung, lạnh giọng mở miệng.

    Ánh mắt Trầm Dung hiện lên một tia kinh hoảng, rất nhanh liền cúi đầu, giả vờ trấn định: “Phụ thân, con mỗi ngày đều tới phim trường, đại đa số thời gian đều ở cùng đạo diễn Chu.”

    “Đạo diễn Chu?” Trầm phụ hừ lạnh một tiếng, hất mớ ảnh cầm trong tay tới trước mặt Trầm Dung: “Đây là đạo diễn Chu?”

    Vô số ảnh chụp rơi lả tả trước mặt Trầm Dung, gương mặt của cậu cùng Điền Văn Diện luân phiên xuất hiện, Trầm Dung kinh ngạc đứng ở nơi đó, cả người run rẩy.

    “A Dung?” Người phản ứng trước tiên là Chu Minh Mị: “Đây là chuyện gì? Con cùng nó?”

    Trầm Dung run rẩy nhìn về phía Chu Minh Mị, ánh mắt hiện lên một tia thống khổ, sau đó cắn răng cúi đầu không nói gì.

    “Con!” Chu Minh Mị khó thở chỉ về phía Trầm Dung, đột nhiên cả người mềm nhũn ngã ra sau.

    “Mẹ!” Trầm Dung lo lắng gọi một tiếng, vội vàng bước tới trước mặt Chu Minh Mị.

    “Minh Mị!” Trầm phụ đúng lúc ôm lấy Chu Minh Mị, Chu Minh Mị tựa hồ chậm rãi lấy lại hơi, cố gắng lộ ra nụ cười với Trầm phụ, đỡ người Trầm phụ chậm rãi đứng lên: “Đức Hàn, em không sao.”

    Gương mặt tràn đầy lo lắng của Trầm Dung ẩn ẩn có chút áy náy: “Mẹ!”

    ‘Ba!’ Một tiếng giòn tan, Chu Minh Mị thất vọng nhìn Trầm Dung: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con như vậy.”

    “Mẹ!” Ánh mắt Trầm Dung tràn đầy thống khổ, Chu Minh Mị nhẫn tâm quay đầu.

    Trầm phụ trấn an vỗ vỗ Chu Minh Mị đang dựa trong lòng mình, giận tái mặt nhìn Trầm Dung: “Ảnh chụp này rốt cuộc là sao?”

    Cơ thể Trầm Dung run rẩy, siết chặt nắm tay, ánh mắt thống khổ nhìn Trầm phụ, cũng cắn chặt môi không chịu mở miệng.

    “Con, đứa nghiệt tử này!” Trầm phụ phẫn nộ quát.

    Chu Minh Mị ôm lấy ống tay áo Trầm phụ, vẻ mặt tự trách: “Đức Hàn, đều là lỗi của em, là em không dạy tốt A Dung, em thực sự xin lỗi anh.”

    Mắt thấy mẹ tựa hồ ôm hết trách nhiệm lên người, Trầm Dung không khỏi mở miệng ngăn cản: “Mẹ.”

    Chu Minh Mị thất vọng phất tay về phía Trầm Dung, không quay đầu lại nhìn cậu.

    Trầm Dung thống khổ nhìn Chu Minh Mị, khuất nhục cúi đầu, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: “Con cũng không muốn, là anh ta uy hiếp con.”

    “Uy hiếp?” Trầm phụ khiếp sợ nhìn Trầm Dung.

    Trầm Dung khó khăn quay đầu: “Con chỉ là một đứa con riêng của Trầm gia, trong mắt anh ta con chẳng là gì cả, anh ta bức con, con cũng không có cách nào.”

    “Vì sao không nói với phụ thân?” Trầm phụ tức giận nói.

    Trầm Dung tuyệt vọng nhìn Trầm phụ: “Con không dám, con sợ làm phụ thân thất vọng, sẽ khinh thường con. Chuyện đoạn phim lần trước, tất cả mọi người đều nghĩ con dụ dỗ anh ta, con…” Trầm Dung thống khổ cúi đầu: “Vốn lần này trở về định kết thúc với anh ta, chính là…” Trầm dung không nói thêm gì nữa.

    “Chính là cái gì?” Trầm phụ truy hỏi.

    Trầm Dung lắc đầu, không chịu mở miệng.

    “Nó lại uy hiếp con?” Trầm phụ đoán.

    Trầm Dung xấu hổ cúi đầu.

    Trầm phụ oán giận vỗ mạnh lên bàn: “Điền Văn Diệu uy hiếp con cái gì?”

    Trầm Dung lắc đầu, vẫn không chịu nói.

    Trầm phụ bất mãn: “Con còn dấu phụ thân chuyện gì nữa?”

    Trầm Dung cầu xin nhìn Trầm phụ: “Con lấy số tiền mẹ dành dụm mấy năm nay đi đầu tư phim.”

    Trầm phụ sửng sốt: “Cái đó với Điền Văn Diệu có quan hệ gì?”

    Âm thanh Trầm dung lại càng nhỏ hơn nữa: “Là Trầm Hi, Trầm Hi tìm người đánh hỏng bộ phim con đầu tư, Điền Văn Diệu nói anh ta có thể giúp, cho nên…”

    Trầm phụ thật không ngờ chuyện này cư nhiên còn dính tới Trầm Hi, nhìn biểu tình khổ sở của Trầm dung khi nói tới việc này, trái tim Trầm phụ mềm nhũn, dâng trào một cỗ áy náy.

    “Chuyện này phụ thân nhất định sẽ đòi công bằng cho con.”

    “Phụ thân!” Trầm Dung không ngờ Trầm phụ lại nói vậy, bản năng muốn cản lại, Chu Minh Mị thầm lườm Trầm Dung một cái, Trầm Dung khẽ cắn môi đứng im trước tầm mắt Chu Minh Mị: “Phụ thân, phụ thân ngàn vạn lần đừng vì con mà ảnh hưởng tới quan hệ Điền gia, đừng lo cho con, sau này con nhất định sẽ cự tuyệt Điền Văn Diệu, phụ thân.” Vẻ mặt Trầm Dung tràn đầy cầu xin.

    Trong mắt Trầm phụ chỉ cảm thấy Trầm Dung một lòng vì Trầm gia, ông nghĩ Trầm Dung sợ vì mình mà làm quan hệ hai nhà Trầm Điền tan vỡ. Nói thật, lúc nãy ông cũng chỉ nhất thời xúc động mới nói muốn đòi công bằng cho Trầm Dung, lập tức đã hối hận. Ông không có khả năng vì Trầm Dung mà thực sự cắt đứt quan hệ với Điền gia, mà chuyện này cũng không thể truyền ra ngoài, cuối cùng chỉ ủy khuất Trầm Dung, nghĩ vậy, trong lòng lại càng áy náy.

    “Qua vài ngày nữa con tới Trầm thị làm việc đi. Quay phim này nọ đều là những việc không đàng hoàng, đừng học theo Trầm Hi.”

    Trầm Dung thật sự không dám tin: “Phụ thân.”

    Trầm phụ trấn an vỗ vỗ đứa con, Trầm Dung cố gắng áp chế kích động trong lòng, vòng tay ôm lấy Trầm phụ.

    Trầm phụ cũng không ở lại lâu, tiễn Trầm phụ đi rồi, Chu Minh Mị liền thở phào một hơi, cảnh cáo quét mắt nhìn Trầm Dung: “Nhớ rõ lời mày vừa nói, về sau đừng có bất cứ lui tới nào với Điền Văn Diệu nữa.”

    Trầm Dung tràn đầy kinh hỉ, vừa nghe câu nói này thì nhạt đi không ít, nhưng đối mặt với tầm mắt Chu Minh Mị, Trầm Dung cuối cùng vẫn chọn lựa thỏa hiệp.

    Chuyện ảnh chụp tựa hồ cứ như vậy trôi qua, Phương gia cùng Trầm gia không có bất cứ tin tức nào truyền ra, giới truyền thông cũng gió êm sóng lặng, trái tim thấp thỏm của Điền Văn Diệu mấy ngày nay rốt cuộc hoàn toàn thả xuống, vẻ mặt thoải máu xuất hiện trước mắt Giai Dĩnh.

    “Giai Dĩnh, em cảm thấy bộ này thế nào?” Điền Văn Diệu đưa bộ lễ phục xanh phiếc trong tay hướng về phía Giai Dĩnh, ôn nhu mở miệng.

    Phương Giai Dĩnh lắc đầu, Điền Văn Diệu dấu đi sự mất nhẫn nại trong mắt, lấy một bộ khác: “Còn bộ này?”

    Phương Giai Dĩnh do dự nhìn một cái, vẫn lắc đầu.

    Điền Văn Diệu hít một hơi thật sâu, lại đổi một bộ khác: “Thế bộ này?”

    Phương Giai Dĩnh do dự nhìn những bộ lễ phục trên giường, nhất thời không thể đưa ra lựa chọn.

    “Còn chưa thay quần áo sao?” Phương mẫu bất mãn xuất hiện ở cửa: “Giai Dĩnh, đã bắt đầu có khách tới rồi, con đừng kì kèo nữa.”

    Phương Giai Dĩnh làm nũng nhìn Phương mẫu: “Hôm nay rất quan trọng với con, con đương nhiên phải cẩn thận chọn lựa. Văn Diệu, không bằng anh ra ngoài tiếp đãi khách trước đi?”

    Chọn quần áo với Phương Giai Dĩnh nửa ngày, toàn bộ kiên nhẫn của Điền Văn Diệu đã hao hết, liền thừa dịp đứng dậy: “Cũng tốt.” Lúc đi ngang Phương Giai Dĩnh, Điền Văn Diệu thực tự nhiên xoay người hôn một cái lên mặt cô: “Mặc kệ mặc cái gì, trong lòng anh em vĩnh viễn là đẹp nhất.”

    Phương Giai Dĩnh mỉm cười: “Em chỉ hi vọng có thể cho anh một ấn tượng thật sâu, đến mức suốt đời khó quên mà thôi.”

    Điền Văn Diệu tuy cảm thấy những lời này có chút kì quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Phương Giai Dĩnh muốn biểu hiện trước mặt mình một phen, liền cười cười theo Phương mẫu đi ra ngoài.

    Ở phía sau, Phương Giai Dĩnh tùy ý rút một bộ lễ phục nhạt màu mặc lên người, cũng không phải cô kén chọn gì cả, chính là không muốn cùng Điền Văn Diệu giả vờ thân thiết trước mặt mọi người mà thôi.

    Hôm nay là ngày kỉ niệm đính hôn ba năm của Điền Văn Diệu cùng Phương Giai Dĩnh, cứ việc hai nhà Điền Phương nói chỉ là buổi tiệc nhỏ chúc mừng mà thôi, nhưng những người quen biết ở Trung Kinh, phần lớn đều nhận được thiệp mời.

    Ngày này Trầm Hi đã sớm chạy về Trầm gia, là một thành phần của Trầm gia, cho dù không thích thì hôm nay vẫn phải đi theo Trầm phụ đến bữa tiệc.

    Trầm phụ hiển nhiên không vui vẻ gì với sự xuất hiện của Trầm Hi, lạnh lùng liếc mắt một cái, lựa chọn không nhìn tới. Trầm Hi khẽ nhíu mày khó nhận ra, Trầm phụ không thích mình cậu đã sớm thành thói quen, nhưng hôm nay sự chán ghét của Trầm phụ đối với cậu lại quá rõ ràng, gần nhất cậu có làm gì trêu chọc Trầm phụ sao?

    Suy nghĩ bất quá chỉ trong chớp mắt, Trầm Hi liền quên đi ý niệm này, chỉ sợ trong lòng Trầm phụ, sinh cậu ra chính là sau lầm rồi, lại càng miễn bàn tới những chuyện khác.

    Lúc Trầm phụ mang theo vài người tới Phương gia, Lý Minh Hiên đi cùng Lý phụ đang nói chuyện với chủ nhân hôm nay. Lúc bóng dáng Trầm Hi xuất hiện, ánh mắt Lý Minh Hiên lập tức sáng lên, sau khi nói với Lý phụ thì lập tức đi qua nghênh đón Trầm Hi.

    “Cữu cữu.” Lý Minh Hiên mĩm cười chào Trầm phụ, tầm mắt ẩn ẩn dừng lại trên người Trầm Hi. Trầm Hi nhìn anh mỉm cười, ánh mắt Lý Minh Hiên lộ ra chút ôn nhu khó phát hiện.

    Trầm Phụ hòa ái nhìn Lý Minh Hiên: “Tích Vĩnh đâu?”

    Lý Minh Hiên nhìn vào bên trong: “Phụ thân ở bên trong nói chuyện với bác Phương.”

    Trầm phụ gật gật đầu: “Cữu Cữu đi trước, đám người trẻ tuổi các con ở lại nói chuyện đi. A Kế, theo phụ thân qua đó chào hỏi.”

    “Dạ!”

    Lúc bóng ánh Trầm phụ cùng Trầm Kế biến mất, Trầm Thừa lập tức lấy lòng mỉm cười với Minh Hiên: “Anh họ!”

    Lý Minh Hiên bật cười: “Anh biết rồi, em đi tìm Văn Diệu đi.”

    Trầm Thừa gật gật đầu, vội vàng đi xung quanh tìm kiếm bóng dáng Điền Văn Diệu, nhất thời chỉ còn lại Lý Minh Hiên cùng Trầm Hi đứng chung một chỗ.

    Ánh mắt Lý Minh Hiên nhu hòa hẳn: “Sau khi tan tiệc chúng ta cùng nhau về đi.”

    Trầm Hi kinh ngạc: “Anh họ không cần về nhà với dượng sao?”

    Lý Minh Hiên mỉm cười, đưa tay xoa tóc Trầm Hi: “Không cần, anh nói với phụ thân rồi, huống chi nơi có Tiểu Hi chính là nhà của anh.”

    Những lời này của Lý Minh Hiên thật sự rất êm tai, Trầm Hi sửng sốt không khỏi mỉm cười.

    Hành động của hai người dừng trong tầm mắt Lý phụ đứng cách đó không xa, Lý phụ trầm mặc nhìn hai người, Trầm phụ đang nói chuyện với liền theo tầm mắt ông nhìn qua: “Minh Hiên từ lúc nào thân thiết với Trầm Hi như vậy?”

    Lý phụ nhìn thoáng qua ánh mắt nghi hoặc của Trầm phụ, cười khổ dời đề tài.

    Mắt thấy khách ngày càng nhiều mà Phương Giai Dĩnh vẫn chưa xuất hiện, Phương phụ bất mãn nhìn về phía Phương mẫu: “Giai Dĩnh đâu?”

    “Chắc còn đang thay quần áo, em đi xem thử.” Phương mẫu nói xong, đang định xoay người thì lập tức nhìn thấy Phương Giai Dĩnh dọc theo cầu thang chậm rãi đi tới.

    “Sao lâu vậy?” Phương mẫu nhỏ giọng, oán trách nói.

    Phương Giai Dĩnh mỉm cười không nói gì.

    “Giai Dĩnh.” Điền Văn Diệu từ rất xa đi tới, Phương Giai Dĩnh lộ ra một nụ cười sung sướng, chủ động kéo đối phương.

    Buổi tiệc hôm nay do một tay Phương Giai Dĩnh xử lý, vốn Điền mẫu định tổ chức ở Điền gia nhưng Phương Giai Dĩnh lại cố tình muốn ở Phương gia, Điền mẫu cũng tùy ý Phương Giai Dĩnh. Bữa tiệc rất sôi nổi, Phương Giai Dĩnh nghĩ ra rất nhiều chuyện thú vị, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

    Mắt thấy không khí đã đạt tới đỉnh điểm, Phương Giai Dĩnh kéo Điền Văn Diệu đứng trước mặt mọi người.

    “Hôm nay là ngày kỉ niệm ba năm đính hôn của tôi cùng Văn Diệu, tôi có một món quà muốn tặng cho Văn Diệu.” Phương Giai Dĩnh cười khanh khách nhìn Văn Diệu nói.

    Điền Văn Diệu sửng sốt, lập tức hiểu ra Phương Giai Dĩnh muốn tạo sự bất ngờ cho mình, liền phối hợp lộ ra nụ cười kinh hỉ.

    Phương Giai Dĩnh ý bảo mọi người nhìn về phía bên trái đại sảnh, nơi đó không biến từ khi nào đã treo một màn chiếu thật lớn, theo sự ra hiệu của Phương Giai Dĩnh, tất cả ngọn đèn trong đại sảnh trong nháy mắt phụt tắt, mọi người nhất thời bị bóng tối bao phủ.

    Khóe miệng Trầm Hi chậm rãi nhếch lên, đang định hảo hảo thưởng thức màn biểu diễn của Trầm Dung nên không hề phòng bị bị Lý Minh Hiên đột ngột ôm vào lòng. Cánh môi mềm mại áp lên môi mình, đầu lưỡi ướt át tiến tới, trái tim Trầm Hi đập mạnh hơn, phản ứng kịch liệt hôn trả lại, loại cảm giác kích thích này làm toàn thân cậu nóng rần. Màn hình bắt đầu sáng lên, hai người vội vàng tách ra, nương theo bóng tối sóng vai đứng cạnh nhau, bên dưới là mười ngón tay đan chặt.

    Theo màn hình càng lúc càng sáng, lực chú ý của mọi người không khỏi đều tập trung vào màn hình, một tiếng rên rỉ ngọt nị đột ngột vang vọng bên tai mọi người.

    “Văn Diệu!” Cùng với tiếng rên rĩ là một giọng nam khàn khàn gọi Văn Diệu.

    Mọi người còn chưa kịp phản ứng, màn hình đột nhiên sáng lên, hai nam nhân xuất hiện trước mắt mọi người, cả người trần truồng quấn lấy nhau. Trong đám người vang lên tiếng kinh hoảng.

    Trái tim Điền Văn Diệu trong nháy mắt trầm xuống, mau toàn thân dường như đông cứng lại, cơ thể hoàn toàn không thể động đậy, nhưng suy nghĩ cố tình lại rõ ràng vô cùng.

    Khoảnh khắc tiếng rên vang lên, Điền Văn Diệu đã có dự cảm không tốt, chẳng qua anh thật sự không ngờ Phương Giai Dĩnh lại điên cường như vậy. Anh đã có thể đoán được danh dự của mình sẽ bay sạch sẽ thế nào ở Trung Kinh này, từ nay về sau rốt cuộc không thể ngẩng đầu.

    Phương Giai Dĩnh vô cùng thân thiết tiến tới bên tai anh: “Thích không? Kinh hỉ em dành cho anh.” Rõ ràng là giọng nữ ngọt ngào nhưng lọt vào tai Điền Văn Diệu lại hệt như tiếng ác ma thì thầm.

    “Tắt, mau tắt!” Âm thanh hổn hển của Điền phụ vang lên vang dội.

    Giống như hưởng ứng lời ông, tình cảnh trên màn hình bắt đầu biến hóa, vẫn như cũ là hai người kia, chẳng qua lúc này động tác của hai người lại càng thái quá hơn.

    Có người khẽ thì thầm: “Là đứa con riêng của Trầm gia.”

    “Hình như gọi là Trầm Dung, là người tình của Trầm Đức Hàn sinh ra a.”

    “Các ông có nhớ đoạn phim lan tràn trên mạng năm năm trước không?”

    “Hình như Trầm Đức Hàn có ý định để đứa con riêng kia về nhận tổ quy tông.”

    Vô số tiếng thì thầm vang lên, Trầm phụ đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy dường như tất cả mọi người đều đang nhìn mình, chê cười mình, danh dự mấy trăm năm của Trầm gia trong đêm nay đã hoàn toàn hủy diệt trong tay Trầm Dung.

    “Nhìn đứa con riêng của Trầm gia kìa.”

    “Nhìn đứa con của Trầm Đức Hàn kìa.”

    Mấy câu nói đó không ngừng chui vào lỗ tai Trầm phụ, một hơi dừng lại trên đỉnh đầu, khoảnh khắc ánh chèn sáng lên, rốt cuộc chống đỡ không được, ngã sấp ở nơi đó.

    “Phụ thân!” Trầm Kế kinh hoảng kêu lên, vội vàng cúi người xem xét Trầm phụ.

    Đám người từ lúc Trầm phụ co quắp ngã xuống thì nhất thời bối rối.

    Trầm Hi đứng ở xa xa phía sau, xuyên qua đám người nhìn Trầm phụ co quắp ngã xuống đất, khóe miệng kìm không được nhếch lên.

    Ngay sau đó, Trầm Hi đột nhiên bị Lý Minh Hiên ôm vào lòng, anh nhẹ nhàng vỗ vai cậu, an ủi nói: “Cữu cữu không có việc gì đâu.”

    Ánh mắt vốn tìm tòi dò xét đặt trên người Trầm Hi, theo lời an ủi không ngừng phát ra từ miệng Lý Minh Hiên mà dần dần dời đi, lực chú ý của người xung quanh một lần nữa bị Trầm phụ ở trung tâm hấp dẫn.

    Lý Minh Hiên dịu dàng vỗ về Trầm Hi trong lòng mình, cụp mi mắt, dấu đi tình tự phức tạp bên trong.

    Thuộc truyện: Thù đồ